Trong khi Thiên Đình vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ của mình thì Nghiêm Phong đã có mặt tại cửa phòng. Thật ra hắn đã đến từ lúc cô nhẩm nhẩm cái tên tiểu Phong. Đến giờ hắn vẫn chưa xác định được rốt cuộc là cô đã quên hay còn nhớ.

“ Chủ nhân, ngài đã tới. Ngài xem tiểu thư đã tỉnh.” Má Lý thấy Nghiêm Phong tại cửa phòng liền đứng lên cúi đầu chào hắn.

Nghiêm Phong gật đầu với bà rồi chuyển tầm mắt về hướng cô gái đang ngồi trên giường, vẫn cồn đang ngây người. Quần áo thì xốc xếch xem ra bộ dạng này là do ác mộng làm tỉnh dậy. Không phải đã ngủ yên rồi sao, cớ sao vẫn gặp ác mộng.

“ Đình Đình cô sao rồi, lúc nãy thật làm cho chúng tôi đứng tim mà.” Jonh đứng một bên thấy Nghiêm vẫn đứng im không nói gì, còn Đình Đình thì cứ ngồi ngây người đành phải lên tiếng hỏi thăm.

Nghe thấy tiếng Jonh, Thiên Đình ngẫng đầu lên phát hiện từ bao giờ trong phòng có thêm rất nhiều người. Đứng đầu là người hôm bửa nói chuyện với cô khi cô vừa tới đây, kế bên là John, phía sau là Ảnh, Thiên và Kiệt. sau khi nhìn qua một lượt, Thiên Đình nở một nụ cười nhẹ coi như chào hỏi rồi quay qua nói chuyện với John. Không hiểu sao cô cảm thấy tên Jonh này có thể kết bạn được.

“ Tôi không sao rồi. Lúc nãy mọi người đều ở đây sao?’

“ Phải nha. Lúc nãy cô thật là hù người. Mà nè Đình Đình, nghe nói ba ngày rồi cô không ngủ sao?”

“ Ừm, không quen nên tôi ngủ không được nếu ngủ sẽ gặp ác mộng như lúc nãy vậy.” Nghĩ một hồi Thiên Đình lại hỏi tiếp “ Sao bữa nay mọi người qua đây.”

“ Chẳng lẽ không có gì thì không qua đây được sao? Không phải cô xem đây là biệt thự của riêng cô rồi đấy chứ.” Kiệt cũng lên tiếng trêu chọc, qua vài ngày tiếp xúc anh cũng nhận ra cô gái này có nội tâm rất phong phú khó đoán được. Đặc biệt café cô pha rất là ngon, cô nói chuyện cũng rất thoải mái.

“ Kiệt, anh thấy ly Ro-Cappu hôm qua thế nào.” Ở được vài ngày cô cũng đã dần quen với những người ở đây, những lúc rãnh rỗi cô cũng thường cùng họ trêu chọc nhau.

Nhắc đến ly café hôm qua Kiệt xanh cả mặt, cô nói là cho một vài hương liệu phụ. Cuối cùng làm anh say café cả một buổi tối, chỉ vì anh lỡ đắc tội với cô.

“ Ly café hôm qua ngon không Kiệt?” Thiên cùng Jonh cũng góp đôi ba lời.

“ Được rồi không trêu chọc nhau nữa. Để tôi kiểm tra cho cô, Thiên Đình” Ảnh lạnh giọng lên tiếng, chấm dứt cuộc nói chuyện vô bổ của bọn họ.

“ Anh tiêm thuốc an thần cho tôi sao?” Thiên Đình nhíu mày nhìn anh chàng đang bắt mạch cho cô. Trong mọi người Ảnh là người khó nói chuyện nhất.

“ Phải! Tôi không ngờ nó lại làm hại cô.” Ảnh thản nhiên nhìn lại cô.

“ Chờ đến khi anh phát hiện ra chắc tôi thành người thiên cổ rồi.”

Nói rồi cô đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ lại đụng trúng ánh mắt của Nghiêm Phong đang chăm chú nhìn cô. Nhìn mới nhớ rằng lúc nãy cô trong lúc nằm mơ đã kéo người ta xuống giường mình. Nhớ đến đó cô không khỏi có chút mất tự nhiên. Thiên Đình cúi đầu tránh tầm mắt của Nghiêm Phong.

“ Cái đó…lúc nãy là do nằm mơ tôi không cố ý kéo anh…xin lỗi và cảm ơn anh.”

“ Tôi không để tâm.” Xem thái độ của cô có vẻ như đã quên mất anh rồi.

Mọi người trong phòng nhìn hai người bằng ánh mắt hiếu kỳ. Tại sao lão đại lại quay về vẻ mặt này rồi giống như lão đại bây giờ và lúc nãy là hai người hoàn toàn khác lạ. Nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh báo của lão đại thì bọn họ chỉ còn biết ngậm miệng lại.

“ Được rồi Thiên Đình. Hiện tại thì cô ổn nhưng nếu cô vẫn không ngủ được thì sẽ dẫn đến suy nhược đó.” Sau khi kiểm tra một lượt xong Ảnh nghiêm giọng cảnh báo.

“ Không sao, đợi khi về Việt Nam tôi sẽ ngủ bù vậy.”

“ Mà nè Đình Đình, tiểu Phong là ai vậy?” Jonh vẫn chưa giải thích được tại sao khi nghe Đình Đình kêu tên tiểu Phong thì Nghiêm lại thay đổi thái độ, phóng ngay đến giường của Thiên Đình.

Câu hỏi của Jonh giống như một quả bom nhỏ, gợi lại sự hiếu kỳ của mọi người về thái độ của lão đại. Ngay cả Nghiêm Phong cũng không khỏi thấp thỏm trong lòng chờ câu trả lời.

“ Tiểu Phong hả? Tôi cũng không biết anh ta là ai nữa. Nhưng sao…”

“ Lúc mê sảng cô có gọi cái tên này.” Không chờ Thiên Đình nói hết câu Kiệt đã che vào.

“ Tôi không biết anh ta. Nhưng ở Việt Nam không ai thêm chữ ‘tiểu’ vào trước tên gọi cả.”

“ Vây sao thật kì lạ.” Jonh tự nhẩm rồi khẽ đưa mắt nhìn về phía Nghiêm Phong. Thấy anh ta vẫn ngồi yên ghế sofa giống như mọi chuyện quả thật không liên quan gì đến hắn.

“ À! Đúng rồi Thiên Đình. Trả cô sợi dây chuyền. Cô có muốn ở lại chơi vài ngày không hay muốn ...”

‘…I don’t have the balance, think I’m gonna fall, wish I had the talent, I don’t belong here at all…’

Không chờ Kiệt nói xong câu, thì chiếc điện thoại của Thiên Đình vang lên một bản nhạc ‘ On top of the World’. Thiên Đình nghe tiếng nhạc quen thuộc phát ra từ chiếc điên thoại trên tay Thiên.

“ Anh giữ điện thoại của tôi?”

“ Oh! Chỉ là đến lúc nên trả rồi.” Nói rồi Thiên đưa chiếc điện thoại vẫn còn đang rung đưa cho cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương