Lửa Lòng Nam Nữ
-
Chương 6
Trong phòng làm việc, Quách Bách Vĩ uống trà hút thuốc cùng với người trong cục mới đến Tiểu Trương, còn có nhóm anh em vừa hưởng thụ gió mát của máy điều hòa vừa tán gẫu (1). Tiểu Trương đang nói: “Quách đội, anh không biết đâu, hiện tại trong Cục có Lý Văn Thành lão tiểu tử chưa từng ăn mặn, cũng sắp bốn mươi rồi mà còn chưa có vợ, cả ngày chỉ viết tài liệu, viết đến sắp ngôc rồi, trong cục chủ trương, để cho chúng ta chú ý, nhanh chóng giải quyết chuyện của kẻ thô lỗ này.”
(1) Nguyên văn của từ này là 打屁, đây là một phương ngữ được dùng ở nhiều vùng với ý nghĩa khác nhau, trong convert ghi là “đánh rắm” nhưng nó cũng có nghĩa là tán gẫu (thường là những về những chủ đề riêng tư).
Lý Văn Thành trong Cục công an nổi danh là “ Lý đại ngốc”, là cây bút chuyên viết tài liệu, bài diễn thuyết của lãnh đạo, văn thư, thông báo cho cấp dưới đều là Lý Văn Thành viết, đáng tiếc là năm nay đã ba mươi chín vẫn là kẻ thô lỗ, anh ta không vọi nhưng trái lại cục đã có phần gấp gáp, không thể nhìn anh ta đi xuống như vậy, muốn nghĩ biện pháp, dứt khoát động viên cán bộ viên chức trong cục, nói rằng mặc kệ dùng cách nào cũng phải giải quyết hộ khó khăn này.
Lái xe Tiểu Phạm cười ha ha nói: “Vợ cũng không phải là quả dưa hấu, tùy ý mua một quả là được, nào có đơn giản như vậy chứ?”
Anh ta nói tiếp: “Làm sao các anh biết người ta không có ăn mặn qua, nói không chừng hàng đêm người ta đều bắn, nhìn đầu tóc kia cũng biết là thận hư.”
Quách Bách Vĩ cười, dập tắt điếu thuốc, nói: “Lão Lý à, khó khăn đấy.”
“Không khó khăn thì lãnh đạo cần gì nôn nóng, chúng ta cũng khó đây, tôi nói này, Quách đội.” Tiểu Trương nhe răng cười xấu xa nói: “Chúng tôi trong Cục đều biết ngài là đội trưởng đội “pháo Đại Thanh”, ngài có tư cách quản chuyện này nhất.”
Quách Bách Vĩ cười mắng: “Miệng chó không phun được ngà voi (kẻ xấu không thẻ nói ra lời tử tế), oan cho tôi.”
“Ồ.” Cương Nha châm một điếu thuốc, phả ra một hơi, nhìn Tiểu Trương nói: “Quách đội của chúng ta khiêm tốn kìa, người ta nhấc tay mang đến mấy người, đủ cho Lão Lý kết hôn rồi lại ly hôn mấy lần.”
Mấy người cười thật to, Quách Bách Vĩ nhận lấy điếu thuốc Tiểu Trương đưa qua, gõ gõ trên bàn. “Này, nói đến lão Lý, ngược lại tôi nhớ đến một truyện cười. Chính là lần trước đi công tác lái xe Tiểu Vương nói, đồng chí lão Lý có hỏi Tiểu Vương: Truyền thuyết Nữ Oa nương nương chia loài người trên thế gian thành đàn ông và phụ nữ, không biết truyền thuyết này có phải sự thật hay không?”
Trong văn phòng im lặng vài giây, sau đó mọi người cười vang, cười đến mức ôm bụng kêu ‘Ôi mẹ của tôi’ không ngừng, mấy người khác đập bàn cười ngặt nghẽo, một người nói: “Này, lão Lý là xử nam? Khà khà.” Người khác nói: “Sinh vật ngoài hành tinh, trên Trái đất không gặp nhiều đâu.”, còn một người nữa: “Lão Lý, trứng khủng long con không đáng giá bằng anh ta.” Đúng lúc đang tán dóc, điện thoại văn phòng của Quách Bách Vĩ vang lên, anh cúi đầu nhìn điện báo đến, là điện thoại nội bộ.
“Này?”
“Là đội trưởng Quách sao?”
“Tôi là Quách Bách Vĩ.”
“Tôi, đội trưởng đội cảnh sát giao thông, lão Dương đây.”
“A, ra là lão Dương, hôm nay không vội làm việc à.”
“Này, có việc nhỏ tìm anh, sáng nay chủ xe kia đến đây, là phụ nữ, y hệt như Mẫu Dạ Xoa, hiện tại đang nhảy nhót lung tung làm cho chúng tôi phải đưa ra đáp án, như thế nào mà xe tải có thể chạy được vào khu dân cư?”
“Không phải dặn dò anh rồi, cứ nói theo lời của tôi.”
“Chính là không được mới gọi điện cho anh, người phụ nữ kia đích thực là khó chơi, nặng nhẹ phải lấy được đáp án nếu không sẽ đi tìm lãnh đạo, ầm ĩ làm đầu tôi muốn nổ tung, mời rồi nhưng cũng không đi, nếu thực sự quấy rầy lãnh đạo, cũng không tốt.”
Quách Bách Vĩ trầm ngâm một lát, nói: “Được rồi, như vậy đi, tôi đang bận chút việc, giờ nghỉ sẽ đến chỗ anh, trong thời gian này nấu như cô ta náo loạn không chịu buông nhóm các anh thì cũng đừng phản ứng lại, cho cô ta ồn ào đi, trước tôi sẽ chỉ đạo qua điện thoại cho các anh.”
“Được, chỉ cần một câu nói này của anh thôi.”
Bỏ điện thoại xuống Quách Bách Vĩ cau mày, thầm nghĩ, thật đúng là muốn đánh đòn, tới đội cảnh sát giao thông ầm ĩ, lá gan cũng không nhỏ. Tiểu Trương nhìn Quách Bách Vĩ nhíu chặt mày, nói: “Quách đội, trước anh phải giúp tôi chuyện này, nói với cục như thế nào, anh rảnh rỗi đi tìm anh ta trao đổi chuyện người dân thị trấn Liễu Hà làm loạn đả thương cảnh sát nhân dân.”
“Haizz được, bây giờ tôi có chút việc nhỏ, hôm nay không giữ cậu được, hôm nào tìm cậu cùng uống rượu sau.” Quách Bách Vĩ cùng Tiểu Trương ra khỏi cửa, lại nói với Cương Nha: “Cậu đi cùng tôi tới đội cảnh sát giao thông một chuyến.”
Quách Bách Vĩ vừa đi vào trụ sở đội cảnh sát giao thông đã nghe thấy giọng nói có dexiben cao vút ồn ào: “Các người dựa vào cái gì? Tôi làm trái điều một của Luật giao thông sao? Dựa vào cái gì mà kéo xe của tôi? Có còn là người thi hành pháp luật không? Các người so với thổ phỉ còn có tố chất hơn, tôi là công dân tuân theo pháp luật, tôi là người nộp thuế, các người nói chuyện này là chuyện gì? Cái này gọi là trộm, trộm xe, tôi đi kiện các người, tôi không tin không còn luật pháp.”
Cương Nha nhìn qua khe cửa một cái, thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang nổi bão, lão Dương bưng một tách trà không nói gì, cúi đầu xem báo, tựa như không nghe thấy gì. Người phụ nữ xướng một mình một vở kịch, thấy không có người để ý, cảm thấy rằng lão Dương đuối lý, lại càng kiêu ngạo, giật tờ báo trong tay lão Dương vứt lên bàn, tiếp tục gào thét: “Tại sao lại không nói? Không để ý tới tôi, chuyện ngày hôm nay đội cảnh sách giao thông các người không cho tôi một câu trả lời thì không xong đâu.”
Lão Dương chậm rãi thổi tách trà bên trong không có lá, liếc mắt nhìn Mễ Tiệp, uống một ngụm nước lọc, rồi mới nói: “Đã giải thích với cô bao nhiêu lần rồi? Cô cản trở công vụ của cảnh sát hình sự, đó là tội lớn, cô chịu được trách nhiệm sao?”
“Tôi không chịu nổi trách nhiệm thì cùng đừng chụp cho tôi cái mũ lớn như thế, tôi không biết tại sao tôi lại cản trở việc của cảnh sát hình sự? Không phải là xe của tôi đậu không đúng chỗ sao? Anh cũng đừng lừa gạt tôi, tôi mới không chịu nổi trách nhiệm đâu.”
“Cô cũng biết xe của cô đậu không đúng chỗ? Đó không phải đúng rồi sao? Đội trưởng Quách gánh trọng án trên vai, cô lại chắn xe người ta đằng sau, chậm trễ một giây thôi cũng đủ cho tội phạm đã gây ra tội ác chạy trốn, vậy thì bao nhiêu người sẽ lo lắng đề phòng không có lòng dạ làm việc không có lòng dạ sinh hoạt, tạo ra bao nhiêu gánh nặng cho gia đình cho quốc gia, chúng tôi không kéo xe của cô đi, cô chịu được trách nhiệm đó sao?”
“A, anh thôi đi, hù dọa người nào chứ, một giây đồng hồ cũng bỏ chạy được, kẻ xui xẻo kia có bản lĩnh cũng không nhanh như vậy đi, hơn nữa, tôi nói không không nhường đường cho anh ta không? Tôi còn muốn lái xe đi làm, bây giờ tốt rồi, các người kéo xe đi, tôi chẳng những muộn làm, lại còn bỏ bê công việc, tổn thất của tôi người nào chịu trách nhiệm? Anh chịu?”
“Cô gái, nói thật cho cô biết, chuyện hôm nay là lãnh đạo phía trên chỉ đạo xuống, cô nộp phạt hai trăm đồng, rồi nhanh đi đi.”
“Phía trên? Phía trên là ai? Ông trời sao? A..., tôi còn phải nộp hai trăm đồng? Đội cảnh sát giao thông các người muốn tiền đến điên rồi phải không? Lãnh đạo các người là ai? Tôi muốn gặp lãnh đạo các người, tôi muốn hỏi người đó một chút, ai cho các anh cái quyền làm như vậy, đây rõ ràng không phải là ức hiếp người sao?”
Bên trong chính là một đống bùn nhão, Cương Nha cố kiềm chế, Cương Nha vì sao lại goị là Cương Nha? Không phải vì răng anh do thép đúc thành (từ Hán Việt “cương nha” nghĩa là răng thép), mà vì anh là cao thủ phòng thẩm vấn đội cảnh sát hình sự. Chỉ cần người bị anh ta thẩm vấn nói một câu, anh ta liền không buông tha, mãi đến khi miệng người bị thẩm vấn từng chữ từng chữ nói ra tình tiết vụ án mới thôi. Anh ta chẳng những có khuôn mặt như hung thần ác sát, lại còn tính tình tình nóng nảy, từ lúc bắt đầu vẫn nhìn qua khe cửa xem náo nhiệt, hiện tại đã bị người phụ nữ hung hãn trong đó làm cho đầu đầy giận giữ, đây là cái gì? Chạy đến đơn vị chấp pháp giương oai, đến ngời có lý ở trước mặt anh ta cũng hạ thấp ba phần, anh em đội cảnh sát hình sự đều là người mà tội phạm nhìn thấy đã rụt rè sợ hãi mất dạng, ai chịu được người nhảy lên cao ba mét trong mắt Cương Nha lại là một phụ nữ ngang ngược? Phụ nữ thì có thể giương oai sao? Đương nhiên là không được, tính khí Cương Nha nổi lên một phen đẩy cánh cửa kia ra, giọng nói so với còi báo động còn sắc bén hơn, “Gào cái gì mà gào, Nơi này là đội cảnh sát giao thông, không phải hộp đêm, cô hét quá mức rồi, giọng lớn như vậy, giọng lớn là có lý sao? Chúng tôi nói, cô nộp tiền rồi rời đi, không nộp, ha ha, hôm nay cô đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này.”
Mễ Tiệp bị một người đàn ông đột nhiên xông vào làm cho hoảng sợ, đánh giá Cương Nha quắc mắt trừng mi một phen, không giống như người dùng trà bên kia nói ‘đạo lý’, văn vẫn dễ đối phó hơn, nhìn người này cao lớn thô kệch, hai lỗ mũi nhỏ ‘hổn hển’ thở ra khí nóng, xem ra không dễ chọc. Tay đặt trên eo không khỏi buông xuống, khí thế lập tức bị diệt mất vài phần, ánh mắt đảo quanh, nhìn đến Quách Bách Vĩ như cười như không ở ngoài cửa, bắt chéo hai cánh tay trước ngực, vẻ mặt thảnh thơi xem kịch vui.
“Anh là người nào? Anh là người nào nha? Anh có chuyện gì?” Khí thế của Mễ Tiệp yếu ớt, nhưng miệng vẫn cứng rắn. Tình thế xem ra bất lợi cho mình, hiện tại là một chọi ba, nếu muốn chiếm tiện nghi là điều không có khả năng. Cô lấy tay quấn tóc, cô gắng suy nghĩ, buổi sáng hôm nay mình không có chải đầu sao? Như thế nào lại loạn như vậy.
Lão Dương thấy Quách Bách Vĩ thì nhanh chóng mời anh tiến vào, bỏ tách trà sang một bên rồi nói: “A, Quách đội, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy? Có việc?”
Quách Bách Vĩ cười khoát tay, “Tôi à, ‘vô sự bất đăng Tam Bảo Điện’(1), tìm đội trưởng anh có chút việc nhỏ, ồ, không vội, tôi không khát.” Nói xong lại chỉ vào Mễ Tiệp: “Trái lại người này, làm sao vậy? Từ xa đã nghe thấy náo nhiệt, giận dữ không nhỏ đâu.”
(1) Ý nói không có việc gì thì sẽ không tới.
Cương Nha tự mình đi quanh Mễ Tiệp một vòng nhìn từ trên xuống dưới, “Tôi là ai? Không phải cô vừa ầm ĩ nói muốn gặp lãnh đạo sao? Chính là tôi, có gì mói đi.”
Mễ Tiệp mở to hai mắt nhìn Cương Nha, rồi lại nhìn Quách Bách Vĩ.
Mễ Tiệp nhìn đến Quách Bách Vĩ kỳ thật vẫn có phần chột dạ, cho dù Quách Bách Vĩ có muốn cô khổ sở như vậy hay không, cô vẫn không thể quên được thời điểm mình nấu canh bỏ thêm mấy ‘hạt đậu’ (là thuốc xổ đó) vào. Xe mình vì cái gì bị kéo đi, tại sao Quách Bách Vĩ đột nhiên xuất hiện ở đội cảnh sát giao thông, trong lòng cô vẫn có tính toán. Thời điểm vừa rồi trong phòng này chỉ có lão Dương thì cô ‘khí thế lăng nhân’ (có thể hiểu là mắng người hùng hồn lắm ấy), truy cứu cảnh sát giao thông vì cái gì mà chạy đến khu dân cư kéo xe? Nhưng Quách Bách Vĩ vừa xuất hiện, cô còn có thể ưỡn cổ nói luật pháp sao? Chỉ sợ Quách Bách Vĩ vạch trần âm mưu của cô, dù mọi người ở nơi này không biết cô, nhưng cô rất sĩ diện, mất mặt cũng không thể trước toàn bộ nhân vật quan trọng của đội cảnh sát giao thông nha. “Anh là lãnh đạo? Vậy được, anh hãy giải thích xem, vì sao tới nhà tôi kéo xe? Tôi có sai sao?”
“A, cô còn không biết sai lầm của cô!” Đương nhiên Cương Nha cũng không biết sai lầm của cô, anh ta chỉ là đứng trước cửa nghe được đại khái, chỉ biết là cô gái xinh đẹp kiêu ngạo trước mắt không phân rõ phải trái, phải trị tính tình của cô. “Chúng tôi nói cô sai thì là cô sai, nói phạt cô thì cô phải nộp tiền, biết không? Về sau có muốn lái xe ra đường lớn nữa không? Tôi nói một tiếng, cô nửa bước cũng khó đi, phục không?”
Mễ Tiệp nhìn Quách Bách Vĩ cười tít mắt không nói lời nào, lại nhìn Cương Nha dùng lỗ mũi nói chuyện với người khác, chỉ ‘phi’ một tiếng, “Các anh là cảnh sát? Cảnh sát thì các anh có vẻ mặt này? Đừng làm mất mặt người Trung Quốc, các anh quả thực là da mặt dày, vô lại, lưu manh!”
“Miệng sạch sẽ chút, không thì tôi tự mình động thủ cho cô súc miệng một chút.” Cương Nha trừng mắt, giống như Hắc Vô Thường (2), trong lòng Mễ Tiệp bắt đầu lung lay, nghĩ thầm, rằng thật con mẹ nó suy, như thế nào mà mình gặp được toàn cảnh sát có tính cách nóng nảy như rồng phun lửa? Không biết một lần có thể đánh ngã bao người? “F**k, cảnh sát lại muốn đánh người?”
(2) Chắc mọi người đều nghe thấy cái tên này rồi nhỉ?! Ai không biết mời search gg ca ca.
Cương Nha cười lạnh nói: “Cảnh sát làm sao? Cảnh sát thì xứng đáng bị mắng mà không nói lại?” Anh ta tóm lấy Mễ Tiệp như người bị tình nghi, giọng điệu đột nhiên trở nên sắc bén, chỉ vào cái ghế đằng sau Mễ Tiệp, bất ngờ quát lớn: “Thành thật ngồi xuống cho tôi!”
Mễ Tiệp thấy dáng điệu này, trong lòng bị Cương Nha hù dọa tới mức nhảy loạn, nhưng vẫn sĩ diện ưỡn thẳng thân thể nhỏ bé, ngoan cố như Lục Đầu Thanh (3): “Tôi cứ không thành thật! Tôi không ngồi!”
(3) Chỉ một người nào đó làm những việc không có trí tuệ.
Quách Bách Vĩ thấy Cương Nha tích cực, muốn mở miệng kêu ngừng, ai biết Cương Nha đã nổi giận, tiến lên một bước, nói với Mễ Tiệp: “A! Dũng cảm đúng không?” Cương Nha vừa nói vừa bắt cổ tay Mễ Tiệp, muốn tóm Mễ Tiệp sang ghế bên cạnh. Nhưng Mễ Tiệp là ai? Mễ Tiệp là một kiện tướng vật lộn tự do vài năm, như là phản xạ có điều kiện, nhìn thấy bàn tay duỗi ra, hành động trước khi đại não chỉ huy một bước, nhích một bước, vặn người, ngắm đúng điểm hạ lực của chân, khẽ vươn tay ra, khuỷu tay huých vào sườn thắt lưng của Cương Nha, thu chân lại, Cương Nha giống như cao ốc bị phá hủy, hung hăng ngã trên mặt đất.
Lần này chẳng nhưng lão Dương kinh hô một tiếng, mà Quách Bách Vĩ cũng giật mình từ trên ghế salon nhảy bật lên, không thể tin nổi nhìn Mễ Tiệp.
Mễ Tiệp cũng choáng váng, chính cô cũng không rõ cô đã làm thế nào, chỉ nhìn thấy Cương Nha té ngã trên mặt đất nhe răng nhếch miệng đứng lên, có lẽ vì bản thân trước mặt đội trưởng bị một cô gái nhỏ xinh đánh gục, nên mặt mũi không nén được tức giận, trên mặt một hồi đen, một hồi lại đỏ, nhưng miệng vẫn hừ hừ: “Mẹ nó, đánh lén cảnh sát? Tôi mời cô đến Cục cảnh sát làm khách, đi thôi!”
Mễ Tiệp đương nhiên không muốn tới Cục cảnh sát làm khách, như vậy sẽ cực kỳ mất mặt, cô cố gắng dùng giọng nói nghe qua có vẻ hết sức nhân từ, “Hì, đây không phải trận đấu bóng đá, không cần giả vờ ngã như thế cho phiền phức, không phải là anh hi vọng tôi lập tức biến mất sao? Chúc mừng, tôi lập tức đi ngay, biến mất.”
Quách Bách Vĩ vốn kinh ngạc vì Mễ Tiệp phản ứng rất nhanh, nghe cô vừa nói vừa đùa như vậy thì nở nụ cười, Cương Nha cũng là kìm nén gương mặt tím tái, thở hổn hển, trong lòng cũng không rõ sao chính mình lại nằm sấp xuống rồi hả? Nhưng chỉ là khó có thể xuống đài, giọng nói thô lỗ, “Cô cho nơi này là phòng bếp nhà cô, muốn đến thì đến muốn đi thì đi? Cô vẫn là theo tôi đi một chuyến, đừng để tôi lấy còng còng tay cô lại, rất khó coi.”
(1) Nguyên văn của từ này là 打屁, đây là một phương ngữ được dùng ở nhiều vùng với ý nghĩa khác nhau, trong convert ghi là “đánh rắm” nhưng nó cũng có nghĩa là tán gẫu (thường là những về những chủ đề riêng tư).
Lý Văn Thành trong Cục công an nổi danh là “ Lý đại ngốc”, là cây bút chuyên viết tài liệu, bài diễn thuyết của lãnh đạo, văn thư, thông báo cho cấp dưới đều là Lý Văn Thành viết, đáng tiếc là năm nay đã ba mươi chín vẫn là kẻ thô lỗ, anh ta không vọi nhưng trái lại cục đã có phần gấp gáp, không thể nhìn anh ta đi xuống như vậy, muốn nghĩ biện pháp, dứt khoát động viên cán bộ viên chức trong cục, nói rằng mặc kệ dùng cách nào cũng phải giải quyết hộ khó khăn này.
Lái xe Tiểu Phạm cười ha ha nói: “Vợ cũng không phải là quả dưa hấu, tùy ý mua một quả là được, nào có đơn giản như vậy chứ?”
Anh ta nói tiếp: “Làm sao các anh biết người ta không có ăn mặn qua, nói không chừng hàng đêm người ta đều bắn, nhìn đầu tóc kia cũng biết là thận hư.”
Quách Bách Vĩ cười, dập tắt điếu thuốc, nói: “Lão Lý à, khó khăn đấy.”
“Không khó khăn thì lãnh đạo cần gì nôn nóng, chúng ta cũng khó đây, tôi nói này, Quách đội.” Tiểu Trương nhe răng cười xấu xa nói: “Chúng tôi trong Cục đều biết ngài là đội trưởng đội “pháo Đại Thanh”, ngài có tư cách quản chuyện này nhất.”
Quách Bách Vĩ cười mắng: “Miệng chó không phun được ngà voi (kẻ xấu không thẻ nói ra lời tử tế), oan cho tôi.”
“Ồ.” Cương Nha châm một điếu thuốc, phả ra một hơi, nhìn Tiểu Trương nói: “Quách đội của chúng ta khiêm tốn kìa, người ta nhấc tay mang đến mấy người, đủ cho Lão Lý kết hôn rồi lại ly hôn mấy lần.”
Mấy người cười thật to, Quách Bách Vĩ nhận lấy điếu thuốc Tiểu Trương đưa qua, gõ gõ trên bàn. “Này, nói đến lão Lý, ngược lại tôi nhớ đến một truyện cười. Chính là lần trước đi công tác lái xe Tiểu Vương nói, đồng chí lão Lý có hỏi Tiểu Vương: Truyền thuyết Nữ Oa nương nương chia loài người trên thế gian thành đàn ông và phụ nữ, không biết truyền thuyết này có phải sự thật hay không?”
Trong văn phòng im lặng vài giây, sau đó mọi người cười vang, cười đến mức ôm bụng kêu ‘Ôi mẹ của tôi’ không ngừng, mấy người khác đập bàn cười ngặt nghẽo, một người nói: “Này, lão Lý là xử nam? Khà khà.” Người khác nói: “Sinh vật ngoài hành tinh, trên Trái đất không gặp nhiều đâu.”, còn một người nữa: “Lão Lý, trứng khủng long con không đáng giá bằng anh ta.” Đúng lúc đang tán dóc, điện thoại văn phòng của Quách Bách Vĩ vang lên, anh cúi đầu nhìn điện báo đến, là điện thoại nội bộ.
“Này?”
“Là đội trưởng Quách sao?”
“Tôi là Quách Bách Vĩ.”
“Tôi, đội trưởng đội cảnh sát giao thông, lão Dương đây.”
“A, ra là lão Dương, hôm nay không vội làm việc à.”
“Này, có việc nhỏ tìm anh, sáng nay chủ xe kia đến đây, là phụ nữ, y hệt như Mẫu Dạ Xoa, hiện tại đang nhảy nhót lung tung làm cho chúng tôi phải đưa ra đáp án, như thế nào mà xe tải có thể chạy được vào khu dân cư?”
“Không phải dặn dò anh rồi, cứ nói theo lời của tôi.”
“Chính là không được mới gọi điện cho anh, người phụ nữ kia đích thực là khó chơi, nặng nhẹ phải lấy được đáp án nếu không sẽ đi tìm lãnh đạo, ầm ĩ làm đầu tôi muốn nổ tung, mời rồi nhưng cũng không đi, nếu thực sự quấy rầy lãnh đạo, cũng không tốt.”
Quách Bách Vĩ trầm ngâm một lát, nói: “Được rồi, như vậy đi, tôi đang bận chút việc, giờ nghỉ sẽ đến chỗ anh, trong thời gian này nấu như cô ta náo loạn không chịu buông nhóm các anh thì cũng đừng phản ứng lại, cho cô ta ồn ào đi, trước tôi sẽ chỉ đạo qua điện thoại cho các anh.”
“Được, chỉ cần một câu nói này của anh thôi.”
Bỏ điện thoại xuống Quách Bách Vĩ cau mày, thầm nghĩ, thật đúng là muốn đánh đòn, tới đội cảnh sát giao thông ầm ĩ, lá gan cũng không nhỏ. Tiểu Trương nhìn Quách Bách Vĩ nhíu chặt mày, nói: “Quách đội, trước anh phải giúp tôi chuyện này, nói với cục như thế nào, anh rảnh rỗi đi tìm anh ta trao đổi chuyện người dân thị trấn Liễu Hà làm loạn đả thương cảnh sát nhân dân.”
“Haizz được, bây giờ tôi có chút việc nhỏ, hôm nay không giữ cậu được, hôm nào tìm cậu cùng uống rượu sau.” Quách Bách Vĩ cùng Tiểu Trương ra khỏi cửa, lại nói với Cương Nha: “Cậu đi cùng tôi tới đội cảnh sát giao thông một chuyến.”
Quách Bách Vĩ vừa đi vào trụ sở đội cảnh sát giao thông đã nghe thấy giọng nói có dexiben cao vút ồn ào: “Các người dựa vào cái gì? Tôi làm trái điều một của Luật giao thông sao? Dựa vào cái gì mà kéo xe của tôi? Có còn là người thi hành pháp luật không? Các người so với thổ phỉ còn có tố chất hơn, tôi là công dân tuân theo pháp luật, tôi là người nộp thuế, các người nói chuyện này là chuyện gì? Cái này gọi là trộm, trộm xe, tôi đi kiện các người, tôi không tin không còn luật pháp.”
Cương Nha nhìn qua khe cửa một cái, thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang nổi bão, lão Dương bưng một tách trà không nói gì, cúi đầu xem báo, tựa như không nghe thấy gì. Người phụ nữ xướng một mình một vở kịch, thấy không có người để ý, cảm thấy rằng lão Dương đuối lý, lại càng kiêu ngạo, giật tờ báo trong tay lão Dương vứt lên bàn, tiếp tục gào thét: “Tại sao lại không nói? Không để ý tới tôi, chuyện ngày hôm nay đội cảnh sách giao thông các người không cho tôi một câu trả lời thì không xong đâu.”
Lão Dương chậm rãi thổi tách trà bên trong không có lá, liếc mắt nhìn Mễ Tiệp, uống một ngụm nước lọc, rồi mới nói: “Đã giải thích với cô bao nhiêu lần rồi? Cô cản trở công vụ của cảnh sát hình sự, đó là tội lớn, cô chịu được trách nhiệm sao?”
“Tôi không chịu nổi trách nhiệm thì cùng đừng chụp cho tôi cái mũ lớn như thế, tôi không biết tại sao tôi lại cản trở việc của cảnh sát hình sự? Không phải là xe của tôi đậu không đúng chỗ sao? Anh cũng đừng lừa gạt tôi, tôi mới không chịu nổi trách nhiệm đâu.”
“Cô cũng biết xe của cô đậu không đúng chỗ? Đó không phải đúng rồi sao? Đội trưởng Quách gánh trọng án trên vai, cô lại chắn xe người ta đằng sau, chậm trễ một giây thôi cũng đủ cho tội phạm đã gây ra tội ác chạy trốn, vậy thì bao nhiêu người sẽ lo lắng đề phòng không có lòng dạ làm việc không có lòng dạ sinh hoạt, tạo ra bao nhiêu gánh nặng cho gia đình cho quốc gia, chúng tôi không kéo xe của cô đi, cô chịu được trách nhiệm đó sao?”
“A, anh thôi đi, hù dọa người nào chứ, một giây đồng hồ cũng bỏ chạy được, kẻ xui xẻo kia có bản lĩnh cũng không nhanh như vậy đi, hơn nữa, tôi nói không không nhường đường cho anh ta không? Tôi còn muốn lái xe đi làm, bây giờ tốt rồi, các người kéo xe đi, tôi chẳng những muộn làm, lại còn bỏ bê công việc, tổn thất của tôi người nào chịu trách nhiệm? Anh chịu?”
“Cô gái, nói thật cho cô biết, chuyện hôm nay là lãnh đạo phía trên chỉ đạo xuống, cô nộp phạt hai trăm đồng, rồi nhanh đi đi.”
“Phía trên? Phía trên là ai? Ông trời sao? A..., tôi còn phải nộp hai trăm đồng? Đội cảnh sát giao thông các người muốn tiền đến điên rồi phải không? Lãnh đạo các người là ai? Tôi muốn gặp lãnh đạo các người, tôi muốn hỏi người đó một chút, ai cho các anh cái quyền làm như vậy, đây rõ ràng không phải là ức hiếp người sao?”
Bên trong chính là một đống bùn nhão, Cương Nha cố kiềm chế, Cương Nha vì sao lại goị là Cương Nha? Không phải vì răng anh do thép đúc thành (từ Hán Việt “cương nha” nghĩa là răng thép), mà vì anh là cao thủ phòng thẩm vấn đội cảnh sát hình sự. Chỉ cần người bị anh ta thẩm vấn nói một câu, anh ta liền không buông tha, mãi đến khi miệng người bị thẩm vấn từng chữ từng chữ nói ra tình tiết vụ án mới thôi. Anh ta chẳng những có khuôn mặt như hung thần ác sát, lại còn tính tình tình nóng nảy, từ lúc bắt đầu vẫn nhìn qua khe cửa xem náo nhiệt, hiện tại đã bị người phụ nữ hung hãn trong đó làm cho đầu đầy giận giữ, đây là cái gì? Chạy đến đơn vị chấp pháp giương oai, đến ngời có lý ở trước mặt anh ta cũng hạ thấp ba phần, anh em đội cảnh sát hình sự đều là người mà tội phạm nhìn thấy đã rụt rè sợ hãi mất dạng, ai chịu được người nhảy lên cao ba mét trong mắt Cương Nha lại là một phụ nữ ngang ngược? Phụ nữ thì có thể giương oai sao? Đương nhiên là không được, tính khí Cương Nha nổi lên một phen đẩy cánh cửa kia ra, giọng nói so với còi báo động còn sắc bén hơn, “Gào cái gì mà gào, Nơi này là đội cảnh sát giao thông, không phải hộp đêm, cô hét quá mức rồi, giọng lớn như vậy, giọng lớn là có lý sao? Chúng tôi nói, cô nộp tiền rồi rời đi, không nộp, ha ha, hôm nay cô đừng nghĩ ra khỏi cánh cửa này.”
Mễ Tiệp bị một người đàn ông đột nhiên xông vào làm cho hoảng sợ, đánh giá Cương Nha quắc mắt trừng mi một phen, không giống như người dùng trà bên kia nói ‘đạo lý’, văn vẫn dễ đối phó hơn, nhìn người này cao lớn thô kệch, hai lỗ mũi nhỏ ‘hổn hển’ thở ra khí nóng, xem ra không dễ chọc. Tay đặt trên eo không khỏi buông xuống, khí thế lập tức bị diệt mất vài phần, ánh mắt đảo quanh, nhìn đến Quách Bách Vĩ như cười như không ở ngoài cửa, bắt chéo hai cánh tay trước ngực, vẻ mặt thảnh thơi xem kịch vui.
“Anh là người nào? Anh là người nào nha? Anh có chuyện gì?” Khí thế của Mễ Tiệp yếu ớt, nhưng miệng vẫn cứng rắn. Tình thế xem ra bất lợi cho mình, hiện tại là một chọi ba, nếu muốn chiếm tiện nghi là điều không có khả năng. Cô lấy tay quấn tóc, cô gắng suy nghĩ, buổi sáng hôm nay mình không có chải đầu sao? Như thế nào lại loạn như vậy.
Lão Dương thấy Quách Bách Vĩ thì nhanh chóng mời anh tiến vào, bỏ tách trà sang một bên rồi nói: “A, Quách đội, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy? Có việc?”
Quách Bách Vĩ cười khoát tay, “Tôi à, ‘vô sự bất đăng Tam Bảo Điện’(1), tìm đội trưởng anh có chút việc nhỏ, ồ, không vội, tôi không khát.” Nói xong lại chỉ vào Mễ Tiệp: “Trái lại người này, làm sao vậy? Từ xa đã nghe thấy náo nhiệt, giận dữ không nhỏ đâu.”
(1) Ý nói không có việc gì thì sẽ không tới.
Cương Nha tự mình đi quanh Mễ Tiệp một vòng nhìn từ trên xuống dưới, “Tôi là ai? Không phải cô vừa ầm ĩ nói muốn gặp lãnh đạo sao? Chính là tôi, có gì mói đi.”
Mễ Tiệp mở to hai mắt nhìn Cương Nha, rồi lại nhìn Quách Bách Vĩ.
Mễ Tiệp nhìn đến Quách Bách Vĩ kỳ thật vẫn có phần chột dạ, cho dù Quách Bách Vĩ có muốn cô khổ sở như vậy hay không, cô vẫn không thể quên được thời điểm mình nấu canh bỏ thêm mấy ‘hạt đậu’ (là thuốc xổ đó) vào. Xe mình vì cái gì bị kéo đi, tại sao Quách Bách Vĩ đột nhiên xuất hiện ở đội cảnh sát giao thông, trong lòng cô vẫn có tính toán. Thời điểm vừa rồi trong phòng này chỉ có lão Dương thì cô ‘khí thế lăng nhân’ (có thể hiểu là mắng người hùng hồn lắm ấy), truy cứu cảnh sát giao thông vì cái gì mà chạy đến khu dân cư kéo xe? Nhưng Quách Bách Vĩ vừa xuất hiện, cô còn có thể ưỡn cổ nói luật pháp sao? Chỉ sợ Quách Bách Vĩ vạch trần âm mưu của cô, dù mọi người ở nơi này không biết cô, nhưng cô rất sĩ diện, mất mặt cũng không thể trước toàn bộ nhân vật quan trọng của đội cảnh sát giao thông nha. “Anh là lãnh đạo? Vậy được, anh hãy giải thích xem, vì sao tới nhà tôi kéo xe? Tôi có sai sao?”
“A, cô còn không biết sai lầm của cô!” Đương nhiên Cương Nha cũng không biết sai lầm của cô, anh ta chỉ là đứng trước cửa nghe được đại khái, chỉ biết là cô gái xinh đẹp kiêu ngạo trước mắt không phân rõ phải trái, phải trị tính tình của cô. “Chúng tôi nói cô sai thì là cô sai, nói phạt cô thì cô phải nộp tiền, biết không? Về sau có muốn lái xe ra đường lớn nữa không? Tôi nói một tiếng, cô nửa bước cũng khó đi, phục không?”
Mễ Tiệp nhìn Quách Bách Vĩ cười tít mắt không nói lời nào, lại nhìn Cương Nha dùng lỗ mũi nói chuyện với người khác, chỉ ‘phi’ một tiếng, “Các anh là cảnh sát? Cảnh sát thì các anh có vẻ mặt này? Đừng làm mất mặt người Trung Quốc, các anh quả thực là da mặt dày, vô lại, lưu manh!”
“Miệng sạch sẽ chút, không thì tôi tự mình động thủ cho cô súc miệng một chút.” Cương Nha trừng mắt, giống như Hắc Vô Thường (2), trong lòng Mễ Tiệp bắt đầu lung lay, nghĩ thầm, rằng thật con mẹ nó suy, như thế nào mà mình gặp được toàn cảnh sát có tính cách nóng nảy như rồng phun lửa? Không biết một lần có thể đánh ngã bao người? “F**k, cảnh sát lại muốn đánh người?”
(2) Chắc mọi người đều nghe thấy cái tên này rồi nhỉ?! Ai không biết mời search gg ca ca.
Cương Nha cười lạnh nói: “Cảnh sát làm sao? Cảnh sát thì xứng đáng bị mắng mà không nói lại?” Anh ta tóm lấy Mễ Tiệp như người bị tình nghi, giọng điệu đột nhiên trở nên sắc bén, chỉ vào cái ghế đằng sau Mễ Tiệp, bất ngờ quát lớn: “Thành thật ngồi xuống cho tôi!”
Mễ Tiệp thấy dáng điệu này, trong lòng bị Cương Nha hù dọa tới mức nhảy loạn, nhưng vẫn sĩ diện ưỡn thẳng thân thể nhỏ bé, ngoan cố như Lục Đầu Thanh (3): “Tôi cứ không thành thật! Tôi không ngồi!”
(3) Chỉ một người nào đó làm những việc không có trí tuệ.
Quách Bách Vĩ thấy Cương Nha tích cực, muốn mở miệng kêu ngừng, ai biết Cương Nha đã nổi giận, tiến lên một bước, nói với Mễ Tiệp: “A! Dũng cảm đúng không?” Cương Nha vừa nói vừa bắt cổ tay Mễ Tiệp, muốn tóm Mễ Tiệp sang ghế bên cạnh. Nhưng Mễ Tiệp là ai? Mễ Tiệp là một kiện tướng vật lộn tự do vài năm, như là phản xạ có điều kiện, nhìn thấy bàn tay duỗi ra, hành động trước khi đại não chỉ huy một bước, nhích một bước, vặn người, ngắm đúng điểm hạ lực của chân, khẽ vươn tay ra, khuỷu tay huých vào sườn thắt lưng của Cương Nha, thu chân lại, Cương Nha giống như cao ốc bị phá hủy, hung hăng ngã trên mặt đất.
Lần này chẳng nhưng lão Dương kinh hô một tiếng, mà Quách Bách Vĩ cũng giật mình từ trên ghế salon nhảy bật lên, không thể tin nổi nhìn Mễ Tiệp.
Mễ Tiệp cũng choáng váng, chính cô cũng không rõ cô đã làm thế nào, chỉ nhìn thấy Cương Nha té ngã trên mặt đất nhe răng nhếch miệng đứng lên, có lẽ vì bản thân trước mặt đội trưởng bị một cô gái nhỏ xinh đánh gục, nên mặt mũi không nén được tức giận, trên mặt một hồi đen, một hồi lại đỏ, nhưng miệng vẫn hừ hừ: “Mẹ nó, đánh lén cảnh sát? Tôi mời cô đến Cục cảnh sát làm khách, đi thôi!”
Mễ Tiệp đương nhiên không muốn tới Cục cảnh sát làm khách, như vậy sẽ cực kỳ mất mặt, cô cố gắng dùng giọng nói nghe qua có vẻ hết sức nhân từ, “Hì, đây không phải trận đấu bóng đá, không cần giả vờ ngã như thế cho phiền phức, không phải là anh hi vọng tôi lập tức biến mất sao? Chúc mừng, tôi lập tức đi ngay, biến mất.”
Quách Bách Vĩ vốn kinh ngạc vì Mễ Tiệp phản ứng rất nhanh, nghe cô vừa nói vừa đùa như vậy thì nở nụ cười, Cương Nha cũng là kìm nén gương mặt tím tái, thở hổn hển, trong lòng cũng không rõ sao chính mình lại nằm sấp xuống rồi hả? Nhưng chỉ là khó có thể xuống đài, giọng nói thô lỗ, “Cô cho nơi này là phòng bếp nhà cô, muốn đến thì đến muốn đi thì đi? Cô vẫn là theo tôi đi một chuyến, đừng để tôi lấy còng còng tay cô lại, rất khó coi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook