[Lous Family Hệ Liệt] - Bộ 4 - Dấu Chân Người Tình
-
Chương 29: Phiên ngoại - Rick & ray
- Lão Đại, có bưu kiện từ New York tới! – Tiếng la to đánh thức người đang ngủ trên chiếc giường rộng lớn.
Rick nheo mắt vài cái nhìn ra phía cửa, tên đàn em đang cầm một túi giấy đứng đó chờ đợi. Hắn thở dài, xem ra muốn ngủ thêm cũng không được.
Chiếc chăn trên người được đẩy ra một bên lộ ra thân thể không một mảnh vải của Rick, vị trí bên cạnh có một thiếu niên xinh đẹp đang nằm, dường như cũng sắp tỉnh, và tất nhiên trên người thiếu niên cũng chẳng có mảnh vải nào. Rick nhặt chiếc áo choàng tắm dưới đất khoác vào, vẻ mặt biếng nhác đi vào phòng tắm. Một lúc sau trở ra đã một thân đen tuyền đầy bí ẩn, mái tóc dài óng mượt được cột gọn gàng sau gáy. Hắn chẳng đoái hoài gì đến thiếu niên vừa tỉnh kia, một đường đi thẳng ra ngoài. Tên đàn em phía sau hiểu ý, lấy từ trong túi ra một tấm séc có giá trị cao để lại trên bàn rồi nhanh chóng đi theo. Căn phòng tiếp tục trở lại sự yên tĩnh vốn có.
Lúc này Rick đang ngồi trên chiếc Limousin đen bóng không tì vết, trên tay cầm túi bưu kiện mà tên đàn em đem lại, vẻ mặt khó hiểu nhíu mày.
- Tập đoàn Lous?
- Lão Đại, em đã tra kỹ! Tập đoàn này là nơi mà anh đem các thiết kế của mình dự thi, khá có tiếng trong lĩnh vực trang sức ở New York!
- À, thì ra là nó à! Chậc, cứ tưởng không thành công chứ?
- Lão Đại cứ đùa! Thiết kế của anh đẹp như vậy, bọn họ mà không chấm đậu, em sẽ sai người san bằng nơi đó... - "Bốp!" – Ui da! Sao anh đánh em?
- Bây giờ chúng ta không phải mafia, đừng hở chút đòi đánh, đòi giết! – Rick nhàn nhạt đáp.
- Vâng! Anh dạy phải!
- Vậy, chuẩn bị cho anh một vé sang New York! Anh muốn thử xem cuộc sống của thiết kế gia là như thế nào...
- Cần đem bao nhiêu người ạ?
Rick mắt trắng dã thật sự muốn tẫn thêm cho tên kia một cú:
- Một mình!
- A! Như thế rất nguy hiểm...
- Anh tự biết chăm sóc mình! Chúng mày ở nơi này lo mà giúp Danio quản lý, biết không? Dù sao anh cũng đã muốn rút chân ra khỏi giới...
- Lão Đại...
- Được rồi, được rồi! Đợi bên đó ổn thỏa, anh sẽ mời chú sang chơi! Vậy đi!
~•~~~~~~~~•~
Sân bay New York – Một người đàn ông dáng người thon dài được che kín dưới chiếc măng tô đen, chân đi một đôi bốt cao cổ, mái tóc dài xõa tung sau lưng càng khiến người ta thêm chăm chú. Vẻ đẹp trên gương mặt hắn khiến người khác không thể không nhìn thêm một chút.
Rick nhíu chặt mày đứng giữa đại sảnh sân bay, bên chân là vài cái vali lớn. Mặc dù lúc này không thiếu ánh mắt chú mục vào hắn cùng vài ánh đèn flash thi thoảng lóe lên gần đấy nhưng với hắn thì vô cùng bình thường. Ngay khi hắn sắp hết kiên nhẫn mà chuẩn bị nổi bão, một tốp men in black nhanh chóng xuất hiện trước mặt, người đứng đầu vội vàng chào hỏi.
- Đại thiếu gia!
- Còn đứng đấy làm gì? Mau đi! – Rick hừ khẽ, bước chân thoăn thoắt tiến về phía trước, bỏ lại phía sau một đám người tò mò.
Người vệ sĩ đứng đầu lúc này đang ngối phía ghế phụ, tường thuật lại vài việc với Rick.
- Danio thiếu gia đã căn dặn tôi phải chăm sóc ngài chu đáo! Nhà đã chuẩn bị xong, có thể chuyển vào ở ngay, ngài muốn đến đó hay ở khách sạn trước?
- Danio cũng chu đáo thật, tới căn hộ luôn đi, còn nữa tôi không muốn bị ai làm phiền khi sống ở đây, cậu cũng đem người đi hết đi, có việc tôi sẽ gọi!
- Nhưng...an toàn của ngài...
- Ở đây có mấy ai biết tới Cavallone chứ? Tôi không phải người của Cavallone nên điều người ở đây dư thừa lắm biết không?
- Vâng!
Căn hộ mà bọn họ chuẩn bị cho Rick nằm trong khu chung cư cao cấp bậc nhất bậc nhì New York, tuy giàu sang nhưng hoàn toàn không quá lộ liễu. Phần lớn người sống ở đây đều là doanh nhân nổi tiếng hoặc công nhân viên chức cao cấp, sẽ chẳng ai nghĩ một thiết kế gia xuất thân từ mafia sẽ sống ở đây cả.
Rick vô cùng hài lòng với căn hộ mới, sau khi đem đồ vào liền đuổi người đi hết, bản thân bắt đầu lộ ra vẻ biếng nhác thường trực vốn có của mình. Vì vậy lần đầu Rick gặp người hàng xóm mới của mình ngoài ban công là trong dáng vẻ mị nhân – áo sơ mi trắng rộng thùng thình ẩn hiện xương quai xanh tinh mỹ trắng ngần, mái tóc dài màu nâu sáng xõa tung trong gió, mắt xám khẽ chớp, môi mỏng nhếch lên một độ cong thật nhẹ như cười như không...Bốn mắt nhìn nhau đều sửng sốt giây lát. Rick lấy lại tinh thần trước, sẽ không thừa nhận trong một khắc vừa rồi y như bị sét đánh!
Rick dùng tiếng Ý tiêu chuẩn nhất chào một tiếng, người kia nhướng mày một cái rồi đáp lại bằng một cái gật đầu. Rick là một người khá kì cục, người ta càng không chú ý tới hắn, hắn lại càng muốn trêu chọc, vì thế một tràng bô lô ba la tiếp tục được xổ ra, người kia vẫn nhìn y chăm chú, đợi y nói xong liền đáp lại không sót một câu.
Rick giật mình nhìn y, cười khan:
- Thì ra anh hiểu tiếng Ý!
- Thì ra cậu cũng nói được tiếng Anh! – người kia thản nhiên đáp.
Rick có chút xấu hổ, bèn tìm chuyện khác nói:
- Xin chào! Tôi là Rick Cassie, vừa chuyển đến đây hôm nay!
- Tôi biết! Căn nhà đó đã lâu không ai dọn vào... vì tiền thuê quá đắt! - Trong lòng còn thầm bổ sung, "vì tôi chẳng cho ai mướn ngoài cậu!".
- Chắc vậy! – Rick đáp, hắn cũng chả biết Danio tốn bao nhiêu.
Người hàng xóm không tiếp tục trò chuyện với hắn nữa mà làm tiếp hoạt động thể dục của mình – tập tạ. Rick đứng bên nhìn mà không thể không cảm thán: "Dáng người thật tốt!". Tập được một lúc thì người ấy nghỉ, mồ hôi khiến chiếc áo phông trắng dính sát vào da y lộ ra cơ ngực săn chắc. Y vừa lau mồ hôi vừa nhìn Rick – lúc này đã yên vị trên chiếc ghế dài ngắm sao, thỉnh thoảng còn được nhìn trai cơ bắp miễn phí.
- Tôi là Raymond, có việc gì khó khăn có thể tìm tôi!
- Ồ! Cảm ơn trước!
- Vậy, hàng xóm mới, ngủ ngon!
- Goodnight!
Y đi vào nhà, cửa ban công khép lại. Mãi thật lâu sau này Rick mới biết cả khu chung cư mà hắn đang ở và khu đối diện đều thuộc quyền sở hữu của vị kế bên, mà hắn đã sớm lọt vào mắt xanh của ai đó, một đi không trở lại.
Một đêm không mộng mị, Rick tinh thần sáng lạn đến tập đoàn Lous báo danh. Vừa vào cửa đã thu hút một đống ánh mắt.
- Ngài Rick Cassie, mời anh lên tầng 24, phòng thiết kế sẽ cho người phụ trách đón tiếp anh!
- Cám ơn!
Rick tiến về phía thang máy, lúc này có người vừa tới, nhấn thang máy bên cạnh. Rick lơ đãng nhìn sang, không nhìn thì thôi, nhìn rồi phải bắt chuyện ngay lập tức.
- Trùng hợp thật! Anh cũng là nhân viên ở đây à?
Ray lúc này mới chú ý người bên cạnh, thấy người liền vui vẻ, tuy không thể hiện ra.
- Đúng vậy! Cậu làm gì ở đây thế?
- À, vừa trúng tuyển bộ phận thiết kế. Anh làm phòng nào?
Trợ lí đứng bên cạnh Ray vô cùng tò mò về vị xinh đẹp này, vừa nghe hỏi liền muốn trả lời nhưng bị vị nào đó trừng mắt, đành ấm ức nuốt hết chữ vào bụng: "Chủ tịch, không cần hung dữ mà!".
- Phòng kế hoạch! – người nào đó tỉnh bơ nói dối.
- Hay quá! Sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, mong chỉ giáo!
- Không dám!
Ray và Rick bước vào thang máy, y rất tự giác nhấn tầng 24, đổi lại được ánh mắt cảm kích của người bên cạnh. Trợ lí giờ phút này là người vô hình, hắn sẽ không nói hắn tận mắt thấy ánh mắt chủ tịch dịu dàng vô đối dành cho một người đàn ông, sẽ không nói hắn đứng phía sau họ nhịn nói vô cùng khổ sở.
Thang máy "đinh" một tiếng mở ra, Rick chào tạm biệt rồi đi mất.
- Chủ tịch à... - Cuối cùng cũng được nói.
- Dặn dò phòng thiết kế phải chiếu cố y chu đáo! Nói với mọi người gặp tôi không cần chào, cấm để lộ!
- Vâng...
Công việc của Rick có thể nói là vô cùng thuận lợi, chỉ trừ việc giải trí khá nhàm chán. Hắn chưa từng ra ngoài vào ban đêm vì ngắm thân thể người nào đó khá tuyệt. Chỉ là hôm nay người bên cạnh vẫn chưa về nên hắn khá rãnh rỗi. Rick lấy điện thoại ra, bấm số:
- Đem cho anh một người, anh cần xả stress!
- Nam hay nữ ạ?
- Tùy! Tốt nhất biết điều một chút miễn cho anh tốn thời gian![Nam nữ ăn tất =)))))))))))))]
- Vâng ạ!
Hai mươi phut sau, tiếng chuông cửa nhà hắn vang lên, Rick mở cửa ra, vị khách bên ngoài không phải thiếu niên hay thiếu nữ non mềm gì đấy mà là một người đàn ông cao lớn, sắc mặt hơi đen một chút. Rick ngẩn đầu nhìn y rồi ló đầu ra ngoài nhìn quanh, ngu ngơ hỏi:
- Người đâu? [Đang đứng trước mặt đó cưng!=)))]
- Cậu cần người làm gì?
- Xả stress!
- Thật không?
Rick nhướng mày, rồi đột nhiên nhếch môi:
- Hay anh cũng muốn thử?
Ray híp mắt nhìn khuôn mặt gợi đòn vô cùng của ai đó, thản nhiên nói:
- Tôi không ngại!
Tim Rick bất chợt như có con thỏ nhảy nhót, mặt vẫn giả vờ bình tĩnh:
- Vào đi!
Ray bước vào, đóng cửa lại. Rick vào trước túm lấy điện thoại gọi cho đàn em, trấn an bọn nó rồi như không có gì đi vào phòng ngủ, Ray đang nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.
- Màu sắc thật hợp với cậu!
- Tôi cũng nghĩ thế!
Phòng Rick được sơn màu xám tro, thêm vài họa tiết màu đỏ vô cùng bắt mắt, trong lạnh có nóng, giống y như con người hắn vậy.
- Anh có muốn tắm một chút không?
- Được!
Ray thản nhiên cho Rick một nụ cười đầy thâm ý rồi đi vào phòng tắm. Lòng Rick lộp bộp, ánh mắt đó là sao? Là muốn được hắn ăn à? Thật không ngờ hàng xóm của hắn lại là đồng chí, mặc dù hắn "nam nữ ăn tất" nhưng với một người đẹp trai như vậy thì vẫn thích hơn.
Tiếng nước ào ào trong phòng tắm kéo căng sợi dây thần kinh của Rick, thật muốn nhìn trộm một tí. Vậy là hắn im lặng áp sát, hé mở cánh cửa đầy tội lỗi kia, nhìn vào – Chẳng thấy gì hết! Lại mở ra thêm một chút - Ồ, thấy được cái lưng rộng lớn đang ướt nước, rồi cặp mông căng vểnh... chậc... chậc...
Nếu không phải ánh mắt ai đó quá trắng trợn, Ray thật sự không muốn phá hỏng thú vui nhìn trộm của ai đó. Vì vậy y tắt nước, người bên ngoài giật thót khép cửa lại. Ray cười khẽ, thú thật từ lần đầu tiên gặp Rick ở buổi triển lãm trang sức tại Ý, y đã bị con người kia thu hút. Để đem người về mà không bị nghi ngờ, y tốn không ít công sức, vậy mà hôm nay thiếu chút nữa để người khác chiếm tiện nghi, nào có cái lẽ đó.
Cửa phòng tắm mở ra, Ray thoải mái trong chiếc áo choàng tắm màu xanh sẫm, Rick giả vờ lật tạp chí trên tay nhưng ánh mặt cứ lia tới lia lui người nào đấy. Ray biết thừa nhưng không lên tiếng, y đi lại phía giường, nằm xuống cạnh Rick. Người nào đó vứt luôn quyển tạp chí, bàn tay tội ác mò sang làn da mát lạnh bên cạnh, sờ sờ vuốt vuốt – A, thích thật!
Hô hấp của Ray đình chỉ đôi chút, trong ánh sáng hôn ám của chiếc đèn ngủ, y có thể thấy được ánh mắt Rick đầy say mê, kìm lòng không đậu mà tóm lấy hắn, cuồng dã hôn môi. Rick giật mình một chút cũng đáp lại, đến khi phát hiện điều gì đó sai sai thì hắn cũng lọt vào tay giặc...
- Anh... làm gì?
- Tiền hí!
- Ách... không phải! Anh mau buông ra... chết tiệt... ân... nhẹ chút! Mà không đúng...
- Câm miệng!
- Tại sao chứ? Aaa... đau...
Rick bị cố định nằm sấp trên giường, mông nâng cao, đang bị người nào đó mở rộng từng chút. Rick vừa la vừa mơ hồ nghĩ: "Không phải anh đến để ông xả stress sao, sao lại thế này?". Và đến khi bị chiếm giữ hoàn toàn, trong tiếng rên rỉ cất cao cũng không sao quên hỏi về điều đó. Ray sầm mặt làm làm làm đến khi ai đó chỉ còn sức thở dốc.
Sau cơn kích tình, Ray hôn lên trán Rick, thì thầm:
- Quên nói với em, tôi là thuần 1!
- Khỉ... đồ lừa đảo! – Rick lẩm bẩm rồi ngủ mất. Ray thỏa mãn ôm hắn vào lòng đi ngủ.
~•~~~~~~~~•~
"Tinh tính tang thang"- "Rè rè" – điện thoại rung liên tục khiến Rick nóng nảy bắt máy.
- Chủ tịch! Sao anh còn chưa đến?
- Chủ tịch nào? Ở đây không có chủ tịch nào cả!
- Ơ, xin hỏi, đây có phải điện thoại của chủ tịch tập đoàn Lous – Raymond Lous không?
- Raymond Lous? – Rick đang lâm vào tự hỏi sao tên nghe quen quá thì điện thoại đã bị một bàn tay khác lấy mất. Giọng Ray đầy từ tính vang lên:
- Điện thoại của tôi!
- A?
- Tôi đây! Hôm nay tôi không đến, cậu tự lo liệu đi!À, xin phép phòng thiết kế cho Rick nghỉ, đừng làm phiền tôi! Cúp đây!
Cậu trợ lí chưa kịp nói tiếng nào điện thoại đã bị cúp nhẫn tâm. Cậu thật sự không muốn biết chủ tịch nhà mình đang ở cạnh vị kia đâu, lại còn cái giọng ngái ngủ như vậy nữa chứ?
Rick lúc này vẫn chưa tỉnh ngủ hắn, Ray nằm cạnh hắn mà thích quá đỗi.
- Raymond Lous? Raymond? Lous? – Rick trợn to mắt nhìn sang bên cạnh.
- Raymond Lous – chủ tịch tập đoàn Lous, người điều hành trực tiếp của em... Chào buổi sáng! – Ray cúi đầu hôn lên cái miệng khẽ mở của Rick.
Người kia vừa lấy lại được ý thức lại lâm vào mơ màng. Ray, hàng xóm của hắn lại là chủ tịch? Hắn vừa lên giường với chủ tịch của mình, còn bị đè không thể phản kháng?
- Này... ân... anh lại làm gì?
- Làm tình! – Ray hôn lên xương quai xanh xinh đẹp nào đó, bắt đầu một cuộc chiến mới.
- Không đúng! Dừng... chúng ta nói chuyện đã...a...
- Chúng ta làm trước đã! – Ray không buông tha một điểm mẩn cảm nào mà y tìm thấy tối qua, rất nhanh đem Rick lạc mất phương hướng, lần nữa mở thân thể ra chờ đón y.
Trong phòng lần nữa vang lên những tiếng động ái muội. Rick triệt để bại trận trước người hàng xóm của mình, cam nguyện nằm dưới cả đời và tình nguyện nhảy vào nấm mồ hôn nhân mà ai đấy đào sẵn.
- RAYMOND LOUS! ĐỒ LỪA ĐẢO‼‼
~End~
Rick nheo mắt vài cái nhìn ra phía cửa, tên đàn em đang cầm một túi giấy đứng đó chờ đợi. Hắn thở dài, xem ra muốn ngủ thêm cũng không được.
Chiếc chăn trên người được đẩy ra một bên lộ ra thân thể không một mảnh vải của Rick, vị trí bên cạnh có một thiếu niên xinh đẹp đang nằm, dường như cũng sắp tỉnh, và tất nhiên trên người thiếu niên cũng chẳng có mảnh vải nào. Rick nhặt chiếc áo choàng tắm dưới đất khoác vào, vẻ mặt biếng nhác đi vào phòng tắm. Một lúc sau trở ra đã một thân đen tuyền đầy bí ẩn, mái tóc dài óng mượt được cột gọn gàng sau gáy. Hắn chẳng đoái hoài gì đến thiếu niên vừa tỉnh kia, một đường đi thẳng ra ngoài. Tên đàn em phía sau hiểu ý, lấy từ trong túi ra một tấm séc có giá trị cao để lại trên bàn rồi nhanh chóng đi theo. Căn phòng tiếp tục trở lại sự yên tĩnh vốn có.
Lúc này Rick đang ngồi trên chiếc Limousin đen bóng không tì vết, trên tay cầm túi bưu kiện mà tên đàn em đem lại, vẻ mặt khó hiểu nhíu mày.
- Tập đoàn Lous?
- Lão Đại, em đã tra kỹ! Tập đoàn này là nơi mà anh đem các thiết kế của mình dự thi, khá có tiếng trong lĩnh vực trang sức ở New York!
- À, thì ra là nó à! Chậc, cứ tưởng không thành công chứ?
- Lão Đại cứ đùa! Thiết kế của anh đẹp như vậy, bọn họ mà không chấm đậu, em sẽ sai người san bằng nơi đó... - "Bốp!" – Ui da! Sao anh đánh em?
- Bây giờ chúng ta không phải mafia, đừng hở chút đòi đánh, đòi giết! – Rick nhàn nhạt đáp.
- Vâng! Anh dạy phải!
- Vậy, chuẩn bị cho anh một vé sang New York! Anh muốn thử xem cuộc sống của thiết kế gia là như thế nào...
- Cần đem bao nhiêu người ạ?
Rick mắt trắng dã thật sự muốn tẫn thêm cho tên kia một cú:
- Một mình!
- A! Như thế rất nguy hiểm...
- Anh tự biết chăm sóc mình! Chúng mày ở nơi này lo mà giúp Danio quản lý, biết không? Dù sao anh cũng đã muốn rút chân ra khỏi giới...
- Lão Đại...
- Được rồi, được rồi! Đợi bên đó ổn thỏa, anh sẽ mời chú sang chơi! Vậy đi!
~•~~~~~~~~•~
Sân bay New York – Một người đàn ông dáng người thon dài được che kín dưới chiếc măng tô đen, chân đi một đôi bốt cao cổ, mái tóc dài xõa tung sau lưng càng khiến người ta thêm chăm chú. Vẻ đẹp trên gương mặt hắn khiến người khác không thể không nhìn thêm một chút.
Rick nhíu chặt mày đứng giữa đại sảnh sân bay, bên chân là vài cái vali lớn. Mặc dù lúc này không thiếu ánh mắt chú mục vào hắn cùng vài ánh đèn flash thi thoảng lóe lên gần đấy nhưng với hắn thì vô cùng bình thường. Ngay khi hắn sắp hết kiên nhẫn mà chuẩn bị nổi bão, một tốp men in black nhanh chóng xuất hiện trước mặt, người đứng đầu vội vàng chào hỏi.
- Đại thiếu gia!
- Còn đứng đấy làm gì? Mau đi! – Rick hừ khẽ, bước chân thoăn thoắt tiến về phía trước, bỏ lại phía sau một đám người tò mò.
Người vệ sĩ đứng đầu lúc này đang ngối phía ghế phụ, tường thuật lại vài việc với Rick.
- Danio thiếu gia đã căn dặn tôi phải chăm sóc ngài chu đáo! Nhà đã chuẩn bị xong, có thể chuyển vào ở ngay, ngài muốn đến đó hay ở khách sạn trước?
- Danio cũng chu đáo thật, tới căn hộ luôn đi, còn nữa tôi không muốn bị ai làm phiền khi sống ở đây, cậu cũng đem người đi hết đi, có việc tôi sẽ gọi!
- Nhưng...an toàn của ngài...
- Ở đây có mấy ai biết tới Cavallone chứ? Tôi không phải người của Cavallone nên điều người ở đây dư thừa lắm biết không?
- Vâng!
Căn hộ mà bọn họ chuẩn bị cho Rick nằm trong khu chung cư cao cấp bậc nhất bậc nhì New York, tuy giàu sang nhưng hoàn toàn không quá lộ liễu. Phần lớn người sống ở đây đều là doanh nhân nổi tiếng hoặc công nhân viên chức cao cấp, sẽ chẳng ai nghĩ một thiết kế gia xuất thân từ mafia sẽ sống ở đây cả.
Rick vô cùng hài lòng với căn hộ mới, sau khi đem đồ vào liền đuổi người đi hết, bản thân bắt đầu lộ ra vẻ biếng nhác thường trực vốn có của mình. Vì vậy lần đầu Rick gặp người hàng xóm mới của mình ngoài ban công là trong dáng vẻ mị nhân – áo sơ mi trắng rộng thùng thình ẩn hiện xương quai xanh tinh mỹ trắng ngần, mái tóc dài màu nâu sáng xõa tung trong gió, mắt xám khẽ chớp, môi mỏng nhếch lên một độ cong thật nhẹ như cười như không...Bốn mắt nhìn nhau đều sửng sốt giây lát. Rick lấy lại tinh thần trước, sẽ không thừa nhận trong một khắc vừa rồi y như bị sét đánh!
Rick dùng tiếng Ý tiêu chuẩn nhất chào một tiếng, người kia nhướng mày một cái rồi đáp lại bằng một cái gật đầu. Rick là một người khá kì cục, người ta càng không chú ý tới hắn, hắn lại càng muốn trêu chọc, vì thế một tràng bô lô ba la tiếp tục được xổ ra, người kia vẫn nhìn y chăm chú, đợi y nói xong liền đáp lại không sót một câu.
Rick giật mình nhìn y, cười khan:
- Thì ra anh hiểu tiếng Ý!
- Thì ra cậu cũng nói được tiếng Anh! – người kia thản nhiên đáp.
Rick có chút xấu hổ, bèn tìm chuyện khác nói:
- Xin chào! Tôi là Rick Cassie, vừa chuyển đến đây hôm nay!
- Tôi biết! Căn nhà đó đã lâu không ai dọn vào... vì tiền thuê quá đắt! - Trong lòng còn thầm bổ sung, "vì tôi chẳng cho ai mướn ngoài cậu!".
- Chắc vậy! – Rick đáp, hắn cũng chả biết Danio tốn bao nhiêu.
Người hàng xóm không tiếp tục trò chuyện với hắn nữa mà làm tiếp hoạt động thể dục của mình – tập tạ. Rick đứng bên nhìn mà không thể không cảm thán: "Dáng người thật tốt!". Tập được một lúc thì người ấy nghỉ, mồ hôi khiến chiếc áo phông trắng dính sát vào da y lộ ra cơ ngực săn chắc. Y vừa lau mồ hôi vừa nhìn Rick – lúc này đã yên vị trên chiếc ghế dài ngắm sao, thỉnh thoảng còn được nhìn trai cơ bắp miễn phí.
- Tôi là Raymond, có việc gì khó khăn có thể tìm tôi!
- Ồ! Cảm ơn trước!
- Vậy, hàng xóm mới, ngủ ngon!
- Goodnight!
Y đi vào nhà, cửa ban công khép lại. Mãi thật lâu sau này Rick mới biết cả khu chung cư mà hắn đang ở và khu đối diện đều thuộc quyền sở hữu của vị kế bên, mà hắn đã sớm lọt vào mắt xanh của ai đó, một đi không trở lại.
Một đêm không mộng mị, Rick tinh thần sáng lạn đến tập đoàn Lous báo danh. Vừa vào cửa đã thu hút một đống ánh mắt.
- Ngài Rick Cassie, mời anh lên tầng 24, phòng thiết kế sẽ cho người phụ trách đón tiếp anh!
- Cám ơn!
Rick tiến về phía thang máy, lúc này có người vừa tới, nhấn thang máy bên cạnh. Rick lơ đãng nhìn sang, không nhìn thì thôi, nhìn rồi phải bắt chuyện ngay lập tức.
- Trùng hợp thật! Anh cũng là nhân viên ở đây à?
Ray lúc này mới chú ý người bên cạnh, thấy người liền vui vẻ, tuy không thể hiện ra.
- Đúng vậy! Cậu làm gì ở đây thế?
- À, vừa trúng tuyển bộ phận thiết kế. Anh làm phòng nào?
Trợ lí đứng bên cạnh Ray vô cùng tò mò về vị xinh đẹp này, vừa nghe hỏi liền muốn trả lời nhưng bị vị nào đó trừng mắt, đành ấm ức nuốt hết chữ vào bụng: "Chủ tịch, không cần hung dữ mà!".
- Phòng kế hoạch! – người nào đó tỉnh bơ nói dối.
- Hay quá! Sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, mong chỉ giáo!
- Không dám!
Ray và Rick bước vào thang máy, y rất tự giác nhấn tầng 24, đổi lại được ánh mắt cảm kích của người bên cạnh. Trợ lí giờ phút này là người vô hình, hắn sẽ không nói hắn tận mắt thấy ánh mắt chủ tịch dịu dàng vô đối dành cho một người đàn ông, sẽ không nói hắn đứng phía sau họ nhịn nói vô cùng khổ sở.
Thang máy "đinh" một tiếng mở ra, Rick chào tạm biệt rồi đi mất.
- Chủ tịch à... - Cuối cùng cũng được nói.
- Dặn dò phòng thiết kế phải chiếu cố y chu đáo! Nói với mọi người gặp tôi không cần chào, cấm để lộ!
- Vâng...
Công việc của Rick có thể nói là vô cùng thuận lợi, chỉ trừ việc giải trí khá nhàm chán. Hắn chưa từng ra ngoài vào ban đêm vì ngắm thân thể người nào đó khá tuyệt. Chỉ là hôm nay người bên cạnh vẫn chưa về nên hắn khá rãnh rỗi. Rick lấy điện thoại ra, bấm số:
- Đem cho anh một người, anh cần xả stress!
- Nam hay nữ ạ?
- Tùy! Tốt nhất biết điều một chút miễn cho anh tốn thời gian![Nam nữ ăn tất =)))))))))))))]
- Vâng ạ!
Hai mươi phut sau, tiếng chuông cửa nhà hắn vang lên, Rick mở cửa ra, vị khách bên ngoài không phải thiếu niên hay thiếu nữ non mềm gì đấy mà là một người đàn ông cao lớn, sắc mặt hơi đen một chút. Rick ngẩn đầu nhìn y rồi ló đầu ra ngoài nhìn quanh, ngu ngơ hỏi:
- Người đâu? [Đang đứng trước mặt đó cưng!=)))]
- Cậu cần người làm gì?
- Xả stress!
- Thật không?
Rick nhướng mày, rồi đột nhiên nhếch môi:
- Hay anh cũng muốn thử?
Ray híp mắt nhìn khuôn mặt gợi đòn vô cùng của ai đó, thản nhiên nói:
- Tôi không ngại!
Tim Rick bất chợt như có con thỏ nhảy nhót, mặt vẫn giả vờ bình tĩnh:
- Vào đi!
Ray bước vào, đóng cửa lại. Rick vào trước túm lấy điện thoại gọi cho đàn em, trấn an bọn nó rồi như không có gì đi vào phòng ngủ, Ray đang nhìn ngắm mọi thứ xung quanh.
- Màu sắc thật hợp với cậu!
- Tôi cũng nghĩ thế!
Phòng Rick được sơn màu xám tro, thêm vài họa tiết màu đỏ vô cùng bắt mắt, trong lạnh có nóng, giống y như con người hắn vậy.
- Anh có muốn tắm một chút không?
- Được!
Ray thản nhiên cho Rick một nụ cười đầy thâm ý rồi đi vào phòng tắm. Lòng Rick lộp bộp, ánh mắt đó là sao? Là muốn được hắn ăn à? Thật không ngờ hàng xóm của hắn lại là đồng chí, mặc dù hắn "nam nữ ăn tất" nhưng với một người đẹp trai như vậy thì vẫn thích hơn.
Tiếng nước ào ào trong phòng tắm kéo căng sợi dây thần kinh của Rick, thật muốn nhìn trộm một tí. Vậy là hắn im lặng áp sát, hé mở cánh cửa đầy tội lỗi kia, nhìn vào – Chẳng thấy gì hết! Lại mở ra thêm một chút - Ồ, thấy được cái lưng rộng lớn đang ướt nước, rồi cặp mông căng vểnh... chậc... chậc...
Nếu không phải ánh mắt ai đó quá trắng trợn, Ray thật sự không muốn phá hỏng thú vui nhìn trộm của ai đó. Vì vậy y tắt nước, người bên ngoài giật thót khép cửa lại. Ray cười khẽ, thú thật từ lần đầu tiên gặp Rick ở buổi triển lãm trang sức tại Ý, y đã bị con người kia thu hút. Để đem người về mà không bị nghi ngờ, y tốn không ít công sức, vậy mà hôm nay thiếu chút nữa để người khác chiếm tiện nghi, nào có cái lẽ đó.
Cửa phòng tắm mở ra, Ray thoải mái trong chiếc áo choàng tắm màu xanh sẫm, Rick giả vờ lật tạp chí trên tay nhưng ánh mặt cứ lia tới lia lui người nào đấy. Ray biết thừa nhưng không lên tiếng, y đi lại phía giường, nằm xuống cạnh Rick. Người nào đó vứt luôn quyển tạp chí, bàn tay tội ác mò sang làn da mát lạnh bên cạnh, sờ sờ vuốt vuốt – A, thích thật!
Hô hấp của Ray đình chỉ đôi chút, trong ánh sáng hôn ám của chiếc đèn ngủ, y có thể thấy được ánh mắt Rick đầy say mê, kìm lòng không đậu mà tóm lấy hắn, cuồng dã hôn môi. Rick giật mình một chút cũng đáp lại, đến khi phát hiện điều gì đó sai sai thì hắn cũng lọt vào tay giặc...
- Anh... làm gì?
- Tiền hí!
- Ách... không phải! Anh mau buông ra... chết tiệt... ân... nhẹ chút! Mà không đúng...
- Câm miệng!
- Tại sao chứ? Aaa... đau...
Rick bị cố định nằm sấp trên giường, mông nâng cao, đang bị người nào đó mở rộng từng chút. Rick vừa la vừa mơ hồ nghĩ: "Không phải anh đến để ông xả stress sao, sao lại thế này?". Và đến khi bị chiếm giữ hoàn toàn, trong tiếng rên rỉ cất cao cũng không sao quên hỏi về điều đó. Ray sầm mặt làm làm làm đến khi ai đó chỉ còn sức thở dốc.
Sau cơn kích tình, Ray hôn lên trán Rick, thì thầm:
- Quên nói với em, tôi là thuần 1!
- Khỉ... đồ lừa đảo! – Rick lẩm bẩm rồi ngủ mất. Ray thỏa mãn ôm hắn vào lòng đi ngủ.
~•~~~~~~~~•~
"Tinh tính tang thang"- "Rè rè" – điện thoại rung liên tục khiến Rick nóng nảy bắt máy.
- Chủ tịch! Sao anh còn chưa đến?
- Chủ tịch nào? Ở đây không có chủ tịch nào cả!
- Ơ, xin hỏi, đây có phải điện thoại của chủ tịch tập đoàn Lous – Raymond Lous không?
- Raymond Lous? – Rick đang lâm vào tự hỏi sao tên nghe quen quá thì điện thoại đã bị một bàn tay khác lấy mất. Giọng Ray đầy từ tính vang lên:
- Điện thoại của tôi!
- A?
- Tôi đây! Hôm nay tôi không đến, cậu tự lo liệu đi!À, xin phép phòng thiết kế cho Rick nghỉ, đừng làm phiền tôi! Cúp đây!
Cậu trợ lí chưa kịp nói tiếng nào điện thoại đã bị cúp nhẫn tâm. Cậu thật sự không muốn biết chủ tịch nhà mình đang ở cạnh vị kia đâu, lại còn cái giọng ngái ngủ như vậy nữa chứ?
Rick lúc này vẫn chưa tỉnh ngủ hắn, Ray nằm cạnh hắn mà thích quá đỗi.
- Raymond Lous? Raymond? Lous? – Rick trợn to mắt nhìn sang bên cạnh.
- Raymond Lous – chủ tịch tập đoàn Lous, người điều hành trực tiếp của em... Chào buổi sáng! – Ray cúi đầu hôn lên cái miệng khẽ mở của Rick.
Người kia vừa lấy lại được ý thức lại lâm vào mơ màng. Ray, hàng xóm của hắn lại là chủ tịch? Hắn vừa lên giường với chủ tịch của mình, còn bị đè không thể phản kháng?
- Này... ân... anh lại làm gì?
- Làm tình! – Ray hôn lên xương quai xanh xinh đẹp nào đó, bắt đầu một cuộc chiến mới.
- Không đúng! Dừng... chúng ta nói chuyện đã...a...
- Chúng ta làm trước đã! – Ray không buông tha một điểm mẩn cảm nào mà y tìm thấy tối qua, rất nhanh đem Rick lạc mất phương hướng, lần nữa mở thân thể ra chờ đón y.
Trong phòng lần nữa vang lên những tiếng động ái muội. Rick triệt để bại trận trước người hàng xóm của mình, cam nguyện nằm dưới cả đời và tình nguyện nhảy vào nấm mồ hôn nhân mà ai đấy đào sẵn.
- RAYMOND LOUS! ĐỒ LỪA ĐẢO‼‼
~End~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook