Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất
-
Chương 66
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau bữa trưa, Lộ Bạch nghỉ ngơi một lát, trong khoảng thời gian này cậu tranh thủ lấy bản đồ ra xem xét. Ba bốn ngày qua, cậu không đi được quá nhiều nơi dưới chân núi lửa Clivia, lúc này mới chỉ đi tới bên dưới ngọn núi chính thôi.
Nghỉ xong, cậu tiếp tục lái xe lên núi, đến một con dốc nhỏ có tầm nhìn rộng, chỉ vào đỉnh núi chính tuyệt đẹp, nói với niềm khao khát vô cùng: “Xem kìa, đỉnh núi chính của núi lửa Clivia, không biết môi trường sinh thái ở khu vực trũng ở giữa như thế nào, tôi rất muốn lên đó nhìn xem nhưng khó quá.”
Ngay cả những phương tiện khoa học kỹ thuật cao cũng chỉ có thể leo lên một con dốc không quá dốc, đi lên đỉnh núi chính kia chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, chỉ riêng lộ trình thôi cũng không thể đơn giản, có thể phải đi một chặng đường dài. Tất nhiên, nếu thực sự muốn lên đó xem thử thì có thể dùng máy bay.
Khán giả kênh livestream cũng nghĩ vậy, thi nhau đưa ra lời khuyên cho nhân viên cứu hộ đang thất vọng.
Bình luận: Nghe Lộ Bạch nói kìa, khoa học kỹ thuật bây giờ có thể đi đến hành tinh khác rồi, một ngọn núi lửa đơn thuần thì khó bao nhiêu chứ?
Bình luận: Có thể đi máy bay lên đó, chớp mắt một cái thôi mà, nhân viên cứu hộ có thể nhờ đồng nghiệp đưa lên.
Bình luận: Lộ Bạch không biết lái máy bay à?
Bình luận: Đúng rồi, chỉ thấy Lộ Bạch lái xe địa hình, sao không lái máy bay chứ? Vì không tiện chơi với lông xù à?
Hình như không ai nghĩ đến rằng nhân viên cứu hộ vốn không sợ trời không sợ đất lại sợ lái máy bay, họ chỉ nghĩ rằng Lộ Bạch không lái máy bay là vì trên đất liền mới tiện chơi với lông xù. Hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến việc bay lên, Lộ Bạch lại nhớ tới cấp trên thường đón đưa mình, bây giờ anh đi công tác ở hành tinh khác rồi, cậu mỉm cười nói: “Đương nhiên đi máy bay rất nhanh, nhưng Thân vương Samuel đang đi công tác, chưa về sớm thế đâu, tôi nghĩ phải đến năm sau mới leo lên được đỉnh ngọn núi lửa này.”
Bình luận: Không… cậu leo lên đỉnh ngọn núi lửa này có liên quan trực tiếp đến việc Thân vương Samuel đi công tác hay không?
Bình luận: Ồ ồ ồ, thực ra tôi đã hiểu câu này rồi ha ha!
Bình luận: Hiểu rồi +1!
Bình luận: Theo lời nhân viên cứu hộ, tôi luôn cảm thấy Thân vương Samuel là một cấp trên bình dị dễ gần, mỗi khi nghĩ như vậy tôi sẽ tự tát vào mặt mình rồi nhìn lại những kỳ tích trong cuộc đời Điện hạ để tỉnh táo lại hu hu.
Bình luận: Cái tát của ông anh quá nặng.
Bình luận: Chiến tranh đã kết thúc, còn gì là không thể?
Những người quen biết Samuel đều nghĩ, các người thật là ngây thơ. Vũ trụ có thêm một vụ nổ lớn nữa, Samuel cũng sẽ không bình dị dễ gần, cảm ơn. Đi công tác? Thì ra Samuel lấy cớ này để lừa Lộ Bạch, chậc chậc, vậy mà cũng nghĩ ra được. Có điều những gì nhân viên cứu hộ tiết lộ cũng cho thấy sự phụ thuộc và tin tưởng của cậu dành cho Samuel, ghen tị là có thật, trong khi những người còn lại đã bỏ lỡ khoảng thời gian vun đắp tình cảm đẹp nhất.
Trời đã tối, nơi này không thích hợp để nghỉ qua đêm, Lộ Bạch lại lái xe xuống tìm chỗ cắm trại dưới chân dốc. Trong hoàn cảnh này, cậu ngẩng đầu nhìn sang phía bên kia, phát hiện đó là một vách đá rất cao, các hang động phía trên có thể là tổ của chim ăn thịt, hoặc có thể là các loài động vật khác như báo tuyết, sơn dương… sinh sống ở đó.
Để tránh gió, Lộ Bạch tiếp tục đi sâu vào bên trong, đến nơi thích hợp thì trời đã tối. Dưới vách đá yên tĩnh chỉ có tiếng gió, cậu nhanh chóng xuống xe dựng lều. Để tiện nhóm lửa hơn, Lộ Bạch luôn để củi khô thu được từ trước trên nóc xe của mình, có thể dùng trong những tình huống như thế này. Lúc này, Max đang chuẩn bị tan làm gửi cho cậu một tin nhắn, nhắc nhở rằng nơi cậu đang ở sẽ có bão tuyết lớn, bảo cậu phải cẩn thận.
“Cảm ơn Max.” Lộ Bạch vội vàng cảm ơn, đồng thời cũng thận trọng hơn, chuẩn bị tìm chỗ ở tốt hơn trước khi tuyết rơi dày.
Buổi livestream hôm nay kết thúc đột ngột trước khi cậu ăn tối, mọi người đều nhìn thấy hổ trắng lớn, còn thấy được nhân viên cứu hộ tay không bắt hổ, chắc là cũng hài lòng rồi!
Lộ Bạch nhớ lại cảm giác ôm hổ trắng hôm nay cũng rất thỏa mãn. Cậu quay lại lối vào nơi mình đến đây, tự hỏi liệu con hổ trắng thích đi theo mình tối nay có đến không? Đi lại trên vùng núi tuyết lạnh lẽo hoang vắng, hành trình thú vị nhưng cũng rất nhàm chán, người không chịu nổi sự cô đơn rất dễ rơi vào vòng xoáy cảm xúc, nên cuộc gặp gỡ nào cũng đặc biệt quý giá.
Một con chuột Lemming sống gần đó bị thu hút bởi mùi thơm của thức ăn con người, nó thò đầu ra khỏi hang nhưng không dám tiến tới vì sợ ánh lửa. Có thể nó đã đói lâu rồi, hoặc có thể trong hang ổ của nó có đồng loại đang cần lương thực gấp, cuối cùng cục lông xù màu nâu vàng này cũng chịu đi ra. Chuột Lemming trông khác hẳn những con chuột bình thường, trông giống chuột Hamster thú cưng hơn, với thân hình hơi dẹt.
Lộ Bạch nhìn thấy nó thì khẽ mỉm cười, sau đó lấy đồ ăn ra đưa cho chú chuột Lemming dũng cảm đi ra kiếm ăn này. Và con chuột Lemming nhỏ bé này cũng có thể là một bữa ăn ngon trong mắt các động vật khác, nghe thấy tiếng đại bàng kêu, chú chuột nhỏ vội vàng nhặt thức ăn, phóng vèo về hang của mình.
Động vật cần tránh đại bàng không chỉ có chuột Lemming nhỏ mà còn cả Quần Bó, nó lập tức trốn vào trong khăn quàng cổ của mama, ngậm khăn quàng bằng mỏ rồi dùng đôi mắt thận trọng nhìn lên trời. Con đại bàng này đang bay lượn trên bầu trời, dường như nhận ra sự hiện diện của thức ăn, nó quan sát và tính toán cẩn thận, thậm chí con người cũng có thể bị nó tấn công. Chỉ là Lộ Bạch đặc biệt, đại bàng sẽ không tấn công Lộ Bạch, nhưng nếu Quần Bó bị lộ thì rất nguy hiểm.
Lộ Bạch thực sợ đại bàng sà xuống cướp Quần Bó ra khỏi tay mình, không có gì là không thể, đại bàng hung dữ nổi tiếng với việc săn mồi, đại bàng vàng và cú mèo đều có trên thực đơn của chúng. Đại bàng vàng trưởng thành còn dám ăn thịt cáo nhưng không có cơ hội thắng được đại bàng. Tất nhiên, đại bàng buộc phải làm điều này để tồn tại, trên núi tuyết có rất ít thức ăn, lại càng không thích hợp để săn bắt.
Vì sự an toàn của Quần Bó, Lộ Bạch lấy ra một ít thịt tươi còn thừa từ buổi trưa, ném xuống đất gần đó. Đại bàng sà xuống ngay lập tức, rồi đứng đó, dang rộng đôi cánh, bắt đầu ngấu nghiến thức ăn. Thấy con đại bàng đói khát này, Lộ Bạch chợt nhớ đến bộ phim tài liệu mà cậu đã xem trước đó, tên là Luyện Ưng. Quá trình này quá tàn khốc và đáng sợ đến nỗi bây giờ khi nghĩ lại, da đầu cậu vẫn cảm thấy tê dại, lòng còn nơm nớp lo sợ. Lộ Bạch không bao giờ hy vọng có ai làm điều gì tổn hại đến động vật.
Sau khi con đại bàng no bụng, nó đi vòng quanh trên mặt đất rồi bay đi, để lại một tiếng kêu vang dội giữa không trung. Lộ Bạch cho rằng nó đang từ biệt mình. “Tạm biệt.” Cậu cũng nói.
Quần Bó cuối cùng cũng dám thở mạnh hơn, lập tức chui ra khỏi khăn quàng của mama: “Kíu!” Chẳng phải chỉ là đại bàng thôi sao, có gì to tát đâu?! Cú mèo ngẩng mặt lên trời mà mắng.
Lộ Bạch lắc đầu, đun nước nóng để lau người đơn giản, rồi vào lều ngủ. Dưới vách đá yên tĩnh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng đá rơi, lều của Lộ Bạch còn cách mép vách đá một đoạn nên không sợ đá lăn xuống. Cậu chỉ tò mò, sinh vật nào không ngủ vào ban đêm, chạy lên vách đá mà hoạt động? Nhân viên cứu hộ kéo mở cửa lều, thò đầu ra ngoài nhìn bằng ống nhòm. Bên dưới vách đá tối tăm, nhưng bên trên lại có ánh trăng rất sáng, một đứa nhóc xinh đẹp với cái đuôi dài đang trèo lên. Dựa vào bộ lông dễ chịu với hoa văn và màu sắc nổi bật, Lộ Bạch nhận ra ngay đó là một con báo tuyết, hình như còn chưa lớn hẳn, vừa rời khỏi cha mẹ mà thôi. Có thể nó đang leo lên đó, hoặc có thể đang đuổi theo một con mồi.
Lộ Bạch nhìn quanh, không thấy dấu vết của động vật nào khác, cậu đoán rằng con báo tuyết này đang cố leo lên đỉnh vách đá để sang bên kia núi tuyết. Vách đá này quá dốc, con báo tuyết cỡ trung này cũng phải trượt chân rơi xuống mấy lần, Lộ Bạch nhìn mà hoảng sợ, muốn giúp đỡ nó cho xong. Nhưng đáng tiếc cậu là con người, thậm chí không thể leo lên đến độ cao của nó hiện giờ. Nghe nói leo núi là một trong những kỹ năng sinh tồn mà báo tuyết phải học. Ngay từ khi còn nhỏ, chúng sẽ học leo núi từ mẹ mình, nhưng không phải chú báo tuyết nào cũng thành thạo, nên có rất nhiều báo tuyết đã chết… Cục lông xù trước mặt cậu cố gắng mấy lần vẫn không leo lên được, xem ra nó phải từ bỏ ý định chinh phục vách đá này. Lộ Bạch lo lắng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đặt ống nhòm xuống rồi đi ngủ, lòng nghĩ nếu ngày mai có thể gặp lại nó thì cho quá giang một chuyến.
Lính gác Quần Bó đột nhiên nhúc nhích hai chỏm lông trên đầu, mắt nhìn về một hướng, vỗ cánh phạch một cái, lặng lẽ bay sang đó. Trong khu rừng cách đó ba cây số, hổ trắng khổng lồ nằm trên mặt đất, dưới bàn chân to lớn là một con mồi, con mồi bị nó đè dưới chân đã mất đi một phần thân nhiệt, nhưng vẫn có thể thấy là mới săn được cách đây không lâu. Quần Bó đáp xuống con mồi, khẽ kêu kíu với papa một tiếng, sao giờ này mới ăn tối, mama đi ngủ rồi.
Con mồi quá lớn, nó phải đi vòng quanh những hai lần: “Kíu kíu ~” Da của con mồi quá dày, nó không mổ ra được! Quần Bó muốn papa sẽ xé vụn thịt đút cho mình như trước, bèn nhảy qua nhảy lại trước mặt hổ trắng để bày tỏ mong muốn của mình.
Hổ trắng dừng lại nghỉ ngơi, chỉ nheo đôi mắt đẹp nhìn cú mèo, nhưng không dạy cho nó một bài học như lần đầu gặp nhau. Động vật và động vật có thể hiểu được tâm lý của nhau, hổ trắng có thể mặc kệ yêu cầu của cú mèo, đây có thể coi là biểu hiện thân thiện nhất của hổ đối với cú mèo trong thế giới tự nhiên. Nếu là hổ bình thường, cú mèo sẽ bị nuốt nguyên con cả lông lẫn xương từ lâu. Nhưng những điều kỳ diệu luôn xảy ra. Hổ trắng cắn một miếng vào con mồi trước mặt, xé toạc bộ lông, dùng hàm răng sắc nhọn xé xuống một miếng thịt tươi, chia sẻ con mồi cho cú mèo.
Quần Bó cuối cùng cũng được papa cho ăn, nhảy ngay tới ăn thịt, vui vẻ như một chú chim non. Bởi vì đã lâu không ở cùng papa, nó ăn xong rồi còn hơi bối rối, nên đi về tiếp tục canh gác hay ở lại chơi cùng papa đây? Quần Bó trưởng thành có thể sẽ chọn cái trước, nhưng Quần Bó còn trẻ con hiển nhiên sẽ không do dự chọn cái sau.
Lòng cứ lo lắng cho báo tuyết, trời vừa tờ mờ sáng là Lộ Bạch đã tỉnh dậy, cậu vừa mở lều ra đã thấy một cục lông xù nằm gần đó, ăn đồ ăn thừa đêm qua của cậu.
Nhóc lông xù đang chĩa mông về phía cậu có cái đuôi dài, trông rất giống con báo tuyết ba lần bảy lượt không trèo lên núi được tối qua. Nhìn từ xa thì nghĩ nó có vóc dáng khá ổn, khi lớn lên chắc chắn sẽ khá lớn, giờ ở gần nhìn kỹ, Lộ Bạch mới nhận ra con báo tuyết này chỉ có bộ xương to thôi, thật ra thì rất ốm. Mấy miếng thịt đông lạnh cả đêm đã cứng đó cứng như đá, báo tuyết lại cứ nghiêng đầu cố gắng gặm cắn, hai chân ấn chặt vào đó, mất cả nửa ngày còn không gặm được một miếng nào… làm người ta không nỡ nhìn tiếp.
Lộ Bạch muốn ra ngoài, nhưng sợ đánh động đối phương, nhưng động tác của cậu cũng đã làm báo tuyết giật mình, nó lập tức xoay người lại, móng vuốt quắp lấy mặt đất, hạ vai xuống rồi khè cậu…
Cục lông xù trông như nhặt được từ bãi rác này không thể khơi dậy bất kỳ cảm giác sợ hãi nào trong Lộ Bạch, cậu bò ra khỏi lều, đi tới chỗ xe ba bánh, lấy phần thịt bảo quản còn lại ra, cho vào chậu cơm rồi đặt xuống đất. Rồi câu bỏ đi, quay lưng về phía báo tuyết nhỏ, nhóm lửa, đun nước rửa mặt.
“…” Chú báo tuyết vừa cảnh giác vừa sợ hãi mở to mắt ra, xác định rằng Lộ Bạch không phải là mối đe dọa rồi mới hạ thấp người xuống, đi tới bên chậu cơm, thò đầu ra ngoạm miếng thịt bên trong mà ăn. Lần này, miếng thịt không còn là cục băng gặm hoài không ra nữa, mà là miếng thịt tươi có thể cho vào miệng ăn no bụng được, báo tuyết ăn ngấu nghiến, miệng không quên phát ra âm thanh gầm gừ đe dọa.
Động vật ăn thịt cỡ vừa và nhỏ săn mồi trên tuyết khá khó khăn, một con báo tuyết nhỏ như nó vẫn phải ở bên mẹ. Chú báo tuyết này phải ra ngoài tự kiếm sống thì không bình thường, không chừng mẹ nó bị tai nạn. Ý định của Lộ Bạch vẫn như tối qua, nếu báo tuyết nhỏ bằng lòng thì có thể cùng cậu đi một chuyến. Tuy nhiên có vẻ nó từng trải qua chuyện gì khác, tính cảnh giác cũng rất mạnh, sau khi ăn thịt xong, trong nháy mắt đã biến đâu mất. Lộ Bạch không định ép nó, cậu mang cái chậu đi, lấy tuyết rửa sạch.
Bình thường sáng nào thức dậy, Quần Bó cũng có mặt, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng nó đâu cả.
“Quần Bó?” Lộ Bạch sợ đại bàng bắt mất nó, lập tức đi tìm kiếm xung quanh.
Cú mèo nghe thấy tiếng Lộ Bạch gọi, liền kêu lên đáp lại cậu từ trong khu rừng gần đó. Rồi một lúc sau, nó bay trở lại đậu trên vai cậu.
Lộ Bạch xoa đầu Quần Bó: “Tao còn tưởng rằng mày làm sao rồi chứ, mày mà không trở lại là tạo lại phải ra ngoài tìm.”
“Kíu.”
Nhân viên cứu hộ chuẩn bị lên đường, không lâu sau cậu nhận ra mình đang ở phía bên kia bãi săn của hổ trắng, thì ra nơi này lại là nơi lý tưởng để trốn bão tuyết, cậu không khỏi cười buồn cho mối duyên nghiệt ngã này.
“Vậy cứ tạm thời thế đi, hy vọng mày không phiền khi tao sống trong khu săn bắn của mày.” Lộ Bạch dừng xe lại, dựng trại.
Làm xong mọi việc, cậu trèo lên nóc xe, dựng ống nhòm lên quan sát xung quanh. Ánh nắng trước khi bão tuyết đến khá ấm áp, khi nhìn qua cùng một địa điểm ngày hôm đó, cậu thấy hổ trắng đang nằm trên tuyết phơi nắng, Lộ Bạch ngay lập tức bị thu hút chú ý.
“…” Lộ Bạch cảm thấy mình là một người có năng khiếu liều mạng tìm cái chết, biết rõ hổ trắng có thể chú ý tới việc mình làm, nhưng vẫn lén nhìn nó.
Đúng vậy, hổ trắng lớn đang nằm phơi nắng biết có người đang theo dõi mình, nó quay đầu nhìn về hướng ống nhòm, vừa liếm móng vừa cảnh cáo Lộ Bạch bằng ánh mắt sâu thẳm.
Đáng tiếc Lộ Bạch bây giờ không còn sợ hổ trắng nữa, cậu thậm chí còn nhếch khóe miệng, khiêu khích nói: “Có giỏi thì mày tới tìm tao.”
Tính khí hổ trắng vẫn hung hãn như cũ, bị cậu nhìn chằm chằm một lúc là lập tức đứng dậy, khí thế hùng hổ đi về phía cậu.
“…” Lộ Bạch được như ý, nhưng tâm trạng của cậu vừa vui mừng lại vừa hơi bất an.
Khi hổ trắng xuất hiện trong phạm vi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cậu bỏ ống nhòm xuống, nhảy khỏi nóc xe.
Ánh mắt hai bên gặp nhau, hổ trắng dừng lại, cục lông xù đung đưa cái đuôi phía sau thân cây, thân cây to lớn che mất nửa người nó. Lộ Bạch tựa hồ có thể cảm nhận được nó có ý đồ dụ mình tới đó, để mình mắc bẫy.
“Mày tới rồi?” Lộ Bạch nói thật, dù nhìn bao nhiêu lần, cậu vẫn bị vẻ ngoài sáng chói của nó thu hút, đây là một sinh vật to lớn xinh đẹp, không còn nghi ngờ gì nữa. Bước vào bẫy thì bước vào bẫy, nhân viên cứu hộ có khuôn mặt trắng trẻo thềm nghĩ, rồi lặng lẽ bước tới.
Con thú khổng lồ lông trắng sọc đen không có ý định che giấu chính mình, khi Lộ Bạch đi đến một khoảng cách nhất định, nó gầm lên một tiếng, từ sau gốc cây nhảy ra, nhẹ nhàng vồ ngã Lộ Bạch. Thanh niên nằm ngửa trên tuyết, không cảm thấy đau đớn gì, con thú khổng lồ nặng hàng trăm ký chỉ nhẹ nhàng đè lên cậu, móng vuốt to đặt bên tai cậu… Nói thật, trái tim Lộ Bạch đập loạn xạ khi bị cục lông xù mà mình yêu thích mang ra chơi đùa, cậu ngây người mất một lúc, xác nhận mình không phải đang mơ, sau đó giơ tay mạnh dạn ôm lấy cơ thể to lớn của nó! Lông dày thật là dày, túm đầy cả tay… Cơ bắp lại còn rất săn chắc, nhân viên cứu hộ xoa lung tung cứ như tên dê xồm.
Hổ trắng lớn giữ chặt thanh niên loài người đang khiêu khích mình như cách giữ chặt con mồi: “Grào…” Nó cúi đầu, nhe răng nanh, làm bộ dữ tợn như sắp cắn, mặt hổ nhăn lại, đôi mắt giận dữ quả thực rất đáng sợ. Nhưng phải công nhận là khuôn mặt có hoa văn này rất đẹp trai.
Lộ Bạch nhắm chặt mắt lại, cuối cùng cảm nhận được một cái gì đó ấm áp chạm vào trán mình. Cậu mở mắt ra, lập tức đối diện với đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của hổ trắng, mắt nó lạnh băng, không có vẻ gì là hung ác, rõ ràng chỉ là đang trêu chọc cậu.
Quần Bó đứng trên cành cây gần đó, ghen tị nhìn papa và mama chơi đùa trong tuyết.
“Mày coi tao là đồ chơi sao?” Lộ Bạch mơ hồ có cảm giác như vậy, khí trắng toát do cậu thở ra khi nói biến thành một cụm sương rồi biến mất.
Hổ trắng lớn đương nhiên sẽ không trả lời, nó tựa hồ như đang lấy lệ đáp lại Lộ Bạch, lại giả vờ nhe răng, lần này mục tiêu là cổ cậu.
“Này…” Bị cọ nhột, nhân viên cứu hộ lập tức quay đầu tránh đi mấy lần, vừa định đẩy nó ra thì hổ trắng lớn đã đứng dậy bước sang một bên. Lộ Bạch vội vàng bò dậy khỏi mặt đất để tránh bị cảm.
Đôi mắt hai bên lại chạm nhau lần nữa, hổ trắng lớn lắc lắc cái đuôi rồi nằm phục xuống đất, đôi mắt lạnh lùng màu xanh như nước liếc nhìn thanh niên loài người đang tỏ ra dè dặt.
“Khụ…” Lộ Bạch luôn cảm thấy nó đang muốn dụ dỗ mình, nhưng cậu cũng sợ mình đưa tay ra là mất luôn cái tay.
Muốn tay hay là muốn lông xù, sau một lúc do dự, cậu quyết định chọn cục lông xù. Cẩn thận di chuyển đến bên cạnh nó, tận mắt ước lượng kích thước của cục lông xù khổng lồ này, Lộ Bạch không khách sáo chạm vào… Đầu tiên là phần thân, sau đó thăm dò chạm vào móng vuốt, rồi gãi cổ. Hổ trắng lớn lười biếng nằm đó, đuôi nhịp nhàng vỗ nhẹ trên nền tuyết, rất hợp tác nhưng không phát ra tiếng rừ rừ, cũng không có vẻ gì là thích thú say mê cả. Nó trưởng thành và điềm tĩnh đến đáng sợ, cho dù có được chạm vào, Lộ Bạch vẫn có cảm giác không phải mình đang đối mặt với một con vật dựa vào bản năng sinh tồn, mà là một sinh vật có trí tuệ bình đẳng với mình. Đây có lẽ là lý do tại sao hổ trắng này có thể trở thành vua của núi lửa Clivia.
Sau khi sờ cục lông xù đã tay rồi, Lộ Bạch hài lòng nhìn hổ trắng nói: “Cảm ơn đã cho tao chạm vào, từ nay chúng ta sẽ là bạn, phải không?”
Tuy nói như vậy nhưng Lộ Bạch cũng không chắc chắn chút nào. Mãi cho đến khi cậu đứng dậy nhóm lửa nấu ăn, cục lông xù này vẫn không rời đi, cậu mới dám tin cuối cùng mình và hổ trắng lớn đã thiết lập được tình bạn.
Vì trời sắp có tuyết nên Lộ Bạch đã dựng một cây dù khổng lồ ở nơi cắm trại, kết hợp với môi trường tự nhiên được lựa chọn có chủ ý, chỗ này đã trở thành một nơi ở tạm khá an toàn.
Theo dự kiến tuyết thì sẽ bắt đầu rơi dày vào trưa mai, thế như trời vừa tối đã có cảm giác bão tuyết đến, Lộ Bạch nói với hổ trắng: “Sắp có tuyết rơi rồi, chắc mày có một cái hang trên núi phải không? Tao nghĩ mày nên ra ngoài săn, rồi về hang của mình đi.”
Hổ trắng có một cái hang trên núi thật, nhưng đã mấy ngày nay chưa về. Nghe thanh niên loài người lo lắng nói vậy, mèo bự đen trắng lười biếng mới chịu đứng dậy, nhẹ nhàng giũ tuyết khỏi người, rồi bước đi bằng những bước chân mèo thanh lịch nhưng đầy khí thế, biến mất vào rừng.
“Hẹn gặp lại.” Lộ Bạch nói, cậu tưởng hổ trắng về nhà nên vẫy tay sau lưng nó.
Một giờ sau trời tối hẳn, gió thổi dần mạnh hơn, ngay cả Quần Bó cũng phải trốn vào lều.
Lộ Bạch kiểm tra lều trại lần cuối rồi chuẩn bị dập lửa. Lúc này, một bóng dáng đang vững vàng bước tới trong bóng đêm, chính là mèo bự mà cậu tưởng đã về nhà, miệng nó còn ngậm con mồi, điều này khiến cậu ngạc nhiên, thêm chút vui mừng.
“Mày không về nhà sao?”
Vốn định dập lửa, cậu lập tức đổi ý, bỏ thêm hai khúc củi vào đống lửa.
Không biết hổ trắng lớn đã đi bao xa mà bụng phập phồng, thở hổn hển. Nó nhả con mồi xuống, ánh lửa soi rõ đôi mắt vẫn chưa bình tĩnh lại sau chuyến đi săn, rõ ràng vẫn là màu nước nhàn nhạt tuyệt đẹp, nhưng Lộ Bạch lại nhìn ra được tia máu. Cậu hơi nheo mắt lại, không dám nói gì, bởi vì cậu có cảm giác cục lông xù này khác với những cục lông xù mà mình từng tiếp xúc trước đây, đôi khi sẽ khiến người ta thực sự sợ hãi từ tận đáy lòng. Đồng nghiệp trong Trạm cứu hộ nói con hổ trắng này chưa từng tấn công ai, nhưng Lộ Bạch luôn cảm thấy nó có một câu chuyện nào đó mà người khác không biết. Có lẽ ngay cả đồng nghiệp ở Trạm cứu hộ cũng không biết.
“Để tao giúp mày giải quyết con mồi.” Lộ Bạch mỉm cười, gạt bỏ những suy nghĩ vô căn cứ trong đầu. Nhất là khi nhìn thấy hổ trắng nằm cạnh đống lửa, nghiêng đầu liếm chân, cậu cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều. Một con mãnh thú cỡ lớn có ánh mắt và khí thế hung dữ là điều bình thường, chưa kể cục lông xù này còn là chúa tể của cả một ngọn núi lửa.
Để xua tan nghi ngờ của chính mình, Lộ Bạch vội vàng cắt một miếng thịt đút vào miệng hổ trắng, cục lông xù đen trắng đang liếm vết máu trên chân khựng lại, rất duyên dáng và cẩn thận đón lấy thịt trong tay cậu… Lần đầu tiên thì có lần thứ hai… Sau khi quen rồi, nó còn không ngại dùng lưỡi chạm vào ngón tay cậu.
Lộ Bạch rất áy náy vì những gì mình tưởng tượng vừa rồi, đây rõ ràng là một cục lông xù rất tao nhã và có học thức.
—
Người dịch: Nhắc lại thiết lập truyện: Hình thú là đại diện cho nội tâm của con người, tức là bản chất đó =))))
—
Các loài được nhắc đến trong truyện
– Chuột Lemming: là một tông động vật gặm nhấm nhỏ trong họ Cricetidae, thường được tìm thấy trong hoặc gần Bắc Cực, trong quần xã sinh vật vùng lãnh nguyên.
~*~
Sau bữa trưa, Lộ Bạch nghỉ ngơi một lát, trong khoảng thời gian này cậu tranh thủ lấy bản đồ ra xem xét. Ba bốn ngày qua, cậu không đi được quá nhiều nơi dưới chân núi lửa Clivia, lúc này mới chỉ đi tới bên dưới ngọn núi chính thôi.
Nghỉ xong, cậu tiếp tục lái xe lên núi, đến một con dốc nhỏ có tầm nhìn rộng, chỉ vào đỉnh núi chính tuyệt đẹp, nói với niềm khao khát vô cùng: “Xem kìa, đỉnh núi chính của núi lửa Clivia, không biết môi trường sinh thái ở khu vực trũng ở giữa như thế nào, tôi rất muốn lên đó nhìn xem nhưng khó quá.”
Ngay cả những phương tiện khoa học kỹ thuật cao cũng chỉ có thể leo lên một con dốc không quá dốc, đi lên đỉnh núi chính kia chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, chỉ riêng lộ trình thôi cũng không thể đơn giản, có thể phải đi một chặng đường dài. Tất nhiên, nếu thực sự muốn lên đó xem thử thì có thể dùng máy bay.
Khán giả kênh livestream cũng nghĩ vậy, thi nhau đưa ra lời khuyên cho nhân viên cứu hộ đang thất vọng.
Bình luận: Nghe Lộ Bạch nói kìa, khoa học kỹ thuật bây giờ có thể đi đến hành tinh khác rồi, một ngọn núi lửa đơn thuần thì khó bao nhiêu chứ?
Bình luận: Có thể đi máy bay lên đó, chớp mắt một cái thôi mà, nhân viên cứu hộ có thể nhờ đồng nghiệp đưa lên.
Bình luận: Lộ Bạch không biết lái máy bay à?
Bình luận: Đúng rồi, chỉ thấy Lộ Bạch lái xe địa hình, sao không lái máy bay chứ? Vì không tiện chơi với lông xù à?
Hình như không ai nghĩ đến rằng nhân viên cứu hộ vốn không sợ trời không sợ đất lại sợ lái máy bay, họ chỉ nghĩ rằng Lộ Bạch không lái máy bay là vì trên đất liền mới tiện chơi với lông xù. Hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến việc bay lên, Lộ Bạch lại nhớ tới cấp trên thường đón đưa mình, bây giờ anh đi công tác ở hành tinh khác rồi, cậu mỉm cười nói: “Đương nhiên đi máy bay rất nhanh, nhưng Thân vương Samuel đang đi công tác, chưa về sớm thế đâu, tôi nghĩ phải đến năm sau mới leo lên được đỉnh ngọn núi lửa này.”
Bình luận: Không… cậu leo lên đỉnh ngọn núi lửa này có liên quan trực tiếp đến việc Thân vương Samuel đi công tác hay không?
Bình luận: Ồ ồ ồ, thực ra tôi đã hiểu câu này rồi ha ha!
Bình luận: Hiểu rồi +1!
Bình luận: Theo lời nhân viên cứu hộ, tôi luôn cảm thấy Thân vương Samuel là một cấp trên bình dị dễ gần, mỗi khi nghĩ như vậy tôi sẽ tự tát vào mặt mình rồi nhìn lại những kỳ tích trong cuộc đời Điện hạ để tỉnh táo lại hu hu.
Bình luận: Cái tát của ông anh quá nặng.
Bình luận: Chiến tranh đã kết thúc, còn gì là không thể?
Những người quen biết Samuel đều nghĩ, các người thật là ngây thơ. Vũ trụ có thêm một vụ nổ lớn nữa, Samuel cũng sẽ không bình dị dễ gần, cảm ơn. Đi công tác? Thì ra Samuel lấy cớ này để lừa Lộ Bạch, chậc chậc, vậy mà cũng nghĩ ra được. Có điều những gì nhân viên cứu hộ tiết lộ cũng cho thấy sự phụ thuộc và tin tưởng của cậu dành cho Samuel, ghen tị là có thật, trong khi những người còn lại đã bỏ lỡ khoảng thời gian vun đắp tình cảm đẹp nhất.
Trời đã tối, nơi này không thích hợp để nghỉ qua đêm, Lộ Bạch lại lái xe xuống tìm chỗ cắm trại dưới chân dốc. Trong hoàn cảnh này, cậu ngẩng đầu nhìn sang phía bên kia, phát hiện đó là một vách đá rất cao, các hang động phía trên có thể là tổ của chim ăn thịt, hoặc có thể là các loài động vật khác như báo tuyết, sơn dương… sinh sống ở đó.
Để tránh gió, Lộ Bạch tiếp tục đi sâu vào bên trong, đến nơi thích hợp thì trời đã tối. Dưới vách đá yên tĩnh chỉ có tiếng gió, cậu nhanh chóng xuống xe dựng lều. Để tiện nhóm lửa hơn, Lộ Bạch luôn để củi khô thu được từ trước trên nóc xe của mình, có thể dùng trong những tình huống như thế này. Lúc này, Max đang chuẩn bị tan làm gửi cho cậu một tin nhắn, nhắc nhở rằng nơi cậu đang ở sẽ có bão tuyết lớn, bảo cậu phải cẩn thận.
“Cảm ơn Max.” Lộ Bạch vội vàng cảm ơn, đồng thời cũng thận trọng hơn, chuẩn bị tìm chỗ ở tốt hơn trước khi tuyết rơi dày.
Buổi livestream hôm nay kết thúc đột ngột trước khi cậu ăn tối, mọi người đều nhìn thấy hổ trắng lớn, còn thấy được nhân viên cứu hộ tay không bắt hổ, chắc là cũng hài lòng rồi!
Lộ Bạch nhớ lại cảm giác ôm hổ trắng hôm nay cũng rất thỏa mãn. Cậu quay lại lối vào nơi mình đến đây, tự hỏi liệu con hổ trắng thích đi theo mình tối nay có đến không? Đi lại trên vùng núi tuyết lạnh lẽo hoang vắng, hành trình thú vị nhưng cũng rất nhàm chán, người không chịu nổi sự cô đơn rất dễ rơi vào vòng xoáy cảm xúc, nên cuộc gặp gỡ nào cũng đặc biệt quý giá.
Một con chuột Lemming sống gần đó bị thu hút bởi mùi thơm của thức ăn con người, nó thò đầu ra khỏi hang nhưng không dám tiến tới vì sợ ánh lửa. Có thể nó đã đói lâu rồi, hoặc có thể trong hang ổ của nó có đồng loại đang cần lương thực gấp, cuối cùng cục lông xù màu nâu vàng này cũng chịu đi ra. Chuột Lemming trông khác hẳn những con chuột bình thường, trông giống chuột Hamster thú cưng hơn, với thân hình hơi dẹt.
Lộ Bạch nhìn thấy nó thì khẽ mỉm cười, sau đó lấy đồ ăn ra đưa cho chú chuột Lemming dũng cảm đi ra kiếm ăn này. Và con chuột Lemming nhỏ bé này cũng có thể là một bữa ăn ngon trong mắt các động vật khác, nghe thấy tiếng đại bàng kêu, chú chuột nhỏ vội vàng nhặt thức ăn, phóng vèo về hang của mình.
Động vật cần tránh đại bàng không chỉ có chuột Lemming nhỏ mà còn cả Quần Bó, nó lập tức trốn vào trong khăn quàng cổ của mama, ngậm khăn quàng bằng mỏ rồi dùng đôi mắt thận trọng nhìn lên trời. Con đại bàng này đang bay lượn trên bầu trời, dường như nhận ra sự hiện diện của thức ăn, nó quan sát và tính toán cẩn thận, thậm chí con người cũng có thể bị nó tấn công. Chỉ là Lộ Bạch đặc biệt, đại bàng sẽ không tấn công Lộ Bạch, nhưng nếu Quần Bó bị lộ thì rất nguy hiểm.
Lộ Bạch thực sợ đại bàng sà xuống cướp Quần Bó ra khỏi tay mình, không có gì là không thể, đại bàng hung dữ nổi tiếng với việc săn mồi, đại bàng vàng và cú mèo đều có trên thực đơn của chúng. Đại bàng vàng trưởng thành còn dám ăn thịt cáo nhưng không có cơ hội thắng được đại bàng. Tất nhiên, đại bàng buộc phải làm điều này để tồn tại, trên núi tuyết có rất ít thức ăn, lại càng không thích hợp để săn bắt.
Vì sự an toàn của Quần Bó, Lộ Bạch lấy ra một ít thịt tươi còn thừa từ buổi trưa, ném xuống đất gần đó. Đại bàng sà xuống ngay lập tức, rồi đứng đó, dang rộng đôi cánh, bắt đầu ngấu nghiến thức ăn. Thấy con đại bàng đói khát này, Lộ Bạch chợt nhớ đến bộ phim tài liệu mà cậu đã xem trước đó, tên là Luyện Ưng. Quá trình này quá tàn khốc và đáng sợ đến nỗi bây giờ khi nghĩ lại, da đầu cậu vẫn cảm thấy tê dại, lòng còn nơm nớp lo sợ. Lộ Bạch không bao giờ hy vọng có ai làm điều gì tổn hại đến động vật.
Sau khi con đại bàng no bụng, nó đi vòng quanh trên mặt đất rồi bay đi, để lại một tiếng kêu vang dội giữa không trung. Lộ Bạch cho rằng nó đang từ biệt mình. “Tạm biệt.” Cậu cũng nói.
Quần Bó cuối cùng cũng dám thở mạnh hơn, lập tức chui ra khỏi khăn quàng của mama: “Kíu!” Chẳng phải chỉ là đại bàng thôi sao, có gì to tát đâu?! Cú mèo ngẩng mặt lên trời mà mắng.
Lộ Bạch lắc đầu, đun nước nóng để lau người đơn giản, rồi vào lều ngủ. Dưới vách đá yên tĩnh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng đá rơi, lều của Lộ Bạch còn cách mép vách đá một đoạn nên không sợ đá lăn xuống. Cậu chỉ tò mò, sinh vật nào không ngủ vào ban đêm, chạy lên vách đá mà hoạt động? Nhân viên cứu hộ kéo mở cửa lều, thò đầu ra ngoài nhìn bằng ống nhòm. Bên dưới vách đá tối tăm, nhưng bên trên lại có ánh trăng rất sáng, một đứa nhóc xinh đẹp với cái đuôi dài đang trèo lên. Dựa vào bộ lông dễ chịu với hoa văn và màu sắc nổi bật, Lộ Bạch nhận ra ngay đó là một con báo tuyết, hình như còn chưa lớn hẳn, vừa rời khỏi cha mẹ mà thôi. Có thể nó đang leo lên đó, hoặc có thể đang đuổi theo một con mồi.
Lộ Bạch nhìn quanh, không thấy dấu vết của động vật nào khác, cậu đoán rằng con báo tuyết này đang cố leo lên đỉnh vách đá để sang bên kia núi tuyết. Vách đá này quá dốc, con báo tuyết cỡ trung này cũng phải trượt chân rơi xuống mấy lần, Lộ Bạch nhìn mà hoảng sợ, muốn giúp đỡ nó cho xong. Nhưng đáng tiếc cậu là con người, thậm chí không thể leo lên đến độ cao của nó hiện giờ. Nghe nói leo núi là một trong những kỹ năng sinh tồn mà báo tuyết phải học. Ngay từ khi còn nhỏ, chúng sẽ học leo núi từ mẹ mình, nhưng không phải chú báo tuyết nào cũng thành thạo, nên có rất nhiều báo tuyết đã chết… Cục lông xù trước mặt cậu cố gắng mấy lần vẫn không leo lên được, xem ra nó phải từ bỏ ý định chinh phục vách đá này. Lộ Bạch lo lắng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đặt ống nhòm xuống rồi đi ngủ, lòng nghĩ nếu ngày mai có thể gặp lại nó thì cho quá giang một chuyến.
Lính gác Quần Bó đột nhiên nhúc nhích hai chỏm lông trên đầu, mắt nhìn về một hướng, vỗ cánh phạch một cái, lặng lẽ bay sang đó. Trong khu rừng cách đó ba cây số, hổ trắng khổng lồ nằm trên mặt đất, dưới bàn chân to lớn là một con mồi, con mồi bị nó đè dưới chân đã mất đi một phần thân nhiệt, nhưng vẫn có thể thấy là mới săn được cách đây không lâu. Quần Bó đáp xuống con mồi, khẽ kêu kíu với papa một tiếng, sao giờ này mới ăn tối, mama đi ngủ rồi.
Con mồi quá lớn, nó phải đi vòng quanh những hai lần: “Kíu kíu ~” Da của con mồi quá dày, nó không mổ ra được! Quần Bó muốn papa sẽ xé vụn thịt đút cho mình như trước, bèn nhảy qua nhảy lại trước mặt hổ trắng để bày tỏ mong muốn của mình.
Hổ trắng dừng lại nghỉ ngơi, chỉ nheo đôi mắt đẹp nhìn cú mèo, nhưng không dạy cho nó một bài học như lần đầu gặp nhau. Động vật và động vật có thể hiểu được tâm lý của nhau, hổ trắng có thể mặc kệ yêu cầu của cú mèo, đây có thể coi là biểu hiện thân thiện nhất của hổ đối với cú mèo trong thế giới tự nhiên. Nếu là hổ bình thường, cú mèo sẽ bị nuốt nguyên con cả lông lẫn xương từ lâu. Nhưng những điều kỳ diệu luôn xảy ra. Hổ trắng cắn một miếng vào con mồi trước mặt, xé toạc bộ lông, dùng hàm răng sắc nhọn xé xuống một miếng thịt tươi, chia sẻ con mồi cho cú mèo.
Quần Bó cuối cùng cũng được papa cho ăn, nhảy ngay tới ăn thịt, vui vẻ như một chú chim non. Bởi vì đã lâu không ở cùng papa, nó ăn xong rồi còn hơi bối rối, nên đi về tiếp tục canh gác hay ở lại chơi cùng papa đây? Quần Bó trưởng thành có thể sẽ chọn cái trước, nhưng Quần Bó còn trẻ con hiển nhiên sẽ không do dự chọn cái sau.
Lòng cứ lo lắng cho báo tuyết, trời vừa tờ mờ sáng là Lộ Bạch đã tỉnh dậy, cậu vừa mở lều ra đã thấy một cục lông xù nằm gần đó, ăn đồ ăn thừa đêm qua của cậu.
Nhóc lông xù đang chĩa mông về phía cậu có cái đuôi dài, trông rất giống con báo tuyết ba lần bảy lượt không trèo lên núi được tối qua. Nhìn từ xa thì nghĩ nó có vóc dáng khá ổn, khi lớn lên chắc chắn sẽ khá lớn, giờ ở gần nhìn kỹ, Lộ Bạch mới nhận ra con báo tuyết này chỉ có bộ xương to thôi, thật ra thì rất ốm. Mấy miếng thịt đông lạnh cả đêm đã cứng đó cứng như đá, báo tuyết lại cứ nghiêng đầu cố gắng gặm cắn, hai chân ấn chặt vào đó, mất cả nửa ngày còn không gặm được một miếng nào… làm người ta không nỡ nhìn tiếp.
Lộ Bạch muốn ra ngoài, nhưng sợ đánh động đối phương, nhưng động tác của cậu cũng đã làm báo tuyết giật mình, nó lập tức xoay người lại, móng vuốt quắp lấy mặt đất, hạ vai xuống rồi khè cậu…
Cục lông xù trông như nhặt được từ bãi rác này không thể khơi dậy bất kỳ cảm giác sợ hãi nào trong Lộ Bạch, cậu bò ra khỏi lều, đi tới chỗ xe ba bánh, lấy phần thịt bảo quản còn lại ra, cho vào chậu cơm rồi đặt xuống đất. Rồi câu bỏ đi, quay lưng về phía báo tuyết nhỏ, nhóm lửa, đun nước rửa mặt.
“…” Chú báo tuyết vừa cảnh giác vừa sợ hãi mở to mắt ra, xác định rằng Lộ Bạch không phải là mối đe dọa rồi mới hạ thấp người xuống, đi tới bên chậu cơm, thò đầu ra ngoạm miếng thịt bên trong mà ăn. Lần này, miếng thịt không còn là cục băng gặm hoài không ra nữa, mà là miếng thịt tươi có thể cho vào miệng ăn no bụng được, báo tuyết ăn ngấu nghiến, miệng không quên phát ra âm thanh gầm gừ đe dọa.
Động vật ăn thịt cỡ vừa và nhỏ săn mồi trên tuyết khá khó khăn, một con báo tuyết nhỏ như nó vẫn phải ở bên mẹ. Chú báo tuyết này phải ra ngoài tự kiếm sống thì không bình thường, không chừng mẹ nó bị tai nạn. Ý định của Lộ Bạch vẫn như tối qua, nếu báo tuyết nhỏ bằng lòng thì có thể cùng cậu đi một chuyến. Tuy nhiên có vẻ nó từng trải qua chuyện gì khác, tính cảnh giác cũng rất mạnh, sau khi ăn thịt xong, trong nháy mắt đã biến đâu mất. Lộ Bạch không định ép nó, cậu mang cái chậu đi, lấy tuyết rửa sạch.
Bình thường sáng nào thức dậy, Quần Bó cũng có mặt, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng nó đâu cả.
“Quần Bó?” Lộ Bạch sợ đại bàng bắt mất nó, lập tức đi tìm kiếm xung quanh.
Cú mèo nghe thấy tiếng Lộ Bạch gọi, liền kêu lên đáp lại cậu từ trong khu rừng gần đó. Rồi một lúc sau, nó bay trở lại đậu trên vai cậu.
Lộ Bạch xoa đầu Quần Bó: “Tao còn tưởng rằng mày làm sao rồi chứ, mày mà không trở lại là tạo lại phải ra ngoài tìm.”
“Kíu.”
Nhân viên cứu hộ chuẩn bị lên đường, không lâu sau cậu nhận ra mình đang ở phía bên kia bãi săn của hổ trắng, thì ra nơi này lại là nơi lý tưởng để trốn bão tuyết, cậu không khỏi cười buồn cho mối duyên nghiệt ngã này.
“Vậy cứ tạm thời thế đi, hy vọng mày không phiền khi tao sống trong khu săn bắn của mày.” Lộ Bạch dừng xe lại, dựng trại.
Làm xong mọi việc, cậu trèo lên nóc xe, dựng ống nhòm lên quan sát xung quanh. Ánh nắng trước khi bão tuyết đến khá ấm áp, khi nhìn qua cùng một địa điểm ngày hôm đó, cậu thấy hổ trắng đang nằm trên tuyết phơi nắng, Lộ Bạch ngay lập tức bị thu hút chú ý.
“…” Lộ Bạch cảm thấy mình là một người có năng khiếu liều mạng tìm cái chết, biết rõ hổ trắng có thể chú ý tới việc mình làm, nhưng vẫn lén nhìn nó.
Đúng vậy, hổ trắng lớn đang nằm phơi nắng biết có người đang theo dõi mình, nó quay đầu nhìn về hướng ống nhòm, vừa liếm móng vừa cảnh cáo Lộ Bạch bằng ánh mắt sâu thẳm.
Đáng tiếc Lộ Bạch bây giờ không còn sợ hổ trắng nữa, cậu thậm chí còn nhếch khóe miệng, khiêu khích nói: “Có giỏi thì mày tới tìm tao.”
Tính khí hổ trắng vẫn hung hãn như cũ, bị cậu nhìn chằm chằm một lúc là lập tức đứng dậy, khí thế hùng hổ đi về phía cậu.
“…” Lộ Bạch được như ý, nhưng tâm trạng của cậu vừa vui mừng lại vừa hơi bất an.
Khi hổ trắng xuất hiện trong phạm vi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cậu bỏ ống nhòm xuống, nhảy khỏi nóc xe.
Ánh mắt hai bên gặp nhau, hổ trắng dừng lại, cục lông xù đung đưa cái đuôi phía sau thân cây, thân cây to lớn che mất nửa người nó. Lộ Bạch tựa hồ có thể cảm nhận được nó có ý đồ dụ mình tới đó, để mình mắc bẫy.
“Mày tới rồi?” Lộ Bạch nói thật, dù nhìn bao nhiêu lần, cậu vẫn bị vẻ ngoài sáng chói của nó thu hút, đây là một sinh vật to lớn xinh đẹp, không còn nghi ngờ gì nữa. Bước vào bẫy thì bước vào bẫy, nhân viên cứu hộ có khuôn mặt trắng trẻo thềm nghĩ, rồi lặng lẽ bước tới.
Con thú khổng lồ lông trắng sọc đen không có ý định che giấu chính mình, khi Lộ Bạch đi đến một khoảng cách nhất định, nó gầm lên một tiếng, từ sau gốc cây nhảy ra, nhẹ nhàng vồ ngã Lộ Bạch. Thanh niên nằm ngửa trên tuyết, không cảm thấy đau đớn gì, con thú khổng lồ nặng hàng trăm ký chỉ nhẹ nhàng đè lên cậu, móng vuốt to đặt bên tai cậu… Nói thật, trái tim Lộ Bạch đập loạn xạ khi bị cục lông xù mà mình yêu thích mang ra chơi đùa, cậu ngây người mất một lúc, xác nhận mình không phải đang mơ, sau đó giơ tay mạnh dạn ôm lấy cơ thể to lớn của nó! Lông dày thật là dày, túm đầy cả tay… Cơ bắp lại còn rất săn chắc, nhân viên cứu hộ xoa lung tung cứ như tên dê xồm.
Hổ trắng lớn giữ chặt thanh niên loài người đang khiêu khích mình như cách giữ chặt con mồi: “Grào…” Nó cúi đầu, nhe răng nanh, làm bộ dữ tợn như sắp cắn, mặt hổ nhăn lại, đôi mắt giận dữ quả thực rất đáng sợ. Nhưng phải công nhận là khuôn mặt có hoa văn này rất đẹp trai.
Lộ Bạch nhắm chặt mắt lại, cuối cùng cảm nhận được một cái gì đó ấm áp chạm vào trán mình. Cậu mở mắt ra, lập tức đối diện với đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của hổ trắng, mắt nó lạnh băng, không có vẻ gì là hung ác, rõ ràng chỉ là đang trêu chọc cậu.
Quần Bó đứng trên cành cây gần đó, ghen tị nhìn papa và mama chơi đùa trong tuyết.
“Mày coi tao là đồ chơi sao?” Lộ Bạch mơ hồ có cảm giác như vậy, khí trắng toát do cậu thở ra khi nói biến thành một cụm sương rồi biến mất.
Hổ trắng lớn đương nhiên sẽ không trả lời, nó tựa hồ như đang lấy lệ đáp lại Lộ Bạch, lại giả vờ nhe răng, lần này mục tiêu là cổ cậu.
“Này…” Bị cọ nhột, nhân viên cứu hộ lập tức quay đầu tránh đi mấy lần, vừa định đẩy nó ra thì hổ trắng lớn đã đứng dậy bước sang một bên. Lộ Bạch vội vàng bò dậy khỏi mặt đất để tránh bị cảm.
Đôi mắt hai bên lại chạm nhau lần nữa, hổ trắng lớn lắc lắc cái đuôi rồi nằm phục xuống đất, đôi mắt lạnh lùng màu xanh như nước liếc nhìn thanh niên loài người đang tỏ ra dè dặt.
“Khụ…” Lộ Bạch luôn cảm thấy nó đang muốn dụ dỗ mình, nhưng cậu cũng sợ mình đưa tay ra là mất luôn cái tay.
Muốn tay hay là muốn lông xù, sau một lúc do dự, cậu quyết định chọn cục lông xù. Cẩn thận di chuyển đến bên cạnh nó, tận mắt ước lượng kích thước của cục lông xù khổng lồ này, Lộ Bạch không khách sáo chạm vào… Đầu tiên là phần thân, sau đó thăm dò chạm vào móng vuốt, rồi gãi cổ. Hổ trắng lớn lười biếng nằm đó, đuôi nhịp nhàng vỗ nhẹ trên nền tuyết, rất hợp tác nhưng không phát ra tiếng rừ rừ, cũng không có vẻ gì là thích thú say mê cả. Nó trưởng thành và điềm tĩnh đến đáng sợ, cho dù có được chạm vào, Lộ Bạch vẫn có cảm giác không phải mình đang đối mặt với một con vật dựa vào bản năng sinh tồn, mà là một sinh vật có trí tuệ bình đẳng với mình. Đây có lẽ là lý do tại sao hổ trắng này có thể trở thành vua của núi lửa Clivia.
Sau khi sờ cục lông xù đã tay rồi, Lộ Bạch hài lòng nhìn hổ trắng nói: “Cảm ơn đã cho tao chạm vào, từ nay chúng ta sẽ là bạn, phải không?”
Tuy nói như vậy nhưng Lộ Bạch cũng không chắc chắn chút nào. Mãi cho đến khi cậu đứng dậy nhóm lửa nấu ăn, cục lông xù này vẫn không rời đi, cậu mới dám tin cuối cùng mình và hổ trắng lớn đã thiết lập được tình bạn.
Vì trời sắp có tuyết nên Lộ Bạch đã dựng một cây dù khổng lồ ở nơi cắm trại, kết hợp với môi trường tự nhiên được lựa chọn có chủ ý, chỗ này đã trở thành một nơi ở tạm khá an toàn.
Theo dự kiến tuyết thì sẽ bắt đầu rơi dày vào trưa mai, thế như trời vừa tối đã có cảm giác bão tuyết đến, Lộ Bạch nói với hổ trắng: “Sắp có tuyết rơi rồi, chắc mày có một cái hang trên núi phải không? Tao nghĩ mày nên ra ngoài săn, rồi về hang của mình đi.”
Hổ trắng có một cái hang trên núi thật, nhưng đã mấy ngày nay chưa về. Nghe thanh niên loài người lo lắng nói vậy, mèo bự đen trắng lười biếng mới chịu đứng dậy, nhẹ nhàng giũ tuyết khỏi người, rồi bước đi bằng những bước chân mèo thanh lịch nhưng đầy khí thế, biến mất vào rừng.
“Hẹn gặp lại.” Lộ Bạch nói, cậu tưởng hổ trắng về nhà nên vẫy tay sau lưng nó.
Một giờ sau trời tối hẳn, gió thổi dần mạnh hơn, ngay cả Quần Bó cũng phải trốn vào lều.
Lộ Bạch kiểm tra lều trại lần cuối rồi chuẩn bị dập lửa. Lúc này, một bóng dáng đang vững vàng bước tới trong bóng đêm, chính là mèo bự mà cậu tưởng đã về nhà, miệng nó còn ngậm con mồi, điều này khiến cậu ngạc nhiên, thêm chút vui mừng.
“Mày không về nhà sao?”
Vốn định dập lửa, cậu lập tức đổi ý, bỏ thêm hai khúc củi vào đống lửa.
Không biết hổ trắng lớn đã đi bao xa mà bụng phập phồng, thở hổn hển. Nó nhả con mồi xuống, ánh lửa soi rõ đôi mắt vẫn chưa bình tĩnh lại sau chuyến đi săn, rõ ràng vẫn là màu nước nhàn nhạt tuyệt đẹp, nhưng Lộ Bạch lại nhìn ra được tia máu. Cậu hơi nheo mắt lại, không dám nói gì, bởi vì cậu có cảm giác cục lông xù này khác với những cục lông xù mà mình từng tiếp xúc trước đây, đôi khi sẽ khiến người ta thực sự sợ hãi từ tận đáy lòng. Đồng nghiệp trong Trạm cứu hộ nói con hổ trắng này chưa từng tấn công ai, nhưng Lộ Bạch luôn cảm thấy nó có một câu chuyện nào đó mà người khác không biết. Có lẽ ngay cả đồng nghiệp ở Trạm cứu hộ cũng không biết.
“Để tao giúp mày giải quyết con mồi.” Lộ Bạch mỉm cười, gạt bỏ những suy nghĩ vô căn cứ trong đầu. Nhất là khi nhìn thấy hổ trắng nằm cạnh đống lửa, nghiêng đầu liếm chân, cậu cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều. Một con mãnh thú cỡ lớn có ánh mắt và khí thế hung dữ là điều bình thường, chưa kể cục lông xù này còn là chúa tể của cả một ngọn núi lửa.
Để xua tan nghi ngờ của chính mình, Lộ Bạch vội vàng cắt một miếng thịt đút vào miệng hổ trắng, cục lông xù đen trắng đang liếm vết máu trên chân khựng lại, rất duyên dáng và cẩn thận đón lấy thịt trong tay cậu… Lần đầu tiên thì có lần thứ hai… Sau khi quen rồi, nó còn không ngại dùng lưỡi chạm vào ngón tay cậu.
Lộ Bạch rất áy náy vì những gì mình tưởng tượng vừa rồi, đây rõ ràng là một cục lông xù rất tao nhã và có học thức.
—
Người dịch: Nhắc lại thiết lập truyện: Hình thú là đại diện cho nội tâm của con người, tức là bản chất đó =))))
—
Các loài được nhắc đến trong truyện
– Chuột Lemming: là một tông động vật gặm nhấm nhỏ trong họ Cricetidae, thường được tìm thấy trong hoặc gần Bắc Cực, trong quần xã sinh vật vùng lãnh nguyên.
~*~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook