Lửa Lòng Nam Nữ
Chương 25-1: (h)

Quách Bách Vĩ chưa bao giờ cảm thấy bản thân không kịp thở như lúc này, loại cảm giác ấy giống như chuyện xảy ra từ rất lâu rồi, Mễ Tiệp dưới thân rất đẹp, cảm giác mệnh căn bị cô nắm chặt vô cùng tuyệt mĩ, tuyệt mĩ đến mức suýt nữa anh đã không thể kiềm chế mà phi nước đại, anh vội vã dừng lại để cô tiếp tục động tác khuấy động, thở dốc nhìn Mễ Tiệp cũng đang kích động.

Giờ phút này Mễ Tiệp gần như lộ ra trọn vẹn, ngoại trừ quần lót cực kỳ nhỏ. Mắt thấy Quách Bách Vĩ không kiên nhẫn dùng chân giẫm đạp cái quần vướng víu xuống, bàn tay cởi áo ngủ, lột trần trụi giống trẻ sơ sinh, vóc người cường tráng từng bị mình rình coi chân thật hiện ra trước mắt, rốc cuộc cô vươn tay ra vuốt ve cơ bụng mà lần đầu nhìn thấy đã biết là hấp dẫn, tràn đầy sức mạnh hệt như trong tưởng tượng, nhưng còn cứng rắn hơn cơ bụng anh chính là thứ đó, giờ phút này đang uy phong ngẩng lên giống như đại pháo đặt giữa một mảnh cỏ dại, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ngóc đầu, khiến cho cô mặt đỏ tim đập.

Thứ đồ chơi kia của đàn ông không phải cô chưa thấy qua, có điều Quách Bách Vĩ chẳng những người cao ngựa lớn, hình thể cường tráng, ngay cả vũ khí của anh cũng làm người ta không dám khinh thường, nhìn thấy đặc trưng phái nam khiến cô kinh ngạc, Mễ Tiệp không biết nên vui hay nên buồn.

Nghĩ tới chưa đầy một tháng trước tình huống giữa bọn họ vẫn là giương cung bạt kiếm, Quách Bách Vĩ không những đối với cô lạnh như băng lại còn không biết thương hoa tiếc ngọc, hiện tại đã phát triển sáng hướng khác với vận tốc ánh sáng, nhanh như vậy bọn họ đã bắt đầu thân mật, khiến cô không biết làm sao, mà lúc này Quách Bách Vĩ đang đọ sức với quần lót của cô, động tác của anh vội vàng như muốn xé nát chứ không phải cởi nó ra.

Gạo Tiệp khó chịu liếm môi, mở miệng nói giọng như mèo kêu: "Chúng, chúng ta nên ngừng cuộc thi thoát y này lại đi."

Quách Bách Vĩ trừng mắt, không dám tin nhìn Mễ Tiệp, tay chỉ chỉ vào đại pháo giữa hai chân mình, nói: "Em đang muốn đòi cái mạng nhỏ của tôi và em trai tôi hả."

"Nếu để anh thực hiện được mới chính là muốn mạng của tôi."

"Xem ra tôi phải dùng vũ lực chinh phục em rồi."

Mễ Tiệp vùng vẫy muốn ngồi dậy, lại bị Quách Bách Vĩ bổ nhào vào giống như hổ đói vồ mồi, càn rỡ dây dưa trên thân thể cô, bàn tay nóng bỏng chen vào giữa đôi chân đang khép chặt, dùng ngón tay đùa giỡn khiến cô có cảm giác muốn chết, dục vọng của cô theo chất dịch trào ra, đầu chạm vào thành giường, eo giãy dụa cong lên, Quách Bách Vĩ sao có thể chịu được động tác mê hoặc như vậy, anh gần như dùng hết mấy ngàn năm đói khát, khẩn cấp ngậm bầu ngực cao vút của cô vào miệng, bú mút giống con thú nhỏ, còn một ngón tay theo cơ thể đang uốn éo trượt vào dũng đạo khít khao của Mễ Tiệp.

Mễ Tiệp suýt nữa thét chói tai ra tiếng, Quách Bách Vĩ quá biết làm sao để lấy lòng phụ nữ, anh quen hiểu rõ toàn bộ những chỗ mẫn cảm trên người phái nữ, ngón tay anh xoay tròn xâm nhập dũng đạo càng sâu, điều này khiến cho Mễ Tiệp đã rất lâu không làm tình cao triều, nhưng cứ đúng lúc này Quách Vĩ dừng lại thở dốc hỏi: "Có phục hay không?"

Mễ Tiệp khóc nức nở, ngón tay Quách Bách Vĩ vẫn đang ở trong thân thể cô, có chết cũng không nhúc nhích, cô chỉ có thể vừa văn vẹo vừa rên rỉ: "... Đáng ghét."

"Không phục? Tiếp tục."

Đột nhiên, Quách Bách Vĩ rút ngón tay, dùng lực tách hai chân Mễ Tiệp ra, để cho nơi riêng tư của cô bại lộ trước mắt anh, khe hở hồng nhạt giữa bắp đùi trắng nõn làm đầu óc Quách Bách Vĩ choáng váng, anh cố gắng hít thở, khắc chế dục vọng muốn chôn sâu vào ngay lập tức, anh muốn từ từ tiến vào, từ từ nhấm nháp hương vị của cô, anh muốn mang đến cho Mễ Tiệp thể nghiệm khó có thể quên, chứ không phải là một người đàn ông đủ công năng đầy ngoài đường, bởi vì anh biết rất rõ hậu quả nếu mình liều lĩnh xông vào ngay lập tức, liền kiên trì không tới sẽ phút sẽ xong việc, tuy rằng như vậy có thể khiến anh thỏa mãn nhu cầu cực nhanh, nhưng mà sẽ rất mất mặt, anh không muốn để Mễ Tiệp nghĩ rằng anh chỉ là "Người đưa thư". (ẩn dụ mời m.n tự tưởng tượng).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương