Lũ Mùa Xuân
Chương 105

Sau khi thầy Sở đi du lịch từ nước ngoài trở về, mới biết trong lúc bọn họ không ở nhà, cháu nội bảo bối của bọn họ đã lọt vào mắt xanh đạo diễn, được chọn quay quảng cáo sữa bột.

Thầy Sở lấy làm vinh dự, hết sức mừng rỡ, Thu Thu nhà ông sắp xuất hiện trên ti vi rồi!

Bà nội đùa giỡn nói: "Nha, Thu Thu của chúng ta sắp làm sao nhí rồi a."

Thu Thu nhìn thấy bà nội vui vẻ, ôm bà nội vui cười.

Thầy Sở vô cùng hưng phấn, ông đi tới đi lui: "Chắc chắn có rất là nhiều người khen Thu Thu đáng yêu!"

Chẳng qua sau khi quảng cáo chính thức phát sóng, cũng không có nổi tiếng như thầy Sở tưởng.

Cả nhà bọn họ cùng nhau xem quảng cáo, quay xong, rồi lưu lại, đây là một phần hồi ức quý giá trong tuổi ấu thơ của Thu Thu. Lúc thầy Sở đi siêu thị còn nhìn thấy Thu Thu trên tấm áp phích cực lớn tuyên truyền quảng cáo, ông chụp rất nhiều ảnh, nhưng nhìn xung quanh, cũng không có ai dừng lại để thưởng thức sự đáng yêu của Thu Thu, ông cảm thấy rất tức giận bất bình, không thấy bạn nhỏ trên áp phích quảng cáo khả ái như vậy à!

Thầy Sở hỏi Sở Tấn: "Thu Thu được tuyển chọn thế nào a?"

Sở Tấn nói: "Lúc hai người không ở nhà, Triển Hồng Vũ bọn họ chạy tới hỗ trợ trông đứa nhỏ, cậu ấy đăng video lên weibo, đạo diễn cảm thấy Thu Thu uống sữa đặc biệt ngon miệng, dáng vẻ còn ngoan ngoãn lanh lợi, nên lập tức liên lạc với chúng con. Ban đầu con không đồng ý, nhưng Tiểu Lận lại nói được."

Thầy Sở vỗ đùi: "Đúng nha, Thu Thu ăn uống rất ngon miệng. Cha và mẹ của con chụp rất nhiều ảnh, bà ấy lưu đầy cả thẻ SD.

Tuy rằng làm một họa sĩ vô danh, nhưng Lâm nữ sĩ đã từng học mỹ thuật, bà rất thích chụp ảnh, thậm chí còn biết sử dụng phần mềm Photoshop, trước đây máy vi tính không có những phần mềm này, bà đã có kinh nghiệm chụp ảnh, ảnh Sở Tấn khi còn bé cũng đầy cả ba album. Khi còn trẻ mê chơi, bây giờ lớn tuổi, bà cũng không phải trưởng bối chỉ vây quanh đứa nhỏ, có lẽ bởi vì như thế, trước đây Sở Tấn mới cảm thấy mẹ không yêu mình lắm, bây giờ suy nghĩ một chút bà thật là một nữ sĩ rất mạnh mẽ.

Sở Tấn tùy ý nói: "Hai người chụp nhiều hình như vậy?"

Nói đến chuyện này, Lâm nữ sĩ có hơi cô quạnh: "Mẹ và thầy Sở chụp rồi rửa ra a, hai đứa cũng chưa xem qua, một quyển album to tướng, hai người ba đẻ các người còn không để tâm bằng chúng ta a. Không phải mẹ nói con chứ, trước đây mỗi ngày con còn viết nhật ký bảo bảo, bây giờ sao không viết nữa"

Sở Tấn đỏ mặt, con người có tính trơ, có ngày anh lười biếng, mỗi tuần ghi chép bốn, năm lần là đã rất nhiều, tiếp tục lười biếng, lại nghĩ một tuần một lần cũng không tồi, quá nhiều lần ngược lại không nhìn ra thay đổi của đứa nhỏ... Thế nhưng, tuần này anh có ghi không? Cũng nhớ không rõ.

Sở Tấn nói: "Khi con còn bé mẹ cũng viết sao?"

Mẹ của anh sửng sốt một chút, cười rộ lên: "Chưa bao giờ viết, ha ha ha ha."

Sở Tấn: "..."

Thầy Sở ngộp ở nhà trông cháu, sau khi Thu Thu học bước đi càng phải theo sát hơn, mỗi ngày ông ngoại trừ đổi món ngon làm cho Thu Thu ăn, thật sự không còn việc gì làm, không giống bạn già có ham muốn vẽ vời, một bức tranh phải vẽ mấy tháng, cũng có thể giết thời gian.

Thầy Sở rỗi rảnh đến mức hốt hoảng, ông chỉ có một sở thích là làm cơm, nên mở một tài khoản mạng xã hội.

Mỗi ngày ông đều nghiêm túc đăng thực đơn của mình lên, có vài công thức là do chính ông sáng tạo ra, mỗi thực đơn đều phải phối hợp với một bức ảnh cháu nội bé bỏng ăn rất thõa mãn.

Cũng giống như là viết nhật ký hàng ngày.

Bạn già sau khi biết được cũng cảm thấy không tệ, còn cống hiến những bức ảnh dễ nhìn mình chụp Thu Thu ra, để cho ông post lên trên mạng.

Bởi vì chụp rất nhiều, mỗi ngày đăng vài tấm vài tấm thì mất rất lâu.

Từ từ, tài khoản của thầy Sở có mấy trăm hơn một nghìn follow, đa số fan không phải đến xem thực đơn, mà là tới nhìn tiểu bảo bảo xinh đẹp.

Thầy Sở vừa đăng bức ảnh Thu Thu lên, thì có một đống người bình luận khích lệ: Ngày hôm nay Thu Thu vẫn siêu cấp đáng yêu a!

Tại sao lại có một tiểu bảo bảo đáng yêu như thế nhỉ!

Thỉnh thoảng bảo bảo và Sở Tiểu Béo cùng xuất hiện trong một khung hình, bình luận lại càng nhiều.

Lòng hư vinh của thầy Sở lại được dịp thõa mãn vô cùng.

Có lẽ là duy trì đến một ngày nào đó của ba, bốn tháng sau, thầy Sở đột ngột nổi tiếng.

Ngay cả ông cũng không nghĩ đến, nguyên nhân là do ông đăng lên một video Thu Thu học ca hát.

Trong video, có thầy Sở Thu Thu và Sở Tiểu Béo.

Thu Thu hiện tại đã biết tự đi, bây giờ là mùa đông, bé mặc một cái áo bông nhỏ có mũ trùm lỗ tai thỏ, bọc tròn vo, như một con thỏ con béo, dưới chân mang giày thể thao nhỏ.

Đế giày thể thao làm bằng chất liệu trong suốt, bên trong có chứa đèn màu, lúc bước đi trên đường sẽ có đủ mọi màu sắc. Thu Thu rất thích bước đi, lần đầu tiên mang đôi giày này, sau đó mỗi ngày đều phải mang đôi giày phát sáng này, đã mang hư tận mấy đôi.

Ông nội và bé tay trong tay, tay nhỏ của bé muốn dắt tay ông nội phải mất rất nhiều công sức, tay bé quá nhỏ, chỉ có thể nắm một ngón tay ông nội, lung lay lúc lắc bước đi, như một con chim cánh cụt con.

Hai ông cháu rất là vui vẻ, càng không cần phải nói tới Sở Tiểu Béo cười ngây ngô, chỉ cần nhìn thấy bọn họ, chẳng cần nói ra nửa câu, cũng có thể cảm nhận được bầu không khí vui sướng hạnh phúc giữa bọn họ.

Bà nội ở phía sau quay video.

Ông nội hỏi: "Thu Thu, chúng ta hát bài ca thanh mẫu có được hay không a?"

Dù sao ông nội cũng từng làm thầy, từng câu chữ đều rõ ràng.

Thu Thu: "Dạ!"

Ông nội hỏi: "Miệng mở ra —— "

Đầu nhỏ của Thu Thu lắc lư, chưa nói xong một chữ đã phải lắc đầu một cái, vừa đi vừa đung đưa tay nhỏ đang nắm tay ông nội, trước sau trình bày, bi bô mà trả lời: "A, a, a... A, hắt xì!"

Bé bỗng nhiên hắt xì một cái, dụi dụi cái mũi của mình.

Thầy Sở vui khôn tả, cười tiếp tục hỏi bé: "Miệng nhỏ tròn tròn—— "

"O, o, o!"

"Miệng nhỏ bẹp bẹp —— "

"E, e, e!"

"Hàm răng xếp đều —— "

"I, i, i!"

"Miệng nhỏ bất ngờ chu lên —— "

"U, u, u!"

Bé còn chưa dứt lời, thầy Sở vẫn chưa hỏi câu tiếp theo, Sở Tiểu Béo ở bên cạnh nghe thấy được, nó cho là đang nói chuyện với nó, vui vẻ kêu "Ô, ô".

Chọc Thu Thu cười rộ lên: "Mập mạp rất thông minh! Mập mạp cũng học chữ!"

Sở Tiểu Béo có vẻ đang tán đồng: "Gâu gâu gâu!"

Nhất thời vang lên một trận tiếng cười.

Như thường lệ thầy Sở đăng lên mạng, không thèm chú ý, tắm rửa rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, thầy Sở mở tài khoản lên, mới phát hiện số lượng bình luận, và chuyển phát đều nổ tung, chỉ bởi vì Thu Thu quá là đáng yêu, một truyền mười, mười truyền một trăm, lượt chia sẻ hơn vạn, mấy ngàn bình luận, sau một buổi tối thầy Sở tăng hơn 20 ngàn follow, những bức ảnh và video trước đây đều tăng thêm rất nhiều lượt tương tác.

Thầy Sở thụ sủng nhược kinh, ông còn tưởng rằng có nhầm lẫn chỗ nào, hoảng hốt cầm tới cho bạn già xem, bạn già bình tĩnh hơn ông rất nhiều: "Ông sợ cái gì a? Chuyện này có gì mà hoảng loạn?"

Thầy Sở nói: "Bà xem một chút, bà xem một chút đi, còn có người nói muốn tìm Thu Thu để quay chương trình quảng cáo."

"Ông đã nói với Quân Quân bọn nó chưa a."

Buổi chiều, thư ký Hoài bỗng nhiên tìm Lận Diễm Trần.

Lận Diễm Trần hỏi: "Làm sao vậy?"

Thư ký Hoài muốn nói lại thôi, chỉ đưa điện thoại di động cho Lận Diễm Trần: "Ông chủ, anh xem video này đi."

Lận Diễm Trần vừa nhìn, ôi, đây không phải là cha vợ và con trai hắn đây sao? Nhà bọn họ mang sẵn mệnh nổi tiếng sao? Cái gì hắn cũng không làm, bởi vì hình ảnh trên tin tức quá tuấn tú, lập tức lên hot search, lúc hắn kết hôn đã nhanh chóng để lộ nhẫn, nhưng đến bây giờ vẫn có người đến phía dưới tài khoản mạng xã hội gọi hắn là "Ông xã".

Thu Thu càng kỳ quái hơn, chỉ nói mấy chữ "Ồ" "A", đã có thể nổi tiếng?? Hắn nhìn sơ một vài bình luận, đều là tranh nhau làm mẹ.

Lão Lận tổng cũng nhìn thấy lúc lên mạng, ông xem hết năm, sáu lần, vẫn không thấy chán.

Quá ghen tỵ!

Bỗng nhiên rất muốn về hưu nha...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương