Editor: hoa kim tước



Mặt dày mặt dạn tiếp tục dán lên, rốt cuộc cũng không bị đẩy ra nữa, một đầu đầy ý niệm nếu không thể ăn thì liếm mấy ngụm cũng được rồi, Từ Tử Du hạnh phúc chìm vào giấc ngủ……



Dạo gần đây, Lý Tiêu Lâm quả thực là thập phần bất hạnh, bị Tề Vũ Hiên mạnh mẽ khóa lại ở trong quân doanh vô pháp ra ngoài, Từ mỹ nhân lại nhắm mắt làm ngơ mọi đối xử ân cần của hắn, tiểu thư sinh vốn từng quỳ gối trước đũng quần hắn giờ cũng trở mặt……

Hắn chân thành cảm thấy, những tháng ngày phải trải qua tại đại doanh vùng Tây Bắc, quả thực là một vết nhơ trong kiếp nhân sinh này.

Suốt khoảng thời gian ba tháng vừa qua, ngoại trừ Nhược Minh, hắn không hề lăn giường với bất kỳ ai khác, điều này thực sự là quá sức tưởng tượng!!

An Bình Vương gia cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, ở trong quân doanh không còn gì khác để làm ngoài đi dạo để giết thời gian, theo gót bởi hai tên thị vệ, Lý Tiêu Lâm phe phẩy dẫn bước trên con đường hướng đến sân tập.

“A!” Một tiếng kinh hô chợt vang, Lý Tiêu Lâm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử cao lớn đang ẩu đả với một binh sĩ ốm yếu gầy gò.

“Đừng…… Đừng đánh nữa!” Người lính đang bị đánh thống khổ kêu lên.

Nam nhân cường tráng không hay biết đã có người khác đến gần, sắc mặt đầy bạo nộ, vừa vung tay vừa mắng, “Cái tiểu tiện hóa nhà ngươi! Câu dẫn người mọi nơi mọi chỗ! Ta thấy ngươi chính là thiếu đòn!”

“Dừng tay!” Lý Tiêu Lâm hô một tiếng, nháy mắt ra hiệu một thị vệ ở sau.

Tên thị vệ này tức thì vọt qua, kéo kẻ đang đánh vị nam tử kia sang một bên.

“Con mẹ nhà ai……” Nam nhân cao lớn hùng hùng hổ hổ ngoảnh đầu, lại ở giây phút nhìn thấy Lý Tiêu Lâm nín bặt, gã rụt rụt cổ, không thốt nổi lời nào nữa.

“Sao lại thế này?” Lý Tiêu Lâm trầm mặt hỏi, Tề Vũ Hiên trị quân nghiêm đến rợn người, gây gổ ẩu đả ở trong quân sẽ bị phạt quân côn.


Binh sĩ chịu thương kia được một người khác đỡ dậy, ngẩng đầu, khoe trọn một khuôn mặt trắng nõn âm nhu.

Lý Tiêu Lâm nhướn mày, không ngờ ở trong quân đội của Tề Vũ Hiên vậy mà cũng tồn tại một người binh lính với tư sắc hơn người, trước kia chưa từng gặp qua, quả là đáng tiếc.

Người lính này tựa hồ cũng không ngờ sẽ gặp được An Bình Vương gia, trong lòng run sợ trộm liếc nhìn nam tử cao lớn vừa rồi, lại lập tức bị ánh mắt hung ác của đối phương trừng trở lại, vội vã cúi gục đầu.

Lý Tiêu Lâm không khỏi có chút bất mãn, một Vương gia đường đường chính chính là hắn còn đang đứng lù lù ở đây, chưa bàn đến việc người này ẩu đả chiến hữu, cư nhiên còn dám dọa nạt đối phương, quả thực là không thèm đem hắn nhìn vào mắt.

“Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Nếu gây gổ ở trong quân đội sẽ phải chịu phạt quân côn, các ngươi chẳng lẽ không biết?” Lý Tiêu Lâm lôi uy nghiêm Vương gia ra, lạnh giọng quát.

Nam tử cao lớn trầm mặt, “Vương gia, việc này không có can hệ tới ngài.”

Lý Tiêu Lâm hừ lạnh một tiếng, “Ta là thấy, cùng ta rất có quan hệ! Nói, ngươi vì lý gì mà muốn đánh hắn?”

Nam tử cao lớn mím chặt môi, không nói nửa lời, mà binh sĩ với diện mạo âm nhu kia sợ hãi e dè liếc gã một cái, vẻ mặt đầy ủy khuất cúi đầu.

Lý Tiêu Lâm quan sát thần thái hai người này, tức thì nổi lên hứng thú, theo lý thuyết mà nói, nam nhân cường tráng này đánh nam nhân âm nhu kia, đối phương hẳn là phải phi thường tức giận mới đúng, nhưng hắn lại chỉ nhìn ra từ trên mặt người nọ sự ủy khuất vô bờ, điều này chỉ khiến hắn càng thêm tò mò, rốt cuộc giữa hai người này đã phát sinh điều gì?

Cuộc sống trong quân doanh quá đỗi nhàm chán, lúc này Lý Tiêu Lâm cũng thực thích nghe một chút tin tức nhảm nhí vô bổ, hơn nữa càng cẩu huyết lại càng hay……

Hai người trước mắt như thể cùng một lúc biến thành hai cái hũ nút, không chịu hé răng, Lý Tiêu Lâm liền dứt khoát lôi họ đến chỗ Tề Vũ Hiên, xét cho cùng hắn cũng không phải Tướng sĩ trong quân, đương nhiên cũng không có tư cách thẩm vấn hai người này.

Tề Vũ Hiên hiện còn bận việc chính sự liên quan đến chuẩn bị cho cuộc đại chiến, làm sao có thời giờ xử lý loại sự tình vặt vãnh kia, cực kỳ không chút lưỡng lự mà tống cổ Lý Tiêu Lâm sang cho Ngô Đoan.

“Nhật tử của Vương gia quả là thanh nhàn a.” Ngô Đoan ngoài cười nhưng trong không cười nói. Vốn dĩ dạo gần đây đều bận đến tắt thở, tên tra Vương gia này còn mang thêm phiền toái đến cho hắn, loại chuyện nhỏ nhặt này trực tiếp giao cho Trưởng quan trực thuộc của hai người kia liền hảo, vô duyên vô cơ bày ra trước mặt ta làm cái khỉ gì a!! =皿=

Bàn tay đang phe phẩy cây quạt của Lý Tiêu Lâm chợt khựng lại, sắc mặt trầm xuống, tuy không nói ra, nhưng trong lòng hắn là đang mắng té tát tên Ngô Quân sư này. Nếu không bị tên hỗn đản Tề Vũ Hiên kia giam lỏng trong quân doanh, hắn có thể sẽ thanh nhàn đến nhường vậy sao??


Chim cò đều nhàn đến phát bệnh tới nơi rồi!!

Lý Tiêu Lâm nhăn nhở cùng một loại ngoài cười nhưng trong không cười, “Bổn vương gia muốn ra tay vì nước nhà, đáng tiếc không tinh thông võ nghệ, không có cơ hội a……”

Ngô Đoan ngầm bĩu môi, ít nhất ngươi còn biết tự mình hiểu lấy, bằng không loại người như ngươi mà đòi ra chiến trường, chúng ta sẽ là đi chống giặc a? Hay vẫn là đi bảo hộ ngươi a?

Không có thời gian lãng phí vào cái loại việc vặt vãnh này, Ngô Đoan thành thạo cấp tốc hù dọa uy hiếp để tìm ra chân tướng sự việc.

Nguyên lai tên nam tử cao lớn cùng nam nhân âm nhu này là một đôi tình nhân, bất quá dạo gần đây nam tử âm nhu có qua lại tương đối gần gũi với một vị binh lính khác, tính tình nam tử cao lớn vốn nóng nảy, lập tức liền vung tay đánh đối phương, không nghĩ tới Vương gia vô tình đi ngang qua vừa vặn bắt gặp.

Loại truyện tình tay ba tan nát đầy chó má này, Ngô Đoan căn bản là không tìm đâu ra tâm tình để xử lý, sạch sẽ lưu loát phán nam tử cao lớn lĩnh một chục quân côn, sau đó tống cổ họ trở về doanh trại của chính mình, để cấp trên của bọn họ xử phạt.

“Như vậy đã đủ khiến Vương gia mãn nguyện sao?” Ngô Đoan nhướn mày hỏi.

Lý Tiêu Lâm vừa lòng gật đầu, nhưng lời nói kế tiếp của Ngô Đoan tức thì chọc điên hắn.

“Vậy Vương gia hảo tẩu không tiễn, ta còn phải tiếp tục xử lý công vụ.” Ngô Đoan không chút quan tâm xua xua tay, động tác vạn phần giống với đang đuổi ruồi nhặng không bằng.

Lý Tiêu Lâm nghiến răng nghiến lợi không ngừng phỉ nhổ đối phương ở trong bụng, gia hỏa này từ biểu tình đến thanh âm đến động tác, thực sự quá là đáng đánh đòn…… =皿 =

Đợi đến khi An Bình Vương gia đã rời đi, Ngô Đoan mới ngẩng đầu, trên mặt lộ rõ nét trầm tư, nếu là như ngày trước, loại chuyện nhỏ này đương nhiên sẽ vô pháp khiến hắn để tâm, chỉ là ngày hôm nay, khuôn mặt của nam tử ôn nhu kia……

Khóe môi treo lên một nụ cười nghiền ngẫm, cái tên “Liên đệ” này quả là không an phận đâu, cư nhiên còn dám duỗi tay lên đến người Vương gia.

Ngắm xong một hồi náo nhiệt, Lý Tiêu Lâm liền trở về doanh trướng của bản thân, nhưng điều khiến hắn có chút hơi ngoài ý muốn chính là, ở ngoài doanh trướng của hắn lại xuất hiện nam từ âm nhu vừa bị hành hung kia.

“Gặp qua Vương gia.” Nam tử kia nhìn thấy Lý Tiêu Lâm, vội vàng hành lễ.


“Ân, khi thấy bổn vương không cần khẩn trương như vậy.” Ánh mắt Lý Tiêu Lâm sáng lên, cười tủm tỉm bảo đối phương đứng dậy.

Tên lính này lớn lên cũng không tồi, dung mạo tuy có chút âm nhu, nhưng cũng không thiếu anh khí, lúc này trên khuôn mặt trắng nõn còn rải rác vết thương, khiến cả người thoạt nhìn còn có chút ý vị yếu mềm nhu nhược.

“Vương gia……”

Bị ánh mắt của Lý Tiêu Lâm nhìn đến có chút đỏ mặt, tên lính này mới ngượng ngùng cất tiếng.

“Ngươi tên gì?”

“Tiểu nhân tên là Lý Liên.” Nam tử âm nhu nhỏ giọng đáp.

“Liên? Không tồi, xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu[1], tên hay.” Đối với nam tử mặt đang ửng đỏ này, Lý Tiêu Lâm càng cảm thấy thêm hứng thú, vẻ mặt đầy sắc mị mà nói.

“Bất quá chỉ là cái tên cha mẹ tùy tiện đặt mà thôi, không xứng được Vương gia khen ngợi.” Lý Liên hơi gục đầu xuống, tựa hồ thực sự ngượng ngùng vì được khen, để lộ ra hai bên tai đỏ rực.

Nét tươi cười trên khuôn mặt Lý Tiêu Lâm chỉ càng thêm sâu đậm, cái lối sinh hoạt giống hệt hòa thượng của hắn suốt ba tháng vừa qua, rốt cuộc cũng sắp được khép lại rồi.

Lý Liên hơi ngẩng đầu, thoáng nhìn khuôn mặt cười như không của Vương gia, sắc mặt lập tức lúng túng, hai má đỏ rực, lại cúi gằm mặt.

Lý Tiêu Lâm liền bật cười ha hả, tiếng cười của hắn chỉ càng khiến Lý Liên thêm quẫn bách.

“Nói đi, ngươi tìm bổn vương có chuyện gì.” Đã cười đến độ sắp khiến Lý Liên tìm một khe hở để chui vào, Lý Tiêu Lâm rốt cuộc cũng chịu dừng lại, ôn nhu hỏi.

“Tiểu nhân chỉ muốn cảm tạ ân cứu mạng của Vương gia.” Nét hồng nhuận trên mặt Lý Liên vẫn còn chưa kịp rút, phấn phấn nộn nộn thập phần đáng yêu, nhưng những vết xanh tím lốm đốm kia lại có chút chướng mắt.

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, Liên nhi không cần phải khách khí như vậy.” Lý Tiêu Lâm mạnh mẽ xua tay.

Nhưng Lý Liên lại nghiêm cẩn đáp, “Không, nếu không nhờ Vương gia ra tay, ta nhất định sẽ bị gã ngang nhiên đánh chết.” Nói đến đây, ngữ khí của đối phương chợt nhuốm chút bi thương, “Ta theo gã ba năm, mà gã lại vì người ngoài châm ngòi ly gián mà đối xử với ta như vậy, ta vốn chỉ muốn nhờ người kia dạy cho chút võ nghệ mà thôi, nhưng gã lại muốn bôi nhọ ta, nói ta nhào vào lòng……”

Từ khóe mắt chảy dài một hàng lệ bi ai, Lý Liên gắt gao cắn chặt môi dưới, lưu lại một vệt máu bầm đỏ sậm.


“Ngay cả ái nhân của bản thân cũng không tin, người như vậy căn bản không thể gọi là nam nhân!” Lý Tiêu Lâm buồn bực mắng.

Tựa hồ nhận ra vừa rồi bản thân cư nhiên lại dám hướng Vương gia oán giận ái nhân bất tin mình, Lý Liên tức khắc lại đỏ mặt, nhỏ giọng ấp a ấp úng, “Xin thứ lỗi, dùng loại sự tình này vấy bẩn lỗ tai Vương gia, ta vừa rồi chỉ là……”

“Ta minh bạch, ta minh bạch. Loại nam nhân bạc tình bạc nghĩa đó, ngươi nên trực tiếp cắt đứt quan hệ với gã thì hơn.” Lý Tiêu Lâm tiến về phía Lý Liên, kéo tay đối phương, sâu sắc thấm thía nói.

Những lời này của Lý Tiêu Lâm tựa hộ đã làm bật chốt mở nào đó của Lý Liên, đối phương không kiềm nổi bản thân mà thao thao bất tuyệt kể ra hết mọi sự tình liên quan đến nam tử cao lớn kia, Lý Tiêu Lâm phi thường kiên nhẫn lắng nghe, một chút đều không nhìn ra dù chỉ nửa tia không kiên nhẫn.

Đợi cho đến khi đề tài này đã có hơi hướm hạ màn, hắn mới bắt đầu lôi lôi kéo kéo tay Lý Liên, dắt đối phương vào trong doanh trướng của mình, “Vào đi, ngoài này giá rét, chúng ta cùng vào trong. Trên người của ngươi còn có thương tích, đừng để bị nhiễm lạnh.”

Lý Liên bị ngữ khí ngập tràn săn sóc này của Vương gia làm đỏ mặt, bất quá vẫn không hề cự tuyệt, đi theo Lý Tiêu Lâm tiến vào trong doanh trướng.

Chuyện này phát sinh chưa được bao lâu, một bản báo cáo chi tiết tỉ mỉ đã được đặt ngay ngắn trên bàn Ngô Đoan.

Tình báo liên quan đến tên Lý Liên này hắn đã từng điều tra qua, bối cảnh thân phận của đối phương thập phần khả nghi, ký lục về hộ tịch của đối phương trước khi tòng quân cũng đã bị Ngô Đoan bới ra, thậm chí còn chuyên môn phái người đến quê quán đối phương để điều tra.

Biên bản điều tra hắn cũng đã đọc, quả thực ở địa phương kia cũng có tồn tại một người mang tên Lý Liên, bất quá người được hàng xóm mô tả lại có diện mạo khác một trời một vực với tên “Lý Liên” này. Chẳng màng Lý Liên nguyên bản đã chết hay chưa, việc tên “Lý Liên” đang ở trong quân doanh là gian tế vốn chắc như ván đã đóng thuyền.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian theo dõi đối phương, những người có liên hệ chặt chẽ với hắn cơ hồ đều đã bị tra xét đến thiếu điều lột cả quần áo, quả thực là tìm ra không ít chi tiết đáng ngờ.

Nhìn bản báo cáo trước mặt, Ngô Đoan nheo mắt, Lý Liên tính kế tiếp cận Vương gia như vậy, khẳng định là không hề ôm hảo ý, chỉ là trước mắt còn chưa xác định được kế hoạch của đối phương là gì.

Nếu mục tiêu tiếp cận của đối phương là Tề Vũ Hiên, Ngô Đoan có lẽ sẽ còn lo lắng đối phương liệu có mang âm mưu ám sát hay không, rốt cuộc Tề Vũ Hiên cơ hồ chính là linh hồn của quân đội Bình Tây, nếu mất hắn, Bình Tây quân dù không thể nói là sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng sẽ tàn lụi đến phân nửa.

Nhưng một tên Vương gia ăn chơi trác táng có điểm nào đáng để tiếp cận sao?

Dẫu có giết hắn, cũng sẽ không tạo ra bất luận tổn thất gì cho Đại Lương triều…… A, không đúng, nói không chừng sẽ có đôi ba lão gia hỏa trong kinh mở tiệc ăn mừng đâu, rốt cuộc họ cũng không còn phải lo lắng rằng nhi tử / nữ nhi / tiểu thiếp của họ bị người câu dẫn nữa. Ngô Đoan có chút ác ý nghĩ thầm.

Hoàn Chương 52.Chú thích:

[1] Xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu [ 出淤泥而不染,濯清涟而不妖 ]: Trích từ bài thơ “Ái Liên Thuyết” [ 爱莲说 ] của Chu Đôn Di. Câu thơ miêu tả đóa hoa sen mọc lên từ bùn mà không vấy bẩn, tắm gội trong sóng nước trong mà không mang vẻ lả lơi.

˖°࿐ •⁀➴

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương