Luận Phương Pháp Tu Dưỡng Của Người Công Cụ
-
Chương 17
Nhà của Lâm Kỳ ở hiện thực là một trong những phúc lợi của điều phối viên được liên minh sắp xếp, đó là một căn phòng kiểu mẫu sạch sẽ ngăn nắp, Lâm Kỳ sau khi được huấn luyện liên tục một tháng trực tiếp đi làm, vừa trở về không bao lâu liền quay lại làm việc, thật sự ở nhà còn chưa đủ lưu lại hơi ấm.
Lần đầu tiên xây dựng một ngôi nhà thuộc về chính mình đúng là một trải nghiệm mới mẻ.
Những chuyện nhỏ nhặt này dù bọn họ tu vi có cao đến đâu cũng phải làm như phàm nhân, lại nói cả hai vốn muốn sống một cuộc sống bình thường, cả ngày bận bịu tự tay làm lấy cũng chỉ làm ra được một căn lều rỗng miễn cưỡng có thể vào ở, không đến nỗi gió thổi qua liền đổ mất.
Hai người nằm trong phòng cỏ, nhìn những ngôi sao rải rác trên mái nhà như đang rơi xuống, Lâm Kỳ cảm khái nói, "Bây giờ ta mới biết ngươi đặt bao nhiêu tâm tư vào động phủ kia."
Đỗ Thừa Ảnh nằm ở bên cạnh y, chậm rãi chớp đôi mắt, trong lòng cảm thấy bình yên, lặng lẽ vươn tay nắm lấy tay Lâm Kỳ, thật giống như một giấc mơ, Lâm Kỳ rốt cuộc cũng nhìn thấy hắn, những gì hắn cho là vất vả vô ích cuối cùng cũng lọt vào mắt Lâm Kỳ.
Nếu đây thật sự là một giấc mộng, hắn hy vọng bản thân vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Mười ngón tay chậm rãi đan vào nhau, bên nhau mãi mãi.
Hai người yên lặng nắm tay nhau, ngay lúc cả hai không nói lời nào, hệ thống đột ngột phát ra thanh âm, "Hai người không phải thật sự yêu nhau đi?"
Lâm Kỳ không phủ nhận: "Ngươi không cần khuyên ta, ta đã làm tốt chuẩn bị cho việc gánh vác hậu quả."
Hiện tại lòng bàn tay y đang nắm lấy thật sự tồn tại, Đỗ Thừa Ảnh còn sống sờ sờ nằm bên cạnh y, bằng xương bằng thịt, một lòng say mê y, Lâm Kỳ quay mặt đi, dư quang lặng lẽ đánh giá Đỗ Thừa Ảnh.
Ánh trăng chiếu vào mặt hắn, phác họa ra đường nét nhấp nhô, bất kể là Đỗ Thừa Ảnh trên mặt đầy những vết sẹo hay Đỗ Thừa Ảnh vô cùng tuấn mỹ bây giờ, trước sau đều không hề thay đổi.
Hệ thống tàn nhẫn đánh vỡ sự ấm áp trong lòng Lâm Kỳ, "Nếu như ý của cậu là cảm giác tan nát cõi lòng khi rời đi, vậy thì căn bản không liên quan đến tôi.
Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng tưởng rằng hiện tại giá trị hắc hóa của hắn biến mất thì là đã xong việc cần làm, một khi cậu rời đi, giá trị hắc hóa của hắn lại tăng vọt, lại hủy diệt thế giới, vậy không phải tất cả đều uổng phí sao?"
Thật ra Lâm Kỳ cũng không nghĩ tới điểm này, y bán tín bán nghi nói, "Giá trị hắc hóa còn có thể một lần nữa tăng lên hả?"
Hệ thống cười lạnh nói, "Không tin cậu cứ thử xem, nói với hắn cậu chán ghét hắn, cậu chẳng qua đều là giả vờ chơi xỏ hắn mà thôi, xem giá trị hắc hóa của hắn có tăng trở lại hay không."
Đỗ Thừa Ảnh đúng lúc quay mặt lại, ánh mắt so với ánh trăng càng thêm nhu hòa, khóe miệng ngậm ý cười, "Vì sao lại nhìn chằm chằm ta?"
Lâm Kỳ khẩn trương nuốt nước miếng, ánh mắt Đỗ Thừa Ảnh dừng ở khóe môi nhẹ mím của y, ý cười trên khóe miệng phai nhạt, cúi người hôn lên môi Lâm Kỳ, Lâm Kỳ sững người, đợi sau khi môi Đỗ Thừa Ảnh rời đi, mới chậm rãi nói, "Nếu có một ngày, ta rời đi..."
Y còn chưa nói hết câu, hệ thống đã vô tình nói: "Giá trị hắc hóa tăng lên 50%."
Lâm Kỳ: "..."
Đỗ Thừa Ảnh ôn nhu cười: "Sư huynh, ngươi không phải đã đáp ứng ta sẽ không rời đi hay sao?"
Lâm Kỳ thấy thần sắc hắn vẫn như thường cứ vậy đem giá trị hắc hóa kéo lên, nội tâm nổi lên cảm giác thê lương, vốn định bản thân thống khổ thì thống khổ, ít nhất nhiệm vụ có thể hoàn thành cũng tốt, bây giờ thì tiêu rồi, có thể nói hiện tại là cục diện mất cả người lẫn của .
"Ý ta là," Lâm Kỳ gian nan nói, "Con người vốn phải chết..."
Đỗ Thừa Ảnh nắm chặt tay y, chém đinh chặt sắt* nói, "Ta bồi ngươi đi luân hồi."
*:Chắc chắn, quả quyết.
Hệ thống, "Giá trị hắc hóa đã được xoá bỏ."
Lâm Kỳ:...!Hoá ra mong muốn của Đỗ Thừa Ảnh chính chết cùng y.
Nếu Lâm Kỳ đã nói về chuyện này, Đỗ Thừa Ảnh không thể không liên tưởng tới cảm giác tuyệt vọng khi hắn ở âm phủ làm thế nào cũng không tìm thấy hồn phách Lâm Kỳ.
Sau khi trọng sinh, hắn có đi tìm Lâm Kỳ, lại phát hiện vị ở Hoa Nguyên Lâm thị Lâm Kỳ kia có khuôn mặt quen thuộc hắn khắc ghi trong lòng, nhưng không phải hồn phách mà hắn biết, hắn bừng tỉnh đại ngộ*, suy đoán hẳn Lâm Kỳ là đoạt xá mà đến.
*:Tỉnh ra, hiểu ra.
Đỗ Thừa Ảnh trên tay hơi dùng sức, đem Lâm Kỳ kéo vào ôm chặt trong lòng ngực, thấp giọng kiên quyết nói: "Sư huynh, lần này ta sẽ không để ngươi lại rời xa ta."
Lâm Kỳ vẻ mặt bất đắc dĩ, đối với hệ thống nói, "Ta có thể bồi hắn ở chỗ này cả đời hay không?"
Hệ thống hoạt động nhiều năm, đã sớm có thể thành thạo ứng phó với các yêu cầu tử vong kỳ quặc của điều phối viên, việc công xử theo phép công nói, "Tuổi thọ của những điều phối viên đều được liên minh thiết lập sẵn, tới thời điểm nên chết nhất định sẽ chết." Đây cũng là do liên minh sợ điều phối viên nào đó lợi dụng sơ hở, thích ăn vạ không đi làm khiến cho năng lượng ở thế giới đó trở nên hỗn loạn.
Kỳ thật Lâm Kỳ cũng biết, mọi chuyện đều được lên kế hoạch tốt, nhưng việc Đỗ Thừa Ảnh thích y lại nằm ngoài dự đoán.
Y còn thời gian ba mươi năm để làm bạn cùng Đỗ Thừa Ảnh, hẳn là...đủ rồi.
Lâm Kỳ chậm rãi ôm lấy Đỗ Thừa Ảnh, quên đi, qua một ngày tính một ngày, ba mươi năm, vẫn tính là thời gian dài.
Qua vài ngày, ngôi nhà gần như đã được xây dựng xong, dưới sự truy hỏi của Lâm Kỳ, Đỗ Thừa Ảnh mới thả Thủy Kỳ Lân ra.
Lâm Kỳ nhìn thân ảnh màu đen, trên đỉnh đầu có sừng vàng, trên mặt viết đầy chữ hung thú dữ tợn, trợn mắt há hốc mồm nói: "Đây là Vô Hạ?"
Thủy Kỳ Lân thanh âm hồn hậu nói, "Nhị chủ nhân, ngươi không quen biết ta?"
Lâm Kỳ, "...!Ta muốn được yên tĩnh." Y quay đầu ra bờ cát ngồi.
Thủy Kỳ Lân:...
Đỗ Thừa Ảnh đen mặt đạp Thủy Kỳ Lân một cái, "Cạo sạch lông đi."
Thủy Kỳ Lân ủy khuất co rúm lại, thành khẩn nói, "Chủ nhân, cạo đi càng xấu."
Đỗ Thừa Ảnh hận không thể đem nó một lần nữa nhét về Sơn Ảnh Tịnh Thiên Lâu, cách đó không xa Lâm Kỳ thống khổ lăn lộn trên cát, y không thể tin được Thủy Kỳ Lân của y sẽ biến thành một...!Nhìn giống hung thú sẽ ăn thịt người như vậy, bộ dáng không thể có thiện cảm thật sự làm người khác tuyệt vọng.
"Meo~." một tiếng kêu có thể so với lão ngưu* lao động truyền đến, Lâm Kỳ nằm ở cát mềm, trên mặt là biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc, Thủy Kỳ Lân cắn cắn ống quần y, nhẹ giọng nói, "Nhị chủ nhân, ngươi nhìn ta xem, ngươi nhìn ta đi."
*:Bò hoặc trâu già.
Đoạn này chắc đang miêu tả tiếng giống lúc mấy con trâu đi cày ấy.
Lâm Kỳ vô vọng cúi đầu, Thủy Kỳ Lân biến bản thân về bộ dáng thu nhỏ, nhảy nhót uốn éo quanh gót chân Lâm Kỳ, rất giống một cái bánh nhỏ màu đen, đôi mắt xanh lam của nó tỏa sáng, chớp chớp đôi mắt với tốc độ cao, ý đồ làm cho mình trông đáng yêu hơn một chút.
Lâm Kỳ xoa xoa đỉnh đầu của nó, phát hiện vẫn là cảm giác mềm mại quen thuộc, nhẹ nhàng thở ra, y ngồi dậy đem Thủy Kỳ Lân to bằng bàn tay ôm vào trong lòng ngực, nhỏ giọng oán giận nói, "Ngươi sao lại lớn nhanh như vậy?"
"Meo meo!" Thủy Kỳ Lân cúi đầu liếm liếm lòng bàn tay y, cười đến nỗi trông mặt vừa ngu vừa đần.
Lâm Kỳ búng nhẹ chiếc sừng vàng nhỏ trên trán nó, trên mặt rốt cuộc cũng nở nụ cười, đây chính là cuộc sống lý tưởng mà y muốn, có một căn nhà thuộc về chính mình, sủng vật đáng yêu, Lâm Kỳ quay đầu lại, Đỗ Thừa Ảnh khoanh tay nhìn y, Lâm Kỳ hướng về phía hắn hơi mỉm cười, còn ngoài ý muốn có người yêu anh tuấn.
Những năm tháng của họ trôi qua yên bình, tình hình ma tu bên ngoài tàn sát bừa bãi cũng chuyển biến tốt đẹp.
Đúng như Đỗ Thừa Ảnh đã nói, lúc thăng lúc trầm, hắn lấy thân phận chủ nhân của ma tu trọng sinh, ma tu khắp thiên hạ đều được hắn giúp đỡ, giờ phút này hắn ẩn lui về làng chài, tâm tư bình thản, ma khí tự nhiên bị đàn áp trở lại.
Các tu sĩ giành được thắng lợi theo từng giai đoạn, những người nên trở về Nguyệt Lộ sơn đều trở về, ngay cả Tán Nguyệt chân nhân vẫn luôn lưu lạc bên ngoài cũng quay về Nguyệt Lộ sơn.
Bốn vị chân nhân tề tụ nghị sự ở chủ điện của Bão Thúc chân nhân.
Tán Nguyệt chân nhân cười ha hả, trên mặt có hai cái lúm đồng tiền, "Ta lần này trở về một chuyến, như thế nào còn thiếu hai đồ đệ."
"Đỗ Thừa Ảnh mang đi Lâm Kỳ." Nhắc tới tên Đỗ Thừa Ảnh, Bão Thúc chân nhân sắc mặt cứng đờ, hắn sống ngần ấy năm, cũng là lần đầu tiên tỉnh lại ở ổ gà.
"Dấu hiệu quẻ tượng đảo ngược thật ra đã ngừng lại." Quy Liên chân nhân chậm rãi nói.
Duyên Vũ chân nhân chà lau kiếm trong tay, sắc mặt lạnh băng nói, "Quẻ tượng quẻ tượng, chẳng lẽ này thiên hạ đều phải định đoạt từ bộ quẻ tượng kia?" Nàng ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn ba người còn lại, "Ta thấy chúng ta vất vả nhiều năm như vậy khổ luyện như vậy, đều là vô dụng!" Tạch một tiếng thu kiếm, là người đầu tiên rời khỏi chủ điện.
"Tính tình Duyên Vũ vẫn nóng nảy như vậy," Tán Nguyệt chân nhân vẫn cười tủm tỉm, đối với Bão Thúc nói: "Đỗ Thừa Ảnh ta tiếp thu, nhưng chuyện tương lai ta không quản được."
Sắc mặt Bão Thúc chân nhân cũng khó coi: "Ai quản được?"
"Hai chữ "Thiên Đạo", ai quản được." Quy Liên lắc đầu, xoay người theo sau Duyên Vũ rời khỏi đại điện.
Bão Thúc cùng Tán Nguyệt ngồi đối diện nhau, sắc mặt Bão Thúc không vui, Tán Nguyệt cười nói, "Quên đi, vận mệnh thế gian là do tự nhiên định đoạt, chúng ta bất quá chỉ là quân cờ thôi, ngươi cũng đừng mỗi ngày đều ưu phiền."
"Ta biết," Bão Thúc chậm rãi nói, "Ta không quản được."
Dưới cây tuyết tùng, Tiêu Mạc cùng Vạn Trúc Phong hướng về Tán Nguyệt chân nhân hành lễ, "Sư phụ."
"Ừ." Tán Nguyệt chân nhân không thèm để ý phất phất tay, "Hai người các ngươi đều là sư huynh sao lại đem sư đệ dọa chạy."
"Sư phụ, ta cũng không hiểu tại sao a, Đỗ sư đệ mang theo Lâm sư đệ trở về Hoa Nguyên, sau đó người đã không thấy tăm hơi." Tiêu Mạc bất đắc dĩ nói.
Tán Nguyệt dừng bước chân, giơ tay chỉ vào động phủ tráng lệ phía trước, "Đó là động phủ của ai?"
Tiêu Mạc nói: "Là của Lâm sư đệ."
"Ồ?" Tán Nguyệt nhẹ nhàng ngửi mùi hương của tam tâm liên, "Rất tốt," quay đầu nhìn phía Tiêu Mạc, "Nếu người đều đã đi rồi, cũng đừng lãng phí, khai phủ, thu phí tham quan."
Tiêu Mạc:...!Không hổ là sư phụ hắn.
Lâm Kỳ còn chưa biết động phủ Đỗ Thừa Ảnh tỉ mỉ chuẩn bị cho y bị đem đi làm địa điểm thăm quan, y đang bận cùng đầu gỗ phân cao thấp, với tư cách được tạo ra để làm quản gia, kỹ năng thủ công của y tuyệt đối đạt hạng nhất, nhưng chúng chỉ giới hạn trong quét tước, dọn dẹp, nấu cơm linh tinh, làm một chiếc ghế dựa đúng là đã chạm đến điểm mù kiến thức của y.
So với tài lực có hạn của y, Đỗ Thừa Ảnh có vẻ thành thạo hơn nhiều, hắn cởi pháp bào dài lộ ra trung y bó sát người bên trong, hoạ tiết tường vân cát tường màu trắng bạc toả sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, quan ngọc khiến tóc đen rơi xuống mặt hắn, vung vẩy cánh tay dài, cơ bắp bọc dưới lớp trung y bộc phát ra sức mạnh trong chớp mắt, thong dong đem khúc gỗ dài chẻ ra làm hai nửa.
Lâm Kỳ nhìn đến ngây người, hàm răng không tự chủ được mà cắn chặt môi dưới, y cắn môi đến mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Đỗ Thừa Ảnh.
Đỗ Thừa Ảnh dường như đắm chìm vào những chuyện hắn làm, hắn cũng thực sự đang làm chuyện lớn, một chiếc giường gỗ có thể chịu được sức nặng của hai người.
Lâm Kỳ đang nhìn hắn, hắn biết, khóe miệng muốn nhếch lên đã lặng lẽ đè ép vài lần, không muốn chính mình cười quá rõ ràng, chỉ là tùy ý để lỗ tai nóng lên, sư huynh là người đơn giản, dù sao cũng không nhìn ra được.
"Đỗ Thừa Ảnh, ngươi thật lợi hại." Lâm Kỳ tán thưởng nói.
"Sư huynh cảm thấy không thú vị thì nghỉ ngơi đi," Đỗ Thừa Ảnh một tay nhấc khúc gỗ dày mấy người ôm mới hết, "Ta làm cần câu, có thể đi câu cá."
Lâm Kỳ có hơi ngượng ngùng, "Ngươi làm việc mà ta lại chơi hình như không tốt lắm đi."
"Không có gì không tốt," Đỗ Thừa Ảnh nở một nụ cười sáng lạn, " Vùng biển này cá tôm phong phú, thượng lưu chính là nơi giao nhân sinh sống, nói không chừng còn có thể nhặt được một ít ngọc châu."
"Giao nhân?" Lâm Kỳ kích động, ném ghế dựa biến dạng trong tay ngồi xổm bên cạnh Đỗ Thừa Ảnh, "Ngươi gặp giao nhân rồi sao?"
Đỗ Thừa Ảnh hơi hơi mỉm cười, "Đã từng gặp qua."
"Ta nghe nói giao nhân cực kỳ xinh đẹp, thanh âm uyển chuyển vô cùng, nước mắt như ngọc rơi xuống biển" Lâm Kỳ tràn đầy khát vọng, "Là thật sao?"
"Không sai biệt lắm," Đỗ Thừa Ảnh bổ củi trong tay, nhàn nhạt nói, "Vẻ ngoài cũng bình thường, giọng nói bất quá có chút không tầm thường, nhưng nước mắt hóa thành ngọc châu là thật," Đỗ Thừa Ảnh vỗ vỗ tay, đối với Lâm Kỳ đang tò mò nói, "Tuy nhiên, một giao nhân cả đời chỉ rơi nước mắt duy nhất một lần, giao nhân đã rơi nước mắt vô pháp chuyển thế."
"Là vậy sao." Lâm Kỳ gật đầu, "Vậy bọn họ tuyệt đối không thể khóc."
"Có thời điểm bọn chúng không thể không rơi lệ." Đỗ Thừa Ảnh nắm tay Lâm Kỳ đứng dậy, đi đến về phía bờ biển, sắc trời đã khá muộn, hoàng hôn đỏ rực trong ánh nắng chiều, mặc trời thu vào trong mây, lộng lẫy lại thâm trầm, cảnh hoàng hôn xinh đẹp khiến Lâm Kỳ xem mãi không ngán.
"Lúc này là thời điểm tốt nhất để nhặt ngọc châu," Đỗ Thừa Ảnh vỗ eo Lâm Kỳ, mỉm cười nói, "Đi thử xem."
Tộc giao nhân đón mây dệt gấm, nhìn thẳng hoàng hôn, nước mắt cuồn cuộn là không thể tránh được, Đỗ Thừa Ảnh đoạt lấy lạc hà bọn họ dệt ba năm mới thành, không hề áy náy chút nào.
Ngay khi một tia nắng chiều cuối cùng rơi vào đáy biển, tay Đỗ Thừa Ảnh bỗng nhiên khựng lại, trong lòng căng thẳng quay đầu nhìn về phía bờ biển, Thủy Kỳ Lân đang lượn quanh Lâm Kỳ, Lâm Kỳ cúi thấp đầu, tay ở trên mặt cát không biết đào cái gì.
Đỗ Thừa Ảnh nhẹ nhàng thở ra, "Sư huynh, ngươi nhặt được thứ tốt gì vậy?"
Lâm Kỳ vẫn cúi đầu như cũ, tay ở trên cát vạch tới vạch lui, Đỗ Thừa Ảnh nâng bước đi tới, vươn tay vỗ lưng Lâm Kỳ: "Sư huynh..."
Tay hắn xuyên qua lưng Lâm Kỳ.
Đó là một cái bóng.
Hơi thở của nước biển quanh quẩn nơi chóp mũi quanh quẩn, Đỗ Thừa Ảnh nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trong mắt đã mơ hồ có bão tố.
Hệ thống: "Chúc mừng, độ hắc hoá của Đỗ Thừa Ảnh lại tăng vọt đến trăm phần trăm."
Đối mặt với độ hắc hoá của Đỗ Thừa Ảnh tăng lên giống ngồi tàu lượn siêu tốc, Lâm Kỳ không lời nào để nói, lặng lẽ quay đầu cách xa đầu cá ra một chút.
Y bị một con cá bắt cóc.
Ngay từ đầu y đang thưởng thức cần câu Đỗ Thừa Ảnh làm, còn khen ngợi với hệ thống một nam nhân như Đỗ Thừa Ảnh vậy mà có thể lên phòng khách xuống phòng bếp, sau đó cùng với tiếng nhắc nhở của hệ thống, y đã bị sương mù dày đặc vây quanh.
Sau khi sương mù dày tản ra, y phát hiện chính mình cả người vô lực mềm như bông nằm trên người một con cá.
Lâm Kỳ: "Con cá tại sao lại bắt cóc ta?"
Hệ thống: "Tôi làm sao biết được, đại khái là do cậu lớn lên giống trùng?"
Lâm Kỳ: "..."
Kỳ thật Lâm Kỳ cũng không sợ lắm, con cá này nhìn rất ôn hòa, theo tiến độ y còn ba mươi năm, hẳn là sẽ không có việc gì, chính là y lo rằng Đỗ Thừa Ảnh không tìm thấy y sẽ suy sụp tinh thần, vạn nhất bạo khởi diệt thế làm sao bây giờ?
Hệ thống tri kỷ cấp cho một cái tips ấm áp, "Tuy rằng liên minh bảo đảm cậu sống không qua số năm quy định, nhưng không cam đoan cậu nhất định có thể sống đến số năm quy định nha."
Lâm Kỳ: "...Cá đại ca, ngươi vì sao lại muốn bắt ta?"
Con cá dưới thân không nói một lời, chở Lâm Kỳ chậm rì rì đi trên mặt, ánh trăng chiếu vào mặt biển yên tĩnh nhảy múa, bình tĩnh xem xét, đây là một cảnh tượng rất đẹp, nhưng Lâm Kỳ nghĩ đến giá trị hắc hóa đã mãn điểm của Đỗ Thừa Ảnh một chút cũng không đẹp đứng dậy, "Cá đại ca, ngươi bắt ta khẳng định có lý do gì đó, chúng ta thương lượng được không?"
Đại Ngư tựa hồ bị làm phiền, quay mặt đi, tròng mắt đen nhánh khảm sâu trong hốc mắt màu trắng, hắc bạch phân minh lại không hề có nội hàm, nhìn đến mức Lâm Kỳ cảm thấy sởn gai ốc, Đại Ngư chậm rãi mở miệng, hàm răng giống như gai nhọn trong miệng nó lóng lánh tuyết mang, ý cảnh cáo trong đó khiến Lâm Kỳ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lâm Kỳ rất tin tưởng vào thực lực của Đỗ Thừa Ảnh, Đỗ Thừa Ảnh phát hiện y biến mất, hẳn rất nhanh sẽ đi tìm y, vì vậy y chỉ cần ngoan ngoãn chờ, không kéo chân sau là tốt rồi.
Đỗ Thừa Ảnh sắp phát điên rồi.
Hắn gieo một sợi thần hồn trên người Lâm Kỳ, nhưng sương mù bốc lên từ mặt biển có thể cắt đứt loại liên kết này ngay cả luân hồi chuyển thế cũng không thể tiêu trừ.
Chỉ có thể loáng thoáng cảm nhận được phương hướng của Lâm Kỳ.
Là biển.
Tộc giao nhân.
Lạc hà là hắn cướp, có bản lĩnh liền đánh về phía hắn, vậy mà có can đảm xuống tay với Lâm Kỳ.
Tròng mắt Đỗ Thừa Ảnh hơi phiếm hồng, Thủy Kỳ Lân điên cuồng chạy trên mặt biển, dưới bàn chân của nó mặt nước từ từ biến thành băng, trong miệng phun ra hoàng tuyền chi khí xua tan sương mù, linh điệp cũng phiêu tán khắp nơi truy tìm tung tích Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ nằm ở trên người Đại Ngư, mơ hồ ngủ thiếp đi dưới ánh trăng, hệ thống kêu y đừng ngủ, đừng lãng phí thời gian, vừa lúc có thể học tập.
Lần này Lâm Kỳ không bài xích nữa, kêu hệ thống đừng lên tiếng, y tự mình xem.
Hình ảnh trong tư liệu thập phần sinh động giảng giải hai nam nhân chi gian, thâm nhập giao lưu là như thế nào, bắt đầu từ công tác chuẩn bị, những việc cần chú ý cũng tri kỷ đánh dấu một bên, khiến Lâm Kỳ, một người thiếu kinh nghiệm xem đến mặt đỏ tim đập, không tự chủ mà nghĩ tới bộ dáng Đỗ Thừa Ảnh người mặc trung y.
Đỗ Thừa Ảnh thường xuyên hôn y, ban ngày lẫn đêm tối đều có, Đỗ Thừa Ảnh cũng thích ôm y ngủ, có lúc khi tỉnh lại vào sáng sớm, khuôn mặt tuấn tú kia liếc mắt đưa tình nhìn y, sẽ khiến y cầm lòng không đậu sản sinh một chút xúc động.
Thân là một quản gia người hỗn hợp, Lâm Kỳ được tạo ra với gien ham muốn không cao.
Đây vẫn là lần đầu tiên y có dục vọng cùng người khác thân mật tiếp xúc như vậy.
Lâm Kỳ ngượng ngùng cười, khóe miệng vừa mới cong lên, Đại Ngư dưới thân liền hướng về phía trước cong lên, cả người y đều bay ra ngoài, rơi xuống trên mặt đất bóng loáng đen nhánh.
Vừa rơi xuống đất liền có vài người bao vây y, người vây quanh y đều cực kỳ xinh đẹp, Lâm Kỳ bị vẻ đẹp không thể phân biệt làm cho hoa mắt, không khỏi nhớ tới giao nhân trong lời Đỗ Thừa Ảnh, "Các ngươi là tộc giao nhân sao?"
Trong đó có một tên mỹ diễm bức người nhíu mày há mồm nói, "Tại sao ngươi lại xấu xí như vậy?"
Lâm Kỳ: "..." Thanh âm dễ nghe như vậy nhất định là giao nhân không sai, chỉ là lời nói cũng thật quá đáng, y không đẹp như Đỗ Thừa Ảnh, nhưng cũng không là xấu mà?!
"Quên đi, chúng ta mau làm thôi."
"Mau chuẩn bị sẵn sàng trước khi tên tu sĩ đáng ghét kia đuổi tới."
"Tốt, nhanh lên một chút, tu sĩ kia có chút bản lĩnh, ảo ảnh chưa chắc có thể ngăn cản hắn thời gian dài."
Từ trong miệng giao nhân xinh đẹp kia, Lâm Kỳ rút ra được vài kết luận, Một, Đỗ Thừa Ảnh không thể đuổi tới trong một thời gian nữa, hai, việc này tám phần là do Đỗ Thừa Ảnh gây ra.
Giọng nói ngọt ngào của những giao nhân kia khi nhắc đến tu sĩ đáng chết cũng không phải là ngữ khí làm nũng, mà là thật sự ước gì Đỗ Thừa Ảnh đi tìm chết.
Không nghĩ tới cốt truyện tuy rằng thay đổi, kịch bản của công cụ người vẫn ổn thỏa như cũ, vẫn là giúp Đỗ Thừa Ảnh kéo cừu hận và chắn thương tổn.
Lâm Kỳ khẩn trương nói: "Hệ thống, nếu ta chết ở chỗ này, còn có thể làm lại một lần không?"
Hệ thống: "Cậu tái khởi động lại thế giới dễ dàng như đi WC vậy, không cần cảm ơn."
Lâm Kỳ trầm mặc trong chốc lát nói, "Vậy Đỗ Thừa Ảnh nhất định rất khó chịu."
Hệ thống nhạy bén nhắc nhở y, "Này, người hỗn hợp, cậu rất nguy hiểm, cậu hiện tại đem cảm thụ của Đỗ Thừa Ảnh đặt lên trên nhiệm vụ, cậu không quan tâm nhiệm vụ có thể sẽ hỏng hay không? Cậu còn có chút đạo đức nghề nghiệp nào không vậy?"
Lâm Kỳ ngẫm nghĩ sâu sắc về bản thân, sau đó bi thương nói, "Không còn nữa."
Hệ thống: "..." Rất thành thật.
Ngay khi hai người giao nhân đem y kéo dài vào trong phòng cởi quần áo, Lâm Kỳ cả người đều ngốc, y cảm thấy mình xấu xí như thế ở trong mắt những giao nhân xinh đẹp đó không có một chút lực hấp dẫn nào, bọn họ khi cởi quần áo y ánh mắt cũng thập phần ghét bỏ.
"Còn lại cởi nốt không?"
"Từ bỏ, cứ như vậy đi."
"Kia Hải Thần tức giận thì sao?"
"...Vậy ngươi làm đi, dù sao ta cũng không làm."
Hai giao nhân đẩy tới đẩy đi, Lâm Kỳ bị ghét bỏ tới mức không nói lên lời, nhỏ giọng nói, "Nếu không ta tự mình động thủ?"
Hai giao nhân đồng thời nhìn về phía y, Lâm Kỳ bị hai đôi mắt hai mí to nhìn chằm chằm có điểm sợ, đôi mắt giao nhân rất giống đôi mắt con cá chở y, quá mức hắc bạch phân minh, có điểm quỷ dị.
"Có thể," trong đó một cái giao nhân cao gật đầu, đối với giao nhân lùn nói, "Người này tu vi thấp, không sợ."
Giao nhân lùn trừng mắt nhìn Lâm Kỳ một cái, "Nhanh lên, chúng ta nhìn chằm chằm ngươi."
Lâm Kỳ chớp đôi mắt, "Ta không cử động được."
Giao nhân thấp hơn ghét bỏ cầm một viên đan dược nhét vào miệng Lâm Kỳ, đan dược vào miệng là tan, tay chân Lâm Kỳ cũng chậm rãi có sức trở lại, y ngồi dậy, nói với giao nhân, "Ta có thể hỏi vì cái gì muốn bắt ta không?"
Lùn giao nhân lập tức tạc mao, "Cho ngươi thay quần áo để ngươi lắm miệng sao?! Có tin chờ ngươi sinh hài tử xong liền ăn ngươi không!"
Cao giao nhân vội bưng kín miệng hắn, "Nguyệt Đinh, các trưởng lão không phải đã nói không thể cho hắn biết sao!"
Lâm Kỳ: "..." Đã biết cảm ơn.
Lâm Kỳ lặng lẽ kéo chặt cổ áo, thu mình hướng vào trong góc, "Tuy rằng rất rõ ràng, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở các ngươi một chút, ta là nam nhân, không sinh được hài tử."
"Câm miệng," Nguyệt Đinh ném tay Nguyệt Lam ra, hung thần ác sát mà đối với Lâm Kỳ nói, "Ngươi nói nhiều như vậy làm gì, nhanh thay quần áo, lại lắm miệng, đừng trách ta không khách khí!"
Lâm Kỳ hít sâu một hơi, bất đắc dĩ kéo vạt áo, Nguyệt Đinh quay mặt đi trước, lôi kéo Nguyệt Lam cùng nhau quay đi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói, "Làn da còn rất trắng."
Lâm Kỳ nội tâm rơi lệ đầy mặt, kể cả ngươi hiện tại khen ta da trắng, ta cũng không muốn sinh hài tử, đối với hệ thống nói, "Hệ thống, ta hẳn là không có khả năng sinh hài tử đi?"
Hệ thống: "Nói không chừng có thể."
Lâm Kỳ: "..."
Hệ thống: "Tôi cũng có tư liệu sinh con, muốn xem không?"
Lâm Kỳ: "...Không cần, cảm ơn."
Nguyệt Đinh thúc giục nói, "Nhanh lên!"
Lâm Kỳ lưu loát đem quần áo cởi sạch sẽ, trước kia y không sợ bị nam nhân nhìn thấy, từ sau khi có bạn trai, trong lòng vẫn có chút khẩn trương, sợ hai giao nhân cho rằng y quá chậm muốn tự mình động thủ, ngoan ngoãn mặc vào quần áo bọn họ chuẩn bị.
Màu đỏ rực như ánh hoàng hôn, cảm giác mềm mại giống như đám mây, Lâm Kỳ một bên mặc, nghĩ tới giường chăn mà bản thân hay ngủ kia, không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
Nguyệt Đinh hung tợn nói, "Mặc tốt không!"
Lâm Kỳ bất đắc dĩ nói, "Rất tốt."
Nguyệt Đinh đột nhiên quay người lại, khuôn mặt hung thần ác sát khi thấy bộ dạng Lâm Kỳ thoáng hòa hoãn, ngay sau đó ngẩng mặt, hừ lạnh nói, "Người dựa vào y phục."
Lâm Kỳ sờ soạng đồ án song ngư nghịch nước trên xiêm y, bất đắc dĩ nói, "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Làm gì?" Nguyệt Đinh lạnh lùng cười, vung tay lên, một trận sương mù đánh úp lại, Lâm Kỳ lại là mềm mại ngã xuống, chỉ nghe Nguyệt Đinh hung thần ác sát nói, "Thành hôn!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook