Lúc đăng nhập vào trò chơi đã là ba ngày sau, khi vào trò chơi Hắc Diệu Chi Ngân phát hiện mình đang đứng trong phòng khách của Quang Ảnh Thành, thì ra trong lúc đổi mới, hệ thống đã tự động truyền tống bọn họ từ cửa Thông Thiên Tháp trở về Quang Ảnh Thành.

Một đạo hào quang hiện lên trước mắt, Tịch Diệt cũng đã đăng nhập. “Tịch Diệt, có chỗ nào khó chịu không?” Ai có thể biết sau khi trảm sí sẽ có chuyện gì xảy ra không chứ, tuy không ảnh hưởng tới thân thể ngoài hiện thực, nhưng không có nghĩa nó không ảnh hưởng tới nhân vật trong trò chơi.

Tịch Diệt hoạt động tứ chi, không cảm thấy gì lạ, lập tức thành thật lắc đầu. Trong khi hai người họ nói chuyện, những thành viên khác cũng lần lượt đăng nhập vào trò chơi.

Lần đổi mới này của Lost temple có thể nói là một sự kiện quan trọng, căn cứ theo tư liệu mà phía chính phủ công bố, không chỉ mở ra bản đồ tới Địa Ngục Thâm Uyên, mà còn tăng thêm một số chức nghiệp ẩn tàng. Ngoạn gia nếu đóng đủ một số tiền nhất định thì có thể mở thương điếm, tăng thêm chút sinh ý cho trò chơi. Hơn nữa vì thỏa mãn nhu cầu của ngoạn gia, trò chơi đã tăng thêm một số tiện nghi cho các trang bị, nói cách khác, mỗi người sẽ có hai bộ trang bị, một bộ là trang bị chiến đấu, chính là trang bị mà ngoạn gia đã mặc trước đây, còn bộ kia là trang bị trong sinh hoạt thường, không có thuộc tính chiến đấu gì cả, nhưng độ thoải mái cùng hình thức vượt xa trang bị chiến đấu.

“A Diệu, Tịch Diệt!!! Ta thật sự rất rất rất rất cảm động!!!” Một bóng đen nhào qua, hai người vội vàng quay đầu, lập tức theo bản năng né sang một bên, chỉ thấy nữ mục sư Nhân tộc không chút tao nhã ngã nhào lên mặt đất. Vẹc-xây Hoa Hồng cũng không thèm để ý, nhanh chóng đứng dậy, nắm chặt tay của Quy Vu Tịch Diệt, kích động nói: “Tịch Diệt! Ta thật sự rất sùng bái ngươi! Ta đã xem những bài viết của chính phủ rồi! Thật sự quá tuyệt vời! Ngươi tuyệt đối là tiểu công hạng nhất! Quá cảm động! Vì sao lúc đó ta không ở hiện trường chứ! 555…”

Khóe mắt Quy Vu Tịch Diệt rút gân tại chỗ, tay phải nắm chặt chuôi đao Già Lam Phong Bạo, liều mạng khắc chế xúc động trong lòng dù hiện tại mặt hắn lúc này không có biểu hiện gì.

“Oa! Hoa Hồng chơi ăn gian! Dám chạy tới trước!”

“Đúng đúng! Dám không gọi mọi người cùng tới!” Thanh âm huyên náo dần lại gần, trong nháy mắt phòng khách đã đầy người, tạp âm thất chủy bát thiệt vang lên không dứt. Sắc mặt Quy Vu Tịch Diệt càng ngày càng thối, lập tức bùng nổ, cũng may khi hắn vừa tới giới hạn thì Túy Sát Giang Sơn bên cạnh đã nhanh tay lẹ mắt, mở bảng khống chế, ngoài những thành viên trung tâm của công hội ra thì người khác không được vào, trong nháy mắt, phòng khách đầy người đã bị đuổi hết ra ngoài, mới tránh khỏi một trận huyết án phát sinh.

“Đê tiện!”

“Đúng, ta nguyền rủa ngươi!”

Lập tức Túy Sát Giang Sơn trở thành chỗ bùng nổ của mọi người, Nhất Quỷ Tha Đao đứng gần cửa nhất trước những ánh mắt như đao của các đồng nghiệp nữ mà sợ hãi đóng cửa lại. Mọi người đã ngồi xuống lúc này mới liếc nhìn nhau, thở ra một hơi thật dài – thế giới này cuối cùng đã thanh tĩnh…

“Xem ra mọi người đều biết những đổi mới của lần này.” Túy Sát Giang Sơn trừng mắt với Vẹc-xây Hoa Hồng cùng Quốc Sĩ Vô Song đang ghé vào nhau nói khẽ gì đó, thanh thanh giọng tiếp tục nói: “Mọi người có ý gì không?”

“Đương nhiên là phải xông vào Địa Ngục Thâm Uyên rồi!” Phù Tô cười nhạt, “Lần đổi mới này tăng thêm rất nhiều thứ, những nhiệm vụ ẩn tàng có lẽ cũng tăng không ít, thực đáng đi xem.”

“Đi thì chắc chắn đi, ta đoán ý của Giang Sơn chính là hỏi mọi người có muốn gia tăng thực lực của mình rồi mới lên đường hay không.” Phi Long Tại Thiên nói.

“Quả thật, lần đi Thông Thiên Tháp này khiến mọi người rất chật vật.” Thương Lãng cũng gật đầu, ở cùng một đoạn thời gian đã bồi dưỡng ra một loại ăn ý đặc biệt giữa hắn, Túy Sát Giang Sơn và còn có cả Phi Long Tại Thiên, ba người cơ hồ đều có cùng suy nghĩ và hiểu ý của nhau.

“A!!!” Một tiếng hét thảm đánh gảy cuộc nói chuyện của mọi người, Ám Đồng sắc mặt tái nhợt chỉ vào bảng thuộc tính của mình, lắp bắp: “Kỹ… kỹ năng của ta đều bị xám hết…”

Kỹ năng biến thành màu xám, chính là biểu hiện không thể sử dụng, trước đây khi Già Lam Phong Bạo của Quy Vu Tịch Diệt chưa khôi phục hình thái hoàn toàn, kỹ năng thứ hai cũng là màu xám không thể sử dụng. Mọi người nghe vậy đều kinh hãi, mở bảng thuộc tính của mình ra xem, vừa thấy thì ai cũng thở dài, không chỉ mình Ám Đồng, tất cả kỹ năng của mọi người đều biến thành màu xám.

“Ta lại không có biến hóa gì.” Phi Long Tại Thiên nhìn bảng thuộc tính của mình, tất cả đều bình thường.

“Ta cũng vậy.” Hắc Diệu Chi Ngân tiếp lời.

“Của ta cũng thế.” Kỹ năng của Vẹc-xây Hoa Hồng cùng Cực Đoan Phân Tử cũng không có biến hóa, Sa Mạc Chi Ưng không nói gì, nhưng cũng theo đó mà gật đầu.

“Nói cách khác –” Hoàn Mỹ Phong Bạo sờ cằm, nhíu mày nói: “Ngoài Phi Long và A Diệu sờ hữu thuộc tính hắc ám cùng những người đã chết trước khi lên tầng cao nhất của Thông Thiên Tháp ra, thì kỹ năng của người còn lại đều bị phong ấn?”

“Chủng tộc và chức nghiệp của ta đều bị bỏ trống.” Quy Vu Tịch Diệt lại nhìn bảng thuộc tính của mình, hai hàng ban đầu viết chủng tộc và chức nghiệp đều trở thành khoảng trắng.

“Xem ra hành trình đến Địa Ngục Thâm Uyên lần này, chúng ta muốn không đi cũng phải đi.” Nhìn chằm chằm bảng kỹ năng màu xám của mình, Lục Đạo Luân Hồi cười khổ nói. Ban đầu Túy Sát Giang Sơn còn lo lắng bọn hắn không đủ thực lực để xông vào Địa Ngục Thâm Uyên, hiện tại đa số đều bị phong ấn kỹ năng, các chiêu thức biến thành vật làm cảnh. Độ khó của nhiệm vụ lại tăng cao! Manh mối chính của nhiệm vụ trong Lost temple sao biến thái thế này? Bây giờ bọn hắn sao có thể bình tĩnh mà đối phó đây?

“Đi thì đi.” Túy Sát Giang Sơn gật đầu, độ khó của nhiệm vụ trong trò chơi có tỷ lệ với phần thưởng, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu mà họ chịu đựng đủ loại ngược mà hệ thống ban cho “A Diệu, phải nhờ ngươi chuẩn bị vật liệu rồi. Tiền thì cứ lấy của công hội.”

“Không thành vấn đề.”

Túy Sát Giang Sơn gật đầu, lại nhìn về phía Cực Đoan Phân Tử cùng Vẹc-xây Hoa Hồng, “Nhiệm vụ lần này hai người các ngươi không được tham gia.”

“Cái gì?”

“Vì sao chứ lão đại?” Hai người trừng to mắt.

“Trước không nói các ngươi không bị gì, đi cũng phí công, huống chi hệ thống vừa đổi mới, chúng ta là công hội duy nhất kiến tạo được thành thị, có rất nhiều chuyện cần phải làm, nên cần có người ở lại chủ trì đại cục.”

“Đáng giận! Ta rất muốn đi!” Cực Đoan Phân Tử đấm một đấm lên bàn, không cam lòng nói.

“Ngươi cũng không cần đi.” Phi Long Tại Thiên phất phất tay với Sa Mạc Chi Ưng, đối phương không tiếng động gật đầu.

“Phù Tô, ngươi hãy bàn với Sa Mạc một chút, hoặc ba ngày này ngươi cũng nên nghiên cứu hệ thống thương điếm mà đầu não vừa đổi mới ra?” Túy Sát Giang Sơn nhìn Phù Tô, rồi quay sang nói với Sa Mạc Chi Ưng: “Hệ thống thương điếm trong thành giao cho ngươi, Hoa Hồng và Cực Đoan không đủ cẩn thận, ngươi hãy giúp họ chú ý.”

Sa Mạc Chi Ưng sửng sốt một chút, chưa phản ứng kịp. Chuyện quan trọng thế mà lại dễ dàng giao cho mình như vậy? Mặc dù giữa Long Chiến Tứ Dã và Thí Thần có quan hệ minh hữu, nhưng vẫn không phải là một chỉnh thể, giao tài chính vào tay một ngoại nhân, Túy Sát Giang Sơn thật sự tin tưởng hay chỉ để thử mình?

“Ngươi học hỏi Phù Tô nhiều một chút, hiện tại kinh tế trong thành đều do Phù Tô quản lí, hắn không có ở đây ngươi cũng đừng làm phức tạp lên, nếu không mấy vạn người trong thành chúng ta sẽ phải ăn không khí.” Phi Long Tại Thiên chớp chớp mắt với Sa Mạc Chi Ưng, ý bảo đối phương đừng suy nghĩ nhiều nữa, từ lúc sơ kiến Quang Ảnh Thành, bọn hắn đã giao toàn bộ tài sản công hội cho Phù Tô quản lí, mà Phù Tô cũng không làm bọn hắn thất vọng.

Thế giới trong Lost temple không quá khác biệt với thế giới hiện thực, người có thể ở trong thế giới này thành lập một thế lực hùng mạnh thuộc về mình đương nhiên không phải là người đơn giản, nghi nhân bất dụng dụng nhân bất nghi, đạo lý này bọn hắn ai cũng đều rõ ràng.

“Đúng rồi, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, chúng ta đi Địa Ngục Thâm Uyên bằng cách nào.” Thương Lãng trầm mặc nửa ngày đưa ra một vấn đề thiết thực. Nếu thực lực của nhóm người bọn hắn cường hãn thì không nói, nhưng hiện tại kỹ năng đều bị phong ấn, biến thành những con gà trụi lông trói gà cũng không chặt, không cần nói sau khi vào được Địa Ngục Thâm Uyên sẽ thế nào, chỉ cần những quái vật gặp trên đường đi thôi cũng rất khó đối phó rồi.

“Để hội viên của công hội hộ tống một đoạn?” Quốc Sĩ Vô Song đưa chủ ý.

“Không ổn, hiện tại vừa đổi mới, trong thành cần nhiều nhân thủ, người cấp bậc thấp không thể trợ giúp, người cấp bậc cao lại không thể ra thành.” Lục Đạo Luân Hồi lắc đầu thở dài, từ nãy đến giờ hắn luôn lo lắng về vấn đề này, “Hơn nữa chúng ta làm thế sẽ rất phô trương, không phải ý chính là muốn cho người khác biết, mọi người đã mất đi sức chiến đấu hay sao, tin tức này mà truyền ra, chắc chắn sẽ khiến các hội viên của thành hoang mang.”

“Làm vậy đúng là không ổn.” Phù Tô vẫn luôn ngồi nghe mọi người thảo luận lúc này lộ ra nụ cười hằng ngày của mình: “Ta có một ý, chúng ta hãy phân tán ra, hai ba người một tổ, sẽ gặp lại nhau dưới chân núi.”

“Nhưng chúng ta đều không có lực công kích!” Nhất Quỷ Tha Đao gấp gáp nói.

“Mặc dù kỹ năng của chúng ta bị phong ấn. Nhưng công kích thông thường lại không có vấn đề.” Phù Tô chà xát ngón tay, rút mạnh pháp trượng ra đâm về phía Nhất Quỷ Tha Đao, người đứng bên kia không đề phòng bị đâm một cái, trên đầu hiện lên hàng chữ HP -100. “Chính là vậy, ngoài những người thuộc chức nghiệp pháp sư như chúng ta hơi bất lợi ra, những chức nghiệp cận chiến khác khi đối phó với các quái bậc thấp cũng không thành vấn đề, hơn nữa lực công kích thấp có thể giả dạng thành các ngoạn gia cấp thấp, không khiến người khác chú ý.”

Mọi người nghe xong lời của Phù Tô, thương hại nhìn qua đầu của Nhất Quỷ Tha Đao. Lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.

“Người khác thì không sao, nhưng còn hai người bọn họ thật sự rất bắt mắt, muốn giấu cũng không giấu được đúng không?” Ám Đồng chỉ chỉ Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt, với tần số tuyên truyền bên phía chính phủ, hai người kia đã đạt đến trình độ nổi tiếng.

Phù Tô nhíu mày, hắn tất nhiên đã nghĩ đến chuyện này, nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết.

“Thật ra cũng không khó.” Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt vẫn luôn im lặng nói “Hiện tại không phải có thêm trang bị sinh hoạt hay sao? Hai người họ chỉ cần thay trang bị sinh hoạt, tháo mặt nạ thì có lẽ sẽ không ai nhận ra đúng chứ?”

Ý kiến này rất đơn giản, cũng rất hiệu quả, nhưng điều khiến mọi người nghĩ đến đầu tiên chính là, mặt nạ như thứ sinh trưởng trên người cả hai vậy, rất ít người thấy qua gương mặt thật của bọn hắn, cho nên ngay cả Phù Tô người nhiều mưu trí cũng chưa từng nghĩ đến việc đơn giản như thế.

“Vậy, OK, mọi người chuẩn bị, ba ngày sau xuất phát rồi gặp lại dưới chân núi.”

>>Hết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương