Lột Xác
-
Chương 177: Xót xa
Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình thật ra là một người rất hiền lành, ví dụ như gặp phải người ăn xin ven đường cô cũng đều sẽ cho một ít tiền lẻ.
Cho nên nhìn thấy điều kiện sống của bé trai gian khổ như vậy, Mộc Lạp Lạp không thể nào không có chút xúc động.
Nhưng bởi vì sự tồn tại của bé trai này quá tế nhị, Mộc Lạp Lạp cũng không thể thật sự làm gì cả, nếu như sau này bé trai lớn lên biết chuyện xảy ra giữa cô và Mộc Diệp, nói không chừng sẽ hận cô cũng nên.
Hơn nữa bởi vì chuyện mình sống lại này, đến nay Mộc Lạp Lạp vẫn cảm thấy hết sức mơ hồ, cô nghĩ mặc kệ bởi nguyên nhân gì mà được cơ hội sống lại, đều nên làm vài việc coi như là tích đức.
Bởi vậy cô mới quyết định đích thân đến trưng cầu ý kiến của ông bà cụ. Nếu bọn họ bằng lòng thì sẽ có thể đi đến hoàn cảnh sống tốt hơn, cho dù không muốn rời khỏi nơi này thì cũng sẽ có cuộc sống tốt hơn, đối với đứa bé mà nói cũng càng tốt hơn.
Tuy nhiên đợi qua vài năm sau khi ông bà cụ qua đời, đứa bé sẽ thật sự trở thành không ai nuôi. Đến lúc đó Mộc Lạp Lạp sẽ trưng cầu ý kiến của đứa bé, nhân tiện nói thân thế của nó cho nó biết.
Có điều là Mộc Lạp Lạp nghĩ, cho dù đổi thành mình gặp phải tình huống như vậy, cũng sẽ không chọn vứt bỏ mẹ của mình.
Cô không hề muốn cố ý khiến đứa bé hận Mộc Diệp. Dù sao nó cũng vô tội, Mộc Lạp Lạp nếu đã quyết định làm chút chuyện tốt, vậy thì sẽ tận lực khiến cuộc sống về sau của nó tốt hơn chút.
Dù sao đối với cô mà nói, bất quá chỉ là chuyện trong khả năng mà thôi.
Cuối cùng ông bà cụ đồng ý với đề xuất của Mộc Lạp Lạp, đợi đến khi bọn họ không cách nào chăm sóc tốt cho đứa bé thì sẽ có người tới mang bọn họ đi nơi tốt hơn.
Đây đối với hai ông bà cụ mà nói, thật ra cũng coi như là một loại giúp đỡ.
Mộc Lạp Lạp thở phào nhẹ nhõm, cũng may ông bà cụ không có quá mức cố chấp.
Tuy nhiên về việc cha của đứa bé là ai, bây giờ còn chưa có tin tức. Nghĩ đến đã nhiều năm trôi qua không hề có người đến tìm, cha ruột của đứa bé cũng không phải là một người có trách nhiệm gì.
Ông cụ đứng dậy tự đi chăm sóc bạn già, đứa bé đi ra một mình, chớp chớp mắt, hơi thấp thỏm nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi.
Nhìn là biết Phó Cảnh Phi không phải người rành chung đụng với con nít, cho nên trọng trách này tự nhiên sẽ rơi xuống người Mộc Lạp Lạp.
“Cháu tên là Đại Ngưu?” Tên này thật chất phác vô cùng.
Đại Ngưu gật đầu, bộ dáng sợ sệt.
Mộc Lạp Lạp vẫy tay kêu nó qua: “Ông nội cháu cũng đã mời cô chú vào, vậy chứng minh cô chú không phải là người xấu, lần này cháu tin rồi chứ?”
Đại Ngưu đến gần vài bước, “Ừm” một tiếng.
Mộc Lạp Lạp hỏi nó: “Cháu… nhớ cha mẹ cháu không?”
Đại Ngưu theo bản năng lắc đầu, lại do dự gật đầu.
“Đây là ý gì?” Mộc Lạp Lạp nhịn không được cười một cái.
“Ông nội nói cháu có ba mẹ, nhưng mà bọn họ không về được.”
Mộc Lạp Lạp thở dài trong lòng, không khỏi lại mắng Mộc Diệp vài câu, người phụ nữ này sao có thể ác như vậy? Ngay cả con mình cũng không cần, chỉ vì để có cuộc sống hoa lệ vẻ vang, không chút trói buộc gì.
Tuy rằng những thứ đó rất có sức cám dỗ khó tả đối với nhiều người, nhưng xét cho cùng những thứ đó chỉ là bề ngoài mà thôi, có đôi khi còn không bằng cuộc sống thanh thản bình thường khiến người ta thoải mái hơn.
Nhưng những thứ này đều là đạo lý Mộc Lạp Lạp chết qua một lần mới ngộ ra, đời này có lẽ Mộc Diệp không cách nào hiểu được.
“Cháu biết không về được là gì không?” Mộc Lạp Lạp kiên nhẫn hỏi nó.
“… Cô giáo từng nói, có rất nhiều nguyên nhân khác nhau, con không biết là nguyên nhân nào.” Trên mặt nhỏ nhắn của Đại Ngưu xuất hiện vẻ khát khao. “Nhưng cô giáo còn nói, nếu không buông tha thì một ngày sẽ có hy vọng.”
“Có lẽ chờ cháu lớn hơn chút nữa, cháu có thể gặp được bọn họ.” Mộc Lạp Lạp nói.
“Thật ạ?” Ánh mắt Đại Ngưu lộ ra vẻ mong chờ.
Trẻ con luôn ngây thơ như vậy, thế giới của bọn chúng cực kỳ đơn giản, không có yếu tố phức tạp gì, chỉ có khát vọng đơn thuần.
Mộc Lạp Lạp chợt có chút không nỡ cho Đại Ngưu biết sự thật một ngày nào đó, so với để cho nó biết mẹ của mình hoàn toàn không muốn mình, còn không bằng để nó ôm hy vọng mà sống.
Đây là lần đầu tiên trong đời Mộc Lạp Lạp mãnh liệt khinh thường Mộc Diệp.
Trước đây cô đối với Mộc Diệp đều là thù hận mà thôi, từ lúc mới bắt đầu tiếp nhận đến càng về sau coi như kẻ thù, nhưng cho tới bây giờ Mộc Lạp Lạp thậm chí cảm thấy không vui vì mình có một người em gái như thế.
Mộc Diệp mưu kế quá sâu, Mộc Lạp Lạp còn nghĩ là tính cách ả có vấn đề, ghen tị cùng nham hiểm quá mức.
Nhưng bây giờ tình huống này lại khiến Mộc Lạp Lạp lần đầu tiên cảm nhận được con người của Mộc Diệp, hoàn toàn không có nhân tính.
“Hy vọng đi…” Thoáng cái Mộc Lạp Lạp không dám trả lời xác thực câu hỏi của đứa bé.
Đại Ngưu cười có chút vui sướng, tuy trên mặt còn vết bẩn nhưng vẫn mang vẻ ngây thơ chất phác.
Cậu bé đặt ánh mắt trên người Phó Cảnh Phi. Trong tâm hồn nho nhỏ của Đại Ngưu, người đàn ông cao lớn này là một hình tượng rất uy vũ, chú ấy nhẹ nhàng ra tay là đã đuổi đi những người ăn hiếp nó, cứu nó.
Giống như là… vai trò người cha.
Đại Ngưu đã thấy qua hình ảnh về người cha trong sách vở, trong tưởng tượng của nó, cha có lẽ là cái dạng này.
Trong ánh mắt tha thiết của đứa bé, Phó Cảnh Phi vẫn thờ ơ, cuối cùng vẫn là Mộc Lạp Lạp dùng ánh mắt ra hiệu anh, anh mới im lặng kéo Đại Ngưu đến trước mặt mình.
“Chú sẽ dạy cho cháu một ít chiêu phòng thân, sau này người khác đánh cháu, cháu liền nghĩ cách đánh lại, không thể để cho bất cứ kẻ nào ăn hiếp cháu.” Giọng Phó Cảnh Phi đều đều nhưng có năng lực ổn định lòng người, khiến Đại Ngưu gật đầu không chút do dự.
Mộc Lạp Lạp bất đắc dĩ, quả nhiên là phong cách của Phó Cảnh Phi, đơn giản rõ ràng, gọn gàng dứt khoát.
Sau đó Phó Cảnh Phi thật sự mang Đại Ngưu ra sân, chỉ dạy cho cậu bé một vài thuật phòng thân đơn giản.
Con nít học rất nhanh, nhưng cũng không hữu dụng lập tức. Tuy nhiên Phó Cảnh Phi chỉ đơn giản nói mấy câu đã khiến Đại Ngưu hiểu ra một đạo lý.
Con người chỉ có khi mềm yếu mới có thể bị người khác ăn hiếp, chỉ bản thân mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ được mình.
Đại Ngưu học vô cùng nghiêm túc. Mộc Lạp Lạp dựa vào cạnh cửa yên lặng xem. Vẻ mặt đứa bé đặc biệt chuyên chú, hệt như bắt được cái phao cứu mạng.
Có lẽ thường ngày nó hay bị ăn hiếp, bằng không Phó Cảnh Phi dạy nó, nó cũng sẽ không thật tình như thế.
Mà trên mặt Phó Cảnh Phi không có bao nhiêu biểu cảm, nhưng nhìn ra được anh đang hết sức dạy cho Đại Ngưu, dùng thời gian ngắn nhất khiến nó hiểu một ít quy luật quan trọng.
Trong mắt Phó Cảnh Phi, Đại Ngưu rất có tính bền bỉ, chỉ cần dạy bảo nhiều hơn, sau này nhất định có thể có phát triển tốt.
Đương nhiên, cũng bởi vì Mộc Lạp Lạp xía vào chuyện bao đồng này, bằng không anh thật sự không có kiên nhẫn nhiều như vậy.
Nói cho cùng anh cũng là vì Mộc Lạp Lạp mới làm như thế mà thôi.
Đứa bé quả thật quá nhỏ, nhanh chóng không chịu nổi huấn luyện bất thường từ Phó Cảnh Phi, nhưng mà nó vẫn cắn răng kiên trì, vẫn là sau khi Mộc Lạp Lạp kêu nó nghỉ ngơi, đứa bé mới ngừng lại.
Trong mắt Phó Cảnh Phi có vài phần tán thưởng.
Lúc bọn họ đến thôn là đã buổi chiều, bây giờ sắc trời đã tối xuống, muốn rời đi chỉ phải chờ sáng hôm sau, cho nên tối nay sẽ ở lại nhà của Đại Ngưu.
Nơi này tuy điều kiện không tốt, nhưng giường chiếu các cái đều dọn dẹp sạch sẽ, thức ăn đơn giản nhưng đều là thứ tốt nhất nông thôn có.
Mộc Lạp Lạp đều chết qua một lần, đối với mấy thứ này đã không quan tâm lắm, Phó Cảnh Phi thì lại hoàn toàn không để ở trong lòng.
Tuy nhiên một đại thiếu gia quen sống an nhàn sung sướng ở một nơi như thế này cũng không lộ ra ý ghét bỏ, Mộc Lạp Lạp vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên.
Phó Cảnh Phi đối mặt với ánh mắt của Mộc Lạp Lạp, không nói hai lời đã kéo người vào trong lòng, tiếp đó hôn cô nồng nàn, mãi đến khiến cô hoa mắt chóng mặt mới buông ra.
Đêm này ở nông thôn thời gian qua rất nhanh, sáng hôm sau Mộc Lạp Lạp còn đắc ý tìm đám trẻ con kia ở trong thôn, nghiêm nghị cảnh cáo bọn chúng một phen, sau này không cho phép ăn hiếp Đại Ngưu nữa.
Đa số trẻ con hung dữ đều chỉ là giữa trẻ con với nhau mà thôi, đối diện với người lớn bọn chúng đều sợ hãi, cho nên ở trước mặt Mộc Lạp Lạp chỉ dám ngoan ngoãn gật đầu, không dám lỗ mãng chút nào.
Về phần Phó Cảnh Phi, lần nữa phát huy bản tính thương nhân của mình, khi phát hiện thôn này tuy địa thế hẻo lánh nhưng phong cảnh tươi đẹp, nguồn nước đầy đủ, trên núi còn có vài chỗ suối nước nóng, rất thích hợp phát triển khu du lịch, bèn quyết định đầu tư vào chỗ này.
Còn về số tiền đầu tư của anh, Mộc Lạp Lạp cũng chỉ có thể đỡ trán nói: “Anh thật là người có tiền.”
Phó Cảnh Phi thì lại không có chút phản ứng nhìn cô: “Đều là của em.”
Mộc Lạp Lạp: “…”
Muốn phát triển thôn, sửa đường là chuyện quan trọng nhất. Phó Cảnh Phi không có mang theo trợ lý, nên chỉ tuỳ tiện để lại một thuộc hạ ở nơi này, bảo cậu ta phụ trách những thủ tục có liên quan, đồng thời mua hết những đất đai có thể mua ở trên núi phía sau thôn.
Thuộc hạ đương nhiên là mừng rỡ, dù sao chỉ cần làm cho tốt, thăng chức tăng lương là nhất định.
Sau khi cán bộ trong thôn biết được tin tức thì càng thiếu chút là bái Phó Cảnh Phi thành Bồ Tát sống. Nơi này bởi vì quá hẻo lánh nên luôn không được coi trọng, cho dù có vài chỗ suối nước nóng nhưng cũng không kích thích được đầu tư.
Nhưng Phó Cảnh Phi là ai? Nơi anh nhìn trúng nhất định là có triển vọng phát triển.
Nên lúc trở về Phó Cảnh Phi mới nhàn nhạt nói cho Mộc Lạp Lạp biết, gần đây chẳng mấy chốc sẽ có xây dựng đầu mối giao thông trọng yếu. Nếu như chính phủ cần trưng dụng một ít địa bàn phía sau núi, đến lúc đó đầu tư của anh sẽ thu về hiệu quả và lợi ích gấp bội.
Mấy tin tức này chính phủ địa phương không hề biết, Phó Cảnh Phi cũng không phải sau khi tới đây mới kéo người đi khám phá ra.
Sau khi Mộc Lạp Lạp biết cũng chỉ có thể nói một câu: Quả nhiên là một thương nhân.
Vào lúc bọn họ sắp đi, Đại Ngưu liền mắt tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm bọn họ, không hề nói gì, nhưng vẻ mặt kia rất khiến người ta đau lòng.
Mộc Lạp Lạp sờ sờ tóc Đại Ngưu, dặn nó: “Sau này phải nghe lời ông bà biết không?”
Đại Ngưu nín rất lâu mới rốt cuộc nói ra nghi vấn của mình: “Cô chú thật sự không phải là ba mẹ của cháu sao?”
Mộc Lạp Lạp ngẩn người một lúc, vành mắt không hiểu sao hơi xót.
Cho nên nhìn thấy điều kiện sống của bé trai gian khổ như vậy, Mộc Lạp Lạp không thể nào không có chút xúc động.
Nhưng bởi vì sự tồn tại của bé trai này quá tế nhị, Mộc Lạp Lạp cũng không thể thật sự làm gì cả, nếu như sau này bé trai lớn lên biết chuyện xảy ra giữa cô và Mộc Diệp, nói không chừng sẽ hận cô cũng nên.
Hơn nữa bởi vì chuyện mình sống lại này, đến nay Mộc Lạp Lạp vẫn cảm thấy hết sức mơ hồ, cô nghĩ mặc kệ bởi nguyên nhân gì mà được cơ hội sống lại, đều nên làm vài việc coi như là tích đức.
Bởi vậy cô mới quyết định đích thân đến trưng cầu ý kiến của ông bà cụ. Nếu bọn họ bằng lòng thì sẽ có thể đi đến hoàn cảnh sống tốt hơn, cho dù không muốn rời khỏi nơi này thì cũng sẽ có cuộc sống tốt hơn, đối với đứa bé mà nói cũng càng tốt hơn.
Tuy nhiên đợi qua vài năm sau khi ông bà cụ qua đời, đứa bé sẽ thật sự trở thành không ai nuôi. Đến lúc đó Mộc Lạp Lạp sẽ trưng cầu ý kiến của đứa bé, nhân tiện nói thân thế của nó cho nó biết.
Có điều là Mộc Lạp Lạp nghĩ, cho dù đổi thành mình gặp phải tình huống như vậy, cũng sẽ không chọn vứt bỏ mẹ của mình.
Cô không hề muốn cố ý khiến đứa bé hận Mộc Diệp. Dù sao nó cũng vô tội, Mộc Lạp Lạp nếu đã quyết định làm chút chuyện tốt, vậy thì sẽ tận lực khiến cuộc sống về sau của nó tốt hơn chút.
Dù sao đối với cô mà nói, bất quá chỉ là chuyện trong khả năng mà thôi.
Cuối cùng ông bà cụ đồng ý với đề xuất của Mộc Lạp Lạp, đợi đến khi bọn họ không cách nào chăm sóc tốt cho đứa bé thì sẽ có người tới mang bọn họ đi nơi tốt hơn.
Đây đối với hai ông bà cụ mà nói, thật ra cũng coi như là một loại giúp đỡ.
Mộc Lạp Lạp thở phào nhẹ nhõm, cũng may ông bà cụ không có quá mức cố chấp.
Tuy nhiên về việc cha của đứa bé là ai, bây giờ còn chưa có tin tức. Nghĩ đến đã nhiều năm trôi qua không hề có người đến tìm, cha ruột của đứa bé cũng không phải là một người có trách nhiệm gì.
Ông cụ đứng dậy tự đi chăm sóc bạn già, đứa bé đi ra một mình, chớp chớp mắt, hơi thấp thỏm nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi.
Nhìn là biết Phó Cảnh Phi không phải người rành chung đụng với con nít, cho nên trọng trách này tự nhiên sẽ rơi xuống người Mộc Lạp Lạp.
“Cháu tên là Đại Ngưu?” Tên này thật chất phác vô cùng.
Đại Ngưu gật đầu, bộ dáng sợ sệt.
Mộc Lạp Lạp vẫy tay kêu nó qua: “Ông nội cháu cũng đã mời cô chú vào, vậy chứng minh cô chú không phải là người xấu, lần này cháu tin rồi chứ?”
Đại Ngưu đến gần vài bước, “Ừm” một tiếng.
Mộc Lạp Lạp hỏi nó: “Cháu… nhớ cha mẹ cháu không?”
Đại Ngưu theo bản năng lắc đầu, lại do dự gật đầu.
“Đây là ý gì?” Mộc Lạp Lạp nhịn không được cười một cái.
“Ông nội nói cháu có ba mẹ, nhưng mà bọn họ không về được.”
Mộc Lạp Lạp thở dài trong lòng, không khỏi lại mắng Mộc Diệp vài câu, người phụ nữ này sao có thể ác như vậy? Ngay cả con mình cũng không cần, chỉ vì để có cuộc sống hoa lệ vẻ vang, không chút trói buộc gì.
Tuy rằng những thứ đó rất có sức cám dỗ khó tả đối với nhiều người, nhưng xét cho cùng những thứ đó chỉ là bề ngoài mà thôi, có đôi khi còn không bằng cuộc sống thanh thản bình thường khiến người ta thoải mái hơn.
Nhưng những thứ này đều là đạo lý Mộc Lạp Lạp chết qua một lần mới ngộ ra, đời này có lẽ Mộc Diệp không cách nào hiểu được.
“Cháu biết không về được là gì không?” Mộc Lạp Lạp kiên nhẫn hỏi nó.
“… Cô giáo từng nói, có rất nhiều nguyên nhân khác nhau, con không biết là nguyên nhân nào.” Trên mặt nhỏ nhắn của Đại Ngưu xuất hiện vẻ khát khao. “Nhưng cô giáo còn nói, nếu không buông tha thì một ngày sẽ có hy vọng.”
“Có lẽ chờ cháu lớn hơn chút nữa, cháu có thể gặp được bọn họ.” Mộc Lạp Lạp nói.
“Thật ạ?” Ánh mắt Đại Ngưu lộ ra vẻ mong chờ.
Trẻ con luôn ngây thơ như vậy, thế giới của bọn chúng cực kỳ đơn giản, không có yếu tố phức tạp gì, chỉ có khát vọng đơn thuần.
Mộc Lạp Lạp chợt có chút không nỡ cho Đại Ngưu biết sự thật một ngày nào đó, so với để cho nó biết mẹ của mình hoàn toàn không muốn mình, còn không bằng để nó ôm hy vọng mà sống.
Đây là lần đầu tiên trong đời Mộc Lạp Lạp mãnh liệt khinh thường Mộc Diệp.
Trước đây cô đối với Mộc Diệp đều là thù hận mà thôi, từ lúc mới bắt đầu tiếp nhận đến càng về sau coi như kẻ thù, nhưng cho tới bây giờ Mộc Lạp Lạp thậm chí cảm thấy không vui vì mình có một người em gái như thế.
Mộc Diệp mưu kế quá sâu, Mộc Lạp Lạp còn nghĩ là tính cách ả có vấn đề, ghen tị cùng nham hiểm quá mức.
Nhưng bây giờ tình huống này lại khiến Mộc Lạp Lạp lần đầu tiên cảm nhận được con người của Mộc Diệp, hoàn toàn không có nhân tính.
“Hy vọng đi…” Thoáng cái Mộc Lạp Lạp không dám trả lời xác thực câu hỏi của đứa bé.
Đại Ngưu cười có chút vui sướng, tuy trên mặt còn vết bẩn nhưng vẫn mang vẻ ngây thơ chất phác.
Cậu bé đặt ánh mắt trên người Phó Cảnh Phi. Trong tâm hồn nho nhỏ của Đại Ngưu, người đàn ông cao lớn này là một hình tượng rất uy vũ, chú ấy nhẹ nhàng ra tay là đã đuổi đi những người ăn hiếp nó, cứu nó.
Giống như là… vai trò người cha.
Đại Ngưu đã thấy qua hình ảnh về người cha trong sách vở, trong tưởng tượng của nó, cha có lẽ là cái dạng này.
Trong ánh mắt tha thiết của đứa bé, Phó Cảnh Phi vẫn thờ ơ, cuối cùng vẫn là Mộc Lạp Lạp dùng ánh mắt ra hiệu anh, anh mới im lặng kéo Đại Ngưu đến trước mặt mình.
“Chú sẽ dạy cho cháu một ít chiêu phòng thân, sau này người khác đánh cháu, cháu liền nghĩ cách đánh lại, không thể để cho bất cứ kẻ nào ăn hiếp cháu.” Giọng Phó Cảnh Phi đều đều nhưng có năng lực ổn định lòng người, khiến Đại Ngưu gật đầu không chút do dự.
Mộc Lạp Lạp bất đắc dĩ, quả nhiên là phong cách của Phó Cảnh Phi, đơn giản rõ ràng, gọn gàng dứt khoát.
Sau đó Phó Cảnh Phi thật sự mang Đại Ngưu ra sân, chỉ dạy cho cậu bé một vài thuật phòng thân đơn giản.
Con nít học rất nhanh, nhưng cũng không hữu dụng lập tức. Tuy nhiên Phó Cảnh Phi chỉ đơn giản nói mấy câu đã khiến Đại Ngưu hiểu ra một đạo lý.
Con người chỉ có khi mềm yếu mới có thể bị người khác ăn hiếp, chỉ bản thân mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ được mình.
Đại Ngưu học vô cùng nghiêm túc. Mộc Lạp Lạp dựa vào cạnh cửa yên lặng xem. Vẻ mặt đứa bé đặc biệt chuyên chú, hệt như bắt được cái phao cứu mạng.
Có lẽ thường ngày nó hay bị ăn hiếp, bằng không Phó Cảnh Phi dạy nó, nó cũng sẽ không thật tình như thế.
Mà trên mặt Phó Cảnh Phi không có bao nhiêu biểu cảm, nhưng nhìn ra được anh đang hết sức dạy cho Đại Ngưu, dùng thời gian ngắn nhất khiến nó hiểu một ít quy luật quan trọng.
Trong mắt Phó Cảnh Phi, Đại Ngưu rất có tính bền bỉ, chỉ cần dạy bảo nhiều hơn, sau này nhất định có thể có phát triển tốt.
Đương nhiên, cũng bởi vì Mộc Lạp Lạp xía vào chuyện bao đồng này, bằng không anh thật sự không có kiên nhẫn nhiều như vậy.
Nói cho cùng anh cũng là vì Mộc Lạp Lạp mới làm như thế mà thôi.
Đứa bé quả thật quá nhỏ, nhanh chóng không chịu nổi huấn luyện bất thường từ Phó Cảnh Phi, nhưng mà nó vẫn cắn răng kiên trì, vẫn là sau khi Mộc Lạp Lạp kêu nó nghỉ ngơi, đứa bé mới ngừng lại.
Trong mắt Phó Cảnh Phi có vài phần tán thưởng.
Lúc bọn họ đến thôn là đã buổi chiều, bây giờ sắc trời đã tối xuống, muốn rời đi chỉ phải chờ sáng hôm sau, cho nên tối nay sẽ ở lại nhà của Đại Ngưu.
Nơi này tuy điều kiện không tốt, nhưng giường chiếu các cái đều dọn dẹp sạch sẽ, thức ăn đơn giản nhưng đều là thứ tốt nhất nông thôn có.
Mộc Lạp Lạp đều chết qua một lần, đối với mấy thứ này đã không quan tâm lắm, Phó Cảnh Phi thì lại hoàn toàn không để ở trong lòng.
Tuy nhiên một đại thiếu gia quen sống an nhàn sung sướng ở một nơi như thế này cũng không lộ ra ý ghét bỏ, Mộc Lạp Lạp vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên.
Phó Cảnh Phi đối mặt với ánh mắt của Mộc Lạp Lạp, không nói hai lời đã kéo người vào trong lòng, tiếp đó hôn cô nồng nàn, mãi đến khiến cô hoa mắt chóng mặt mới buông ra.
Đêm này ở nông thôn thời gian qua rất nhanh, sáng hôm sau Mộc Lạp Lạp còn đắc ý tìm đám trẻ con kia ở trong thôn, nghiêm nghị cảnh cáo bọn chúng một phen, sau này không cho phép ăn hiếp Đại Ngưu nữa.
Đa số trẻ con hung dữ đều chỉ là giữa trẻ con với nhau mà thôi, đối diện với người lớn bọn chúng đều sợ hãi, cho nên ở trước mặt Mộc Lạp Lạp chỉ dám ngoan ngoãn gật đầu, không dám lỗ mãng chút nào.
Về phần Phó Cảnh Phi, lần nữa phát huy bản tính thương nhân của mình, khi phát hiện thôn này tuy địa thế hẻo lánh nhưng phong cảnh tươi đẹp, nguồn nước đầy đủ, trên núi còn có vài chỗ suối nước nóng, rất thích hợp phát triển khu du lịch, bèn quyết định đầu tư vào chỗ này.
Còn về số tiền đầu tư của anh, Mộc Lạp Lạp cũng chỉ có thể đỡ trán nói: “Anh thật là người có tiền.”
Phó Cảnh Phi thì lại không có chút phản ứng nhìn cô: “Đều là của em.”
Mộc Lạp Lạp: “…”
Muốn phát triển thôn, sửa đường là chuyện quan trọng nhất. Phó Cảnh Phi không có mang theo trợ lý, nên chỉ tuỳ tiện để lại một thuộc hạ ở nơi này, bảo cậu ta phụ trách những thủ tục có liên quan, đồng thời mua hết những đất đai có thể mua ở trên núi phía sau thôn.
Thuộc hạ đương nhiên là mừng rỡ, dù sao chỉ cần làm cho tốt, thăng chức tăng lương là nhất định.
Sau khi cán bộ trong thôn biết được tin tức thì càng thiếu chút là bái Phó Cảnh Phi thành Bồ Tát sống. Nơi này bởi vì quá hẻo lánh nên luôn không được coi trọng, cho dù có vài chỗ suối nước nóng nhưng cũng không kích thích được đầu tư.
Nhưng Phó Cảnh Phi là ai? Nơi anh nhìn trúng nhất định là có triển vọng phát triển.
Nên lúc trở về Phó Cảnh Phi mới nhàn nhạt nói cho Mộc Lạp Lạp biết, gần đây chẳng mấy chốc sẽ có xây dựng đầu mối giao thông trọng yếu. Nếu như chính phủ cần trưng dụng một ít địa bàn phía sau núi, đến lúc đó đầu tư của anh sẽ thu về hiệu quả và lợi ích gấp bội.
Mấy tin tức này chính phủ địa phương không hề biết, Phó Cảnh Phi cũng không phải sau khi tới đây mới kéo người đi khám phá ra.
Sau khi Mộc Lạp Lạp biết cũng chỉ có thể nói một câu: Quả nhiên là một thương nhân.
Vào lúc bọn họ sắp đi, Đại Ngưu liền mắt tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm bọn họ, không hề nói gì, nhưng vẻ mặt kia rất khiến người ta đau lòng.
Mộc Lạp Lạp sờ sờ tóc Đại Ngưu, dặn nó: “Sau này phải nghe lời ông bà biết không?”
Đại Ngưu nín rất lâu mới rốt cuộc nói ra nghi vấn của mình: “Cô chú thật sự không phải là ba mẹ của cháu sao?”
Mộc Lạp Lạp ngẩn người một lúc, vành mắt không hiểu sao hơi xót.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook