Lửa Nhỏ Hầm Thanh Mai
-
3: Hôn Chúc Ngủ Ngon!
Sau khi kết thúc về nhà thì gọi người lái xe thuê, Lương Trấn Khiêm ngồi ở ghế phó lái nhắm hai mắt nghỉ ngơi, hai cô gái ngồi ở phía sau thì thầm to nhỏ nói chuyện phiếm.
Dư Tử Oánh hứng thú bừng bừng: “Kỳ nghỉ này cậu có tính toán gì không?”Kỷ Cẩn Ni ngẫm nghĩ một chút: “Nghỉ ngơi, học vũ đạo, làm một ít bài tập….
”“Mới vừa thi xong lại nói đến chuyện học, tớ không muốn sống nữa….
” Dư Tử Oánh kêu rên một tiếng, nháo qua nháo lại: “Chờ tớ từ nhà cậu tớ về sẽ mang đồ ăn ngon cho cậu, ai da… Phải xa cậu rồi, đau lòng quá!” Vừa nói tay vừa để lên mí mắt lau lau…Nhìn cô bạn đang diễn kịch, Kỷ Cẩn Ni cười phụ họa: “Nhịn đau chia tay, tháng tám lại đoàn tụ ở trường trung học phụ thuộc Khánh Đại.
”Dư Tử Oánh đã về đến nhà, người đàn ông trên ghế phó lái đã chuyển về ngồi phía sau.
Lúc này trời mới vừa hơi hơi tối, hai bên đèn đường chiếu sáng cũng không có quá rõ ràng, ánh đèn trên đỉnh đầu, chíu vào trên người chỉ hơi mờ nhạt, trên mặt đất vẫn còn chưa thấy được bóng ma.
Kỷ Cẩn Ni nhớ tới Tử Oánh nói anh hai và anh Lương Đật Dương càng lúc càng thấy soái, anh ấy chỉ là dễ nhìn.
Cô nghiêng lại nhìn người đàn ông bên cạnh đánh giá, mắt đang nhắm chặt, lông mi dài và đậm, cái mũi cao thẳng bị ánh đèn mờ nhạt chíu vào đánh ra một chút bóng đen ảm đạm, môi có chút khô ráo, còn muốn nhìn xem cẩn thận hơn nữa, chợt thấy anh lảo đảo ngã vào người cô, hoảng sợ nhưng lại rất ngoan ngoãn mà ngồi im không có nhúc nhích.
Lương Trấn Khiêm dựa vào trên vai cô gái nhỏ, ngọt, còn có vị sữa: “Nini phun cái gì?”Kỷ Cẩn Ni bị mấy sợi tóc của anh ma sát vào cổ có hơi ngứa, lại nghe anh nói chuyện phả vào hơi thở thật nóng, rụt rụt vai.
“Cái gì?” cô có chút nghe không rõ anh nói gì?“Trên người phun cái gì?” Lương Trấn Khiêm tìm một tư thế thoải mái, giọng nói khàn khàn.
Kỷ Cẩn Ni cảm thấy câu hỏi này không đầu không đuôi, nhưng cũng trả lời: “Em tắm sữa tươi.
” Vẫn là tối hôm qua mới tắm, chẳng lẽ có mùi khó chịu? cô nghiêng đầu nhẹ ngửi, lại chỉ nghe thấy mùi dầu gội của anh ấy.
“Mùi sữa bò?” Mùi hương còn lưu rất lâu.
“Không phải, anh hai muốn dùng sao?” Muốn cô giới thiệu sữa tắm sao?Lương Trấn Khiêm nghe xong liền trầm thấp mà cười hai tiếng, chóp mũi tiến đến càng gần, để ở cái cổ thiên nga trắng nõn tinh tế mà ngửi, hương vị của Nini, thật thơm.
Kỷ Cẩn Ni lại cảm thấy chỗ nào đó lúc nãy bị đâm đau lại bị đụng phải, tay phải với qua nhẹ đẩy: “Anh hai đừng nhúc nhích.
”Người đàn ông nhìn thấy bàn tay của cô gái nhỏ đang đặt ở trên đùi mình, trắng nõn như búp măng vậy, ánh sáng tối tăm càng làm nổi bật thêm sự trắng bóng, thật lâu mới trả lời lại một câu: “Ừm.
”Cô muốn quay người lại,nãy giờ vẫn luôn duy trì tư thế này, thân thể thật mỏi quá.
Ánh đèn mờ nhạt trên đường thường thường xẹt qua, nghe anh mở miệng nói: “Có mua quà về cho em, chút nữa về nhà anh lấy.
” Bên trong xe cứ vậy mà im lặng đến lúc về nhà.
Mẹ Lương nhìn thấy Kỷ Cẩn Ni thì rất vui vẻ, lôi kéo tay cô nói chuyện: “Nini tới đây, con muốn ăn cái gì?” Giọng nói sang sảng nhanh nhẹn, nói chuyện giống như đảo hạt châu.
Con trai cao cao đại đại đứng ngay đó cũng không thèm xem không thèm hỏi tới, trong mắt chỉ có cô gái nhỏ, thật sự rất thích, đem qua một đĩa nhỏ anh đào, một lớn một nhỏ ngồi ở trên sô pha trò chuyện, baba Lương ngẫu nhiên cũng sẽ nói vào hai câu.
Đã ăn xong anh đào rồi, người kia đã sớm không thấy ở dưới lầu nữa, mẹ Lương nhìn thấy vậy liền nói: “Con đi tìm anh hai đi? Nó mua quà về cho con đó.
” Bà nhìn theo đến khi không còn thấy được bóng dáng trên lầu nữa mới đem tầm mắt chuyển về màn hình TV.
Kỷ Cẩn Ni lên lầu, phòng của anh ấy cô nhắm mắt cũng biết ở đâu, đi qua tới gõ gõ cửa, cửa không có lập tức mở ra, đợi trong chốc lát mới từ từ được mở ra.
Lương Trấn Khiêm xoa xoa đầu tóc ướt dầm dề: “Sao lại không đi vào?” Dáng người tinh tráng được che giấu dưới bộ đồ ngủ, lúc giơ tay lên một mảng nhỏ rắn chắc ở sườn eo lúc ẩn lúc hiện.
Kỷ Cẩn Ni không có nói chuyện, đi theo sau anh vài bước đi vào phòng, trong phòng sạch sẽ chỉnh tề, không có một chút bài trí tươi đẹp bắt mắt nào, chỉ có mỗi một chiếc giường lớn là bắt mắt.
Anh đưa qua cho cô một cái hộp nhỏ, mở ra bên trong là một cái vòng tay mảnh nhỏ, đơn giản nhưng rất tinh xảo.
Trong lòng cô vui vẻ lên, đôi mắt cong cong giọng nói cũng càng ngọt ngào mềm mại: “Thật đẹp quá, anh hai giúp em đeo lên.
” Cô đưa hộp quà qua ngước mắt nhìn anh.
Lương Trấn Khiêm lấy ra lắc tay, đeo lên cổ tay nhỏ xinh cho cô gái nhỏ: “Rất hợp với em.
”Cô cũng thấy vậy, trong lòng rất vui vẻ nên thuận miệng hỏi một câu: “Anh Dật Dương khi nào mới được nghỉ vậy anh hai?”A….
.
Anh Dật Dương?Lương Trấn Khiêm làm bộ lơ đãng cười hỏi một câu: “Tìm nó có việc gì sao?”“Để lát nữa anh hỏi nó xem.
”Lương Trấn Khiêm nhìn thấy dáng vẻ chuẩn bị đi của cô gái nhỏ, chỉ chỉ sườn mặt của mình nhắc nhở nói: “Quên rồi sao?”Kỷ Cẩn Ni nhìn thấy động tác của anh, khuôn mặt dần dần đỏ ửng lên, trong mắt dính sương mù, thò lại gần ở trên má anh khẽ hôn một cái: “Anh hai ngủ ngon.
”Người đàn ông giữ chặt lấy cô gái nhỏ, trên gò má trắng nõn khẽ hôn một cái: “Ngủ ngon.
” Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi, chóp mũi vẫn còn lưu lại dư vị ngọt ngào và hương thơm của cô gái nhỏ.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook