Lửa Lòng Nam Nữ
Chương 44

Edit: Thanh Hưng

Lúc Mễ Tiệp tỉnh lại, mồ hôi đã ra đầy người, thảm trên người bao lấy quá kín, nóng giống như sắp cháy vậy, cô nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, mình vẫn là nằm trên ghế sa lon ở phòng làm việc của Quách Bách Vĩ, xuyên qua cửa chớp, Mễ Tiệp thấy ngoài cửa sổ thời tiết vẫn âm u, còn có tiếng mưa rơi, dời tầm mắt đi, thấy được Quách Bách Vĩ nằm ở trên bàn làm việc ngủ say.

Tóc của anh đã mọc ra, ngắn ngủn đen ngòm, nhưng vết sẹo trên đỉnh đầu đó vẫn bắt mắt như cũ, giờ phút này tướng ngủ của Quách Bách Vĩ xem ra giống như một đứa bé, mặt đè ở trên cánh tay, nghiêng đầu khẽ nhếch miệng lên, trầm tĩnh vô hại, Mễ Tiệp từ từ ngồi dậy, phát hiện quần áo trên người mình đã bị đổi, nhưng nhăn nhúm, cô kéo thẳng quần áo đi giầy vào, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Quách Bách Vĩ, cúi đầu cẩn thận nhìn gương mặt mình yêu kia, trong lòng dâng lên tình yêu nồng đậm, không nhịn được dùng ngón tay sờ nhẹ lông mi của anh, thấy Quách Bách Vĩ hơi nhíu mày, nhăn nhăn lỗ mũi, từ từ mở mắt.

“Đã tỉnh rồi hả?” Quách Bách Vĩ ngồi thẳng lên muốn duỗi người một cái, khẽ động cánh tay lập tức “ai ôi” một tiếng, xoa cánh tay bị chính mình đè đã tê rần nói: “Ai nha ai nha, đã tê rần.”

Mễ Tiệp kéo cánh tay của anh qua giúp anh xoa bóp, bên tai nghe tiếng Quách Bách Vĩ cười nhẹ, ngang hông căng thẳng đã bị anh kéo lên ngồi ở trên đùi của anh, Quách Bách Vĩ ôm cả người Mễ Tiệp nhẹ nhàng lắc lắc hỏi: “Ngủ được chứ? Có đói bụng không?”

Mễ Tiệp lắc đầu một cái, đầu đặt ở trên cổ Quách Bách Vĩ, trong lỗ tai nghe tiếng tim đập cường tráng mạnh mẽ của anh, chỉ cảm thấy nếu cứ như vậy qua một đời thật tốt, yên lặng chỉ có bọn họ không có bất kỳ người nào làm cho người ta phiền não. Hai nguời cứ như vậy không nói thêm gì nữa ôm ấp lấy nhau, Quách Bách Vĩ chỉ là dịu dàng vuốt ve tóc dài trên lưng Mễ Tiệp, thật lâu mới nói: “Nimmo tối qua bị nhận lấy rồi, tên kia đói bụng lắm, ăn xong bữa tiệc lớn bây giờ đang ở trong sân sau, còn có anh đã gọi điện thoại cho Tiểu Hồng, một lát nữa sẽ tới, chúng ta cùng ăn cơm, buổi chiều em về nhà tắm một cái thật tốt, nghỉ ngơi một chút, anh bảo Tiểu Hồng ở cùng với em, có được hay không?”

Mễ Tiệp vẫn không nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi: “Anh không về nhà cùng em sao?”

Quách Bách Vĩ hôn gò má của Mễ Tiệp một cái âm thanh ấm áp: “Nơi này còn có rất nhiều chuyện cần anh giải quyết, anh đồng ý với em buổi tối nhất định về nhà sớm, nếu có thời gian anh sẽ đi siêu thị mua thịt bò bít tết em thích ăn, như thế nào?”

Mễ Tiệp nhẹ nhàng gật đầu một cái, Quách Bách Vĩ nghiêng người sang dùng ngón tay nâng mặt của Mễ Tiệp lên nhỏ giọng nói: “Chuyện gì cũng không có, đều đã qua, biết không? Mặc kệ có chuyện gì cứ giao cho anh giải quyết, em phải giống như trước, thật vui vẻ, hả?”

Mễ Tiệp lỗ mũi đau xót, đôi mắt hồng hồng, vẫn gật đầu, Quách Bách Vĩ hôn môi Mễ Tiệp nhẹ nói: “Bảo bối, anh muốn em vui vẻ, phiền não gì cũng không có, em cứ như vậy anh liền muốn kháng nghị rồi.” Quách Bách Vĩ ôm Mễ Tiệp chặt hơn chút, ở bên tai của cô nói: “Biết không? Bà xã?”

Nghe được tiếng “bà xã”, tâm Mễ Tiệp cũng run rẩy, nước mắt không nhịn được nữa bắt đầu chảy xuống, Quách Bách Vĩ vừa dùng ngón tay lau nước mắt cho cô vừa thấp giọng cười trêu nói: “Ơ, nhìn em kích động, không thua gì diễn viên lần đầu tiên đứng ở trên đài nhận trao thưởng Oscar đâu, có muốn nói chút cảm nghĩ hay không nha? Nói cảm ơn CCTV, MTV, cảm ơn đạo diễn cái gì đó.”

Mễ Tiệp trên mặt vẫn mang theo nước mắt đã bị Quách Bách Vĩ chọc cười, cô vươn cánh tay ôm cổ của Quách Bách Vĩ, ôm hết sức chặt, nghẹn ngào nói: “Quách Bách Vĩ, cám ơn anh.”

Trong lòng Quách Bách Vĩ hiểu rõ rõ ràng ràng tâm tư của Mễ Tiệp, sao cô có thể không khổ sở chứ, một cô gái nhỏ yếu ớt hiện tại lại gặp phải tình huống khó giải quyết như thế, nhưng Mễ Tiệp cũng không có biểu lộ ý đồ lui bước, trong lòng Quách Bách Vĩ đã rất thoải mái, cũng rất cảm động, cho dù Mễ Tiệp không nói nhưng anh hiểu Mễ Tiệp đã lựa chọn xong tương lai của mình, chỉ cần trong tương lai Mễ Tiệp có một chỗ cho anh, mặc kệ là cái gì anh cũng đều có thể không so đo, chỉ cần người Mễ Tiệp yêu là anh cũng đã đủ rồi, một người phụ nữ chỉ cần cô ấy có thể khiến cho đàn ông cảm thấy hạnh phúc, vui thích, ngay cả cô có chút khuyết điểm thiếu sót, có thể tính là cái gì đây? Quách Bách Vĩ suy nghĩ rất rõ ràng, anh yêu Mễ Tiệp, không muốn bởi vì bất cứ chuyện gì mà mất đi cô, anh ôm Mễ Tiệp chặt chút nữa, cười nhẹ nói: “Đứa ngốc, cám ơn cái gì? Nếu là cảm thấy anh vĩ đại em mau gọi anh một tiếng ông xã cho anh nghe?”

Mễ Tiệp cũng là nghẹn ngào lên tiếng ríu rít bắt đầu khóc, Quách Bách Vĩ muốn đẩy cô ra lại bị Mễ Tiệp ôm cổ chặt hơn, nghe Mễ Tiệp khàn giọng nhẹ nói: “Quách Bách Vĩ, em có rất nhiều chuyện chưa từng nói với anh, nhưng em muốn anh hiểu em yêu anh, rất thích rất thích rất thích.”

Quách Bách Vĩ thở ra một hơi dài, hôn cổ của Mễ Tiệp một cái nói: “Rất nhiều sao? Như vậy cả đời nói được hết không? Nếu là cả đời không đủ em còn có thể để đời sau nói tiếp với anh.”

Mễ Tiệp trong lòng tràn ra một cảm giác cảm kích lại ngọt ngào, loại ngọt ngào này cũng là nặng nề để cho cô không kịp thở, cô chỉ có thể dùng tiếng khóc biểu đạt cảm xúc hạnh phúc của mình ra ngoài, nằm ở trên vai Quách Bách Vĩ sảng khoái khóc, cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên.

Mễ Tiệp lau lau nước mắt từ trên vai Quách Bách Vĩ ngồi dậy, Quách Bách Vĩ đứng lên mở cửa, đi vào là Tiểu Hồng, cô ấy vừa nhìn thấy con mắt Mễ Tiệp đỏ ngàu lập tức bước nhanh tới ôm cổ Mễ Tiệp bắt đầu khóc: “Chị Mễ, chị Mễ, chị làm em sợ muốn chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a.”

Quách Bách Vĩ ha ha cười nói: “Tiểu Hồng, cô bồi chị Mễ cô, tôi đi phòng ăn lấy vài món ăn, chúng ta buổi trưa ăn ở chỗ này được rồi, bên ngoài còn mưa nữa, khỏi phải đi ra ngoài.”

Sau khi Quách Bách Vĩ đi Mễ Tiệp vội vàng kéo Tiểu Hồng đến trước sô pha ngồi xuống, Tiểu Hồng nắm tay Mễ Tiệp thật chặt hỏi: “Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra à?”

Mễ Tiệp đem chuyện mình gặp phải Cường Tử bị hắn đùa giỡn như thế nào, mãi cho đến tối qua biết được cái chết của Cường Tử, nói tất cả cho Tiểu Hồng, Tiểu Hồng trợn to hai mắt âm thanh run rẩy hỏi: “Người nào? Người nào chết? Cường Tử?”

Mễ Tiệp gật đầu một cái, Tiểu Hồng sững sờ hồi lâu mới lầm bầm nói: “Cường Tử chết rồi, sau đó...... Trời ạ, trời ạ, này, vậy làm sao lại trùng hợp như thế?”

“Tiểu Hồng, chị thật sự sợ......” Mễ Tiệp còn chưa nói hết thì nước mắt đã chảy ra, Tiểu Hồng ôm vai Mễ Tiệp cũng nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “Sẽ không, sẽ không, chị Mễ, đừng có đoán mò, đã qua nhiều năm như vậy, sẽ không.”

“Chị không biết...... Chị không biết, Tiểu Hồng, đây là cảnh cáo, cảnh cáo chị, chị hiểu rõ.”

“......”

Hai cô gái rúc vào với nhau, trừ chảy nước mắt cũng không có biện pháp nào, theo đuổi tâm sự riêng, trong lòng hoảng loạn, lúc Quách Bách Vĩ đẩy cửa ra bước vào, nhìn bọn họ cười nói: “Khụ, nhìn hai người đi, rửa mặt tới ăn cơm, mau.”

Từ trong phòng ăn của đội hình sự Quách Bách Vĩ lấy được mấy đĩa thức ăn, Mễ Tiệp và Tiểu Hồng một chút khẩu vị cũng không có, cuối cùng Quách Bách Vĩ không thể làm gì khác hơn là trước tiên đưa họ và Nimmo cùng nhau về nhà, Mễ Tiệp vừa tới trước tiểu khu Hướng Dương đã gọi điện thoại tới, muốn Quách Bách Vĩ mau trở về đội hình sự, Hà cục nghe nói Quách Bách Vĩ trở lại muốn gặp anh, Quách Bách Vĩ mở cửa xe để Nimmo nhảy xuống, sau đó đỡ Mễ Tiệp ra nói: “Hà cục ở đội hình sự chờ anh, anh phải nhanh chóng đi về, em về nhà tắm, có Tiểu Hồng trò chuyện cùng em, đừng nghĩ linh tinh, chờ anh trở lại, nha.”

Mễ Tiệp gật đầu một cái, nhìn xe Quách Bách Vĩ đi xa tới khi không thấy nữa mới kéo tay Tiểu Hồng đi về phía cửa nhà của mình, Nimmo đã ở cửa ngửi đông ngửi tây, còn dùng móng vuốt dùng sức cào mấy cái ở trên thảm trước cửa ra vào, cái đuôi nhếch lên thật cao, sau khi Mễ Tiệp đến gần Nimmo lại có thể vây quanh Mễ Tiệp bắt đầu quay vòng, Mễ Tiệp phiền não quát nó một tiếng: “Nimmo, đừng làm rộn.”

Nimmo từ trong cổ họng rầm rì một tiếng, đàng hoàng đứng ở trước chân Mễ Tiệp, ngẩng đầu lên hít hà trong không khí.

Tiểu Hồng cầm chìa khóa vặn mở khóa cửa, vừa muốn đi vào đã nhìn thấy cả phòng lộn xộn, không khỏi nói một câu: “Chị Mễ, sao nhà của chị loạn như vậy a.”

Mễ Tiệp xin lỗi cười cười nói: “Em còn không biết chị sao, lười......” Mễ Tiệp còn chưa nói hết, lại trố mắt ở cửa, Nimmo đã “vụt” xông vào trong nhà, nhấc cái đuôi lên cao đảo tới lui quanh phòng khách đã bị lật tung không ra hình dáng gì, đông ngửi ngửi tây ngửi ngửi không ngừng, cuối cùng đứng ở bên cửa phòng ngủ đã bị Mễ Tiệp đóng lại bắt đầu sủa vào phía bên trong.

Tiểu Hồng đã cảm thấy không đúng, từ từ đi lại giầy đang định đổi, run run xoay người lại, nhìn sắc mặt trắng bệch của Mễ Tiệp nói: “Mễ, chị Mễ, có, có người đã tới?”

Mễ Tiệp chỉ có cảm giác máu cả người mình phóng thẳng tới trên ót, cổ chân như nhũn ra, hai mắt tối sầm, đầu ngón tay lạnh run, sợ hãi thật lớn giống như bom nguyên tử ở trong lòng nổ tung, lục phủ ngũ tạng cũng tan tác không thể trở về vị trí cũ.

Trong phòng khách khắp nơi là dấu vết từng bị lục tung, chỉ cần là ngăn kéo có khóa nhất luật là một bộ dáng giống nhau, đồ vật bên trong đều bị vứt ra ngoài, vứt khắp nơi, thậm chí ngay cả ghế sa lon của cô cũng không buông tha, đệm cũng bị vén lên, Nimmo vẫn còn thất vọng dùng móng vuốt cào cào cửa phòng ngủ, Mễ Tiệp nhớ mãi không ra mình tại sao lại khóa cửa phòng ngủ lại, cô hình như không có thói quen này, kể từ sau khi Quách Bách Vĩ ở nơi này có lúc về muộn, anh mới sẽ đóng cửa phòng ngủ lại, Mễ Tiệp nhớ Quách Bách Vĩ từng nói với mình có người tới đón Nimmo, chẳng lẽ là bọn họ đóng lại? Nhưng Nimmo đang làm gì thế? Nó phát hiện ra cái gì? Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ trong phòng ngủ có người?

“Mễ, chị Mễ, báo cảnh sát, báo cảnh sát.” Tiểu Hồng sờ soạng nửa ngày mới lấy được điện thoại từ trong quần áo ra, lại bị Mễ Tiệp một phen đè lại, Tiểu Hồng giật mình ngẩng đầu nhìn sắc mặt trắng bệch đang chảy mồ hôi của Mễ Tiệp.

“Tiểu Hồng, không thể,“ Mễ Tiệp khẽ lắc đầu một cái, “Nếu là anh Khoan, chị không thể.”

Nimmo đột nhiên nhào tới cửa phòng ngủ điên cuồng sủa mấy tiếng sau đó nhanh chóng quay lại bên cạnh Mễ Tiệp, hai người cả kinh rúc vào nhau phát run, muốn tông cửa xông ra, Tiểu Hồng run giọng nói: “Trời còn chưa tối, không, sẽ không có người chứ? Nó nó nó...... Phòng ngủ có gì?” Mễ Tiệp run rẩy không nói nổi một lời nào, Tiểu Hồng lấy can đảm nhìn xung quanh một chút, trong góc bên cạnh tủ giày có để một thanh gậy, có thể là trước kia khi chân Mễ Tiệp bị thương thì không biết Quách Bách Vĩ mang đến từ nơi nào, vẫn không có mang đi đặt ở bên cạnh tủ giày, Tiểu Hồng một phen nhặt lên, “Đi, đi xem một chút?” Mễ Tiệp dẩu môi tốn sức nuốt xuống, kéo tay đã toát mồ hôi của Tiểu Hồng, dính không chịu được, trong lòng vừa khẩn trương vừa sợ, hai cô gái nhỏ thân thể run rẩy chân mềm nhũn, gần như là dìu dắt lẫn nhau run rẩy đến gần cửa phòng ngủ, Nimmo yên tĩnh lại, giờ phút này trong phòng yên tĩnh đến nỗi họ chỉ có thể nghe nhịp tim và tiếng hít thở của mình, cùng với âm thanh đồng hồ “tích tắc” còn có tiếng mưa rơi xào xạc ngoài cửa sổ, tay Tiểu Hồng run run dùng gậy đập đập cửa, khóa, cô ấy to gan đi về phía trước một bước đặt tay lên khóa, nhanh chóng dùng tay đẩy, vội vàng lui về phía sau thần kinh toàn thân cũng căng thẳng đề phòng giơ gậy lên, cửa mở ra, tuy trong phòng ngủ cũng giống như phòng khách, hỗn loạn không có chỗ nào đặt chân, khắp nơi đều là quần áo cùng với ga giường của Mễ Tiệp, ngăn kéo bị lật, chăn đệm trên giường cũng bị loạn thành một đoàn, nhưng cũng không có bất luận tiếng vang hoặc là khách không mời mà đến làm cho người kinh hãi, Tiểu Hồng để gậy xuống chùi chùi mồ hôi lạnh mới vừa thở nhẹ một hơi, chỉ nghe thấy sau lưng Mễ Tiệp “A” hét lên một tiếng “phù phù” ngã xuống đất, lần này Tiểu Hồng bị sợ đến thiếu chút nữa ngất đi, nhịp tim giống như trống đánh vừa định xoay người chạy trốn, lại trong lúc vô tình khóe mắt dư quang quét nhìn đến thứ gì chợt lóe nơi đỉnh đầu, vô ý thức nhìn lên trên một cái, ai ngờ trên đèn treo ở trần phòng ngủ, lại có một bộ quần áo.

Tiểu Hồng lập tức sững sờ ở cửa phòng nhìn lên món đó bị treo lên thật cao kia, cũng không nhúc nhích được nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương