Chật vật bò dậy, Thẩm Trọng mờ mịt nhìn hình bóng Từ Tử Du, từ khi nào mà võ nghệ của Từ Tử Du lại tốt như vậy? Rõ ràng ở bên nhau lâu đến thế, rốt cuộc, Từ Tử Du còn giấu diếm gã những gì nữa?

Dưới ánh mắt dị thường của các binh lính khác, Thẩm Trong lau vệt máu ở khóe miệng, đứng dậy. Đưa mắt nhìn quanh, gã chợt bật cười, “Tính tình của tiểu tử này càng ngày càng trở nên táo bạo, ngày trước còn ở trong thôn quả thực là không nhận ra.”

Binh lính xung quanh có vài người lộ ra biểu cảm như chợt hiểu ra điều gì, nguyên lai, giữa hai người này xảy ra xung đột a, có vẻ là cãi nhau.

Vậy nhưng, vẫn có một số người dùng ánh mắt đang xem kịch vui mà nhìn gã. Những người này đều đã nghe nói qua về chuyện cũ của Thẩm Trọng và tiểu Từ đại phu, tuy rằng hai người này chưa bao giờ thừa nhận về quan hệ của mình với người ngoài, nhưng những người trong quân doanh cũng không đui mù, ít hay nhiều cũng đoán được phần nào sự thật.

Sau này, khi Thẩm Trọng muốn leo lên lưng nữ nhi của Lý Hiệu úy, còn có không ít binh lính đã từng tiếc hận thay cho tiểu Từ đại phu, ai ai cũng không ngờ nổi diễn biến thần kỳ sau đó, tiểu Tử đại phu vậy mà lại cùng Tướng quân kết duyên.

Một người là Tướng quân, một kẻ là Bách phu trưởng, địa vị của hai người căn bản là khác nhau như trời với đất, nhìn tình nhân bị bản thân coi là giày rách mà vứt bỏ trở thành người trong lòng của Tướng quân, phỏng chừng tên Thẩm Trọng này là đang cảm thấy không cam lòng đi.

Đám đông đứng xem náo nhiệt dần dần tan rã, có không ít người còn chỉ chỉ trỏ trỏ Thẩm Trọng. Thẩm Trọng lặng lẽ nghiến chặt răng, vứt một cái nhìn trầm mặc về phía doanh trướng của quân y, chậm rãi xoay người rời đi.

Y như Từ Tử Du đã đoán, sau khi sự kiện xảy ra, cơ hồ chỉ trong khoảng thời gian uống cạn một ly trà, Ngô Đoan liền đã nhanh hơn chớp chạy vọt đến doanh trướng của Tề Vũ Hiên.

Làm quân sư, Ngô Đoan nếu muốn tiến vào doanh trướng của Tề Vũ Hiên sẽ không cần đến thông báo, hắn vội vã xốc lên bạt cửa đi vào, trưng ra vẻ mặt muốn nói lại thôi mà nhìn Tề Vũ hiên.

Tề Vũ Hiên hẵng đang mải mê phân tích tình báo, suy đoán về khả năng ngoại tộc sẽ lại xâm lược vùng biên giới trong năm nay.

Nghe thấy thanh âm Ngô Đoan bước vào, hắn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy vẻ mặt Ta có tin nóng, mau tới hỏi ta. của đối phương.

Tề Vũ Hiên, ……

Hai người trầm mặc nhìn nhau trong giây lát, biểu cảm trên mặt Ngô Đoan liền biến thành Khảo[1]! Sao ngươi còn chưa hỏi ta, ta đều sắp nghẹn chết đến nơi rồi.


Tề Vũ Hiên, ……

Lại trầm mặc thêm giây lát, biểu cảm của Ngô Đoan lại đổi sang, Còn có phải là huynh đệ hay không! Ngươi vậy mà có thể nhẫn tâm không hỏi ta, mặc ta nghẹn luôn ở đây sao??

Tề Vũ Hiên yên lặng ngoảnh mặt đi, hắn cảm thấy bản thân tựa hồ vừa tiếp thu được một kỹ năng mới, gọi là “thuật đọc mặt”.

“Muốn thì nói mau đi.” Tề Vũ Hiên bất đắc dĩ cất lời.

Ngô Đoan người này, trên phương diện nào cũng thực hảo, chỉ là quá mức hóng hớt. Tình báo về ngoại tộc, nghi thức trong triều, những tin tức này hết thảy đều phải về đến tay vị quân sư là hắn.

Nhưng vậy thôi vẫn cũng chưa đủ để khiến hắn thỏa mãn, tùy thời tùy ý hắn luôn có thể tìm ra thời gian rảnh rỗi để chú ý đến các sự kiện lớn nhỏ đồn thổi khắp quân doanh……

“Chỉ vừa mới rồi, tiểu Từ đại phu đè Thẩm Trọng ra hành hung một trận, còn buông lời tàn nhẫn với gã, nói nếu gặp một lần sẽ đánh một lần, hiện tại toàn bộ quân doanh đều đồn đại.” Ngô Đoan nói sạch trong một hơi, cầm lấy tách trà đặt trên bàn, hung hăng rót một ngụm. Nghẹn chết hắn!

Biểu cảm của Tề Vũ Hiên trở nên vi diệu, hắn kiên quyết không chịu thừa nhận, ở thời khắc nghe được điều này, trong lòng hắn phảng phất như bị một cái móng vuốt nho nhỏ cào cào, ngứa ran, khiến hắn đột ngột nảy sinh khao khát được gặp Từ Tử Du.

Nỗi khó chịu bị Ngô Đoan khơi gợi hồi chiều ở trong giây khắc này hoàn toàn tiêu tán, Thẩm Trọng là ai cơ chứ, xét tính cách gian trá giảo hoạt của Từ Tử Du, sao có khả năng còn lưu luyến một kẻ đã phản bội y.

Nghĩ vậy, tâm can Tề Vũ Hiên đột ngột dâng trào một dòng cảm xúc của kẻ thắng, dù đúng thực là Tề Vũ Hiên hắn hung danh lẫy lừng, ở trong mắt rất nhiều người đều không xứng là một ý trung nhân lý tưởng, nhưng hắn dám vỗ ngực khẳng định hắn sẽ luôn tuyệt đối trung thành với ái nhân, chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội y. Một người như Từ Tử Du, sao sẽ có thể để một tên hỗn đản như Thẩm Trọng vùi dập? Còn không bằng để hắn……

= _。=

Chợt nhận ra dòng suy nghĩ của bản thân tựa hồ có chút không đúng, Tề Vũ Hiên hơi hơi xấu hổ sờ sờ cái mũi.


Rõ ràng khi trao cho Từ Tử Du một danh phận còn cảm thấy cảm tình của mình đối với y còn chưa đủ sâu đậm, hiện tại, xem ra, thiện cảm của hắn dành cho Từ Tử Du, so với tưởng tượng của hắn tựa hồ còn nhiều hơn một chút…… Có lẽ còn nhiều hơn chỉ là một chút?

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ được nửa ngày, Ngô Đoan mới không kiên nhẫn đập tay lên mặt bàn, “Ta nói xong sao ngươi không chịu phản ứng chút nào?”

Tề Vũ Hiên ngẩng đầu, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào Ngô Đoan, trong lòng chột dạ, hắn chậm rãi mở miệng, “Ngươi muốn ta phản ứng như thế nào?”

Ngô Đoan tức khắc nghẹn họng. Cũng phải nói, hắn không rõ rốt cuộc bản thân muốn nhìn Vũ Hiên có phản ứng gì nữa.

Tức giận? Mất mát? Uể oải? Cao hứng?

Tựa hồ đều không phải……

Xét cho cùng, sự việc này đã chứng minh được rằng Từ Tử Du đã hoàn toàn dứt bỏ tình cũ, vứt bỏ Thẩm Trọng, toàn tâm toàn ý đi theo Vũ Hiên, theo lý thuyết hắn phải thấy vui vẻ phấn chấn mới đúng, nhưng vì lẽ gì chỉ mới tưởng tượng đến cảnh hảo hữu của mình sẽ bị cái tên hai mặt kia câu đi, trong lòng liền càng trở nên khó chịu đâu?

Chẳng lẽ ― thực chất mình đem lòng yêu mến Vũ Hiên, vậy nên giờ mới cảm thấy ghen ghét?

Ngô Đoan bị chính suy nghĩ này của bản thân này dọa đến chấn kinh rồi, hắn thử mường tượng một chút đến cảnh mình cùng Vũ Hiên ở bên nhau ― _(:з” ∠)_ Không được! Quá đỗi khủng khiếp! Tưởng tượng không nổi!!!

Lau lau giọt mồ hôi không tồn tại trên thái dương, Ngô Đoan mạnh mẽ xóa sạch cái suy đoán không chút đáng tin cậy này ra khỏi đầu. =皿= Hắn vừa không mong để Vũ Hiên làm gì mình, cũng không muốn làm gì Vũ Hiên.

Tề Vũ Hiên là một vị bằng hữu thực hảo, nhưng làm ái nhân…… Hắn sẽ chỉ nói hai chữ mà thôi, Ha Ha!

Cuối cùng, hắn rút ra được một kết luận, hắn khó chịu hoàn toàn là bởi vì không đành lòng nhìn hảo hữu của mình rơi vào tay tiểu Từ đại phu, sau đó bị ăn đến xương cốt cũng không còn.


Đúng vậy, hắn tin tưởng giá trị vũ lực của hảo hữu của mình, cũng tin tưởng chỉ số thông minh của đối phương, chính là, đối mặt với tên tiểu Từ đại phu cùng cái da mặt siêu cấp dày cộp của y, trừ phi người sẵn sàng cùng y xé rách mặt mũi, bằng không rất khó để có thể thực sự đả kích được y.

Hắn không phải là coi thường Tề Vũ Hiên, cho rằng người này không đè ngã nổi tiểu Từ đại phu, sự thật là hảo hữu của hắn chính là một người hiền lành ngoài cứng trong mềm, chỉ cần hắn thực sự đem ngươi ở trong lòng, cơ hồ có thể được gọi là ta cần ta cứ lấy, chỉ cần không vượt quá giới hạn của hắn, thì quả thực sẽ được hắn sủng nịch đến không có điểm dừng.

Ai…… Có một loại cảm giác Vũ Hiên sẽ ngay lập tức bị người đoạt đi.

Ngô Đoan bi thương ai oán nhìn trời.

Ân? Trên trần có điểm bụi bặm, hẳn là nên sai tên tiểu tư quét tước lại một chút……

Tề Vũ Hiên nhìn Ngô Đoan đang ngắm nghía đỉnh lều trại đến ngốc người, điềm đạm tiếp tục phân tích tình báo, quen nhau nhiều năm như vậy, thói hư tật xấu của nhau đều đã sớm rõ như lòng bàn tay, tình huống đột ngột phát ngốc như thế này cũng đã từng phát sinh, Tề Vũ Hiên tỏ vẻ, hắn đã sớm quen rồi.

Cho đến khi Ngô Đoan bừng tỉnh, chỉ thấy Tề Vũ Hiên đang cùng tình báo tương thân tương ái……

Hắn mất mát khịt khịt mũi ― ân, thơm quá?

“Vũ Hiên, chúng ta ăn tối thôi.” Từ Tử Du nhấc tấm bạt che cửa bước vào, khi nhìn thấy Ngô Đoan đang ở đây hơi hơi khựng lại một chút, rồi sắc mặt lại càng thêm rực rỡ chói lòa.

Hoàn Chương 28.

˖°࿐ •⁀➴

Tác giả có lời muốn nói:

Đing! Ngươi đã tiếp thu được kỹ năng mới ― thuật đọc mặt【 Có thể qua biểu cảm của đối phương để đọc được suy nghĩ thật】

Tề Vũ Hiên: ……


Tiểu Du: Mỉm cười

Tề Vũ Hiên thành công sử dụng kỹ năng: 【 Cơ ngực của Tướng quân vạm vỡ mềm mụp thực nha 】

Tiểu Du: Mỉm cười

Tề Vũ Hiên thành công sử dụng kỹ năng: 【 Thực muốn vói vào sờ sờ! 】

Tiểu Du: Mỉm cười

Tề Vũ Hiên thành công sử dụng kỹ năng: 【 Biểu cảm của Tướng quân thực quá đỗi mê người, thực muốn nhào lên hôn một ngụm 】

Tiểu Du: Mỉm cười

Tề Vũ Hiên thành công sử dụng kỹ năng: 【 A a a a, thân dưới cứng lên rồi phải làm xao đây! 】

Tiểu Du: Mỉm cười

Tề Vũ Hiên thành công sử dụng kỹ năng: 【 Không được rồi! Ta nhịn không nổi! Ta nhất định phải đem Tiểu Hiên Hiên OOXXXXOO…… 】

Tiểu Du: ……

Tướng quân thẹn quá hóa giận, tặng cho y một cái quầng thâm mắt……



Ân, đột ngột muốn triển khai não động……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương