Luật Sư Và Bị Cáo
-
Chương 25: Tom
Rốt cuộc, tôi sẽ trìu mến nghĩ đến thời gian chết này, gọi nó là khoảng lặng trước giông bão.
Ngày hôm sau, tại phòng làm việc của tôi, tôi vo viên một tờ giấy in rồi dựa vào lưng ghế (59 đôla) và ném. Quả bóng giấy đập vào trần nhà nghiêng theo mái trong văn phòng áp mái tầng hai của tôi (650 đôla một tháng), sượt qua cạnh chiếc tủ đựng hồ sơ (39 đôla), nảy trên mép bàn làm việc (109 đôla) và nhẹ nhàng rơi vào thùng rác bằng nhựa trắng (6 đôla).
Đồ đạc trang nhã đều của IKEA[20], và cú ném thành công của tôi - trong thùng rác chẳng có gì - là cú thứ mười một liên tiếp.
Dù người ta có cảm giác rằng sự nghiệp luật pháp của tôi thăng tiến quá nhanh, nó không tới gần điều tốt lành nhất cho cá nhân tôi. Tôi đã nắm được vô số thứ trong nhiều dịp phức tạp, và một buổi chiều đẹp trời, khi thực sự cảm nhận được cơ hội, tôi đã bắt giam một loạt bộ ba chủ ngân hàng, một kỷ lục chắc sẽ còn kéo dài khá lâu, với điều kiện là một người có sẵn tiền và quá nhiều thời gian trong tay.
Sau hai năm là ông chủ và người làm duy nhất trong Công ty Tom Dunleavy, trụ sở đặt tại một ngôi nhà gỗ đẹp đẽ ngay bên trên Montauk Books, những thủ thuật tung hứng giấy tờ của tôi rõ ràng đã đạt tầm cỡ thế giới. Nhưng tôi biết đây là tình trạng làm việc đáng buồn cho một người ba mươi hai tuổi, ăn học đàng hoàng, khỏe mạnh, và sau cuộc đến thăm bà Marie, bà ngoại của Dante, thấm thía những điều bà trải qua, tôi càng thấy không ổn, thậm chí còn hơn cả hai mươi tư giờ trước.
Có lẽ tôi tưởng tượng, nhưng ngay cả con Wingo cũng nhìn tôi chằm chằm không tán thành.
- Này Wingo, đừng nhìn tao như thế. Hãy thân thiện tí nào, - tôi bảo nó, nhưng chẳng ăn thua gì.
Lúc chuông điện thoại phá vỡ tình trạng buồn nản, hình ảnh Marie vẫn luẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi mặc chuông reo hai hồi để giữ vẻ đàng hoàng.
Không phải Dante.
Không, đó là Peter Lampke, một người bạn cũ. Anh ta vừa nhận được lời mời đến Hither Hills và muốn biết tôi có thể giải quyết thủ tục cuối cùng không.
- Tôi đang bận mờ mắt, Peter ạ, nhưng sẽ dành thời gian cho cậu. Tôi sẽ gọi cho người môi giới ngay bây giờ và bảo cô ta gửi hợp đồng đến. Xin chúc mừng.
Chẳng phải là một việc hào hứng gì, nhưng ít ra là hai hoặc ba giờ làm công việc luật pháp, được trả công ngay thẳng. Tôi gọi ngay cho Phyllis Schessel là người môi giới, một người bạn cũ khác, để lại lời nhắn cho cô.
Tôi chẳng còn muốn bắn cú thứ mười hai, chỉ để lại chỗ giấy bị vò nhàu trong thùng.
Tôi ra cửa đến nửa chừng, chìa khóa trong tay thì chuông lại reo. Tôi trở vào và trả lời.
- Tom, - đầu dây bên kia là một giọng trầm trầm, - Dante đây.
Ngày hôm sau, tại phòng làm việc của tôi, tôi vo viên một tờ giấy in rồi dựa vào lưng ghế (59 đôla) và ném. Quả bóng giấy đập vào trần nhà nghiêng theo mái trong văn phòng áp mái tầng hai của tôi (650 đôla một tháng), sượt qua cạnh chiếc tủ đựng hồ sơ (39 đôla), nảy trên mép bàn làm việc (109 đôla) và nhẹ nhàng rơi vào thùng rác bằng nhựa trắng (6 đôla).
Đồ đạc trang nhã đều của IKEA[20], và cú ném thành công của tôi - trong thùng rác chẳng có gì - là cú thứ mười một liên tiếp.
Dù người ta có cảm giác rằng sự nghiệp luật pháp của tôi thăng tiến quá nhanh, nó không tới gần điều tốt lành nhất cho cá nhân tôi. Tôi đã nắm được vô số thứ trong nhiều dịp phức tạp, và một buổi chiều đẹp trời, khi thực sự cảm nhận được cơ hội, tôi đã bắt giam một loạt bộ ba chủ ngân hàng, một kỷ lục chắc sẽ còn kéo dài khá lâu, với điều kiện là một người có sẵn tiền và quá nhiều thời gian trong tay.
Sau hai năm là ông chủ và người làm duy nhất trong Công ty Tom Dunleavy, trụ sở đặt tại một ngôi nhà gỗ đẹp đẽ ngay bên trên Montauk Books, những thủ thuật tung hứng giấy tờ của tôi rõ ràng đã đạt tầm cỡ thế giới. Nhưng tôi biết đây là tình trạng làm việc đáng buồn cho một người ba mươi hai tuổi, ăn học đàng hoàng, khỏe mạnh, và sau cuộc đến thăm bà Marie, bà ngoại của Dante, thấm thía những điều bà trải qua, tôi càng thấy không ổn, thậm chí còn hơn cả hai mươi tư giờ trước.
Có lẽ tôi tưởng tượng, nhưng ngay cả con Wingo cũng nhìn tôi chằm chằm không tán thành.
- Này Wingo, đừng nhìn tao như thế. Hãy thân thiện tí nào, - tôi bảo nó, nhưng chẳng ăn thua gì.
Lúc chuông điện thoại phá vỡ tình trạng buồn nản, hình ảnh Marie vẫn luẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi mặc chuông reo hai hồi để giữ vẻ đàng hoàng.
Không phải Dante.
Không, đó là Peter Lampke, một người bạn cũ. Anh ta vừa nhận được lời mời đến Hither Hills và muốn biết tôi có thể giải quyết thủ tục cuối cùng không.
- Tôi đang bận mờ mắt, Peter ạ, nhưng sẽ dành thời gian cho cậu. Tôi sẽ gọi cho người môi giới ngay bây giờ và bảo cô ta gửi hợp đồng đến. Xin chúc mừng.
Chẳng phải là một việc hào hứng gì, nhưng ít ra là hai hoặc ba giờ làm công việc luật pháp, được trả công ngay thẳng. Tôi gọi ngay cho Phyllis Schessel là người môi giới, một người bạn cũ khác, để lại lời nhắn cho cô.
Tôi chẳng còn muốn bắn cú thứ mười hai, chỉ để lại chỗ giấy bị vò nhàu trong thùng.
Tôi ra cửa đến nửa chừng, chìa khóa trong tay thì chuông lại reo. Tôi trở vào và trả lời.
- Tom, - đầu dây bên kia là một giọng trầm trầm, - Dante đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook