Lửa Lòng Nam Nữ
-
Chương 22
Edit: Peiria
Lãnh đạo Tần vừa nghe ba chữ “Tên khốn kiếp” liền cười tít mắt nhìn Mễ Tiệp: “Cô là?”
Mễ Tiệp nghe thấy ông ta nói Quách Bách Vĩ nằm trong bệnh viện, suốt ruột đến mức buột miệng lỡ lời, tuy hơi xấu hổ nhưng vẫn bất chấp căng thẳng nói: “Tôi họ Mễ, là bạn của Quách Bách Vĩ, vốn tìm anh ta có việc, rốt cuộc anh ta bị làm sao vậy? Sao lại phải nằm viện?”
Lãnh đạo Tần nhìn bộ dạng gấp gáp của cô gái xinh đẹp trước mặt, lại nghe cô nói mình là bạn của Quách Bách Vĩ, bất giác nhìn thêm mấy lần, càng nhìn càng cảm thấy đây là một cô gái xinh đẹp, ông ta cười ha ha nói: “Bình tĩnh bình tĩnh, đội trưởng Quách vì chuyện công nên bị thương, nhưng mà cậu ta đã không có gì đáng ngại, chỉ bị thương ở đầu, khâu 25 mũi.”
Mễ Tiệp vừa nghe chỉ cảm thấy tim đập như đánh trống, cố gắng hít sâu để bản thân trấn định lại, nhưng đôi chân mềm nhũn ra, cô nhìn vẻ mặt mơ hồ của lãnh đạo Tần, run run khóe môi thì thào hỏi: “Cái gì? Bị thương? 25 mũi?”
Lãnh đạp Tần thấy cô gái sắp khóc, khẩn trương nói: “Haizz, đã không còn trở ngại, cô đừng vội, tôi đang muốn đến bệnh viện, không bằng cô đi cùng tôi đi.”
Mễ Tiệp ngây ngốc gật đầu, theo sau lãnh đạo Tần ra cửa, vừa đứng lại mới nhớ ra xe của mình, nói: “Tôi, tôi lái xe tới, tôi đi lấy xe.”
Lãnh đạo Tần nhìn chiếc xe ở cửa, lại nhìn Mễ Tiệp tâm thần bất định, nói: “Tôi thấy cô như vậy thì đừng lái xe, trước để ở chỗ này, ngồi xe của tôi đi.”
Mễ Tiệp nhìn tay mình đang run rẩy, khẽ gật đầu, ánh mặt trời giữa trưa nóng rát chiếu lên người, đâm vào làn da sinh đau đớn, một lát sau, chiếc xe cảnh sát trắng xanh dừng trước mặt, lãnh đạo Tần chỉ chỉ tay về phía sau: “Cô ngồi ghế sau đi, tôi ngồi ghế trước.”
Mễ Tiệp nghe lời lên xe, vẫn chưa thể tiêu hóa tin tức Quách Bách Vĩ bị thương phải nằm viện. Sao anh có thể bị thương? Tại sao người làm bằng sắt có thể bị thương?
Đến bệnh viện nhân dân thành phố, lãnh đạo Tần vừa chỉ đường vừa nói với Mễ Tiệp: “Đội trưởng Quách nằm ở tầng 11, khoa não.” Nhìn sắc mặt Mễ Tiệp tái nhợt còn nói: “Đại não của cậu ta không có vấn đề, ngoại trừ phải khâu mấy mũi thì một chút vấn đề cũng không có.”
Thang máy đi lên tầng 11, vừa quẹo vào hành lang đã thấy bên ngoài một phòng bệnh cách đó không xa, có mấy cảnh sát nhân dân mặc đồng phục đang lôi kéo bác sĩ hỏi cái gì, một người trong số đó nhìn thấy lãnh đạo tần bèn đi tới, lãnh đạo Tần hỏi: “Thế nào? Đã tỉnh lại chưa?”
Người nọ trả lời: “Đã tỉnh được một lúc, bác sĩ tiêm cho thuốc an thần, lúc này lại ngủ thiếp đi.” Nói xong nhìn sang Mễ Tiệp đứng im như tượng gỗ, hỏi: “Lãnh đạo Tần, đây là ai vậy?”
Lãnh đạo tần chỉ vào trong phòng bệnh: “Bạn của đội trưởng Quách các cậu, hôm nay tìm cậu ta, tôi liền dẫn cô ấy tới.” Vừa nói vừa mở cửa phòng bệnh, nói với Mễ Tiệp: “Haizz, mau vào đây nhìn đi.”
Mễ Tiệp vừa đi vào, tức giận bừng bừng, Cương Nha và Tiểu Dạng đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, Mễ Tiệp thấy ánh mắt của họ đều đỏ ngầu, bất chấp có những người khác ở trong phòng, xông tới trước mặt Cương Nha, ghìm chặt cổ áo bắt đầu khóc, “Mẹ nó anh muốn đùa giỡn tôi sao, tên khốn kiếp này đang nằm trong bệnh viện không rõ sống chết, anh lại bảo tôi đứng chờ trước cửa Cục Cảnh sát sao?"
Những người khác trong phòng giật nảy mình, vội vã đứng dậy kéo Mễ Tiệp ra, Tiểu Dương trừng mắt thở hồng hộc nói: “Khóc lóc om sòm cũng không nhìn xem đây là đâu, nơi này là bệnh viện, không được gây gổ lớn tiếng.”
Cương Nha cũng bị sự kích động của Mễ Tiệp làm cho hoảng sợ, sờ sờ cổ, bắt đầu mắng: “Người phụ nữ điên này, nháo đủ chưa? Hoàng Mao Nhi đưa cô ta tới khoa tâm thần kiểm tra một chút đi!”
Lãnh đạo Tần giận tái mặt: “Cương Nha, cậu ăn nói điên khùng gì vậy, cô ấy chính là bạn của đội trưởng Quách, nói chuyện chú ý một chút.”
Cương Nha không tin được chỉ vào Mễ Tiệp: “Là cô ta? Quách đội của chúng tôi mới không có loại bạn bè điên khùng này.”
Hoàng Mao Nhi đã từng gặp Mễ Tiệp ở nhà Quách Bách Vĩ, vội nháy mắt ra hiệu cho anh ta, cười với Mễ Tiệp: “A, thì ra là cô Mễ, tới thăm Quách đội của chúng tôi?”
Mễ Tiệp giống như không nghe thấy, dứt khoát đi đến trước giường bệnh, nhìn Quách Bách Vĩ vẫn đang nằm trên đó ngủ say.
Đây vẫn là Quách Bách Vĩ luôn nhe răng trợn mắt cười xấu xa với cô sao, quả thực chính là một xác ướp có giá trị nghiên cứu, nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú trước kia, giờ phút này bị băng kín như bánh chưng, ánh mắt nhắm chặt hõm sâu trong hốc mắt xanh tím, trên gương mặt còn có nhiều vết thương, đôi môi khêu gợi mà cô thích nhất trước kia đã nứt toác, đôi tay thích chiếm tiện nghi từng thi triển ma pháp trên người cô quấn băng kín mít, chất lỏng trong suốt theo ống truyền dịch chậm rãi chảy từng giọt vào mạch máu, cả người dường như không còn sinh khí. Mễ Tiệp lập tức òa khóc, vừa khóc vừa nói: "Tên khốn kiếp, Quách Bách Vĩ, anh mau mở to mắt ra nhìn tôi, cái tên khốn kiếp nhà anh."
Lần này ngay lãnh đạo Tần cũng phải trợn tròn mắt, hắng giọng nói: "Cô là Tiểu Mễ đúng không? Đừng kích động, cậu ta bị tiêm thuốc mê, hiện tại cô có mắng thì cậu ta cũng không nghe thấy, trước tiên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Mễ Tiệp vẫn thờ ơ, đứng trước giường Quách Bách Vĩ trước giường nhìn bộ dạng đáng thương của anh sụt sịt, Cương Nha đảo mắt định nói mấy khó nghe, thì thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Đại đội trưởng Hướng Dương cùng một người đàn ông ước chừng khoảng bốn mươi tuổi đi vào. Hướng Dương vừa mới vào phòng đã nghe thấy tiếng khóc, đôi chân ngắn lập tức chạy tới đầu giường Quách Bách Vĩ, dùng hai ngón tay đặt dưới mũi anh, thử xem có còn thở hay không, cô không khỏi trợn mắt nhìn Mễ Tiệp, cũng chẳng cần biết có nhận ra hay không, mở miệng nói: "Anh ấy còn chưa chết, cô khóc cái rắm à!"
Mễ Tiệp sững sờ nhìn Hướng Dương, chớp đôi mắt đẫm lệ, nhìn thường phục trên người Quách Bách Vĩ, hôm nay cô đúng là nhận đầy đủ sự đùa cợt của nhóm người này, không trong cơn giận dữ, hai tay chống nạnh trừng mắt với Hướng Dương nói: "Người lùn như cô biết gì mà nói? Anh ấy đã như vậy cô còn rủa anh ấy chết hả?"
Toàn bộ Cục Cảnh sát đều biết Hướng Dương xưa nay hận nhất người nói cô thấp, đầu óc không thể không chế được, suýt chút nữa nhảy dựng lên chỉ vào mũi Mễ Tiệp: "Cô cô cô nói gì? Ai là người lùn?"
"Ai là người lùn thì trong lòng người đó tự biết, còn muốn người khác nhắc nhở sao?"
"Cô..."
"Hướng Dương." Người đàn ông uy nghiêm khoát tay, ý bảo Hướng Dương bình tĩnh, ông đi đến trước mặt Mễ Tiệp hỏi: "Cô là? Đến thăm Tiểu Quách?"
Mễ Tiệp chớp mắt nhìn nhìn ông, khẽ gật đầu, chỉ vào Quách Bách Vĩ đang mê man hỏi: "Tại sao anh ấy lại biến thành như vậy? Là ai làm?"
Người đàn ông cười ha ha nhìn Quách Bách Vĩ, rồi quan sát Mễ Tiệp, cũng không trả lời, ôm cặp công văn ra đằng trước lại hỏi: "Cô là bạn gái của Tiểu Quách?"
Mễ Tiệp gật đầu, cảm thấy không đúng lại vội vã lắc đầu, nói: "Là bạn nữ giới."
"À... - -" Người đàn ông kéo dài giọng cười hì hì: "Cô bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?"
Mễ Tiệp nghĩ thầm, mẹ kiếp, người này đang điều tra hộ khẩu à. Không vừa ý, trừng mắt hỏi lại: "Ông? Ông là ai? Phòng điều tra hộ tịch?"
Hướng Dương bị Mễ Tiệp làm cho tức đến giậm chân, vừa nghe cô không lễ phép như vậy, trừng mắt: "Này, nói chuyện chú ý một chút."
"A, còn không cho tôi hỏi, mấy người dựa vào cái gì, tôi chỉ là bạn của Quách Bách Vĩ, không phải đối tượng bị tình nghi, các người hỏi đi hỏi lại là có ý tứ gì?"
Lãnh đạo Tần vừa thấy, nhanh chóng kéo Mễ Tiệp, chỉ vào người đàn ông đang cười hì hì nói: "Tiểu Mễ à, đây là Cục trưởng Hà Cục trưởng Cục cảnh sát chúng tôi, hôm nay đặc biệt tới thăm Tiểu Quách."
Mễ Tiệp vừa nghe lại có phần u mê, nghĩ thầm, ngoan ngoãn, chống đối đại nhân vật không biết có thể gặp phiền toái hay không? Cô không khỏi xấu hổ, sờ sờ cái mũi mỉm cười: "A, ra là lãnh đạo, ngại quá."
Cục trưởng Hà cười ha ha, chỉ vào sô pha nói: "Tới đây, ngồi xuống, nếu là bạn của Tiểu Quách thì cũng chính là khách của chúng tôi, mau ngồi đi."
Lúc này Tiểu Dương pha trà bưng vào, cung kính nói với lãnh đạo: "Cục trưởng Hà, mời ngài dùng trà."
Cục trưởng Hà chỉ chỉ Mễ Tiệp: "Mời khách trước đi."
Tuy trong lòng Tiểu Dương trong lòng không vừa ý, nhưng lãnh đạo đã lên tiếng nên cô vẫn đưa cho Mễ Tiệp: "Mời dùng trà."
Mễ Tiệp vẫn có lễ phép cơ bản, gật đầu nhận trà, nói cảm ơn, bất chống lại ánh mắt của người lùn Hướng Dương, Hướng Dương hừ một tiếng trong lỗ mũi, quay đầu đi. Mễ Tiệp cũng trợn mắt, tất cả đều bị Cục trưởng Hà xem ở trong mắt, trong lòng nghĩ, cô gái này xinh đẹp lại có ý tứ, Tiểu Quách trẻ tuổi lại có tiền đồ, cũng không biết cô ấy ở đơn vị nào, nếu công việc cũng giống Tiểu Quách cũng không chịu khuất phục cậu ta. Nghĩ tới đây ông lại cười hì hì hỏi: "Cô nói một chút, cô ở đơn vị nào? Nói không chừng tôi lại quan lãnh đạo các cô."
"Tôi không đi làm, chỉ kinh doanh, tự mở một phòng tập thể hình, hôm nào tôi sẽ tặng ngài tấm thẻ VIP, ngài có rảnh thì đi luyện tập."
"Ha ha." Cục trưởng Hà âm thầm đánh giá Mễ Tiệp, vẫn cười ha ha: "Tuổi còn trẻ đã kinh doanh rồi, xem ra bây giờ người trẻ tuổi thật quyết đoán."
"Chỉ là kiếm miếng cơm thôi."
"Phòng tập thể hình của cô tên là gì?"
"Câu lạc bộ thể hình Nhiệt Lực, ở trung tâm thành phố bên cạnh khu vực đường dành riêng cho người đi bộ."
"Không tệ, tôi có nghe nói qua, biết Câu lạc bộ của cô rất nổi tiếng, rất nhiều thiết bị đều là nhập khẩu."
"Hiện tại làm ăn cũng không dễ dàng, sức cạnh tranh quá lớn, nhưng chúng tôi chuẩn bị mở chi nhánh, còn đang ở xem xét địa điểm."
"Ừm, không tệ không tệ, tôi có mấy người bạn cũng là hội viên của các cô, hôm nào tôi phải dành thời gian đến đó mới được."
Họ đang trò chuyện thì nghe thấy Quách Bách Vĩ trên giường hừ hừ vài tiếng, mọi người chung quanh lập tức vây đến xem, Hoàng Mao Nhi vô cùng kích động, miệng kêu lên: "Ôi, tỉnh rồi tỉnh rồi."
Cục trưởng Hà đứng dậy đi qua, cúi người xuống, nhìn Quách Bách Vĩ từ từ mở to mắt, nhẹ giọng nói: "Tiểu Quách, cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Quách Baách Vĩ nâng mắt, nhìn thấy Cục trưởng Hà liền nhấc cánh tay không bị băng bó lên, Cục trưởng Hà giữ chặt tay anh nói: "Đừng nhúc nhích, nếu cậu khó chịu thì gọi bác sĩ tới xem sao."
Quách Bách Vĩ liếm đôi môi khô khốc, gọng nói khàn khàn suy yếu: "Không có việc gì, mạng tôi cứng rắn không chết được." Nói xong đảo mắt nhìn xem mọi người bên giường, hơi nhíu mày nói: "Tại sao đều ở chỗ này? Không đi làm à?"
Tiểu Dương nén lệ lấy bông băng thấm nước chấm lên đôi môi rạn nứt của anh: "Đội trưởng, giờ là giữa trưa tan tầm rồi." Cục trưởng Hà nhẹ giọng nói: "Tiểu Quách, cậu có bạn đến thăm." Nói xong kéo Mễ Tiệp đứng ngốc ở bên cạnh, ánh mắt Quách Bách Vĩ tiếp xúc với Mễ Tiệp cũng dời không ra, mà Mễ Tiệp đã nghẹn ngào nói không ra lời, thút tha thút thít rơi lệ.
Nhìn bộ dạng của bọn họ trong lòng Cục trưởng đã có cân nhắc, tránh ra để Mễ Tiệp lại gần, lần này ngay cả cánh tay bó bột Quách Bách Vĩ cũng nâng lên, nắm bàn tay trắng nõn của Mễ Tiệp không chịu buông ra, anh gắt gao nhìn cô chằm chằm, đôi môi run lên hồi lâu mới nói: "Sao em lại tới đây?"
Mễ Tiệp lau nước mắt, kéo tay Quách Bách Vĩ khóc thút thít, mắng: "Quách Bách Vĩ anh là người ngu ngốc không nói giữ lời."
"Thực xin lỗi." Quách Bách Vĩ đau lòng muốn giơ tay lên gạt nước mắt trên mặt cô.
Gạo Tiệp đương nhiên biết anh đang giải thích cho sự thất hứa của mình, lại nhìn bộ dạng Quách Bách Vĩ, trong lòng như có đao cắt, nhưng gào khóc rất xấu hổ, cô đành phải vùi mặt bàn tay to lớn của anh không ngừng rơi lệ.
Bọn họ thân mật như giống như không nhìn thấy người ngoài, trái lại khiến đám người xung quanh u mê.
Hoàng Mao Nhi nghĩ thầm, rằng: A... A... A..., hóa ra đội trưởng Quách đã chinh phục mỹ nữ rồi.
Cương Nha nghĩ thầm, rằng: Trời ơi, bạn gái đội trưởng? Buổi sáng hôm nay mình đã nói gì nhỉ? Hình như là... Người đàn bà chanh chua? Xong rồi, mình cũng đừng mong thực tập nữa, trực tiếp cuốn gói cút đi thôi.
Hướng Dương nghĩ thầm, rằng: Fuck, tôi nói người phụ nữ này sao dám mạnh miệng như vậy, hóa ra có đội trưởng Quách làm chỗ dựa.
Lãnh đạo Tần vừa nghe ba chữ “Tên khốn kiếp” liền cười tít mắt nhìn Mễ Tiệp: “Cô là?”
Mễ Tiệp nghe thấy ông ta nói Quách Bách Vĩ nằm trong bệnh viện, suốt ruột đến mức buột miệng lỡ lời, tuy hơi xấu hổ nhưng vẫn bất chấp căng thẳng nói: “Tôi họ Mễ, là bạn của Quách Bách Vĩ, vốn tìm anh ta có việc, rốt cuộc anh ta bị làm sao vậy? Sao lại phải nằm viện?”
Lãnh đạo Tần nhìn bộ dạng gấp gáp của cô gái xinh đẹp trước mặt, lại nghe cô nói mình là bạn của Quách Bách Vĩ, bất giác nhìn thêm mấy lần, càng nhìn càng cảm thấy đây là một cô gái xinh đẹp, ông ta cười ha ha nói: “Bình tĩnh bình tĩnh, đội trưởng Quách vì chuyện công nên bị thương, nhưng mà cậu ta đã không có gì đáng ngại, chỉ bị thương ở đầu, khâu 25 mũi.”
Mễ Tiệp vừa nghe chỉ cảm thấy tim đập như đánh trống, cố gắng hít sâu để bản thân trấn định lại, nhưng đôi chân mềm nhũn ra, cô nhìn vẻ mặt mơ hồ của lãnh đạo Tần, run run khóe môi thì thào hỏi: “Cái gì? Bị thương? 25 mũi?”
Lãnh đạp Tần thấy cô gái sắp khóc, khẩn trương nói: “Haizz, đã không còn trở ngại, cô đừng vội, tôi đang muốn đến bệnh viện, không bằng cô đi cùng tôi đi.”
Mễ Tiệp ngây ngốc gật đầu, theo sau lãnh đạo Tần ra cửa, vừa đứng lại mới nhớ ra xe của mình, nói: “Tôi, tôi lái xe tới, tôi đi lấy xe.”
Lãnh đạo Tần nhìn chiếc xe ở cửa, lại nhìn Mễ Tiệp tâm thần bất định, nói: “Tôi thấy cô như vậy thì đừng lái xe, trước để ở chỗ này, ngồi xe của tôi đi.”
Mễ Tiệp nhìn tay mình đang run rẩy, khẽ gật đầu, ánh mặt trời giữa trưa nóng rát chiếu lên người, đâm vào làn da sinh đau đớn, một lát sau, chiếc xe cảnh sát trắng xanh dừng trước mặt, lãnh đạo Tần chỉ chỉ tay về phía sau: “Cô ngồi ghế sau đi, tôi ngồi ghế trước.”
Mễ Tiệp nghe lời lên xe, vẫn chưa thể tiêu hóa tin tức Quách Bách Vĩ bị thương phải nằm viện. Sao anh có thể bị thương? Tại sao người làm bằng sắt có thể bị thương?
Đến bệnh viện nhân dân thành phố, lãnh đạo Tần vừa chỉ đường vừa nói với Mễ Tiệp: “Đội trưởng Quách nằm ở tầng 11, khoa não.” Nhìn sắc mặt Mễ Tiệp tái nhợt còn nói: “Đại não của cậu ta không có vấn đề, ngoại trừ phải khâu mấy mũi thì một chút vấn đề cũng không có.”
Thang máy đi lên tầng 11, vừa quẹo vào hành lang đã thấy bên ngoài một phòng bệnh cách đó không xa, có mấy cảnh sát nhân dân mặc đồng phục đang lôi kéo bác sĩ hỏi cái gì, một người trong số đó nhìn thấy lãnh đạo tần bèn đi tới, lãnh đạo Tần hỏi: “Thế nào? Đã tỉnh lại chưa?”
Người nọ trả lời: “Đã tỉnh được một lúc, bác sĩ tiêm cho thuốc an thần, lúc này lại ngủ thiếp đi.” Nói xong nhìn sang Mễ Tiệp đứng im như tượng gỗ, hỏi: “Lãnh đạo Tần, đây là ai vậy?”
Lãnh đạo tần chỉ vào trong phòng bệnh: “Bạn của đội trưởng Quách các cậu, hôm nay tìm cậu ta, tôi liền dẫn cô ấy tới.” Vừa nói vừa mở cửa phòng bệnh, nói với Mễ Tiệp: “Haizz, mau vào đây nhìn đi.”
Mễ Tiệp vừa đi vào, tức giận bừng bừng, Cương Nha và Tiểu Dạng đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, Mễ Tiệp thấy ánh mắt của họ đều đỏ ngầu, bất chấp có những người khác ở trong phòng, xông tới trước mặt Cương Nha, ghìm chặt cổ áo bắt đầu khóc, “Mẹ nó anh muốn đùa giỡn tôi sao, tên khốn kiếp này đang nằm trong bệnh viện không rõ sống chết, anh lại bảo tôi đứng chờ trước cửa Cục Cảnh sát sao?"
Những người khác trong phòng giật nảy mình, vội vã đứng dậy kéo Mễ Tiệp ra, Tiểu Dương trừng mắt thở hồng hộc nói: “Khóc lóc om sòm cũng không nhìn xem đây là đâu, nơi này là bệnh viện, không được gây gổ lớn tiếng.”
Cương Nha cũng bị sự kích động của Mễ Tiệp làm cho hoảng sợ, sờ sờ cổ, bắt đầu mắng: “Người phụ nữ điên này, nháo đủ chưa? Hoàng Mao Nhi đưa cô ta tới khoa tâm thần kiểm tra một chút đi!”
Lãnh đạo Tần giận tái mặt: “Cương Nha, cậu ăn nói điên khùng gì vậy, cô ấy chính là bạn của đội trưởng Quách, nói chuyện chú ý một chút.”
Cương Nha không tin được chỉ vào Mễ Tiệp: “Là cô ta? Quách đội của chúng tôi mới không có loại bạn bè điên khùng này.”
Hoàng Mao Nhi đã từng gặp Mễ Tiệp ở nhà Quách Bách Vĩ, vội nháy mắt ra hiệu cho anh ta, cười với Mễ Tiệp: “A, thì ra là cô Mễ, tới thăm Quách đội của chúng tôi?”
Mễ Tiệp giống như không nghe thấy, dứt khoát đi đến trước giường bệnh, nhìn Quách Bách Vĩ vẫn đang nằm trên đó ngủ say.
Đây vẫn là Quách Bách Vĩ luôn nhe răng trợn mắt cười xấu xa với cô sao, quả thực chính là một xác ướp có giá trị nghiên cứu, nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú trước kia, giờ phút này bị băng kín như bánh chưng, ánh mắt nhắm chặt hõm sâu trong hốc mắt xanh tím, trên gương mặt còn có nhiều vết thương, đôi môi khêu gợi mà cô thích nhất trước kia đã nứt toác, đôi tay thích chiếm tiện nghi từng thi triển ma pháp trên người cô quấn băng kín mít, chất lỏng trong suốt theo ống truyền dịch chậm rãi chảy từng giọt vào mạch máu, cả người dường như không còn sinh khí. Mễ Tiệp lập tức òa khóc, vừa khóc vừa nói: "Tên khốn kiếp, Quách Bách Vĩ, anh mau mở to mắt ra nhìn tôi, cái tên khốn kiếp nhà anh."
Lần này ngay lãnh đạo Tần cũng phải trợn tròn mắt, hắng giọng nói: "Cô là Tiểu Mễ đúng không? Đừng kích động, cậu ta bị tiêm thuốc mê, hiện tại cô có mắng thì cậu ta cũng không nghe thấy, trước tiên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."
Mễ Tiệp vẫn thờ ơ, đứng trước giường Quách Bách Vĩ trước giường nhìn bộ dạng đáng thương của anh sụt sịt, Cương Nha đảo mắt định nói mấy khó nghe, thì thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Đại đội trưởng Hướng Dương cùng một người đàn ông ước chừng khoảng bốn mươi tuổi đi vào. Hướng Dương vừa mới vào phòng đã nghe thấy tiếng khóc, đôi chân ngắn lập tức chạy tới đầu giường Quách Bách Vĩ, dùng hai ngón tay đặt dưới mũi anh, thử xem có còn thở hay không, cô không khỏi trợn mắt nhìn Mễ Tiệp, cũng chẳng cần biết có nhận ra hay không, mở miệng nói: "Anh ấy còn chưa chết, cô khóc cái rắm à!"
Mễ Tiệp sững sờ nhìn Hướng Dương, chớp đôi mắt đẫm lệ, nhìn thường phục trên người Quách Bách Vĩ, hôm nay cô đúng là nhận đầy đủ sự đùa cợt của nhóm người này, không trong cơn giận dữ, hai tay chống nạnh trừng mắt với Hướng Dương nói: "Người lùn như cô biết gì mà nói? Anh ấy đã như vậy cô còn rủa anh ấy chết hả?"
Toàn bộ Cục Cảnh sát đều biết Hướng Dương xưa nay hận nhất người nói cô thấp, đầu óc không thể không chế được, suýt chút nữa nhảy dựng lên chỉ vào mũi Mễ Tiệp: "Cô cô cô nói gì? Ai là người lùn?"
"Ai là người lùn thì trong lòng người đó tự biết, còn muốn người khác nhắc nhở sao?"
"Cô..."
"Hướng Dương." Người đàn ông uy nghiêm khoát tay, ý bảo Hướng Dương bình tĩnh, ông đi đến trước mặt Mễ Tiệp hỏi: "Cô là? Đến thăm Tiểu Quách?"
Mễ Tiệp chớp mắt nhìn nhìn ông, khẽ gật đầu, chỉ vào Quách Bách Vĩ đang mê man hỏi: "Tại sao anh ấy lại biến thành như vậy? Là ai làm?"
Người đàn ông cười ha ha nhìn Quách Bách Vĩ, rồi quan sát Mễ Tiệp, cũng không trả lời, ôm cặp công văn ra đằng trước lại hỏi: "Cô là bạn gái của Tiểu Quách?"
Mễ Tiệp gật đầu, cảm thấy không đúng lại vội vã lắc đầu, nói: "Là bạn nữ giới."
"À... - -" Người đàn ông kéo dài giọng cười hì hì: "Cô bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?"
Mễ Tiệp nghĩ thầm, mẹ kiếp, người này đang điều tra hộ khẩu à. Không vừa ý, trừng mắt hỏi lại: "Ông? Ông là ai? Phòng điều tra hộ tịch?"
Hướng Dương bị Mễ Tiệp làm cho tức đến giậm chân, vừa nghe cô không lễ phép như vậy, trừng mắt: "Này, nói chuyện chú ý một chút."
"A, còn không cho tôi hỏi, mấy người dựa vào cái gì, tôi chỉ là bạn của Quách Bách Vĩ, không phải đối tượng bị tình nghi, các người hỏi đi hỏi lại là có ý tứ gì?"
Lãnh đạo Tần vừa thấy, nhanh chóng kéo Mễ Tiệp, chỉ vào người đàn ông đang cười hì hì nói: "Tiểu Mễ à, đây là Cục trưởng Hà Cục trưởng Cục cảnh sát chúng tôi, hôm nay đặc biệt tới thăm Tiểu Quách."
Mễ Tiệp vừa nghe lại có phần u mê, nghĩ thầm, ngoan ngoãn, chống đối đại nhân vật không biết có thể gặp phiền toái hay không? Cô không khỏi xấu hổ, sờ sờ cái mũi mỉm cười: "A, ra là lãnh đạo, ngại quá."
Cục trưởng Hà cười ha ha, chỉ vào sô pha nói: "Tới đây, ngồi xuống, nếu là bạn của Tiểu Quách thì cũng chính là khách của chúng tôi, mau ngồi đi."
Lúc này Tiểu Dương pha trà bưng vào, cung kính nói với lãnh đạo: "Cục trưởng Hà, mời ngài dùng trà."
Cục trưởng Hà chỉ chỉ Mễ Tiệp: "Mời khách trước đi."
Tuy trong lòng Tiểu Dương trong lòng không vừa ý, nhưng lãnh đạo đã lên tiếng nên cô vẫn đưa cho Mễ Tiệp: "Mời dùng trà."
Mễ Tiệp vẫn có lễ phép cơ bản, gật đầu nhận trà, nói cảm ơn, bất chống lại ánh mắt của người lùn Hướng Dương, Hướng Dương hừ một tiếng trong lỗ mũi, quay đầu đi. Mễ Tiệp cũng trợn mắt, tất cả đều bị Cục trưởng Hà xem ở trong mắt, trong lòng nghĩ, cô gái này xinh đẹp lại có ý tứ, Tiểu Quách trẻ tuổi lại có tiền đồ, cũng không biết cô ấy ở đơn vị nào, nếu công việc cũng giống Tiểu Quách cũng không chịu khuất phục cậu ta. Nghĩ tới đây ông lại cười hì hì hỏi: "Cô nói một chút, cô ở đơn vị nào? Nói không chừng tôi lại quan lãnh đạo các cô."
"Tôi không đi làm, chỉ kinh doanh, tự mở một phòng tập thể hình, hôm nào tôi sẽ tặng ngài tấm thẻ VIP, ngài có rảnh thì đi luyện tập."
"Ha ha." Cục trưởng Hà âm thầm đánh giá Mễ Tiệp, vẫn cười ha ha: "Tuổi còn trẻ đã kinh doanh rồi, xem ra bây giờ người trẻ tuổi thật quyết đoán."
"Chỉ là kiếm miếng cơm thôi."
"Phòng tập thể hình của cô tên là gì?"
"Câu lạc bộ thể hình Nhiệt Lực, ở trung tâm thành phố bên cạnh khu vực đường dành riêng cho người đi bộ."
"Không tệ, tôi có nghe nói qua, biết Câu lạc bộ của cô rất nổi tiếng, rất nhiều thiết bị đều là nhập khẩu."
"Hiện tại làm ăn cũng không dễ dàng, sức cạnh tranh quá lớn, nhưng chúng tôi chuẩn bị mở chi nhánh, còn đang ở xem xét địa điểm."
"Ừm, không tệ không tệ, tôi có mấy người bạn cũng là hội viên của các cô, hôm nào tôi phải dành thời gian đến đó mới được."
Họ đang trò chuyện thì nghe thấy Quách Bách Vĩ trên giường hừ hừ vài tiếng, mọi người chung quanh lập tức vây đến xem, Hoàng Mao Nhi vô cùng kích động, miệng kêu lên: "Ôi, tỉnh rồi tỉnh rồi."
Cục trưởng Hà đứng dậy đi qua, cúi người xuống, nhìn Quách Bách Vĩ từ từ mở to mắt, nhẹ giọng nói: "Tiểu Quách, cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Quách Baách Vĩ nâng mắt, nhìn thấy Cục trưởng Hà liền nhấc cánh tay không bị băng bó lên, Cục trưởng Hà giữ chặt tay anh nói: "Đừng nhúc nhích, nếu cậu khó chịu thì gọi bác sĩ tới xem sao."
Quách Bách Vĩ liếm đôi môi khô khốc, gọng nói khàn khàn suy yếu: "Không có việc gì, mạng tôi cứng rắn không chết được." Nói xong đảo mắt nhìn xem mọi người bên giường, hơi nhíu mày nói: "Tại sao đều ở chỗ này? Không đi làm à?"
Tiểu Dương nén lệ lấy bông băng thấm nước chấm lên đôi môi rạn nứt của anh: "Đội trưởng, giờ là giữa trưa tan tầm rồi." Cục trưởng Hà nhẹ giọng nói: "Tiểu Quách, cậu có bạn đến thăm." Nói xong kéo Mễ Tiệp đứng ngốc ở bên cạnh, ánh mắt Quách Bách Vĩ tiếp xúc với Mễ Tiệp cũng dời không ra, mà Mễ Tiệp đã nghẹn ngào nói không ra lời, thút tha thút thít rơi lệ.
Nhìn bộ dạng của bọn họ trong lòng Cục trưởng đã có cân nhắc, tránh ra để Mễ Tiệp lại gần, lần này ngay cả cánh tay bó bột Quách Bách Vĩ cũng nâng lên, nắm bàn tay trắng nõn của Mễ Tiệp không chịu buông ra, anh gắt gao nhìn cô chằm chằm, đôi môi run lên hồi lâu mới nói: "Sao em lại tới đây?"
Mễ Tiệp lau nước mắt, kéo tay Quách Bách Vĩ khóc thút thít, mắng: "Quách Bách Vĩ anh là người ngu ngốc không nói giữ lời."
"Thực xin lỗi." Quách Bách Vĩ đau lòng muốn giơ tay lên gạt nước mắt trên mặt cô.
Gạo Tiệp đương nhiên biết anh đang giải thích cho sự thất hứa của mình, lại nhìn bộ dạng Quách Bách Vĩ, trong lòng như có đao cắt, nhưng gào khóc rất xấu hổ, cô đành phải vùi mặt bàn tay to lớn của anh không ngừng rơi lệ.
Bọn họ thân mật như giống như không nhìn thấy người ngoài, trái lại khiến đám người xung quanh u mê.
Hoàng Mao Nhi nghĩ thầm, rằng: A... A... A..., hóa ra đội trưởng Quách đã chinh phục mỹ nữ rồi.
Cương Nha nghĩ thầm, rằng: Trời ơi, bạn gái đội trưởng? Buổi sáng hôm nay mình đã nói gì nhỉ? Hình như là... Người đàn bà chanh chua? Xong rồi, mình cũng đừng mong thực tập nữa, trực tiếp cuốn gói cút đi thôi.
Hướng Dương nghĩ thầm, rằng: Fuck, tôi nói người phụ nữ này sao dám mạnh miệng như vậy, hóa ra có đội trưởng Quách làm chỗ dựa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook