Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất
-
C41: Chương 41
Mục đích khiến Tề Vũ Hiên ngột ngạt không đạt thành, trong lòng có chun chút điểm hổ thẹn lại không nghĩ tiếp tục nhìn hai người tú ân tú ái, Lý Tiêu Lâm liếc mắt ra hiệu với tên tùy tùng bên cạnh, đối phương vội vội vàng vàng bày ra một bộ bừng tỉnh đại ngộ, ríu rít xin cáo tội nói rằng mình đã quên nhắc Vương gia rằng hôm nay còn có việc phải làm.
Một tên Vương gia ăn chơi trác táng còn có thể có điều gì cần làm ở đại doanh Tây Bắc, Từ Tử Du minh bạch hắn chỉ là viện cớ, lại vẫn duy trì nụ cười tủm tỉm tiễn Vương gia rời đi.
Vừa hay, hắn đi rồi, y có thể cùng Tiểu Hiên Hiên ăn uống thư thả hơn chút đỉnh.
Thời điểm hình bóng của Vương gia hoàn toàn mất hút khỏi tầm mắt hai người, Từ Tử Du mới ngoảnh đầu lại, chớp chớp mắt với Tề Vũ Hiên, “Vũ Hiên, ngươi có nhận ra mỹ mạo kinh người cùng khí chất xuất chúng của ta thời thời khắc khắc đều có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác chăng?”
Trước thớ da mặt dày cộp của y, Tề Vũ Hiên chỉ có thể duy trì khuôn mặt mộc, không thốt nửa lời.
Từ Tử Du méo miệng, nhào lên ôm lấy bờ vai của hắn, “Vũ Hiên, có người rình rập ta, ngươi đều không lo lắng sao……”
Tề Vũ Hiên ném cho y một cái liếc mắt, lời ít ý nhiều, “Mấu chốt ở ngươi.”
Từ Tử Du tức khắc ưỡn ngực đầy ngạo nghễnh, “Ta đối Vũ Hiên là nhất vãng tình thâm[1] tử tâm tháp địa[2] tình chi sở chí đến chết không phai…… Tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đổi! Tâm!”
Tề Vũ Hiên, …… Tuy rằng là lời thổ lộ đầy thâm tình, nhưng vì sao một xíu xiu xúc cảm động lòng đều méo có = _。=
“Vũ Hiên……” Từ Tử Du ôm lấy eo hắn, ở trước ngực hắn cọ đi cọ lại, “Ngươi coi ta đối với ngươi trung trinh một lòng như vậy, người liền không khen ngợi ta chút nào sao?”
“Ngươi làm thực hảo.” Tề Vũ Hiên cực thuận theo dòng chảy mà đáp.
Từ Tử Du, “…… Nhiêu đó liền xong rồi?”
Tề Vũ Hiên liếc mắt nhìn y, lạnh tanh mà đáp, “Ngươi chẳng phải muốn được ngợi khen sao?”
“Dù sao cũng nên có chút điểm hành động thiết thực đi……” Từ Tử Du không phục, lời nói suông tính cái quỷ gì a, cần phải có được đến lợi ích duy vật.
“Nga?” Sắc mặt Tề Vũ HIên bình đạm thản nhiên. “Ngươi là muốn điểm thực tế gì?”
Tròng mắt Từ Tử Du đảo loạn, “Vũ Hiên, người thấy An Bình Vương gia rõ ràng là đang đánh chủ ý lên người ta có đúng không.”
“Ân.” Tề Vũ Hiên hừ một tiếng xem như trả lời.
“Đôi ta là không thể mặc hắn thừa nước đục thả câu có đúng không.” Từ Tử Du dẫn dắt từng bước một, nói tiếp.
“Nói trọng điểm!”
“Trọng điểm chính là……” Từ Tử Du chớp chớp mắt, “Vũ Hiên ngươi không cảm thấy nếu đôi ta cùng ở một nơi, liền sẽ không cho hắn quá nhiều cơ hội thả câu sao?”
Tề Vũ Hiên lại đưa mắt liếc y, Từ Tử Du tức khắc bị ánh mắt của hắn nhìn có chút dựng ngược lông tơ, tổng cảm thấy ― tâm cơ nho nhỏ của y đều đang bị hắn nhìn thấu.
“Hảo.”
“Ách…… Cái gì?” Từ Tử Du giật mình trợn tròn hai mắt.
Ánh mắt Tề Vũ Hiên đầy ắp ý cười, lặp lại thêm một lần, “Ta là nói hảo.”
Từ Tử Du há hốc miệng, sau một hồi thực lâu mới trở nên kích động, “Tiểu Hiên Hiên ngươi là đang nói ngươi rốt cuộc cũng đồng ý cho ta tiến vào doanh trướng của ngươi sao!!!”
Tề Vũ Hiên hơi hơi nhướng mày, hắn vừa mới nghe được thứ gì? Tiểu Hiên Hiên?
Hắn nghiền ngẫm nhìn Từ Tử Du, Từ Tử Du lúc này mới kịp phản ứng lại, tức thì mồ hôi lạnh túa ướt đầu, Tao…… Không xong…… Trong lúc quá đỗi cao hứng đã không cẩn thận thốt lên nickname của Tiểu Hiên Hiên mất rồi…… Tiểu Hiên Hiên sẽ không nổi giận đi……
“Tiểu Hiên Hiên?” Nụ cười của Tề Vũ Hiên có điểm khủng bố, khiến Từ Tử Du bất giác rụt cổ lại.
Thấy dáng vẻ chột dạ của đối phương, Tề Vũ Hiên không khỏi ở trong lòng bật cười, đây vẫn là lần đầu tiên hắn có cơ hội nhìn đến tâm thái này của Từ Tử Du đâu, lại phải nói thêm, từ trước tới nay hắn chỉ biết đến một Từ Tử Du luôn ngập tràn tự tin, trái ngược hẳn với tính cách yếu đuối được thuật lại, khiến hắn vô pháp liên tưởng nổi.
Nghĩ đến hai tính cách hoàn toàn bất đồng của Từ Tử Du ở thời điểm trước và sau khi nhảy sông, ánh mắt của Tề Vũ Hiên trầm xuống, hắn nhìn vào Từ Tử Du đang bổ nhào vào trong lồng ngực mình giả ngoan bán manh, nhẹ nhàng vò vò mái tóc y. Trong đôi con ngươi của hắn chợt lóe lên một tia quyết tuyệt, vô luận ngươi có là ai, nếu ngươi đã hung hãn cường ngạnh đến vậy mà xâm nhập vào lòng ta, cũng đừng hòng trông cậy vào khả năng có thể trốn thoát nữa.
Bàn tay rộng lớn đang ôm lấy vòng eo của Từ Tử Du bất giác ghì chặt lại, Tề Vũ Hiên một chút cũng không ý thức được biểu cảm của mình đang lãnh khốc đến cỡ nào.
Từ Tử Du đang chìm đắm trong khoái cảm được chôn trong ngực hắn đương nhiên cũng không hề hay biết, rằng với tính cách cường thế của Tề Vũ Hiên, giờ đây y quả thực là không còn bất kỳ cơ hội thoái lui nào nữa……
― Tuy rằng y căn bản là cũng không tính thoái với chả lui. ╮(╯▽╰)╭
Trưa ngày hôm đó, Từ Tử Du quả thực hận không thể khua chiêng gióng trống chiêu cáo thiên hạ, rằng y rốt cuộc cũng đã có thể thoải mái tự do nghênh ngang bước vào nhà.
Mang theo bọc nhỏ của mình [ trên cơ bản Từ Tử Du không có chút hành lý nào ] vui vẻ sảng khoái rải bước về phía doanh trướng tướng quân, dọc theo đường đi có không ít binh lính chào hỏi y, từ sau khi Từ Tử Du xuyên đến đây, mạng lưới quan hệ của y cũng được mở rộng rất nhiều, những vị binh lính từng được y cứu chữa đều rất có hảo cảm với vị Từ đại phu vừa xinh đẹp mỹ miều, vừa ôn như từ tốn này.
“Từ đại phu, ngươi đây là muốn đi đâu?” Một vị bách phu trưởng vừa vặn đi ngang qua y, tò mò hỏi.
Từ Tử Du hoa đào nở rộ ngập mặt, tình ý miên man quay sang đối phương liếc liếc mắt một cái, “Ngươi đoán đâu……”
Vị Bách phu trưởng bị âm giọng dịu dàng ngọt lịm này của Từ Tử Du làm rợn gáy, toàn thân run rẩy, liên tục xua tay, “Ai u Từ đại phu của ta ơi, ngươi nhưng đừng có như vậy, ta còn chưa sống đủ đâu, nếu Tướng quân nghe được phỏng chừng sẽ lột da ta mất a.”
Từ Tử Du ha hả cười, hai người cùng nhau hàn huyên đôi lời.
Vị Bách phu trưởng này có tên Ngưu Đại Sơn, cũng được tính là đồng hương của Từ Tử Du, đương nhiên, vẫn là chỉ “Từ Tử Du” nguyên bản. Trận chiến vừa rồi khi Tề Vũ Hiên trúng tên, vị Bách phu trưởng này cũng bị thương, sau đó được Từ Tử Du thay dược, mới chính thức được coi là cùng y nhận thức.
Tính cách người này tùy tiện, lại vô cùng hào sảng, ánh mắt khi nhìn về phía Từ Tử Du thập phần thanh triệt, chưa từng hàm chứa bất luận ý niệm dâm tà nào, Từ Tử Du thực hợp cạ với hắn, người này cứ vậy mà trở thành hảo hữu đầu tiên của y kể từ khi xuyên đến nơi đây. Thường ngày, hai người hễ cứ rảnh rỗi lại sẽ tìm nhau đùa cợt, việc Ngưu Đại Sơn lôi Tướng quân ra để chọc ngoáy Từ Tử Du cũng không phải là chuyện lần một lần hai.
“Sao vậy? Ngươi sắp được nghênh ngang vào cửa?” Ngưu Đại Sơn làm mặt quỷ với Từ Tử Du, hỏi.
Từ Tử Du tao bao[3] vô cùng chỉnh chỉnh lại tóc mai, nghiêng mắt nhìn Ngưu Đại Sơn một cái, “Làm sao? Ngươi ghen ghét?”
“Ta ghen ghét cái rắm, bị gia hỏa nhà ngươi quấn lên, Tướng quân quả thực xui xẻo muốn mệnh.” Ngưu Đại Sơn bĩu môi, thực là, Tướng quân lợi hại đến vậy, sao lại có thể coi trọng gia hỏa Từ Tử Du này đâu? Đừng chỉ nhìn mặt gia hỏa này, lớn lên tuy xinh đẹp, nhưng tính cách chân thực kia của y…… Chậc chậc.
Cũng phải nói, hắn cũng là bởi trong một lần vô ý mới nhìn thấy gương mặt thật của Từ Tử Du, còn bị y uy hiếp một xíu xìu xiu, mới có thể tạo thành cơ hội khiến hai người họ trở thành bằng hữu chân chính.
Ách…… Nhớ đến sự việc ngày ấy, hắn đến bây giờ vẫn cảm thấy da đầu tê dại, tên lính vươn móng heo với Từ Tử Du kia, cho tới lúc này vẫn còn tiêu chảy ngày ngày đâu, mặt xanh da trắng, toàn thân vặn vẹo, vẫn lại trước sau như một không mảy may biết được kẻ hạ độc khiến mình bị bệnh vẫn là vị tiểu Từ đại phu “ôn nhu hòa ái” kia.
“Được rồi, không nói chuyện với ngươi nữa, ta còn phải đi sửa sang lại doanh trướng của Tướng quân đâu.” Từ Tử Du xuân ý đầy mặt, khiến Ngưu Đại Sơn nhìn mà da sởn gai ốc.
Thực không biết Tướng quân gặp phải vận đen mấy đời, mới có thể bị người này quấn lên. Ở trong lòng lặng lẽ châm nến đuốc cho Tề Tướng quân, Ngưu Đại Sơn sờ sờ cái mũi, sáng suốt rời đi.
Mới đi chưa được bao lâu, Ngưu Đại Sơn đã bị người chặn lại.
“Ngưu huynh.”
Ngưu Đại Sơn có chút ngạc nhiên nhìn nam nhân trước mắt, hắn nhận thức người này, không phải Thẩm Trọng sao, không cùng doanh trại với hắn, bất quá cũng là đồng chức vị Bách phu trưởng, nghe nói năng lực cũng không tệ lắm, nga, đúng rồi, còn nghe nói vẫn là tình nhân trước kia của Từ Tử Du, bất quá mình cùng Thẩm Trọng cũng không có liên quan gì, nhiều lắm cũng chỉ biết có tồn tại một cá thể như vậy, hiện tại gã cản đường mình là muốn ra làm sao?
“Nga, nguyên lai là Thẩm huynh, không biết Thẩm huynh có chuyện gì chăng?” Ngưu đại sơn ha hả cười, hỏi.
Sắc mặt Thẩm Trọng phảng phất chút xấu hổ, nhưng nhìn đến bóng người dần dần khuất bóng kia, gã lại vẫn không cam lòng, căng da đầu chắp tay trước Ngưu Đại Sơn, “Ngưu huynh, xin hỏi Từ đại phu là đang đi đâu vậy?”
Ngưu Đại Sơn kinh ngạc nhướn mày, u a, đây là cái ý tứ gì vậy? Tròng mắt hắn khẽ đảo, trong lúc vô ý bắt gặp được tia không cam lòng lóe lên trong đôi con ngươi của Thẩm Trọng, tức khắc minh bạch, nguyên lai giả hỏa này đang hối hận a……
Hắn hào sảng cười, “Cũng không có gì, không phải y hiện đã là phu nhân của Tướng quân sao, vậy đương nhiên muốn cùng Tướng quân chung sống dưới cùng một mái nhà a, hắc hắc, chúng ta a, nói không chừng thực mau sẽ có thể ăn đến kẹo mừng rồi.”
Ấn tượng của hắn về Thẩm Trọng, về “quan hệ tình cũ” này, vẫn là nghe được từ trong mấy cái miệng rộng của đám binh lính dưới quyền. Kể từ khi hắn cùng Từ Tử Du kết giao cho đến nay vẫn chưa từng nghe y đề cập tới, bởi vậy cũng liền vờ như không biết. Rốt cuộc giờ đây Từ Tử Du đã là ái nhân của Tướng quân, hắn cũng không phải ngốc tử, mặc kệ quãng thời gian gọi là quan hệ tình nhân này có tồn tại hay không, hắn đều không nghĩ hỏi thăm.
Bất quá xét đến biểu hiện của cái gã Thẩm Trọng này, hắn thiệt tình có điểm xem thường gã, từ những lời đồn thổi hắn nghe được, lúc trước chính là gã Thẩm Trọng này di tình biệt luyến, sao vậy, nhìn đến Từ Tử Du giờ đã ở bên Tướng quân, lại cảm thấy không cam lòng?
Nếu đã cảm thấy Từ Tử Du thực hảo, sao ngươi không sớm hành động đi?
Ở dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, Ngưu Đại Sơn là bằng hữu của Từ Tử Du, lẽ đương nhiên sẽ không có khả năng đứng về phía người khác, hắn dẫu nhìn ra ánh không cam lòng trong đáy mắt Thẩm Trọng, bất quá…… Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ gã còn trông mong Từ Tử Du vứt bỏ Tướng quân trở về tìm gã sao? Nhân gia lại vẫn không ngốc.
Tùy ý tán gẫu đôi lời, để ý thấy Thẩm Trọng đã bị mình nói đến hồn vía lên mây, trong mắt của Ngưu Đại Sơn hiện lên một tia đắc ý, không sai, hắn chính là cố tình. Tốt nhất là có thể khiến tên Thẩm Trọng này nhân lúc còn sớm chết tâm luôn đi, khỏi gây thêm phiền toái cho Tử Du.
Hừ hừ ha ha ứng phó vài câu, Thẩm Trọng liền cùng Ngưu Đại Sơn cáo từ, gã cúi đầu lặng lẽ trở về doanh trại của bản thân, nhưng ngập tràn trí óc đều chỉ có Từ Tử Du.
Từ Tử Du ngoan ngoãn dịu hiền, Tử Tử Du ủng hộ hắn vô điều kiện, Từ Tử Du e lệ nhoẻn miệng cười, cùng với ― Từ Tử Du ngày đó lãnh lệ tựa băng nhìn gã, hai mắt không còn sót lại nửa tia tình nghĩa!
Thẩm Trọng cũng không biết bản thân rốt cuộc là đang gặp phải chuyện gì, trước kia còn thực ghét bỏ Từ Tử Du, chỉ là đến bây giờ mới có thể hồi tưởng lại quá khứ, vẫn là trước kia Từ Tử Du tốt với gã đến nhường nào.
Không cam lòng! Thực không cam lòng!
Rõ ràng cặp con ngươi thanh thuần trong sáng ấy trước kia chỉ có thân ảnh của mình gã, nhưng rốt cuộc ngày hôm nay lại không thể tìm ra.
Thẩm Trọng gắt gao cuộn chặt nắm tay, gã cũng không rõ bản thân đến tột cùng muốn làm ra chuyện gì, chỉ là trong lòng vẫn luôn phảng phất một âm giọng nhắn nhủ gã, rằng gã không thể cứ vậy mà từ bỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook