Luận Anh Hùng
-
Chương 13: Đao Và Đầu Người
- Tô Mộng Chẩm đúng là không phải người. Trong tình hình đó, hắn trúng phải “lục đậu” của Hoa Vô Thác, cộng thêm ta, Cổ Đổng và Hoa Vô Thác đồng loạt vây đánh, còn có bốn trăm cây nỏ từ bên ngoài nhắm chuẩn vào, nhưng hắn lại chỉ cần một đao nơi tay… Hắn vừa vung đao liền khoét đi một khối thịt lớn dính độc trên chân của mình, đao tiếp theo bức lui ta và Hoa Vô Thác, một đao nữa lại giết chết Cổ Đổng. Thanh ma đao này càng uống máu thì càng đỏ hơn. Nếu như chúng ta chạy chậm một bước, chỉ sợ… Đao của Tô Mộng Chẩm không phải là đao. Một đao kia của hắn không phải nhắm vào chúng ta, nhưng lại khiến chúng ta cảm thấy không thể kháng cự được, chỉ có cách lui về phía sau. Một đao kinh khủng đó trước giờ chúng ta chưa từng thấy. Nhưng mà, từ xa nhìn đao của Tô Mộng Chẩm chém về phía Cổ Đổng lại cảm thấy vô cùng rực rỡ, hào hoa phong nhã làm cho người ta không thể chống đỡ, Cổ Đổng liền bị một đao này khiến cho đầu mình hai nơi. Đây là đao gì? Tô Mộng Chẩm là người thế nào? Con người làm sao có thể sử ra một đao như vậy?
“Đậu Tử Bà Bà” vẫn còn sợ hãi, nghĩ đến một đao rực rỡ và kinh khủng kia, vốn đang bẩm báo tình hình với Lôi Cổn lại trở thành lẩm bẩm, bắt đầu nói năng lộn xộn.
- Ta trốn ở trong tường, kiềm chế hô hấp, kiềm chế tạp niệm, thậm chí kiềm chế cả mạch đập và tim đập, làm vậy để tên khốn họ Tô không thể phát hiện, cho nên mới có thể một kích thành công. Ốc Phu Tử trúng ba mũi “Hóa Cốt châm” của ta, nếu không với “Thiếu Dương Suất Bi Thủ” của hắn, không ai có thể dễ dàng khống chế được đại cuộc… Sau đó ta lại dốc sức đấu với Trà Hoa, buộc hắn độc phát thân vong; còn ngăn cản Sư Vô Quý, khiến cho hắn không thể tới giúp tên khốn họ Tô. Có điều bỗng nhiên lại xuất hiện hai tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, bằng không họ Tô sớm đã nằm trên mặt đất, không thể tiếp tục làm hảo hán trên giang hồ rồi.
Trên trán “Hoa Y Hòa Thượng” đầy bọt nước, cũng không biết là đổ mồ hôi hay là nước mưa. Nhìn áo hoa gấm vóc trên người hắn, nếu không phải trên trán có những vết tàn hương, nhất định người ta sẽ cho rằng hắn chỉ có đầu trọc chứ không phải là hòa thượng.
- Ta bố trí bốn trăm tiễn thủ, vốn muốn xuyên thủng bốn trăm cái lỗ trên người Tô công tử, nhưng hai kẻ kia đột nhiên xuất hiện khiến thế trận của chúng ta bị thiếu hụt, dẫn đến trận thế đại loạn. Trên đời có rất nhiều chuyện đều xảy ra khi không ngờ đến. Có nhiều việc nhỏ chẳng hề ý nghĩa, hoặc là ý niệm nhất thời, ngày sau lại có thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn, thậm chí là có thể thay đổi triều đại, viết lại sử sách. Ta cảm thấy trong hành động lần này, trước đó không hề suy nghĩ đến những chuyện bất ngờ sẽ xảy ra, đó là nguyên nhân chính khiến chúng ta thất bại.
“Tam Tiễn Tướng Quân” có hàm râu quai nón dày đặc như cỏ dại, nhưng khuôn mặt lại gầy nhom, xương gò má cao hẹp, lông mi cũng rất dày, cho nên thoạt nhìn chỉ thấy dưới mũ sắt là râu đen đoàn lớn đoàn nhỏ chứ không thấy gương mặt của hắn.
- Xong hết rồi! Tô Mộng Chẩm là kẻ có thù tất báo. Các người nói hành động lần này nhất định có thể đưa Tô Mộng Chẩm vào chỗ chết, cho nên ta mới dám ra tay. Nhưng hành động quan trọng như vậy tại sao Tổng đường chủ lại không đến? Tại sao Đại đường chủ cũng không xuất hiện? Bây giờ Tô Mộng Chẩm không chết, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, ít nhất thì hắn cũng sẽ tới giết ta. Ngũ đường chủ, ngài phải chủ trì công đạo cho ta!
Hoa Vô Thác toàn thân đều đang run lên, hắn chưa từng sợ hãi như vậy. Trước kia khi đối mặt với sinh tử, hắn vẫn còn có bản sắc hào hùng, nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy hoàn toàn bàng hoàng và bất lực, bởi vì hắn bỗng nhiên mất đi lực lượng khiến hắn dũng cảm và hăng hái.
“Lực lượng” này là gì?
Vì sao sau khi hắn “bán đứng” chủ nhân, đánh lén “huynh đệ” của mình, lực lượng đó lại đột nhiên biến mất?
Bây giờ đến phiên Lôi Cổn lên tiếng.
Đôi mắt to uy thế của hắn như sấm động đảo qua, “Đậu Tử Bà Bà”, “Hoa Y Hòa Thượng”, “Tam Tiễn Tướng Quân” và Hoa Vô Thác đều có cảm giác như bị lôi đình quét qua.
Giọng nói của Lôi Cổn cũng như tiếng sấm cuồn cuộn:
- “Đậu Tử Bà Bà”, ngươi như vậy là đang làm tăng chí khí của kẻ khác mà lại hạ thấp uy phong của mình. Thật ra lần này các ngươi làm cũng không tệ, ít nhất cũng đã giết được hai viên đại tướng bên cạnh tên quỷ bệnh lao đó, dọa hắn một phen khiến hắn phải tạm thời lo chỉnh đốn đại sự bên trong. Họ Tô chỉ là người, đao do người dùng cũng chỉ là đao, sao ngươi càng sống lại càng co đầu như thế?
Hắn lại quay sang “Hoa Y Hòa Thượng”:
- Trong chiến dịch lần này mọi người đều mạo hiểm, tất cả đều có công. “Hoa Y Hòa Thượng” lại giống như muốn tranh công đầu. Nếu như giết được họ Tô, ngươi giành công theo lý còn có thể châm chước được, nhưng hiện giờ họ Tô còn chưa chết, ngươi tranh giành cái gì?
Hắn lại quay sang “Tam Tiễn Tướng Quân”:
- Lỗ Tam Tiễn, những lời vừa rồi của ngươi là tự xét lại mình hay là đùn đẩy trách nhiệm? Đừng quên tướng bên thua không thể xưng là dũng. Ngươi dẫn theo bốn trăm tiễn thủ, bắn không chết được một tên quỷ bệnh lao, nếu như phải kiểm điểm e rằng chính ngươi cũng không rõ phải trình bày như thế nào.
Hắn lại nói với Hoa Vô Thác:
- Khi triển khai hành động lần này chúng ta đã không sợ họ Tô trả thù. Tốt nhất là tên quỷ bệnh lao kia có gan đến, Lôi lão ngũ ta sẽ ở nơi này chờ hắn. Hoa Vô Thác, ngươi đặt cược vào ván này không sai, đừng mất hồn mất vía không ra dáng nam nhân như thế.
Lôi Cổn lại trừng mắt nhìn mỗi người một cái, cho đến khi hắn cảm thấy ánh mắt đủ để thấu đến tim gan mới nói:
- Hiện giờ Họ Tô đã bị thương, còn bị mất người, ít nhất phải chỉnh đốn một phen. Lần này làm giảm nhuệ khí của hắn cũng xem như chuyện tốt, có đúng không?
Khi hắn hỏi “có đúng không?”, hắn dương nhiên mong chờ người khác trả lời là “đúng”, không hi vọng nghe được câu trả lời “không”.
Nếu như hắn muốn người khác trả lời “không”, vấn đề của hắn dĩ nhiên sẽ không cho người ta có cở hội có trả lời là “đúng”.
Có một số người lúc họp mặt, chỉ hi vọng người khác đem theo lỗ tai chứ không cần đem miệng, đương nhiên lúc cần ca ngợi hay phụ họa thì ngoại lệ.
Ngay khi hắn hỏi “có đúng không?”, trong tiếng mưa rơi ồn ã bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng còi chói tai.
Tiếng còi chói tai liên tục không ngừng.
Sắc mặt Lôi Cổn biến đổi.
Ba hán tử mặc áo dài có tay áo rộng, vạt áo ngắn đồng thời tiến vào phòng chính, đồng loạt quỳ xuống. Lôi Cổn nói ngay:
- Nói đi!
Hai người đằng sau đứng sang một bên. Gã hán tử dẫn đầu nói:
- Phía trước có địch xâm phạm, Thập Nhất đường chủ đang toàn diện kháng cự.
Hoa Vô Thác nghe được mặt như tro tàn, toàn thân run lên.
Lôi Cổn chỉ “ừm” một tiếng, nói:
- Đúng là to gan!
Hắn lại “ừm” một tiếng, lập tức quay sang Tam Tiễn Tướng Quân nói:
- Ngươi hãy dẫn người đi bảo vệ phía sau!
Tiếng của hắn như sấm rền:
- Bọn chúng tấn công phía trước, vậy thì càng phải đề phòng phía sau.
Tam Tiễn Tướng Quân lập tức đứng lên, đáp:
- Rõ!
Dứt lời liền chạy ngay đi.
Hoa Vô Thác thất thần nói:
- Hắn… hắn đến rồi sao?
Lôi Cổn hít sâu một hơi, liên tiếp phát đi bảy lệnh cầu viện khẩn cấp, nghĩ thầm: “Tổng đường chủ và Đại đường chủ rốt cuộc đang ở đâu? Nếu không thì lão Nhị, lão Tam, lão Tứ ít nhất cũng phải có người đến chứ.”
Nhưng nghĩ đến việc sắp quyết đấu với Tô Mộng Chẩm danh chấn thiên hạ, hắn lại hưng phấn đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Hắn ổn định tinh thần một chút, nói:
- Tốt! Nếu hắn đã đến, chúng ta hãy ra nghênh đón!
Bỗng nghe một giọng nói vang lên:
- Không cần.
Giọng nói đó vang lên trước người Lôi Cổn.
Sau đó chính là một ánh đao bay lên.
Ánh đao hái xuống chiếc đầu trên cổ Hoa Vô Thác.
Ánh đao đó lại đến từ hai gã hán tử đứng bên cạnh kia.
Lôi Cổn hét lớn một tiếng, đôi xích chuỳ bên trái nặng chín mươi ba cân, bên phải nặng năm mươi chín cân lập tức bay ra. Loại binh khí kỳ môn có trọng lượng bất đồng này khó nhất là thu phát, nhưng một khi luyện thành lại là binh khí khó chống đỡ nhất, sở trường đánh xa và lực sát thương lớn.
Xích chùy đánh ra, người đã không thấy.
Người đã nương theo ánh đao.
Ánh đao rực rỡ, nhẹ nhàng như tơ.
Ánh đao bay đến chiếc đầu trọc của “Hoa Y Hòa Thượng”.
“Hoa Y Hòa Thượng” quát lớn một tiếng, chiếc bát đồng trên tay lập tức lượn vòng đánh ra, một trăm lẻ tám viên tràng hạt trong tay cũng bắn lên, đồng thời người cũng phá tan cửa sổ lao ra.
Hắn chỉ cầu ngăn cản được Tô Mộng Chẩm một chút, như vậy mới có cơ hội chạy trốn. Cao thủ trong phòng nhiều như thế, chỉ cần hắn thoát được một đao kia, nhất định có người sẽ ngăn cản Tô Mộng Chẩm.
Song cửa sổ vỡ nát.
Bên ngoài là mưa.
Hắn quả nhiên thấy mình chạy thoát ra ngoài.
Nhưng làm sao hắn có thể “thấy” mình “chạy” thoát ra ngoài?
Hắn lập tức phát hiện, từ bên trong cửa sổ bay ra là một thân thể không đầu.
Vì sao lại không có đầu?
Đây đúng là thân thể của mình, quần áo đó, thân hình đó…
Chẳng lẽ…
Ý thức của “Hoa Y Hòa Thượng” đến đây thì dừng, không còn nghĩ tiếp.
Bởi vì hắn đã không còn nghĩ được, hắn đã mất khả năng suy nghĩ rồi.
“Đậu Tử Bà Bà” trông thấy Tô Mộng Chẩm một đao chặt đầu Hoa Vô Thác, cũng giống như khi y chặt xuống chiếc đầu của Cổ Đổng, mỹ lệ và phiêu du, còn mang theo một chút phong tình.
Sau đó thứ hai đao liền tìm tới “Hoa Y Hòa Thượng”, đuổi theo “Hoa Y Hòa Thượng”.
Ngay lúc “Hoa Y Hòa Thượng” muốn lao ra ngoài, ánh đao uyển chuyển mang theo sắc đỏ đã nhẹ nhàng xoay một cái trên cổ hắn. Vừa lúc hắn phá tan cửa sổ, cho nên chiếc đầu theo đó bay ra ngoài, thân thể cũng theo quán tính rơi ra ngoài.
Sau đó đao lại trở về trong tay Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm xoay đầu lại, ánh mắt như hai luồng sáng lạnh nhìn về phía “Đậu Tử Bà Bà”.
Trong khoảnh khắc này, “Đậu Tử Bà Bà” gần như khóc ra thành tiếng.
Bà ta còn chưa khóc thành tiếng, nhưng Lôi Cổn thì đã gầm lên một tiếng.
Lôi Cổn không nhìn rõ.
Bóng xám kia lướt tới đâu, đôi xích chùy của hắn cũng đuổi theo tới đó, bởi vì hắn biết bóng xám kia chính là Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm đã tiến vào địa bàn của hắn, đang giết người của hắn. Sự thật hiển hiện trước mắt này giống một con dao nhọn nung đỏ đâm vào trên chân hắn.
Sự kích động khiến cho toàn thân hắn run lên, tràn đầy ý chí chiến đấu.
Trong khoảnh khắc này, ý chí chiến đấu của hắn thậm chí so với sức sống còn mãnh liệt hơn.
Thà rằng chết, nhưng quyết không thể không chiến.
Giết chết Tô Mộng Chẩm, có thể tại Lục Phân Bán đường leo lên địa vị cao vời vợi.
Giết chết Tô Mộng Chẩm, có thể dương danh thiên hạ, uy phong tám bề.
Một kẻ vẫn muốn làm chuyện gì đó kinh thiên động địa, nhưng lại không dám phản lại cấp trên, cũng không phục những kẻ đã thành danh, vì vậy đã định ra cho mình một “kẻ địch số một”, thôi thúc mình phải có một ngày phải vượt qua hắn, đánh bại hắn để chứng minh sự thành công của mình. “Kẻ địch số một” của Lôi Cổn chính là Tô Mộng Chẩm.
Nhất là khi so hắn với kẻ này, người khác đều khịt mũi coi thường, nhìn hắn bằng ánh mắt như đom đóm đòi sánh với ánh trăng, càng khiến cho Lôi Cổn cảm thấy vô cùng nôn nóng và giận dữ.
Có một ngày, hắn nhất định phải đánh bại Tô Mộng Chẩm.
Chỉ có đánh bại Tô Mộng Chẩm, mới có thể chứng minh sự tồn tại của mình.
Cho nên vào thời khắc này, hắn đã bị ý chí chiến đấu bao trùm, điên cuồng công kích Tô Mộng Chẩm.
Nhưng chiêu thức của hắn lại không hề điên cuồng một chút nào.
Đôi xích chùy của hắn quả nặng từ phía sau truy kích, quả nhẹ lại cắt ngang phía trước. Một trước một sau, chỉ cần trúng phải một chùy trong đó, lập tức có thể đánh cho địch thủ máu thịt tung tóe.
Chùy nhẹ của hắn rõ ràng có thể từ phía trước đánh trúng Tô Mộng Chẩm, nhưng thân hình Tô Mộng Chẩm chợt nhoáng một cái đã lướt qua, xuất hiện phía trước nơi quả chùy không thể đánh đến. Quả chùy nặng cũng rõ ràng sắp đánh trúng sau đầu Tô Mộng Chẩm, chẳng biết vì sao lại thiếu đi nửa tấc; tóc sau đầu Tô Mộng Chẩm đều bay lên nhưng vẫn không đánh trúng, bất kể xích sắt có dài đến đâu đều kém nửa tấc đánh vào khoảng không.
Tô Mộng Chẩm đã nhún người hai lần, chặt đi chiếc đầu của Hoa Vô Thác và “Hoa Y Hòa Thượng”.
Thanh đao màu đỏ nhạt biến thành đỏ tươi.
Đậu Tử Bà Bà ngay cả mắt cũng đỏ lên, đột nhiên cởi xuống chiếc áo rách trên người.
Chiếc áo rách cả trăm ngàn lỗ này trong tay bà ta vung lên, liền cuốn thành một cây bổng có thể mềm cũng có thể cứng, vẽ thành một vòng tròn lớn quét qua ánh đao màu đỏ.
Màu đỏ tươi tán đi, giống như một cơn mưa hoa.
Cây gậy vải trong tay “Đậu Tử Bà Bà” bỗng vỡ thành trăm ngàn mảnh bay lả tả. “Đậu Tử Bà Bà” nhanh chóng bay ngược lại, mái tóc xám đứt ngang bay hỗn loạn.
Ánh đao lại trở về trong tay áo Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm khép tay vào trong tay áo, nói:
- Có thể tiếp một đao của ta đã không dễ dàng. Ngươi nên nhớ kỹ, ta không giết ngươi còn có một nguyên nhân, đó là ngươi cũng không tự tay giết chết huynh đệ của ta. Kẻ nào giết huynh đệ của ta, kẻ đó phải chết.
Y vừa nói xong, liền xoay người rời đi.
Y chẳng những không hề để ý đến bốn trăm tám mươi sáu tên đệ tử Lục Phân Bán đường đang bao vây bên ngoài, hơn nữa còn giống như không nhìn thấy Lôi Cổn.
Điều này đủ khiến cho Lôi Cổn tức chết.
Nó còn thống khổ hơn so với giết chết hắn, ít nhất là càng vũ nhục hơn.
“Đậu Tử Bà Bà” vẫn còn sợ hãi, nghĩ đến một đao rực rỡ và kinh khủng kia, vốn đang bẩm báo tình hình với Lôi Cổn lại trở thành lẩm bẩm, bắt đầu nói năng lộn xộn.
- Ta trốn ở trong tường, kiềm chế hô hấp, kiềm chế tạp niệm, thậm chí kiềm chế cả mạch đập và tim đập, làm vậy để tên khốn họ Tô không thể phát hiện, cho nên mới có thể một kích thành công. Ốc Phu Tử trúng ba mũi “Hóa Cốt châm” của ta, nếu không với “Thiếu Dương Suất Bi Thủ” của hắn, không ai có thể dễ dàng khống chế được đại cuộc… Sau đó ta lại dốc sức đấu với Trà Hoa, buộc hắn độc phát thân vong; còn ngăn cản Sư Vô Quý, khiến cho hắn không thể tới giúp tên khốn họ Tô. Có điều bỗng nhiên lại xuất hiện hai tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, bằng không họ Tô sớm đã nằm trên mặt đất, không thể tiếp tục làm hảo hán trên giang hồ rồi.
Trên trán “Hoa Y Hòa Thượng” đầy bọt nước, cũng không biết là đổ mồ hôi hay là nước mưa. Nhìn áo hoa gấm vóc trên người hắn, nếu không phải trên trán có những vết tàn hương, nhất định người ta sẽ cho rằng hắn chỉ có đầu trọc chứ không phải là hòa thượng.
- Ta bố trí bốn trăm tiễn thủ, vốn muốn xuyên thủng bốn trăm cái lỗ trên người Tô công tử, nhưng hai kẻ kia đột nhiên xuất hiện khiến thế trận của chúng ta bị thiếu hụt, dẫn đến trận thế đại loạn. Trên đời có rất nhiều chuyện đều xảy ra khi không ngờ đến. Có nhiều việc nhỏ chẳng hề ý nghĩa, hoặc là ý niệm nhất thời, ngày sau lại có thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn, thậm chí là có thể thay đổi triều đại, viết lại sử sách. Ta cảm thấy trong hành động lần này, trước đó không hề suy nghĩ đến những chuyện bất ngờ sẽ xảy ra, đó là nguyên nhân chính khiến chúng ta thất bại.
“Tam Tiễn Tướng Quân” có hàm râu quai nón dày đặc như cỏ dại, nhưng khuôn mặt lại gầy nhom, xương gò má cao hẹp, lông mi cũng rất dày, cho nên thoạt nhìn chỉ thấy dưới mũ sắt là râu đen đoàn lớn đoàn nhỏ chứ không thấy gương mặt của hắn.
- Xong hết rồi! Tô Mộng Chẩm là kẻ có thù tất báo. Các người nói hành động lần này nhất định có thể đưa Tô Mộng Chẩm vào chỗ chết, cho nên ta mới dám ra tay. Nhưng hành động quan trọng như vậy tại sao Tổng đường chủ lại không đến? Tại sao Đại đường chủ cũng không xuất hiện? Bây giờ Tô Mộng Chẩm không chết, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, ít nhất thì hắn cũng sẽ tới giết ta. Ngũ đường chủ, ngài phải chủ trì công đạo cho ta!
Hoa Vô Thác toàn thân đều đang run lên, hắn chưa từng sợ hãi như vậy. Trước kia khi đối mặt với sinh tử, hắn vẫn còn có bản sắc hào hùng, nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy hoàn toàn bàng hoàng và bất lực, bởi vì hắn bỗng nhiên mất đi lực lượng khiến hắn dũng cảm và hăng hái.
“Lực lượng” này là gì?
Vì sao sau khi hắn “bán đứng” chủ nhân, đánh lén “huynh đệ” của mình, lực lượng đó lại đột nhiên biến mất?
Bây giờ đến phiên Lôi Cổn lên tiếng.
Đôi mắt to uy thế của hắn như sấm động đảo qua, “Đậu Tử Bà Bà”, “Hoa Y Hòa Thượng”, “Tam Tiễn Tướng Quân” và Hoa Vô Thác đều có cảm giác như bị lôi đình quét qua.
Giọng nói của Lôi Cổn cũng như tiếng sấm cuồn cuộn:
- “Đậu Tử Bà Bà”, ngươi như vậy là đang làm tăng chí khí của kẻ khác mà lại hạ thấp uy phong của mình. Thật ra lần này các ngươi làm cũng không tệ, ít nhất cũng đã giết được hai viên đại tướng bên cạnh tên quỷ bệnh lao đó, dọa hắn một phen khiến hắn phải tạm thời lo chỉnh đốn đại sự bên trong. Họ Tô chỉ là người, đao do người dùng cũng chỉ là đao, sao ngươi càng sống lại càng co đầu như thế?
Hắn lại quay sang “Hoa Y Hòa Thượng”:
- Trong chiến dịch lần này mọi người đều mạo hiểm, tất cả đều có công. “Hoa Y Hòa Thượng” lại giống như muốn tranh công đầu. Nếu như giết được họ Tô, ngươi giành công theo lý còn có thể châm chước được, nhưng hiện giờ họ Tô còn chưa chết, ngươi tranh giành cái gì?
Hắn lại quay sang “Tam Tiễn Tướng Quân”:
- Lỗ Tam Tiễn, những lời vừa rồi của ngươi là tự xét lại mình hay là đùn đẩy trách nhiệm? Đừng quên tướng bên thua không thể xưng là dũng. Ngươi dẫn theo bốn trăm tiễn thủ, bắn không chết được một tên quỷ bệnh lao, nếu như phải kiểm điểm e rằng chính ngươi cũng không rõ phải trình bày như thế nào.
Hắn lại nói với Hoa Vô Thác:
- Khi triển khai hành động lần này chúng ta đã không sợ họ Tô trả thù. Tốt nhất là tên quỷ bệnh lao kia có gan đến, Lôi lão ngũ ta sẽ ở nơi này chờ hắn. Hoa Vô Thác, ngươi đặt cược vào ván này không sai, đừng mất hồn mất vía không ra dáng nam nhân như thế.
Lôi Cổn lại trừng mắt nhìn mỗi người một cái, cho đến khi hắn cảm thấy ánh mắt đủ để thấu đến tim gan mới nói:
- Hiện giờ Họ Tô đã bị thương, còn bị mất người, ít nhất phải chỉnh đốn một phen. Lần này làm giảm nhuệ khí của hắn cũng xem như chuyện tốt, có đúng không?
Khi hắn hỏi “có đúng không?”, hắn dương nhiên mong chờ người khác trả lời là “đúng”, không hi vọng nghe được câu trả lời “không”.
Nếu như hắn muốn người khác trả lời “không”, vấn đề của hắn dĩ nhiên sẽ không cho người ta có cở hội có trả lời là “đúng”.
Có một số người lúc họp mặt, chỉ hi vọng người khác đem theo lỗ tai chứ không cần đem miệng, đương nhiên lúc cần ca ngợi hay phụ họa thì ngoại lệ.
Ngay khi hắn hỏi “có đúng không?”, trong tiếng mưa rơi ồn ã bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng còi chói tai.
Tiếng còi chói tai liên tục không ngừng.
Sắc mặt Lôi Cổn biến đổi.
Ba hán tử mặc áo dài có tay áo rộng, vạt áo ngắn đồng thời tiến vào phòng chính, đồng loạt quỳ xuống. Lôi Cổn nói ngay:
- Nói đi!
Hai người đằng sau đứng sang một bên. Gã hán tử dẫn đầu nói:
- Phía trước có địch xâm phạm, Thập Nhất đường chủ đang toàn diện kháng cự.
Hoa Vô Thác nghe được mặt như tro tàn, toàn thân run lên.
Lôi Cổn chỉ “ừm” một tiếng, nói:
- Đúng là to gan!
Hắn lại “ừm” một tiếng, lập tức quay sang Tam Tiễn Tướng Quân nói:
- Ngươi hãy dẫn người đi bảo vệ phía sau!
Tiếng của hắn như sấm rền:
- Bọn chúng tấn công phía trước, vậy thì càng phải đề phòng phía sau.
Tam Tiễn Tướng Quân lập tức đứng lên, đáp:
- Rõ!
Dứt lời liền chạy ngay đi.
Hoa Vô Thác thất thần nói:
- Hắn… hắn đến rồi sao?
Lôi Cổn hít sâu một hơi, liên tiếp phát đi bảy lệnh cầu viện khẩn cấp, nghĩ thầm: “Tổng đường chủ và Đại đường chủ rốt cuộc đang ở đâu? Nếu không thì lão Nhị, lão Tam, lão Tứ ít nhất cũng phải có người đến chứ.”
Nhưng nghĩ đến việc sắp quyết đấu với Tô Mộng Chẩm danh chấn thiên hạ, hắn lại hưng phấn đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Hắn ổn định tinh thần một chút, nói:
- Tốt! Nếu hắn đã đến, chúng ta hãy ra nghênh đón!
Bỗng nghe một giọng nói vang lên:
- Không cần.
Giọng nói đó vang lên trước người Lôi Cổn.
Sau đó chính là một ánh đao bay lên.
Ánh đao hái xuống chiếc đầu trên cổ Hoa Vô Thác.
Ánh đao đó lại đến từ hai gã hán tử đứng bên cạnh kia.
Lôi Cổn hét lớn một tiếng, đôi xích chuỳ bên trái nặng chín mươi ba cân, bên phải nặng năm mươi chín cân lập tức bay ra. Loại binh khí kỳ môn có trọng lượng bất đồng này khó nhất là thu phát, nhưng một khi luyện thành lại là binh khí khó chống đỡ nhất, sở trường đánh xa và lực sát thương lớn.
Xích chùy đánh ra, người đã không thấy.
Người đã nương theo ánh đao.
Ánh đao rực rỡ, nhẹ nhàng như tơ.
Ánh đao bay đến chiếc đầu trọc của “Hoa Y Hòa Thượng”.
“Hoa Y Hòa Thượng” quát lớn một tiếng, chiếc bát đồng trên tay lập tức lượn vòng đánh ra, một trăm lẻ tám viên tràng hạt trong tay cũng bắn lên, đồng thời người cũng phá tan cửa sổ lao ra.
Hắn chỉ cầu ngăn cản được Tô Mộng Chẩm một chút, như vậy mới có cơ hội chạy trốn. Cao thủ trong phòng nhiều như thế, chỉ cần hắn thoát được một đao kia, nhất định có người sẽ ngăn cản Tô Mộng Chẩm.
Song cửa sổ vỡ nát.
Bên ngoài là mưa.
Hắn quả nhiên thấy mình chạy thoát ra ngoài.
Nhưng làm sao hắn có thể “thấy” mình “chạy” thoát ra ngoài?
Hắn lập tức phát hiện, từ bên trong cửa sổ bay ra là một thân thể không đầu.
Vì sao lại không có đầu?
Đây đúng là thân thể của mình, quần áo đó, thân hình đó…
Chẳng lẽ…
Ý thức của “Hoa Y Hòa Thượng” đến đây thì dừng, không còn nghĩ tiếp.
Bởi vì hắn đã không còn nghĩ được, hắn đã mất khả năng suy nghĩ rồi.
“Đậu Tử Bà Bà” trông thấy Tô Mộng Chẩm một đao chặt đầu Hoa Vô Thác, cũng giống như khi y chặt xuống chiếc đầu của Cổ Đổng, mỹ lệ và phiêu du, còn mang theo một chút phong tình.
Sau đó thứ hai đao liền tìm tới “Hoa Y Hòa Thượng”, đuổi theo “Hoa Y Hòa Thượng”.
Ngay lúc “Hoa Y Hòa Thượng” muốn lao ra ngoài, ánh đao uyển chuyển mang theo sắc đỏ đã nhẹ nhàng xoay một cái trên cổ hắn. Vừa lúc hắn phá tan cửa sổ, cho nên chiếc đầu theo đó bay ra ngoài, thân thể cũng theo quán tính rơi ra ngoài.
Sau đó đao lại trở về trong tay Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm xoay đầu lại, ánh mắt như hai luồng sáng lạnh nhìn về phía “Đậu Tử Bà Bà”.
Trong khoảnh khắc này, “Đậu Tử Bà Bà” gần như khóc ra thành tiếng.
Bà ta còn chưa khóc thành tiếng, nhưng Lôi Cổn thì đã gầm lên một tiếng.
Lôi Cổn không nhìn rõ.
Bóng xám kia lướt tới đâu, đôi xích chùy của hắn cũng đuổi theo tới đó, bởi vì hắn biết bóng xám kia chính là Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm đã tiến vào địa bàn của hắn, đang giết người của hắn. Sự thật hiển hiện trước mắt này giống một con dao nhọn nung đỏ đâm vào trên chân hắn.
Sự kích động khiến cho toàn thân hắn run lên, tràn đầy ý chí chiến đấu.
Trong khoảnh khắc này, ý chí chiến đấu của hắn thậm chí so với sức sống còn mãnh liệt hơn.
Thà rằng chết, nhưng quyết không thể không chiến.
Giết chết Tô Mộng Chẩm, có thể tại Lục Phân Bán đường leo lên địa vị cao vời vợi.
Giết chết Tô Mộng Chẩm, có thể dương danh thiên hạ, uy phong tám bề.
Một kẻ vẫn muốn làm chuyện gì đó kinh thiên động địa, nhưng lại không dám phản lại cấp trên, cũng không phục những kẻ đã thành danh, vì vậy đã định ra cho mình một “kẻ địch số một”, thôi thúc mình phải có một ngày phải vượt qua hắn, đánh bại hắn để chứng minh sự thành công của mình. “Kẻ địch số một” của Lôi Cổn chính là Tô Mộng Chẩm.
Nhất là khi so hắn với kẻ này, người khác đều khịt mũi coi thường, nhìn hắn bằng ánh mắt như đom đóm đòi sánh với ánh trăng, càng khiến cho Lôi Cổn cảm thấy vô cùng nôn nóng và giận dữ.
Có một ngày, hắn nhất định phải đánh bại Tô Mộng Chẩm.
Chỉ có đánh bại Tô Mộng Chẩm, mới có thể chứng minh sự tồn tại của mình.
Cho nên vào thời khắc này, hắn đã bị ý chí chiến đấu bao trùm, điên cuồng công kích Tô Mộng Chẩm.
Nhưng chiêu thức của hắn lại không hề điên cuồng một chút nào.
Đôi xích chùy của hắn quả nặng từ phía sau truy kích, quả nhẹ lại cắt ngang phía trước. Một trước một sau, chỉ cần trúng phải một chùy trong đó, lập tức có thể đánh cho địch thủ máu thịt tung tóe.
Chùy nhẹ của hắn rõ ràng có thể từ phía trước đánh trúng Tô Mộng Chẩm, nhưng thân hình Tô Mộng Chẩm chợt nhoáng một cái đã lướt qua, xuất hiện phía trước nơi quả chùy không thể đánh đến. Quả chùy nặng cũng rõ ràng sắp đánh trúng sau đầu Tô Mộng Chẩm, chẳng biết vì sao lại thiếu đi nửa tấc; tóc sau đầu Tô Mộng Chẩm đều bay lên nhưng vẫn không đánh trúng, bất kể xích sắt có dài đến đâu đều kém nửa tấc đánh vào khoảng không.
Tô Mộng Chẩm đã nhún người hai lần, chặt đi chiếc đầu của Hoa Vô Thác và “Hoa Y Hòa Thượng”.
Thanh đao màu đỏ nhạt biến thành đỏ tươi.
Đậu Tử Bà Bà ngay cả mắt cũng đỏ lên, đột nhiên cởi xuống chiếc áo rách trên người.
Chiếc áo rách cả trăm ngàn lỗ này trong tay bà ta vung lên, liền cuốn thành một cây bổng có thể mềm cũng có thể cứng, vẽ thành một vòng tròn lớn quét qua ánh đao màu đỏ.
Màu đỏ tươi tán đi, giống như một cơn mưa hoa.
Cây gậy vải trong tay “Đậu Tử Bà Bà” bỗng vỡ thành trăm ngàn mảnh bay lả tả. “Đậu Tử Bà Bà” nhanh chóng bay ngược lại, mái tóc xám đứt ngang bay hỗn loạn.
Ánh đao lại trở về trong tay áo Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm khép tay vào trong tay áo, nói:
- Có thể tiếp một đao của ta đã không dễ dàng. Ngươi nên nhớ kỹ, ta không giết ngươi còn có một nguyên nhân, đó là ngươi cũng không tự tay giết chết huynh đệ của ta. Kẻ nào giết huynh đệ của ta, kẻ đó phải chết.
Y vừa nói xong, liền xoay người rời đi.
Y chẳng những không hề để ý đến bốn trăm tám mươi sáu tên đệ tử Lục Phân Bán đường đang bao vây bên ngoài, hơn nữa còn giống như không nhìn thấy Lôi Cổn.
Điều này đủ khiến cho Lôi Cổn tức chết.
Nó còn thống khổ hơn so với giết chết hắn, ít nhất là càng vũ nhục hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook