Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
-
C2: Chương 2
Lâm Thâm Thâm xoa ván giường rồi trải chiếu lên, thảm mỏng họa tiết toa thuốc đặt ở chỗ góc tường. Thu dọn giường đệm xong đến thu thập bàn học, kệ sách gắn tường để ngay ngắn mười mấy quyển biên trình máy tính chuyên nghiệp toàn là tư liệu bản tiếng Anh, một cái đèn bàn màu vàng, một bao giấy rút, một cái ly nước pha lê trong suốt cùng với mấy bút lông màu đen. Ngăn nắp gọn gàng.
Dọn xong ba bạn cùng phòng vẫn chưa tới, Lâm Thâm Thâm rời túc xá đi lấy đồ dùng. Đến khi trở về trời đã gần tối. Cửa ký túc xá đóng lại, bên trong phát ra âm thanh hưng phấn nói chuyện phiếm. Lâm Thâm Thâm vặn tay nắm cửa, nghênh diện luồng khí lạnh lẽo xen lẫn còn có vị bơ vừa ngọt lại vừa béo.
Cô nhăn mi, nhìn đến đỉnh đầu giường đối diện khoa trương treo một cái rèm công chúa màu hồng nhạt, tường bên trong giường dán giấy thực ấu trĩ, tường giấy màu hồng hình hồ ly, xuyên thấu qua rèm còn có thể thấy trên giường bày mấy con thú nhồi bông lớn nhỏ không đồng nhất, trên giường còn để một túi đựng toàn đồ ăn vặt, một cái hộp đựng hoa quả cùng với quần áo đã xếp tốt nhưng lộn xộn.
Lâm Thâm Thâm trở về giống như nước sôi thêm khối đá. Tần Nhạc Nhạc cùng Triệu Chi ngồi ở trên giường đang kịch liệt thảo luận đều đồng thời im miệng, không ghênh mà cùng nhô đầu ra xem cô, sau đó cùng sửng sốt.
Nếu đây là bạn cùng phòng cuối cùng thì không khỏi có chút đặc biệt. Là sinh viên năm nhất, các nữ hài luôn muốn mình lộng lẫy, mỗi người đều trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy, các loại trang phục khoe sắc hận không thể nếu có tranh cử đại hoa khôi đều có thể tham gia.
Nhưng trước mặt vị này chỉ mặc cái áo thun cùng cái quần dài.
Một cái quần dài!!
Loại quần dài bao ở ống quần cổ chân là giày thể thao Nike.
Trời ạ! trời nóng như vậy.
Này cũng liền thôi, cô vẫn là tóc ngắn lộ ra cổ cùng lỗ tai như tóc của nam sinh, nhưng mái tóc cô lại rất dài che nửa đôi mắt, làm cho mặt bộ dáng vô biểu tình, nhìn qua rất quái dị thực ủ dột.
Nhìn qua tự như…
Một cái tính cách quái gở quái dị khó ở chung.
Trường hợp như là yên lặng, đột nhiên cửa phòng tắm mở ra.
"Mấy bạn sao không nói chuyện tiếp?" Trần Nhã Thiến xoa tóc dài đi ra. Nàng mặc một cái áo rộng màu hồng nhạt, bởi vì vải rất mỏng, những viên nước rơi xuống ở vạt áo liền lộ ra quần nhỏ họa tiết cái mông của phim hoạt hình.
Trần Nhã Thiến hồn nhiên bất giác bởi vì đứng ở của phòng tắm nên nàng thấy được Lâm Thâm Thâm, hai con mắt đen sáng ngời, vui mừng nói: "hoá ra chúng ta là bạn cùng phòng?"
Trần Nhã Thiến chạy lại cầm hai hộp bánh kem còn nguyên trở về như hiến dâng vật quý đưa tới trước mặt Lâm Thâm Thâm, cong cong mi mắt "Bánh kem cố tình chừa cho cậu, cậu thích vị trà xanh hay là vị dâu…"
Không đợi nàng nói xong Lâm Thâm Thâm đột nhiên “Nôn” một tiếng, tay che miệng vào toilet. Trần Nhã Thiến bị dọa, đôi mắt trợn tròn, thất thố quay đầu lại nhìn hai bạn cùng phòng khác.
Đem dạ dày phun trống trơn Lâm Thâm Thâm mới cảm thấy tốt hơn một chút. Cô súc sạch sẽ khoang miệng rồi mới ra ngoài, nhìn ba người trước mặt động tác nhất trí đứng, ba khuôn mặt lo lắng.
Trong bốn người Lâm Thâm Thâm là người cao nhất, thân cao chuẩn 1m7, cô trầm mặc đi qua bạn cùng phòng đang vây xem, không rên một tiếng bò lên giường của mình.
"Cậu có khỏe không?"
Trần Nhã Thiến thực tự trách thực lo lắng, nàng vành mắt đều đỏ, nàng đến trước giường nhỏ giọng hỏi: "cậu dị ứng với bơ sao? Thực xin lỗi, mình không biết."
Lâm Thâm Thâm không phải không chú ý bánh kem trên bàn đã bị xử lí, vứt ở trong thùng rác ký túc xá. Nhưng cô không nói chuyện, liếc mắt một cái nhìn người ở mép giường đôi mắt hồng hồng đang lảm nhảm, liền xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía nàng.
Đêm đó Lâm Thâm Thâm có giấc mộng. Cô mơ thấy Trần Nhã Thiến đang cong eo điền báo danh nhập học, một bên còn để một hộp bánh kem vị trà xanh, nàng kéo rương hành lý đi qua, nàng lau mồ hôi, tay vén vạt áo phông màu hồng lên, kéo quần nhỏ phim hoạt họa xuống. Dưới mông giữa hai chân trắng trắng nộn nộn, cất giấu một cái tiểu huyệt thần bí. Ngón tay nàng quẹt một ít bơ ngọt, chậm rãi nhét vào tiểu huyệt nàng.
Dọn xong ba bạn cùng phòng vẫn chưa tới, Lâm Thâm Thâm rời túc xá đi lấy đồ dùng. Đến khi trở về trời đã gần tối. Cửa ký túc xá đóng lại, bên trong phát ra âm thanh hưng phấn nói chuyện phiếm. Lâm Thâm Thâm vặn tay nắm cửa, nghênh diện luồng khí lạnh lẽo xen lẫn còn có vị bơ vừa ngọt lại vừa béo.
Cô nhăn mi, nhìn đến đỉnh đầu giường đối diện khoa trương treo một cái rèm công chúa màu hồng nhạt, tường bên trong giường dán giấy thực ấu trĩ, tường giấy màu hồng hình hồ ly, xuyên thấu qua rèm còn có thể thấy trên giường bày mấy con thú nhồi bông lớn nhỏ không đồng nhất, trên giường còn để một túi đựng toàn đồ ăn vặt, một cái hộp đựng hoa quả cùng với quần áo đã xếp tốt nhưng lộn xộn.
Lâm Thâm Thâm trở về giống như nước sôi thêm khối đá. Tần Nhạc Nhạc cùng Triệu Chi ngồi ở trên giường đang kịch liệt thảo luận đều đồng thời im miệng, không ghênh mà cùng nhô đầu ra xem cô, sau đó cùng sửng sốt.
Nếu đây là bạn cùng phòng cuối cùng thì không khỏi có chút đặc biệt. Là sinh viên năm nhất, các nữ hài luôn muốn mình lộng lẫy, mỗi người đều trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy, các loại trang phục khoe sắc hận không thể nếu có tranh cử đại hoa khôi đều có thể tham gia.
Nhưng trước mặt vị này chỉ mặc cái áo thun cùng cái quần dài.
Một cái quần dài!!
Loại quần dài bao ở ống quần cổ chân là giày thể thao Nike.
Trời ạ! trời nóng như vậy.
Này cũng liền thôi, cô vẫn là tóc ngắn lộ ra cổ cùng lỗ tai như tóc của nam sinh, nhưng mái tóc cô lại rất dài che nửa đôi mắt, làm cho mặt bộ dáng vô biểu tình, nhìn qua rất quái dị thực ủ dột.
Nhìn qua tự như…
Một cái tính cách quái gở quái dị khó ở chung.
Trường hợp như là yên lặng, đột nhiên cửa phòng tắm mở ra.
"Mấy bạn sao không nói chuyện tiếp?" Trần Nhã Thiến xoa tóc dài đi ra. Nàng mặc một cái áo rộng màu hồng nhạt, bởi vì vải rất mỏng, những viên nước rơi xuống ở vạt áo liền lộ ra quần nhỏ họa tiết cái mông của phim hoạt hình.
Trần Nhã Thiến hồn nhiên bất giác bởi vì đứng ở của phòng tắm nên nàng thấy được Lâm Thâm Thâm, hai con mắt đen sáng ngời, vui mừng nói: "hoá ra chúng ta là bạn cùng phòng?"
Trần Nhã Thiến chạy lại cầm hai hộp bánh kem còn nguyên trở về như hiến dâng vật quý đưa tới trước mặt Lâm Thâm Thâm, cong cong mi mắt "Bánh kem cố tình chừa cho cậu, cậu thích vị trà xanh hay là vị dâu…"
Không đợi nàng nói xong Lâm Thâm Thâm đột nhiên “Nôn” một tiếng, tay che miệng vào toilet. Trần Nhã Thiến bị dọa, đôi mắt trợn tròn, thất thố quay đầu lại nhìn hai bạn cùng phòng khác.
Đem dạ dày phun trống trơn Lâm Thâm Thâm mới cảm thấy tốt hơn một chút. Cô súc sạch sẽ khoang miệng rồi mới ra ngoài, nhìn ba người trước mặt động tác nhất trí đứng, ba khuôn mặt lo lắng.
Trong bốn người Lâm Thâm Thâm là người cao nhất, thân cao chuẩn 1m7, cô trầm mặc đi qua bạn cùng phòng đang vây xem, không rên một tiếng bò lên giường của mình.
"Cậu có khỏe không?"
Trần Nhã Thiến thực tự trách thực lo lắng, nàng vành mắt đều đỏ, nàng đến trước giường nhỏ giọng hỏi: "cậu dị ứng với bơ sao? Thực xin lỗi, mình không biết."
Lâm Thâm Thâm không phải không chú ý bánh kem trên bàn đã bị xử lí, vứt ở trong thùng rác ký túc xá. Nhưng cô không nói chuyện, liếc mắt một cái nhìn người ở mép giường đôi mắt hồng hồng đang lảm nhảm, liền xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía nàng.
Đêm đó Lâm Thâm Thâm có giấc mộng. Cô mơ thấy Trần Nhã Thiến đang cong eo điền báo danh nhập học, một bên còn để một hộp bánh kem vị trà xanh, nàng kéo rương hành lý đi qua, nàng lau mồ hôi, tay vén vạt áo phông màu hồng lên, kéo quần nhỏ phim hoạt họa xuống. Dưới mông giữa hai chân trắng trắng nộn nộn, cất giấu một cái tiểu huyệt thần bí. Ngón tay nàng quẹt một ít bơ ngọt, chậm rãi nhét vào tiểu huyệt nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook