Lột Xác - Trang Buby
-
Chương 15
Mai mỉm cười rồi đánh rơi chiếc túi xách xuống sàn tỏ vẻ bất ngờ.
- thầy đùa phải không ạ?
Thầy lườm rồi nghiêm giọng nói:
- nếu không tin hai người có thể về, số tiền đặt lễ hai người cũng cầm về luôn đi..họa đến thân nói cho mà tránh còn không tin..
Thầy tức giận đứng lên:
- không tiễn..
Bà vội vàng run run đôi bàn tay chắp vào nhau:
- đừng..xin thầy, chúng tôi sai rồi. Có gì mong thầy cứu giúp và chỉ bảo mở đường lối cho kẻ phàm tục.
Thầy nheo mắt:
- thành tâm chứ?
- dạ, nhất tâm ạ.
- tin chứ?
- dạ.. chúng con tin tuyệt đối. Giờ làm sao hả thầy.
Thầy lôi từ ngăn bàn ra 9 lá bùa..
- bà muốn làm việc lớn phải hi sinh việc nhỏ..cháu lúc nào có cũng có thể được, sự nghiệp gây dựng cả đời không dễ dàng muốn là được..
Bà tròn xoe mắt nhìn thầy:
- dạ thầy chỉ bảo đúng quá ạ..nhưng có nhất thiết là phải đường cùng vậy không.
- này nhớ, nếu chị khôg làm thì đi về đi..
Mai trả vờ:
- mẹ ơi hay là về..
Mai mỉm cười nháy mắt ông thầy bói..
Bà suy nghĩ một hồi, trong tâm bà ghét bỏ Quỳnh nhưng dù sao đứa bé cũng là cháu nội bà..bà xoa xoa đôi bàn tay đắn đo.
Thầy:
- tôi còn nhiệm vụ cứu bao nhiêu người, thời gian đâu để bà nghĩ nhiều thế.
- thầy.. xin thầy chỉ lối khác, như vậy ác quá ạ.
Thầy nhìn bà chăm chú.
- đứa bé đó tôi đoán k nhầm nó cũng chẳng phải máu mủ nhà bà.. cô ta chửa trước đúng không?
Bà giật mình:
- thầy nói sao ạ?k phải cháu tôi..
- thế có đúng là nó chửa trước khôg.
- dạ đúng ạ..
- thôi không bàn cãi gì nhiều.. nhà bà bị cắm sừng trên nóc nhà rồi.
Bà đập mạnh tay xuống bàn, k kìm nổi được cơn giận trong người..
Thầy:
- bà biết vì sao tôi đưa cho bà 9 lá bùa không?
- tại sao ạ?
- tại vì đứa trẻ đó là con gái chứ k phải con trai như bà nghĩ.
Mai nắm lấy tay bà, đôi mắt rưng rưng:
- con xin lỗi, con không ngờ bạn con nó lại ra như vậy..
Bà nheo mắt lại.
- trăm sự nhờ thầy.
Ông gật đầu hướng dẫn bà cách sử dụng..
Mai khoác tay động viên bà rồi đi ra xe Quân đang chờ sẵn ở cổng.
Quân:
- sao rồi? Làm gì mà mặt mẹ tái nhợt thế kia.
- tại mày chứ tại ai, tự nhiên rước con quỷ cái về nhà.
Mai:
- kìa mẹ, mẹ tức giận giờ cũng k giải quyết đc gì.
Quân:
- thế ông đó nói sao?
Mai địng nói thì mẹ Quân ngăn lại.
- không sao..
Quân gật đầu.
- không sao là tốt rồi.
Trở về nhà, tôi đang nấu cơm trong bếp thì thấy hai mẹ con anh ta bước vào với dáng vẻ mệt mỏi..
Mẹ chồng tôi:
- Quỳnh ra đây mẹ bảo..
Tôi muốn tát vào mặt mình để xem là thật hay đang mơ, ngó nhìn trước sau cũng k thấy bố chồng tôi..
- quỳnh.. con điếc à? Ra đây mẹ bảo..
Tôi lững thững bước ra.
- mẹ bảo con.
- ừ.. việc trong nhà cứ để dì ba làm, từ giờ trở đi việc của con là nghỉ ngơi cho ổn định sức khỏe.. gần đây mẹ thấy con hơi mệt.
Quân tròn xoe mắt, miệng nói li ti.
- mẹ đang diễn kịch gì vậy..
Tôi hai bàn tay cấu vào nhau xem có cảm giác gì không..đúng là k phải mơ..
- mẹ nói thật chứ ạ?
Bà mỉm cười:
- lên phòng đi, lát mẹ có cái này muốn tặng con..
Tôi bước lên phòng..
Quân đằng sau:
- mẹ đi về bị ma nhập rồi làm trò gì vậy?
Bà cười nham hiểm
- làm gì kệ tao.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, nó giống như một giấc mơ vậy..chỉ trong chốc lát mẹ chồng tôi đã biến thành một người khác khiến bản thân tôi k kịp thích nghi và đâm lòng sinh chút nghi ngờ...Bà nhẹ nhàng mở cửa phòng, tay cầm một cốc nước có màu đen..tôi giật mình quay lại nhìn, tim đập nhanh hơn bình thường..
Bà cười tươi.
- làm gì cứ làm đi con.. kệ mẹ.
Tôi nhíu mày:
- mẹ..mẹ ksao chứ?
Bà tiến tới năm tay tôi:
- con bất ngờ lắm đúng k? Đến mẹ còn bất ngờ nữa là, mẹ k ngờ mẹ đã có khoảng thời gian tàn ác đến mức vậy..nay mẹ có lên chùa, nghe được thầy tu giảng dạy khiến tâm đ*o mẹ mở mang rất nhiều.. người ta nói 10 năm trước nhìn mẹ ck, 10 năm sau nhìn nàng dâu..nhà mẹ có mỗi mình thằng Quân và cũng chỉ có mình con là con dâu.. giờ k tốt với con mai sau già ốm ai hầu.( vừa nói mắt bà rưng rưng)
Tôi như bị những giọt nước mắt ấy cảm hóa trái tim mình..mọi đau thương trước kia đã nói là quên thì k hoàn toàn quên hẳn..ở đời sống cần biết bao dung cho người muốn hối lỗi, tôi khôg tin nhưng cũng chỉ là tạm tin vì tôi hi vọng những lời nói ấy là thật lòng..tôi rưng rưng nước mắt rồi gật đầu.
- con cảm ơn mẹ, con chỉ mong được vậy thôi..
Bà cười đưa cốc nước trên tay cho tôi.
- à phải, đây là nước thánh do chính tay trụ chì ban, hi vọng con uống để em bé được bình an và mẹ cũng được khỏe mạnh...
Tôi có chút ngờ vực, đây là lần đầu tiên thấy nước này và được uống nước này, tôi nhìn thẳng bà..thầm nghĩ chắc chả có ai nhẫn tâm đi hại cháu mình đâu.
Mẹ chồng tôi:
- nếu con sợ thì tức là k tin mẹ..không sao, để mẹ uống cho đỡ tội..dần dần rồi con tin mẹ và thời gian sẽ làm chứng tất cả..
Lời nói của bà rất chân thành, khi bà quay bước đi, tôi bất ngờ gọi lại..
- con uống ạ..
Bà vội vàng mừng rỡ.
- vậy con uống đi cho mẹ vui..
Tôi nhắm mắt nhắm mũi tu một hơi hết cốc nước..
- khó uống quá mẹ ơi.
- khó quá ăn thêm chút hoa quả đi con..
Nói rồi bà bắt tôi nằm xuống nghỉ ngơi.. một tuần sau đó tôi được sống như một nàng công chúa, hằng ngày từ bữa cơm trong mọi việc của tôi đều chính tay mẹ chồng chuẩn bị và mang lên phòng..nhiều lúc tôi còn k tin vào những việc diễn ra trước mắt, nó giống như một thế giới trong mơ mà trước kia tôi từng mơ ước..tôi mỉm cười cúi xuống xoa bụng..
- liệu có phải là mơ không con trai?
- con ấy, hai hôm nay con hư lắm nhé, mẹ họi chẳng chịu trả lời..
Nói rồi tôi mới chợt nhớ ra, dạo này thằng bé ít đạp hơn hẳn..trong tôi có chút giật mình vội vàng vơ chiếc điện thoại lên mạng tìm hiểu..đọc từng kết quả, chân tay tôi bủn rủn rồi lại tự trấn an bản thân.
- chắc là không sao.. không sao. Mình đâu có dấu hiệu đau bụng hay gì..
Linh cảm của một người mẹ thúc giục tôi tìm đến bệnh viện..tôi vội vàng xuống nhà bắt taxi..
Cô giúp việc:
- trưa rồi cháu còn đi đâu?
- cháu ra ngoài lát thôi ạ.
- không được.
- sao vậy cô?
- mẹ cháu bảo k muốn cho cháu đi đâu.
Tôi cười:
- cháu đi lát sẽ về..
Nói rồi tôi vội bước đi..cách một đoạn đường gần nhà tôi không xa, tôi thấy dáng đằng sau rấy giống chồng tôi và con mai..
Tôi gọi bác tài xế:
- bác ơi, đi chậm giúp cháu đoạn này..
Bác từ từ lái xe chậm lại, tôi cố suy nghĩ cho rằng mình bị hoa mắt..Con mai nó đi du học rồi cơ mà...và đời k như là mơ, điều gì là sự thật mãi mãi vẫn là sự thật không bao giờ thay đổi được..tay tôi bám chặt vào đuôi váy, không muốn khóc cũng chẳng muốn cười..người đang đứng đối diện tôi không ai khác chính là người tôi phải gọi bằng chồng cùng con bạn thân duy nhất của tôi..hai người tay trong tay, trao nhau nụ hôn giữa ban ngày mặc kệ thế gian ra sao..trái tim tôi không đau vì anh ta nhưng nó lại rất đau khi bị chính ng mình tin tưởng phản bội..
Tôi kêu bác tài dừng lại và bước xuống xe như một cái xác không hồn..tôi gào thét như muốn nổ tung cả thế giới.
- hai người đứng lại, đứng lại cho tôi..
Mai và Quân quay lại bất ngờ khi thấy tôi...tôi nhìn xuống chiếc bụng bầu của nó, tôi nhếch môi lên một nụ cười nhạt nhẽo..ngón tay run run chỉ thẳng xuống bụng..
- mày.. mày..
Dường như nó không có chút gì gọi là xấu hổ, nó bám lấy tay Quân rồi cười..
- ồ quỳnh đấy hả?
Quân lảng tránh xỏ tay túi quần quay đi..
- mai.. mày..mày đi nước ngoài cơ mà..
- sao mày ngây thơ quá vậy? Tao nói gì mày cũng tin hả?
Đến lúc này muốn mạnh mẽ cũng chẳng được nữa rồi, đau, rất đau..nước mắt tôi tuôn rơi..
- Tại sao lại là mày hả mai? Tại sao mày lại đối xử với tao thế này?
- mày và tao đều k sai.. cái sai ở đây là tại sao ông trời lại để tao với mày gặp Quân..và sai nữa là để tao yêu Quân.
- mày thôi đổ lỗi tại trời phật gì đó đi..tại vì mày tham lam và đểu giả thì đúng hơn.
Mai tiến tới gần tôi.
- tao tham hay mày tham?
- mày biết tao có bầu với anh ta mà.
Mai chỉ thẳng mặt tôi:
- tao có bầu trước cả mày đấy Quỳnh.
Tôi rơi chiếc điện thoại trên tay xuống đất..
- vậy là hai người đã bắt đầu từ rất lâu??
Tôi chạy ra kéo Quân lại, đôi bàn tay tát mạnh vào mặt hắn, tôi gào thét trong nước mắt..
- mày là thằng khốn, thằng khốn nạn nhất tôi từng gặp..
Quân tức giận hất mạnh tay tôi ra khiến tôi loạng choàng lùi vài bước về đằng sau.
- cô điên đủ chưa?
Mai:
- sớm muộn gì tao với mày cũng phải đối mặt với nhau.. hôm nay gặp cũng là cái duyên..
Tôi bật cười:
- phải.. cái duyên, tao thích cái duyên này lắm..tao sao phải buồn nhỉ, sao phải khóc nhỉ? Đi hết cuộc đời chốt hạ một câu mày vẫn là người đến sau tao dù cho mày có ngủ với anh ta trước cả tao..anh ta chính là hàng tồn thải, là rác rưởi mà tao thải ra.. và mày chính là con đồng nát đi nhặt rác của ng khác..
Mai tiến tới giật tóc tôi, nó tức giận nghiến răng:
- con chó..
Trời thương cho tôi thể hình cao hơn nó, nhanh chóng tôi vặn ngược lại tình thế tát mạnh cho nó hai cái cho tỉnh người..đến nước này đéo phải bạn bè chị em gì hết nữa..tao tốt với mày mày hốt luôn chồng tao..hai con bụng bầu đánh nhau giữa vỉa hè khiến bao người ngoái nhìn.. Quân hắn ta đứng che mặt vì xấu hổ..
Mọi người:
- này hai cô ơi, dừng tay lại nghĩ đến đứa bé.
Tôi tự động buông tay ra..
- động vào mày tao thấy bẩn tay lắm Mai ạ..
Mai cười lớn.
- mày là con ngu và đứa nào ngu mãi mãi chỉ là kẻ thua cuộc..
- mày nghĩ tao thiết đến hắn ta? Mày nghĩ tao cần?
Mọi ng xung quanh xì xào bàn tán, quân chạy nhanh ra chỗ tôi kéo con Mai đi.
- đi thôi, chuyện này tính sau.
Mai hậm hực:
- anh lo cho nó.
- bảo đi có đi không?
Nói rồi anh ta kéo nó vào trong xe, chiếc xe lăn bánh rời khỏi..tôi nhăn mặt ôm bụng gục xuống đất..
mọi người chạy ra:
- cô có sao khôg?
Tôi cười:
- gọi xe giúp cháu tới bệnh viện.. cháu đau bụng quá..
Cô bán hàng nhìn xuống đũng quần tôi hoảng sợ..
- máu.. máu..
- thầy đùa phải không ạ?
Thầy lườm rồi nghiêm giọng nói:
- nếu không tin hai người có thể về, số tiền đặt lễ hai người cũng cầm về luôn đi..họa đến thân nói cho mà tránh còn không tin..
Thầy tức giận đứng lên:
- không tiễn..
Bà vội vàng run run đôi bàn tay chắp vào nhau:
- đừng..xin thầy, chúng tôi sai rồi. Có gì mong thầy cứu giúp và chỉ bảo mở đường lối cho kẻ phàm tục.
Thầy nheo mắt:
- thành tâm chứ?
- dạ, nhất tâm ạ.
- tin chứ?
- dạ.. chúng con tin tuyệt đối. Giờ làm sao hả thầy.
Thầy lôi từ ngăn bàn ra 9 lá bùa..
- bà muốn làm việc lớn phải hi sinh việc nhỏ..cháu lúc nào có cũng có thể được, sự nghiệp gây dựng cả đời không dễ dàng muốn là được..
Bà tròn xoe mắt nhìn thầy:
- dạ thầy chỉ bảo đúng quá ạ..nhưng có nhất thiết là phải đường cùng vậy không.
- này nhớ, nếu chị khôg làm thì đi về đi..
Mai trả vờ:
- mẹ ơi hay là về..
Mai mỉm cười nháy mắt ông thầy bói..
Bà suy nghĩ một hồi, trong tâm bà ghét bỏ Quỳnh nhưng dù sao đứa bé cũng là cháu nội bà..bà xoa xoa đôi bàn tay đắn đo.
Thầy:
- tôi còn nhiệm vụ cứu bao nhiêu người, thời gian đâu để bà nghĩ nhiều thế.
- thầy.. xin thầy chỉ lối khác, như vậy ác quá ạ.
Thầy nhìn bà chăm chú.
- đứa bé đó tôi đoán k nhầm nó cũng chẳng phải máu mủ nhà bà.. cô ta chửa trước đúng không?
Bà giật mình:
- thầy nói sao ạ?k phải cháu tôi..
- thế có đúng là nó chửa trước khôg.
- dạ đúng ạ..
- thôi không bàn cãi gì nhiều.. nhà bà bị cắm sừng trên nóc nhà rồi.
Bà đập mạnh tay xuống bàn, k kìm nổi được cơn giận trong người..
Thầy:
- bà biết vì sao tôi đưa cho bà 9 lá bùa không?
- tại sao ạ?
- tại vì đứa trẻ đó là con gái chứ k phải con trai như bà nghĩ.
Mai nắm lấy tay bà, đôi mắt rưng rưng:
- con xin lỗi, con không ngờ bạn con nó lại ra như vậy..
Bà nheo mắt lại.
- trăm sự nhờ thầy.
Ông gật đầu hướng dẫn bà cách sử dụng..
Mai khoác tay động viên bà rồi đi ra xe Quân đang chờ sẵn ở cổng.
Quân:
- sao rồi? Làm gì mà mặt mẹ tái nhợt thế kia.
- tại mày chứ tại ai, tự nhiên rước con quỷ cái về nhà.
Mai:
- kìa mẹ, mẹ tức giận giờ cũng k giải quyết đc gì.
Quân:
- thế ông đó nói sao?
Mai địng nói thì mẹ Quân ngăn lại.
- không sao..
Quân gật đầu.
- không sao là tốt rồi.
Trở về nhà, tôi đang nấu cơm trong bếp thì thấy hai mẹ con anh ta bước vào với dáng vẻ mệt mỏi..
Mẹ chồng tôi:
- Quỳnh ra đây mẹ bảo..
Tôi muốn tát vào mặt mình để xem là thật hay đang mơ, ngó nhìn trước sau cũng k thấy bố chồng tôi..
- quỳnh.. con điếc à? Ra đây mẹ bảo..
Tôi lững thững bước ra.
- mẹ bảo con.
- ừ.. việc trong nhà cứ để dì ba làm, từ giờ trở đi việc của con là nghỉ ngơi cho ổn định sức khỏe.. gần đây mẹ thấy con hơi mệt.
Quân tròn xoe mắt, miệng nói li ti.
- mẹ đang diễn kịch gì vậy..
Tôi hai bàn tay cấu vào nhau xem có cảm giác gì không..đúng là k phải mơ..
- mẹ nói thật chứ ạ?
Bà mỉm cười:
- lên phòng đi, lát mẹ có cái này muốn tặng con..
Tôi bước lên phòng..
Quân đằng sau:
- mẹ đi về bị ma nhập rồi làm trò gì vậy?
Bà cười nham hiểm
- làm gì kệ tao.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, nó giống như một giấc mơ vậy..chỉ trong chốc lát mẹ chồng tôi đã biến thành một người khác khiến bản thân tôi k kịp thích nghi và đâm lòng sinh chút nghi ngờ...Bà nhẹ nhàng mở cửa phòng, tay cầm một cốc nước có màu đen..tôi giật mình quay lại nhìn, tim đập nhanh hơn bình thường..
Bà cười tươi.
- làm gì cứ làm đi con.. kệ mẹ.
Tôi nhíu mày:
- mẹ..mẹ ksao chứ?
Bà tiến tới năm tay tôi:
- con bất ngờ lắm đúng k? Đến mẹ còn bất ngờ nữa là, mẹ k ngờ mẹ đã có khoảng thời gian tàn ác đến mức vậy..nay mẹ có lên chùa, nghe được thầy tu giảng dạy khiến tâm đ*o mẹ mở mang rất nhiều.. người ta nói 10 năm trước nhìn mẹ ck, 10 năm sau nhìn nàng dâu..nhà mẹ có mỗi mình thằng Quân và cũng chỉ có mình con là con dâu.. giờ k tốt với con mai sau già ốm ai hầu.( vừa nói mắt bà rưng rưng)
Tôi như bị những giọt nước mắt ấy cảm hóa trái tim mình..mọi đau thương trước kia đã nói là quên thì k hoàn toàn quên hẳn..ở đời sống cần biết bao dung cho người muốn hối lỗi, tôi khôg tin nhưng cũng chỉ là tạm tin vì tôi hi vọng những lời nói ấy là thật lòng..tôi rưng rưng nước mắt rồi gật đầu.
- con cảm ơn mẹ, con chỉ mong được vậy thôi..
Bà cười đưa cốc nước trên tay cho tôi.
- à phải, đây là nước thánh do chính tay trụ chì ban, hi vọng con uống để em bé được bình an và mẹ cũng được khỏe mạnh...
Tôi có chút ngờ vực, đây là lần đầu tiên thấy nước này và được uống nước này, tôi nhìn thẳng bà..thầm nghĩ chắc chả có ai nhẫn tâm đi hại cháu mình đâu.
Mẹ chồng tôi:
- nếu con sợ thì tức là k tin mẹ..không sao, để mẹ uống cho đỡ tội..dần dần rồi con tin mẹ và thời gian sẽ làm chứng tất cả..
Lời nói của bà rất chân thành, khi bà quay bước đi, tôi bất ngờ gọi lại..
- con uống ạ..
Bà vội vàng mừng rỡ.
- vậy con uống đi cho mẹ vui..
Tôi nhắm mắt nhắm mũi tu một hơi hết cốc nước..
- khó uống quá mẹ ơi.
- khó quá ăn thêm chút hoa quả đi con..
Nói rồi bà bắt tôi nằm xuống nghỉ ngơi.. một tuần sau đó tôi được sống như một nàng công chúa, hằng ngày từ bữa cơm trong mọi việc của tôi đều chính tay mẹ chồng chuẩn bị và mang lên phòng..nhiều lúc tôi còn k tin vào những việc diễn ra trước mắt, nó giống như một thế giới trong mơ mà trước kia tôi từng mơ ước..tôi mỉm cười cúi xuống xoa bụng..
- liệu có phải là mơ không con trai?
- con ấy, hai hôm nay con hư lắm nhé, mẹ họi chẳng chịu trả lời..
Nói rồi tôi mới chợt nhớ ra, dạo này thằng bé ít đạp hơn hẳn..trong tôi có chút giật mình vội vàng vơ chiếc điện thoại lên mạng tìm hiểu..đọc từng kết quả, chân tay tôi bủn rủn rồi lại tự trấn an bản thân.
- chắc là không sao.. không sao. Mình đâu có dấu hiệu đau bụng hay gì..
Linh cảm của một người mẹ thúc giục tôi tìm đến bệnh viện..tôi vội vàng xuống nhà bắt taxi..
Cô giúp việc:
- trưa rồi cháu còn đi đâu?
- cháu ra ngoài lát thôi ạ.
- không được.
- sao vậy cô?
- mẹ cháu bảo k muốn cho cháu đi đâu.
Tôi cười:
- cháu đi lát sẽ về..
Nói rồi tôi vội bước đi..cách một đoạn đường gần nhà tôi không xa, tôi thấy dáng đằng sau rấy giống chồng tôi và con mai..
Tôi gọi bác tài xế:
- bác ơi, đi chậm giúp cháu đoạn này..
Bác từ từ lái xe chậm lại, tôi cố suy nghĩ cho rằng mình bị hoa mắt..Con mai nó đi du học rồi cơ mà...và đời k như là mơ, điều gì là sự thật mãi mãi vẫn là sự thật không bao giờ thay đổi được..tay tôi bám chặt vào đuôi váy, không muốn khóc cũng chẳng muốn cười..người đang đứng đối diện tôi không ai khác chính là người tôi phải gọi bằng chồng cùng con bạn thân duy nhất của tôi..hai người tay trong tay, trao nhau nụ hôn giữa ban ngày mặc kệ thế gian ra sao..trái tim tôi không đau vì anh ta nhưng nó lại rất đau khi bị chính ng mình tin tưởng phản bội..
Tôi kêu bác tài dừng lại và bước xuống xe như một cái xác không hồn..tôi gào thét như muốn nổ tung cả thế giới.
- hai người đứng lại, đứng lại cho tôi..
Mai và Quân quay lại bất ngờ khi thấy tôi...tôi nhìn xuống chiếc bụng bầu của nó, tôi nhếch môi lên một nụ cười nhạt nhẽo..ngón tay run run chỉ thẳng xuống bụng..
- mày.. mày..
Dường như nó không có chút gì gọi là xấu hổ, nó bám lấy tay Quân rồi cười..
- ồ quỳnh đấy hả?
Quân lảng tránh xỏ tay túi quần quay đi..
- mai.. mày..mày đi nước ngoài cơ mà..
- sao mày ngây thơ quá vậy? Tao nói gì mày cũng tin hả?
Đến lúc này muốn mạnh mẽ cũng chẳng được nữa rồi, đau, rất đau..nước mắt tôi tuôn rơi..
- Tại sao lại là mày hả mai? Tại sao mày lại đối xử với tao thế này?
- mày và tao đều k sai.. cái sai ở đây là tại sao ông trời lại để tao với mày gặp Quân..và sai nữa là để tao yêu Quân.
- mày thôi đổ lỗi tại trời phật gì đó đi..tại vì mày tham lam và đểu giả thì đúng hơn.
Mai tiến tới gần tôi.
- tao tham hay mày tham?
- mày biết tao có bầu với anh ta mà.
Mai chỉ thẳng mặt tôi:
- tao có bầu trước cả mày đấy Quỳnh.
Tôi rơi chiếc điện thoại trên tay xuống đất..
- vậy là hai người đã bắt đầu từ rất lâu??
Tôi chạy ra kéo Quân lại, đôi bàn tay tát mạnh vào mặt hắn, tôi gào thét trong nước mắt..
- mày là thằng khốn, thằng khốn nạn nhất tôi từng gặp..
Quân tức giận hất mạnh tay tôi ra khiến tôi loạng choàng lùi vài bước về đằng sau.
- cô điên đủ chưa?
Mai:
- sớm muộn gì tao với mày cũng phải đối mặt với nhau.. hôm nay gặp cũng là cái duyên..
Tôi bật cười:
- phải.. cái duyên, tao thích cái duyên này lắm..tao sao phải buồn nhỉ, sao phải khóc nhỉ? Đi hết cuộc đời chốt hạ một câu mày vẫn là người đến sau tao dù cho mày có ngủ với anh ta trước cả tao..anh ta chính là hàng tồn thải, là rác rưởi mà tao thải ra.. và mày chính là con đồng nát đi nhặt rác của ng khác..
Mai tiến tới giật tóc tôi, nó tức giận nghiến răng:
- con chó..
Trời thương cho tôi thể hình cao hơn nó, nhanh chóng tôi vặn ngược lại tình thế tát mạnh cho nó hai cái cho tỉnh người..đến nước này đéo phải bạn bè chị em gì hết nữa..tao tốt với mày mày hốt luôn chồng tao..hai con bụng bầu đánh nhau giữa vỉa hè khiến bao người ngoái nhìn.. Quân hắn ta đứng che mặt vì xấu hổ..
Mọi người:
- này hai cô ơi, dừng tay lại nghĩ đến đứa bé.
Tôi tự động buông tay ra..
- động vào mày tao thấy bẩn tay lắm Mai ạ..
Mai cười lớn.
- mày là con ngu và đứa nào ngu mãi mãi chỉ là kẻ thua cuộc..
- mày nghĩ tao thiết đến hắn ta? Mày nghĩ tao cần?
Mọi ng xung quanh xì xào bàn tán, quân chạy nhanh ra chỗ tôi kéo con Mai đi.
- đi thôi, chuyện này tính sau.
Mai hậm hực:
- anh lo cho nó.
- bảo đi có đi không?
Nói rồi anh ta kéo nó vào trong xe, chiếc xe lăn bánh rời khỏi..tôi nhăn mặt ôm bụng gục xuống đất..
mọi người chạy ra:
- cô có sao khôg?
Tôi cười:
- gọi xe giúp cháu tới bệnh viện.. cháu đau bụng quá..
Cô bán hàng nhìn xuống đũng quần tôi hoảng sợ..
- máu.. máu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook