Lửa Thiêu Rừng Hạnh
-
Chương 8: Một góc núi băng
Buổi tối hôm đó, tổ một của Trịnh Dũng liên tục bám theo Châu Chính Hưng.
Mười giờ tối, chiếc xe Audi chở Châu Chính Hưng đỗ lại trước cửa nhà hát kịch, anh ta xuống xe, người lái xe đánh xe đi. Lúc đầu Trịnh Dũng cho rằng Châu Chính Hưng đến đây để xem kịch. Nhưng anh phát hiện anh ta không hề bước vào bên trong mà bấm máy di động gọi một chiếc taxi. Sau khi lên xe, chiếc taxi thẳng hướng nam Thâm Quyến lăn bánh.
Trịnh Dũng và đồng sự nhanh chóng bám theo, màn đêm bao phủ khắp Bằng Thành. Ánh đèn đường chiếu sáng thành phố rực rỡ và phồn hoa. Chiếc xe taxi di chuyển trên nút đường Kiến Thiết rồi đột ngột bẻ ngoặc về hướng nam, nơi có nhà ga đường sắt. Trịnh Dũng theo sát không rời, anh lái xe đến tận cuối đường Kiến Thiết. Tòa nhà màu lá cọ cửa khẩu La Hồ nằm sát nhà ga rợp bóng. Nhưng chiếc xe taxi không chạy theo hướng nhà ga mà chuyển hướng dừng lại trước một tòa nhà đèn đuốc sáng trưng.
Trịnh Dũng nghển đầu lên nhìn kỹ. Dọc theo toà nhà là tấm biển hiệu nhấp nháy đến "Khách sạn Hoàng Đế".
Cửa xe bật mở, một người đàn ông mặc complet màu xanh thẫm bước xuống, đó là Châu Chính Hưng, anh ta nhanh chóng tiến vào đại sảnh khách sạn. Trịnh Dũng lấy máy ảnh chụp mấy bức ghi lại hình ảnh Châu Chính Hưng.
Trịnh Dũng bảo người cộng sự đỗ xe phía đối diện với khách sạn. Một người trong số họ bước khỏi xe băng qua đường, bám theo đối tượng.
Đại sảnh của khách sạn khá rộng, bài trí rất sang trọng, Trịnh Dũng tiến về phía bàn lễ tân. Anh hướng đến một người phụ nữ dáng người cao ráo dường như là người quản lý ở đây, xuất trình thẻ trinh sát và nói luôn: "Chúng tôi đang thực thi nhiệm vụ".
"Xin hỏi bên cảnh sát các anh có yêu cầu gì?". Người phụ nữ cẩn trọng hỏi.
"Vị khách mặc complet màu xanh thẫm vừa bước vào đây đăng ký ở phòng nào".
"Ồ, đó là tổng giám đốc Châu của tập đoàn Địa Hào phải không ạ? Ông ấy không hề đăng ký phòng"
"Vậy ông ta đến đây để gặp khách hả?".
"Địa Hào thuê một phòng để làm văn phòng đại diện ở đây".
"À, vậy phòng đó số bao nhiêu".
"Là phòng VIP số 1618".
"Cám ơn cô!".
Trịnh Dũng bước ra khỏi khách sạn, trong lòng anh dường như có một dự cảm gì đó. Chui tọt vào trong xe anh hưng phấn nói với người đồng hành.
"Hôm nay chắc sẽ có kịch hay để xem đây".
Một lúc sau, một chiếc xe BMW màu hồng từ từ đi đến đỗ lại trước cửa khách sạn. Người chủ rời xe, đó là một cô gái dáng người thanh mảnh phục sức sang trọng, tay cầm túi xách, nhìn từ phía sau rất thướt tha, cực kỳ xinh đẹp. Người gác cửa đón từ tay cô chìa khóa xe, cậu ta đưa chiếc BMW xuống tầng hầm để xe.
Giai nhân tuyệt sắc nhanh chóng tiến vào trong, Trịnh Dũng nhìn kỹ khuôn mặt đó, anh kinh ngạc thiếu chút đã hét lên.
Thì ra cô gái đó chính là bà chủ tịch HĐQT Địa Hào Trí Nghiệp, vợ góa của Hồ Quốc Hào, Chu Mỹ Phượng.
Cùng lúc đó người cộng sự của anh lấy máy ảnh chụp liên tiếp.
Trịnh Dũng vội vã cầm ống nghe máy vô tuyến điện, giống như người đi săn bắt được con mồi giọng anh đầy hưng phấn báo cáo với đội trưởng Thôi: "Trung tâm, tôi tổ một đây vài phút trước mục tiêu di chuyển vào Hoàng Đế, phòng 1618... Hiện có một phát hiện bất ngờ, "Phượng Hoàng" cũng bay đến khách sạn này".
"Tôi biết rồi! Tốt lắm! Bám cho sát vào, tuyệt đối không được lơ là".
"Đã rõ".
Đúng lúc này, cảnh sát Trịnh Dũng nhận ra một chiếc xe Mianhao màu trắng cũng bám theo, nó chỉ đỗ cách xe anh mấy mét.
Đó là các đồng sự thuộc tổ hai. Trịnh Dũng hạ thấp kính chắn gió, hướng đến họ tỏ ý cất lời chào. Họ cũng chợt hiểu ra có hai đối tượng cần theo dõi đều vào một chỗ, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Toán trinh sát biết được chuyện tốt đã đến, những cặp mắt lành nghề dán chặt vào trước cửa khách sạn không rời. Thâm Quyến, thành phố không có đêm dường như đang chìm đắm trong vẻ lãng mạn vốn có của nó. Trên đường phố, từng dòng xe cộ nhộn nhịp qua lại, không gian đêm vang vọng tiếng đàn ca không phút ngưng nghỉ. Trịnh Dũng và mọi người qua một đêm dài thức trắng. Mãi đến tận hơn năm giờ sáng khi ánh nắng ban mai ló rạng họ mới thấy Châu Chính Hưng bước ra khỏi khách sạn, anh ta lấy máy di động gọi một chiếc taxi, chiếc taxi lại quay về đường Kiến Thiết. Khoảng mười lăm phút sau Chu Mỹ Phượng cũng lên chiếc BMW đỗ dưới tầng hầm nhanh chóng rời đi. ° ° °
Tám giờ sáng, trải qua một đêm không ngủ tất cả các thành viên trong tổ chuyên án tập trung tại phòng đội cảnh sát hình sự để nghiên cứu phát hiện mới đầy bất ngờ này.
Cuộc họp lần này do đội trưởng Thôi chủ trì, cục trưởng Ngũ cũng tham gia. Không khí cả phòng nhộn nhịp, mọi người đều mừng rỡ như vừa công phá được một lô cốt vững chắc của địch.
Trịnh Dũng lấy cuốn băng ghi hình trong khách sạn đưa vào đầu máy video, đó là một chứng cứ vô cùng quan trọng. Trên màn hình hiện ra toàn cảnh dãy hành lang dài hun hút của toà nhà khách sạn cao mười sáu tầng. Mọi việc diễn ra từ mười giờ tối đến sáu giờ sáng ngày hôm nay đều được ghi lại đầy đủ. Cả đội trinh sát chăm chú dõi lên màn hình.
Một người đàn ông mặc bộ complet màu xanh thẫm dùng khóa tự mở cửa rồi bước vào căn phòng số 1618, trên màn hình ghi rõ thời gian lúc này là mười giờ hai mươi tám phút ngày bảy tháng bảy, mười phút sau một cô gái ăn mặc sang trọng cũng dùng khóa tự mở cửa, cô nhanh chóng lách vào căn phòng đó. Khuôn mặt cả hai người đều rõ nét, người đàn ông là Châu Chính Hưng, còn cô gái là Chu Mỹ Phượng. Điều này không còn nghi ngờ gì nữa.
Ngày mùng tám tháng bảy, cũng là ngày hôm nay đúng năm giờ sáng Châu Chính Hưng bước ra khỏi căn phòng 1618, vài phút sau cánh cửa phòng 1618 cũng bật mở người đi ra khỏi phòng là Chu Mỹ Phượng, cô ta khóa cửa lại và hướng về phía thang máy rảo bước.
Việc phát hiện Châu Chính Hưng và Chu Mỹ Phượng có quan hệ mờ ám là điều chẳng ai ngờ tới, cục trưởng Ngũ trịnh trọng tuyên bố: "Nó có giá trị cổ vũ tinh thần rất kịp thời".
Ông còn nói rõ: "Đây là một bước đột phá vô cùng quan trọng, chuyên án mang bí số "6.25" đã tiến hành được nửa tháng. Chúng ta tuy đã nắm được đối tượng nghi vấn nhưng vẫn chưa tìm ra bằng chứng, công tác trinh sát phá án gặp nhiều khó khăn. Hai ngày trước đây lại xảy ra chuyện Hồng Diệc Minh bị hạ độc, nội tình vụ án càng trở nên phức tạp. Không chỉ các cậu, những người trực tiếp tham gia phá án chịu nhiều áp lực mà ngay cả tôi, cục trưởng cũng cảm thấy rất bị động, phát hiện bất ngờ tối ngày hôm qua rất có thể sẽ giúp chúng ta phá được bức tường kiên cố trước mắt. Đại Cân, cậu đánh giá thế nào?".
Đội trưởng Thôi hết sức phấn chấn: "Tôi đồng ý với phân tích của cục trưởng. Rõ ràng đây là bước đột phá lớn nhất mà ta có được; xin chân thành cám ơn tất cả mọi người mấy ngày đêm vừa qua đã nỗ lực không ngừng nghỉ. Những bí ẩn trong vụ án mạng Hồ Quốc Hào ngày hai mươi lăm tháng sáu cho đến nay tất cả mọi nghi ngờ đều được hóa giải. Ví dụ như tìm thấy loại tảo của biển Nam Áo có trong dạ dày và phổi tử thi Hồ Quốc Hào, vì sao Chu Mỹ Phượng lại lạnh lùng trước cái chết của chồng? Vì sao Châu Chính Hưng lại có thể dễ dàng nắm giữ toàn bộ tập đoàn... toàn bộ việc đó đã được lên kế hoạch rất cụ thể và đây cũng là sự liên thủ hoàn mỹ, lưới trời lồng lộng thưa mà khó thoát".
Đội trưởng Thôi châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi dài, anh tiếp tục nói: "Đầu tiên, việc này cho thấy rõ Châu Chính Hưng có hai động cơ để gây án: Giết người vì quyền lợi và tranh đoạt người đẹp. Diệt trừ được Hồ Quốc Hào anh ta vừa có thể đường hoàng ngồi vào cái ghế tổng giám đốc, lại có thể đạt được mục đích tự do quan hệ với Chu Mỹ Phượng. Đó chính là một mũi tên trúng hai đích vậy".
"Đội trưởng Thôi! Chu Mỹ Phượng đóng vai diễn nào trong vở kịch này ạ?". Trịnh Dũng thắc mắc.
"Châu và Chu có mối quan hệ trên mức đặc biệt, khả năng hai người này liên thủ gây án là rất cao. Hơn nữa Chu Mỹ phượng là kẻ được hưởng lợi lớn nhất từ cái chết của Hồ Quốc Hào, bản thân lại rất hận thói trăng hoa của ông ta. Ác phụ cùng tình nhân mưu sát chồng, chuyện này đã xảy ra nhiều".
Cục trưởng Ngũ lên tiếng khích lệ đội: "Mọi người hãy đóng góp ý kiến của cá nhân mình đi".
Tuy đây chỉ là suy luận theo logic song những nhận định của đội trưởng Thôi rất có sức thuyết phục, đại đa số trinh sát đều tán thành cách lập luận và phân tích của anh.
Duy chỉ có Đào Lợi với cá tính độc lập đưa ra nhận định khác: "Những phân tích đội trưởng rõ ràng khá có lý. Hai người Châu Chính Hưng và Chu Mỹ Phượng là những nghi can lớn hợp mưu gây án". Cô điềm nhiên nói tiếp: "Nhưng tôi cảm thấy căn cứ vào điều tra vụ án xảy ra nửa tháng qua có rất nhiều điều bí ẩn, có những điều đến nay ta vẫn chưa giải đáp nổi".
"Như lời cô nói, còn điểm nghi vấn nào?". Đội trưởng Thôi lấy điếu thuốc đưa cho Trịnh Dùng.
"Tôi hoàn toàn không hiểu vì sao túi xách của Hồ Quốc Hào lại được phát hiện tại Trường tiểu học Nam Áo, đồn công an nơi đó đã thẩm vấn bảo vệ trường họ đều nói chưa từng nhìn thấy Hồ Quốc Hào đến đấy. Cho nên hiện trường đầu tiên nơi Hồ Quốc Hào chết, theo cá nhân tôi cho đến nay vẫn rất khó xác minh... ngoài ra, người phụ nữ bí ẩn gửi vòng hoa kỳ dị đến rốt cuộc là ai? Hiện tại ta vẫn chưa điều tra ra".
Tất cả mọi người yên lặng suy nghĩ.
"Còn nữa, động cơ giết Hồng Diệc Minh là gì?".
"Mọi người cứ mạnh dạn đưa ra ý kiến trái chiều, phát huy trí tuệ tập thể". Cục trưởng Ngũ cổ vũ.
Tiểu Xuyên đứng dậy: "Tôi chỉ bổ sung một chút những điều Đào Lợi vừa nói. Có một điểm vô cùng quan trọng, đó là cả Hồ Quốc Hào và Hồng Diệc Minh trước khi chết đều nhận được tờ giấy A4 có nội dung giống nhau. Câu hỏi này xem ra chúng ta đều không mấy chú ý. Mấy ngày trước nhà báo Nhiếp có nói với tôi, giải mã bí mật này có lẽ sẽ là khâu quan trọng để phá giải toàn bộ vụ án".
"Cái tay "Tây Bộ Thái Dương" lại đoán mò vớ vẩn". Giọng của Thôi Đại Cân rất khó chịu.
Có người lén cười, không biết là cười tay nhà báo đoán mò vớ vẩn hay cười đội trưởng Thôi lại lần nữa nói sai tên tờ báo.
"Nhà báo Nhiếp bao giờ sẽ về Tứ Xuyên?". Cục trưởng Ngũ hỏi Tiểu Xuyên.
"Ngày mai ạ!". Cậu đáp.
"Ồ!". Cục trưởng Ngũ khẽ gật đầu, ông ôn hòa nói: "Cách nhìn nhận của nhà báo cũng giống như công việc điều tra của chúng ta, không nên quá câu nệ. Những lời nói của cậu "Tây Bộ Thái Dương" chúng ta cũng thử tham khảo xem sao".
Mọi người cùng bật cười.
"Sao hả? Tôi nói sai ư?".
Tiểu Xuyên khẽ nhắc: "Dạ là "Tây Bộ Dương Quang" ạ!".
"Ừm! Thì ra là như thế!". Cục trưởng Ngũ cũng bật cười sau đó ông trầm tư: "Rõ ràng vụ án này hiện bày ra trước mắt chúng ta có hai phương hướng cần điều tra: Một là Châu Chính Hưng, Chu Mỹ Phượng thông đồng giết người. Hai là Hồ Quốc Hào, Hồng Diệc Minh bị giết bởi cùng một nguyên nhân. Xác định rõ phương hướng điều tra là yếu tố cực kỳ quan trọng".
Cả hội trường không ai lên tiếng, có lẽ tất cả các thành viên đều đang cân nhắc đắn đo suy nghĩ không dám quả quyết.
Đội trưởng Thôi phát biểu phá tan bầu không khí yên ắng: "Theo tôi chúng ta cùng công kích trên cả hai hướng".
"Cũng được". Cục trưởng Ngũ gật đầu.
"Dựa vào đầu mối chuyện tình mờ ám phát hiện tối hôm qua, trước tiên ta có thể đột phá vào mục tiêu Châu Chính Hưng". Đội trưởng Thôi dường như đã có dự tính từ trước.
"Vậy hãy phát giấy triệu tập Châu Chính Hưng!". Cục trưởng Ngũ quyết định.
"Còn một chuyện này nữa." Trịnh Dũng báo cáo: "Tối hôm qua chúng tôi phát hiện một sự việc khá kỳ lạ dường như có một chiếc xe khác bám theo xe của Chu Mỹ Phượng".
"Là xe như thế nào?". Đội trưởng Thôi hỏi.
"Một chiếc Santana màu mận chín, nó đỗ sát sau xe của tổ hai. Khi Chu Mỹ Phượng rời khỏi khách sạn. Chiếc Santana bám ngay theo sau".
"Còn nhớ được biển số không?". Đội trưởng Thôi hỏi trinh sát tổ hai,
"Có ạ! Là... B... 118".
"Ngay lập tức điều tra xem chủ nhân của nó là ai".
"Rõ".
2.
Buổi chiều ngày hôm đó, cảnh sát chính thức phát giấy triệu tập Châu Chính Hưng.
Châu Chính Hưng được "mời" đến phân cục công an khu Y. Địa điểm thẩm vấn là một gian phòng nhỏ của dãy nhà sáu tầng. Đội trưởng Thôi, Tiểu Xuyên và Đào Lợi ngồi sau chiếc bàn dài màu cánh gián. Cả ba người đều mặc sắc phục, thái độ uy nghiêm. Châu Chính Hưng ngồi cách đó ba mét trên chiếc ghế có tay vịn, trả lời từng câu hỏi do cảnh sát đưa ra. Hôm nay anh ta mặc bộ complet màu tro thẫm, cà vạc hoa văn, thái độ ung dung tự tại giống hệt hình ảnh trong cuốn băng thu được vào tối ngày hôm trước.
Đội trưởng Thôi luôn coi Châu Chính Hưng là nghi can số một trong vụ án này.
Ngay từ lúc đầu thái độ của Châu Chính Hưng đã không được tốt, cách trả lời rất nhát ngừng, gượng gạo. Có lẽ anh ta thật sự khó chịu khi nhận được giấy triệu tập của cảnh sát và không hề thoải mái khi đến đây. Khi đội trưởng Thôi gọi điện thoại trực tiếp cho anh ra, khẩu khí rất cứng nhắc.
"Tổng giám đốc Châu phải không? Tôi là Thôi Đại Cân đội trưởng đội hình sự cục công an khu Y! Đúng, có liên quan đến vụ án Hồ Quốc Hào, Hồng Diệc Minh, chúng tôi muốn mời anh đến trụ sở để làm rõ một số vấn đề".
"Ái dà! Mấy ngày nay tôi bận lắm, e là không có thời gian đi được".
"Đây là vụ án lớn, liên quan đến mạng người. Nếu tổng giám đốc Châu không tự nguyện hợp tác với cảnh sát, chúng tôi bắt buộc phải dùng đến biện pháp mạnh".
Đội trưởng Thôi nhấn mạnh từng câu từng chữ. Căn cứ vào quy định pháp luật, khi cảnh sát gửi giấy gọi nếu nghi can không có lý do chính đáng, có thể ra quyết định cưỡng chế buộc phải đến trụ sở công an để tiến hành thẩm vấn.Trong quá trình dẫn giải, nếu đối tượng tỏ ý chống đối, cảnh sát sẽ được phép sử dụng còng tay.
"Thật ư? Tôi đâu có nói là không hợp tác với các anh".
Kết quả là Châu Chính Hưng đặt điện thoại xuống và nhanh chóng đi xe đến đây.
"Trong cái đêm ông Hào xảy ra chuyện, anh có đến trường tiểu học Nam Áo không?".
"Buổi chiểu tôi có đến đó để tham gia lễ trao tặng máy tính cho trường, sau đó về thăm mẹ ở thôn Thúy Đầu, hàng xóm và bà con quanh đấy có thể làm chứng".
"Thế nhưng cảnh sát lại phát hiện chiếc túi xách của ông Hồ Quốc Hào ở sân thể thao của trưởng tiểu học Nam Áo. Anh giải thích như thế nào?".
"Ngày hôm đó tôi hoàn toàn không gặp ông Hồ Quốc Hào. Chiếc túi xách của ông ấy xuất hiện trong trường, làm sao tôi biết được?".
Nghe Châu Chính Hưng trả lời có vẻ giống như kẻ giảo hoạt nhưng cũng lại có vẻ rất chân thành.
"Từ mười hai giờ đêm hôm đó đến một giờ sáng ngày hôm sau anh ở đâu?".
"Chẳng phải các anh đã điều tra rồi ư. Tôi nghỉ lại tại nhà mẹ đẻ ở thôn Thúy Đầu".
"Có ai làm chứng không?".
"Mẹ tôi có thể làm chứng".
"Người thân thích trong gia đình không thể làm chứng. Đó là quy định của pháp luật, chắc anh cũng rõ".
Thái độ Châu Chính Hưng có chút lúng túng, nhưng anh ta ngay lập tức phản bác.
"Vậy các anh có chứng cứ nói là tôi không ở nhà của mẹ mình không?".
Điều đó khiến đội trưởng Thôi nhất thời sững người không thể bác lại.
Đội trưởng Thôi đổi sang câu hỏi khác: "Căn cứ vào giám định pháp y, Hồ Quốc Hào chết đuối ở vùng biển Nam Áo",
Đội trưởng Thôi chăm chú theo dõi phản ứng của Châu Chính Hưng: "Và anh lại có mặt ở đấy đúng lúc ấy, chuyện này có ngẫu nhiên không?".
"Di thể Ông Hồ Quốc Hào không phải được phát hiện ở Tiểu Mai Sa sao?". Châu Chính Hưng ngạc nhiên hỏi lại.
"Tiểu Mai Sa chỉ là hiện trường giả. Dựa trên những gì chúng tôi nắm được, hiện trường gây án thực sự ở thị trấn Nam Áo".
"Thị trấn Nam Áo?". Châu Chính Hưng phản ứng bất ngờ.
"Đúng, hơn nữa chúng tôi còn biết anh và Hồ Quốc Hào tuy bằng mặt nhưng không bằng lòng, anh luôn mong ước được nắm giữ chức vụ tổng giám đốc".
"Ha ha, đó chỉ là lời đồn thổi trong văn phòng". Châu Chính Hưng bất giác bật cười "Chuyện ấy trong công ty nào chẳng có, cảnh sát các anh lại tin là thật ư?".
"Thế nhưng trước khi Hồ Quốc Hào xảy ra chuyện mấy ngày có người nghe thấy anh và ông ta tranh cãi kịch liệt".
"Tôi và ông Hào có mâu thuẫn song đó chỉ là mâu thuẫn trong quan điểm kinh doanh, chuyện đó rất bình thường".
"Tổng giám đốc Châu và ông Hào chỉ khác nhau và quan điểm kinh doanh thôi sao?". Đội trưởng Thôi gằn giọng kéo dài từng chữ.
"Ý của đội trưởng Thôi là gì?".
"Ý gì hả? Tổng giám đốc Châu chắc còn biết rõ hơn cả tôi".
Nghe thấy câu đó, Châu Chính Hưng lờ mờ nhận ra đó là việc gì. Khuôn mặt của anh ta trở nên đanh lại.
"Từ mười giờ tối hôm qua đến năm giờ sáng hôm nay, anh ở đâu?"
Đội trưởng Thôi điểm đúng tử huyệt của Châu Chính Hưng.
Châu Chính Hưng sững sờ nói lí nhí: "Đó là chuyện riêng tư cá nhân".
"Chỉ đơn giản là chuyện riêng tư cá nhân thôi sao?".
Đội trưởng Thôi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "cá nhân" sau đó anh đọc rõ tên và số phòng khách sạn.
"Khách sạn Hoàng Đế, phòng 1618".
Khuôn mặt Châu Chính Hưng lúc đó trở nên rất khó coi, bỗng chốc trở nên xạm đen pha lẫn chút tím tái.
Song anh ra không biểu hiện gì thêm, thái độ có vẻ lúng túng khó xử.
Đội trưởng Thôi quyết định ra thêm đòn hiểm, anh đưa mắt cho Tiểu Xuyên bảo cậu mang chứng cứ là cuốn băng video.
Tiểu Xuyên mở chiếc đầu quay đã được chuẩn bị từ trước, phía trên tường treo một chiếc màn hình, cậu bấm nút play, một lát sau trên màn hình hiện lên hình ảnh của Châu Chính Hưng đang bước vào phòng 1618, tiếp đó bóng một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy sang trọng xuất hiện, khuôn mặt hiện lên rất rõ, đó là Chu Mỹ Phượng. Cô mở cửa đúng căn phòng ấy rồi nhanh chóng lách vào.
Phòng tuyến cuối cùng của Châu Chính Hưng bị phá vỡ, anh ta nhắm chặt hai mắt ngã người ra phía sau ghế.
"Xin hỏi tổng giám đốc Châu, anh giải thích như thế nào về những hình ảnh vừa rồi".
Đội trưởng Thôi xoáy vào câu hỏi.
Châu Chính Hưng khó nhọc trả lời: "Tôi thừa nhận chuyện đó là thật". Anh ta điểu chỉnh lại tư thế ngồi, rồi nói tiếp "Song, mong các anh đáp ứng cho một điều kiện".
"Điều kiện gì, anh nói đi".
"Giữ bí mật riêng tư này cho tôi". Anh ta có vẻ bị dồn vào bước đường cùng song vẫn giữ được lòng tự trọng, giọng nói trở nên nhẹ đi. "Đừng để vợ tôi biết việc này, cũng đừng tiết lộ với nhân viên trong công ty".
"Chuyện đó có thể được". Đội trưởng Thôi gật đầu.
Châu Chính Hưng kể lại chuyện tình bí mật giữa anh ta và Chu Mỹ Phượng.
"Quan hệ giữa hai người bắt đầu từ khi nào?".
"Được hơn hai năm rồi!".
"Tục ngữ có câu "Vợ bạn không thể mạo phạm", chủ tịch Hồ Quốc Hào tuy không phải là bạn của anh song hai người đã hợp tác làm ăn được tám, chín năm. Anh ngoại tình với vợ của ông ấy mà không cảm thấy áy náy và xấu hổ sao?".
Đội trưởng Thôi châm chích Châu Chính Hưng từ góc độ đạo đức.
Câu trả lời của anh ta khiến mọi người bất ngờ.
"Các anh hoàn toàn không hiểu Hồ Quốc Hào là kẻ như thế nào, ông ta đã phá hoại không biết bao nhiêu đời thiếu nữ". Châu Chính Hưng mím chặt môi run run.
Tiểu Xuyên và Đào Lợi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Tiếp đó Châu Chính Hưng tiết lộ lối sống phóng đãng của Hồ Quốc Hào, ông ra là con quỷ háo sắc chỉ cần gặp được gái đẹp, bất cứ là ở đâu ông ta đều nghĩ ra trăm phương nghìn kế để có thể sở hữu, sau khi đã no xôi chán chè sẵn sàng vứt người ta như vứt một miếng giẻ lau để tìm đến người con gái đẹp khác. Dựa vào túi tiền và phong độ của kẻ thành đạt, chỉ cần ông ta ưng ý con mồi nào thì rất hiếm khi con mồi đó thoát khỏi bàn tay ông ta.
"Trong phòng làm việc của Hồ Quốc Hào có cánh cửa bí mật dẫn đến một gian mật thất trang trí cực kỳ hoa lệ, danh nghĩa là phòng nghỉ của ông ta, trên thực tế nó là cái ổ dâm dục. Người trong công ty duy có A Anh là biết".
"Vì sao tổng giám đốc Châu biết được những bí mật này?". Tiểu Xuyên hỏi.
"Trong một lần uống rượu với Hồ Quốc Hào, ông ta uống say lỡ mồm nói ra".
"Chu Mỹ Phượng có biết căn mật thất đó không?".
"Tôi cũng không biết, cô ấy đã đau khổ quá nhiều rồi".
Châu Chính Hưng bình tĩnh trở lại, kể hết mối quan hệ xoay quanh ba người anh ta, Hồ Quốc Hào và Chu Mỹ Phượng.
Thực ra, mười năm trước, khi Chu Mỹ Phượng còn làm việc tại quán karaoke Hoa Hồng Trắng, Châu Chính Hưng và cô đã là tri kỷ. Lúc đó Chu Mỹ Phượng mới gần hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp học viện âm nhạc, thông minh xinh đẹp khiến người khác giới phải mê mẩn. Cô là danh ca hàng đầu của Hoa Hồng Trắng, họ trả cho cô mức lương khá cao. Tuy sống trong môi trường đầy cám dỗ, gia đình lại bần hàn nhưng Chu Mỹ Phượng là cô gái hết sức trong sáng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Châu Chính Hưng đôi khi đến Hoa Hồng Trắng, nhưng cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa. Chuyện tình của họ bắt đầu từ Nam Áo. Chu Mỹ phượng đi bơi, bất ngờ bị ngất. Châu Chính Hưng đang câu cá ở mỏm đá gần đấy nghe thấy có tiếng người kêu cứu vội vàng lao vào dòng nước xiết, vốn là con nhà sông nước, nên khả năng bơi lội của anh rất tốt, Châu Chính Hưng đã cứu được Chu Mỹ Phượng từ tay thủy thần...
Nghe chuyện tình của họ có vẻ giống với câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân. Không lâu sau hai người họ nảy nở tình cảm. Chu Mỹ Phượng trở thành hồng nhan tri kỷ của anh. Song Châu Chính Hưng đã có gia đình, anh rất yêu thương vợ mình nên đã cũng nói không thể cưới Chu Mỹ Phượng được. Chu Mỹ Phượng cũng chấp nhận điều ấy.
Hai năm sau, sát thủ tình trường Hồ Quốc Hào xuất hiện, mỗi lần đến Hoa Hồng Trắng ông ta đều đặn tặng Chu Mỹ Phượng một lẵng hoa hồng trắng. Trước sự đeo đuổi của ông ta, lúc đầu Chu Mỹ Phượng hoàn toàn cự tuyệt. Cô cảm thấy đằng sau vẻ hào sảng của Hồ Quốc Hào là một con người thô tục, tính cách dữ dằn, nham hiểm. Đúng lúc đó mẹ của Chu Mỹ Phượng lâm bệnh nặng phải nằm viện, bà bị bệnh thận cấp tính, việc phẫu thuật cần một khoản tiền rất lớn. Thời gian này công việc làm ăn của Châu Chính Hưng không thuận lợi, anh bị lỗ một khoản tiền lớn vì vậy dù rất muốn nhưng cũng đành bó tay không thể giúp đỡ cô. Sau khi biết được tình trạng khó khăn của Chu Mỹ Phượng, Hồ Quốc Hào lặng lẽ thay cô thanh toán tiền phẫu thuật đồng thời ông ta cũng bố trí cho em trai cô đi Canada du học. Để trả cái ơn đó Chu Mỹ Phượng đồng ý lấy Hồ Quốc Hào, cũng vì hạnh phúc của cô nên Châu Chính Hưng quyết định rút lui. Trên thực tế bằng thủ đoạn cao minh và túi tiền Hồ Quốc Hào đã có được người phụ nữ mà mình thèm muốn. Sau này cũng do Chu Mỹ Phượng tác động nên Châu Chính Hưng và Hồ Quốc Hào mới hợp tác với nhau trong lĩnh vực bất động sản.
Thời gian đầu chung sống, Chu Mỹ Phượng luôn toàn tâm toàn ý với Hồ Quốc Hào, xứng đáng là một người vợ hiền thục. Sau đó cô dần dần phát hiện ra ông ta là kẻ phóng đãng, lăng nhăng với nhiều loại phụ nữ. Cô rất đau khổ nhưng vẫn gắng gượng chịu đựng. Bởi vì trong suy nghĩ của cô Hồ Quốc Hào là ân nhân của gia đình mình. Cô cũng nhiều lần nhỏ to tâm sự khuyên bảo Hồ Quốc Hào song tất cả đều vô ích. Hồ Quốc Hào là loại người giang sơn dễ chuyển, bản tính khó dời. Cuối cùng Chu Mỹ Phượng hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, biến thành con người khác hẳn. Cô không còn tranh cãi với ông ta, cũng không truy vấn, bỏ ngoài tai những lời đồn thổi thói trăng hoa của ông ta. Có lẽ Hồ Quốc Hào vì vậy cũng có chút cảm thấy không phải nên khi làm những chuyện xấu ông ta cố gắng giữ thể diện cho cô.
Nhưng trái tim tan vỡ của cô nào ai biết được?
Cho đến một ngày, sau lần uống rượu với cô Châu Chính Hưng mạnh dạn thổ lộ tình cảm vẫn còn nguyên vẹn của mình dành cho cô, Chu Mỹ Phượng lại lần nữa ngã vào lòng Châu Chính Hưng. Châu Chính Hưng thừa nhận anh ta và Chu Mỹ Phượng có quan hệ trên mức bình thường với nhau. Tất cả những gì anh ta thổ lộ xem ra đều là sự thật.
Nói hết những điều mình muốn nói, Châu Chính Hưng khẽ mỉm cười, anh cảm thấy lòng mình hết sức thanh thản.
"Vùng biển nơi Hồ Quốc Hào chết đuối, địa điểm phát hiện chiếc túi xách của ông ta đều là thị trấn Nam Áo, sự việc xảy ra đúng lúc anh có mặt ở đó". Đội trưởng Thôi quét tia nhìn sắc lạnh về phía Châu Chính Hưng phân tích tiếp, "Hơn nữa giữa anh và Hồ Quốc Hào lại đang có mâu thuẫn sâu sắc, anh và Chu Mỹ Phượng có quan hệ ngoài luồng, tất cả đầu mối của vụ án đều hướng đến anh. Anh còn có điều gì để nói?!".
"Các anh nghi ngờ tôi là hung thủ. Thế nhưng bằng chứng đâu?".
Châu Chính Hưng liếc nhìn đội trưởng Thôi, đồng thời hỏi ngược lại "Bằng chứng", - "Lá bài hộ mệnh" của anh ta, giọng đã bình tĩnh trở lại.
Rõ ràng, phía cảnh sát hiện tại không hề nắm được bất cứ chứng cứ nào chống lại Châu Chính Hưng. Anh ta hiển nhiên nắm được điểm yếu đó. Lần thẩm vấn này không thể làm rõ những nghi vấn tại Nam Áo song theo lời tiết lộ của Châu Chính Hưng trong phòng làm việc của Hồ Quốc Hào còn có gian mật thất. Nơi đó biết đâu sẽ hé mở bí ẩn về cái chết của ông ta.
"Được rồi! Hôm nay chúng ta tạm dừng công việc tại đây. Trong thời gian tới nếu tổng giám đốc Châu có việc công hay tư rời khỏi Thâm Quyến thì trước tiên hãy báo cho chúng tôi biết".
"Chuyện đó không thành vấn đề". Nói đoạn, Châu Chính Hưng đứng dậy bắt tay đội trưởng Thôi.
"Chúc các anh sớm phá được án".
Đào Lợi đưa bản lời khai cho Châu Chính Hưng, anh ta ký vào đó rồi quay người bước đi không thèm ngoái đầu lại.
Dõi theo cái bóng của Châu Chính Hưng, Tiểu Xuyên lẩm bẩm trong miệng: "Thằng cha này ngang thật".
Đào Lợi thì thầm: "Hồ Quốc Hào vừa phải đền vợ lại còn mất cả mạng sống".
"Cái ao Địa Hào còn sâu hơn là chúng ta tưởng". Đội trưởng Thôi trầm ngâm.
3.
Tòa nhà Địa Hào, tấm kính cửa sổ hắt ra thứ ánh sáng chói mắt.
Cảnh sắc lại lần nữa tìm đến căn phòng vốn trước đây là phòng làm việc của Hồ Quốc Hào để kiểm tra có hay không căn mật thất mà Châu Chính Hưng đã nói.
Nhóm trinh sát đi lần này gồm có năm người: đội trưởng Thôi, Tiểu Xuyên, Đào Lợi và hai nhân viên kỹ thuật mang theo dụng cụ dò tìm. Tất cả bọn họ đều mặc cảnh phục, khuôn mặt nghiêm cẩn. A Anh dựa vào trực giác của mình cảm thấy không ổn, cô cẩn thận tiếp đón.
"Căn cứ vào yêu cầu của công tác phá án. Chúng tôi muốn kiểm tra phòng trước đây là phòng làm việc của ông Hồ Quốc Hào". Đội trưởng Thôi nói.
Đào Lợi đưa cho A Anh lệnh khám xét.
"Phòng làm việc của ông Hào trước đây hiện chủ tịch HĐQT Chu Mỹ Phượng tiếp quản".
"Chủ tịch HĐQT Chu Mỹ Phượng? Bà ấy có ở đây không?".
"Địa Hào Trí Nghiệp hiện do tổng giám đốc Châu điều hành. Cô Chu chỉ thỉnh thoảng mới đến đây". A Anh đáp.
"Thế cũng được, xin mở khóa căn phòng đó, kết quả kiểm tra chúng tôi sẽ báo cáo cho chủ tịch Chu biết".
A Anh rút từ ngăn kéo của mình ra một chùm chìa khóa, mở của phòng, về cơ bản căn phòng vẫn giữ nguyên như cũ gần như không còn bất cứ dấu vết nào của người chủ mới. Xem ra Chu Mỹ Phượng rất hiếm khi đến đây. Con cá sấu bằng gỗ vẫn nằm trên chiếc bàn lớn nhe hàm răng nhọn lỏm chỏm. Đội trưởng Thôi đứng ở giữa tấm thảm đưa mắt quan sát bốn phía. Chính giữa bức tường treo tấm ảnh lớn chụp toàn cảnh Địa Hào khá bắt mắt. Hai chiếc tủ kính bên phải và trái bày đầy giải thưởng, đồ lưu niệm, mặt tường treo đầy đồ trang trí sang trọng không chê vào đâu được. Hoàn toàn không thể phát hiện cánh cửa bí mật nằm ở đâu.
Đội trưởng Thôi tỉ mẩn tìm kiếm rồi đột nhiên bảo A Anh: "Cô mở cho tôi phòng nghỉ của ông Hồ Quốc Hào".
A Anh giật mình, khuôn mặt không được tự nhiên cho lắm.
Trông thấy thái độ do dự của cỏ, đội trưởng Ngũ xẵng: "Chúng tôi nhận được tin báo trong này có một gian mật thất".
A Anh hiểu rằng không thể che giấu được nữa, không nói lời nào cô tiến sát chiếc tủ kính đằng sau bàn làm việc.
Thì ra mật thất nằm sau chiếc tủ kính. Chỉ thấy A Anh khẽ di chuyển chiếc cúp thứ ba, đằng sau có một nút bấm màu đen, ấn nhẹ vào đó, tấm rèm tường dần dần chuyển động mở ra một cánh cửa.
Chứng kiến cảnh đó Tiểu Xuyên và Đào Lợi hết sức ngạc nhiên, không hẹn mà gặp cả hai cùng nghĩ đến câu thần chú "Vừng ơi mở cửa ra!" trong Nghìn lẻ một đêm.
"Cái ông chủ họ Hồ này cũng thật ma mãnh".
Đám cảnh sát cẩn trọng bước vào bên trong.
Đó là một căn phóng kín mít không hề có cửa sổ, buồng ngủ chính rộng khoảng ba mươi mét vuông, chiếc rèm cửa màu vàng óng dày đến nổi gió cũng không thể chui lọt. Trên tường treo một cây côn, một thanh đao chiến Miến Điện, dưới ánh đèn điện vàng vọt nó càng trở nên kỳ bí. Các đồ gỗ gia dụng, kệ để ti vi đều là hàng nhập khẩu cao cấp.
Chiếc giường gỗ rộng hai mét theo phong cách Thái Lan, đầu giường treo một bức tranh chép "'Ma Ha khỏa thân" của họa sĩ Francisco José de Goya rất sống động, tư thế khiêu gợi. Có thể nói cả căn phòng được trang trí hào hoa hơn cả phòng trong khách sạn năm sao. Nhưng nó lại thiếu hẳn vẻ nho nhã vẫn thấy. Nhà tắm cũng được trang bị toàn hàng nhập khẩu, vòi hoa sen, chậu rửa mặt, bồn tắm đều được mạ vàng sáng chói. Song trong cái rực rỡ để lộ ra nét dung tục tầm thường.
Điều khiến người ta cảm thấy kỳ quặc là trong căn mật thất này chỗ nào cũng treo gương, trước bồn rửa mặt, chính giữa tủ để quần áo, bức tường đối diện bàn viết, thậm chí ngay cả phía sau xí bệt, đâu đâu cũng có gương, tất cả gương đều có khung trang bị bằng gỗ chạm khắc hoa văn. Bên cạnh bục tẩy trang bằng đá đại lý có đặt cái gương tròn bằng kim loại có thể chuyển động, hình giống mặt trăng cuối tháng. Tiểu Xuyên hiếu kỳ xoay qua xoay lại, khuôn mặt béo ị của cậu với nụ cười ngốc nghếch hiện ra trên gương. Có lẽ Hồ Quốc Hào cũng thường đứng đây soi gương.
Máy quay Sony, đầu DVD tất cả đều rất đồng bộ. Cảnh sát lục tìm khắp phòng ngủ và nhà tắm, ngoại trừ các đồ gia dụng không tìm thấy bất cứ thứ gì bí mật.
Đội trưởng Thôi mở chiếc tủ quần áo, trong đó để đầy đồ ngủ đàn ông và nội y phụ nữ, còn có cả những chiếc quần bơi nhãn hiệu cá sấu. Anh chăm chú nhìn vào rồi lục tung đống đồ đó lên quả nhiên có một két sắt trên đó có bố trí bàn phím mật mã.
Đội trưởng Thôi quay sang hỏi A Anh: "Chiếc két này cô có mở được không?".
"Dạ không ai mở được, chỉ duy nhất chủ tịch Hồ Quốc Hào biết được mật khẩu. A Anh nói xong vội vã bước đi.
Đội trưởng Thôi giao cho nhân viên cảnh sát đi cùng, một chuyên gia phá két: "Cậu thử xem thế nào!".
Người trinh sát đó mở túi dụng cụ đem theo, lấy ra một hộp nhỏ có màn hình tinh thể lỏng, tai đeo ống nghe áp sát dò điện từ, anh xoay nhẹ nút bấm từng ly một, một lát sau đó nghe có tiếng "tinh" nhỏ, trên bề mặt màn hình tinh thể lỏng hiện ra một con số. Cứ thao tác như vậy sáu con số hiện ra đầy đủ.
"Thành công rồi!".
Đội trưởng Thôi nhìn vào dãy số rồi theo đó bấm vào bàn phím. Anh khẽ kéo, cánh cửa két sắt từ từ mở ra.
Trong két sắt chứa đầy tiền mặt, kiểm tra số tiền đó gồm có sáu trăm nghìn nhân dân tệ, năm trăm nghìn đô la Hồng Kông, hai mươi nghìn đô la Mỹ. Trong hộp nhỏ của két sắt cũng phát hiện tượng lớn đồ trang sức, châu báu quý giá.
Một nhân viên cảnh sát lấy máy ảnh chụp toàn bộ hiện vật, Đào Lợi ghi chép đầy đủ từng khoản mục. Dưới đáy két sắt có hai vật hình vuông không ngờ trong đó có bốn cuốn băng video, hơn hai mươi dĩa phim cấp ba và hàng chục viên thuốc Viagra, ngoài ra còn một hộp nhỏ bằng gỗ khi mở nó ra có mấy chục bức ảnh chụp cảnh Hồ Quốc Hào và nhiều phụ nữ khác nhau đang làm tình, hình ảnh rõ nét.
Cảnh sát đưa một trong những cuốn băng video vào đầu, tất cả mọi người đều không dám nhìn lên màn hình vì trên đó quay cận cảnh các tư thế giao hoan và đầy rẫy âm thanh dâm đãng.
Châu Chính Hưng cũng nói "Ông ta đã hại đời biết bao nhiêu cô gái", quả thật không ngoa chút nào.
Điều này dù sao cũng chứng minh những điều anh ta khai với cảnh sát có phần nào chân thực.
Tuy nhiên tất cả những thứ này đều không dẫn tới manh mối gây ra cái chết cho Hồ Quốc Hào...
Tiểu Xuyên lắc đầu ngán ngẩm: "Chẳng ngờ Hồ Quốc Hào lại là kẻ hoang dâm vô độ đến vậy".
Đào Lợi lại tỏ rõ thái độ khinh bỉ: "Một tên đại lưu manh!".
Công việc điều tra mật thất hoàn tất, trước khi rời khỏi đó Tiểu Xuyên ngẫu nhiên phát hiện một đầu mối không ngờ. Khi cậu quay người, bất chợt ánh mắt nhìn thấy một bức ảnh chụp bãi biển Đại Mai Sa treo trên tường, khung ảnh hơi xô lệch, giống như bị ai đó đụng vào, cậu tháo bức ảnh xuống đặt lên bàn. Sau đó cẩn thận dở tấm giấy lót đằng sau. Thật bất ngờ, khung ảnh đó có hai bức ảnh, một bức dán sát vào tấm kính là cảnh bãi biển Đại Mai Sa, bức còn lại nằm giữa bức kia và tấm giấy bản, lật lại bức ảnh chụp thì ra đó là ảnh chụp chung giữa Hồ Quốc Hào và Mã Tuyết Anh, địa điểm dường như trên bãi biển bởi đằng sau họ là bãi cát và rặng dừa xanh. Hồ Quốc Hào mặc chiếc quần bơi màu đỏ đứng từ phía sau hai tay tình tứ ôm lấy cô A Anh, A Anh mặc bộ đồ tắm hai mảnh, khuôn mặt giãn ra, cười toét miệng.
"Hai người này lãng mạn quá!". Đào Lợi bĩu môi nói.
"Mang bức ảnh này về!". Đội trưởng Thôi ra lệnh.
Về lý mà nói, bức ảnh này phải được A Anh tiêu hủy nhưng không hiểu tại sao cô ra còn cố giữ lại. Có lẽ bên ngoài chỉ là chụp cảnh tự nhiên bình thường che giấu bức ảnh vốn có bên trong nên A Anh nghĩ rằng sẽ không có ai để ý tới.
Vì sao cô ta không cất giấu hay tiêu hủy bức ảnh nhạy cảm này?
Dường như chỉ có một cách giải thích hợp lý: "Đó là người trong ảnh còn rất luyến tiếc vị trí béo bở mà mình trước kia được hưởng".
4.
Sân bay Hoàng Điền, Thâm Quyến.
Nhiếp Phong chuẩn bị trở về Thành Đô (Tứ Xuyên), Tiểu Xuyên đến để tiễn anh.
Nhiếp Phong đã mua vé khuyến mãi hạng ba, giá rẻ gần bằng giá ghế cứng tàu hỏa.
"Ngày hôm qua anh Nhiếp đi đâu?".
Tiểu Xuyên vừa giúp Nhiếp Phong sắp xếp hành lý vừa nói.
"Mình dành thời gian đến thị trấn Nam Áo một chuyến. Phong cảnh làng chài nơi đó thật đẹp".
"Anh Nhiếp vội đến đó chắc không chỉ thưởng lãm cảnh đẹp làng chài?".
"Cậu đoán đúng đấy, mình nhân tiện điều tra đôi chút". Nhiếp Phong nói tiếp: "Trong sơ đồ gây án của hung thủ, Nam Áo là một mục tiêu không thể bỏ qua".
"Có phát hiện được điều gì không anh?".
"Vẫn chưa thể khẳng định song cũng thu hoạch được chút ít".
"Buổi chiều ngày hôm qua bọn em đã khám xét phòng làm việc của Hồ Quốc Hào và tìm thấy được một mật thất, nó là cái ổ tiêu dao của ông ta".
Vừa nghe xong Nhiếp Phong chợt nhớ đến lần anh có hỏi A Anh về két sắt của Hồ Quốc Hào lúc đó thái độ của cô ta có vẻ bối rối.
"Mã Tuyết Anh có biết căn mật thất đó không?".
"Anh nói tới A Anh, thư ký riêng của Hồ Quốc Hào?".
"Đúng thế!".
"Cô ta còn biết tự tay mở khóa cho bọn em". Tiểu Xuyên tiếp lời "Trong đó bọn em vô tình tìm thấy một bức ảnh chụp chung cô ta và Hồ Quốc Hào, ông ta ôm chặt lấy cô ta rất thân mật".
"Chính xác!". Nhiếp Phong bừng tỉnh, "Quan hệ giữa bọn họ hoàn toàn không bình thường".
"Ý của anh là... cô ta là... bồ nhí của Hồ Quốc Hào".
"Cậu cảm thấy thế nào?".
"Cũng có vẻ giống". Tiểu Xuyên gật đầu, "Thảo nào chỉ có A Anh và Châu Chính Hưng mới biết được căn phòng bí ẩn đó".
"Các cậu cần lưu ý tới người này", Nhiếp Phong cảnh tỉnh "Bên cạnh đó ngoài đối tượng nghi vấn hàng đầu Châu Chính Hưng còn có một người không thể bỏ qua".
"Là Chung Đào?".
"Đúng".
Tiểu Xuyên hỏi ngược: "Thế nhưng làm sao giải thích được chứng cớ ngoại phạm mà Chung Đào có".
"Đó chính là điểm mù lớn nhất ở vụ án này...". Nhiếp Phong lẩm nhẩm trong miệng.
Đúng lúc đó điện thoại di động của Tiểu Xuyên rung lên: "A lô! Ai đó?".
"Tớ, Đào Lợi đây, các cậu đang ở đâu?".
"Ở phòng chờ phía tây, đang xếp hàng đợi lên máy bay".
"Ồ, tớ nhìn thấy rồi!".
Tiếng nói vừa dứt đã thấy Đào Lợi ào đến, cô mặc cảnh phục trên tay cầm một chiếc hộp giấy gói ghém cẩn thận, khuôn mặt cô đỏ bừng xem ra có chút bẽn lẽn.
"Chào nữ cảnh sát Đào". Nhiếp phong cắt lời.
"Cô ấy đến đây để tiễn anh lên đường đấy".
"Xin cảm ơn nhiều, các bạn đang bận như vậy còn tới đây tiễn mình làm gì?". Nhiếp Phong cảm thấy áy náy.
"Cái này là bố em bảo đem gửi biếu bác Nhiếp".
Đào Lợi vội đặt chiếc hộp giấy vào tay Nhiếp Phong..
"Vậy?". Nhiếp Phong bất chợt không nghĩ ra đó là ai, "Bố em là..."
"Anh đã gặp rồi đấy, bố em là Đào Chấn Đinh".
"Ô! Thì ra là bác Đào giám đốc sở".
Lúc này Nhiếp Phong mới biết Đào Lợi là con gái yêu của giám đốc công an tỉnh Đào Chấn Đình, cái bí mật nho nhỏ này mọi người trong đội hình sự đều biết. Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát Đào Lợi không thích làm việc tại cục, một công việc tương đối nhàn nhã mà nhất định xung phong về đội hình sự - nơi tuyến đầu phòng chống tội phạm.
Trước khi tiễn Nhiếp Phong vào cửa kiểm soát vé, Đào Lợi còn chuyển lời của cục trưởng Ngũ cho anh.
"Sếp Ngũ nói nhà báo Nhiếp khi về Tứ Xuyên nếu có kiến giải gì mới, hy vọng sẽ kịp thời thông báo cho bên công an biết".
Đó là một ước định hữu hảo, cũng là sự tin tưởng tuyệt đối. Nhiếp Phong cảm thấy rất vui. Điều ấy có nghĩa là cảnh sát Thâm Quyến cho phép anh tiếp tục theo đuổi vụ án cho đến hồi cuối cùng.
"Những phân tích của anh về vụ án này cục trưởng Ngũ rất tâm đắc". Đào Lợi tiết lộ "Sếp còn bảo, nếu nhà báo Nhiếp chuyển ngành vào lực lượng công an, sự nghiệp chắc sẽ rất huy hoàng".
"Cục trưởng Ngũ ưu ái cho mình quá".
"Em đồng ý với đánh giá của sếp Ngũ".
Đào Lợi không hề giấu giếm, đôi mắt cô rực sáng đầy ngưỡng mộ nhìn Nhiếp Phong như thiêu đốt.
"Em cũng vậy". Tiểu Xuyên thực lòng nói.
Nhiếp Phong gãi gãi đầu có chút bối rối.
"Việc phá án chắc bận lắm, thôi hai bạn cứ về đi!".
"Vậy bọn em chào anh nhé!".
Hai người cảnh sát trẻ cười bắt tay từ biệt Nhiếp Phong.
° ° °
Khi Tiểu Xuyên và Đào Lợi từ sân bay quay trở về đội, đúng lúc Trịnh Dũng đang báo cáo công tác điều tra với đội trưởng Thôi. Đội trưởng Thôi bảo hai người lấy ghế, cùng ngồi xuống nghe.
"Sự việc hiện đã được điều tra rõ, người bám theo xe của Chu Mỹ Phượng lái xe của công ty thám tử tư nhân Sherlock Holmes. Danh nghĩa là công ty thám tử, trên thực tế là công ty chuyên điều tra chuyện riêng tư, phạm vi hoạt động khá rộng bao gồm: điều tra độ trung thành của nhân viên, độ tin cậy khách hàng, thông tin về bồ nhí, ngoại tình, tìm người, tìm địa chỉ... Nghe nói việc làm ăn hết sức phát đạt".
"Vậy người bí mật điều tra Chu Mỹ Phượng là ai?".
"Theo báo cáo của công ty đó, khách hàng ủy thác theo dõi Chu Mỹ Phượng đăng ký trên mạng nên không có danh tính cụ thể".
"Thật vớ vẩn!". Đội trưởng Thôi bực bội nói: "Đăng ký ở mạng nào? Bọn họ muốn thay khách giữ bí mật đây".
"Vậy bây giờ làm thế nào hả anh?".
"Điều tra lại". Đội trưởng Thôi chỉ thị "Cậu nói cho họ biết, hiện nay việc điều tra đời tư người khác là phạm pháp. Nếu không chịu hợp tác với cảnh sát, hậu quả tự gánh chịu".
Lời nói của đội trưởng Thôi quả là có tác dụng. Lần thứ hai đến công ty đó, áp dụng đúng kế sách của anh cuối cùng đã điều tra ra.
Kết quả nằm ngoài dự liệu của mọi người, người thuê điều tra Chu Mỹ Phượng lại là Mã Tuyết Anh, nữ thư ký riêng của Hồ Quốc Hào
Mười giờ tối, chiếc xe Audi chở Châu Chính Hưng đỗ lại trước cửa nhà hát kịch, anh ta xuống xe, người lái xe đánh xe đi. Lúc đầu Trịnh Dũng cho rằng Châu Chính Hưng đến đây để xem kịch. Nhưng anh phát hiện anh ta không hề bước vào bên trong mà bấm máy di động gọi một chiếc taxi. Sau khi lên xe, chiếc taxi thẳng hướng nam Thâm Quyến lăn bánh.
Trịnh Dũng và đồng sự nhanh chóng bám theo, màn đêm bao phủ khắp Bằng Thành. Ánh đèn đường chiếu sáng thành phố rực rỡ và phồn hoa. Chiếc xe taxi di chuyển trên nút đường Kiến Thiết rồi đột ngột bẻ ngoặc về hướng nam, nơi có nhà ga đường sắt. Trịnh Dũng theo sát không rời, anh lái xe đến tận cuối đường Kiến Thiết. Tòa nhà màu lá cọ cửa khẩu La Hồ nằm sát nhà ga rợp bóng. Nhưng chiếc xe taxi không chạy theo hướng nhà ga mà chuyển hướng dừng lại trước một tòa nhà đèn đuốc sáng trưng.
Trịnh Dũng nghển đầu lên nhìn kỹ. Dọc theo toà nhà là tấm biển hiệu nhấp nháy đến "Khách sạn Hoàng Đế".
Cửa xe bật mở, một người đàn ông mặc complet màu xanh thẫm bước xuống, đó là Châu Chính Hưng, anh ta nhanh chóng tiến vào đại sảnh khách sạn. Trịnh Dũng lấy máy ảnh chụp mấy bức ghi lại hình ảnh Châu Chính Hưng.
Trịnh Dũng bảo người cộng sự đỗ xe phía đối diện với khách sạn. Một người trong số họ bước khỏi xe băng qua đường, bám theo đối tượng.
Đại sảnh của khách sạn khá rộng, bài trí rất sang trọng, Trịnh Dũng tiến về phía bàn lễ tân. Anh hướng đến một người phụ nữ dáng người cao ráo dường như là người quản lý ở đây, xuất trình thẻ trinh sát và nói luôn: "Chúng tôi đang thực thi nhiệm vụ".
"Xin hỏi bên cảnh sát các anh có yêu cầu gì?". Người phụ nữ cẩn trọng hỏi.
"Vị khách mặc complet màu xanh thẫm vừa bước vào đây đăng ký ở phòng nào".
"Ồ, đó là tổng giám đốc Châu của tập đoàn Địa Hào phải không ạ? Ông ấy không hề đăng ký phòng"
"Vậy ông ta đến đây để gặp khách hả?".
"Địa Hào thuê một phòng để làm văn phòng đại diện ở đây".
"À, vậy phòng đó số bao nhiêu".
"Là phòng VIP số 1618".
"Cám ơn cô!".
Trịnh Dũng bước ra khỏi khách sạn, trong lòng anh dường như có một dự cảm gì đó. Chui tọt vào trong xe anh hưng phấn nói với người đồng hành.
"Hôm nay chắc sẽ có kịch hay để xem đây".
Một lúc sau, một chiếc xe BMW màu hồng từ từ đi đến đỗ lại trước cửa khách sạn. Người chủ rời xe, đó là một cô gái dáng người thanh mảnh phục sức sang trọng, tay cầm túi xách, nhìn từ phía sau rất thướt tha, cực kỳ xinh đẹp. Người gác cửa đón từ tay cô chìa khóa xe, cậu ta đưa chiếc BMW xuống tầng hầm để xe.
Giai nhân tuyệt sắc nhanh chóng tiến vào trong, Trịnh Dũng nhìn kỹ khuôn mặt đó, anh kinh ngạc thiếu chút đã hét lên.
Thì ra cô gái đó chính là bà chủ tịch HĐQT Địa Hào Trí Nghiệp, vợ góa của Hồ Quốc Hào, Chu Mỹ Phượng.
Cùng lúc đó người cộng sự của anh lấy máy ảnh chụp liên tiếp.
Trịnh Dũng vội vã cầm ống nghe máy vô tuyến điện, giống như người đi săn bắt được con mồi giọng anh đầy hưng phấn báo cáo với đội trưởng Thôi: "Trung tâm, tôi tổ một đây vài phút trước mục tiêu di chuyển vào Hoàng Đế, phòng 1618... Hiện có một phát hiện bất ngờ, "Phượng Hoàng" cũng bay đến khách sạn này".
"Tôi biết rồi! Tốt lắm! Bám cho sát vào, tuyệt đối không được lơ là".
"Đã rõ".
Đúng lúc này, cảnh sát Trịnh Dũng nhận ra một chiếc xe Mianhao màu trắng cũng bám theo, nó chỉ đỗ cách xe anh mấy mét.
Đó là các đồng sự thuộc tổ hai. Trịnh Dũng hạ thấp kính chắn gió, hướng đến họ tỏ ý cất lời chào. Họ cũng chợt hiểu ra có hai đối tượng cần theo dõi đều vào một chỗ, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Toán trinh sát biết được chuyện tốt đã đến, những cặp mắt lành nghề dán chặt vào trước cửa khách sạn không rời. Thâm Quyến, thành phố không có đêm dường như đang chìm đắm trong vẻ lãng mạn vốn có của nó. Trên đường phố, từng dòng xe cộ nhộn nhịp qua lại, không gian đêm vang vọng tiếng đàn ca không phút ngưng nghỉ. Trịnh Dũng và mọi người qua một đêm dài thức trắng. Mãi đến tận hơn năm giờ sáng khi ánh nắng ban mai ló rạng họ mới thấy Châu Chính Hưng bước ra khỏi khách sạn, anh ta lấy máy di động gọi một chiếc taxi, chiếc taxi lại quay về đường Kiến Thiết. Khoảng mười lăm phút sau Chu Mỹ Phượng cũng lên chiếc BMW đỗ dưới tầng hầm nhanh chóng rời đi. ° ° °
Tám giờ sáng, trải qua một đêm không ngủ tất cả các thành viên trong tổ chuyên án tập trung tại phòng đội cảnh sát hình sự để nghiên cứu phát hiện mới đầy bất ngờ này.
Cuộc họp lần này do đội trưởng Thôi chủ trì, cục trưởng Ngũ cũng tham gia. Không khí cả phòng nhộn nhịp, mọi người đều mừng rỡ như vừa công phá được một lô cốt vững chắc của địch.
Trịnh Dũng lấy cuốn băng ghi hình trong khách sạn đưa vào đầu máy video, đó là một chứng cứ vô cùng quan trọng. Trên màn hình hiện ra toàn cảnh dãy hành lang dài hun hút của toà nhà khách sạn cao mười sáu tầng. Mọi việc diễn ra từ mười giờ tối đến sáu giờ sáng ngày hôm nay đều được ghi lại đầy đủ. Cả đội trinh sát chăm chú dõi lên màn hình.
Một người đàn ông mặc bộ complet màu xanh thẫm dùng khóa tự mở cửa rồi bước vào căn phòng số 1618, trên màn hình ghi rõ thời gian lúc này là mười giờ hai mươi tám phút ngày bảy tháng bảy, mười phút sau một cô gái ăn mặc sang trọng cũng dùng khóa tự mở cửa, cô nhanh chóng lách vào căn phòng đó. Khuôn mặt cả hai người đều rõ nét, người đàn ông là Châu Chính Hưng, còn cô gái là Chu Mỹ Phượng. Điều này không còn nghi ngờ gì nữa.
Ngày mùng tám tháng bảy, cũng là ngày hôm nay đúng năm giờ sáng Châu Chính Hưng bước ra khỏi căn phòng 1618, vài phút sau cánh cửa phòng 1618 cũng bật mở người đi ra khỏi phòng là Chu Mỹ Phượng, cô ta khóa cửa lại và hướng về phía thang máy rảo bước.
Việc phát hiện Châu Chính Hưng và Chu Mỹ Phượng có quan hệ mờ ám là điều chẳng ai ngờ tới, cục trưởng Ngũ trịnh trọng tuyên bố: "Nó có giá trị cổ vũ tinh thần rất kịp thời".
Ông còn nói rõ: "Đây là một bước đột phá vô cùng quan trọng, chuyên án mang bí số "6.25" đã tiến hành được nửa tháng. Chúng ta tuy đã nắm được đối tượng nghi vấn nhưng vẫn chưa tìm ra bằng chứng, công tác trinh sát phá án gặp nhiều khó khăn. Hai ngày trước đây lại xảy ra chuyện Hồng Diệc Minh bị hạ độc, nội tình vụ án càng trở nên phức tạp. Không chỉ các cậu, những người trực tiếp tham gia phá án chịu nhiều áp lực mà ngay cả tôi, cục trưởng cũng cảm thấy rất bị động, phát hiện bất ngờ tối ngày hôm qua rất có thể sẽ giúp chúng ta phá được bức tường kiên cố trước mắt. Đại Cân, cậu đánh giá thế nào?".
Đội trưởng Thôi hết sức phấn chấn: "Tôi đồng ý với phân tích của cục trưởng. Rõ ràng đây là bước đột phá lớn nhất mà ta có được; xin chân thành cám ơn tất cả mọi người mấy ngày đêm vừa qua đã nỗ lực không ngừng nghỉ. Những bí ẩn trong vụ án mạng Hồ Quốc Hào ngày hai mươi lăm tháng sáu cho đến nay tất cả mọi nghi ngờ đều được hóa giải. Ví dụ như tìm thấy loại tảo của biển Nam Áo có trong dạ dày và phổi tử thi Hồ Quốc Hào, vì sao Chu Mỹ Phượng lại lạnh lùng trước cái chết của chồng? Vì sao Châu Chính Hưng lại có thể dễ dàng nắm giữ toàn bộ tập đoàn... toàn bộ việc đó đã được lên kế hoạch rất cụ thể và đây cũng là sự liên thủ hoàn mỹ, lưới trời lồng lộng thưa mà khó thoát".
Đội trưởng Thôi châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi dài, anh tiếp tục nói: "Đầu tiên, việc này cho thấy rõ Châu Chính Hưng có hai động cơ để gây án: Giết người vì quyền lợi và tranh đoạt người đẹp. Diệt trừ được Hồ Quốc Hào anh ta vừa có thể đường hoàng ngồi vào cái ghế tổng giám đốc, lại có thể đạt được mục đích tự do quan hệ với Chu Mỹ Phượng. Đó chính là một mũi tên trúng hai đích vậy".
"Đội trưởng Thôi! Chu Mỹ Phượng đóng vai diễn nào trong vở kịch này ạ?". Trịnh Dũng thắc mắc.
"Châu và Chu có mối quan hệ trên mức đặc biệt, khả năng hai người này liên thủ gây án là rất cao. Hơn nữa Chu Mỹ phượng là kẻ được hưởng lợi lớn nhất từ cái chết của Hồ Quốc Hào, bản thân lại rất hận thói trăng hoa của ông ta. Ác phụ cùng tình nhân mưu sát chồng, chuyện này đã xảy ra nhiều".
Cục trưởng Ngũ lên tiếng khích lệ đội: "Mọi người hãy đóng góp ý kiến của cá nhân mình đi".
Tuy đây chỉ là suy luận theo logic song những nhận định của đội trưởng Thôi rất có sức thuyết phục, đại đa số trinh sát đều tán thành cách lập luận và phân tích của anh.
Duy chỉ có Đào Lợi với cá tính độc lập đưa ra nhận định khác: "Những phân tích đội trưởng rõ ràng khá có lý. Hai người Châu Chính Hưng và Chu Mỹ Phượng là những nghi can lớn hợp mưu gây án". Cô điềm nhiên nói tiếp: "Nhưng tôi cảm thấy căn cứ vào điều tra vụ án xảy ra nửa tháng qua có rất nhiều điều bí ẩn, có những điều đến nay ta vẫn chưa giải đáp nổi".
"Như lời cô nói, còn điểm nghi vấn nào?". Đội trưởng Thôi lấy điếu thuốc đưa cho Trịnh Dùng.
"Tôi hoàn toàn không hiểu vì sao túi xách của Hồ Quốc Hào lại được phát hiện tại Trường tiểu học Nam Áo, đồn công an nơi đó đã thẩm vấn bảo vệ trường họ đều nói chưa từng nhìn thấy Hồ Quốc Hào đến đấy. Cho nên hiện trường đầu tiên nơi Hồ Quốc Hào chết, theo cá nhân tôi cho đến nay vẫn rất khó xác minh... ngoài ra, người phụ nữ bí ẩn gửi vòng hoa kỳ dị đến rốt cuộc là ai? Hiện tại ta vẫn chưa điều tra ra".
Tất cả mọi người yên lặng suy nghĩ.
"Còn nữa, động cơ giết Hồng Diệc Minh là gì?".
"Mọi người cứ mạnh dạn đưa ra ý kiến trái chiều, phát huy trí tuệ tập thể". Cục trưởng Ngũ cổ vũ.
Tiểu Xuyên đứng dậy: "Tôi chỉ bổ sung một chút những điều Đào Lợi vừa nói. Có một điểm vô cùng quan trọng, đó là cả Hồ Quốc Hào và Hồng Diệc Minh trước khi chết đều nhận được tờ giấy A4 có nội dung giống nhau. Câu hỏi này xem ra chúng ta đều không mấy chú ý. Mấy ngày trước nhà báo Nhiếp có nói với tôi, giải mã bí mật này có lẽ sẽ là khâu quan trọng để phá giải toàn bộ vụ án".
"Cái tay "Tây Bộ Thái Dương" lại đoán mò vớ vẩn". Giọng của Thôi Đại Cân rất khó chịu.
Có người lén cười, không biết là cười tay nhà báo đoán mò vớ vẩn hay cười đội trưởng Thôi lại lần nữa nói sai tên tờ báo.
"Nhà báo Nhiếp bao giờ sẽ về Tứ Xuyên?". Cục trưởng Ngũ hỏi Tiểu Xuyên.
"Ngày mai ạ!". Cậu đáp.
"Ồ!". Cục trưởng Ngũ khẽ gật đầu, ông ôn hòa nói: "Cách nhìn nhận của nhà báo cũng giống như công việc điều tra của chúng ta, không nên quá câu nệ. Những lời nói của cậu "Tây Bộ Thái Dương" chúng ta cũng thử tham khảo xem sao".
Mọi người cùng bật cười.
"Sao hả? Tôi nói sai ư?".
Tiểu Xuyên khẽ nhắc: "Dạ là "Tây Bộ Dương Quang" ạ!".
"Ừm! Thì ra là như thế!". Cục trưởng Ngũ cũng bật cười sau đó ông trầm tư: "Rõ ràng vụ án này hiện bày ra trước mắt chúng ta có hai phương hướng cần điều tra: Một là Châu Chính Hưng, Chu Mỹ Phượng thông đồng giết người. Hai là Hồ Quốc Hào, Hồng Diệc Minh bị giết bởi cùng một nguyên nhân. Xác định rõ phương hướng điều tra là yếu tố cực kỳ quan trọng".
Cả hội trường không ai lên tiếng, có lẽ tất cả các thành viên đều đang cân nhắc đắn đo suy nghĩ không dám quả quyết.
Đội trưởng Thôi phát biểu phá tan bầu không khí yên ắng: "Theo tôi chúng ta cùng công kích trên cả hai hướng".
"Cũng được". Cục trưởng Ngũ gật đầu.
"Dựa vào đầu mối chuyện tình mờ ám phát hiện tối hôm qua, trước tiên ta có thể đột phá vào mục tiêu Châu Chính Hưng". Đội trưởng Thôi dường như đã có dự tính từ trước.
"Vậy hãy phát giấy triệu tập Châu Chính Hưng!". Cục trưởng Ngũ quyết định.
"Còn một chuyện này nữa." Trịnh Dũng báo cáo: "Tối hôm qua chúng tôi phát hiện một sự việc khá kỳ lạ dường như có một chiếc xe khác bám theo xe của Chu Mỹ Phượng".
"Là xe như thế nào?". Đội trưởng Thôi hỏi.
"Một chiếc Santana màu mận chín, nó đỗ sát sau xe của tổ hai. Khi Chu Mỹ Phượng rời khỏi khách sạn. Chiếc Santana bám ngay theo sau".
"Còn nhớ được biển số không?". Đội trưởng Thôi hỏi trinh sát tổ hai,
"Có ạ! Là... B... 118".
"Ngay lập tức điều tra xem chủ nhân của nó là ai".
"Rõ".
2.
Buổi chiều ngày hôm đó, cảnh sát chính thức phát giấy triệu tập Châu Chính Hưng.
Châu Chính Hưng được "mời" đến phân cục công an khu Y. Địa điểm thẩm vấn là một gian phòng nhỏ của dãy nhà sáu tầng. Đội trưởng Thôi, Tiểu Xuyên và Đào Lợi ngồi sau chiếc bàn dài màu cánh gián. Cả ba người đều mặc sắc phục, thái độ uy nghiêm. Châu Chính Hưng ngồi cách đó ba mét trên chiếc ghế có tay vịn, trả lời từng câu hỏi do cảnh sát đưa ra. Hôm nay anh ta mặc bộ complet màu tro thẫm, cà vạc hoa văn, thái độ ung dung tự tại giống hệt hình ảnh trong cuốn băng thu được vào tối ngày hôm trước.
Đội trưởng Thôi luôn coi Châu Chính Hưng là nghi can số một trong vụ án này.
Ngay từ lúc đầu thái độ của Châu Chính Hưng đã không được tốt, cách trả lời rất nhát ngừng, gượng gạo. Có lẽ anh ta thật sự khó chịu khi nhận được giấy triệu tập của cảnh sát và không hề thoải mái khi đến đây. Khi đội trưởng Thôi gọi điện thoại trực tiếp cho anh ra, khẩu khí rất cứng nhắc.
"Tổng giám đốc Châu phải không? Tôi là Thôi Đại Cân đội trưởng đội hình sự cục công an khu Y! Đúng, có liên quan đến vụ án Hồ Quốc Hào, Hồng Diệc Minh, chúng tôi muốn mời anh đến trụ sở để làm rõ một số vấn đề".
"Ái dà! Mấy ngày nay tôi bận lắm, e là không có thời gian đi được".
"Đây là vụ án lớn, liên quan đến mạng người. Nếu tổng giám đốc Châu không tự nguyện hợp tác với cảnh sát, chúng tôi bắt buộc phải dùng đến biện pháp mạnh".
Đội trưởng Thôi nhấn mạnh từng câu từng chữ. Căn cứ vào quy định pháp luật, khi cảnh sát gửi giấy gọi nếu nghi can không có lý do chính đáng, có thể ra quyết định cưỡng chế buộc phải đến trụ sở công an để tiến hành thẩm vấn.Trong quá trình dẫn giải, nếu đối tượng tỏ ý chống đối, cảnh sát sẽ được phép sử dụng còng tay.
"Thật ư? Tôi đâu có nói là không hợp tác với các anh".
Kết quả là Châu Chính Hưng đặt điện thoại xuống và nhanh chóng đi xe đến đây.
"Trong cái đêm ông Hào xảy ra chuyện, anh có đến trường tiểu học Nam Áo không?".
"Buổi chiểu tôi có đến đó để tham gia lễ trao tặng máy tính cho trường, sau đó về thăm mẹ ở thôn Thúy Đầu, hàng xóm và bà con quanh đấy có thể làm chứng".
"Thế nhưng cảnh sát lại phát hiện chiếc túi xách của ông Hồ Quốc Hào ở sân thể thao của trưởng tiểu học Nam Áo. Anh giải thích như thế nào?".
"Ngày hôm đó tôi hoàn toàn không gặp ông Hồ Quốc Hào. Chiếc túi xách của ông ấy xuất hiện trong trường, làm sao tôi biết được?".
Nghe Châu Chính Hưng trả lời có vẻ giống như kẻ giảo hoạt nhưng cũng lại có vẻ rất chân thành.
"Từ mười hai giờ đêm hôm đó đến một giờ sáng ngày hôm sau anh ở đâu?".
"Chẳng phải các anh đã điều tra rồi ư. Tôi nghỉ lại tại nhà mẹ đẻ ở thôn Thúy Đầu".
"Có ai làm chứng không?".
"Mẹ tôi có thể làm chứng".
"Người thân thích trong gia đình không thể làm chứng. Đó là quy định của pháp luật, chắc anh cũng rõ".
Thái độ Châu Chính Hưng có chút lúng túng, nhưng anh ta ngay lập tức phản bác.
"Vậy các anh có chứng cứ nói là tôi không ở nhà của mẹ mình không?".
Điều đó khiến đội trưởng Thôi nhất thời sững người không thể bác lại.
Đội trưởng Thôi đổi sang câu hỏi khác: "Căn cứ vào giám định pháp y, Hồ Quốc Hào chết đuối ở vùng biển Nam Áo",
Đội trưởng Thôi chăm chú theo dõi phản ứng của Châu Chính Hưng: "Và anh lại có mặt ở đấy đúng lúc ấy, chuyện này có ngẫu nhiên không?".
"Di thể Ông Hồ Quốc Hào không phải được phát hiện ở Tiểu Mai Sa sao?". Châu Chính Hưng ngạc nhiên hỏi lại.
"Tiểu Mai Sa chỉ là hiện trường giả. Dựa trên những gì chúng tôi nắm được, hiện trường gây án thực sự ở thị trấn Nam Áo".
"Thị trấn Nam Áo?". Châu Chính Hưng phản ứng bất ngờ.
"Đúng, hơn nữa chúng tôi còn biết anh và Hồ Quốc Hào tuy bằng mặt nhưng không bằng lòng, anh luôn mong ước được nắm giữ chức vụ tổng giám đốc".
"Ha ha, đó chỉ là lời đồn thổi trong văn phòng". Châu Chính Hưng bất giác bật cười "Chuyện ấy trong công ty nào chẳng có, cảnh sát các anh lại tin là thật ư?".
"Thế nhưng trước khi Hồ Quốc Hào xảy ra chuyện mấy ngày có người nghe thấy anh và ông ta tranh cãi kịch liệt".
"Tôi và ông Hào có mâu thuẫn song đó chỉ là mâu thuẫn trong quan điểm kinh doanh, chuyện đó rất bình thường".
"Tổng giám đốc Châu và ông Hào chỉ khác nhau và quan điểm kinh doanh thôi sao?". Đội trưởng Thôi gằn giọng kéo dài từng chữ.
"Ý của đội trưởng Thôi là gì?".
"Ý gì hả? Tổng giám đốc Châu chắc còn biết rõ hơn cả tôi".
Nghe thấy câu đó, Châu Chính Hưng lờ mờ nhận ra đó là việc gì. Khuôn mặt của anh ta trở nên đanh lại.
"Từ mười giờ tối hôm qua đến năm giờ sáng hôm nay, anh ở đâu?"
Đội trưởng Thôi điểm đúng tử huyệt của Châu Chính Hưng.
Châu Chính Hưng sững sờ nói lí nhí: "Đó là chuyện riêng tư cá nhân".
"Chỉ đơn giản là chuyện riêng tư cá nhân thôi sao?".
Đội trưởng Thôi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "cá nhân" sau đó anh đọc rõ tên và số phòng khách sạn.
"Khách sạn Hoàng Đế, phòng 1618".
Khuôn mặt Châu Chính Hưng lúc đó trở nên rất khó coi, bỗng chốc trở nên xạm đen pha lẫn chút tím tái.
Song anh ra không biểu hiện gì thêm, thái độ có vẻ lúng túng khó xử.
Đội trưởng Thôi quyết định ra thêm đòn hiểm, anh đưa mắt cho Tiểu Xuyên bảo cậu mang chứng cứ là cuốn băng video.
Tiểu Xuyên mở chiếc đầu quay đã được chuẩn bị từ trước, phía trên tường treo một chiếc màn hình, cậu bấm nút play, một lát sau trên màn hình hiện lên hình ảnh của Châu Chính Hưng đang bước vào phòng 1618, tiếp đó bóng một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy sang trọng xuất hiện, khuôn mặt hiện lên rất rõ, đó là Chu Mỹ Phượng. Cô mở cửa đúng căn phòng ấy rồi nhanh chóng lách vào.
Phòng tuyến cuối cùng của Châu Chính Hưng bị phá vỡ, anh ta nhắm chặt hai mắt ngã người ra phía sau ghế.
"Xin hỏi tổng giám đốc Châu, anh giải thích như thế nào về những hình ảnh vừa rồi".
Đội trưởng Thôi xoáy vào câu hỏi.
Châu Chính Hưng khó nhọc trả lời: "Tôi thừa nhận chuyện đó là thật". Anh ta điểu chỉnh lại tư thế ngồi, rồi nói tiếp "Song, mong các anh đáp ứng cho một điều kiện".
"Điều kiện gì, anh nói đi".
"Giữ bí mật riêng tư này cho tôi". Anh ta có vẻ bị dồn vào bước đường cùng song vẫn giữ được lòng tự trọng, giọng nói trở nên nhẹ đi. "Đừng để vợ tôi biết việc này, cũng đừng tiết lộ với nhân viên trong công ty".
"Chuyện đó có thể được". Đội trưởng Thôi gật đầu.
Châu Chính Hưng kể lại chuyện tình bí mật giữa anh ta và Chu Mỹ Phượng.
"Quan hệ giữa hai người bắt đầu từ khi nào?".
"Được hơn hai năm rồi!".
"Tục ngữ có câu "Vợ bạn không thể mạo phạm", chủ tịch Hồ Quốc Hào tuy không phải là bạn của anh song hai người đã hợp tác làm ăn được tám, chín năm. Anh ngoại tình với vợ của ông ấy mà không cảm thấy áy náy và xấu hổ sao?".
Đội trưởng Thôi châm chích Châu Chính Hưng từ góc độ đạo đức.
Câu trả lời của anh ta khiến mọi người bất ngờ.
"Các anh hoàn toàn không hiểu Hồ Quốc Hào là kẻ như thế nào, ông ta đã phá hoại không biết bao nhiêu đời thiếu nữ". Châu Chính Hưng mím chặt môi run run.
Tiểu Xuyên và Đào Lợi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Tiếp đó Châu Chính Hưng tiết lộ lối sống phóng đãng của Hồ Quốc Hào, ông ra là con quỷ háo sắc chỉ cần gặp được gái đẹp, bất cứ là ở đâu ông ta đều nghĩ ra trăm phương nghìn kế để có thể sở hữu, sau khi đã no xôi chán chè sẵn sàng vứt người ta như vứt một miếng giẻ lau để tìm đến người con gái đẹp khác. Dựa vào túi tiền và phong độ của kẻ thành đạt, chỉ cần ông ta ưng ý con mồi nào thì rất hiếm khi con mồi đó thoát khỏi bàn tay ông ta.
"Trong phòng làm việc của Hồ Quốc Hào có cánh cửa bí mật dẫn đến một gian mật thất trang trí cực kỳ hoa lệ, danh nghĩa là phòng nghỉ của ông ta, trên thực tế nó là cái ổ dâm dục. Người trong công ty duy có A Anh là biết".
"Vì sao tổng giám đốc Châu biết được những bí mật này?". Tiểu Xuyên hỏi.
"Trong một lần uống rượu với Hồ Quốc Hào, ông ta uống say lỡ mồm nói ra".
"Chu Mỹ Phượng có biết căn mật thất đó không?".
"Tôi cũng không biết, cô ấy đã đau khổ quá nhiều rồi".
Châu Chính Hưng bình tĩnh trở lại, kể hết mối quan hệ xoay quanh ba người anh ta, Hồ Quốc Hào và Chu Mỹ Phượng.
Thực ra, mười năm trước, khi Chu Mỹ Phượng còn làm việc tại quán karaoke Hoa Hồng Trắng, Châu Chính Hưng và cô đã là tri kỷ. Lúc đó Chu Mỹ Phượng mới gần hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp học viện âm nhạc, thông minh xinh đẹp khiến người khác giới phải mê mẩn. Cô là danh ca hàng đầu của Hoa Hồng Trắng, họ trả cho cô mức lương khá cao. Tuy sống trong môi trường đầy cám dỗ, gia đình lại bần hàn nhưng Chu Mỹ Phượng là cô gái hết sức trong sáng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Châu Chính Hưng đôi khi đến Hoa Hồng Trắng, nhưng cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa. Chuyện tình của họ bắt đầu từ Nam Áo. Chu Mỹ phượng đi bơi, bất ngờ bị ngất. Châu Chính Hưng đang câu cá ở mỏm đá gần đấy nghe thấy có tiếng người kêu cứu vội vàng lao vào dòng nước xiết, vốn là con nhà sông nước, nên khả năng bơi lội của anh rất tốt, Châu Chính Hưng đã cứu được Chu Mỹ Phượng từ tay thủy thần...
Nghe chuyện tình của họ có vẻ giống với câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân. Không lâu sau hai người họ nảy nở tình cảm. Chu Mỹ Phượng trở thành hồng nhan tri kỷ của anh. Song Châu Chính Hưng đã có gia đình, anh rất yêu thương vợ mình nên đã cũng nói không thể cưới Chu Mỹ Phượng được. Chu Mỹ Phượng cũng chấp nhận điều ấy.
Hai năm sau, sát thủ tình trường Hồ Quốc Hào xuất hiện, mỗi lần đến Hoa Hồng Trắng ông ta đều đặn tặng Chu Mỹ Phượng một lẵng hoa hồng trắng. Trước sự đeo đuổi của ông ta, lúc đầu Chu Mỹ Phượng hoàn toàn cự tuyệt. Cô cảm thấy đằng sau vẻ hào sảng của Hồ Quốc Hào là một con người thô tục, tính cách dữ dằn, nham hiểm. Đúng lúc đó mẹ của Chu Mỹ Phượng lâm bệnh nặng phải nằm viện, bà bị bệnh thận cấp tính, việc phẫu thuật cần một khoản tiền rất lớn. Thời gian này công việc làm ăn của Châu Chính Hưng không thuận lợi, anh bị lỗ một khoản tiền lớn vì vậy dù rất muốn nhưng cũng đành bó tay không thể giúp đỡ cô. Sau khi biết được tình trạng khó khăn của Chu Mỹ Phượng, Hồ Quốc Hào lặng lẽ thay cô thanh toán tiền phẫu thuật đồng thời ông ta cũng bố trí cho em trai cô đi Canada du học. Để trả cái ơn đó Chu Mỹ Phượng đồng ý lấy Hồ Quốc Hào, cũng vì hạnh phúc của cô nên Châu Chính Hưng quyết định rút lui. Trên thực tế bằng thủ đoạn cao minh và túi tiền Hồ Quốc Hào đã có được người phụ nữ mà mình thèm muốn. Sau này cũng do Chu Mỹ Phượng tác động nên Châu Chính Hưng và Hồ Quốc Hào mới hợp tác với nhau trong lĩnh vực bất động sản.
Thời gian đầu chung sống, Chu Mỹ Phượng luôn toàn tâm toàn ý với Hồ Quốc Hào, xứng đáng là một người vợ hiền thục. Sau đó cô dần dần phát hiện ra ông ta là kẻ phóng đãng, lăng nhăng với nhiều loại phụ nữ. Cô rất đau khổ nhưng vẫn gắng gượng chịu đựng. Bởi vì trong suy nghĩ của cô Hồ Quốc Hào là ân nhân của gia đình mình. Cô cũng nhiều lần nhỏ to tâm sự khuyên bảo Hồ Quốc Hào song tất cả đều vô ích. Hồ Quốc Hào là loại người giang sơn dễ chuyển, bản tính khó dời. Cuối cùng Chu Mỹ Phượng hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, biến thành con người khác hẳn. Cô không còn tranh cãi với ông ta, cũng không truy vấn, bỏ ngoài tai những lời đồn thổi thói trăng hoa của ông ta. Có lẽ Hồ Quốc Hào vì vậy cũng có chút cảm thấy không phải nên khi làm những chuyện xấu ông ta cố gắng giữ thể diện cho cô.
Nhưng trái tim tan vỡ của cô nào ai biết được?
Cho đến một ngày, sau lần uống rượu với cô Châu Chính Hưng mạnh dạn thổ lộ tình cảm vẫn còn nguyên vẹn của mình dành cho cô, Chu Mỹ Phượng lại lần nữa ngã vào lòng Châu Chính Hưng. Châu Chính Hưng thừa nhận anh ta và Chu Mỹ Phượng có quan hệ trên mức bình thường với nhau. Tất cả những gì anh ta thổ lộ xem ra đều là sự thật.
Nói hết những điều mình muốn nói, Châu Chính Hưng khẽ mỉm cười, anh cảm thấy lòng mình hết sức thanh thản.
"Vùng biển nơi Hồ Quốc Hào chết đuối, địa điểm phát hiện chiếc túi xách của ông ta đều là thị trấn Nam Áo, sự việc xảy ra đúng lúc anh có mặt ở đó". Đội trưởng Thôi quét tia nhìn sắc lạnh về phía Châu Chính Hưng phân tích tiếp, "Hơn nữa giữa anh và Hồ Quốc Hào lại đang có mâu thuẫn sâu sắc, anh và Chu Mỹ Phượng có quan hệ ngoài luồng, tất cả đầu mối của vụ án đều hướng đến anh. Anh còn có điều gì để nói?!".
"Các anh nghi ngờ tôi là hung thủ. Thế nhưng bằng chứng đâu?".
Châu Chính Hưng liếc nhìn đội trưởng Thôi, đồng thời hỏi ngược lại "Bằng chứng", - "Lá bài hộ mệnh" của anh ta, giọng đã bình tĩnh trở lại.
Rõ ràng, phía cảnh sát hiện tại không hề nắm được bất cứ chứng cứ nào chống lại Châu Chính Hưng. Anh ta hiển nhiên nắm được điểm yếu đó. Lần thẩm vấn này không thể làm rõ những nghi vấn tại Nam Áo song theo lời tiết lộ của Châu Chính Hưng trong phòng làm việc của Hồ Quốc Hào còn có gian mật thất. Nơi đó biết đâu sẽ hé mở bí ẩn về cái chết của ông ta.
"Được rồi! Hôm nay chúng ta tạm dừng công việc tại đây. Trong thời gian tới nếu tổng giám đốc Châu có việc công hay tư rời khỏi Thâm Quyến thì trước tiên hãy báo cho chúng tôi biết".
"Chuyện đó không thành vấn đề". Nói đoạn, Châu Chính Hưng đứng dậy bắt tay đội trưởng Thôi.
"Chúc các anh sớm phá được án".
Đào Lợi đưa bản lời khai cho Châu Chính Hưng, anh ta ký vào đó rồi quay người bước đi không thèm ngoái đầu lại.
Dõi theo cái bóng của Châu Chính Hưng, Tiểu Xuyên lẩm bẩm trong miệng: "Thằng cha này ngang thật".
Đào Lợi thì thầm: "Hồ Quốc Hào vừa phải đền vợ lại còn mất cả mạng sống".
"Cái ao Địa Hào còn sâu hơn là chúng ta tưởng". Đội trưởng Thôi trầm ngâm.
3.
Tòa nhà Địa Hào, tấm kính cửa sổ hắt ra thứ ánh sáng chói mắt.
Cảnh sắc lại lần nữa tìm đến căn phòng vốn trước đây là phòng làm việc của Hồ Quốc Hào để kiểm tra có hay không căn mật thất mà Châu Chính Hưng đã nói.
Nhóm trinh sát đi lần này gồm có năm người: đội trưởng Thôi, Tiểu Xuyên, Đào Lợi và hai nhân viên kỹ thuật mang theo dụng cụ dò tìm. Tất cả bọn họ đều mặc cảnh phục, khuôn mặt nghiêm cẩn. A Anh dựa vào trực giác của mình cảm thấy không ổn, cô cẩn thận tiếp đón.
"Căn cứ vào yêu cầu của công tác phá án. Chúng tôi muốn kiểm tra phòng trước đây là phòng làm việc của ông Hồ Quốc Hào". Đội trưởng Thôi nói.
Đào Lợi đưa cho A Anh lệnh khám xét.
"Phòng làm việc của ông Hào trước đây hiện chủ tịch HĐQT Chu Mỹ Phượng tiếp quản".
"Chủ tịch HĐQT Chu Mỹ Phượng? Bà ấy có ở đây không?".
"Địa Hào Trí Nghiệp hiện do tổng giám đốc Châu điều hành. Cô Chu chỉ thỉnh thoảng mới đến đây". A Anh đáp.
"Thế cũng được, xin mở khóa căn phòng đó, kết quả kiểm tra chúng tôi sẽ báo cáo cho chủ tịch Chu biết".
A Anh rút từ ngăn kéo của mình ra một chùm chìa khóa, mở của phòng, về cơ bản căn phòng vẫn giữ nguyên như cũ gần như không còn bất cứ dấu vết nào của người chủ mới. Xem ra Chu Mỹ Phượng rất hiếm khi đến đây. Con cá sấu bằng gỗ vẫn nằm trên chiếc bàn lớn nhe hàm răng nhọn lỏm chỏm. Đội trưởng Thôi đứng ở giữa tấm thảm đưa mắt quan sát bốn phía. Chính giữa bức tường treo tấm ảnh lớn chụp toàn cảnh Địa Hào khá bắt mắt. Hai chiếc tủ kính bên phải và trái bày đầy giải thưởng, đồ lưu niệm, mặt tường treo đầy đồ trang trí sang trọng không chê vào đâu được. Hoàn toàn không thể phát hiện cánh cửa bí mật nằm ở đâu.
Đội trưởng Thôi tỉ mẩn tìm kiếm rồi đột nhiên bảo A Anh: "Cô mở cho tôi phòng nghỉ của ông Hồ Quốc Hào".
A Anh giật mình, khuôn mặt không được tự nhiên cho lắm.
Trông thấy thái độ do dự của cỏ, đội trưởng Ngũ xẵng: "Chúng tôi nhận được tin báo trong này có một gian mật thất".
A Anh hiểu rằng không thể che giấu được nữa, không nói lời nào cô tiến sát chiếc tủ kính đằng sau bàn làm việc.
Thì ra mật thất nằm sau chiếc tủ kính. Chỉ thấy A Anh khẽ di chuyển chiếc cúp thứ ba, đằng sau có một nút bấm màu đen, ấn nhẹ vào đó, tấm rèm tường dần dần chuyển động mở ra một cánh cửa.
Chứng kiến cảnh đó Tiểu Xuyên và Đào Lợi hết sức ngạc nhiên, không hẹn mà gặp cả hai cùng nghĩ đến câu thần chú "Vừng ơi mở cửa ra!" trong Nghìn lẻ một đêm.
"Cái ông chủ họ Hồ này cũng thật ma mãnh".
Đám cảnh sát cẩn trọng bước vào bên trong.
Đó là một căn phóng kín mít không hề có cửa sổ, buồng ngủ chính rộng khoảng ba mươi mét vuông, chiếc rèm cửa màu vàng óng dày đến nổi gió cũng không thể chui lọt. Trên tường treo một cây côn, một thanh đao chiến Miến Điện, dưới ánh đèn điện vàng vọt nó càng trở nên kỳ bí. Các đồ gỗ gia dụng, kệ để ti vi đều là hàng nhập khẩu cao cấp.
Chiếc giường gỗ rộng hai mét theo phong cách Thái Lan, đầu giường treo một bức tranh chép "'Ma Ha khỏa thân" của họa sĩ Francisco José de Goya rất sống động, tư thế khiêu gợi. Có thể nói cả căn phòng được trang trí hào hoa hơn cả phòng trong khách sạn năm sao. Nhưng nó lại thiếu hẳn vẻ nho nhã vẫn thấy. Nhà tắm cũng được trang bị toàn hàng nhập khẩu, vòi hoa sen, chậu rửa mặt, bồn tắm đều được mạ vàng sáng chói. Song trong cái rực rỡ để lộ ra nét dung tục tầm thường.
Điều khiến người ta cảm thấy kỳ quặc là trong căn mật thất này chỗ nào cũng treo gương, trước bồn rửa mặt, chính giữa tủ để quần áo, bức tường đối diện bàn viết, thậm chí ngay cả phía sau xí bệt, đâu đâu cũng có gương, tất cả gương đều có khung trang bị bằng gỗ chạm khắc hoa văn. Bên cạnh bục tẩy trang bằng đá đại lý có đặt cái gương tròn bằng kim loại có thể chuyển động, hình giống mặt trăng cuối tháng. Tiểu Xuyên hiếu kỳ xoay qua xoay lại, khuôn mặt béo ị của cậu với nụ cười ngốc nghếch hiện ra trên gương. Có lẽ Hồ Quốc Hào cũng thường đứng đây soi gương.
Máy quay Sony, đầu DVD tất cả đều rất đồng bộ. Cảnh sát lục tìm khắp phòng ngủ và nhà tắm, ngoại trừ các đồ gia dụng không tìm thấy bất cứ thứ gì bí mật.
Đội trưởng Thôi mở chiếc tủ quần áo, trong đó để đầy đồ ngủ đàn ông và nội y phụ nữ, còn có cả những chiếc quần bơi nhãn hiệu cá sấu. Anh chăm chú nhìn vào rồi lục tung đống đồ đó lên quả nhiên có một két sắt trên đó có bố trí bàn phím mật mã.
Đội trưởng Thôi quay sang hỏi A Anh: "Chiếc két này cô có mở được không?".
"Dạ không ai mở được, chỉ duy nhất chủ tịch Hồ Quốc Hào biết được mật khẩu. A Anh nói xong vội vã bước đi.
Đội trưởng Thôi giao cho nhân viên cảnh sát đi cùng, một chuyên gia phá két: "Cậu thử xem thế nào!".
Người trinh sát đó mở túi dụng cụ đem theo, lấy ra một hộp nhỏ có màn hình tinh thể lỏng, tai đeo ống nghe áp sát dò điện từ, anh xoay nhẹ nút bấm từng ly một, một lát sau đó nghe có tiếng "tinh" nhỏ, trên bề mặt màn hình tinh thể lỏng hiện ra một con số. Cứ thao tác như vậy sáu con số hiện ra đầy đủ.
"Thành công rồi!".
Đội trưởng Thôi nhìn vào dãy số rồi theo đó bấm vào bàn phím. Anh khẽ kéo, cánh cửa két sắt từ từ mở ra.
Trong két sắt chứa đầy tiền mặt, kiểm tra số tiền đó gồm có sáu trăm nghìn nhân dân tệ, năm trăm nghìn đô la Hồng Kông, hai mươi nghìn đô la Mỹ. Trong hộp nhỏ của két sắt cũng phát hiện tượng lớn đồ trang sức, châu báu quý giá.
Một nhân viên cảnh sát lấy máy ảnh chụp toàn bộ hiện vật, Đào Lợi ghi chép đầy đủ từng khoản mục. Dưới đáy két sắt có hai vật hình vuông không ngờ trong đó có bốn cuốn băng video, hơn hai mươi dĩa phim cấp ba và hàng chục viên thuốc Viagra, ngoài ra còn một hộp nhỏ bằng gỗ khi mở nó ra có mấy chục bức ảnh chụp cảnh Hồ Quốc Hào và nhiều phụ nữ khác nhau đang làm tình, hình ảnh rõ nét.
Cảnh sát đưa một trong những cuốn băng video vào đầu, tất cả mọi người đều không dám nhìn lên màn hình vì trên đó quay cận cảnh các tư thế giao hoan và đầy rẫy âm thanh dâm đãng.
Châu Chính Hưng cũng nói "Ông ta đã hại đời biết bao nhiêu cô gái", quả thật không ngoa chút nào.
Điều này dù sao cũng chứng minh những điều anh ta khai với cảnh sát có phần nào chân thực.
Tuy nhiên tất cả những thứ này đều không dẫn tới manh mối gây ra cái chết cho Hồ Quốc Hào...
Tiểu Xuyên lắc đầu ngán ngẩm: "Chẳng ngờ Hồ Quốc Hào lại là kẻ hoang dâm vô độ đến vậy".
Đào Lợi lại tỏ rõ thái độ khinh bỉ: "Một tên đại lưu manh!".
Công việc điều tra mật thất hoàn tất, trước khi rời khỏi đó Tiểu Xuyên ngẫu nhiên phát hiện một đầu mối không ngờ. Khi cậu quay người, bất chợt ánh mắt nhìn thấy một bức ảnh chụp bãi biển Đại Mai Sa treo trên tường, khung ảnh hơi xô lệch, giống như bị ai đó đụng vào, cậu tháo bức ảnh xuống đặt lên bàn. Sau đó cẩn thận dở tấm giấy lót đằng sau. Thật bất ngờ, khung ảnh đó có hai bức ảnh, một bức dán sát vào tấm kính là cảnh bãi biển Đại Mai Sa, bức còn lại nằm giữa bức kia và tấm giấy bản, lật lại bức ảnh chụp thì ra đó là ảnh chụp chung giữa Hồ Quốc Hào và Mã Tuyết Anh, địa điểm dường như trên bãi biển bởi đằng sau họ là bãi cát và rặng dừa xanh. Hồ Quốc Hào mặc chiếc quần bơi màu đỏ đứng từ phía sau hai tay tình tứ ôm lấy cô A Anh, A Anh mặc bộ đồ tắm hai mảnh, khuôn mặt giãn ra, cười toét miệng.
"Hai người này lãng mạn quá!". Đào Lợi bĩu môi nói.
"Mang bức ảnh này về!". Đội trưởng Thôi ra lệnh.
Về lý mà nói, bức ảnh này phải được A Anh tiêu hủy nhưng không hiểu tại sao cô ra còn cố giữ lại. Có lẽ bên ngoài chỉ là chụp cảnh tự nhiên bình thường che giấu bức ảnh vốn có bên trong nên A Anh nghĩ rằng sẽ không có ai để ý tới.
Vì sao cô ta không cất giấu hay tiêu hủy bức ảnh nhạy cảm này?
Dường như chỉ có một cách giải thích hợp lý: "Đó là người trong ảnh còn rất luyến tiếc vị trí béo bở mà mình trước kia được hưởng".
4.
Sân bay Hoàng Điền, Thâm Quyến.
Nhiếp Phong chuẩn bị trở về Thành Đô (Tứ Xuyên), Tiểu Xuyên đến để tiễn anh.
Nhiếp Phong đã mua vé khuyến mãi hạng ba, giá rẻ gần bằng giá ghế cứng tàu hỏa.
"Ngày hôm qua anh Nhiếp đi đâu?".
Tiểu Xuyên vừa giúp Nhiếp Phong sắp xếp hành lý vừa nói.
"Mình dành thời gian đến thị trấn Nam Áo một chuyến. Phong cảnh làng chài nơi đó thật đẹp".
"Anh Nhiếp vội đến đó chắc không chỉ thưởng lãm cảnh đẹp làng chài?".
"Cậu đoán đúng đấy, mình nhân tiện điều tra đôi chút". Nhiếp Phong nói tiếp: "Trong sơ đồ gây án của hung thủ, Nam Áo là một mục tiêu không thể bỏ qua".
"Có phát hiện được điều gì không anh?".
"Vẫn chưa thể khẳng định song cũng thu hoạch được chút ít".
"Buổi chiều ngày hôm qua bọn em đã khám xét phòng làm việc của Hồ Quốc Hào và tìm thấy được một mật thất, nó là cái ổ tiêu dao của ông ta".
Vừa nghe xong Nhiếp Phong chợt nhớ đến lần anh có hỏi A Anh về két sắt của Hồ Quốc Hào lúc đó thái độ của cô ta có vẻ bối rối.
"Mã Tuyết Anh có biết căn mật thất đó không?".
"Anh nói tới A Anh, thư ký riêng của Hồ Quốc Hào?".
"Đúng thế!".
"Cô ta còn biết tự tay mở khóa cho bọn em". Tiểu Xuyên tiếp lời "Trong đó bọn em vô tình tìm thấy một bức ảnh chụp chung cô ta và Hồ Quốc Hào, ông ta ôm chặt lấy cô ta rất thân mật".
"Chính xác!". Nhiếp Phong bừng tỉnh, "Quan hệ giữa bọn họ hoàn toàn không bình thường".
"Ý của anh là... cô ta là... bồ nhí của Hồ Quốc Hào".
"Cậu cảm thấy thế nào?".
"Cũng có vẻ giống". Tiểu Xuyên gật đầu, "Thảo nào chỉ có A Anh và Châu Chính Hưng mới biết được căn phòng bí ẩn đó".
"Các cậu cần lưu ý tới người này", Nhiếp Phong cảnh tỉnh "Bên cạnh đó ngoài đối tượng nghi vấn hàng đầu Châu Chính Hưng còn có một người không thể bỏ qua".
"Là Chung Đào?".
"Đúng".
Tiểu Xuyên hỏi ngược: "Thế nhưng làm sao giải thích được chứng cớ ngoại phạm mà Chung Đào có".
"Đó chính là điểm mù lớn nhất ở vụ án này...". Nhiếp Phong lẩm nhẩm trong miệng.
Đúng lúc đó điện thoại di động của Tiểu Xuyên rung lên: "A lô! Ai đó?".
"Tớ, Đào Lợi đây, các cậu đang ở đâu?".
"Ở phòng chờ phía tây, đang xếp hàng đợi lên máy bay".
"Ồ, tớ nhìn thấy rồi!".
Tiếng nói vừa dứt đã thấy Đào Lợi ào đến, cô mặc cảnh phục trên tay cầm một chiếc hộp giấy gói ghém cẩn thận, khuôn mặt cô đỏ bừng xem ra có chút bẽn lẽn.
"Chào nữ cảnh sát Đào". Nhiếp phong cắt lời.
"Cô ấy đến đây để tiễn anh lên đường đấy".
"Xin cảm ơn nhiều, các bạn đang bận như vậy còn tới đây tiễn mình làm gì?". Nhiếp Phong cảm thấy áy náy.
"Cái này là bố em bảo đem gửi biếu bác Nhiếp".
Đào Lợi vội đặt chiếc hộp giấy vào tay Nhiếp Phong..
"Vậy?". Nhiếp Phong bất chợt không nghĩ ra đó là ai, "Bố em là..."
"Anh đã gặp rồi đấy, bố em là Đào Chấn Đinh".
"Ô! Thì ra là bác Đào giám đốc sở".
Lúc này Nhiếp Phong mới biết Đào Lợi là con gái yêu của giám đốc công an tỉnh Đào Chấn Đình, cái bí mật nho nhỏ này mọi người trong đội hình sự đều biết. Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát Đào Lợi không thích làm việc tại cục, một công việc tương đối nhàn nhã mà nhất định xung phong về đội hình sự - nơi tuyến đầu phòng chống tội phạm.
Trước khi tiễn Nhiếp Phong vào cửa kiểm soát vé, Đào Lợi còn chuyển lời của cục trưởng Ngũ cho anh.
"Sếp Ngũ nói nhà báo Nhiếp khi về Tứ Xuyên nếu có kiến giải gì mới, hy vọng sẽ kịp thời thông báo cho bên công an biết".
Đó là một ước định hữu hảo, cũng là sự tin tưởng tuyệt đối. Nhiếp Phong cảm thấy rất vui. Điều ấy có nghĩa là cảnh sát Thâm Quyến cho phép anh tiếp tục theo đuổi vụ án cho đến hồi cuối cùng.
"Những phân tích của anh về vụ án này cục trưởng Ngũ rất tâm đắc". Đào Lợi tiết lộ "Sếp còn bảo, nếu nhà báo Nhiếp chuyển ngành vào lực lượng công an, sự nghiệp chắc sẽ rất huy hoàng".
"Cục trưởng Ngũ ưu ái cho mình quá".
"Em đồng ý với đánh giá của sếp Ngũ".
Đào Lợi không hề giấu giếm, đôi mắt cô rực sáng đầy ngưỡng mộ nhìn Nhiếp Phong như thiêu đốt.
"Em cũng vậy". Tiểu Xuyên thực lòng nói.
Nhiếp Phong gãi gãi đầu có chút bối rối.
"Việc phá án chắc bận lắm, thôi hai bạn cứ về đi!".
"Vậy bọn em chào anh nhé!".
Hai người cảnh sát trẻ cười bắt tay từ biệt Nhiếp Phong.
° ° °
Khi Tiểu Xuyên và Đào Lợi từ sân bay quay trở về đội, đúng lúc Trịnh Dũng đang báo cáo công tác điều tra với đội trưởng Thôi. Đội trưởng Thôi bảo hai người lấy ghế, cùng ngồi xuống nghe.
"Sự việc hiện đã được điều tra rõ, người bám theo xe của Chu Mỹ Phượng lái xe của công ty thám tử tư nhân Sherlock Holmes. Danh nghĩa là công ty thám tử, trên thực tế là công ty chuyên điều tra chuyện riêng tư, phạm vi hoạt động khá rộng bao gồm: điều tra độ trung thành của nhân viên, độ tin cậy khách hàng, thông tin về bồ nhí, ngoại tình, tìm người, tìm địa chỉ... Nghe nói việc làm ăn hết sức phát đạt".
"Vậy người bí mật điều tra Chu Mỹ Phượng là ai?".
"Theo báo cáo của công ty đó, khách hàng ủy thác theo dõi Chu Mỹ Phượng đăng ký trên mạng nên không có danh tính cụ thể".
"Thật vớ vẩn!". Đội trưởng Thôi bực bội nói: "Đăng ký ở mạng nào? Bọn họ muốn thay khách giữ bí mật đây".
"Vậy bây giờ làm thế nào hả anh?".
"Điều tra lại". Đội trưởng Thôi chỉ thị "Cậu nói cho họ biết, hiện nay việc điều tra đời tư người khác là phạm pháp. Nếu không chịu hợp tác với cảnh sát, hậu quả tự gánh chịu".
Lời nói của đội trưởng Thôi quả là có tác dụng. Lần thứ hai đến công ty đó, áp dụng đúng kế sách của anh cuối cùng đã điều tra ra.
Kết quả nằm ngoài dự liệu của mọi người, người thuê điều tra Chu Mỹ Phượng lại là Mã Tuyết Anh, nữ thư ký riêng của Hồ Quốc Hào
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook