Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
-
Chương 347: Không thể quên
Editor: Tinh Di
Tiêu Thành Hưng gõ cửa phòng Khương Vãn Ngư nhưng người bên trong có vẻ không có ys định mở.
Ông phải dùng đến cách cuối cùng: “Vãn Ngư! Mở cửa! Nếu bà không mở tôi sẽ đá văng cửa!”
Chuyện đó không phải là không thể.
Cuối cùng cánh cửa gỗ cũng được mở ra, đằng sau là một khuôn mặt đầy nước mắt…..
Tiêu Thành Hưng nhìn người vợ của mình….
Hai người cách nhau một bước chân….
Hồi lâu Khương Vãn Ngư vội vàng lau nước mắt, cúi đầu tránh ánh nhìn của chồng mình.
Bà vội quay xe lăn đi vào trong. Tiêu Thành Hưng bước đến giúp bà đi vào.
Tiêu Thành Hưng ngồi trước mặt Khương Vãn Ngư.
“Chuyện lớn nhưng vậy mà bà không nói tôi? Bà muốn làm gì? Muốn bỏ hết thật sao? Chuyện này giúp ích cho bà?” Giọng của ông chậm rãi nhưng cứng rắn. Tiêu Thành Hưng đã hiểu ra, vì sao Khương Vãn Ngư một mực lạnh nhạt, còn đề nghị ly hôn, thì ra nguyên nhân mọi chuyện không phải oán hận……
“Tôi….” Khương Vãn Ngư tránh không nhìn Tiêu Thành Hưng, cố nén nước mắt….
“Vãn Ngư, đúng là tôi đã rất tức giận, thậm chí đã nghĩ đến sẽ trách mắng bà nhưng không có nghĩa là tôi vứt bỏ, không để ý. Còn chuyện ly hôn, chỉ cần một ngày chưa kí tên thì chúng ta vẫn còn là vợ chồng ngày đó, bà hiểu không? Tôi có thể phụ bạn bè, nhưng người cùng chăn gối có thể sao?” Tiêu Thành Hưng nói.
Khương Vãn Ngư che giấu lâu như vậy đã bị Tiêu Thành Hưng vạch trần……
Bà che mặt khóc nấc lên.
Bà khóc cho mọi dồn nén trong lòng…..
Tiêu Thành Hưng không ngăn cản bà…..
Quả nhiên, hồi lâu sau dường như đã kiệt sức, tiếng khóc chỉ còn lại tiếng thút thít, “Tôi…. không thể chấp nhận sự thật, tôi bây giờ còn xứng làm mẹ sao? Tôi có khác gì một quái vật? Ngay chính tôi cũng sợ hãi bản thân mình! Hơn nữa… hơn nữa…. bây giờ tôi còn là một con quái vật… một con quái vật không lành lặn… sẽ bị ghét bỏ… ghét bỏ….”
“Vậy nên bà sẽ xuất gia? Để bản thân tự sinh tự diệt?” Tiêu Thành Hưng cũng rất đau lòng.
Nước mắt vẫn không ngừng chảy…..
“Sao bà lại ngốc đến mức này? Người khác nghĩ như thế nào, quyết định như thế nào tôi không quản, nhưng bà là vợ của tôi, tôi không thể để bà làm như vậy! Bà muốn biến tôi thành một người chồng độc ác, vô trách nhiệm? Chúng ta ở cùng nhau bao nhiêu năm cuộc đời rồi, bà không hiểu quyết định kia sẽ khiến tôi đến mức nào sao?” Tiêu Thành Hưng khẽ nói.
Vết sẹo trên đầu Khương Vãn Ngư khi cạo đầu vẫn còn đó rất rõ ràng, bà nghẹn ngào: “Ông thấy nó không? Nó làm tôi chán ghét bản thân mỗi lần nhìn chính mình trong gương…. Tôi không muốn sống tiếp…. sống cuộc sống quái vật….”
Đột nhiên Khương Vãn Ngư cười lớn, “Ông không cho tôi chút tôn nghiêm cuối cùng được sao?’
Tiêu Thành Hưng hiểu Khương Vãn Ngư là người như thế nào.
Từ ngày biết bà, bà là một người cẩn thận tỉ mỉ, yêu cầu cao với mọi thứ xung quanh mình. Hai người đã ở cạnh nhau hơn 30 năm nhưng bà chưa từng xuất hiện trước mặt ông với bộ dạng khó coi, luôn luôn gọn gàng xinh đẹp, kể cả khi ở cữ nuôi con bà cũng giản dị sạch sẽ, không thể ghét bỏ…..
Nhưng chính ông cũng không ngờ tới căn bệnh mà bà luôn giấu. Nếu không phải Thanh Hòa để ý tới những biểu hiện của bà và trang web bà từng vào thì có lẽ chuyện này sẽ được giấu cho tới lúc……
Tiêu Thành Hưng cố để bản thân bình tĩnh: “Tôn nghiêm là cái gì? Thời điểm khó khăn yếu đuối thì cái đó quan trọng sao? Phải đứng lên mọi thứ, đó mới là tôn nghiêm! Còn bà lại tìm cho mình một vỏ ốc để trốn, còn nhắc đến hai chữ ‘tôn nghiêm’? Đây chính là yếu đuối! Là vô trách nhiệm với bản thân!”
Khương Vãn Ngư khóc lớn hơn, “Tôi không muốn xuất hiện như vậy trước mặt mọi người nên tôi trốn! Tôi yếu đuối, tôi vô trách nhiệm thì cứ mặc tôi! Không cần ông quản! Không phải chúng ta sẽ ly hôn sao?”
Tiêu Thành Hưng không thể trả lời bà….
Khương Vãn Ngư khóc đến mệt lả người, Tiêu Thành Hưng thấy vậy đau lòng vô cùng, giọng cũng mềm xuống: “Vãn Ngư, không được nói những lời đó, bà phải nghe lời bác sĩ, chữa bệnh cho thật tốt. Bà chưa tái khám đúng không? Mai tôi sẽ đưa bà đi, cứ quyết định vậy đi!”
Khương Vãn Ngư không trả lời ông…
“Vãn Ngư! Bà muốn xem tôi như người ngoài thật sao?”
Khương Vãn Ngư cúi đầu…..
Tiêu Thành Hưng thở dài, “Vãn Ngư, bà luôn nói bà là người ngoài đối với nhà họ Tiêu, tôi không biết vì sao bà lại có cảm giác đó, chúng ta ở cùng nhau đã hơn 30 năm, có con trai, con dâu, và cả cháu nội, cả nhà chúng ta tính là cái gì? Nếu người đó tôi không có bà, không có người chăm lo mọi chuyện trong nhà, liệu bây giờ mọi thứ có được tốt đẹp như bây giờ?”
Khương Vãn Ngư vẫn không nói gì…..
Đột nhiên Tiêu Thành Hưng nhớ tới cái gì đó: “Tôi nhớ bà từng nói, bà giống như dì Vân, là người hầu hạ cho cái nhà này, nhưng Vãn Ngư, ai có thể hạnh phúc có ‘người hầu’ là bà? Đúng rồi… chính là hạnh phúc….”
Ông thở dài, “Đời này tôi đúng là may mắn, hạnh phúc của tôi đều là công lao của bà. Hai đứa con trai tài giỏi, hai đứa con dâu hiểu chuyện, một đứa cháu trai hoạt bát, và đặc biệt là người vợ luôn luôn đứng phía sau tôi, tôi chỉ có thể nói hai từ: thoả mãn. Nhưng, bây giờ bà muốn phá huỷ những thứ đó của tôi sao?”
Khương Vãn Ngư bất giác nắm chặt tay hơn….
Tiêu Thành Hưng biết lời nói của mình đã có hiệu quả, “Vãn Ngư, tôi còn nhớ dáng vẻ của bà ngày đó, luôn tự tin đến mức cố chấp, nhưng vẫn là một cô gái hiền lành lương thiện..….”
Nghe đến đây Khương Vãn Ngư khẽ hừ một tiếng, “Cho nên ông muốn nói bây giờ tôi đã không còn thế? Giống như người ta nói, con gái khi chưa lấy chồng chính là trân châu bảo ngọc, lấy chồng sinh con rồi thì bao rách. Tôi còn là một chiếc bao xấu xa, sao ông không vứt bỏ tôi đi?”
“Không phải, ý tôi không phải như vậy, tôi muốn nói là bà vẫn là bà của khi đó, nhưng người trên đời không ai không mắc sai lầm? Sai nhưng biết sửa mới là tốt nhất, mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại…”
Khương Vãn Ngư lắc đầu, “Không… không thể….”
“Đương nhiên là có!” Tiêu Thành Hưng vội nói, “Tất cả tôi tăm khổ sở đều là chuẩn bị cho ngày mai sáng lạn. Cả nhà chúng ta, tất cả mọi người, chúng ta đều cố gắng, chắc chắn không gì là không thể! Con bé Thanh Hòa đã vui vẻ trở lại, con bé còn chịu nhiều khổ cực như vậy, tại sao bà không làm được? Kể như tôi….”
Tiêu Thành Hưng chợt dừng lại, “À không không! Còn chuyện này Vãn Ngư, ngày đó trong lễ kết hôn tôi với bà đã hứa với nhau những gì bà còn nhớ không? Bây giờ con cái đều đã lớn có gia đình riêng, bà lỡ để mình tôi lại, không ai chăm sóc trông nom thật sao?”
Tiêu Thành Hưng gõ cửa phòng Khương Vãn Ngư nhưng người bên trong có vẻ không có ys định mở.
Ông phải dùng đến cách cuối cùng: “Vãn Ngư! Mở cửa! Nếu bà không mở tôi sẽ đá văng cửa!”
Chuyện đó không phải là không thể.
Cuối cùng cánh cửa gỗ cũng được mở ra, đằng sau là một khuôn mặt đầy nước mắt…..
Tiêu Thành Hưng nhìn người vợ của mình….
Hai người cách nhau một bước chân….
Hồi lâu Khương Vãn Ngư vội vàng lau nước mắt, cúi đầu tránh ánh nhìn của chồng mình.
Bà vội quay xe lăn đi vào trong. Tiêu Thành Hưng bước đến giúp bà đi vào.
Tiêu Thành Hưng ngồi trước mặt Khương Vãn Ngư.
“Chuyện lớn nhưng vậy mà bà không nói tôi? Bà muốn làm gì? Muốn bỏ hết thật sao? Chuyện này giúp ích cho bà?” Giọng của ông chậm rãi nhưng cứng rắn. Tiêu Thành Hưng đã hiểu ra, vì sao Khương Vãn Ngư một mực lạnh nhạt, còn đề nghị ly hôn, thì ra nguyên nhân mọi chuyện không phải oán hận……
“Tôi….” Khương Vãn Ngư tránh không nhìn Tiêu Thành Hưng, cố nén nước mắt….
“Vãn Ngư, đúng là tôi đã rất tức giận, thậm chí đã nghĩ đến sẽ trách mắng bà nhưng không có nghĩa là tôi vứt bỏ, không để ý. Còn chuyện ly hôn, chỉ cần một ngày chưa kí tên thì chúng ta vẫn còn là vợ chồng ngày đó, bà hiểu không? Tôi có thể phụ bạn bè, nhưng người cùng chăn gối có thể sao?” Tiêu Thành Hưng nói.
Khương Vãn Ngư che giấu lâu như vậy đã bị Tiêu Thành Hưng vạch trần……
Bà che mặt khóc nấc lên.
Bà khóc cho mọi dồn nén trong lòng…..
Tiêu Thành Hưng không ngăn cản bà…..
Quả nhiên, hồi lâu sau dường như đã kiệt sức, tiếng khóc chỉ còn lại tiếng thút thít, “Tôi…. không thể chấp nhận sự thật, tôi bây giờ còn xứng làm mẹ sao? Tôi có khác gì một quái vật? Ngay chính tôi cũng sợ hãi bản thân mình! Hơn nữa… hơn nữa…. bây giờ tôi còn là một con quái vật… một con quái vật không lành lặn… sẽ bị ghét bỏ… ghét bỏ….”
“Vậy nên bà sẽ xuất gia? Để bản thân tự sinh tự diệt?” Tiêu Thành Hưng cũng rất đau lòng.
Nước mắt vẫn không ngừng chảy…..
“Sao bà lại ngốc đến mức này? Người khác nghĩ như thế nào, quyết định như thế nào tôi không quản, nhưng bà là vợ của tôi, tôi không thể để bà làm như vậy! Bà muốn biến tôi thành một người chồng độc ác, vô trách nhiệm? Chúng ta ở cùng nhau bao nhiêu năm cuộc đời rồi, bà không hiểu quyết định kia sẽ khiến tôi đến mức nào sao?” Tiêu Thành Hưng khẽ nói.
Vết sẹo trên đầu Khương Vãn Ngư khi cạo đầu vẫn còn đó rất rõ ràng, bà nghẹn ngào: “Ông thấy nó không? Nó làm tôi chán ghét bản thân mỗi lần nhìn chính mình trong gương…. Tôi không muốn sống tiếp…. sống cuộc sống quái vật….”
Đột nhiên Khương Vãn Ngư cười lớn, “Ông không cho tôi chút tôn nghiêm cuối cùng được sao?’
Tiêu Thành Hưng hiểu Khương Vãn Ngư là người như thế nào.
Từ ngày biết bà, bà là một người cẩn thận tỉ mỉ, yêu cầu cao với mọi thứ xung quanh mình. Hai người đã ở cạnh nhau hơn 30 năm nhưng bà chưa từng xuất hiện trước mặt ông với bộ dạng khó coi, luôn luôn gọn gàng xinh đẹp, kể cả khi ở cữ nuôi con bà cũng giản dị sạch sẽ, không thể ghét bỏ…..
Nhưng chính ông cũng không ngờ tới căn bệnh mà bà luôn giấu. Nếu không phải Thanh Hòa để ý tới những biểu hiện của bà và trang web bà từng vào thì có lẽ chuyện này sẽ được giấu cho tới lúc……
Tiêu Thành Hưng cố để bản thân bình tĩnh: “Tôn nghiêm là cái gì? Thời điểm khó khăn yếu đuối thì cái đó quan trọng sao? Phải đứng lên mọi thứ, đó mới là tôn nghiêm! Còn bà lại tìm cho mình một vỏ ốc để trốn, còn nhắc đến hai chữ ‘tôn nghiêm’? Đây chính là yếu đuối! Là vô trách nhiệm với bản thân!”
Khương Vãn Ngư khóc lớn hơn, “Tôi không muốn xuất hiện như vậy trước mặt mọi người nên tôi trốn! Tôi yếu đuối, tôi vô trách nhiệm thì cứ mặc tôi! Không cần ông quản! Không phải chúng ta sẽ ly hôn sao?”
Tiêu Thành Hưng không thể trả lời bà….
Khương Vãn Ngư khóc đến mệt lả người, Tiêu Thành Hưng thấy vậy đau lòng vô cùng, giọng cũng mềm xuống: “Vãn Ngư, không được nói những lời đó, bà phải nghe lời bác sĩ, chữa bệnh cho thật tốt. Bà chưa tái khám đúng không? Mai tôi sẽ đưa bà đi, cứ quyết định vậy đi!”
Khương Vãn Ngư không trả lời ông…
“Vãn Ngư! Bà muốn xem tôi như người ngoài thật sao?”
Khương Vãn Ngư cúi đầu…..
Tiêu Thành Hưng thở dài, “Vãn Ngư, bà luôn nói bà là người ngoài đối với nhà họ Tiêu, tôi không biết vì sao bà lại có cảm giác đó, chúng ta ở cùng nhau đã hơn 30 năm, có con trai, con dâu, và cả cháu nội, cả nhà chúng ta tính là cái gì? Nếu người đó tôi không có bà, không có người chăm lo mọi chuyện trong nhà, liệu bây giờ mọi thứ có được tốt đẹp như bây giờ?”
Khương Vãn Ngư vẫn không nói gì…..
Đột nhiên Tiêu Thành Hưng nhớ tới cái gì đó: “Tôi nhớ bà từng nói, bà giống như dì Vân, là người hầu hạ cho cái nhà này, nhưng Vãn Ngư, ai có thể hạnh phúc có ‘người hầu’ là bà? Đúng rồi… chính là hạnh phúc….”
Ông thở dài, “Đời này tôi đúng là may mắn, hạnh phúc của tôi đều là công lao của bà. Hai đứa con trai tài giỏi, hai đứa con dâu hiểu chuyện, một đứa cháu trai hoạt bát, và đặc biệt là người vợ luôn luôn đứng phía sau tôi, tôi chỉ có thể nói hai từ: thoả mãn. Nhưng, bây giờ bà muốn phá huỷ những thứ đó của tôi sao?”
Khương Vãn Ngư bất giác nắm chặt tay hơn….
Tiêu Thành Hưng biết lời nói của mình đã có hiệu quả, “Vãn Ngư, tôi còn nhớ dáng vẻ của bà ngày đó, luôn tự tin đến mức cố chấp, nhưng vẫn là một cô gái hiền lành lương thiện..….”
Nghe đến đây Khương Vãn Ngư khẽ hừ một tiếng, “Cho nên ông muốn nói bây giờ tôi đã không còn thế? Giống như người ta nói, con gái khi chưa lấy chồng chính là trân châu bảo ngọc, lấy chồng sinh con rồi thì bao rách. Tôi còn là một chiếc bao xấu xa, sao ông không vứt bỏ tôi đi?”
“Không phải, ý tôi không phải như vậy, tôi muốn nói là bà vẫn là bà của khi đó, nhưng người trên đời không ai không mắc sai lầm? Sai nhưng biết sửa mới là tốt nhất, mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại…”
Khương Vãn Ngư lắc đầu, “Không… không thể….”
“Đương nhiên là có!” Tiêu Thành Hưng vội nói, “Tất cả tôi tăm khổ sở đều là chuẩn bị cho ngày mai sáng lạn. Cả nhà chúng ta, tất cả mọi người, chúng ta đều cố gắng, chắc chắn không gì là không thể! Con bé Thanh Hòa đã vui vẻ trở lại, con bé còn chịu nhiều khổ cực như vậy, tại sao bà không làm được? Kể như tôi….”
Tiêu Thành Hưng chợt dừng lại, “À không không! Còn chuyện này Vãn Ngư, ngày đó trong lễ kết hôn tôi với bà đã hứa với nhau những gì bà còn nhớ không? Bây giờ con cái đều đã lớn có gia đình riêng, bà lỡ để mình tôi lại, không ai chăm sóc trông nom thật sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook