Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất
-
C32: Chương 32
“A?” Từ Tử Du bừng tỉnh, nhìn sắc mặt vô cảm của Tề Vũ Hiên, tức thì tràn ngập tình yêu, Tiểu Hiên Hiên của y đáng yêu như vậy, y tuyệt đối sẽ không để hắn vướng phải con đường gian khổ trong tiểu thuyết.
Phải đạp tra Vương gia cùng tiểu tiện thụ lăn xa thực là xa đi, ta còn lâu mới cho các ngươi có bất luận cơ hội nào để tiếp cận Tiểu Hiên Hiên thân ái của ta đâu.
Ngập tràn tự tin, Từ Tử Du hoàn toàn quên khuấy mất nguyên bản của tiểu thuyết đã từng đề cập rằng, ban đầu tra Vương gia muốn tiếp cận tiểu tiện thụ, cũng chỉ vì người kia là “vị hôn phu” của Tướng quân, mà hiện giờ, cái thân phận này tựa hồi đang treo lủng lẳng ở trên đầu ― chính Từ Tử Du y. [ thắp nến ]
Sinh hoạt trong quân doanh kỳ thực vô cùng buồn tẻ, công tác thường nhật của binh lính chính là tập huấn. Đảm nhiệm trọng trách canh giữ vùng biên giới Tây Bắc, mỗi lần quân đội Bình Tây đối mặt với quân xâm lược ngoại tộc đều là một trận chiến vạn phần ác liệt.
Ngoại tộc thuộc về dân tộc du mục, thuật cưỡi ngựa tinh vi, bản tính hung mãnh, quân đội Bình Tây dưới sự chỉ đạo của Tề Vũ Hiên thực lực tuy cường hãn, nhưng ngày thường cũng sẽ không lơ là với việc rèn luyện.
Tề Vũ Hiên huấn luyện binh lính nghiêm khắc vô cùng, hắn thà rằng binh lính chịu thương trong lúc tập huấn, còn hơn phải bỏ mạng ở trên chiến trường. Vài ngày trước, Ngô Đoan thu về được tin tức biểu đạt rằng mùa vụ của phân nửa bộ lạc năm nay đều không có vẻ khả quan, điều này cơ hồ khẳng định rằng mùa thu năm nay sẽ lại diễn ra một cuộc đại chiến, sai biệt trên thực tế sẽ chỉ là số lượng quân địch ít hay nhiều mà thôi.
Từ Tử Du gần đây cũng thực bận bịu, binh lính rèn luyện khắc khổ, tỷ lệ bị thương cũng vì vậy mà tăng lên không ít, y kết hợp kiến thức tiếp thu được trên giảng đường đại học ở thời hiện đại cùng những điều học được từ Lưu đại phu, cải tiến kim sang dược[1] trong quân doanh. Chớ có xem thường bình kinh sang dược tưởng như tầm thường này, tuy rằng hiệu quả không có gì đặc biệt, nhưng các vết thương thường của binh lính cũng chỉ có thể dùng loại thuốc này để chữa trị.
Thuốc trị thương cao sang không phải không có, nhưng thao tác bào chế phức tạp, số lượng hiếm hoi, binh lính ở cấp bậc thấp nhất nếu muốn giữ mạng, cũng chỉ có thể dựa vào các trang thiết bị tiện nghi nhất này.
Mới đầu, Từ Tử Du cũng không có bao nhiêu trung thành với thế giới này, rốt cuộc, nơi đây đối với y bất quá cũng chỉ là thế giới giả tưởng nằm trong một cuốn tiểu thuyết y từng đọc qua.
Nhưng Tề Vũ Hiên đã làm thay đổi cách nhìn của y! Qua tiếp xúc với Tề Vũ Hiên, y tựa hồ đã xé rách được một lớp màng bọc mỏng manh, dần dần hòa nhập vào thế giới này.
Từ Tử Du người này tương đối lãnh cảm, thế giới bao quanh y bị chính y gom lại trong một vòng tròn, được y tiếp nhận, đặt vào phía trong vòng, những người còn lại vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở ngoài vòng tròn, nếu có tiếp xúc được với y, thực chất cũng chỉ với được đến một lớp ngụy trang mà thôi.
Tề Vũ Hiên là một vị hảo Tướng quân thương lính như thương con, Từ Tử Du đã từng chứng kiến hắn nghiêm khắc huấn luyện binh lính, đợt tập huấn nhìn tưởng chừng tàn khốc ấy đã khiến không ít binh lính chịu thương, nhưng đồng thời, hắn càng giúp làm gia tăng khả năng sống sót trên chiến trường của những binh lính vẫn còn trụ vững trên sân tập.
Cứ mỗi khi có binh lính bị thương, Tề Vũ Hiên đều sẽ thực đau lòng, chỉ là sắc mặt hắn vẫn chưa bao giờ toát chút cảm xúc gì.
Hắn là Tướng quân, hắn là Chiến Thần, hắn không được phép có dù chỉ nửa khắc mềm yếu, chỉ cần hắn vĩnh viễn bảo trì được hung danh Sát Thần, binh lính dưới trướng hắn khi ở trên chiến trường sẽ luôn có khả năng bộc phát được thêm nhiều tiềm lực hơn nữa. Có vậy, hắn mới có thể mang thêm nhiều mạng sống trở về.
Từ Tử Du là một y sĩ, sở trưởng của y cũng không thuộc về mặt quân sự. Nhìn Tề Vũ Hiên vất vả như vậy, y ngoại trừ một ngày nấu ba bữa cơm mỹ vị đầy đủ dinh dưỡng hoặc bồi bổ thêm chút dược phẩm, điều duy nhất có thể làm được cũng chỉ là trợ giúp hắn qua lĩnh vực chuyên môn của bản thân.
Cải tiến kim sang dược chỉ là điểm khởi đầu, y còn muốn tiếp tục nỗ lực, tranh thủ giúp được càng nhiều binh lính sống sót qua cuộc tái chiến trong tương lai.
“Ngô……” Hai bên tai Tề Vũ Hiên ửng đỏ, đang cùng Từ Tử Du hôn môi.
Không biết có phải đã hình thành thói quen theo tự nhiên hay không, hắn đã càng ngày càng dễ tiếp nhận những nụ hôn của đối phương.
Đầu lưỡi xen qua đôi cánh môi hồng nhạt, cùng lưỡi của đối phương cuộn lại vào nhau, dược hương nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, Tề Vũ Hiên ôm lấy eo Từ Tử Du, gắt gao dán chặt thân thể hai người ở bên nhau.
“Vũ Hiên……” Từ Tử Du hừ hừ gọi tên hắn, ánh mắt Tề Vũ Hiên càng thêm sâu thẳm, bàn tay trên eo đối phương vừa định nhúc nhích, bờ mông của bản thân đã lại nghênh đón một bộ móng vuốt bừa bãi vô độ.
Tề Vũ Hiên, ……
“Tử Du.” Sắc mặt Tề Vũ Hiên trầm xuống, kéo Từ Tử Du khỏi người mình. Những lần hôn môi gần đây mỗi ngày một trở nên khó có thể kháng cự, đôi con ngươi mịt mù hơi nước của đối phương khiến tâm can hắn rung động, bàn tay sờ loạn ở trên mông hắn của y khiến lòng hắn ngứa ran.
“Vũ Hiên.” Từ Tử Du sau khi bị kéo xuống, vẫn không dù chỉ một xíu xiu nhụt chí, khăng khăng một mực đòi được tiếp tục dán lên, dùng hạ thân cương cứng cọ tới cọ lui trên đùi Tề Vũ Hiên.
Sắc mặt Tề Vũ Hiên đen lại chút đỉnh, hắn dẫu sao cũng là một nam nhân, nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi vốn dĩ đã đủ để khiến cơ thể hắn nóng ran, giờ khắc này Từ Tử Du còn ở trên người hắn không ngừng cọ lộng, chưa kể đến thanh âm khản đặc ôn nhu y dùng để gọi tên hắn, khiến máu hắn dồn cả xuống hạ thân, bộ vị nào đó cũng nảy sinh phản ứng.
“Vũ Hiên, ngươi cũng cứng rồi.” Từ Tử Du liếm liếm môi, đôi lông mày cùng cặp con ngươi lay động, mị ý lưu chuyển.
Tề Vũ Hiên sắc mặt vô cảm, tai lại đỏ bừng, ánh mắt loạn ngó tứ phương, chính là không dám nhìn thẳng vào mắt Từ Tử Du.
Từ Tử Du phụt ra một tiếng cười, “Vũ Hiên, đôi ta đều là nam nhân…… Ngươi sợ cái gì?” Nói xong, y liền duỗi tay, vói vào trong quần Tề Vũ Hiên.
Hạ thể bị đối phương nắm lấy, người Tề Vũ Hiên nháy mắt cứng đờ, vội vàng chụp lấy cổ tay Từ Tử Du, từ giữa hàm răng nghiến chặt gầm gừ ra hai chữ, “Dừng tay.”
Từ Tử Du cẩn thận quan sát thần sắc của hắn, làm nũng mà nói, “Vũ Hiên…… Chúng ta đều đã như vậy……”
Toàn thân Tề Vũ Hiên hóa đá, hắn tựa hồ còn có chút điểm luống cuống chân tay.
Từ Tử Du thử thăm dò vói tay vào trong, Tề Vũ Hiên vẫn một mực giữ chặt cổ tay y, bất quá, tựa hồ trong một cái chớp mắt cũng có chút buông lỏng.
Từ Tử Du ở trong lòng dựng vững quyết tâm, y biết mà, quả nhiên Tiểu Hiên Hiên vẫn còn quá đỗi thẹn thùng.
Liếm môi, thừa dịp Tề Vũ hiên mải giãy giụa trong lòng, không biết bản thân có muốn phản kháng hay không nữa, y lại đã nhào lên hôn hắn. Lúc này đây, y không hề câu dẫn dụ dỗ Tề Vũ Hiên chủ động, ngược lại cường hãn xâm nhập vào miệng đối phương, dùng sức khuấy đảo.
Giữa doanh trại tĩnh lặng, thanh âm của môi lưỡi dung nhập dị thường chói tai, tiếng nước bọt nhẽo nhoẹt kia làm Tề Vũ Hiên xấu hổ mà đỏ ửng xuống tận cổ. Từ Tử Du mô phỏng động tác giao hợp, ở trong miệng hắn thọc vào rút ra, bàn tay ở dưới hạ thân hắn cũng không ngừng mơn trớn vuốt ve.
Đối với việc làm tình, Tề Vũ Hiên cơ hồ là một tờ giấy trắng, thực mau liền đã bị Từ Tử Du làm đến mềm nhũn eo, bàn tay chế trụ cổ tay đối phương cũng không còn kiên định như trước, ngược lại phảng phất ý vị muốn kéo xuống sâu hơn nữa.
Từ Tử Du ngậm lấy môi đối phương, khẽ cười một tiếng, một tay cởi bỏ đai lưng áo ngoài, đem dương v*t hai người cọ xát vào nhau.
Tề Vũ Hiên thở ra một âm thanh thô suyễn thấp trầm, nhịn không được mà vươn tay siết chặt lấy eo Từ Tử Du, kéo y nhấn chìm vào lồng ngực mình.
Dược hương nồng đậm trên người đối phương thấm đẫm bầu không khí bao quanh hai người, tiếng thở dồn dập của cả hai cùng rên rỉ từ miệng người kia tràn ngập màng tai Tề Vũ Hiên.
Ký ức ngày trước mơ hồ ùa lại, dục vọng thập phần nóng bỏng quả thực có thể khiến con người ta trầm mê ở trong đó.
Khoái cảm truyền lại từ hạ thân khiến Tề Vũ Hiên không kiềm nổi mình mà rên rỉ, nhưng thanh âm phát ra lại bị môi lưỡi đối phương nuốt trọn. Ngày trước cũng hệt như vậy, miệng hắn bị lấp đầy, chỉ có thể phát ra âm ỉ tiếng rên rời rạc không rõ, Tề Vũ Hiên chưa từng nhớ lại đến tường tận tỉ mỉ khoái cảm của đêm hôm ấy rõ ràng như giờ phút này đây.
Khác biệt là, xúc cảm hiện tại, tựa hồ phát ra từ nơi sâu thẳm nhất của cơ thể hắn, kích thích đến độ gần như khiến hắn đánh mất hết lý trí. Đã có lúc, hắn cho rằng những gì mình cảm nhận được đêm hôm ấy bất quá cũng không là gì hơn ngoài chút kích thích đơn thuần. Chính là thẳng đến giờ khắc này, hắn rốt cuộc mới vô pháp tiếp tục lừa gạt bản thân, khoái cảm mà tình dục mang lại đến cho hắn, quả thực là trải nghiệm ngập tràn rung động và sung sướng hắn chưa từng gặp qua.
“Ngô!” Một tiếng rên rỉ nghẹn ngào vang lên, thân thể Tề Vũ Hiên bỗng chốc căng chặt.
Từ Tử Du thèm khát nhấm mút nước bọt trong miệng hắn, thẳng đến khi y cảm nhận được một mảng ướt nhẹp trong tay, bản thân cũng đã đạt tới cao trào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook