Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất
-
C13: Chương 13
Thế nhân khi nhìn đến hắn, sẽ chỉ thấy được vẻ ngoài lãnh lệ vô tình, nhưng thân là Tướng quân, là người nắm giữ trọng trách bảo hộ Đại Lương Quốc, là vị tướng đứng đầu chiến tuyến chống lại sự xâm lược của ngoại tộc, hắn căn bản không thể cho phép bản thân để lộ một chút yếu mềm nào.
Một người như Tề Vũ Hiên, mỗi lần xuất trận đều vận một thân giáp trụ[1] oai phong lẫm liệt uy hùng, tưởng chừng sẽ chỉ thích hợp với một vị thê tử be bé nhỏ xinh, dịu hiền lễ độ, đến ngay cả bản thân Tề Vũ Hiên cũng nghĩ như vậy. Nhưng Từ Tử Du tin rằng, với tính cách của Tiểu Hiểu Hiên, một ý trung nhân tuy cường thế nhưng cũng vô cùng am hiểu lòng người mới chân chính là xứng đôi vừa lứa với hắn ― như y đây này!
Quá đỗi hoàn mỹ!
Hai người bọn họ quả thực chính là túc thế nhân duyên[2]!
Là tuyệt phối!
Từ Tử Du vẻ mặt nhộn nhạo trộm nghĩ như vậy, thực hận không thể ngay lập tức cùng Tiểu Hiên Hiên tương thân tương ái, thậm chí thổ lộ toàn bộ cho hắn, rằng ta xuyên qua hai thế giới hoàn toàn bất đồng, chính là để đến thương ngươi, ái ngươi……
Đương nhiên, y cũng hiểu rất rõ, những lời này nếu nói ra ngay bây giờ, Tề Vũ Hiên phỏng chừng sẽ lập tức dùng ánh mắt đem y đóng băng lại thành một cục bã……
Ai, Cách mạng chưa thành công, mỹ nhân vẫn cần phải nỗ lực, Từ Tử Du ở trong lòng lặng lẽ nắm chặt tay, Tiểu Hiên Hiên, ta sớm hay muộn rồi sẽ có một ngày đem ngươi tương tương, nhưỡng nhưỡng, chơi đủ các cấp hạn chế độ tuổi, các loại PLAY……
“Tử Du?”
“Ân? Tiểu…… Vũ Hiên gọi ta có chuyện gị?” Từ Tử Du ý cười doanh doanh nhìn về phía Tề Vũ Hiên. Tên gọi Tử Du này là đãi ngộ y mất một hồi thực lâu kiên trì nỗ lực dùng ánh mắt cùng Tề Vũ Hiên “triền miên” không dứt mới nhận được, mỗi lần nghe đến cái thanh âm trầm thấp thuần hậu kia gọi tên mình, y đều nhịn không nổi mà máu dào dạt dồn hết xuống dưới, bộ vị nào đó tựa hồ cứng lên.
Điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình một chút, đem cái gì đó kia che đậy thật kỹ ở dưới vạt áo dài, vào những lúc như thế này, Từ Tử Du đều phải cảm khái một chút, rằng vạt áo trường bào cổ đại quả là một vũ khí bén nhọn trong công cuộc che giấu trạng thái nhạy cảm của nam nhân.
Advertisement
“Tử Du đang nghĩ gì vậy?” Ngữ điệu của Tề Vũ Hiên vẫn trước sau như một đạm bạc vô cùng. Rất nhiều người am hiểu Tề Vũ Hiên, chỉ cảm thấy người này lãnh lệ vô tình, vô luận ở bên nhau bao lâu vẫn giống hệt một tảng băng không tài nào có thể làm tan chảy.
Kỳ thật Tề Vũ Hiên không hề lãnh đạm như họ tưởng, chỉ là hắn có thói quen đem mọi cảm xúc của bản thân giấu nhẹm vào trong lòng, không quen dùng ngôn ngữ để biểu đạt chúng. Hắn đối với bằng hữu thân thích luôn có nhiều điểm chiếu cố, về mặt này, những người sống quanh hắn nhiều năm trời đều có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Đáng tiếc thay, thế nhân thường không có đủ lòng nhẫn nại để dành ra thời gian quanh quẩn bên cạnh một khối băng, cũng bởi vậy mà số lượng người hiểu lầm Tề Vũ Hiên mới không ngừng tăng lên.
Lẽ đương nhiên, giữa đám người đó chắc chắn sẽ không bao giờ có bóng dáng của Tử Từ Du, thậm chí y còn thực đê tiện mà hy vọng rằng tốt nhất là tất cả mọi người đều không thể thấy được Tề Vũ Hiên tốt đến nhường nào, rằng chỉ một mình y mới có thể trân quý khối phác ngọc[3] chưa qua tạo hình này.
“Tử Du?”
Hảo đi hảo đi, Từ Tử Du lặng lẽ thở dài ở trong lòng, loại ý tưởng này cũng chỉ nên tồn tại trong trí óc mà thôi, y biết rõ Tề Vũ Hiên hắn có bao nhiêu cô đơn, nếu khiến tất cả mọi người đều không nhìn ra được bản chất tốt đẹp của hắn đương nhiên sẽ giúp y có khả năng độc chiếm hắn, nhưng có trong tay một Tề Vũ Hiên bất hạnh cũng không phải là mục đích của Từ Tử Du.
Ái nhân chính là phải được sủng ái yêu chiều hết mực mới đúng, nếu Tiểu HIên Hiên của y mong muốn có thật nhiều vị bằng hữu, y cũng chỉ có thể khắc chế lại một chút ham muốn độc chiếm khó diễn tả của bản thân, thay hắn kiềm chế lại chính mình mà thôi.
― quả nhiên, ta mới là nam nhân phù hợp nhất cho Tiểu Hiên Hiên!
Từ Tử Du ở trong lòng tặng cho bản thân một cái rating năm sao, sau đó ngẩng đầu, nhìn ánh mắt ôn nhu ẩn giấu dưới biểu tình lãnh đạm của đối phương, khẽ cười, “Không sao, chỉ là có chút ngẩn người.”
Tề Vũ Hiên nghe vậy cũng chỉ lựa lựa món, sau đó liền bắt đầu tiếp tục dùng cơm. Hắn trước nay đều không biết cách khơi gợi đề tài trò chuyện, chỉ có thể càng thêm nỗ lực ăn những món đối phương đã cẩn thận chuẩn bị, rồi qua đó mà biểu đạt tâm tình của bản thân.
Nhìn bộ dạng vùi đầu ăn cơm của Tề Vũ Hiên, Từ Tử Du cười càng thêm vui vẻ, thủ đoạn công lược Tiểu Hiên Hiên kỳ thực cũng khá đơn giản, chỉ cần ngươi ôn nhu một chút, chân thành da diết một chút, hắn căn bản sẽ không biết nên làm thế nào để cự tuyệt.
Coi thử xem, mấy ngày trước y bất quá cũng chỉ ăn một ít đòn, chịu thương cũng không nặng, nhưng hai ngày nay Tề Vũ Hiên mỗi lần đều thực nể tình đem các món y chuẩn bị ăn đến sạch sẽ, khiến y mỗi ngày đều tâm tình sung sướng, hận không thể nấu càng nhiều món ăn mỹ vị, đem Tiểu Hiên Hiên dưỡng tráng thêm một vòng……
Nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng, Tề Vũ Hiên buông chén đũa ý bảo mình đã ăn xong, nhìn đến Từ Tử Du đang ngập tràn ý cười, mãn nhãn nhu tình nhìn mình không dứt, hắn có chút xấu hổ quay mặt đi.
Mỗi ngày đều có một vị mỹ nhân liếc mắt đưa tình nhìn ngươi như vậy, một cái nam nhân bình thường rất khó mà không nảy sinh tâm tư ngoài lề.
Tề Vũ Hiên vẫn luôn cho rằng bản thân chỉ thích những nữ tử ôn nhu khả nhân[4], tri thư đạt lý[5], thực giống như ấn tượng mà mẫu thân lưu lại cho hắn. Những hôm nay xem ra, tựa hồ như nam tử ôn nhu khả nhân ― cũng không tồi chút nào?
Trong giây lát, tựa hồ ý thức được bản thân vừa có suy nghĩ gì, vành tai Tề Vũ Hiên tức khắc nóng lên. Rõ ràng còn chưa đem lòng yêu Từ đại phu, thậm chí còn từng hoài nghi y là vì muốn khiêu khích tình nhân cũ nên mới hướng về phía mình bày tỏ tấm lòng, nhưng kể từ lúc nào không hay, hắn cư nhiên đã bắt đầu nghĩ đến việc cùng đối phương chung sống trọn đời?
Thực sự quá đỗi không hợp lễ nghĩa!
Ở trong lòng phì nhổ bản thân một trận, Tề Vũ Hiên ngẩng đầu, lại cảm nhận được bàn tay của đối phương đang ở trên gương mặt mình cọ loạn.
Dưới ánh nến bập bùng mờ ảo, sườn mặt anh tuấn của hắn thoáng ẩn thoáng hiện nhìn không rõ nét, nhưng tọa lạc ở khóe miệng kia, một vệt dầu mỡ lại không hiểu bằng cách nào có thể vô cùng vô tận mà ― chói mù đôi mắt.
Từ Tử Du vạn phần ghen ghét nhìn chằm chằm vào vệt mỡ dính ở khóe miệng Tề Vũ Hiên, trong lòng nổi một trận tức giận bất bình, chính mình còn chưa có cơ hội âu yếm hắn, thế mà thức ăn do mình tự tay nấu ra đã dám nghênh ngang xông lên chiếm người [ đại vụ! ].
Hoàn toàn không ý thức được ý nghĩ của bản thân thái quá đến cỡ nào, Từ Tử Du căm giận lấy ra khăn tay, ý đồ lau đi sạch sẽ vệt mỡ nho nhỏ đã cả gan phi lễ mạo phạm ái nhân của y.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, biểu tình của Tề Vũ Hiên chợt ngưng đọng, thân thể cũng bất giác cứng đờ.
Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã khắc sâu hiểu biết về thói quen tiếp cận đầy vô thức của Từ Tử Du. Có đôi khi hắn còn hoài nghi liệu đối phương có phải là đang cố tình, nhưng sau ba lần bị hắn không lý do ném văng ra, đối phương vẫn là vô cùng chấp nhất ― ôm khư khư ý đồ đụng chạm vào hắn.
Advertisement
Kéo rồi lại nắm tay, vỗ vỗ vai, những hành vi thân mật này từ phía Từ Tử Du, hắn tiếp nhận mãi cũng thành quen, Tề Vũ Hiên thậm chí đã rèn luyện ra được kỹ năng không cần hành động theo phản xạ mà quăng ngã đối phương. _(:з” ∠)_
Từ khóe miệng truyền lại một xúc cảm mềm mại, Tề Vũ Hiên nghiêng đầu, ngay lập tức nhìn thấy được vẻ mặt khổ đại cừu thâm của đối phương, đang kiên trì lau sạch vệt mỡ dính ở bên môi mình.
Tề Vũ Hiên, ……
Hảo đi, đôi khi hắn cũng thực vô pháp lý giải suy nghĩ của Từ Tử Du, tỷ như hiện tại, bất quá chỉ là giúp hắn lau chút dầu mỡ mà thôi, như thế nào đối phương lại ôm biểu tình như đang muốn xử lý kẻ thù giết cha vậy?
Tùy tiện tập trung vào vài ý nghĩ nhạt nhẽo vô vị hòng áp chế xuống một tia rung động đang trỗi dậy nơi đáy lòng, Tề Vũ Hiên lẳng lặng nhìn đối phương bưng khay rời đi, lại tuyệt vọng không muốn thừa nhận, chính mình tựa hồ ― đã có chút động lòng.
“Người đâu.”
Sau khi Từ Tử Du rời đi, trong doanh trướng an tĩnh trong giây lát, rồi đột ngột vọng ra thanh âm của Tướng quân. Một thị vệ tiến vào, thực mau liền lại vội vàng rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook