Luật Sư Và Bị Cáo
-
Chương 112: Tom
Chuyến bay qua đêm của Air France hạ cánh lúc một giờ sáng, chúng tôi len qua sân bay Charles de Gaulle huyên náo. Không phải đợi lấy hành lý, nên chúng tôi là những người đầu tiên trong hàng người nhập cư và dễ dàng qua cửa hải quan. Trong đời, chưa bao giờ tôi thấy thoải mái và tự do đến thế.
Mười một tiếng trước, tôi đang lái xe qua Queens. Lúc này tôi ngồi ở ghế sau chiếc Fiat màu đen, băng qua những biển chỉ đường trên đất Pháp. Chúng tôi rời đường cao tốc buồn tẻ vào những phố ba làn xe đẹp như trong tranh, đặc Paris. Xe rời khỏi đại lộ lớn, chạy lạo xạo trên lớp sỏi một lát và đỗ trước một khách sạn nhỏ ở Left Bank, tôi đã đặt phòng từ chiều nay qua Internet.
Phòng của chúng tôi chưa dọn xong, nên chúng tôi đi qua hai cửa xuống hiệu cà phê. Chúng tôi gọi cà phê sữa và ngắm những đường phố hối hả.
- Chúng ta ở đâu thế, Tom? - Kate hỏi và liếm bọt trên môi.
- Paris.
- Em chỉ kiểm tra thôi.
Năm phút sau khi trả tiền cà phê, chúng tôi dựa vào hàng lan can bằng đá ngắm sông Seine đục ngầu. Những biệt thự bằng đá thanh lịch, không cái nào cao quá năm tầng và dưới năm trăm năm tuổi, đứng thành hàng cách xa dòng sông. Tuy vậy, thứ đẹp nhất là ánh long lanh trong mắt Kate.
Chúng tôi đi qua Pont-Neuf và theo hướng người phu khuân vác chỉ, đến cửa hàng gần nhất.
Bên trong Galeries Lafayette, chúng tôi chia mỗi người một ngàn euro và tách ra mua đồ. Tôi lấy hai cái quần, ba sơmi, một áo len dài tay hàng casơmia, một đôi giày da mềm, tất cả đều sang trọng hơn những thứ tôi từng mặc. Nhưng, tôi không phải là con người một năm trước hoặc hai mươi tư giờ trước, vì sao tôi lại mặc y như cũ?
- Ông bà không có vali? - Người phụ nữ mặc đồ xám chỉnh tề sau bàn tiếp tân ở khách sạn hỏi.
- Đi lại cho nhẹ, - Kate nói và xách cái túi đựng đồ vừa sắm.
Cầu thang máy cỡ bằng bốt điện thoại đưa chúng tôi lên tầng ba, nơi căn phòng đầy đồ cổ của chúng tôi nhìn ra một quảng trường hình tam giác nhỏ xíu là Quảng trường de Léon.
Tôi cho người phu khuân vác khá nhiều tiền rồi khóa cửa, và quay lại đúng lúc kịp đón Kate trần truồng lao vào vòng tay tôi.
Mười một tiếng trước, tôi đang lái xe qua Queens. Lúc này tôi ngồi ở ghế sau chiếc Fiat màu đen, băng qua những biển chỉ đường trên đất Pháp. Chúng tôi rời đường cao tốc buồn tẻ vào những phố ba làn xe đẹp như trong tranh, đặc Paris. Xe rời khỏi đại lộ lớn, chạy lạo xạo trên lớp sỏi một lát và đỗ trước một khách sạn nhỏ ở Left Bank, tôi đã đặt phòng từ chiều nay qua Internet.
Phòng của chúng tôi chưa dọn xong, nên chúng tôi đi qua hai cửa xuống hiệu cà phê. Chúng tôi gọi cà phê sữa và ngắm những đường phố hối hả.
- Chúng ta ở đâu thế, Tom? - Kate hỏi và liếm bọt trên môi.
- Paris.
- Em chỉ kiểm tra thôi.
Năm phút sau khi trả tiền cà phê, chúng tôi dựa vào hàng lan can bằng đá ngắm sông Seine đục ngầu. Những biệt thự bằng đá thanh lịch, không cái nào cao quá năm tầng và dưới năm trăm năm tuổi, đứng thành hàng cách xa dòng sông. Tuy vậy, thứ đẹp nhất là ánh long lanh trong mắt Kate.
Chúng tôi đi qua Pont-Neuf và theo hướng người phu khuân vác chỉ, đến cửa hàng gần nhất.
Bên trong Galeries Lafayette, chúng tôi chia mỗi người một ngàn euro và tách ra mua đồ. Tôi lấy hai cái quần, ba sơmi, một áo len dài tay hàng casơmia, một đôi giày da mềm, tất cả đều sang trọng hơn những thứ tôi từng mặc. Nhưng, tôi không phải là con người một năm trước hoặc hai mươi tư giờ trước, vì sao tôi lại mặc y như cũ?
- Ông bà không có vali? - Người phụ nữ mặc đồ xám chỉnh tề sau bàn tiếp tân ở khách sạn hỏi.
- Đi lại cho nhẹ, - Kate nói và xách cái túi đựng đồ vừa sắm.
Cầu thang máy cỡ bằng bốt điện thoại đưa chúng tôi lên tầng ba, nơi căn phòng đầy đồ cổ của chúng tôi nhìn ra một quảng trường hình tam giác nhỏ xíu là Quảng trường de Léon.
Tôi cho người phu khuân vác khá nhiều tiền rồi khóa cửa, và quay lại đúng lúc kịp đón Kate trần truồng lao vào vòng tay tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook