Luận Anh Hùng
-
Chương 34: Chỉ Là Vì Bụng Đói
Trương Thán không có lựa chọn, hắn không thể không kêu cứu mạng.
Khi bắt đầu giao chiến với Nhâm Quỷ Thần, hắn còn tràn đầy tự tin, nhưng khi Nhâm Quỷ Thần đánh ra một chưởng, lại đánh ra một chưởng, đánh đến chưởng thứ ba thì Trương Thán đã mất đi sự tin tưởng.
Đến khi Nhâm Quỷ Thần đánh ra chưởng thứ năm, lòng tin của Trương Thán đã hoàn toàn tan vỡ.
Hắn mất đi lòng tin, không phải là hắn từ bỏ.
Có một số người, thông thường vì vận may, hoàn cảnh và một vài nhân tố không thể tránh được, cho nên lòng tin bị dao động, nhưng bọn họ chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ khôi phục lại.
Dù là ai cũng có những lúc lòng tin dao động, nhất là trong trắc trở không ngừng và nghịch cảnh.
Lòng tin bị đè nén, không có nghĩa là bọn họ vĩnh viễn mất đi tin tưởng.
Lòng tin cũng giống như ngọn nến, gặp gió lớn sẽ tắt, nhưng khi có lửa lại có thể bùng lên.
Có một số việc, mặc dù không có lòng tin nhưng nhất định phải làm.
Trương Thán chính là loại người này, là người làm những chuyện này.
Hắn tiếp năm chưởng của Nhâm Quỷ Thần, lảo đảo thối lui, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt trước giờ vẫn ngăm đen cuối cùng cũng đã đổi màu. Cặp mắt sâu hóm của Nhâm Quỷ Thần toát ra vẻ chế nhạo, giống như chẳng hề để Trương Thán vào mắt, lại đi về phía Lôi Thuần.
Trương Thán thở hổn hển hai hơi, quát:
- Đứng lại!
Nhâm Quỷ Thần hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến hắn, vẫn tiếp tục đi tới.
Trương Thán nổi giận quát:
- Còn không đứng lại!
Nhâm Quỷ Thần lạnh lùng nói:
- Bại tướng dưới tay còn dám kêu lão tử dừng bước à!
Trương Thán nói:
- Tên bại tướng dưới tay, lão tử không cho phép ngươi đi thêm một bước.
Nhâm Quỷ Thần bỗng nhiên quay người, ngay cả nón lá vành trúc trên đầu cũng bị kéo theo lắc lư một hồi, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói gì?
Trương Thán dương dương tự đắc cầm một lệnh bài trúc trên tay, nói:
- Cái này có phải của ngươi không?
Nhâm Quỷ Thần vừa nhìn, trông thấy lệnh bài trú cnày phía trên khắc hình thần dơi, phía dưới khắc hình hải trãi *, chính giữa khắc tổ hợp đồ án đẩu ngưu *, cá chuồn, mãng xà, chính là lệnh bài của thánh chủ trong trong tổ chức Mê Thiên Thất Thánh. Nhâm Quỷ Thần thò tay tìm tòi trong áo, tìm cả buổi vẫn chưa rút tay ra. Trương Thán nghĩ mọi cách để nặn ra một nụ cười mà hắn cho là nham hiểm nhất, nói một cách khiêu khích:
- Thế nào? Đây là một trong “Thần Thâu bát pháp” của lão tử, gọi là “Không Thủ Bạch Nhận mạc”, nếu đại gia sờ vào chỗ chí mạng của ngươi, ngươi đã phải cúng cái mạng già rồi.
* Hải trãi: con vật trong truyền thuyết cổ, biết phân biệt phải trái, khi thấy người đánh nhau, nó sẽ dùng sừng húc kẻ gian.
Đẩu ngưu: hai ngôi sao trong chòm Nhị thập bát tú.
Ban đầu Nhâm Quỷ Thần vốn không coi Trương Thán ra gì, nhưng chỉ giao thủ vài chiêu mình đã hai lần bất lợi, một lần để cho hắn lột cúc áo bằng đồng xuống, còn một lần ngay cả lệnh bài trên người cũng bị hắn lấy đi, mà mình lại còn hồn nhiên không phát giác ra, trong lòng cũng thầm đổ mồ hôi, nói:
- Tiểu tử giỏi! Ta đúng là đã xem thường ngươi rồi. Ngươi tên gì?
- Ta họ Trương.
Trương Thán cười hì hì nói:
- Ngươi có thể gọi ta là Trương đại cự hiệp.
Có lẽ do gần mực thì đen, sau khi kết giao với Đường Bảo Ngưu, hắn cũng tự xưng là cự hiệp, thậm chí còn thêm vào một chữ “đại” phía trước cự hiệp.
Nhâm Quỷ Thần cũng không giận dữ, chỉ nói:
- Ngươi có thể lấy được trên người ta một chiếc cúc áo, một lệnh bài trúc, đã đủ làm ta bội phục. Lệnh bài trúc là vật của ta, xin hãy trả lại! Chuyện ở đây ngươi đừng nhúng tay vào, ta tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi.
Trương Thán nghe được lời nói của Nhâm Quỷ Thần không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cảm thấy có lẽ trận này không dùng mồm mép được, liền nói:
- Thứ ở trên người ngươi, ta lấy được thì là của ta. Ngươi muốn thì hãy tự mình lấy lại bằng bản lĩnh. Còn cúc đồng ta không cần, trả lại cho ngươi.
Nói xong hai ngón tay của hắn liền búng về phía hốc mắt bên dưới nón lá của Nhâm Quỷ Thần.
Lần đánh lén này Trương Thán cũng không hi vọng có thể gây tổn thương cho Nhâm Quỷ Thần, chỉ mong rằng lúc Nhâm Quỷ Thần né tránh, “Thần Thâu Bát Pháp” sẽ xuất động giật lấy chiếc nón là vành trúc trên mặt xuống, xem thử khuôn mặt của đối phương.
Không ngờ khi cúc đồng bay đến trước mặt Nhâm Quỷ Thần nửa thước, đột nhiên rung lên bắn sang bên trái, ghim thẳng vào trong cây cột.
Trương Thán chỉ loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt bên dưới nón lá vành trúc giật giật, lộ ra một chiếc cằm nhọn.
Chợt nghe Nhâm Quỷ Thần nói:
- Ngươi trả hay không trả?
“Thần Thâu bát pháp” của Trương Thán vốn đang định thừa cơ ra tay, không ngờ đối phương lại chẳng lộ ra chút sơ hở nào, hắn đành phải nói:
- Không hổ là Nhâm Quỷ Thần, chiêu vừa rồi gọi là “Quỷ Xuy Khí” phải không…
Nhâm Quỷ Thần lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi không trả, ta sẽ không khách sáo.
Trương Thán nói:
- Ta có thể lấy được lệnh bài của ngươi, vậy thì cũng có thể gỡ xuống được nón lá vành trúc của ngươi, ngươi không khách sáo cũng chẳng sao.
Nhâm Quỷ Thần lạnh lùng nói:
- Ngươi rõ ràng là nói kiểu tay ngang. Có thể lấy được lệnh bài của ta chẳng qua là trò lén lút nham hiểm. Nếu thật sự giao đấu, họ Trương ngươi hãy lo nhặt xác đi.
Khuôn mặt Trương Thán chỉ có thể đen chứ không thể đỏ, không thể đổi màu được, thở phì phì nói:
- “Thần Thâu bát pháp” của đại gia ta vừa rồi chỉ lộ ra một chút công phu. “Bát Đại Giang Hồ”, kim, phê, thải, quái, phong, hỏa, tước, sái, họ Trương ta không có gì không biết, không có gì không hiểu. Ngươi muốn cứng thì có cứng, gia nhi ta có một thân gan báo, đã từng trải qua biết bao nhiêu đầu đao mũi kiếm, đang đợi dạy cho ngươi một bài học đây.
Nhâm Quỷ Thần chợt cười:
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi mà dám xưng là người từng trải? Chẳng lẽ biết sắp sửa chết dưới tay lão tử, cho nên bị quỷ vỗ đầu nói ra những lời này.
Trương Thán cái gì có thể thua, chứ mồm mép trước giờ thì chưa từng chịu thiệt nửa câu:
- Quỷ thì có một tên ở ngay trước mắt, có điều chỉ xứng vỗ mông ngựa, chứ vỗ không nổi cái đầu trên cổ Trương đại gia ta.
Nhâm Quỷ Thần trong mắt hiện sát khí:
- Tốt! Lão tử có lòng giữ mạng cho ngươi, nhưng ngươi lại tưởng có thể ỷ thế hoành hành. Không cho ngươi một bài học, ngươi còn tưởng rằng họ Nhâm ta có thể xem thường.
Đột nhiên hắn lao đến, vươn tay trái ra bắt lấy lệnh bài trúc.
Tay trái Nhâm Quỷ Thần luôn buông xuống bất động, lúc này vừa vung lên đã giữ lấy lệnh bài.
Trương Thán đã sớm có phòng bị, nhưng dù hắn tập trung tinh thần đề phòng, cũng không ngờ được Nhâm Quỷ Thần lại ra tay nhanh như vậy, phiêu dật như thần, chớp nhoáng như quỷ, thật giống như giao long biến mình, quỷ thần khó lường.
Nhâm Quỷ Thần mặc dù bắt được lệnh bài, nhưng Trương Thán vẫn không chịu buông tay.
Trong thoáng chốc đó, hắn đã đánh ra mười một chiêu về phía Nhâm Quỷ Thần.
Mười một chiêu này liền mạch lưu loát, ngay cả Vương Tiểu Thạch vừa thấy cũng không nhịn được khen một tiếng:
- Hay!
Mười một chiêu này bao gồm “Tà Đan Ngạnh” trong “Kim Báo chưởng”, “Sư Tử Diêu Đầu” trong “Bát Quái Du Thân chưởng”, “Mãnh Hổ Phục Thung” trong “Thiếu Lâm Phục Hổ quyền”, “Thiết Ngưu Canh Địa” trong “Thiếu Lâm Thập Bát La Hán thủ”, chân đá “Tử Mẫu Uyên Ương thối” trong “Liên Chi bộ”, hai khuỷu tay thi triển “Thiết Môn Thuyên”, dùng chỉ làm kiếm sử ra “Cử Hỏa Thiêu Thiên”, lại dùng thủ thức “Phượng Hoàng Đan Triển Sí”, đồng thời biến chiêu đổi thức liên tục đánh ra “Trừu Lương Hoán Trụ” của “Thái sơn phái”, “Kim Trấn Cầm Giao” của “Ngũ Hành quyền”, lại xoay người vọt lên, chân trái hơi cong, chân phải vắt ngang qua đùi, vung quyền phất tay, chuyển thành thức “Lưu Tinh Cản Nguyệt”.
Nếu như mười một chiêu này do mười một người đánh ra thì chẳng có gì thần kỳ, bởi vì những chiêu này vốn là chiêu thức cơ bản của mười một môn phái.
Nhưng mười một chiêu này lại do cùng một người thi triển, hơn nữa lại là một hơi đồng thời đánh ra, mỗi chiêu đều giống như đã từng ở môn phái kia tập võ ít nhất mười sáu mười bảy năm.
Người dùng chiêu chỉ mới khoảng hai mươi tuổi.
Chỉ dựa vào điều này, có thể thấy Trương Thán tinh thông sở học các nhà như thế nào.
Có thể một hơi đánh ra mười một chiêu không hề sơ suất như vậy đã đáng để ngợi khen, càng kinh ngạc hơn là hắn lại dùng một tay đánh ra những chiêu thức này.
Tay kia của hắn còn đang nắm lệnh bài.
Hắn và Nhâm Quỷ Thần đều không ai muốn buông tay trước.
Một tay Nhâm Quỷ Thần vẫn đang nắm lệnh bài, muốn phá mười một chiêu này là chuyện không có khả năng.
Nhưng Nhâm Quỷ Thần vẫn phá được.
Hắn đánh ra một chưởng.
Một chưởng này nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng sự chuẩn xác của chiêu thức, tốc độ của kình lực, sắc bén của chưởng phong, mãnh liệt của chưởng lực, kiên cường của chưởng thế, thâm hậu của chưởng công khiến cho một chưởng này vừa phát đã liên tục phá vỡ mười một chiêu của Trương Thán.
Đây giống như là dưới mưa to gió lớn, chỉ cần khẽ chống dù là có thể che đậy không bị ướt nước mưa, lại giống như mây dày trên không, vẫn không ngăn được một tia chớp phá tan bầu trời.
Mười một chiêu của Trương Thán lập tức không có hiệu quả.
Nhưng hắn vẫn không nhụt chí, cũng không thể nhụt chí.
Trước khi đối thủ phát ra đòn tiếp theo, hắn nhất định phải đánh bại đối phương.
Đối phương không ngã, ngược lại người ngã sẽ là mình.
Chuyện trên đời cũng thường giống như vậy, nếu như ngươi công kích mà đối phương không ngã, bản thân chưa chắc đã có thể đứng vững được, cho nên nếu không nắm chắc phần thắng, thà rằng không phát động thế công.
Công kích người khác nguy hiểm như vậy, sao thế nhân lại thường thường làm không biết chán, mạo hiểm để đoạt công?
Không ai biết.
Trương Thán trước giờ không biết cái gì gọi là “không thành công cũng thành nhân”.
Hắn chỉ biết là một kích không thành liền rút lui ngay.
Chỉ cần kéo dài được một hơi, hắn sẽ có thể tiếp tục tấn công.
Cho nên hắn lại xông lên.
Hắn dùng sức bẻ một cái, giống như muốn bẻ lệnh bài ra làm hai, một người một nửa. Nhâm Quỷ Thần đương nhiên không muốn lệnh bài bị gãy, đành phải buông tay ra. Trương Thán lập tức toàn lực tấn công.
Lần này ngay cả Bạch Sầu Phi cũng không nhịn được bật thốt lên:
- Mười hai...
Y lại im lặng không nói nữa.
Lời y muốn nói là “mười hai đường ‘Tiến Bộ đoản thủ’ trong bảy mươi hai đường ‘Đại Cầm Nã pháp’ và ba mươi hai đường ‘Tiểu Cầm Nã thủ’ của đệ nhất ‘Cầm Nã thủ’ Hạng gia”, câu này rất dài cho nên y chỉ nói hai chữ liền không nói nữa.
Mặc dù y không nói tiếp, nhưng Trương Thán đã thi triển mười hai đường đoản thủ tinh túy của “Cầm Nã pháp”, tay không vào dao sắc, công nhanh thủ kín, di chuyển linh hoạt, biến hóa bất ngờ, gặp chiêu phá chiêu, gặp thức phá thức, mượn thức tiến chiêu, thần sung khí túc, thân nhẹ tay nhanh, trong khoảnh khắc đã “thoan, tung, khiêu, dược, thiểm, triển, đằng, na, ai, bang, tễ, kháo, tốc, tiểu, miên, nhuyễn, xảo”, hoàn thành cầm nã tuyệt kỹ.
Đệ nhất “Cầm Nã thủ” của Hạng gia danh chấn thiên hạ, Trương Thán lại không biết làm thế nào có được năm phần chân truyền, chỉ thấy “khởi, lạc, tiến, thối, thoan, tung, khiêu, dược, hợp, thiểm, tị, thổ, triệt, phóng, nã, khấu, án, áp, ban, đạn, thiết, chiết, toàn, banh”, thân hình thoắt ẩn hiện.
Có điều hắn lại gặp phải Nhâm Quỷ Thần.
Nhâm Quỷ Thần dùng bất biến ứng vạn biến. Mỗi lần đối phương đến gần, hắn liền đánh ra một chưởng.
Mỗi lần hắn đánh ra, thế công của Trương Thán liền bị phá tan.
Bất kể “Cầm Nã thuật” của Trương Thán lợi hại như thế nào, “Quỷ Thần phách” của đối phương vừa xuất ra, thế công của hắn liền tan rã.
Trương Thán trong lòng kêu khổ thấu trời, hắn biết đã chọc phải một kẻ rất khó dây vào.
Đang lúc hắn muốn rút lui, Nhâm Quỷ Thần lập tức ra tay bắt lấy lệnh bài.
Hai người lại hình thành cục diện giằng co.
Nhâm Quỷ Thần trong lòng không kêu khổ, nhưng là kêu gấp.
Bởi vì hắn nghe thấy Đường Bảo Ngưu đang nói năng lung tung với sư huynh, đem mấy cái kinh mạch gì đó tùy tiện gắn lại với nhau. Hắn lại hiểu rõ tính tình của Đặng Thương Sinh. Đặng Thương Sinh thuở nhỏ đọc sách không nhiều, gian khổ tự học võ thuật thành công, đối với tất cả nguyên lý liên quan đến võ thuật lại như thông mà không thông, như hiểu mà không hiểu. Mặc dù kiến thức nửa vời, nhưng hắn lại ham học như khát, phàm là gặp được võ học lý luận lại say mê như điên. Nhâm Quỷ Thần nghe thấy mấy cái đạo lý kinh mạch thật thật giả giả của Đường Bảo Ngưu kia, cũng biết là cưỡng từ đoạt lý. Nhưng đối với một người tự mình tìm tòi trong thời gian luyện thành “Thương Sinh thích”, vẫn không hề tự mãn như Đặng Thương Sinh, chính là một sự hấp dẫn rất lớn.
Vì vậy, Nhâm Quỷ Thần lập tức cao giọng cảnh báo Đặng Thương Sinh.
Mới đầu Đặng Thương Sinh còn nghe vào tai, nhưng vẫn khá say mê với “cao kiến” của Đường Bảo Ngưu.
Trương Thán thấy Nhâm Quỷ Thần bị mình toàn lực công kích, vẫn có thể biết rõ trận chiến bên kia như lòng bàn tay, lập tức cảm thấy mất mặt. Hắn muốn nói vài câu hào hùng, nhưng lại thở không ra hơi, lúc này hắn đã phát động “Phản Phản thần công”.
Nhâm Quỷ Thần đánh ra một chưởng, vốn cho rằng có thể dễ dàng bức lui Trương Thán, không ngờ một loại công lực tương phản lại dẫn dắt chưởng lực của mình đi, tiêu tan dung hòa, sau đó kết hợp với thế công của đối phương đánh tới như dời non lấp biển.
Kỳ lạ nhất là chưởng lực của đối phương do hai loại công lực bất đồng, hơn nữa hoàn toàn tương phản hợp thành.
Hai loại công lực bất đồng này lại đang bài xích, triệt tiêu, tan rã, xung kích lẫn nhau, sau đó hợp nhất, hình thành một đoàn chưởng lực quái dị khó hiểu, kết hợp với lực lượng của mình đánh trả về.
Đạo lý này có thể đưa ra một ví dụ: âm với âm sẽ thành dương. Nếu như người nào đó giữ gìn “nhân tính” tự nhiên, thật ra cũng giống như “phản đối phản nhân tính”. Nói cách khác, “phản phản” tức là “không phản”, “Phản Phản thần công” của Trương Thán chính là dựa theo đạo lý này khổ luyện thành.
Nhâm Quỷ Thần lần này cũng không dám khinh địch. Hai tay của hắn khép lại, đánh ra “Quỷ Thần phách” nghênh đón đoàn chưởng lực quái dị này.
“Ầm” một tiếng. Nhâm Quỷ Thần chẳng khác nào nghênh tiếp “Phản Phản thần công” của Trương Thán do hai đoàn kình lực quái dị hợp thành, cộng thêm chưởng lực vừa rồi tự mình đánh ra. Dù cho hắn công lực thâm hậu, cũng không chịu được lắc lư mấy cái.
Trương Thán đâu chịu buông tha, lập tức thi triển “Phản Phản thần công”, một chiêu “Vấn Tâm Vô Quý” lại đánh tới.
Nhâm Quỷ Thần mỗi lần đánh ra một chưởng, cũng giống như đối kháng với chưởng lực của mình phát ra lúc trước và nội lực của kẻ địch, phát chưởng càng nặng thì phản đòn càng mạnh. Cho dù “Quỷ Thần phách” của hắn đủ để kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, nhưng sau khi tiếp bảy tám chưởng cũng bị chấn đến huyết khí bốc lên, mắt nổ đom đóm.
Làm hắn khổ nhất là: hắn dù đang nguy cấp vẫn tai nghe tám hướng, phát ra lời cảnh cáo với Đặng Thương Sinh, nhưng Đặng Thương Sinh lại chẳng để vào tai.
Trương Thán thừa thắng xông lên, dĩ nhiên là chiêu sau còn mạnh hơn chiêu trước.
Nhưng sau khi đánh ra mười chiêu, chiêu sau của hắn lại yếu hơn chiêu trước.
Thật ra chỉ cần tiếp tục đánh, mỗi chiêu của Trương Thán đều mang theo dư lực của một chưởng phản công, Nhâm Quỷ Thần mỗi lần xuất chiêu cũng giống như giơ tảng đá lớn nện vào chân mình, hắn không có đường nào không thua.
Vì sao thế công của Trương Thán lại yếu đi?
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn đói bụng rồi.
Khi bắt đầu giao chiến với Nhâm Quỷ Thần, hắn còn tràn đầy tự tin, nhưng khi Nhâm Quỷ Thần đánh ra một chưởng, lại đánh ra một chưởng, đánh đến chưởng thứ ba thì Trương Thán đã mất đi sự tin tưởng.
Đến khi Nhâm Quỷ Thần đánh ra chưởng thứ năm, lòng tin của Trương Thán đã hoàn toàn tan vỡ.
Hắn mất đi lòng tin, không phải là hắn từ bỏ.
Có một số người, thông thường vì vận may, hoàn cảnh và một vài nhân tố không thể tránh được, cho nên lòng tin bị dao động, nhưng bọn họ chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ khôi phục lại.
Dù là ai cũng có những lúc lòng tin dao động, nhất là trong trắc trở không ngừng và nghịch cảnh.
Lòng tin bị đè nén, không có nghĩa là bọn họ vĩnh viễn mất đi tin tưởng.
Lòng tin cũng giống như ngọn nến, gặp gió lớn sẽ tắt, nhưng khi có lửa lại có thể bùng lên.
Có một số việc, mặc dù không có lòng tin nhưng nhất định phải làm.
Trương Thán chính là loại người này, là người làm những chuyện này.
Hắn tiếp năm chưởng của Nhâm Quỷ Thần, lảo đảo thối lui, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt trước giờ vẫn ngăm đen cuối cùng cũng đã đổi màu. Cặp mắt sâu hóm của Nhâm Quỷ Thần toát ra vẻ chế nhạo, giống như chẳng hề để Trương Thán vào mắt, lại đi về phía Lôi Thuần.
Trương Thán thở hổn hển hai hơi, quát:
- Đứng lại!
Nhâm Quỷ Thần hừ lạnh một tiếng, không quan tâm đến hắn, vẫn tiếp tục đi tới.
Trương Thán nổi giận quát:
- Còn không đứng lại!
Nhâm Quỷ Thần lạnh lùng nói:
- Bại tướng dưới tay còn dám kêu lão tử dừng bước à!
Trương Thán nói:
- Tên bại tướng dưới tay, lão tử không cho phép ngươi đi thêm một bước.
Nhâm Quỷ Thần bỗng nhiên quay người, ngay cả nón lá vành trúc trên đầu cũng bị kéo theo lắc lư một hồi, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói gì?
Trương Thán dương dương tự đắc cầm một lệnh bài trúc trên tay, nói:
- Cái này có phải của ngươi không?
Nhâm Quỷ Thần vừa nhìn, trông thấy lệnh bài trú cnày phía trên khắc hình thần dơi, phía dưới khắc hình hải trãi *, chính giữa khắc tổ hợp đồ án đẩu ngưu *, cá chuồn, mãng xà, chính là lệnh bài của thánh chủ trong trong tổ chức Mê Thiên Thất Thánh. Nhâm Quỷ Thần thò tay tìm tòi trong áo, tìm cả buổi vẫn chưa rút tay ra. Trương Thán nghĩ mọi cách để nặn ra một nụ cười mà hắn cho là nham hiểm nhất, nói một cách khiêu khích:
- Thế nào? Đây là một trong “Thần Thâu bát pháp” của lão tử, gọi là “Không Thủ Bạch Nhận mạc”, nếu đại gia sờ vào chỗ chí mạng của ngươi, ngươi đã phải cúng cái mạng già rồi.
* Hải trãi: con vật trong truyền thuyết cổ, biết phân biệt phải trái, khi thấy người đánh nhau, nó sẽ dùng sừng húc kẻ gian.
Đẩu ngưu: hai ngôi sao trong chòm Nhị thập bát tú.
Ban đầu Nhâm Quỷ Thần vốn không coi Trương Thán ra gì, nhưng chỉ giao thủ vài chiêu mình đã hai lần bất lợi, một lần để cho hắn lột cúc áo bằng đồng xuống, còn một lần ngay cả lệnh bài trên người cũng bị hắn lấy đi, mà mình lại còn hồn nhiên không phát giác ra, trong lòng cũng thầm đổ mồ hôi, nói:
- Tiểu tử giỏi! Ta đúng là đã xem thường ngươi rồi. Ngươi tên gì?
- Ta họ Trương.
Trương Thán cười hì hì nói:
- Ngươi có thể gọi ta là Trương đại cự hiệp.
Có lẽ do gần mực thì đen, sau khi kết giao với Đường Bảo Ngưu, hắn cũng tự xưng là cự hiệp, thậm chí còn thêm vào một chữ “đại” phía trước cự hiệp.
Nhâm Quỷ Thần cũng không giận dữ, chỉ nói:
- Ngươi có thể lấy được trên người ta một chiếc cúc áo, một lệnh bài trúc, đã đủ làm ta bội phục. Lệnh bài trúc là vật của ta, xin hãy trả lại! Chuyện ở đây ngươi đừng nhúng tay vào, ta tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi.
Trương Thán nghe được lời nói của Nhâm Quỷ Thần không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cảm thấy có lẽ trận này không dùng mồm mép được, liền nói:
- Thứ ở trên người ngươi, ta lấy được thì là của ta. Ngươi muốn thì hãy tự mình lấy lại bằng bản lĩnh. Còn cúc đồng ta không cần, trả lại cho ngươi.
Nói xong hai ngón tay của hắn liền búng về phía hốc mắt bên dưới nón lá của Nhâm Quỷ Thần.
Lần đánh lén này Trương Thán cũng không hi vọng có thể gây tổn thương cho Nhâm Quỷ Thần, chỉ mong rằng lúc Nhâm Quỷ Thần né tránh, “Thần Thâu Bát Pháp” sẽ xuất động giật lấy chiếc nón là vành trúc trên mặt xuống, xem thử khuôn mặt của đối phương.
Không ngờ khi cúc đồng bay đến trước mặt Nhâm Quỷ Thần nửa thước, đột nhiên rung lên bắn sang bên trái, ghim thẳng vào trong cây cột.
Trương Thán chỉ loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt bên dưới nón lá vành trúc giật giật, lộ ra một chiếc cằm nhọn.
Chợt nghe Nhâm Quỷ Thần nói:
- Ngươi trả hay không trả?
“Thần Thâu bát pháp” của Trương Thán vốn đang định thừa cơ ra tay, không ngờ đối phương lại chẳng lộ ra chút sơ hở nào, hắn đành phải nói:
- Không hổ là Nhâm Quỷ Thần, chiêu vừa rồi gọi là “Quỷ Xuy Khí” phải không…
Nhâm Quỷ Thần lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi không trả, ta sẽ không khách sáo.
Trương Thán nói:
- Ta có thể lấy được lệnh bài của ngươi, vậy thì cũng có thể gỡ xuống được nón lá vành trúc của ngươi, ngươi không khách sáo cũng chẳng sao.
Nhâm Quỷ Thần lạnh lùng nói:
- Ngươi rõ ràng là nói kiểu tay ngang. Có thể lấy được lệnh bài của ta chẳng qua là trò lén lút nham hiểm. Nếu thật sự giao đấu, họ Trương ngươi hãy lo nhặt xác đi.
Khuôn mặt Trương Thán chỉ có thể đen chứ không thể đỏ, không thể đổi màu được, thở phì phì nói:
- “Thần Thâu bát pháp” của đại gia ta vừa rồi chỉ lộ ra một chút công phu. “Bát Đại Giang Hồ”, kim, phê, thải, quái, phong, hỏa, tước, sái, họ Trương ta không có gì không biết, không có gì không hiểu. Ngươi muốn cứng thì có cứng, gia nhi ta có một thân gan báo, đã từng trải qua biết bao nhiêu đầu đao mũi kiếm, đang đợi dạy cho ngươi một bài học đây.
Nhâm Quỷ Thần chợt cười:
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi mà dám xưng là người từng trải? Chẳng lẽ biết sắp sửa chết dưới tay lão tử, cho nên bị quỷ vỗ đầu nói ra những lời này.
Trương Thán cái gì có thể thua, chứ mồm mép trước giờ thì chưa từng chịu thiệt nửa câu:
- Quỷ thì có một tên ở ngay trước mắt, có điều chỉ xứng vỗ mông ngựa, chứ vỗ không nổi cái đầu trên cổ Trương đại gia ta.
Nhâm Quỷ Thần trong mắt hiện sát khí:
- Tốt! Lão tử có lòng giữ mạng cho ngươi, nhưng ngươi lại tưởng có thể ỷ thế hoành hành. Không cho ngươi một bài học, ngươi còn tưởng rằng họ Nhâm ta có thể xem thường.
Đột nhiên hắn lao đến, vươn tay trái ra bắt lấy lệnh bài trúc.
Tay trái Nhâm Quỷ Thần luôn buông xuống bất động, lúc này vừa vung lên đã giữ lấy lệnh bài.
Trương Thán đã sớm có phòng bị, nhưng dù hắn tập trung tinh thần đề phòng, cũng không ngờ được Nhâm Quỷ Thần lại ra tay nhanh như vậy, phiêu dật như thần, chớp nhoáng như quỷ, thật giống như giao long biến mình, quỷ thần khó lường.
Nhâm Quỷ Thần mặc dù bắt được lệnh bài, nhưng Trương Thán vẫn không chịu buông tay.
Trong thoáng chốc đó, hắn đã đánh ra mười một chiêu về phía Nhâm Quỷ Thần.
Mười một chiêu này liền mạch lưu loát, ngay cả Vương Tiểu Thạch vừa thấy cũng không nhịn được khen một tiếng:
- Hay!
Mười một chiêu này bao gồm “Tà Đan Ngạnh” trong “Kim Báo chưởng”, “Sư Tử Diêu Đầu” trong “Bát Quái Du Thân chưởng”, “Mãnh Hổ Phục Thung” trong “Thiếu Lâm Phục Hổ quyền”, “Thiết Ngưu Canh Địa” trong “Thiếu Lâm Thập Bát La Hán thủ”, chân đá “Tử Mẫu Uyên Ương thối” trong “Liên Chi bộ”, hai khuỷu tay thi triển “Thiết Môn Thuyên”, dùng chỉ làm kiếm sử ra “Cử Hỏa Thiêu Thiên”, lại dùng thủ thức “Phượng Hoàng Đan Triển Sí”, đồng thời biến chiêu đổi thức liên tục đánh ra “Trừu Lương Hoán Trụ” của “Thái sơn phái”, “Kim Trấn Cầm Giao” của “Ngũ Hành quyền”, lại xoay người vọt lên, chân trái hơi cong, chân phải vắt ngang qua đùi, vung quyền phất tay, chuyển thành thức “Lưu Tinh Cản Nguyệt”.
Nếu như mười một chiêu này do mười một người đánh ra thì chẳng có gì thần kỳ, bởi vì những chiêu này vốn là chiêu thức cơ bản của mười một môn phái.
Nhưng mười một chiêu này lại do cùng một người thi triển, hơn nữa lại là một hơi đồng thời đánh ra, mỗi chiêu đều giống như đã từng ở môn phái kia tập võ ít nhất mười sáu mười bảy năm.
Người dùng chiêu chỉ mới khoảng hai mươi tuổi.
Chỉ dựa vào điều này, có thể thấy Trương Thán tinh thông sở học các nhà như thế nào.
Có thể một hơi đánh ra mười một chiêu không hề sơ suất như vậy đã đáng để ngợi khen, càng kinh ngạc hơn là hắn lại dùng một tay đánh ra những chiêu thức này.
Tay kia của hắn còn đang nắm lệnh bài.
Hắn và Nhâm Quỷ Thần đều không ai muốn buông tay trước.
Một tay Nhâm Quỷ Thần vẫn đang nắm lệnh bài, muốn phá mười một chiêu này là chuyện không có khả năng.
Nhưng Nhâm Quỷ Thần vẫn phá được.
Hắn đánh ra một chưởng.
Một chưởng này nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng sự chuẩn xác của chiêu thức, tốc độ của kình lực, sắc bén của chưởng phong, mãnh liệt của chưởng lực, kiên cường của chưởng thế, thâm hậu của chưởng công khiến cho một chưởng này vừa phát đã liên tục phá vỡ mười một chiêu của Trương Thán.
Đây giống như là dưới mưa to gió lớn, chỉ cần khẽ chống dù là có thể che đậy không bị ướt nước mưa, lại giống như mây dày trên không, vẫn không ngăn được một tia chớp phá tan bầu trời.
Mười một chiêu của Trương Thán lập tức không có hiệu quả.
Nhưng hắn vẫn không nhụt chí, cũng không thể nhụt chí.
Trước khi đối thủ phát ra đòn tiếp theo, hắn nhất định phải đánh bại đối phương.
Đối phương không ngã, ngược lại người ngã sẽ là mình.
Chuyện trên đời cũng thường giống như vậy, nếu như ngươi công kích mà đối phương không ngã, bản thân chưa chắc đã có thể đứng vững được, cho nên nếu không nắm chắc phần thắng, thà rằng không phát động thế công.
Công kích người khác nguy hiểm như vậy, sao thế nhân lại thường thường làm không biết chán, mạo hiểm để đoạt công?
Không ai biết.
Trương Thán trước giờ không biết cái gì gọi là “không thành công cũng thành nhân”.
Hắn chỉ biết là một kích không thành liền rút lui ngay.
Chỉ cần kéo dài được một hơi, hắn sẽ có thể tiếp tục tấn công.
Cho nên hắn lại xông lên.
Hắn dùng sức bẻ một cái, giống như muốn bẻ lệnh bài ra làm hai, một người một nửa. Nhâm Quỷ Thần đương nhiên không muốn lệnh bài bị gãy, đành phải buông tay ra. Trương Thán lập tức toàn lực tấn công.
Lần này ngay cả Bạch Sầu Phi cũng không nhịn được bật thốt lên:
- Mười hai...
Y lại im lặng không nói nữa.
Lời y muốn nói là “mười hai đường ‘Tiến Bộ đoản thủ’ trong bảy mươi hai đường ‘Đại Cầm Nã pháp’ và ba mươi hai đường ‘Tiểu Cầm Nã thủ’ của đệ nhất ‘Cầm Nã thủ’ Hạng gia”, câu này rất dài cho nên y chỉ nói hai chữ liền không nói nữa.
Mặc dù y không nói tiếp, nhưng Trương Thán đã thi triển mười hai đường đoản thủ tinh túy của “Cầm Nã pháp”, tay không vào dao sắc, công nhanh thủ kín, di chuyển linh hoạt, biến hóa bất ngờ, gặp chiêu phá chiêu, gặp thức phá thức, mượn thức tiến chiêu, thần sung khí túc, thân nhẹ tay nhanh, trong khoảnh khắc đã “thoan, tung, khiêu, dược, thiểm, triển, đằng, na, ai, bang, tễ, kháo, tốc, tiểu, miên, nhuyễn, xảo”, hoàn thành cầm nã tuyệt kỹ.
Đệ nhất “Cầm Nã thủ” của Hạng gia danh chấn thiên hạ, Trương Thán lại không biết làm thế nào có được năm phần chân truyền, chỉ thấy “khởi, lạc, tiến, thối, thoan, tung, khiêu, dược, hợp, thiểm, tị, thổ, triệt, phóng, nã, khấu, án, áp, ban, đạn, thiết, chiết, toàn, banh”, thân hình thoắt ẩn hiện.
Có điều hắn lại gặp phải Nhâm Quỷ Thần.
Nhâm Quỷ Thần dùng bất biến ứng vạn biến. Mỗi lần đối phương đến gần, hắn liền đánh ra một chưởng.
Mỗi lần hắn đánh ra, thế công của Trương Thán liền bị phá tan.
Bất kể “Cầm Nã thuật” của Trương Thán lợi hại như thế nào, “Quỷ Thần phách” của đối phương vừa xuất ra, thế công của hắn liền tan rã.
Trương Thán trong lòng kêu khổ thấu trời, hắn biết đã chọc phải một kẻ rất khó dây vào.
Đang lúc hắn muốn rút lui, Nhâm Quỷ Thần lập tức ra tay bắt lấy lệnh bài.
Hai người lại hình thành cục diện giằng co.
Nhâm Quỷ Thần trong lòng không kêu khổ, nhưng là kêu gấp.
Bởi vì hắn nghe thấy Đường Bảo Ngưu đang nói năng lung tung với sư huynh, đem mấy cái kinh mạch gì đó tùy tiện gắn lại với nhau. Hắn lại hiểu rõ tính tình của Đặng Thương Sinh. Đặng Thương Sinh thuở nhỏ đọc sách không nhiều, gian khổ tự học võ thuật thành công, đối với tất cả nguyên lý liên quan đến võ thuật lại như thông mà không thông, như hiểu mà không hiểu. Mặc dù kiến thức nửa vời, nhưng hắn lại ham học như khát, phàm là gặp được võ học lý luận lại say mê như điên. Nhâm Quỷ Thần nghe thấy mấy cái đạo lý kinh mạch thật thật giả giả của Đường Bảo Ngưu kia, cũng biết là cưỡng từ đoạt lý. Nhưng đối với một người tự mình tìm tòi trong thời gian luyện thành “Thương Sinh thích”, vẫn không hề tự mãn như Đặng Thương Sinh, chính là một sự hấp dẫn rất lớn.
Vì vậy, Nhâm Quỷ Thần lập tức cao giọng cảnh báo Đặng Thương Sinh.
Mới đầu Đặng Thương Sinh còn nghe vào tai, nhưng vẫn khá say mê với “cao kiến” của Đường Bảo Ngưu.
Trương Thán thấy Nhâm Quỷ Thần bị mình toàn lực công kích, vẫn có thể biết rõ trận chiến bên kia như lòng bàn tay, lập tức cảm thấy mất mặt. Hắn muốn nói vài câu hào hùng, nhưng lại thở không ra hơi, lúc này hắn đã phát động “Phản Phản thần công”.
Nhâm Quỷ Thần đánh ra một chưởng, vốn cho rằng có thể dễ dàng bức lui Trương Thán, không ngờ một loại công lực tương phản lại dẫn dắt chưởng lực của mình đi, tiêu tan dung hòa, sau đó kết hợp với thế công của đối phương đánh tới như dời non lấp biển.
Kỳ lạ nhất là chưởng lực của đối phương do hai loại công lực bất đồng, hơn nữa hoàn toàn tương phản hợp thành.
Hai loại công lực bất đồng này lại đang bài xích, triệt tiêu, tan rã, xung kích lẫn nhau, sau đó hợp nhất, hình thành một đoàn chưởng lực quái dị khó hiểu, kết hợp với lực lượng của mình đánh trả về.
Đạo lý này có thể đưa ra một ví dụ: âm với âm sẽ thành dương. Nếu như người nào đó giữ gìn “nhân tính” tự nhiên, thật ra cũng giống như “phản đối phản nhân tính”. Nói cách khác, “phản phản” tức là “không phản”, “Phản Phản thần công” của Trương Thán chính là dựa theo đạo lý này khổ luyện thành.
Nhâm Quỷ Thần lần này cũng không dám khinh địch. Hai tay của hắn khép lại, đánh ra “Quỷ Thần phách” nghênh đón đoàn chưởng lực quái dị này.
“Ầm” một tiếng. Nhâm Quỷ Thần chẳng khác nào nghênh tiếp “Phản Phản thần công” của Trương Thán do hai đoàn kình lực quái dị hợp thành, cộng thêm chưởng lực vừa rồi tự mình đánh ra. Dù cho hắn công lực thâm hậu, cũng không chịu được lắc lư mấy cái.
Trương Thán đâu chịu buông tha, lập tức thi triển “Phản Phản thần công”, một chiêu “Vấn Tâm Vô Quý” lại đánh tới.
Nhâm Quỷ Thần mỗi lần đánh ra một chưởng, cũng giống như đối kháng với chưởng lực của mình phát ra lúc trước và nội lực của kẻ địch, phát chưởng càng nặng thì phản đòn càng mạnh. Cho dù “Quỷ Thần phách” của hắn đủ để kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, nhưng sau khi tiếp bảy tám chưởng cũng bị chấn đến huyết khí bốc lên, mắt nổ đom đóm.
Làm hắn khổ nhất là: hắn dù đang nguy cấp vẫn tai nghe tám hướng, phát ra lời cảnh cáo với Đặng Thương Sinh, nhưng Đặng Thương Sinh lại chẳng để vào tai.
Trương Thán thừa thắng xông lên, dĩ nhiên là chiêu sau còn mạnh hơn chiêu trước.
Nhưng sau khi đánh ra mười chiêu, chiêu sau của hắn lại yếu hơn chiêu trước.
Thật ra chỉ cần tiếp tục đánh, mỗi chiêu của Trương Thán đều mang theo dư lực của một chưởng phản công, Nhâm Quỷ Thần mỗi lần xuất chiêu cũng giống như giơ tảng đá lớn nện vào chân mình, hắn không có đường nào không thua.
Vì sao thế công của Trương Thán lại yếu đi?
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn đói bụng rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook