Luân Khả Khải Hoàng
-
Chương 31: Đòn tâm lý và ra mắt
Cảm thấy Lưu Phan còn chần chừ, Bích Hồng nói thêm: “Ba cậu có mối quan hệ tốt với tôi. Đương nhiên tôi sẽ không gạt cậu.”
“Tôi không có ý đó” - Lưu Phan sợ phật lòng người lớn nên vội đỡ lời - “Mùi hương trên người tôi khi nào mới không cần dùng tới nữa?”
“Khi nào cậu cảm thấy đối phương đã không còn sự lựa chọn khác thì cho cậu ta biết sự thật! Cứ nói cậu vì quá yêu cậu ta nên mới làm vậy. Mà cậu cũng đừng quá lo lắng, đến khi Cảnh Hoàng mất vị thế thì dù cậu không có bất kì mùi hương nào thằng nhóc kia vẫn sẽ bám dính lấy cậu mà thôi!”
Kẻ có tư duy tầm thường luôn cho rằng ai cũng tầm thường như họ!
Lưu Phan rời khỏi, lái xe đến chổ hẹn với Bạch Khả.
Từ lúc trở về thành phố, Bạch Khả không tham gia vào công ty, mọi thứ cậu nhờ Cố Nhạc Luân giúp đỡ. Cậu giải thích mọi chuyện bằng một lý do: “Em xin lỗi. Hiện tại em không thể tập trung cho việc gì.”
Bạch Khả hằng ngày lui tới quán cafe mà cậu và Cảnh Hoàng đã gặp nhau lần đầu tiên đêm Giáng Sinh. Cậu ngồi đúng ở vị trí đó, nhưng người đối diện bây giờ lại là Lưu Phan.
“A Khả” - Lưu Phan lên tiếng - “Mấy tuần nay tôi thấy cậu không ổn.”
Bạch Khả vẫn như thế, lạnh lùng đáp: “Tôi cũng không kêu cậu phải đến nhìn.”
Lưu Phan bất đắc dĩ: “Cậu nhớ hắn sao?”
Bạch Khả không trả lời, đưa tay khuấy khuấy cafe trong cốc.
Cậu không phải dùng thời gian này để quên sầu. Cậu đang dùng thời gian này để xác định. Cứ cho Lưu Phan là người ngày xưa ôm lấy cậu, mùi hương trên người Cảnh Hoàng là giả nhằm tiếp cận cậu. Vậy thì đã sao? Khi cậu biết được sự thật cậu sẽ yêu Lưu Phan chứ?
Nói cách khác, Bạch Khả đang cho Lưu Phan cơ hội để chiếm lấy trái tim mình.
Đã 2 tuần rồi. Đã 2 tuần trôi qua không có một chút xúc cảm nào cả! Dù cái ngày Cảnh Hoàng rời khỏi, Bạch Khả để cho Lưu Phan chăm sóc mình, về thành phố cũng không ngần ngại trả lời địa điểm của bản thân để Lưu Phan tìm tới. Nhưng rốt cuộc vẫn là con số không!
Thấy Bạch Khả thất thần, Lưu Phan cũng thừa biết đáp án! Ở bên cậu suốt thời gian qua, nói chuyện với nhau chắc chưa đến 500 từ. Người kia vẫn luôn giấu mình sau một lớp vỏ băng giá, ngoài miệng là mở lòng đón nhận, nhưng vẫn chuyên tâm xây dựng một hàng rào dầy cộm bên trong.
Lưu Phan vốn định đứng lên ra về.
Nhưng thanh âm của Bạch Khả lại truyền tới: “Tôi xin lỗi.”
Lưu Phan lắc đầu: “Cậu không có lỗi. Người sai là tôi. Nếu lúc đó tôi không bỏ đi, chắc đã miễn cưỡng có thể bắt đầu được với cậu. Chỉ do tôi ngu ngốc, để người khác có cơ hội nắm lấy.”
Bạch Khả lẳng lặng nhìn Lưu Phan: “Bây giờ cậu có thể cho tôi biết, mùi hương trên người cậu là từ đâu ra?”
Không khí trở nên yên tĩnh lạ thường. Lưu Phan đấu tranh tâm lý đến phát điên, y nhìn qua Bạch Khả, rồi lại né tránh ánh mắt của cậu. Cứ như vậy trong vài phút liền.”Tôi đã liên kết với Bích Hồng tự tạo ra mùi hương này nhằm gây mâu thuẫn giữa cậu và Cảnh Hoàng. Tôi đã mộng tưởng rằng sẽ có được cậu.” - Lưu Phan chính thức chịu thua - “A Khả, trực giác cậu không hề sai. Người từ đầu đến cuối trong lòng cậu vẫn luôn là hắn.”
Bạch Khả dùng ánh mắt thấu hiểu nhìn Lưu Phan: “Cậu không phải là người xấu. Đừng để kẻ khác lợi dụng.”
Đối phương bất đắc dĩ cười: “Lưu Phan này không phải kẻ ngốc, cũng sẽ không làm ăn ít lời. Nhìn vào biểu hiện của cậu tôi biết dù Cảnh Hoàng có bị Bích Hồng hại cho thân bại danh liệt, cậu cũng sẽ không chọn tôi. Cậu nói xem tôi có phải xui đến tận mạng không? Hiểu cậu quá để làm gì!”
Bạch Khả cũng đáp lại bằng một nụ cười: “Cám ơn cậu. Lưu Phan.”
Lưu Phan kéo áo vest vắt lên vai, vừa rời đi vừa nói: “Tôi cũng sẽ tìm được người tốt hơn cậu thôi! Cậu ráng mà sống cho tốt. Sẵn tiện nói nam nhân của cậu cẩn thận, mụ đàn bà kia không lương thiện gì đâu! Mụ ta chuẩn bị gài bẫy để Cảnh Hoàng sa vào, cả Cảnh gia sẽ không ai đối đầu với mụ nữa.”
Sau khi Lưu Phan rời đi vài phút, Cảnh Hoàng từ trong góc khuất dần dần xuất hiện, chậm rãi ôm Bạch Khả từ phía sau, hôn lên má cậu: “Tôi khó chịu! Em đã ở bên người đó hai tuần rồi!”
“Lưu Phan là người tốt.” - Bạch Khả đáp - “Lợi dụng tâm lý của cậu ấy như vậy, tôi vốn dĩ cũng không đành lòng”
“Em hối hận?” - Cảnh Hoàng cạ cạ mũi vào má Bạch Khả.
Nếu Bạch Khả không nhìn ra Lưu Phan là thật lòng yêu cậu, chỉ bị người khác lợi dụng. Rồi tương kế tựu kế diễn một màn lạnh lùng khiến cho y buông xuôi, công khai sự thật về Bích Hồng thì giờ này Cảnh Hoàng rất có thể đang phải nằm trên mặt báo cùng với ả cave nào đó rồi.
Bạch Khả cúi đầu lấy từ trong túi ra một cây bút đưa cho Cảnh Hoàng: “Đoạn ghi âm này anh tính thế nào?”
Cảnh Hoàng nhận lấy, vòng sang ngồi ở ghế đối diện: “Để Bích Hồng ra tay bước cuối cùng, tôi sẽ mời ba đến xem.”
Bạch Khả nhìn hắn: “Từ hôm tôi nói với anh về Lưu Phan, anh đã âm thầm điều tra cậu ấy?”
“Ừ” - Cảnh Hoàng gật đầu - “Bích Hồng chỉ có thể hại tôi thông qua em. Cơ bản là bởi vì tôi không hề để lộ bất cứ sơ hở nào cả. Em là điểm yếu duy nhất của tôi.”
Sau cuộc cãi vã hôm trước, gặp Lưu Phan ở hậu viên khách sạn, rồi lên phòng hỏi Cố Nhạc Luân, Bạch Khả đã không kiềm chế được mà dùng điện thoại của anh trai gọi hỏi thẳng Cảnh Hoàng. Bạch Khả không phải dạng chỉ vì một câu nói của người khác mà lung lay tư tưởng của bản thân!
“Hắn nói với em người ôm em là hắn?” - Cảnh Hoàng nóng giận - “Tên này chán sống rồi sao?”
Tới nước này, Cảnh Hoàng đành phải cho Bạch Khả biết sự âm thầm điều tra của mình: “Tên bạn Lưu Phan gì đó của em là con trai bộ trưởng bộ quốc phòng. Sinh ra tại Mĩ bởi một người vợ bé của ông ấy. Đến năm 18 tuổi thì bị bộ trưởng bắt về nước nhằm muốn đưa y vào quân đội. Nhưng do thân thể yếu ớt không đáp ứng đủ nhu cầu, cho nên ba y mới để y tự do học ngành yêu thích. Làm sao có khả năng là người ôm lấy em lúc nhỏ?””Anh điều tra cậu ấy?” - Bạch Khả hơi có chút ngạc nhiên.
Cảnh Hoàng cả giận: “Lúc nằm cạnh tôi em kể rằng có tên Lưu Phan nào đó yêu thầm em. Em nghĩ tôi sẽ bỏ đi không tính? Hơn nữa tôi vừa mới nghe thám tử báo lại, gần đây y thường xuyên gặp mặt Bích Hồng. Tôi nghĩ em hiểu điều gì đang xảy ra.”
Bạch Khả ngưng thần, suy nghĩ một chút: “Vậy chúng ta tương kế tựu kế!”
Mọi kế hoạch nằm trong tay hai người nhưng có một chuyện Bạch Khả không lường trước được rằng sáng mai cậu thật sự đã ngã bệnh!
Nhờ sự chăm sóc của Lưu Phan, cậu nhìn ra trong mắt người này không có ác ý. Y thật sự có tình cảm với cậu. Mà dạng người như thế trong tâm lý học rất dễ giải quyết.
Người gieo thương nhớ cũng chính là người giải tương tư.
Chỉ cần để Lưu Phan tự nhận ra y không có bất kì cơ hội nào với Bạch Khả tự động sẽ thoái lui. Cho nên Bạch Khả đã yêu cầu Cảnh Hoàng bày ra một màn kịch bắt gian tại giường, tạo mâu thuẫn, một mặt là để đánh lừa Bích Hồng, một mặt là để khai thác thông tin từ Lưu Phan.
“Sau Bích Hồng thì sẽ là ai nữa?” - Bạch Khả nhìn ra ngoài cửa kính. Tâm trạng không mấy phấn khởi.
Cảnh Hoàng thấu hiểu, hắn đưa tay bao lây tay Bạch Khả: “Tôi biết vì chuyện của mình đã liên luỵ đến gia đình em, tôi rất xin lỗi.”
Bạch Khả không nói gì cả.
“Tôi đã cho người cấp tốc chế tác và thuê tàu biển ngày đêm chạy nước rút đưa những dàn máy mới thay vào phân xưởng. Ngày mai sẽ đến nơi.” - Cảnh Hoàng thành khẩn.
Tôi chỉ mong em đừng vì chuyện này mà rời xa tôi. Tôi chỉ mong có thế!
Sau một hồi im lặng, bỗng dưng Bạch Khả nói: “Anh cùng tôi đến gặp Baba và Daddy.”
“Bây giờ?” - Cảnh Hoàng có chút ngạc nhiên.
“Tôi cần sự cho phép của hai ba để có thể tiếp tục qua lại với anh. Chỉ có vậy thâm tâm tôi mới thôi rối loạn.”
-------------------
Ở Hải Nhân, nhị vị tổng tài vẫn đang tại phòng mình xử lý công vụ. Đại công tử Cố Nhạc Luân vừa ăn cơm trưa xong đã lẻn vào phòng nghỉ của Baba tranh thủ ngủ một giấc. Thật không còn ai lười bằng!
Cốc cốc cốc.
Cố Hải ấn nút hỏi ra cửa: “Ai đấy?”
“Là con” - Bạch Khả trả lời.
Thì ra là con trai cưng của mình: “Con vào đi”
Bạch Khả mở cửa, theo sau là Cảnh Hoàng. Vài giây sau, một người từ phòng bên cạnh cũng giá lâm đến chính là Bạch Lạc Nhân.
“Tại sao cậu cũng qua đây?” - Cố Hải đối Bạch Lạc Nhân hỏi.
Bạch Lạc Nhân hất cằm về phía con trai: “Tiểu Yêu Quái mời.”
Cảnh tượng lúc này thật khác với những buổi gặp gỡ “ra mắt” nhạc phụ tương lai thông thường. Bạch Lạc Nhân và Cố Hải cùng nhau di chuyển ra ghế sofa ngồi xuống. Cảnh Hoàng cũng Bạch Khả đứng chấp tay phía trước nghiêm trang.”Hai đứa có chuyện gì cần nói?” - Cố Hải hỏi.
Bạch Khả vốn định tự mình trả lời, nhưng chưa kịp phản ứng Cảnh Hoàng đã tranh.
“Xin chào hai bác. Cháu là Cảnh Hoàng. Hôm nay cháu đến đây để xin phép hai bác cho cháu được đường đường chính chính qua lại với A Khả.” - Cảnh Hoàng dõng dạc trình bày - “Cháu yêu em ấy.”
Cố Hải đưa mắt nhìn qua Bạch Lạc Nhân.
Bạch Chủ Tịch biểu tình không có gì bất ngờ: “Đại công tử của Cảnh Gia đệ nhất gia tộc. Tôi giao con trai vào tay cậu, chưa đầy một tháng nó đã mang thương tích về nhà. Hôm nay tôi muốn xem, cậu dùng cách nào để đạt được sự đồng ý từ chúng tôi!”
Cố Hải hất mặt về phía Cảnh Hoàng. Ngụ ý rất rõ ràng - Ừ! Lấy tư cách gì tới đây! Con trai ông bị thương, ông còn chưa tính sổ với cậu nữa là!
Cảnh Hoàng cúi đầu: “Dạ thưa hai bác, cháu đã có chuẩn bị sẵn sàng.”
Thời gian vừa kịp lúc, người bên phía Cảnh Hoàng xuất hiện trước cửa xin được tiến vào.
Bạch Lạc Nhân gật đầu.
Một vị luật sư cùng hai trợ lý mang theo một vài tập hồ sơ chứa giấy tờ gì đó rất quan trọng. Bọn họ nhìn qua đã biết là luật sư riêng của Cảnh Hoàng, chuyên môn giải quyết những vấn đề liên quan đến pháp luật theo lệnh Cảnh Hoàng.
“Thưa hai bác.” - Cảnh Hoàng bắt đầu nói - “Điều tất yếu để hai bác yên tâm giao A Khả cho cháu bao gồm thứ 1: cháu phải khiến em ấy hạnh phúc về mặt tinh thần. Điều này cháu tin rằng mình làm được. Vì Bạch Khả cùng cháu đồng tâm!”
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải nhìn con trai mình.
Bạch Khả chân thành gật đầu: “Con yêu người này!”
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đưa mắt hướng sang Cảnh Hoàng ngụ ý - nói tiếp đi!
“Thứ 2: con phải có khả năng lo lắng được cho em ấy cả đời.”
Cảnh Hoàng vừa dứt lời. Vị luật sự tiến lên đưa tập hồ sơ vào tay Bạch Lạc Nhân.
Trong lúc Bạch Lạc Nhân và Cố Hải tham khảo hồ sơ, vị luật sư trình bày: “Cậu Hoàng có tổng cộng 98 bất động sản trên cả nước, 6 công ty mẹ và 30 công ty con đang hoạt động dưới quyền quản lý tối cao. Tất cả khối tài sản này đều đã được sang tên cho cậu Bạch Khả. Ngoài ra, tiền mặt trong ngân hàng nhà nước cũng như là ngân hàng nước ngoài đều đã thêm tên Bạch Khả vào mục đồng sở hữu, tương đương với việc cậu Bạch Khả có toàn quyền với số tiền trên. Về những tài sản sau này cậu Hoàng được thừa kế trong gia tộc sẽ theo giấy tờ đã được cậu ấy kí trước, mọi thứ chuyển tên sang cho cậu Bạch Khả.”
Đến lúc này, Bạch Khả mới xoay đầu sang nhìn nam nhân của mình. Anh chuẩn bị khi nào vậy?
“Thứ ba” - Cảnh Hoàng nói xong câu này liền lập tức vững người mà quỳ một chân xuống - “Đây là điều cháu xin hai bác tha thứ. Rằng chắc đã để chuyện của mình ảnh hưởng đến A Khả và cũng như ảnh hưởng đến việc làm ăn của Hải Nhân......”
Sau đó Cảnh Hoàng kể ra gia cảnh của bản thân.
“..... Bởi vì thế cho nên A Khả sợ khi ở bên cháu sẽ liên luỵ đến mọi người, không ít lần em ấy đã nghĩ đến việc sẽ rời xa cháu. Cháu đây có thể mất tất cả, nhưng không thể mất Bạch Khả. Mong hai bác hãy tán đồng cho hai chúng cháu.”
Cố Hải và Bạch Lạc Nhân nghe xong thì nhìn nhau một lúc, sau đó hướng Cảnh Hoàng nói: “Cháu đứng lên đi.”
Bạch Khả suốt buổi từ đầu đến cuối vẫn không nói được lời nào. Cậu chỉ đứng ở đó nhìn Cảnh Hoàng nói chuyện với nhị vị phụ thân, trong lòng dấy lên tư vị khó tả. Nam nhân này thật sự đã hiểu cậu đến đâu?
“Bạch Khả.” - Bạch Lạc Nhân gọi - “Ba có điều này muốn hỏi con. Con phải thật lòng trả lời”
“Dạ. Con nghe ba.”
Bạch Lạc Nhân bắt đầu hỏi: “Bỏ đi việc sẽ ảnh hưởng đến gia đình, con có muốn đi theo cậu Cảnh Hoàng đây dù biết trước tương lai sẽ không dễ dàng hay không? Cậu Cảnh Hoàng đưa ra rất nhiều vật chất, ba không nói điều đó là vô ích nhưng nó không phải thứ trọng yếu trong một mối quan hệ. Cậu ấy cũng trình bày rất thật về gia cảnh của mình, ba cũng không quá xem trọng điều đó. Ba chỉ muốn biết riêng con có nguyện ý hay không?”
Bạch Khả từ đầu vốn đã không ngần ngại: “Con nguyện ý!”
Bạch Lạc Nhân nhìn sang Cố Hải.
Cố Hải lúc này đứng lên, đi tới trước mặt Cảnh Hoàng: “Chúng tôi giao con trai cho cậu. Và đây là cơ hội duy nhất trong cả cuộc đời! Chỉ cần một ngày A Khả quay về nhà nói rằng nó không muốn nhìn thấy cậu nữa, thì vĩnh viễn cậu cũng đừng hòng gặp được nó! Chúng tôi, chỉ giao con cho cậu một lần. Nếu lần đó là sai lầm, tuyệt đối không có lần thứ 2!”
Cố Nhạc Luân ở bên trong phòng nghỉ cắn cắn môi liên tục. Không ngờ em trai còn nhanh hơn cả mình. Ngày mai phải kêu A Khải chuyển hết tài sản sang tên mình rồi kéo anh ấy đến ra mắt mới được!!!
[
------------------------------
Do lịch làm việc bận rộn, Thứ 4 (11/01) sẽ không có truyện. Thứ 6 (13/01) chúng tớ update bình thường. Thật ngại về sự bất tiện này.
“Tôi không có ý đó” - Lưu Phan sợ phật lòng người lớn nên vội đỡ lời - “Mùi hương trên người tôi khi nào mới không cần dùng tới nữa?”
“Khi nào cậu cảm thấy đối phương đã không còn sự lựa chọn khác thì cho cậu ta biết sự thật! Cứ nói cậu vì quá yêu cậu ta nên mới làm vậy. Mà cậu cũng đừng quá lo lắng, đến khi Cảnh Hoàng mất vị thế thì dù cậu không có bất kì mùi hương nào thằng nhóc kia vẫn sẽ bám dính lấy cậu mà thôi!”
Kẻ có tư duy tầm thường luôn cho rằng ai cũng tầm thường như họ!
Lưu Phan rời khỏi, lái xe đến chổ hẹn với Bạch Khả.
Từ lúc trở về thành phố, Bạch Khả không tham gia vào công ty, mọi thứ cậu nhờ Cố Nhạc Luân giúp đỡ. Cậu giải thích mọi chuyện bằng một lý do: “Em xin lỗi. Hiện tại em không thể tập trung cho việc gì.”
Bạch Khả hằng ngày lui tới quán cafe mà cậu và Cảnh Hoàng đã gặp nhau lần đầu tiên đêm Giáng Sinh. Cậu ngồi đúng ở vị trí đó, nhưng người đối diện bây giờ lại là Lưu Phan.
“A Khả” - Lưu Phan lên tiếng - “Mấy tuần nay tôi thấy cậu không ổn.”
Bạch Khả vẫn như thế, lạnh lùng đáp: “Tôi cũng không kêu cậu phải đến nhìn.”
Lưu Phan bất đắc dĩ: “Cậu nhớ hắn sao?”
Bạch Khả không trả lời, đưa tay khuấy khuấy cafe trong cốc.
Cậu không phải dùng thời gian này để quên sầu. Cậu đang dùng thời gian này để xác định. Cứ cho Lưu Phan là người ngày xưa ôm lấy cậu, mùi hương trên người Cảnh Hoàng là giả nhằm tiếp cận cậu. Vậy thì đã sao? Khi cậu biết được sự thật cậu sẽ yêu Lưu Phan chứ?
Nói cách khác, Bạch Khả đang cho Lưu Phan cơ hội để chiếm lấy trái tim mình.
Đã 2 tuần rồi. Đã 2 tuần trôi qua không có một chút xúc cảm nào cả! Dù cái ngày Cảnh Hoàng rời khỏi, Bạch Khả để cho Lưu Phan chăm sóc mình, về thành phố cũng không ngần ngại trả lời địa điểm của bản thân để Lưu Phan tìm tới. Nhưng rốt cuộc vẫn là con số không!
Thấy Bạch Khả thất thần, Lưu Phan cũng thừa biết đáp án! Ở bên cậu suốt thời gian qua, nói chuyện với nhau chắc chưa đến 500 từ. Người kia vẫn luôn giấu mình sau một lớp vỏ băng giá, ngoài miệng là mở lòng đón nhận, nhưng vẫn chuyên tâm xây dựng một hàng rào dầy cộm bên trong.
Lưu Phan vốn định đứng lên ra về.
Nhưng thanh âm của Bạch Khả lại truyền tới: “Tôi xin lỗi.”
Lưu Phan lắc đầu: “Cậu không có lỗi. Người sai là tôi. Nếu lúc đó tôi không bỏ đi, chắc đã miễn cưỡng có thể bắt đầu được với cậu. Chỉ do tôi ngu ngốc, để người khác có cơ hội nắm lấy.”
Bạch Khả lẳng lặng nhìn Lưu Phan: “Bây giờ cậu có thể cho tôi biết, mùi hương trên người cậu là từ đâu ra?”
Không khí trở nên yên tĩnh lạ thường. Lưu Phan đấu tranh tâm lý đến phát điên, y nhìn qua Bạch Khả, rồi lại né tránh ánh mắt của cậu. Cứ như vậy trong vài phút liền.”Tôi đã liên kết với Bích Hồng tự tạo ra mùi hương này nhằm gây mâu thuẫn giữa cậu và Cảnh Hoàng. Tôi đã mộng tưởng rằng sẽ có được cậu.” - Lưu Phan chính thức chịu thua - “A Khả, trực giác cậu không hề sai. Người từ đầu đến cuối trong lòng cậu vẫn luôn là hắn.”
Bạch Khả dùng ánh mắt thấu hiểu nhìn Lưu Phan: “Cậu không phải là người xấu. Đừng để kẻ khác lợi dụng.”
Đối phương bất đắc dĩ cười: “Lưu Phan này không phải kẻ ngốc, cũng sẽ không làm ăn ít lời. Nhìn vào biểu hiện của cậu tôi biết dù Cảnh Hoàng có bị Bích Hồng hại cho thân bại danh liệt, cậu cũng sẽ không chọn tôi. Cậu nói xem tôi có phải xui đến tận mạng không? Hiểu cậu quá để làm gì!”
Bạch Khả cũng đáp lại bằng một nụ cười: “Cám ơn cậu. Lưu Phan.”
Lưu Phan kéo áo vest vắt lên vai, vừa rời đi vừa nói: “Tôi cũng sẽ tìm được người tốt hơn cậu thôi! Cậu ráng mà sống cho tốt. Sẵn tiện nói nam nhân của cậu cẩn thận, mụ đàn bà kia không lương thiện gì đâu! Mụ ta chuẩn bị gài bẫy để Cảnh Hoàng sa vào, cả Cảnh gia sẽ không ai đối đầu với mụ nữa.”
Sau khi Lưu Phan rời đi vài phút, Cảnh Hoàng từ trong góc khuất dần dần xuất hiện, chậm rãi ôm Bạch Khả từ phía sau, hôn lên má cậu: “Tôi khó chịu! Em đã ở bên người đó hai tuần rồi!”
“Lưu Phan là người tốt.” - Bạch Khả đáp - “Lợi dụng tâm lý của cậu ấy như vậy, tôi vốn dĩ cũng không đành lòng”
“Em hối hận?” - Cảnh Hoàng cạ cạ mũi vào má Bạch Khả.
Nếu Bạch Khả không nhìn ra Lưu Phan là thật lòng yêu cậu, chỉ bị người khác lợi dụng. Rồi tương kế tựu kế diễn một màn lạnh lùng khiến cho y buông xuôi, công khai sự thật về Bích Hồng thì giờ này Cảnh Hoàng rất có thể đang phải nằm trên mặt báo cùng với ả cave nào đó rồi.
Bạch Khả cúi đầu lấy từ trong túi ra một cây bút đưa cho Cảnh Hoàng: “Đoạn ghi âm này anh tính thế nào?”
Cảnh Hoàng nhận lấy, vòng sang ngồi ở ghế đối diện: “Để Bích Hồng ra tay bước cuối cùng, tôi sẽ mời ba đến xem.”
Bạch Khả nhìn hắn: “Từ hôm tôi nói với anh về Lưu Phan, anh đã âm thầm điều tra cậu ấy?”
“Ừ” - Cảnh Hoàng gật đầu - “Bích Hồng chỉ có thể hại tôi thông qua em. Cơ bản là bởi vì tôi không hề để lộ bất cứ sơ hở nào cả. Em là điểm yếu duy nhất của tôi.”
Sau cuộc cãi vã hôm trước, gặp Lưu Phan ở hậu viên khách sạn, rồi lên phòng hỏi Cố Nhạc Luân, Bạch Khả đã không kiềm chế được mà dùng điện thoại của anh trai gọi hỏi thẳng Cảnh Hoàng. Bạch Khả không phải dạng chỉ vì một câu nói của người khác mà lung lay tư tưởng của bản thân!
“Hắn nói với em người ôm em là hắn?” - Cảnh Hoàng nóng giận - “Tên này chán sống rồi sao?”
Tới nước này, Cảnh Hoàng đành phải cho Bạch Khả biết sự âm thầm điều tra của mình: “Tên bạn Lưu Phan gì đó của em là con trai bộ trưởng bộ quốc phòng. Sinh ra tại Mĩ bởi một người vợ bé của ông ấy. Đến năm 18 tuổi thì bị bộ trưởng bắt về nước nhằm muốn đưa y vào quân đội. Nhưng do thân thể yếu ớt không đáp ứng đủ nhu cầu, cho nên ba y mới để y tự do học ngành yêu thích. Làm sao có khả năng là người ôm lấy em lúc nhỏ?””Anh điều tra cậu ấy?” - Bạch Khả hơi có chút ngạc nhiên.
Cảnh Hoàng cả giận: “Lúc nằm cạnh tôi em kể rằng có tên Lưu Phan nào đó yêu thầm em. Em nghĩ tôi sẽ bỏ đi không tính? Hơn nữa tôi vừa mới nghe thám tử báo lại, gần đây y thường xuyên gặp mặt Bích Hồng. Tôi nghĩ em hiểu điều gì đang xảy ra.”
Bạch Khả ngưng thần, suy nghĩ một chút: “Vậy chúng ta tương kế tựu kế!”
Mọi kế hoạch nằm trong tay hai người nhưng có một chuyện Bạch Khả không lường trước được rằng sáng mai cậu thật sự đã ngã bệnh!
Nhờ sự chăm sóc của Lưu Phan, cậu nhìn ra trong mắt người này không có ác ý. Y thật sự có tình cảm với cậu. Mà dạng người như thế trong tâm lý học rất dễ giải quyết.
Người gieo thương nhớ cũng chính là người giải tương tư.
Chỉ cần để Lưu Phan tự nhận ra y không có bất kì cơ hội nào với Bạch Khả tự động sẽ thoái lui. Cho nên Bạch Khả đã yêu cầu Cảnh Hoàng bày ra một màn kịch bắt gian tại giường, tạo mâu thuẫn, một mặt là để đánh lừa Bích Hồng, một mặt là để khai thác thông tin từ Lưu Phan.
“Sau Bích Hồng thì sẽ là ai nữa?” - Bạch Khả nhìn ra ngoài cửa kính. Tâm trạng không mấy phấn khởi.
Cảnh Hoàng thấu hiểu, hắn đưa tay bao lây tay Bạch Khả: “Tôi biết vì chuyện của mình đã liên luỵ đến gia đình em, tôi rất xin lỗi.”
Bạch Khả không nói gì cả.
“Tôi đã cho người cấp tốc chế tác và thuê tàu biển ngày đêm chạy nước rút đưa những dàn máy mới thay vào phân xưởng. Ngày mai sẽ đến nơi.” - Cảnh Hoàng thành khẩn.
Tôi chỉ mong em đừng vì chuyện này mà rời xa tôi. Tôi chỉ mong có thế!
Sau một hồi im lặng, bỗng dưng Bạch Khả nói: “Anh cùng tôi đến gặp Baba và Daddy.”
“Bây giờ?” - Cảnh Hoàng có chút ngạc nhiên.
“Tôi cần sự cho phép của hai ba để có thể tiếp tục qua lại với anh. Chỉ có vậy thâm tâm tôi mới thôi rối loạn.”
-------------------
Ở Hải Nhân, nhị vị tổng tài vẫn đang tại phòng mình xử lý công vụ. Đại công tử Cố Nhạc Luân vừa ăn cơm trưa xong đã lẻn vào phòng nghỉ của Baba tranh thủ ngủ một giấc. Thật không còn ai lười bằng!
Cốc cốc cốc.
Cố Hải ấn nút hỏi ra cửa: “Ai đấy?”
“Là con” - Bạch Khả trả lời.
Thì ra là con trai cưng của mình: “Con vào đi”
Bạch Khả mở cửa, theo sau là Cảnh Hoàng. Vài giây sau, một người từ phòng bên cạnh cũng giá lâm đến chính là Bạch Lạc Nhân.
“Tại sao cậu cũng qua đây?” - Cố Hải đối Bạch Lạc Nhân hỏi.
Bạch Lạc Nhân hất cằm về phía con trai: “Tiểu Yêu Quái mời.”
Cảnh tượng lúc này thật khác với những buổi gặp gỡ “ra mắt” nhạc phụ tương lai thông thường. Bạch Lạc Nhân và Cố Hải cùng nhau di chuyển ra ghế sofa ngồi xuống. Cảnh Hoàng cũng Bạch Khả đứng chấp tay phía trước nghiêm trang.”Hai đứa có chuyện gì cần nói?” - Cố Hải hỏi.
Bạch Khả vốn định tự mình trả lời, nhưng chưa kịp phản ứng Cảnh Hoàng đã tranh.
“Xin chào hai bác. Cháu là Cảnh Hoàng. Hôm nay cháu đến đây để xin phép hai bác cho cháu được đường đường chính chính qua lại với A Khả.” - Cảnh Hoàng dõng dạc trình bày - “Cháu yêu em ấy.”
Cố Hải đưa mắt nhìn qua Bạch Lạc Nhân.
Bạch Chủ Tịch biểu tình không có gì bất ngờ: “Đại công tử của Cảnh Gia đệ nhất gia tộc. Tôi giao con trai vào tay cậu, chưa đầy một tháng nó đã mang thương tích về nhà. Hôm nay tôi muốn xem, cậu dùng cách nào để đạt được sự đồng ý từ chúng tôi!”
Cố Hải hất mặt về phía Cảnh Hoàng. Ngụ ý rất rõ ràng - Ừ! Lấy tư cách gì tới đây! Con trai ông bị thương, ông còn chưa tính sổ với cậu nữa là!
Cảnh Hoàng cúi đầu: “Dạ thưa hai bác, cháu đã có chuẩn bị sẵn sàng.”
Thời gian vừa kịp lúc, người bên phía Cảnh Hoàng xuất hiện trước cửa xin được tiến vào.
Bạch Lạc Nhân gật đầu.
Một vị luật sư cùng hai trợ lý mang theo một vài tập hồ sơ chứa giấy tờ gì đó rất quan trọng. Bọn họ nhìn qua đã biết là luật sư riêng của Cảnh Hoàng, chuyên môn giải quyết những vấn đề liên quan đến pháp luật theo lệnh Cảnh Hoàng.
“Thưa hai bác.” - Cảnh Hoàng bắt đầu nói - “Điều tất yếu để hai bác yên tâm giao A Khả cho cháu bao gồm thứ 1: cháu phải khiến em ấy hạnh phúc về mặt tinh thần. Điều này cháu tin rằng mình làm được. Vì Bạch Khả cùng cháu đồng tâm!”
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải nhìn con trai mình.
Bạch Khả chân thành gật đầu: “Con yêu người này!”
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đưa mắt hướng sang Cảnh Hoàng ngụ ý - nói tiếp đi!
“Thứ 2: con phải có khả năng lo lắng được cho em ấy cả đời.”
Cảnh Hoàng vừa dứt lời. Vị luật sự tiến lên đưa tập hồ sơ vào tay Bạch Lạc Nhân.
Trong lúc Bạch Lạc Nhân và Cố Hải tham khảo hồ sơ, vị luật sư trình bày: “Cậu Hoàng có tổng cộng 98 bất động sản trên cả nước, 6 công ty mẹ và 30 công ty con đang hoạt động dưới quyền quản lý tối cao. Tất cả khối tài sản này đều đã được sang tên cho cậu Bạch Khả. Ngoài ra, tiền mặt trong ngân hàng nhà nước cũng như là ngân hàng nước ngoài đều đã thêm tên Bạch Khả vào mục đồng sở hữu, tương đương với việc cậu Bạch Khả có toàn quyền với số tiền trên. Về những tài sản sau này cậu Hoàng được thừa kế trong gia tộc sẽ theo giấy tờ đã được cậu ấy kí trước, mọi thứ chuyển tên sang cho cậu Bạch Khả.”
Đến lúc này, Bạch Khả mới xoay đầu sang nhìn nam nhân của mình. Anh chuẩn bị khi nào vậy?
“Thứ ba” - Cảnh Hoàng nói xong câu này liền lập tức vững người mà quỳ một chân xuống - “Đây là điều cháu xin hai bác tha thứ. Rằng chắc đã để chuyện của mình ảnh hưởng đến A Khả và cũng như ảnh hưởng đến việc làm ăn của Hải Nhân......”
Sau đó Cảnh Hoàng kể ra gia cảnh của bản thân.
“..... Bởi vì thế cho nên A Khả sợ khi ở bên cháu sẽ liên luỵ đến mọi người, không ít lần em ấy đã nghĩ đến việc sẽ rời xa cháu. Cháu đây có thể mất tất cả, nhưng không thể mất Bạch Khả. Mong hai bác hãy tán đồng cho hai chúng cháu.”
Cố Hải và Bạch Lạc Nhân nghe xong thì nhìn nhau một lúc, sau đó hướng Cảnh Hoàng nói: “Cháu đứng lên đi.”
Bạch Khả suốt buổi từ đầu đến cuối vẫn không nói được lời nào. Cậu chỉ đứng ở đó nhìn Cảnh Hoàng nói chuyện với nhị vị phụ thân, trong lòng dấy lên tư vị khó tả. Nam nhân này thật sự đã hiểu cậu đến đâu?
“Bạch Khả.” - Bạch Lạc Nhân gọi - “Ba có điều này muốn hỏi con. Con phải thật lòng trả lời”
“Dạ. Con nghe ba.”
Bạch Lạc Nhân bắt đầu hỏi: “Bỏ đi việc sẽ ảnh hưởng đến gia đình, con có muốn đi theo cậu Cảnh Hoàng đây dù biết trước tương lai sẽ không dễ dàng hay không? Cậu Cảnh Hoàng đưa ra rất nhiều vật chất, ba không nói điều đó là vô ích nhưng nó không phải thứ trọng yếu trong một mối quan hệ. Cậu ấy cũng trình bày rất thật về gia cảnh của mình, ba cũng không quá xem trọng điều đó. Ba chỉ muốn biết riêng con có nguyện ý hay không?”
Bạch Khả từ đầu vốn đã không ngần ngại: “Con nguyện ý!”
Bạch Lạc Nhân nhìn sang Cố Hải.
Cố Hải lúc này đứng lên, đi tới trước mặt Cảnh Hoàng: “Chúng tôi giao con trai cho cậu. Và đây là cơ hội duy nhất trong cả cuộc đời! Chỉ cần một ngày A Khả quay về nhà nói rằng nó không muốn nhìn thấy cậu nữa, thì vĩnh viễn cậu cũng đừng hòng gặp được nó! Chúng tôi, chỉ giao con cho cậu một lần. Nếu lần đó là sai lầm, tuyệt đối không có lần thứ 2!”
Cố Nhạc Luân ở bên trong phòng nghỉ cắn cắn môi liên tục. Không ngờ em trai còn nhanh hơn cả mình. Ngày mai phải kêu A Khải chuyển hết tài sản sang tên mình rồi kéo anh ấy đến ra mắt mới được!!!
[
------------------------------
Do lịch làm việc bận rộn, Thứ 4 (11/01) sẽ không có truyện. Thứ 6 (13/01) chúng tớ update bình thường. Thật ngại về sự bất tiện này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook