Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
-
Chương 5: Cửu biệt trùng phùng
Nhà họTiêu là một gia tộc lớn, đến đời ông nội, anh chị em tất tật gần mười người, ông nội Tiêu là anh cả, cả cuộc đời hiến dâng cho quân đội, những người còn lại mỗi người mỗi nghề khác nhau từ quân, đến sĩ, đến thương nhưng ai cũng đều thuận buồm xuôi gió cả.
Nhưng Tiêu gia, hơn nữa là ông nội Tiêu, mặc dù cả đời theo nghiệp binh đao, nhưng vẫn rất coi trọng văn hóa cũng như sự nghiệp giáo dục, vì vậy người của Tiêu gia về mặt tính cách đều thừa kế sự phóng khoáng nhiệt tình của ông nội Tiêu, mà ngoại hình lại nho nhã lịch thiệp. Nhất là cha của Tiêu Y Đình, Tiêu Thành Hưng người mà cô vẫn gọi là bác Tiêu, vì cưới được một người vợ thuộc dòng dõi thư hương thế gia cho nên trong nhà luôn rất gia giáo, quy củ.
Chỉ là, dòng dõi thư hương như thế nhưng lại lọt ra một Tiêu Y Đình yêu nghiệt khác người, cũng coi như là kỳ hoa một đóa rồi......
Trong phòng khách của nhà họ Tiêu, Diệp Thanh Hòa ngồi trên tràng kỷ cổ xưa được chế tác từ gỗ lim, lấy quà cô mang từ nước ngoài về tặng cho Khương Ngư Vãn là mẹ của Tiêu Y Đình: "Bác gái, tâm ý nho nhỏ, mong bác nhận cho.".
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Khương Ngư Vãn dừng lại trên quà tặng, nhưng lại không nhận.
Ngồi ở bên cạnh Diệp Thanh Hòa, Tiêu Y Đình khoa trương nói: "Ái chà, đây là quà tặng thân thiết làm sao! Quá thích hợp rồi! Mẹ, em gái thật thiên vị, ngay cả con cũng không được tặng!"
Nói xong liền giành lấy hộp quà nhét vào trong ngực Khương Ngư Vãn, hơn nữa còn ngồi sang bên cạnh, ôm lấy bà, hôn lên trên mặt bà một cái thật kêu: "Mẹ, mẹ còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, sử dụng quà tặng của em gái xong, sang năm trở lại 30, năm sau lại về 18, đi ra ngoài người khác còn tưởng nhầm là em gái của con ấy chứ!"
"Không biết lớn nhỏ! Cha con trở lại sẽ giáo huấn cho xem!" Khương Ngư Vãn lên tiếng trách cứ, đẩy đứa con trai đang quấy rối ra, phủi phủi quần áo, rõ ràng là lo ngại con trai sẽ đem quần áo tinh sảo của mình vò nát, nhưng thái độ lại trở nên nhu hòa mà hưởng thụ, trong ánh mắt đầy vẻ sủng ái, cưng chiều.
Diệp Thanh Hòa đưa mắt nhìn về phía Khương Ngư Vãn, nhưng không có nhìn bà, mà là nhìn cái tựa lưng khắc hoa tuyệt đẹp phía sau bà.
Khương Ngư Vãn, người phụ nữ dịu dàng nhưng tuyệt không ấm áp, ít nhất đối với cô mà nói đúng là như vậy......
Nhưng cô cũng hiểu, ai lại hoan nghênh thậm chí còn thật lòng nhiệt tình yêu thương một vị khách không mời mà đến chứ?
"Ơ, ai trở lại thế?" Cửa trước vang lên giọng nói sảng lãng, cùng nụ cười tràn đầy chân thành vui sướng.
"Cháu chào bác Tiêu." Diệp Thanh Hòa đứng lên, cất tiếng chào nhã nhặn lịch sự mà lễ độ.
"Đứa nhỏ này, còn gọi là bác Tiêu sao?" Tuy bất mãn, tuy nhiên lại hoàn toàn không có ý trách cứ, Tiêu Thành Hưng mỉm cười đi về phía cô nói.
Diệp Thanh Hòa kinh ngạc, hơi lúng túng, liếc mắt nhìn Tiêu Y Đình, cuối cùng liền sửa lại: "...... Cha......"
Rồi sau đó, liền nghe thấy tiếng cười càn rỡ của Tiêu Y Đình: "Cha, em gái cũng có quà tặng cho ngài đấy!"
Nói xong, liền cầm quà tặng đến như dâng hiến vật quý.
Quà tặng này là bị Tiêu Y Đình lấy ra từ đống đồ ngổn ngang ở trong phòng của cô lúc đó, vốn định về sau có cơ hội thích hợp sẽ mang tới Tiêu gia, mà bây giờ cũng không thể tay không trở lại được.
Một cái đồng hồ quả quýt cổ, rất đúng sở thích của Tiêu Thành Hưng.
Phản ứng của Tiêu Thành Hưng đối quà tặng này lại thiết tha hơn nhiều, yêu thích không che giấu chút nào, còn bỏ bên trong túi áo khoác. Mà giờ khắc này, Khương Ngư Vãn cũng mang đến cho ông cốc trà mà ông thích uống nhất cùng với nụ cười hết mực dịu dàng.
Bởi vì Tiêu Thành Hưng trở về, nên bầu không khí vốn hơi khẩn trương liền buông lỏng xuống. Ông không ngừng hỏi thăm kiến thức cùng việc học của cô ở nước ngoài, với dáng vẻ của một người cha hiền từ, cứ không ngừng hỏi lại đáp. Tên Tiêu Y Đình dở hơi cũng thỉnh thoảng chen vào mấy câu đến ngay cả Khương Ngư Vãn con có thể bật cười, cửu biệt trùng phùng cuối cùng sau khi đoàn tụ cũng coi như là được vui vẻ.
Nhưng Tiêu gia, hơn nữa là ông nội Tiêu, mặc dù cả đời theo nghiệp binh đao, nhưng vẫn rất coi trọng văn hóa cũng như sự nghiệp giáo dục, vì vậy người của Tiêu gia về mặt tính cách đều thừa kế sự phóng khoáng nhiệt tình của ông nội Tiêu, mà ngoại hình lại nho nhã lịch thiệp. Nhất là cha của Tiêu Y Đình, Tiêu Thành Hưng người mà cô vẫn gọi là bác Tiêu, vì cưới được một người vợ thuộc dòng dõi thư hương thế gia cho nên trong nhà luôn rất gia giáo, quy củ.
Chỉ là, dòng dõi thư hương như thế nhưng lại lọt ra một Tiêu Y Đình yêu nghiệt khác người, cũng coi như là kỳ hoa một đóa rồi......
Trong phòng khách của nhà họ Tiêu, Diệp Thanh Hòa ngồi trên tràng kỷ cổ xưa được chế tác từ gỗ lim, lấy quà cô mang từ nước ngoài về tặng cho Khương Ngư Vãn là mẹ của Tiêu Y Đình: "Bác gái, tâm ý nho nhỏ, mong bác nhận cho.".
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Khương Ngư Vãn dừng lại trên quà tặng, nhưng lại không nhận.
Ngồi ở bên cạnh Diệp Thanh Hòa, Tiêu Y Đình khoa trương nói: "Ái chà, đây là quà tặng thân thiết làm sao! Quá thích hợp rồi! Mẹ, em gái thật thiên vị, ngay cả con cũng không được tặng!"
Nói xong liền giành lấy hộp quà nhét vào trong ngực Khương Ngư Vãn, hơn nữa còn ngồi sang bên cạnh, ôm lấy bà, hôn lên trên mặt bà một cái thật kêu: "Mẹ, mẹ còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, sử dụng quà tặng của em gái xong, sang năm trở lại 30, năm sau lại về 18, đi ra ngoài người khác còn tưởng nhầm là em gái của con ấy chứ!"
"Không biết lớn nhỏ! Cha con trở lại sẽ giáo huấn cho xem!" Khương Ngư Vãn lên tiếng trách cứ, đẩy đứa con trai đang quấy rối ra, phủi phủi quần áo, rõ ràng là lo ngại con trai sẽ đem quần áo tinh sảo của mình vò nát, nhưng thái độ lại trở nên nhu hòa mà hưởng thụ, trong ánh mắt đầy vẻ sủng ái, cưng chiều.
Diệp Thanh Hòa đưa mắt nhìn về phía Khương Ngư Vãn, nhưng không có nhìn bà, mà là nhìn cái tựa lưng khắc hoa tuyệt đẹp phía sau bà.
Khương Ngư Vãn, người phụ nữ dịu dàng nhưng tuyệt không ấm áp, ít nhất đối với cô mà nói đúng là như vậy......
Nhưng cô cũng hiểu, ai lại hoan nghênh thậm chí còn thật lòng nhiệt tình yêu thương một vị khách không mời mà đến chứ?
"Ơ, ai trở lại thế?" Cửa trước vang lên giọng nói sảng lãng, cùng nụ cười tràn đầy chân thành vui sướng.
"Cháu chào bác Tiêu." Diệp Thanh Hòa đứng lên, cất tiếng chào nhã nhặn lịch sự mà lễ độ.
"Đứa nhỏ này, còn gọi là bác Tiêu sao?" Tuy bất mãn, tuy nhiên lại hoàn toàn không có ý trách cứ, Tiêu Thành Hưng mỉm cười đi về phía cô nói.
Diệp Thanh Hòa kinh ngạc, hơi lúng túng, liếc mắt nhìn Tiêu Y Đình, cuối cùng liền sửa lại: "...... Cha......"
Rồi sau đó, liền nghe thấy tiếng cười càn rỡ của Tiêu Y Đình: "Cha, em gái cũng có quà tặng cho ngài đấy!"
Nói xong, liền cầm quà tặng đến như dâng hiến vật quý.
Quà tặng này là bị Tiêu Y Đình lấy ra từ đống đồ ngổn ngang ở trong phòng của cô lúc đó, vốn định về sau có cơ hội thích hợp sẽ mang tới Tiêu gia, mà bây giờ cũng không thể tay không trở lại được.
Một cái đồng hồ quả quýt cổ, rất đúng sở thích của Tiêu Thành Hưng.
Phản ứng của Tiêu Thành Hưng đối quà tặng này lại thiết tha hơn nhiều, yêu thích không che giấu chút nào, còn bỏ bên trong túi áo khoác. Mà giờ khắc này, Khương Ngư Vãn cũng mang đến cho ông cốc trà mà ông thích uống nhất cùng với nụ cười hết mực dịu dàng.
Bởi vì Tiêu Thành Hưng trở về, nên bầu không khí vốn hơi khẩn trương liền buông lỏng xuống. Ông không ngừng hỏi thăm kiến thức cùng việc học của cô ở nước ngoài, với dáng vẻ của một người cha hiền từ, cứ không ngừng hỏi lại đáp. Tên Tiêu Y Đình dở hơi cũng thỉnh thoảng chen vào mấy câu đến ngay cả Khương Ngư Vãn con có thể bật cười, cửu biệt trùng phùng cuối cùng sau khi đoàn tụ cũng coi như là được vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook