Đó là giai đoạn điên cuồng nhất trong giấc mơ, ngây ngô lại tươi đẹp, hai người là lần đầu nên đều luống cuống tay chân, thậm chí ngay cả khởi đầu cũng vừa xa lạ lại gian nan.
Cả hai làm thế nào lại đi đến bước này? Từ trước đến nay, kiếp trước kiếp này, khát khao của Đỗ Thừa Ảnh đối với người trước mắt đã sớm ăn sâu vào tận gốc rễ, khi hắn nhập ma, ám ảnh còn sót lại trong lòng khiến hắn kích động run lên, hắn thận trọng như vậy vì đây là sư huynh của hắn, là bảo bối trong lòng hắn.*
*Đoạn này chỉ có bên bản raw nên mình viết theo bên đó có sai sót gì mong bỏ qua ạ.
Lâm Kỳ cúi đầu cắn bả vai Đỗ Thừa Ảnh, rốt cuộc cũng nhặt về cảm giác xấu hổ không dám nhìn thẳng, từ trong mũi phát ra tiếng thở dốc, lông mi dính sát trên mắt, bản thân chủ động nhắm mắt lại, xúc giác cùng thính giác của y liền trở lên cực kỳ rõ ràng.
Giọng nói của Đỗ Thừa Ảnh so với y trầm thấp hơn nhiều, cũng càng khắc chế, tiếng nghẹn ngào trong cổ họng đập vào màng nhĩ Lâm Kỳ, thanh âm từ màng tai mỏng manh chui vào trong cơ thể, biến thành tiếng kêu ái muội, cảm giác cơ bắp run rẩy khi hai người tiếp xúc thân mật truyền tới, Lâm Kỳ run lên, bỗng nhiên có hơi sợ hãi.
“Sư huynh,” Đỗ Thừa Ảnh nhận ra Lâm Kỳ kháng cự, hôn vành tai y, “Thả lỏng, đừng sợ.”
Vành tai trong chớp mắt càng nóng hơn, Lâm Kỳ dùng sức nhắm mắt lại, nước mắt bị chính mình ép ra, dũng khí để vừa rồi chủ động mở chân ra phảng phất liền biến mất, cảm giác ngại ngùng mặc kệ xem nhiều hay ít hình ảnh và câu chữ so ra đều kém tự mình trải nghiệm.
Ngón tay Đỗ Thừa Ảnh...sao lại cứng như vậy.
Lâm Kỳ cúi đầu thật sâu, hàm răng cắn bả vai Đỗ Thừa Ảnh ngày càng dùng sức, cảm giác đặc biệt xa lạ, giống như làm cùng Đỗ Thừa Ảnh, không hề chán ghét, có chút thích, càng ngày càng thích, Lâm Kỳ cầm lòng không đậu ôm mặt Đỗ Thừa Ảnh, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi Đỗ Thừa Ảnh, hô hấp cùng run rẩy đều niêm phong giữa răng và môi.
Thân thể y hình như xảy ra vấn đề, hơi nóng chậm rãi hòa tan y từ trong ra ngoài, cảm giác khô khốc dần trở nên ướt át, y giống như một loại trái cây đang dần dần chín, nước cốt xuyên qua da thịt, vị ngọt dần tiêu tán, Lâm Kỳ căng chặt thân thể, không tự chủ đuổi theo mười ngón tay cực kỳ có cảm giác tồn tại kia, thẹn thùng và sợ hãi thay đổi thành vui sướng cùng khát vọng không tên.
Muốn nhiều hơn nữa, đại não trở nên trống rỗng, thú tính một lần nữa chiếm cứ hết thảy, Lâm Kỳ không còn thỏa mãn với việc chỉ hôn môi Đỗ Thừa Ảnh, men theo khóe môi Đỗ Thừa Ảnh nhẹ nhàng cắn hầu kết đang nhô ra của hắn, giương đôi mắt đầy nước không tiếng động mời gọi.
Trong lòng Đỗ Thừa Ảnh như có một ngọn lửa, hắn cực lực khắc chế không để lửa kia thiêu rụi lý trí, sư huynh, trân ái duy nhất của hắn, hắn không muốn làm tổn thương y.
“Sư huynh,” Đỗ Thừa Ảnh rút ngón tay ra, cúi đầu hôn Lâm Kỳ hai mắt đẫm lệ, “...Thấy đau thì cắn ta.”
“A ”
Cảm giác đau đớn chưa bao giờ trải qua khiến cả người Lâm Kỳ theo bản năng run rẩy, y nhậm lấy hầu kết lên xuống của Đỗ Thừa Ảnh, hàm răng va vào nhau, hít một hơi thật sâu, thong thả đẩy lùi loại cảm giác thống khổ mà ngọt ngào này, xúc cảm bị chiếm hữu kéo dài vô tận, trong hoảng hốt y nổi lên ảo giác, giống như y và Đỗ Thừa Ảnh sẽ vĩnh viễn tương liên như vậy.
Mồ hôi theo sống lưng trượt xuống, hai người đều không có động tác, chỉ gắt gao ôm chặt nhau, sức nặng áp chế y thuộc về một người nam nhân khác, hơi thở trong ngực đè ép lẫn nhau, không biết ai chủ động đưa môi lên trước, chớp mắt môi lưỡi bắt đầu giao triền, cái ôm cũng bắt đầu chuyển sang dùng sức cắn xé.
Mặc dù Đỗ Thừa Ảnh rất dịu dàng, nhưng Lâm Kỳ vẫn khóc rất dữ dội, không phải vì đau, y cũng không biết tại sao mình lại khóc nhiều như vậy, lần đầu tiên của y lại là cùng một nam nhân đến từ thế giới khác.

Da thịt chụp đánh ái muội thanh âm phủ qua hắn cắn môi khóc nức nở thanh, khóc âm cũng ở trong đó thay đổi chất, thành một loại biến tướng dụ hoặc cùng mời.
Đỗ Thừa Ảnh đem sư huynh hắn kính yêu lộng khóc, khóc đến phát run, mỗi một tấc da thịt trên người đều nổi lên màu hồng nhạt xinh đẹp, bên cạnh sự thương tiếc trong lòng hắn nổi lên một chút ác liệt cùng ham muốn chinh phục, muốn cho Lâm Kỳ khóc đến càng nhiều hơn.
Vì thế Lâm Kỳ đang khóc bị làm ác hơn, tiếng khóc bị đâm cho nghẹn lại thành mảnh nhỏ trở về cổ họng, giường gỗ đơn sơ gánh chịu hai người trải qua lần đầu ngây ngô cùng điên cuồng, ánh trăng nhạt đi, dã tính của Lâm Kỳ bị chú chi phối đã hoàn toàn biến mất, ôm bả vai Đỗ Thừa Ảnh, nhỏ giọng khóc lóc xin tha ở hõm vai hắn.
“Mau nhanh thôi sư huynh,” Đỗ Thừa Ảnh gầm nhẹ, thấp giọng nói vào đôi tai đỏ muốn nhỏ máu của Lâm Kỳ, “Nhịn một chút.”
Cả người Lâm Kỳ đã bị rút hết sức lực, hai tay vô lực câu lấy bả vai Đỗ Thừa Ảnh, mơ mơ hồ hồ hừ nhẹ nhắm mắt lại đuổi theo tiết tấu Đỗ Thừa Ảnh, cảm thụ được nhiệt tình qua một đêm vẫn chưa thuyên giảm của Đỗ Thừa Ảnh.
Hai thân thể hỗn độn gắt gao ôm chặt lấy nhau, Đỗ Thừa Ảnh một tay ôm lấy Lâm Kỳ từ phía sau, một tay vuốt mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của y, nhìn chăm chú say mặt khuôn mặt đang say ngủ.
Màu hồng trên mặt Lâm Kỳ rất giống như say cả một đêm, miệng vết thương bị rách ở môi sưng tấy, rất giống bộ dáng ủy khuất bĩu môi.
Đỗ Thừa Ảnh không khỏi nhếch môi cười, cúi đầu hôn nhẹ lên má Lâm Kỳ, cảm giác ấm áp mềm mại khiến Đỗ Thừa Ảnh không nhịn được hôn thêm.
Lặp đi lặp lại rốt cuộc làm Lâm Kỳ đang cực kỳ mệt mỏi không hài lòng vung tay, Đỗ Thừa Ảnh chú ý tới động tác nhỏ của y, duỗi tay cầm lấy bàn tay đặt trên eo của Lâm Kỳ, xoa xoa mười ngón tay, cuối cùng đan chặt vào nhau, một tay vuốt ve mái tóc dài, thở dài một hơi thật sâu.
Hắn...!thật sự đã chiếm hữu sư huynh hắn.
Hương vị phức tạp quanh quẩn chóp mũi, người nằm bên cạnh dấu vết loang lổ khắp cơ thể, những vết xước nóng rát trên lưng đều là minh chứng cho sự thật này.
Nhưng Đỗ Thừa Ảnh vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
Chuyện xảy ra đêm qua từng chút một hiện lên trong đầu hắn, sư huynh mặc váy cưới màu đỏ...!Đỗ Thừa Ảnh giơ tay nhéo mũi, thật là, thời điểm làm không nhận thấy, dư vị đọng lại càng nghĩ càng cảm thấy sư huynh mê người.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ say, Lâm Kỳ phát hiện bản thân từ cổ trở xuống đều không thể cử động, nhức mỏi mềm mại, giống như ngâm trong rượu, cảm giác đau là nhẹ nhất, chỉ cảm thấy phi thường quái dị, giống như Đỗ Thừa Ảnh vẫn ở trong thân thể y, ý niệm này vừa xuất hiện, Lâm Kỳ liền nhịn không được mặt đỏ nhắm mắt trốn tránh.
A a, tộc giao nhân rốt cuộc đã hạ chú gì với y vậy, sao y có thể đối xử với Đỗ Thừa Ảnh như vậy...như vậy quá phóng đãng...
“Sư huynh tỉnh rồi?” Một giọng nói ôn nhu trầm thấp truyền đến, cả người Lâm Kỳ đều đỏ bừng, nhắm mắt lại giả chết, y không dám đối mặt với Đỗ Thừa Ảnh.
Đỗ Thừa Ảnh khảy khảy lông mi run rẩy của Lâm Kỳ, khóe miệng ngậm cười, ngữ khí lại trầm thấp đau thương, “Sư huynh quả nhiên hối hận sao?”
Lâm Kỳ vội vàng mở mắt, bắt gặp ánh mắt tươi cười của Đỗ Thừa Ảnh mới ý thức được mình lại trúng kế, sắc mặt đỏ bừng nói, “Ta không có.”

Y đã sớm quyết định, quyết định toàn tâm toàn ý, y sẽ không hối hận, chỉ là không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, hơn nữa còn rất triệt để.
Ngay cả bản thân Lâm Kỳ cũng không ngờ lại có một đêm điên cuồng như vậy.
Ánh trăng từ mái nhà chiếu xuống dường như vẫn còn đong đưa trước mắt y, có lẽ cả đời y cũng sẽ không quên được đêm nay.
“Lần đầu...!Là ta không chiếu cố tốt sư huynh,” Đỗ Thừa Ảnh nhẹ nhàng áp bàn tay lên mặt Lâm Kỳ, “Lần sau sẽ làm sư huynh càng thoải mái hơn.”
Lâm Kỳ: “!!!” A, y muốn bốc khói bị chọc giận rồi!!!
Nếu không phải bây giờ y không thể di chuyển, y sẽ quay lại vùi mình vào trong đống quần áo.
Thật sự bị một nam nhân đè ép.
Còn ép cả đêm.
Chính mình cũng một chút cũng chưa.*
*Đoạn này không hiểu lắm nên để vậy nha.
Lâm Kỳ trong lòng đang cực kỳ thẹn thùng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề trọng đại, không rảnh lo da mặt mình mỏng, sốt ruột nói, “Sư đệ, ta sẽ sinh hài tử sao?!”
Không nghĩ tới Lâm Kỳ sẽ hỏi vấn đề này, Đỗ Thừa Ảnh lỗ tai lập tức đỏ bừng, cúi người tới gần bên tai Lâm Kỳ, thấp giọng nói, “Sư huynh muốn sinh sao?”.

Lâm Kỳ đầy mặt đều là cự tuyệt, hy sinh tính mạng đền tội là đủ rồi, nếu hài tử kia thật sự xuất hiện, về sau vạn nhất y chết rồi, Đỗ Thừa Ảnh chẳng phải sẽ một thân một mình nuôi nhãi con sao? Trong đầu y gần như hiện lên hình ảnh Đỗ Thừa Ảnh cô độc ôm hài tử đi xa kèm theo một bgm* bi tráng, thật đúng là nam chủ tu chân khổ bức.
*Aka nhạc nền.
Đỗ Thừa Ảnh thấy Lâm Kỳ bộ dạng sắp khóc ra liền hôn lên khóe mắt y, cười nói: “Sẽ không đâu.”
Sợi dây căng chặt dần thả lỏng, Lâm Kỳ thở ra một hơi, “ Dọa ta sợ muốn chết.”

Đêm qua Đỗ Thừa Ảnh mới thật sự sợ hết hồn, nghe vậy tươi cười nơi khóe miệng phai nhạt chút, ôn nhu nói, “Sư huynh tu dưỡng mấy ngày, cuộc sống hàng ngày có ta chiếu cố ngươi, muốn làm cái gì, cứ việc nói với ta là được.”
Lâm Kỳ sắc mặt lại đỏ lên, “Ta....!Ta....!Cái kia....” Thanh âm hàm hàm hồ hồ, y vẫn không nói nên lời, Đỗ Thừa Ảnh đem lỗ tai dán đến bên môi y, Lâm Kỳ mới miễn cưỡng đem lời nói ra hết, nói xong lại gắt gao ngậm chặt miệng, xoay mặt qua không dám nhìn Đỗ Thừa Ảnh.
Kỳ quái, rõ ràng chuyện thân mật nhất đều đã làm, ngược lại càng thẹn thùng hơn là sao.
Đỗ Thừa Ảnh nghe xong liền cười, “Sư huynh yên tâm, lúc ngươi ngủ say, ta cẩn thận rửa sạch qua, không có lưu tại bên trong.”
“Ngươi đừng nói rõ ràng như vậy.” Lâm Kỳ muộn thanh muộn khí nói.
“ Ừm,” Đỗ Thừa Ảnh khóe miệng lại nhếch lên, “ Vậy chính là không có.”
Lâm Kỳ buồn bực liếc hắn, nhìn thấy nụ cười của Đỗ Thừa Ảnh lại nói không mắng ra được lời nào, y dường như chưa bao giờ phát hiện hoá ra Đỗ Thừa Ảnh tuấn mỹ đến mức có thể điên đảo cả chúng sinh, nhìn một hồi liền nhìn mãi.
Đỗ Thừa Ảnh thực sự rất soái, khắp tu chân giới không thiếu mỹ nam nhưng nếu nói hắn là đệ nhất mỹ nam tu chân giới cũng không ngoa chút nào.
Lâm Kỳ càng nhìn càng mê mẩn, yết hầu khẽ lên xuống, y đột nhiên cảm thấy hơi khát.
Đỗ Thừa Ảnh chỉ nhìn Lâm Kỳ cười, nếu có thể, hắn muốn cứ nhìn Lâm Kỳ đến địa lão thiên hoang*, không làm gì, nghĩ gì cả, thế giới rộng lớn như vậy, trong mắt hắn chỉ có một người này.
*Đến ngàn vạn năm sau, đến lúc không còn trời đất.
Lâm Kỳ nhìn thẳng vào Đỗ Thừa Ảnh, thầm nghĩ: Xong rồi, y đã trở nên háo sắc.
“Ngủ thêm một lát đi, còn đói không?” Giọng Đỗ Thừa Ảnh ôn nhu đến mức có thể vắt ra nước.
Lâm Kỳ nhìn chằm chằm Đỗ Thừa Ảnh nhỏ giọng nói, “Ta không muốn ngủ, cũng không đói bụng.” Y chỉ muốn yên lặng ở cạnh Đỗ Thừa Ảnh.
Đỗ Thừa Ảnh tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Lâm Kỳ, nhẹ giọng nói, “Vậy ta bồi ngươi thêm một lát nữa?”
Lâm Kỳ vẫn im lặng nhưng đôi mắt lại sáng lên, Đỗ Thừa Ảnh kéo ào bào lên giường, nhẹ nhàng ôm chặt Lâm Kỳ từ phía sau.
Sự đụng chạm từ sau lưng và hơi thở ấm áp giữa cổ khiến Lâm Kỳ thật sự nhận thức được cái gọi là ‘thành hôn’, y có ái nhân, người chưa từng có bạn bè cũng có người thực sự yêu thương, Lâm Kỳ mỉm cười.

Cơn buồn ngủ bỗng nhiên ập đến, có lẽ bởi vì cảm giác an tâm, an tâm đến mức khiến người ta không khỏi thả lỏng.
Sau khi nghỉ ngơi ba ngày, Lâm Kỳ cuối cùng cũng hàn gắn lại xương cốt toàn thân lần nữa liều mạng tu luyện cho tốt, tuy rằng bình thường không thích tích cốc, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất hữu dụng, bằng không để Đỗ Thừa Ảnh ôm y đi ăn uống vệ sinh, y sẽ xấu hổ đến muốn đập đầu đi chết mất.
Lúc hai chân chạm vào mặt đất, Lâm Kỳ có loại cảm giác thành công vui sướng sau nhiều năm bị liệt, Đỗ Thừa Ảnh tựa như người nhà đi bên cạnh, sủng nịch nhìn y, Lâm Kỳ có chút đỏ mặt tránh khỏi ánh mắt của hắn, cảm giác được xuất viện càng rõ ràng hơn khi Thủy Kỳ Lân nhảy nhót ngậm một bó hoa núi dâng lên.

Tâm tình phức tạp nhận lấy bó hoa núi từ miệng Thủy Kỳ Lân, Lâm Kỳ cúi đầu ngửi ngửi, vẫn có chút ngượng ngùng, “Thơm quá.”
Thủy Kỳ Lân vui vẻ ‘ meo ’ hai tiếng, cúi đầu lắc lắc vài cái, Lâm Kỳ đi tới bên cạnh Đỗ Thừa Ảnh nhào vào trong lồng ngực hắn, Đỗ Thừa Ảnh đúng lúc ôm lấy y, Lâm Kỳ ngửa đầu, đối diện ánh mắt chăm chú của Đỗ Thừa Ảnh, “Sư huynh, tân hôn đại hỉ.”
Mặt Lâm Kỳ lập tức đỏ bừng, y muốn quay mặt đi lại bị ánh mắt sâu thẳm của Đỗ Thừa Ảnh hút lấy không thể rời đi, há mồm nhanh chóng hàm hồ nói, “Tân ân đại hỉ.”
Đỗ Thừa Ảnh câu môi cười, mũi hơi nhăn lại, khóe mắt và đuôi lông mày đều là ý cười nhu hoà, hạnh phúc thuần túy, Lâm Kỳ chưa từng thấy biểu tình như vậy trên mặt Đỗ Thừa Ảnh, càng khiến y kinh ngạc chính là từ đôi mắt Đỗ Thừa Ảnh phản chiếu hình ảnh y đang tươi cười giống hệt hắn.
Hoá ra y cũng hạnh phúc như vậy.
Không biết vì sao mũi Lâm Kỳ đột nhiên đau xót, câu lấy cổ Đỗ Thừa Ảnh, úp mặt vào bờ vai rộng lớn của hắn để che đi vẻ mặt có chút buồn bã lúc này.
Đỗ Thừa Ảnh vỗ nhẹ eo y, “Tuy rằng gây mất hứng, nhưng ta vẫn phải hỏi ý kiến sư huynh, đám cá kia xử lý thế nào?”
“ Hả?” Đắm chìm trong sự ngại ngùng của ‘ tân hôn ’, Lâm Kỳ thiếu chút nữa đã quên đám giao nhân kia.
Mặt biển bị đóng băng thành một mảnh tinh thể băng, Đại Ngư cùng giao nhân bị đông cứng trong nước biển, bọn họ mở to tròng mắt đen nhánh, sâu kín nhìn chằm chằm Lâm Kỳ ngồi trên lưng Thủy Kỳ Lân.
Kỳ thật Lâm Kỳ đại khái cũng hiểu chuyện gì xảy ra từ bài ca dao đám giao nhân xướng lên, bọn họ không phải tự nhiên đi bắt cóc Lâm Kỳ, Đỗ Thừa Ảnh có lẽ cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.
“Dù sao chúng ta đoạt đồ của người ta trước.” Lâm Kỳ kéo áo hắn, nhỏ giọng nói với Đỗ Thừa Ảnh đứng bên cạnh.
Đỗ Thừa Ảnh quay mặt đi đến bên tai y nói: “Ta nếu đến chậm một bước, trong bụng ngươi ít nhất sẽ mang thai một ngàn trứng giao nhân.”
Lâm Kỳ: “...” Đệt! Đừng nói nữa, y tưởng tượng ra rồi, quá đáng sợ.
Lâm Kỳ sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, “Kia không phải là không mang thai.”
Đỗ Thừa Ảnh cười như không cười, “Sư huynh thấy tiếc sao?”
Lâm Kỳ: “...” Y hiện tại liền tặng cho Đỗ Thừa Ảnh một chân để hắn thanh tỉnh.
Đám giao nhân bị đóng băng nhìn hai cẩu nam nam kề tai nói nhỏ tức giận đến tròng mắt đều sắp rớt xuống, lại bị Thủy Kỳ Lân vẻ mặt vui mừng lạnh lùng nhìn thoáng qua, dứt khoát ngoảnh mặt đi...
____
Có thể tôi sẽ thầu thêm bộ mới nên nếu thấy cũng được thì sang ủng hộ nhen..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương