Luật Sư Hạng Nhất
-
Chương 21: Chứng cứ (4)
“Sao đột nhiên lại muốn kéo chúng tôi đi ra ngoài ăn? Tôi không có nhiều tiền, không ăn nổi cái đó.” Joshua vỗ túi mình một cái, cậu ta không có thứ đồ chơi như máy thông minh, cũng không có thẻ tài sản, dùng loại tiền mặt gần như không thấy được ở Decama.
Ai ngờ Yến Tuy Chi lắc đầu một cái, cười híp mắt nói: “Không có cửa đâu, chỉ có Rosi em gái cậu thôi, không dẫn cậu theo.”
Joshua: “…”
Mặt cậu ta cũng đỏ lên, nói không rõ là lúng túng hay là tức giận.
Cậu ta nín nửa ngày mới nặn ra một câu: “Vậy anh không thể nói rõ được à? Huống chi tại sao phải để anh dẫn một mình em gái tôi ra ngoài chứ?”
Yến Tuy Chi nói: “Tôi vừa nói rồi mà, vừa vào cửa đã hỏi cô bé luôn rồi. Cậu đỏ mặt cái gì? Ai… Tên tiểu quỷ này, tôi không phải cố ý làm cậu tức giận. Tôi chỉ muốn làm chuyện không thích hợp có cậu ở đó.”
Màu đỏ trên mặt Joshua từ từ tuột đi xuống, “à” một tiếng, gật đầu nói: “Vậy anh cứ đi đi, kéo em gái tôi theo làm gì? Tôi…”
Cậu ta dừng một chút, thấp giọng nói: “Tôi cũng không có tiền mua thịt cừu cho nó, không trả được anh.”
Yến Tuy Chi ở cửa nhìn cậu ta một hồi, đột nhiên hỏi một vấn đề rất kỳ quái: “Em gái Rosi của cậu có biết nhà mình không?”
Joshua: “… Nó mới 8 tuổi.” Anh đừng có công kích người không muốn thân thiết rồi lại quay sang công kích em gái tôi được không?
Yến Tuy Chi cười: “Tôi biết chứ, ý tôi là nếu như xét từ góc độ không giống bình thường, cô bé có thể nhận ra nhà cậu không?”
“Có thể, nó rất giỏi tìm đường!” Joshua còn thật sự tự hào.
“Vậy là được rồi, tôi dẫn cô bé đi là hi vọng cô bé có thể giúp tôi bận một chút.” Yến Tuy Chi nói, “Còn thịt cừu là tiền công.”
Joshua do dự một chút, vỗ đầu Rosi: “Vậy em đi đi.”
Rosi nhéo ngón tay, còn có chút chần chờ, cô bé nhỏ giọng lầu bầu nói: “Anh không ăn sao?”
“Tay anh bị thương, không tiện ăn.” Joshua quơ quơ tay mình, vết bỏng ở mu bàn tay đã đỡ hơn, chẳng qua màu sắc nhìn rất dọa người.
“Vậy em cũng không đói bụng.” Rosi nói.
Mới vừa nói xong, bụng của nó liền hết sức không phối hợp lại kêu một tiếng.
Rosi yên lặng cúi đầu ôm bụng, cứ như làm thế là có thể che đi âm thanh.
Joshua: “…”
Yến Tuy Chi: “Cô gái nhỏ nhà cậu thật biết điều.”
Anh đi vào phòng, khom người xuống trước mặt Rosi, cong mắt nói: “Anh cần em giúp một chuyện, em đồng ý không? Nhất định buổi tối sẽ về.”
Cô bé Rosi · Dale ngửa mặt nhìn mắt anh, ý chí bắt đầu dao động.
Joshua không nhìn nổi, “Được rồi em đi đi, giúp anh ta cũng là giúp anh một việc.”
Ánh mắt Rosi sáng lên, “Có thật không?”
“Đúng, không sai.”
Cũng không lâu lắm, Yến Tuy Chi dẫn Rosi · Dale tới phố Song Nguyệt.
Trên đường người đến người đi, ngược lại rất náo nhiệt, nhưng phần lớn đều vội vã, không hề dừng lại ở chỗ này. Bọn họ luôn đi dọc theo bên đường, nhanh chóng xuyên qua con đường này, quẹo vào trong khu dân cư thấp bé.
Rõ ràng cách rất gần, nhưng giống như là hai thế giới hoàn toàn tách rời.
Bất hòa xảy ra trong khu dân cư không ảnh hưởng chút nào với con đường này, thậm chí ngay cả người đàm luận cũng không có.
Yến Tuy Chi dẫn Rosi · Dale lên trên một tòa nhà, đi thẳng đến nhà hàng cuối tầng.
Lần trước anh và Cố Yến ở đây ăn thịt cừu và súp.
À không đúng, chỉ có anh thôi, Cố Yến thì gọi một đống đồ khiến anh phát thèm.
Lần này anh vẫn chọn một chỗ dựa vào cửa sổ ngồi xuống, mới vừa ngồi yên, một người phục vụ liền bê mâm tới.
“Xin lỗi tiên sinh, muốn gọi món ăn cần đợi thêm 10 phút.”
Yến Tuy Chi gật đầu một cái, “Không sao.”
Dẫu sao ba giờ cũng là giờ khá khó xử, có thể chọn món ăn đã rất tốt rồi.
Người phục vụ đặt hai ly nước trước mặt Yến Tuy Chi và Rosi, lại đặt hai món điểm tâm ngọt và một đĩa kẹo xuống, chắc là thấy có trẻ nít, “Đây là miễn phí. “
Yến Tuy Chi: “Cám ơn.”
Anh nói là có chuyện tới nơi này, nhưng thực tế cũng có chút đói. Ở khách sạn làm gì cũng phải qua mí mắt Cố Yến, sau khi từ đùi có thêm một mảng vết bỏng lớn, bạn học Cố này liền bắt đầu nhúng tay vào thực đơn của anh.
Mỗi lần khách sạn đưa đồ ăn là anh lại phát hiện nội dung bị đổi, món được đổi tuy đắt hơn, nhưng mà… nhạt muốn chết.
Anh ăn cỏ hai ngày rưỡi, quyết định thừa dịp Cố Yến không có ở đây, đi ra cho mình một chút bồi thường.
“Em có thể ăn không?” Rosi chỉ chỉ đồ trên bàn.
Yến Tuy Chi: “Dĩ nhiên có thể.”
Cô bé do dự giữa bánh ngọt vào kẹo ở hồi lâu, đưa tay lấy một viên kẹo.
Loại kéo đó chính là dùng để dỗ trẻ con, mỗi viên kẹo đều được gói rất đẹp. Người trưởng thành có lẽ nhìn sẽ cảm thấy quá phóng đại, hơn nữa có thể chẳng qua nhìn đẹp mắt nhưng ăn lại không ngon, nhưng tiểu quỷ luôn rất thích.
Rosi chọn một viên kẹo màu xanh nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm Yến Tuy Chi hỏi: “Anh cũng đói?”
Yến Tuy Chi uống ly nước làm ấm dạ dày trước, lúc này mới ăn một miếng bánh, “Ừ.”
“Anh nói, người lớn không đói bụng.” Rosi lại nói.
Yến Tuy Chi phát hiện hình như cô bé này nói chuyện có chút vấn đề, giữa các câu không nối nhau lắm, đứt quãng, không lớn như những tiểu quỷ 7, 8 tuổi mà anh gặp trước đây, những tiểu quỷ kia luôn có thể lải nhải lải nhải bởi vì cho nên sau đó hơn nữa, đến nỗi anh nhức hết cả đầu.
Có lẽ bởi vì những tiểu quỷ kia đang đi học, có người dạy dỗ. Mà Rosi chỉ có Joshua.
Yến Tuy Chi cười một tiếng với cô bé: “Anh dễ dàng đói, cũng thích ăn kẹo.”
Bây giờ mỗi bữa anh đều ăn rất ít, phân bố lượng ăn mỗi ngày trong năm khoảng thời gian, thỉnh thoảng còn phải ăn chút đồ ngọt để tránh đau đầu.
Rosi vừa nghe người lớn cũng giống như mình, nhất thời thân thiết với anh một ít, cảm thấy như có bạn. Nó chọn một viên màu xanh dương trong đĩa đưa cho Yến Tuy Chi.
“Cám ơn.” Yến Tuy Chi vừa nói quay đầu nhìn qua cửa sổ lướt qua dãy nhà thấp bé bên dưới, những căn phòng kia nhìn không khác nhau lắm, rất khó phân biệt ra đâu là nhà ai. “Rosi, đến nhìn giúp anh một cái, nhà em ở đâu?”
Rosi nằm ở trên cửa sổ nhìn một hồi, chỉ một trong đó nói: “Cái đó.”
“Cái đó là cái nào?”
“Có một cái thùng.” Rosi nói.
Yến Tuy Chi nhìn theo ngón tay cô bé, phân biệt nửa ngày, rốt cuộc tìm được căn phòng kia trong một đống đồ chật chội, có một đống thùng xám xịt nghiêng ngả ở một bên.
Có thể nhận ra nhà của Joshua là căn nhà kia, đương nhiên nhà của Kitty · Bell cũng không khó tìm.
Chỉ là từ vị trí bọn họ ngồi nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy nóc nhà của Kitty · Bell, bộ phận phía dưới đều bị tường chống gió của nhà trước mặt cùng với một đống ván gỗ thẳng đứng chất đống chặn lại.
Yến Tuy Chi suy nghĩ một chút rồi đứng lên, từ góc độ anh đứng cũng chỉ có thể nhìn thấy hơn nửa nóc nhà của nhà Kitty · Bell, không nhìn thấy cái cửa sổ thông vào trong phòng.
Nhưng mà…
Anh ngẩng đầu nhìn về phía mấy cái camera trên nóc nhà hàng, có một cái rất gần với cửa sổ sát đất, nếu như là camera vòng tròn, như vậy có thể thu được hết tình hình ngoài cửa sổ, chỉ là chắc hẳn nhà hàng sẽ không để ý đến điều đó.
Nhưng nóc nhà hàng này không tính là cao, từ góc độ của cái camera đó, không biết có thể thu được đến chỗ cửa sổ của Kitty · Bell không.
“Tiên sinh sao vậy?” Người phục vụ thấy anh đứng lên, hỏi một câu.
“À, không sao, có thể chọn món chưa?” Yến Tuy Chi nói.
“Xin lỗi, cần đợi thêm khoảng 3 phút nữa, máy móc bên này có chút trục trặc, rất nhanh là tốt rồi.”
“Được.”
Luật sư ở đây muốn tìm chứng cứ thì phải đi xin phép trước, chạy một chương trình, nhưng quy trình này rất nhanh, cùng ngày là có thể thông qua. Tìm được chứng cứ mới cũng không thể tùy tùy tiện tiện vén tay áo xử lý, phải gọi công chứng viên.
Yến Tuy Chi suy tính một chút, mở ra toàn bộ giao diện tin tức của máy thông minh.
Nhưng mà anh còn chưa làm cái gì, đã nhận được một cái thông báo rồi.
Anh mở tin ra ——
Hồ sơ bạn xin sao chép lại ở bên ngoài đã được đưa vào chương trình, nếu như thông qua, sẽ mở ra quyền chấm bài thi thông qua những thiết bị khác của bạn.
Người mượn đọc: Nguyễn Dã
Người đại diện: Cố Yến
Yến Tuy Chi: “???”
Anh suy nghĩ một chút, trực tiếp dùng số liên lạc nội bộ gửi cho Cố Yến.
Mặc dù Cố Yến đi ra ngoài làm việc, nhưng trả lời rất nhanh, không qua mấy giây, ngón tay Yến Tuy Chi liền rung một chút ——
[Cần cậu sửa lại hồ sơ 5 năm, xin thông qua là có thể gửi đến máy thông minh của cậu, miễn cho cậu không có việc làm ở khách sạn mà vẫn cầm trợ cấp.]
Yến Tuy Chi: “…”
Nói ai cầm trợ cấp? Một chút tiền còn chưa thấy đâu.
Nhưng mà hành động này của Cố Yến ngược lại đã đi sâu vào lòng anh, nếu như xin thông qua được, há chẳng phải lúc nào cũng có thể xem hồ sơ án nổ kia sao? Vậy thì thật là không thể tốt hơn nữa.
Rất nhanh Cố Yến lại gửi thêm một tin nữa.
[Hai ngày này không cần cậu ra ngoài, tiếp tục sửa lại hồ sơ là được.
Nhìn đến đây, Yến Tuy Chi hiếm thấy đàng hoàng trả lời:
[Không thành vấn đề, tôi sẽ đoan đoan chính chính ngồi trong khách sạn chờ hồ sơ gửi tới.’]
[Ừ.]
Ai ngờ đoạn đối thoại này vừa qua không đến hai phút, cửa nhà hàng lại mở ra, một bóng người vào cửa.
Người phục vụ nói theo điều kiện phản xạ: “Hoan nghênh đến chơi, mời tiên sinh vào bên trong.”
Còn có ai cũng không bình thường ba giờ đến ăn cơm nữa vậy?
Yến Tuy Chi lơ đãng liếc mắt một cái sang bên kia, lúc này liền giơ tay lên che kín nửa bên mặt…
Thật đúng dịp nha, bạn học Cố.
Ai ngờ Yến Tuy Chi lắc đầu một cái, cười híp mắt nói: “Không có cửa đâu, chỉ có Rosi em gái cậu thôi, không dẫn cậu theo.”
Joshua: “…”
Mặt cậu ta cũng đỏ lên, nói không rõ là lúng túng hay là tức giận.
Cậu ta nín nửa ngày mới nặn ra một câu: “Vậy anh không thể nói rõ được à? Huống chi tại sao phải để anh dẫn một mình em gái tôi ra ngoài chứ?”
Yến Tuy Chi nói: “Tôi vừa nói rồi mà, vừa vào cửa đã hỏi cô bé luôn rồi. Cậu đỏ mặt cái gì? Ai… Tên tiểu quỷ này, tôi không phải cố ý làm cậu tức giận. Tôi chỉ muốn làm chuyện không thích hợp có cậu ở đó.”
Màu đỏ trên mặt Joshua từ từ tuột đi xuống, “à” một tiếng, gật đầu nói: “Vậy anh cứ đi đi, kéo em gái tôi theo làm gì? Tôi…”
Cậu ta dừng một chút, thấp giọng nói: “Tôi cũng không có tiền mua thịt cừu cho nó, không trả được anh.”
Yến Tuy Chi ở cửa nhìn cậu ta một hồi, đột nhiên hỏi một vấn đề rất kỳ quái: “Em gái Rosi của cậu có biết nhà mình không?”
Joshua: “… Nó mới 8 tuổi.” Anh đừng có công kích người không muốn thân thiết rồi lại quay sang công kích em gái tôi được không?
Yến Tuy Chi cười: “Tôi biết chứ, ý tôi là nếu như xét từ góc độ không giống bình thường, cô bé có thể nhận ra nhà cậu không?”
“Có thể, nó rất giỏi tìm đường!” Joshua còn thật sự tự hào.
“Vậy là được rồi, tôi dẫn cô bé đi là hi vọng cô bé có thể giúp tôi bận một chút.” Yến Tuy Chi nói, “Còn thịt cừu là tiền công.”
Joshua do dự một chút, vỗ đầu Rosi: “Vậy em đi đi.”
Rosi nhéo ngón tay, còn có chút chần chờ, cô bé nhỏ giọng lầu bầu nói: “Anh không ăn sao?”
“Tay anh bị thương, không tiện ăn.” Joshua quơ quơ tay mình, vết bỏng ở mu bàn tay đã đỡ hơn, chẳng qua màu sắc nhìn rất dọa người.
“Vậy em cũng không đói bụng.” Rosi nói.
Mới vừa nói xong, bụng của nó liền hết sức không phối hợp lại kêu một tiếng.
Rosi yên lặng cúi đầu ôm bụng, cứ như làm thế là có thể che đi âm thanh.
Joshua: “…”
Yến Tuy Chi: “Cô gái nhỏ nhà cậu thật biết điều.”
Anh đi vào phòng, khom người xuống trước mặt Rosi, cong mắt nói: “Anh cần em giúp một chuyện, em đồng ý không? Nhất định buổi tối sẽ về.”
Cô bé Rosi · Dale ngửa mặt nhìn mắt anh, ý chí bắt đầu dao động.
Joshua không nhìn nổi, “Được rồi em đi đi, giúp anh ta cũng là giúp anh một việc.”
Ánh mắt Rosi sáng lên, “Có thật không?”
“Đúng, không sai.”
Cũng không lâu lắm, Yến Tuy Chi dẫn Rosi · Dale tới phố Song Nguyệt.
Trên đường người đến người đi, ngược lại rất náo nhiệt, nhưng phần lớn đều vội vã, không hề dừng lại ở chỗ này. Bọn họ luôn đi dọc theo bên đường, nhanh chóng xuyên qua con đường này, quẹo vào trong khu dân cư thấp bé.
Rõ ràng cách rất gần, nhưng giống như là hai thế giới hoàn toàn tách rời.
Bất hòa xảy ra trong khu dân cư không ảnh hưởng chút nào với con đường này, thậm chí ngay cả người đàm luận cũng không có.
Yến Tuy Chi dẫn Rosi · Dale lên trên một tòa nhà, đi thẳng đến nhà hàng cuối tầng.
Lần trước anh và Cố Yến ở đây ăn thịt cừu và súp.
À không đúng, chỉ có anh thôi, Cố Yến thì gọi một đống đồ khiến anh phát thèm.
Lần này anh vẫn chọn một chỗ dựa vào cửa sổ ngồi xuống, mới vừa ngồi yên, một người phục vụ liền bê mâm tới.
“Xin lỗi tiên sinh, muốn gọi món ăn cần đợi thêm 10 phút.”
Yến Tuy Chi gật đầu một cái, “Không sao.”
Dẫu sao ba giờ cũng là giờ khá khó xử, có thể chọn món ăn đã rất tốt rồi.
Người phục vụ đặt hai ly nước trước mặt Yến Tuy Chi và Rosi, lại đặt hai món điểm tâm ngọt và một đĩa kẹo xuống, chắc là thấy có trẻ nít, “Đây là miễn phí. “
Yến Tuy Chi: “Cám ơn.”
Anh nói là có chuyện tới nơi này, nhưng thực tế cũng có chút đói. Ở khách sạn làm gì cũng phải qua mí mắt Cố Yến, sau khi từ đùi có thêm một mảng vết bỏng lớn, bạn học Cố này liền bắt đầu nhúng tay vào thực đơn của anh.
Mỗi lần khách sạn đưa đồ ăn là anh lại phát hiện nội dung bị đổi, món được đổi tuy đắt hơn, nhưng mà… nhạt muốn chết.
Anh ăn cỏ hai ngày rưỡi, quyết định thừa dịp Cố Yến không có ở đây, đi ra cho mình một chút bồi thường.
“Em có thể ăn không?” Rosi chỉ chỉ đồ trên bàn.
Yến Tuy Chi: “Dĩ nhiên có thể.”
Cô bé do dự giữa bánh ngọt vào kẹo ở hồi lâu, đưa tay lấy một viên kẹo.
Loại kéo đó chính là dùng để dỗ trẻ con, mỗi viên kẹo đều được gói rất đẹp. Người trưởng thành có lẽ nhìn sẽ cảm thấy quá phóng đại, hơn nữa có thể chẳng qua nhìn đẹp mắt nhưng ăn lại không ngon, nhưng tiểu quỷ luôn rất thích.
Rosi chọn một viên kẹo màu xanh nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm Yến Tuy Chi hỏi: “Anh cũng đói?”
Yến Tuy Chi uống ly nước làm ấm dạ dày trước, lúc này mới ăn một miếng bánh, “Ừ.”
“Anh nói, người lớn không đói bụng.” Rosi lại nói.
Yến Tuy Chi phát hiện hình như cô bé này nói chuyện có chút vấn đề, giữa các câu không nối nhau lắm, đứt quãng, không lớn như những tiểu quỷ 7, 8 tuổi mà anh gặp trước đây, những tiểu quỷ kia luôn có thể lải nhải lải nhải bởi vì cho nên sau đó hơn nữa, đến nỗi anh nhức hết cả đầu.
Có lẽ bởi vì những tiểu quỷ kia đang đi học, có người dạy dỗ. Mà Rosi chỉ có Joshua.
Yến Tuy Chi cười một tiếng với cô bé: “Anh dễ dàng đói, cũng thích ăn kẹo.”
Bây giờ mỗi bữa anh đều ăn rất ít, phân bố lượng ăn mỗi ngày trong năm khoảng thời gian, thỉnh thoảng còn phải ăn chút đồ ngọt để tránh đau đầu.
Rosi vừa nghe người lớn cũng giống như mình, nhất thời thân thiết với anh một ít, cảm thấy như có bạn. Nó chọn một viên màu xanh dương trong đĩa đưa cho Yến Tuy Chi.
“Cám ơn.” Yến Tuy Chi vừa nói quay đầu nhìn qua cửa sổ lướt qua dãy nhà thấp bé bên dưới, những căn phòng kia nhìn không khác nhau lắm, rất khó phân biệt ra đâu là nhà ai. “Rosi, đến nhìn giúp anh một cái, nhà em ở đâu?”
Rosi nằm ở trên cửa sổ nhìn một hồi, chỉ một trong đó nói: “Cái đó.”
“Cái đó là cái nào?”
“Có một cái thùng.” Rosi nói.
Yến Tuy Chi nhìn theo ngón tay cô bé, phân biệt nửa ngày, rốt cuộc tìm được căn phòng kia trong một đống đồ chật chội, có một đống thùng xám xịt nghiêng ngả ở một bên.
Có thể nhận ra nhà của Joshua là căn nhà kia, đương nhiên nhà của Kitty · Bell cũng không khó tìm.
Chỉ là từ vị trí bọn họ ngồi nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy nóc nhà của Kitty · Bell, bộ phận phía dưới đều bị tường chống gió của nhà trước mặt cùng với một đống ván gỗ thẳng đứng chất đống chặn lại.
Yến Tuy Chi suy nghĩ một chút rồi đứng lên, từ góc độ anh đứng cũng chỉ có thể nhìn thấy hơn nửa nóc nhà của nhà Kitty · Bell, không nhìn thấy cái cửa sổ thông vào trong phòng.
Nhưng mà…
Anh ngẩng đầu nhìn về phía mấy cái camera trên nóc nhà hàng, có một cái rất gần với cửa sổ sát đất, nếu như là camera vòng tròn, như vậy có thể thu được hết tình hình ngoài cửa sổ, chỉ là chắc hẳn nhà hàng sẽ không để ý đến điều đó.
Nhưng nóc nhà hàng này không tính là cao, từ góc độ của cái camera đó, không biết có thể thu được đến chỗ cửa sổ của Kitty · Bell không.
“Tiên sinh sao vậy?” Người phục vụ thấy anh đứng lên, hỏi một câu.
“À, không sao, có thể chọn món chưa?” Yến Tuy Chi nói.
“Xin lỗi, cần đợi thêm khoảng 3 phút nữa, máy móc bên này có chút trục trặc, rất nhanh là tốt rồi.”
“Được.”
Luật sư ở đây muốn tìm chứng cứ thì phải đi xin phép trước, chạy một chương trình, nhưng quy trình này rất nhanh, cùng ngày là có thể thông qua. Tìm được chứng cứ mới cũng không thể tùy tùy tiện tiện vén tay áo xử lý, phải gọi công chứng viên.
Yến Tuy Chi suy tính một chút, mở ra toàn bộ giao diện tin tức của máy thông minh.
Nhưng mà anh còn chưa làm cái gì, đã nhận được một cái thông báo rồi.
Anh mở tin ra ——
Hồ sơ bạn xin sao chép lại ở bên ngoài đã được đưa vào chương trình, nếu như thông qua, sẽ mở ra quyền chấm bài thi thông qua những thiết bị khác của bạn.
Người mượn đọc: Nguyễn Dã
Người đại diện: Cố Yến
Yến Tuy Chi: “???”
Anh suy nghĩ một chút, trực tiếp dùng số liên lạc nội bộ gửi cho Cố Yến.
Mặc dù Cố Yến đi ra ngoài làm việc, nhưng trả lời rất nhanh, không qua mấy giây, ngón tay Yến Tuy Chi liền rung một chút ——
[Cần cậu sửa lại hồ sơ 5 năm, xin thông qua là có thể gửi đến máy thông minh của cậu, miễn cho cậu không có việc làm ở khách sạn mà vẫn cầm trợ cấp.]
Yến Tuy Chi: “…”
Nói ai cầm trợ cấp? Một chút tiền còn chưa thấy đâu.
Nhưng mà hành động này của Cố Yến ngược lại đã đi sâu vào lòng anh, nếu như xin thông qua được, há chẳng phải lúc nào cũng có thể xem hồ sơ án nổ kia sao? Vậy thì thật là không thể tốt hơn nữa.
Rất nhanh Cố Yến lại gửi thêm một tin nữa.
[Hai ngày này không cần cậu ra ngoài, tiếp tục sửa lại hồ sơ là được.
Nhìn đến đây, Yến Tuy Chi hiếm thấy đàng hoàng trả lời:
[Không thành vấn đề, tôi sẽ đoan đoan chính chính ngồi trong khách sạn chờ hồ sơ gửi tới.’]
[Ừ.]
Ai ngờ đoạn đối thoại này vừa qua không đến hai phút, cửa nhà hàng lại mở ra, một bóng người vào cửa.
Người phục vụ nói theo điều kiện phản xạ: “Hoan nghênh đến chơi, mời tiên sinh vào bên trong.”
Còn có ai cũng không bình thường ba giờ đến ăn cơm nữa vậy?
Yến Tuy Chi lơ đãng liếc mắt một cái sang bên kia, lúc này liền giơ tay lên che kín nửa bên mặt…
Thật đúng dịp nha, bạn học Cố.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook