[Lous Family Hệ Liệt] - Bộ 1 - Anh Đào Nở Trong Mưa
-
Chương 1: Mùa hoa chớm nở
Tokyo một ngày nhiều mây.
Mặc dù đã vào xuân nhưng khí trời vẫn chưa ấm áp mấy. Bên ngoài hoa anh đào đã nở rộ khắp nơi, màu trắng như bao phủ thành phố nhộn nhịp này...
Trong một căn phòng xa hoa trên tầng cao nhất của một khách sạn sang trọng, một người đàn ông tuấn tú, thân trên để trần, thân dưới chỉ quấn tạm một chiếc khăn, tóc anh vẫn còn vương nước, thân hình cân đối với nước da màu đồng khỏe mạnh – đang đứng trước cửa sổ sát đất bằng thủy tinh, nhìn ra bên ngoài. Đôi mắt anh rất lãnh đạm, dường như cái lạnh bên ngoài cùng với không khí vui tươi của mùa xuân chẳng liên quan gì đến anh cả.
- Ưm...
Phía sau anh là một chiếc giường đôi rộng lớn, không khó nhận ra đêm qua đã diễn ra những gì trên đó. Người trên giường cục cựa trở mình, thân thể với đầy vết hôn ngân lộ ra khi chiếc chăn trượt xuống, cậu ta rất đẹp cũng còn rất trẻ. Nét đẹp này không giống phụ nữ nhưng cũng không nam tính như đàn ông, đó là một nét đẹp pha giữa thiên thần và ác quỷ, ma mị đến hút hồn người. Cậu có làn da rất trắng, lại mềm mịn đàn hồi cộng thêm mái tóc nâu hạt dẻ càng khiến cậu mỏng manh hơn...
Người đàn ông nghe tiếng động quay lại, nhìn bộ dáng biếng nhác của người trên giường, anh nhíu mày, chút tình tự khó đoán lóe qua đôi mắt.
- Chào buổi sáng, Yuki-kun! – cậu thiếu niên khoẻn miệng cười, đôi mắt xanh lấp lánh sự khiêu khích.
Yuki mặt lạnh không đáp ngay, chỉ chăm chú quan sát cậu một lúc mới mở miệng nói chuyện.
- Cậu bỏ thuốc tôi!
Cậu thiếu niên vẫn biếng nhác nằm trên giường:
- Không phải anh cũng rất hưởng thụ sao? Quan trọng quá trình làm gì?
- Chẳng phải từ đầu tôi đã nói rất rõ ràng: TÔI KHÔNG THÍCH ĐÀN ÔNG, rồi sao?
Cậu ta bĩu môi:
- Thế nhưng anh vẫn "cứng" được đấy thôi! Thừa nhận anh có cảm giác khó đến vậy à?
Thấy anh ta vẫn trầm mặc nhìn mình bằng ánh mắt lạnh tanh, cậu thiếu niên mất hứng tung chăn xuống giường, cứ thể mông trần đi vào phòng tắm. Yuki nhìn cậu khuất sau cánh cửa mở, âm trầm lấy điện thoại, ngón tay thon dài bấm bấm, rất nhanh bên kia liền vang lên một tiếng nói ngả ngớn, vô cùng đáng khinh:
- Hi, honey! Mới sáng ra cậu đã gọi cho tôi làm gì?
- Quản cho tốt cục cưng nhà cậu! Đừng thả ra gây phiền phức cho tôi!
- A!! – bên kia im lặng giây lát rồi tiếng tạp âm cũng mất hẳn, người kia tiếp tục nói: - Nó lại làm gì cậu à?
- Cậu ta bỏ thuốc tôi! – Yuki hậm hực nói.
- Hai người đã lên giường?
Yuki trầm mặc, bên kia thở hổn hển run rẩy nói:
- Haizz... cậu... cậu thông cảm đi! Nó bị chúng tôi chiều riết sinh hư, cậu cứ coi như gặp ác mộng một đêm đi, nhưng dù sao người được hời vẫn là cậu nên hãy bỏ qua đi. Tôi sẽ sớm cho người bắt nó về, nhưng trước đó mong cậu chăm sóc nó giúp tôi, đừng để cho nó lêu lỏng rồi bị người ta ăn mất, cậu ăn thì không sao...
- Bao lâu? – Yuki cố gắng kiềm chế cơn giận đang chực sôi trào của mình, gân xanh trên trán nổi hết cả lên, anh rất sợ còn nói tiếp với tên này anh sẽ có xúc động giết người.
- A... hiện tại tôi đang bận đấu thầu một dự án rất lớn, không có thời gian quản nó...
- Trọng điểm! – Yuki gầm lên.
- Hắc hắc... đại khái... 3 tháng đi!
- Không được!
- Vậy... một tháng, không thể ít hơn nữa! – Bên kia thương lượng.
- Nó là em cậu!
Bên kia lẩm bẩm gì đấy: " Vì nó là em tôi nên tôi mới muốn tránh nó thật xa...". Yuki trầm mặc:
- Mau giải quyết cho tốt chuyện của cậu rồi sang đây đón người, nếu không tính mạng cậu ta có vấn đề gì tôi không đảm bảo.
- Biết rồi, hắc hắc, cảm ơn cậu! Gặp sau nhé! – Bên kia nhanh tay dập máy.
Yuki âm trầm cúp máy. Nếu không phải tên đó là người bạn thân nhất của anh, anh cũng mặc kệ tên nhóc mắt xanh kia có phải em hắn hay không. Cả nhà bọn họ đều là một đám rắc rối, 2 ông bố đồng tính thì thôi đi, cả một lũ con nhận nuôi đều đồng tính nốt. Mặc dù anh không kì thị họ nhưng không có nghĩa anh cũng sẽ chấp nhận biến đổi xu hướng tình dục của mình.
- Yuki–kun, anh có thể lấy dùm tôi chiếc dao cạo râu trong vali không? – tiếng cậu thiếu niên vọng ra từ phòng tắm.
Yuki thở dài ném điện thoại lên bàn, đi tới vali của cậu ta tìm thứ đó, lòng vẫn suy nghĩ: " Trên người cậu còn chỗ nào có thể cạo?" (Hy: ý ảnh là trên người ẻm không có chỗ nào còn... để cạo ấy! Hắc hắc)
Anh gõ cửa phòng tắm, cửa nhanh chóng mở ra, cậu ta cả cơ thể trần truồng cứ khoe ra trước mắt anh:
- Có muốn tắm cùng không? – cậu nhếch môi nói.
- Cậu còn không mau lên là tôi bỏ cậu lại! – Yuki lạnh lùng phán.
Cậu ta bĩu môi đóng sầm cửa lại, miệng lẩm bẩm: " Đồ tảng băng chết tiệt!". Yuki mặc kệ sự bất mãn của cậu, anh trở lại giường, tìm quần áo cho mình rồi nhanh chóng đổi. Nếu không phải hôm qua mắc bẫy của cậu mà hoan dâm vô độ một đêm thì giờ này anh đã có mặt ở công ty chủ trì cuộc họp quan trọng mỗi quý rồi. Nghĩ tới vẻ mặt đầm đìa nước mắt của trợ lí mình, mày anh nhíu càng sâu.
- Xong rồi, chúng ta có thể đi!
Cậu thiếu niên trở ra với thân hình đã được chỉnh chu hoàn mỹ. Mái tóc nâu được chải chuốt gọn gàng, vài sợi rơi xuống trán càng làm tăng thêm sự hấp dẫn trên gương mặt cậu. Đôi mắt được đeo một cặp kính gọng đen, nếu không phải Yuki biết rõ bản tính ác ma của cậu có lẽ đã bị lừa bởi bộ dáng ngây thơ này. Mặt cậu hơi tái nhợt nhưng anh chỉ nghĩ rằng do da cậu rất trắng mà thôi. Cậu mặc một chiếc T-shirt màu trắng với vài họa tiết cách điệu đơn giản, phối hợp với quần jean đen, chân mang giày Nike. Tuy cả bộ đồ trông thật đơn giản nhưng người sành điệu đều biết giá trị thật sự của từng món đồ vì chúng là hàng thủ công, số lượng có hạn.
Yuki vừa chỉnh cà vạt vừa đánh giá cậu ta. Phải nói rằng cậu có một dáng người rất đẹp, vừa thon dài vừa trẻ trung. Nếu anh thật sự là gay cũng đã sớm bị cậu hớp hồn mà mê đắm đuối, tiếc rằng anh không phải. Thế nên ánh mắt anh dành cho cậu chỉ là thưởng thức một món hàng đẹp.
- Đẹp chứ? Đủ khiến anh mê mẩn không? – Cậu ta lại ra sức quyến rũ.
- Cậu cứ việc mơ của cậu, đừng làm phiền tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!
Yuki thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nhắc nhở rồi lấy ví cùng điện thoại của mình đi ra khỏi phòng. Cậu bĩu môi kéo vali, chậm rì rì theo sau.
- Anh cứ chờ đấy! Anh chạy không thoát tôi đâu...
- Còn đứng đấy làm gì, không đi nhanh tôi bỏ cậu lại!
- Rồi rồi, tới ngay!
Cậu bất mãn kéo vali vào thang máy, đứng cạnh anh, trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ làm thế nào để anh gục đầu trước mình. Yuki liếc mắt nhìn cậu một cái, trong lòng biết tất mọi điều cậu suy nghĩ nhưng mặc kệ, dù sao một tháng nữa anh cũng không liên quan gì tới cậu, muốn nghĩ thế nào tùy cậu đi...
Mặc dù đã vào xuân nhưng khí trời vẫn chưa ấm áp mấy. Bên ngoài hoa anh đào đã nở rộ khắp nơi, màu trắng như bao phủ thành phố nhộn nhịp này...
Trong một căn phòng xa hoa trên tầng cao nhất của một khách sạn sang trọng, một người đàn ông tuấn tú, thân trên để trần, thân dưới chỉ quấn tạm một chiếc khăn, tóc anh vẫn còn vương nước, thân hình cân đối với nước da màu đồng khỏe mạnh – đang đứng trước cửa sổ sát đất bằng thủy tinh, nhìn ra bên ngoài. Đôi mắt anh rất lãnh đạm, dường như cái lạnh bên ngoài cùng với không khí vui tươi của mùa xuân chẳng liên quan gì đến anh cả.
- Ưm...
Phía sau anh là một chiếc giường đôi rộng lớn, không khó nhận ra đêm qua đã diễn ra những gì trên đó. Người trên giường cục cựa trở mình, thân thể với đầy vết hôn ngân lộ ra khi chiếc chăn trượt xuống, cậu ta rất đẹp cũng còn rất trẻ. Nét đẹp này không giống phụ nữ nhưng cũng không nam tính như đàn ông, đó là một nét đẹp pha giữa thiên thần và ác quỷ, ma mị đến hút hồn người. Cậu có làn da rất trắng, lại mềm mịn đàn hồi cộng thêm mái tóc nâu hạt dẻ càng khiến cậu mỏng manh hơn...
Người đàn ông nghe tiếng động quay lại, nhìn bộ dáng biếng nhác của người trên giường, anh nhíu mày, chút tình tự khó đoán lóe qua đôi mắt.
- Chào buổi sáng, Yuki-kun! – cậu thiếu niên khoẻn miệng cười, đôi mắt xanh lấp lánh sự khiêu khích.
Yuki mặt lạnh không đáp ngay, chỉ chăm chú quan sát cậu một lúc mới mở miệng nói chuyện.
- Cậu bỏ thuốc tôi!
Cậu thiếu niên vẫn biếng nhác nằm trên giường:
- Không phải anh cũng rất hưởng thụ sao? Quan trọng quá trình làm gì?
- Chẳng phải từ đầu tôi đã nói rất rõ ràng: TÔI KHÔNG THÍCH ĐÀN ÔNG, rồi sao?
Cậu ta bĩu môi:
- Thế nhưng anh vẫn "cứng" được đấy thôi! Thừa nhận anh có cảm giác khó đến vậy à?
Thấy anh ta vẫn trầm mặc nhìn mình bằng ánh mắt lạnh tanh, cậu thiếu niên mất hứng tung chăn xuống giường, cứ thể mông trần đi vào phòng tắm. Yuki nhìn cậu khuất sau cánh cửa mở, âm trầm lấy điện thoại, ngón tay thon dài bấm bấm, rất nhanh bên kia liền vang lên một tiếng nói ngả ngớn, vô cùng đáng khinh:
- Hi, honey! Mới sáng ra cậu đã gọi cho tôi làm gì?
- Quản cho tốt cục cưng nhà cậu! Đừng thả ra gây phiền phức cho tôi!
- A!! – bên kia im lặng giây lát rồi tiếng tạp âm cũng mất hẳn, người kia tiếp tục nói: - Nó lại làm gì cậu à?
- Cậu ta bỏ thuốc tôi! – Yuki hậm hực nói.
- Hai người đã lên giường?
Yuki trầm mặc, bên kia thở hổn hển run rẩy nói:
- Haizz... cậu... cậu thông cảm đi! Nó bị chúng tôi chiều riết sinh hư, cậu cứ coi như gặp ác mộng một đêm đi, nhưng dù sao người được hời vẫn là cậu nên hãy bỏ qua đi. Tôi sẽ sớm cho người bắt nó về, nhưng trước đó mong cậu chăm sóc nó giúp tôi, đừng để cho nó lêu lỏng rồi bị người ta ăn mất, cậu ăn thì không sao...
- Bao lâu? – Yuki cố gắng kiềm chế cơn giận đang chực sôi trào của mình, gân xanh trên trán nổi hết cả lên, anh rất sợ còn nói tiếp với tên này anh sẽ có xúc động giết người.
- A... hiện tại tôi đang bận đấu thầu một dự án rất lớn, không có thời gian quản nó...
- Trọng điểm! – Yuki gầm lên.
- Hắc hắc... đại khái... 3 tháng đi!
- Không được!
- Vậy... một tháng, không thể ít hơn nữa! – Bên kia thương lượng.
- Nó là em cậu!
Bên kia lẩm bẩm gì đấy: " Vì nó là em tôi nên tôi mới muốn tránh nó thật xa...". Yuki trầm mặc:
- Mau giải quyết cho tốt chuyện của cậu rồi sang đây đón người, nếu không tính mạng cậu ta có vấn đề gì tôi không đảm bảo.
- Biết rồi, hắc hắc, cảm ơn cậu! Gặp sau nhé! – Bên kia nhanh tay dập máy.
Yuki âm trầm cúp máy. Nếu không phải tên đó là người bạn thân nhất của anh, anh cũng mặc kệ tên nhóc mắt xanh kia có phải em hắn hay không. Cả nhà bọn họ đều là một đám rắc rối, 2 ông bố đồng tính thì thôi đi, cả một lũ con nhận nuôi đều đồng tính nốt. Mặc dù anh không kì thị họ nhưng không có nghĩa anh cũng sẽ chấp nhận biến đổi xu hướng tình dục của mình.
- Yuki–kun, anh có thể lấy dùm tôi chiếc dao cạo râu trong vali không? – tiếng cậu thiếu niên vọng ra từ phòng tắm.
Yuki thở dài ném điện thoại lên bàn, đi tới vali của cậu ta tìm thứ đó, lòng vẫn suy nghĩ: " Trên người cậu còn chỗ nào có thể cạo?" (Hy: ý ảnh là trên người ẻm không có chỗ nào còn... để cạo ấy! Hắc hắc)
Anh gõ cửa phòng tắm, cửa nhanh chóng mở ra, cậu ta cả cơ thể trần truồng cứ khoe ra trước mắt anh:
- Có muốn tắm cùng không? – cậu nhếch môi nói.
- Cậu còn không mau lên là tôi bỏ cậu lại! – Yuki lạnh lùng phán.
Cậu ta bĩu môi đóng sầm cửa lại, miệng lẩm bẩm: " Đồ tảng băng chết tiệt!". Yuki mặc kệ sự bất mãn của cậu, anh trở lại giường, tìm quần áo cho mình rồi nhanh chóng đổi. Nếu không phải hôm qua mắc bẫy của cậu mà hoan dâm vô độ một đêm thì giờ này anh đã có mặt ở công ty chủ trì cuộc họp quan trọng mỗi quý rồi. Nghĩ tới vẻ mặt đầm đìa nước mắt của trợ lí mình, mày anh nhíu càng sâu.
- Xong rồi, chúng ta có thể đi!
Cậu thiếu niên trở ra với thân hình đã được chỉnh chu hoàn mỹ. Mái tóc nâu được chải chuốt gọn gàng, vài sợi rơi xuống trán càng làm tăng thêm sự hấp dẫn trên gương mặt cậu. Đôi mắt được đeo một cặp kính gọng đen, nếu không phải Yuki biết rõ bản tính ác ma của cậu có lẽ đã bị lừa bởi bộ dáng ngây thơ này. Mặt cậu hơi tái nhợt nhưng anh chỉ nghĩ rằng do da cậu rất trắng mà thôi. Cậu mặc một chiếc T-shirt màu trắng với vài họa tiết cách điệu đơn giản, phối hợp với quần jean đen, chân mang giày Nike. Tuy cả bộ đồ trông thật đơn giản nhưng người sành điệu đều biết giá trị thật sự của từng món đồ vì chúng là hàng thủ công, số lượng có hạn.
Yuki vừa chỉnh cà vạt vừa đánh giá cậu ta. Phải nói rằng cậu có một dáng người rất đẹp, vừa thon dài vừa trẻ trung. Nếu anh thật sự là gay cũng đã sớm bị cậu hớp hồn mà mê đắm đuối, tiếc rằng anh không phải. Thế nên ánh mắt anh dành cho cậu chỉ là thưởng thức một món hàng đẹp.
- Đẹp chứ? Đủ khiến anh mê mẩn không? – Cậu ta lại ra sức quyến rũ.
- Cậu cứ việc mơ của cậu, đừng làm phiền tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!
Yuki thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nhắc nhở rồi lấy ví cùng điện thoại của mình đi ra khỏi phòng. Cậu bĩu môi kéo vali, chậm rì rì theo sau.
- Anh cứ chờ đấy! Anh chạy không thoát tôi đâu...
- Còn đứng đấy làm gì, không đi nhanh tôi bỏ cậu lại!
- Rồi rồi, tới ngay!
Cậu bất mãn kéo vali vào thang máy, đứng cạnh anh, trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ làm thế nào để anh gục đầu trước mình. Yuki liếc mắt nhìn cậu một cái, trong lòng biết tất mọi điều cậu suy nghĩ nhưng mặc kệ, dù sao một tháng nữa anh cũng không liên quan gì tới cậu, muốn nghĩ thế nào tùy cậu đi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook