Luân Hãm Cưỡng Chế
-
Chương 12: Đèn chim tước (9)
Giả Tam cảm thấy lời này của Diệp Cầm coi như đã khách sáo lắm rồi. Với tính tình của ngài ấy thì có thể hắt ly rượu lên mặt tên kia. Tô Khuynh đứng một chỗ liếc mắt nhìn, mới nãy cũng có người định mời cô khiêu vũ, nhưng nhìn thấy Diệp Cầm ở phía sau nên chần chờ không bước lại. Nhìn thằng oắt con này đi, không xem xét tình hình mà đã nhào tới rồi.
Hắn ta vẫn dùng cái giọng vịt đực đó mà gân cổ lên nói chuyện, không e dè nhìn chằm chằm chân Diệp Cầm: "Nhưng anh không thể khiêu vũ."
Tô Khuynh cảm giác chiếc gậy đặt ngang hông cô đang nhẹ nhàng chuyển động, giống như có một bàn tay nhẹ nhàng ấn vào không cho cô di chuyển, nhưng cô lại không nói được lời nào.
Cô nào có hay, Diệp Cầm đang cố gắng kìm chế bản thân, không phải vì hôm nay là tiệc của chị dâu hắn, là do bên cạnh có một con chim nhỏ thận trọng, nếu bị người khác hù dọa liền bay mất.
Nghĩ vậy, hắn hơi buồn cười: "Nhưng cũng không tới phiên cậu."
Thằng nhỏ kia lại chuẩn bị mở miệng, để tránh việc hắn ta phun ra mấy câu không nên nói, Giả Tam chạy nhanh lại đẩy hắn ta: "Tại sao cậu dám nói vậy với Ngũ thiếu gia?"
Tô Dục chưa từng chịu oan ức như thế này, vì thế hai người cứ giằng co mãi không buông.
Ngô Vũ Đồng cũng chạy lại, kéo Tô Dục ra: "A Dục, cậu làm gì vậy hả?"
Giả Tam quyết định tự mình đóng vai phản diện, hắn ta cười vô lại: "Tam muội muội, lo mà chăm sóc vị khách này của cô đi."
Ngô Vũ Đồng không tiếp xúc nhiều với tên người hầu nhìn có vẻ hung hăng này, nhưng cô đã từng nghe qua tiếng tăm u ám, gắt gỏng của Diệp Cầm. Từ lúc nhỏ, cô đã không dám tới gần người anh họ xa này, cô giữ chặt Tô Dục không tha: "Đâu thể nào bắt người khác khiêu vũ được? Chúng ta đi qua chỗ khác đi."
Tô Dục cảm thấy mình bị sỉ nhục, hắn ta nhìn chằm chằm Tô Khuynh, nhưng phát hiện trong mắt cô không hề có một chút áy náy, sau đó tức giận, xoay người chạy ra khỏi tòa nhà.
"Này, Tô Dục!"
Ánh đèn trên đầu chiếu xuống hàng mi Diệp Cầm, khiến gò má gầy yếu của hắn càng thêm sắc bén. Đêm nay, hắn đã hết lời để nói, giống như một con sói đội lốt người, diễn mãi cũng mệt mỏi: "Đi tiễn Tô thiếu gia."
Đột nhiên Giả Tam nghe thấy cái danh xưng đó, ngớ ra một lúc rồi vội chạy theo để đưa Tô Dục về nhà, tránh cho chuyện thêm tồi tệ.
Diệp Cầm đã chống gậy xuống đất, Tô Khuynh thấy hắn đang niết sống mũi, động tác mạnh bạo kìm nén. Cô biết, chứng đau đầu của hắn lại tái phát, thế là cúi người xuống gọi: "Diệp Cầm..."
Tay hắn che kín mặt, lúc ngẩng đầu lên ánh mặt mỏi mệt rã rời, nói chuyện cũng là theo bản năng: "Ồn ào quá."
Tô Khuynh đẩy hắn ra cửa sau, đi tới khu vườn ngập tràn hương thảo. Trời đã về khuya, bên ngoài yên tĩnh chỉ có tiếng dế mèn ca hát.
Tô Khuynh nhìn hắn, lo lắng đến mức ngực nóng lên: "Thật lòng xin lỗi anh."
Diệp Cầm nghe cô nói lời xin lỗi, bỗng dưng mở mắt, cầm cây gậy chọc chọc mấy cây hương thảo, chiếc nơ treo trên đó đung đưa qua lại._tichha_
Hai tay hắn chống lên tay vịn mượn lực, phát ra âm thanh "Kình kịch", bởi vì dùng sức mà hai cánh tay hắn run rẩy, chống người chậm rãi đứng lên.
Từ lần đầu tiên cứu hắn thì Tô Khuynh đã biết hắn có thể đi lại. Cô chưa bao giờ nói thẳng ra, giờ phút này cũng không đưa tay ra đỡ, vì sợ hắn khó chịu.
Hắn giấu đi việc dưỡng thương, cố gắng che dấu và nhún nhường, ngồi trên xe lăn nhiều năm đến vậy, hắn cũng không có cách nào tốt hơn.
Tô Khuynh không hiểu hắn đứng lên định làm gì, quay đầu nhìn cửa ra vào theo bản năng, sợ có người nhìn thấy hắn.
Khi Diệp Cầm đứng lên còn cao hơn cô một cái đầu, thân người hắt xuống đất tạo thành một cái bóng. Tô Khuynh
thấy hắn đang cúi đầu cài lại nút áo âu phục.
Tô Khuynh nhỏ giọng thúc giục hắn: "Nếu không có chuyện gì thì anh mau ngồi xuống đi."
Biểu cảm của thiếu niên vẫn không có gì lạ thường, một vệt ánh sáng lóe lên trong ánh mắt hệt như mặt hồ màu hổ phách. Hắn hất cằm với thái độ cao ngạo, trịnh trọng đưa tay ra làm tư thế mời nhảy, nhưng vẻ mặt giống đang chọc ghẹo cô: "Nếu hôm nay không khiêu vũ thì cô phải chịu thiệt rồi."
Tô Khuynh không ngờ tới hắn muốn khiêu vũ: "Ngay bây giờ hả? Ở chỗ này sao?"
Ánh mắt Diệp Cầm sắp không còn kiên nhẫn.
Tô Khuynh bước lại gần, nắm lấy bàn tay không chút độ ấm kia. Vừa chạm vào thì giống như có một nguồn điện chạy xẹt qua, mặt cô đỏ ửng lên, thành thật nói: "Tôi không biết nhảy."
Thật ra Diệp Cầm không hề choàng qua eo cô, đến nỗi hắn để bàn tay cách quần áo cô một cm. Tô Khuynh cực kỳ ngượng ngùng, thì ra khiêu vũ lại văn minh đến vậy. Cô vội vàng rút bàn tay đang khoác lên vai hắn ra, từ lúc đó trên trán cô từ từ một lớp mồ hôi mỏng, đang suy nghĩ có nên rút hẳn cái tay kia ra không, chưa kịp làm gì thì hắn đã nắm chặt tay cô lại.
Hơi thở trên người hắn nhàn nhạt mát lạnh, khác hẳn với người lúc nào cũng bốc lửa như cô. Nhưng hiện tại, lòng bàn tay hắn đã tiết ra chút mồ hôi, thì ra hắn cũng đang hồi hộp.
"Cô lùi lại đi." Hắn rũ mắt.
Tô Khuynh lui một bước, thì hắn bước một bước chậm rãi, đùi thì cứng ngắc, muốn bước chân cũng khó khăn.
Cô lại lùi thêm một bước, hắn giơ chân trái bước lên, lần này đã nhanh hơn một chút. Tô Khuynh không thể nhìn ra phía sau của hắn nữa, chỗ xương bướm đã ướt đẫm mồ hôi nhỏ xuống áo khoác âu phục.
Diệp Cầm phát hiện Tô Khuynh di chuyển rất chậm, cô luôn cúi đầu xuống để xem hắn có đi được hay không. Hắn nhìn đỉnh đầu cô, từ đó mơ hồ nhìn thấy đôi môi đỏ au và cặp khuyên tai nhẹ nhàng lay động.
Cổ và tấm lưng trần của cô hệt như que kem, chỉ cần chạm phải nhiệt độ cao thì sẽ tan chảy trong tay hắn.
Hơi lơ là một tí, bước tiếp theo hắn hụt chân té về phía trước.
Trong nháy mắt, Tô Khuynh ôm lấy hắn, dùng sức đỡ hắn lên. Quần áo của hắn dán vào cơ thể mềm mại đó, thật là mềm. Hắn nghi ngờ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bóp nát eo cô mất, giống như que kem tan chảy.
Nhưng không, xương cốt cô mềm dẻo, giống như mầm non quật cường trong gió. Bả vai Tô Khuynh áp vào ngực hắn, hai cánh tay ôm lưng hắn, không những vậy còn ôm rất chặt. Giống như muốn nói, nếu có cô ở bên cạnh, cho dù có tan xương nát thịt thì cũng không để cho hắn ngã xuống.
Cứ như vậy giằng co một hồi, hắn đã đứng thẳng được, thoáng đẩy cô ra. Tô Khuynh rất nhạy cảm, nên lập tức buông tay.
Cô giả bộ như không biết gì, hoàn toàn tách khỏi hắn. Ánh mắt trong veo, sạch sẽ làm người ta không dám suy nghĩ sâu xa, sợ làm vấy bẩn: "Lúc nãy do tôi ngáng chân anh."
Hắn nhìn vào mắt cô, không náo loạn nữa. Hắn mệt mỏi ngồi lì trên xe lăn. Thoát khỏi vòng ôm của cô giống như bắt hắn đi bộ hàng trăm bước, vừa hao tâm lại tốn sức.wattpad_tichha_
Vũ hội còn chưa kết thúc nhưng hai người đã lén trốn ra.
Tòa nhà cũ này với khu nhà đang tổ chức vũ hội như hai thế giới cách biệt. Một bên ca múa ồn ào, bên này u ám tĩnh lặng. Mọi người ở đây có thể còn đang tham gia tiệc mừng, hoặc là đã chìm vào giấc ngủ, vì thế, bốn phía im ắng đến lạ thường.
Tô Khuynh rón rén bước vào phòng Diệp Cầm, bên ngoài hành lang chỉ reo một ngọn *đèn lồng gió le lói.
Giả Tam đứng ở cầu thang chờ, sau khi họ về thì mang xe lăn Diệp Cầm đi cất. Vừa đi vừa thở hổn hển quay trở lại thì giật bắn mình, thấy Diệp Cầm đang đi lên cầu thang một mình, lúc nào đi không vững thì dùng tay trèo lên, im lặng không một tiếng động.
Hắn ngẩng đầu lên, hai tay còn đang chống trên đất. Cúc áo trên áo khoác âu phục mở banh ra, có thể nhìn thấy áo sơ mi bên trong đã ướt đẫm. Gió thổi đến làm chiếc đèn đung đưa qua lại, ánh sáng chiếu lên mái tóc bóng sáng đen mượt, nhưng thật kỳ quái, hình ảnh này lại tạo cho người ta cảm giác có con mãnh thú vừa hóa thành người.
Diệp Cầm nhìn hắn ta với ánh mắt không đậm không nhạt: "Nhìn cái gì đấy?"
Giả Tam vội xoay đầu sang hướng khác, tim đập liên hồi, hắn ta nào dám nhìn bậy bạ.
***
Hắn ta thấy Tô Khuynh đang đứng trong phòng, bóng dáng yểu điệu thướt tha, vì đứng ngược sáng nhìn không nhìn rõ biểu cảm. Thực ra, hắn ta nghĩ, vị thủy tinh nương nương này hơi quá đáng rồi đó, chỉ đứng nhìn mà không chạy sang đỡ một cái nữa.
Bây giờ, hắn ta lại cảm thấy Tô Khuynh nói đúng. Diệp Cầm không cần bất cứ sự thương hại nào, điều hắn muốn làm thì hắn nhất định sẽ làm được, cho dù phải bò trên đất.
Hắn khó khăn tự trèo lên xe lăn, thấy thế Tô Khuynh mới xoay người sang chỗ khác. Trên bàn học có đặt một chiếc gương nhỏ, cô nhìn vào rồi cẩn thận gỡ đôi khuyên tai xuống, ngay cả vòng tay cũng tháo ra.
Bộ lễ phục xẻ lưng làm lộ ra đường cong còn chưa trưởng thành.
Diệp Cầm dừng ở cửa, hơi chuyển tầm mắt: "Đóng cửa."
Tô Khuynh quay đầu lại, thấy gương mặt hắn chìm trong bóng tối, hơi do dự nhưng vẫn bước ra.
Diệp Cầm nhìn cô: "Từ nay về sau mỗi lúc thay quần áo đều phải đóng cửa."
Ai cũng phải ở ngoài, bao gồm cả hắn.
Tô Khuynh đành giơ tay kéo cửa lại, nhốt hắn và Giả Tam ở bên ngoài, thuận tay khóa cửa lại.
Diệp Cầm nghe tiếng động khóa chốt, bỗng nhiên im lặng nở nụ cười, không biết là cười cái gì.
Tô Khuynh vừa cởi bỏ cúc áo, thì nghe được bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.
Một hầu nữ lóc cóc chạy tới, thở hồng hộc: "Ngũ thiếu gia, không xong rồi. Ban nãy trong vũ hội, Đại thiếu gia với Nhị thiếu gia tuyên bố muốn ở riêng, bây giờ bên kia đang rối loạn!"
Giả Tam choáng váng, hồi lâu mới kinh ngạc "A" một tiếng.
Bà nhìn Diệp Cầm, nghĩ rằng hắn sẽ hỏi xem Diệp lão gia đồng ý không, hay Lục di thái thái có biết không. Dù gì cũng phải hỏi xem sau này hắn sẽ ở cùng ai, dẫu sao Tam và Tứ tiểu thư đều đã gả, có nhà chồng làm nơi nương tựa, trong nhà chỉ còn có hắn là đang đi học.
Lão Đại và lão Nhị đều là sài lang hổ báo, làm sao có thể để cho mẹ con hắn ở lại? Hơn nữa, Lục di thái thái suốt ngày hút thuốc, phải bán tháo của cải mới đủ cho bà ta hút.
Nhưng Diệp Cầm chỉ im lặng nhìn chằm chằm bà, cúi đầu: "Ừm, đi xuống đi."
Bà như muốn khóc: "Ngũ thiếu gia ơi? Ngài không muốn hỏi gì sao?"
Diệp Cầm hỏi lại bà: "Trong nhà này nếu có người can ngăn được thì bà tìm tôi làm gì?"
Sinh nhật của Đại thiếu phu nhân mời nhiều người lạ mặt đến vũ hội, chính là vì muốn cho mọi người chứng kiến vụ việc này, gương vỡ khó lành.
Giả Tam nói: "Tiểu nhân nghĩ Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia có ý định này từ lâu rồi ấy chứ, bất quá Bình Kinh mới vừa ổn định thôi, bây giờ mà phân nhà thì cũng quá gấp rút, nên chưa biết được đâu."
Bỗng nhiên có tiếng bước chân ồn ào, Nhị thiếu gia say khướt quát lên: "Ngũ đệ kìa..."
Hắn khoát tay, đuổi hầu nữa đi.
Nhị thiếu gia thở hổn hển nói: "Cầu thang này vừa hẹp vừa tối, chịu khó chút. Về sau tới Bình Kinh, anh trai dắt chú đến căn nhà lớn hơn."
Diệp Cầm không lên tiếng.
Không biết hắn ta đang say thật hay giả bộ, ôm bả vai Diệp Cầm, làm ra vẻ thân thiết: "Vị kia Tô tiểu thư kia đâu?"
Diệp Cầm nói: "Tiễn đi rồi."
Giả Tam nói: "Vâng, tiểu nhân đã đưa cô ấy đi, đưa đến đường lớn là đã có xe tới đón rồi."
Trong bóng đêm Diệp Cầm liếc hắn một cái: Giả Tam hoảng, chết cha, nói hơn nhiều rồi.
Cũng may Nhị thiếu gia không nghi ngờ, chỉ vỗ lưng hắn: "Hành lang tối quá, hay mình vào nhà rồi nói tiếp ha?"
Diệp Cầm nói: "Trong phòng chính đang thông gió, rất lạnh. Nói ở đây được rồi."
Ngón tay Tô Khuynh đè lên khóa cửa, ghé vào ván cửa nghe lén, trong lòng chán nản bản thân định đùa giỡn nên khóa cửa.wattpad_tichha_
Nhị thiếu gia đụng trúng cái đinh, nhưng cũng không tức giận. Tính tình Diệp Cầm luôn lạnh lùng như vậy, không bao giờ cho ai chút mặt mũi, chọc hắn giận lên hắn sẽ cắn ngược lại một ngụm, đúng là cái tính chó săn. Cảm thấy Hạc Tri nói quá đúng, không thể ở chung với người như thế,
Hắn ta rút một điếu thuốc ngậm lên miệng, cầm hộp thuốc lá đưa qua: "Hút không."
Diệp Cầm không hé răng. Hắn rút một điếu nhét vào miệng, Diệp Cầm ngậm rồi, người vẫn đứng yên.
Nhị thiếu gia nở nụ cười: "Ui, còn định đợi anh chú mồi lửa cho hả."
Diệp Cầm rũ mắt, dùng răng đẩy điếu thuốc, không giống dáng vẻ con nhà giàu. Còn Nhị thiếu gia lại cảm thấy hắn hỗn láo, nhưng cũng thấy hắn thú vị: Hỗn láo vẫn đỡ hơn ưu tú, có thể mua chuộc được.
Hắn ta chủ động châm thuốc cho Diệp Cầm: "Biết gì chưa, nhà chúng ta sắp tác ra rồi."
"Ừ."
"Lão ngũ, chú còn đi học, bây giờ muốn đi cùng anh hai, anh ba hay ở lại với cha?"
Diệp Cầm bất ngờ ho khan kịch liệt, bả vai run run, Nhị thiếu gia hoảng hố: "Chú không biết hút thuốc à!"
Thừa dịp này, Tô Khuynh vội mở khóa cửa.
Giả Tam nói: "Cũng đúng thôi, Lục di thái thái hút Phúc Thọ muốn bán mạng. Hút nhiều như vậy, từ nhỏ Ngũ thiếu đã sợ cái hãng này rồi ạ."
Nhị thiếu gia cho rằng hắn hồ đồ rồi, chạy lại vỗ lưng hắn: "Không hút được thì chú lấy làm gì?"
Diệp Cầm còn đang hít không khí, Giả Tam ngượng ngùng cười: "Này là do Nhị thiếu mời mà, đâu thể nào từ chối được."
Nhị thiếu gia có hơi cảm động, đồng thời trong lòng càng lo lắng: "Lão ngũ, chú yên tâm đi, mặc kệ người khác có đối xử với chú thế nào, anh ba tuyệt đối sẽ không bỏ chú không lo. Anh ba được phân bao nhiêu, thì sẽ cho chú một nửa." Thậm chí hắn ta còn nói, "Đến lúc đó chú có muốn kết hôn với cô Tô tiểu thư đi nữa thì anh với chị dâu chú cho tiền chú tổ chức thật lớn."
Ánh đèn lập lòe, Diệp Cầm giống như đang cười: "... Vậy anh trai sẽ cung phụng Phúc Thọ cho mẹ tôi sao?"
Ý này chính là phải nuôi luôn mẹ của hắn. Nhị thiếu gia thấy cũng ổn thôi, Lục di thái thái kia ốm yếu mỏng teo, không biết sống được vài năm nữa: "... Được chứ."
Diệp Cầm còn nói: "Tôi muốn đến Bình Kinh."
"Đương nhiên rồi." Nhị thiếu gia chậm rãi nhả một ngụm khói, nói, "Bình Kinh phát triển, tốt hơn nhiều so với cái chỗ thâm sơn cùng cốc này."
"Không phải ý đó."
Nhị thiếu gia ngẩn ra: "?"
"Không cần."
"Chú không muốn đi học?"
"Tôi không học."
Nhị thiếu gia nhìn hắn xem xét, Diệp Cầm cũng nghiêm túc nhìn hắn ta: "Tôi đã như vậy rồi đi học cũng không có tác dụng gì đâu?"
Nhị thiếu gia nghĩ, hắn đã nói rất rõ ràng —— Diệp Cầm luôn rõ ràng phải trái, tuy lời nói không xuôi tai, nhưng chắc chắn sẽ làm. Hắn hơn người khá cũng là ở điểm này. Thừa dịp hắn với Tô tiểu thư còn thân thiết thì đến Bình Kinh sớm hơn một chút cũng tốt, đỡ phải phát sinh biến số.
Vì thế đã quyết định: "Thông gió xong chưa, anh ba đưa chú về phòng."
Vừa nói xong đã đẩy cửa ra, Giả Tam định xông lên đi ngăn lại thì Diệp Cầm hướng về phía hắn ta đưa một ánh mắt, hắn ta lui ra phía sau.
Cửa sổ mở toang, gió lạnh vù vù thổi vào trong phòng. Trong phòng vừa tối lại vừa lạnh lẽo, Nhị thiếu gia nhìn Diệp Cầm vào phòng, hắn nhẹ nhàng quay đầu lại, bình tĩnh mà quỷ dị cười với hắn ta: "Anh ba ngủ ngon."
Hắn ta thấy lão Ngũ và phòng của hắn đều tối tăm u ám, rùng mình một cái, xoay người trở về.
Diệp Cầm từ từ di chuyển xe lăn đi vào, đi quanh phòng một vòng. Đi đến trước tủ quần áo mở tủ ra, trong tủ là Tô Khuynh đang rúc người lại một cục.
Cô ngồi trên làn váy bồng bềnh như đám mây, như tiên nữ ngồi trên nụ hoa bung nở, tóc đã tháo được một nửa, mái tóc đen xõa trên vai. Đang nghịch cái kẹp tóc lưu ly, sau đó ánh mắt đen nhánh ngẩng lên nhìn bọn hắn.
Giả Tam đau đầu nói: "Làm sao bây giờ."
Diệp Cầm xoay bánh xe, tay Tô Khuynh giữ chặt xe lăn: "Đừng đi ra ngoài." Cô hạ thấp âm thanh, hôm nay là một đêm lộn xộn không yên giấc, đề phòng nhỡ như có người khác đến tìm hắn nữa.
Diệp Cầm quay đầu nói với Giả Tam: "Vậy cậu đi ra ngoài ra."
Giả Tam: "...."
Cửa bị đóng lại. Diệp Cầm dễ dàng xoay xe lăn đi qua chỗ khác, Tô Khuynh gọi hắn: "Diệp Cầm..."
Hắn đành phải xoay xe lăn quay lại.
Trên mặt Tô Khuynh không biết là nóng hay bực bội, đỏ bừng một mảng, nhìn ngăn tủ quần áo, đôi mắt lấp lánh dưới hàng mi dài: "Giúp tôi, đóng cửa được không."
"..." Học mấy cái này thì nhanh lắm.
Hắn đẩy cửa che Tô Khuynh lại, wattpad_tichha_ trong lòng nghĩ, cái tủ này cũng không lớn, vậy mà Tô Khuynh có thể ngồi lọt vào đây.
Bên trong vang lên âm thanh xào xạt, như tiếng móng vuốt của mèo cào lên lòng người.
Không biết qua bao lâu, cô đẩy cánh cửa chui ra ngoài. Quần áo đã thay xong, trên môi cũng chùi sạch sẽ, mái tóc sau lưng tết lại đuôi sam. Cô xoay người ôm lấy bộ váy áo Tây phương, nhìn kỹ ngọc trai đính trên đó: "Không biết bộ váy này giặt như thế nào?"
"Không cần giặt."
Tô Khuynh mờ mịt nhìn hắn, hắn nói: "Cô cầm về đi."
Tô Khuynh nói: "Cái này không anh cho tôi mượn mặc sao?"
Diệp Cầm dừng một chút, đột nhiên nở nụ cười: "Vậy, trả lại đi."
Tô Khuynh muốn đưa cho hắn, hắn không nhận, nhìn cô: "Treo vào tủ quần áo của tôi đi."
Tô Khuynh xoay người mở tủ ra, dè dặt cẩn thận treo bộ lễ phục lên. Nhét vào bên trong toàn âu phục và trường sam tối màu, cái kia váy như đi nhầm vào lãnh địa của người khác, không hề hợp nhau: "Như vậy được chưa?"
Diệp Cầm nhìn bóng lưng cô, đáy mắt hàm chứa sự phóng túng, cười nhẹ: "Để vậy đi."
Hắn ta vẫn dùng cái giọng vịt đực đó mà gân cổ lên nói chuyện, không e dè nhìn chằm chằm chân Diệp Cầm: "Nhưng anh không thể khiêu vũ."
Tô Khuynh cảm giác chiếc gậy đặt ngang hông cô đang nhẹ nhàng chuyển động, giống như có một bàn tay nhẹ nhàng ấn vào không cho cô di chuyển, nhưng cô lại không nói được lời nào.
Cô nào có hay, Diệp Cầm đang cố gắng kìm chế bản thân, không phải vì hôm nay là tiệc của chị dâu hắn, là do bên cạnh có một con chim nhỏ thận trọng, nếu bị người khác hù dọa liền bay mất.
Nghĩ vậy, hắn hơi buồn cười: "Nhưng cũng không tới phiên cậu."
Thằng nhỏ kia lại chuẩn bị mở miệng, để tránh việc hắn ta phun ra mấy câu không nên nói, Giả Tam chạy nhanh lại đẩy hắn ta: "Tại sao cậu dám nói vậy với Ngũ thiếu gia?"
Tô Dục chưa từng chịu oan ức như thế này, vì thế hai người cứ giằng co mãi không buông.
Ngô Vũ Đồng cũng chạy lại, kéo Tô Dục ra: "A Dục, cậu làm gì vậy hả?"
Giả Tam quyết định tự mình đóng vai phản diện, hắn ta cười vô lại: "Tam muội muội, lo mà chăm sóc vị khách này của cô đi."
Ngô Vũ Đồng không tiếp xúc nhiều với tên người hầu nhìn có vẻ hung hăng này, nhưng cô đã từng nghe qua tiếng tăm u ám, gắt gỏng của Diệp Cầm. Từ lúc nhỏ, cô đã không dám tới gần người anh họ xa này, cô giữ chặt Tô Dục không tha: "Đâu thể nào bắt người khác khiêu vũ được? Chúng ta đi qua chỗ khác đi."
Tô Dục cảm thấy mình bị sỉ nhục, hắn ta nhìn chằm chằm Tô Khuynh, nhưng phát hiện trong mắt cô không hề có một chút áy náy, sau đó tức giận, xoay người chạy ra khỏi tòa nhà.
"Này, Tô Dục!"
Ánh đèn trên đầu chiếu xuống hàng mi Diệp Cầm, khiến gò má gầy yếu của hắn càng thêm sắc bén. Đêm nay, hắn đã hết lời để nói, giống như một con sói đội lốt người, diễn mãi cũng mệt mỏi: "Đi tiễn Tô thiếu gia."
Đột nhiên Giả Tam nghe thấy cái danh xưng đó, ngớ ra một lúc rồi vội chạy theo để đưa Tô Dục về nhà, tránh cho chuyện thêm tồi tệ.
Diệp Cầm đã chống gậy xuống đất, Tô Khuynh thấy hắn đang niết sống mũi, động tác mạnh bạo kìm nén. Cô biết, chứng đau đầu của hắn lại tái phát, thế là cúi người xuống gọi: "Diệp Cầm..."
Tay hắn che kín mặt, lúc ngẩng đầu lên ánh mặt mỏi mệt rã rời, nói chuyện cũng là theo bản năng: "Ồn ào quá."
Tô Khuynh đẩy hắn ra cửa sau, đi tới khu vườn ngập tràn hương thảo. Trời đã về khuya, bên ngoài yên tĩnh chỉ có tiếng dế mèn ca hát.
Tô Khuynh nhìn hắn, lo lắng đến mức ngực nóng lên: "Thật lòng xin lỗi anh."
Diệp Cầm nghe cô nói lời xin lỗi, bỗng dưng mở mắt, cầm cây gậy chọc chọc mấy cây hương thảo, chiếc nơ treo trên đó đung đưa qua lại._tichha_
Hai tay hắn chống lên tay vịn mượn lực, phát ra âm thanh "Kình kịch", bởi vì dùng sức mà hai cánh tay hắn run rẩy, chống người chậm rãi đứng lên.
Từ lần đầu tiên cứu hắn thì Tô Khuynh đã biết hắn có thể đi lại. Cô chưa bao giờ nói thẳng ra, giờ phút này cũng không đưa tay ra đỡ, vì sợ hắn khó chịu.
Hắn giấu đi việc dưỡng thương, cố gắng che dấu và nhún nhường, ngồi trên xe lăn nhiều năm đến vậy, hắn cũng không có cách nào tốt hơn.
Tô Khuynh không hiểu hắn đứng lên định làm gì, quay đầu nhìn cửa ra vào theo bản năng, sợ có người nhìn thấy hắn.
Khi Diệp Cầm đứng lên còn cao hơn cô một cái đầu, thân người hắt xuống đất tạo thành một cái bóng. Tô Khuynh
thấy hắn đang cúi đầu cài lại nút áo âu phục.
Tô Khuynh nhỏ giọng thúc giục hắn: "Nếu không có chuyện gì thì anh mau ngồi xuống đi."
Biểu cảm của thiếu niên vẫn không có gì lạ thường, một vệt ánh sáng lóe lên trong ánh mắt hệt như mặt hồ màu hổ phách. Hắn hất cằm với thái độ cao ngạo, trịnh trọng đưa tay ra làm tư thế mời nhảy, nhưng vẻ mặt giống đang chọc ghẹo cô: "Nếu hôm nay không khiêu vũ thì cô phải chịu thiệt rồi."
Tô Khuynh không ngờ tới hắn muốn khiêu vũ: "Ngay bây giờ hả? Ở chỗ này sao?"
Ánh mắt Diệp Cầm sắp không còn kiên nhẫn.
Tô Khuynh bước lại gần, nắm lấy bàn tay không chút độ ấm kia. Vừa chạm vào thì giống như có một nguồn điện chạy xẹt qua, mặt cô đỏ ửng lên, thành thật nói: "Tôi không biết nhảy."
Thật ra Diệp Cầm không hề choàng qua eo cô, đến nỗi hắn để bàn tay cách quần áo cô một cm. Tô Khuynh cực kỳ ngượng ngùng, thì ra khiêu vũ lại văn minh đến vậy. Cô vội vàng rút bàn tay đang khoác lên vai hắn ra, từ lúc đó trên trán cô từ từ một lớp mồ hôi mỏng, đang suy nghĩ có nên rút hẳn cái tay kia ra không, chưa kịp làm gì thì hắn đã nắm chặt tay cô lại.
Hơi thở trên người hắn nhàn nhạt mát lạnh, khác hẳn với người lúc nào cũng bốc lửa như cô. Nhưng hiện tại, lòng bàn tay hắn đã tiết ra chút mồ hôi, thì ra hắn cũng đang hồi hộp.
"Cô lùi lại đi." Hắn rũ mắt.
Tô Khuynh lui một bước, thì hắn bước một bước chậm rãi, đùi thì cứng ngắc, muốn bước chân cũng khó khăn.
Cô lại lùi thêm một bước, hắn giơ chân trái bước lên, lần này đã nhanh hơn một chút. Tô Khuynh không thể nhìn ra phía sau của hắn nữa, chỗ xương bướm đã ướt đẫm mồ hôi nhỏ xuống áo khoác âu phục.
Diệp Cầm phát hiện Tô Khuynh di chuyển rất chậm, cô luôn cúi đầu xuống để xem hắn có đi được hay không. Hắn nhìn đỉnh đầu cô, từ đó mơ hồ nhìn thấy đôi môi đỏ au và cặp khuyên tai nhẹ nhàng lay động.
Cổ và tấm lưng trần của cô hệt như que kem, chỉ cần chạm phải nhiệt độ cao thì sẽ tan chảy trong tay hắn.
Hơi lơ là một tí, bước tiếp theo hắn hụt chân té về phía trước.
Trong nháy mắt, Tô Khuynh ôm lấy hắn, dùng sức đỡ hắn lên. Quần áo của hắn dán vào cơ thể mềm mại đó, thật là mềm. Hắn nghi ngờ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bóp nát eo cô mất, giống như que kem tan chảy.
Nhưng không, xương cốt cô mềm dẻo, giống như mầm non quật cường trong gió. Bả vai Tô Khuynh áp vào ngực hắn, hai cánh tay ôm lưng hắn, không những vậy còn ôm rất chặt. Giống như muốn nói, nếu có cô ở bên cạnh, cho dù có tan xương nát thịt thì cũng không để cho hắn ngã xuống.
Cứ như vậy giằng co một hồi, hắn đã đứng thẳng được, thoáng đẩy cô ra. Tô Khuynh rất nhạy cảm, nên lập tức buông tay.
Cô giả bộ như không biết gì, hoàn toàn tách khỏi hắn. Ánh mắt trong veo, sạch sẽ làm người ta không dám suy nghĩ sâu xa, sợ làm vấy bẩn: "Lúc nãy do tôi ngáng chân anh."
Hắn nhìn vào mắt cô, không náo loạn nữa. Hắn mệt mỏi ngồi lì trên xe lăn. Thoát khỏi vòng ôm của cô giống như bắt hắn đi bộ hàng trăm bước, vừa hao tâm lại tốn sức.wattpad_tichha_
Vũ hội còn chưa kết thúc nhưng hai người đã lén trốn ra.
Tòa nhà cũ này với khu nhà đang tổ chức vũ hội như hai thế giới cách biệt. Một bên ca múa ồn ào, bên này u ám tĩnh lặng. Mọi người ở đây có thể còn đang tham gia tiệc mừng, hoặc là đã chìm vào giấc ngủ, vì thế, bốn phía im ắng đến lạ thường.
Tô Khuynh rón rén bước vào phòng Diệp Cầm, bên ngoài hành lang chỉ reo một ngọn *đèn lồng gió le lói.
Giả Tam đứng ở cầu thang chờ, sau khi họ về thì mang xe lăn Diệp Cầm đi cất. Vừa đi vừa thở hổn hển quay trở lại thì giật bắn mình, thấy Diệp Cầm đang đi lên cầu thang một mình, lúc nào đi không vững thì dùng tay trèo lên, im lặng không một tiếng động.
Hắn ngẩng đầu lên, hai tay còn đang chống trên đất. Cúc áo trên áo khoác âu phục mở banh ra, có thể nhìn thấy áo sơ mi bên trong đã ướt đẫm. Gió thổi đến làm chiếc đèn đung đưa qua lại, ánh sáng chiếu lên mái tóc bóng sáng đen mượt, nhưng thật kỳ quái, hình ảnh này lại tạo cho người ta cảm giác có con mãnh thú vừa hóa thành người.
Diệp Cầm nhìn hắn ta với ánh mắt không đậm không nhạt: "Nhìn cái gì đấy?"
Giả Tam vội xoay đầu sang hướng khác, tim đập liên hồi, hắn ta nào dám nhìn bậy bạ.
***
Hắn ta thấy Tô Khuynh đang đứng trong phòng, bóng dáng yểu điệu thướt tha, vì đứng ngược sáng nhìn không nhìn rõ biểu cảm. Thực ra, hắn ta nghĩ, vị thủy tinh nương nương này hơi quá đáng rồi đó, chỉ đứng nhìn mà không chạy sang đỡ một cái nữa.
Bây giờ, hắn ta lại cảm thấy Tô Khuynh nói đúng. Diệp Cầm không cần bất cứ sự thương hại nào, điều hắn muốn làm thì hắn nhất định sẽ làm được, cho dù phải bò trên đất.
Hắn khó khăn tự trèo lên xe lăn, thấy thế Tô Khuynh mới xoay người sang chỗ khác. Trên bàn học có đặt một chiếc gương nhỏ, cô nhìn vào rồi cẩn thận gỡ đôi khuyên tai xuống, ngay cả vòng tay cũng tháo ra.
Bộ lễ phục xẻ lưng làm lộ ra đường cong còn chưa trưởng thành.
Diệp Cầm dừng ở cửa, hơi chuyển tầm mắt: "Đóng cửa."
Tô Khuynh quay đầu lại, thấy gương mặt hắn chìm trong bóng tối, hơi do dự nhưng vẫn bước ra.
Diệp Cầm nhìn cô: "Từ nay về sau mỗi lúc thay quần áo đều phải đóng cửa."
Ai cũng phải ở ngoài, bao gồm cả hắn.
Tô Khuynh đành giơ tay kéo cửa lại, nhốt hắn và Giả Tam ở bên ngoài, thuận tay khóa cửa lại.
Diệp Cầm nghe tiếng động khóa chốt, bỗng nhiên im lặng nở nụ cười, không biết là cười cái gì.
Tô Khuynh vừa cởi bỏ cúc áo, thì nghe được bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.
Một hầu nữ lóc cóc chạy tới, thở hồng hộc: "Ngũ thiếu gia, không xong rồi. Ban nãy trong vũ hội, Đại thiếu gia với Nhị thiếu gia tuyên bố muốn ở riêng, bây giờ bên kia đang rối loạn!"
Giả Tam choáng váng, hồi lâu mới kinh ngạc "A" một tiếng.
Bà nhìn Diệp Cầm, nghĩ rằng hắn sẽ hỏi xem Diệp lão gia đồng ý không, hay Lục di thái thái có biết không. Dù gì cũng phải hỏi xem sau này hắn sẽ ở cùng ai, dẫu sao Tam và Tứ tiểu thư đều đã gả, có nhà chồng làm nơi nương tựa, trong nhà chỉ còn có hắn là đang đi học.
Lão Đại và lão Nhị đều là sài lang hổ báo, làm sao có thể để cho mẹ con hắn ở lại? Hơn nữa, Lục di thái thái suốt ngày hút thuốc, phải bán tháo của cải mới đủ cho bà ta hút.
Nhưng Diệp Cầm chỉ im lặng nhìn chằm chằm bà, cúi đầu: "Ừm, đi xuống đi."
Bà như muốn khóc: "Ngũ thiếu gia ơi? Ngài không muốn hỏi gì sao?"
Diệp Cầm hỏi lại bà: "Trong nhà này nếu có người can ngăn được thì bà tìm tôi làm gì?"
Sinh nhật của Đại thiếu phu nhân mời nhiều người lạ mặt đến vũ hội, chính là vì muốn cho mọi người chứng kiến vụ việc này, gương vỡ khó lành.
Giả Tam nói: "Tiểu nhân nghĩ Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia có ý định này từ lâu rồi ấy chứ, bất quá Bình Kinh mới vừa ổn định thôi, bây giờ mà phân nhà thì cũng quá gấp rút, nên chưa biết được đâu."
Bỗng nhiên có tiếng bước chân ồn ào, Nhị thiếu gia say khướt quát lên: "Ngũ đệ kìa..."
Hắn khoát tay, đuổi hầu nữa đi.
Nhị thiếu gia thở hổn hển nói: "Cầu thang này vừa hẹp vừa tối, chịu khó chút. Về sau tới Bình Kinh, anh trai dắt chú đến căn nhà lớn hơn."
Diệp Cầm không lên tiếng.
Không biết hắn ta đang say thật hay giả bộ, ôm bả vai Diệp Cầm, làm ra vẻ thân thiết: "Vị kia Tô tiểu thư kia đâu?"
Diệp Cầm nói: "Tiễn đi rồi."
Giả Tam nói: "Vâng, tiểu nhân đã đưa cô ấy đi, đưa đến đường lớn là đã có xe tới đón rồi."
Trong bóng đêm Diệp Cầm liếc hắn một cái: Giả Tam hoảng, chết cha, nói hơn nhiều rồi.
Cũng may Nhị thiếu gia không nghi ngờ, chỉ vỗ lưng hắn: "Hành lang tối quá, hay mình vào nhà rồi nói tiếp ha?"
Diệp Cầm nói: "Trong phòng chính đang thông gió, rất lạnh. Nói ở đây được rồi."
Ngón tay Tô Khuynh đè lên khóa cửa, ghé vào ván cửa nghe lén, trong lòng chán nản bản thân định đùa giỡn nên khóa cửa.wattpad_tichha_
Nhị thiếu gia đụng trúng cái đinh, nhưng cũng không tức giận. Tính tình Diệp Cầm luôn lạnh lùng như vậy, không bao giờ cho ai chút mặt mũi, chọc hắn giận lên hắn sẽ cắn ngược lại một ngụm, đúng là cái tính chó săn. Cảm thấy Hạc Tri nói quá đúng, không thể ở chung với người như thế,
Hắn ta rút một điếu thuốc ngậm lên miệng, cầm hộp thuốc lá đưa qua: "Hút không."
Diệp Cầm không hé răng. Hắn rút một điếu nhét vào miệng, Diệp Cầm ngậm rồi, người vẫn đứng yên.
Nhị thiếu gia nở nụ cười: "Ui, còn định đợi anh chú mồi lửa cho hả."
Diệp Cầm rũ mắt, dùng răng đẩy điếu thuốc, không giống dáng vẻ con nhà giàu. Còn Nhị thiếu gia lại cảm thấy hắn hỗn láo, nhưng cũng thấy hắn thú vị: Hỗn láo vẫn đỡ hơn ưu tú, có thể mua chuộc được.
Hắn ta chủ động châm thuốc cho Diệp Cầm: "Biết gì chưa, nhà chúng ta sắp tác ra rồi."
"Ừ."
"Lão ngũ, chú còn đi học, bây giờ muốn đi cùng anh hai, anh ba hay ở lại với cha?"
Diệp Cầm bất ngờ ho khan kịch liệt, bả vai run run, Nhị thiếu gia hoảng hố: "Chú không biết hút thuốc à!"
Thừa dịp này, Tô Khuynh vội mở khóa cửa.
Giả Tam nói: "Cũng đúng thôi, Lục di thái thái hút Phúc Thọ muốn bán mạng. Hút nhiều như vậy, từ nhỏ Ngũ thiếu đã sợ cái hãng này rồi ạ."
Nhị thiếu gia cho rằng hắn hồ đồ rồi, chạy lại vỗ lưng hắn: "Không hút được thì chú lấy làm gì?"
Diệp Cầm còn đang hít không khí, Giả Tam ngượng ngùng cười: "Này là do Nhị thiếu mời mà, đâu thể nào từ chối được."
Nhị thiếu gia có hơi cảm động, đồng thời trong lòng càng lo lắng: "Lão ngũ, chú yên tâm đi, mặc kệ người khác có đối xử với chú thế nào, anh ba tuyệt đối sẽ không bỏ chú không lo. Anh ba được phân bao nhiêu, thì sẽ cho chú một nửa." Thậm chí hắn ta còn nói, "Đến lúc đó chú có muốn kết hôn với cô Tô tiểu thư đi nữa thì anh với chị dâu chú cho tiền chú tổ chức thật lớn."
Ánh đèn lập lòe, Diệp Cầm giống như đang cười: "... Vậy anh trai sẽ cung phụng Phúc Thọ cho mẹ tôi sao?"
Ý này chính là phải nuôi luôn mẹ của hắn. Nhị thiếu gia thấy cũng ổn thôi, Lục di thái thái kia ốm yếu mỏng teo, không biết sống được vài năm nữa: "... Được chứ."
Diệp Cầm còn nói: "Tôi muốn đến Bình Kinh."
"Đương nhiên rồi." Nhị thiếu gia chậm rãi nhả một ngụm khói, nói, "Bình Kinh phát triển, tốt hơn nhiều so với cái chỗ thâm sơn cùng cốc này."
"Không phải ý đó."
Nhị thiếu gia ngẩn ra: "?"
"Không cần."
"Chú không muốn đi học?"
"Tôi không học."
Nhị thiếu gia nhìn hắn xem xét, Diệp Cầm cũng nghiêm túc nhìn hắn ta: "Tôi đã như vậy rồi đi học cũng không có tác dụng gì đâu?"
Nhị thiếu gia nghĩ, hắn đã nói rất rõ ràng —— Diệp Cầm luôn rõ ràng phải trái, tuy lời nói không xuôi tai, nhưng chắc chắn sẽ làm. Hắn hơn người khá cũng là ở điểm này. Thừa dịp hắn với Tô tiểu thư còn thân thiết thì đến Bình Kinh sớm hơn một chút cũng tốt, đỡ phải phát sinh biến số.
Vì thế đã quyết định: "Thông gió xong chưa, anh ba đưa chú về phòng."
Vừa nói xong đã đẩy cửa ra, Giả Tam định xông lên đi ngăn lại thì Diệp Cầm hướng về phía hắn ta đưa một ánh mắt, hắn ta lui ra phía sau.
Cửa sổ mở toang, gió lạnh vù vù thổi vào trong phòng. Trong phòng vừa tối lại vừa lạnh lẽo, Nhị thiếu gia nhìn Diệp Cầm vào phòng, hắn nhẹ nhàng quay đầu lại, bình tĩnh mà quỷ dị cười với hắn ta: "Anh ba ngủ ngon."
Hắn ta thấy lão Ngũ và phòng của hắn đều tối tăm u ám, rùng mình một cái, xoay người trở về.
Diệp Cầm từ từ di chuyển xe lăn đi vào, đi quanh phòng một vòng. Đi đến trước tủ quần áo mở tủ ra, trong tủ là Tô Khuynh đang rúc người lại một cục.
Cô ngồi trên làn váy bồng bềnh như đám mây, như tiên nữ ngồi trên nụ hoa bung nở, tóc đã tháo được một nửa, mái tóc đen xõa trên vai. Đang nghịch cái kẹp tóc lưu ly, sau đó ánh mắt đen nhánh ngẩng lên nhìn bọn hắn.
Giả Tam đau đầu nói: "Làm sao bây giờ."
Diệp Cầm xoay bánh xe, tay Tô Khuynh giữ chặt xe lăn: "Đừng đi ra ngoài." Cô hạ thấp âm thanh, hôm nay là một đêm lộn xộn không yên giấc, đề phòng nhỡ như có người khác đến tìm hắn nữa.
Diệp Cầm quay đầu nói với Giả Tam: "Vậy cậu đi ra ngoài ra."
Giả Tam: "...."
Cửa bị đóng lại. Diệp Cầm dễ dàng xoay xe lăn đi qua chỗ khác, Tô Khuynh gọi hắn: "Diệp Cầm..."
Hắn đành phải xoay xe lăn quay lại.
Trên mặt Tô Khuynh không biết là nóng hay bực bội, đỏ bừng một mảng, nhìn ngăn tủ quần áo, đôi mắt lấp lánh dưới hàng mi dài: "Giúp tôi, đóng cửa được không."
"..." Học mấy cái này thì nhanh lắm.
Hắn đẩy cửa che Tô Khuynh lại, wattpad_tichha_ trong lòng nghĩ, cái tủ này cũng không lớn, vậy mà Tô Khuynh có thể ngồi lọt vào đây.
Bên trong vang lên âm thanh xào xạt, như tiếng móng vuốt của mèo cào lên lòng người.
Không biết qua bao lâu, cô đẩy cánh cửa chui ra ngoài. Quần áo đã thay xong, trên môi cũng chùi sạch sẽ, mái tóc sau lưng tết lại đuôi sam. Cô xoay người ôm lấy bộ váy áo Tây phương, nhìn kỹ ngọc trai đính trên đó: "Không biết bộ váy này giặt như thế nào?"
"Không cần giặt."
Tô Khuynh mờ mịt nhìn hắn, hắn nói: "Cô cầm về đi."
Tô Khuynh nói: "Cái này không anh cho tôi mượn mặc sao?"
Diệp Cầm dừng một chút, đột nhiên nở nụ cười: "Vậy, trả lại đi."
Tô Khuynh muốn đưa cho hắn, hắn không nhận, nhìn cô: "Treo vào tủ quần áo của tôi đi."
Tô Khuynh xoay người mở tủ ra, dè dặt cẩn thận treo bộ lễ phục lên. Nhét vào bên trong toàn âu phục và trường sam tối màu, cái kia váy như đi nhầm vào lãnh địa của người khác, không hề hợp nhau: "Như vậy được chưa?"
Diệp Cầm nhìn bóng lưng cô, đáy mắt hàm chứa sự phóng túng, cười nhẹ: "Để vậy đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook