Sau khi nghỉ ngơi một chút, mọi người lại tiếp tục lên đường, sao dù cũng sẽ chịu ảnh hưởng, có nghỉ ngơi cũng vô ích.

Không muốn nhìn thấy Hắc Diệu Chi Ngân vất vả bước lên từng bậc thang, Quy Vu Tịch Diệt bỏ qua kháng nghị của đối phương, một tay ôm hắn vào lòng. Nhưng khi nhìn thấy hai tinh linh Lục Đạo Luân Hồi cùng Ám Đồng chịu ảnh hưởng ít, một trái một phải đỡ lấy Phi Long Tại Thiên, hắn cũng không còn cự tuyệt ý tốt của Quy Vu Tịch Diệt nữa.

Như con đà điểu vùi đầu vào vai đối phương, Hắc Diệu Chi Ngân chỉ đành âm thầm cảm thấy may mắn, may là đối phương không dùng tư thế ôm công chúa mà ôm mình, nếu không hắn ngay cả việc chết trên bậc thang cũng có…

“Các ngươi là nhóm phàm nhân đầu tiên vào được thánh vực của ta, thật không đơn giản.” Ảnh hưởng trên người bỗng biến mất vô tung, mọi người tựa như những người sắp chết khát lại gặp được nguồn nước, như tê liệt mà ngã xuống mặt đất.

Thở dốc trong chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy một vương tọa ở bậc thang cao nhất lớn nhất, hai bên là hai hàng thiên sứ, còn chỗ vương tọa có một lão nhân mặc trường bào bạch sắc đang ngồi, tay cầm quyền trượng tia chớp.

“Vì sự chấp nhất và dũng cảm của các ngươi, ta sẽ ban thưởng cho các ngươi.”

Xú lão đầu, thưởng thì thưởng đi còn nói nói gì nữa, cố ý muốn làm cho bọn ta sống lại hay sao? Mọi người gắt gao trừng mắt vị thiên sứ đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa, trong lòng không hẹn thầm mắng.

“Chỉ cần các ngươi đắm mình trong thánh quang này, thì các ngươi sẽ trở thành người đại diện cho thần linh dưới trần gian…” Vung lên quyền trượng hình tia chớp, một quang mang hoàng sắc bao phủ xuống dưới, mọi người lập tức cảm thấy mệt mỏi lúc nãy biến thành hư không. Chỉ về phía Quy Vu Tịch Diệt đứng trong đội ngũ: “Mà ngươi, hài tử của ta, sẽ nhận được vinh quang lớn hơn nữa.”

Quy Vu Tịch Diệt lo lắng nhìn người trong lòng, một khắc ảnh hưởng được giải trừ kia hắn đã thở ra một hơi, nhưng lúc nãy khi mũi nhọn quang mang bắn xuống, tình huống của người trong lòng lại không xong. Đột nhiên nhớ đến lời mà Lộ Đức Duy Hi đã từng nói, Hắc Diệu Chi Ngân là Ma tộc, pháp thuật hệ quang minh đối với hắn như độc dược. Ngẩng đầu nhìn Phi Long Tại Thiên, quả nhiên sắc mặt của hắn càng thêm đau đớn, nếu không có Lục Đạo Luân Hồi và Ám Đồng giúp đỡ thì e rằng lúc này thích khách hắn đã ngã xuống đất.

Người trên vương tọa cũng thấy được thần sắc của Quy Vu Tịch Diệt, mắt dời đến người trong lòng hắn, tạm dừng một chút, lập tức mở miệng tức giận nói: “Hài tử của ta sao ngươi lại làm bạn với loại Ma tộc thấp hèn này?”

Lời vừa nói ra, mọi người đang đứng xung quanh Quy Vu Tịch Diệt lập tức tránh ra, độ ấm trong bán kính ba mét bắt đầu giảm xuống.

“Tẩy sạch dơ bẩn trong thuần khiết, diệt trừ tà ác trong thâm tâm, ta sẽ cho các ngươi vinh quang lớn hơn nữa!”

“Ta phải đi.” Quy Vu Tịch Diệt gật đầu với Phù Tô, ôm Hắc Diệu Chi Ngân xoay người rời khỏi, lúc nãy hắn đã thử, hồi thành trục không có hiệu quả khi ở đây, bằng không hắn đã sớm bóp nát nó để hồi thành.

“Đừng lại! Ngươi đã sa đọa rồi sao? Hay nên nói do Ma tộc này đã khiến ngươi sa đọa?” Một đạo thánh quang đánh xuống, Quy Vu Tịch Diệt dùng thân mình bảo vệ thật tốt cho người trong lòng, miễn cưỡng tiếp nhận một kích kia. Tuy rằng công kích này thuộc quang minh hệ, nên sẽ có suy yếu, nhưng nó vẫn khiến hắn cơ hồ sắp hóa thành bạch quang. Quản Sát Bất Quản Mai nhanh nhẹn giúp hắn thêm đầy cây máu đã sắp cạn, rồi bất lực nhìn thoáng qua Phi Long Tại Thiên, tình hình lúc này của lão đại nhà mình cũng không tốt hơn Hắc Diệu Chi Ngân được bao nhiêu, hắn cùng Tiềm Long Tại Uyên liếc mắt nhìn nhau đều thấy trong mắt đối phương có chút do dự – loại phần thưởng dùng mạng của đồng bạn mình để đổi lấy này, bọn hắn không cần!

“Nếu mang hắn rời đi thì ngươi sẽ sa đọa.” Nhận lấy một kích trầm trọng kia, cho dù đã được thêm đầy máu, nhưng thân thể vẫn có chút suy yếu, đôi mắt màu lam của Quy Vu Tịch Diệt khinh thường nhìn lướt qua thần minh đang ngồi trên vương tọa, cười lạnh: “Sa đọa thì sao chứ?”

“Nếu đây là lựa chọn của ngươi, thì ta cũng không thủ hạ lưu tình nữa.” Khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ biểu tình của thần minh, nhưng thanh âm đã lạnh đến tận xương, quyền trượng thật lớn chỉ về phía hai người Hắc Diệu và Phi Long Tại Thiên: “Chặt bỏ đầu của hai tên vong linh này, hoặc lựa chọn phản bội thần minh?”

“Chặt đầu của ngươi thì có!” Tiềm Long Tại Uyên căm giận nói, đồng thời Phong Tiếu Sa cũng tiến lên đỡ lấy người lão đại nhà mình, đi xuống dưới các bậc thang.

“Nếu đã như thế, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”

“Ngươi! Ngươi có biết thiên sứ sa đọa sẽ chịu hình phạt thế nào không?” Thiên sứ đứng bên cạnh vương tọa lo lắng nói: “Trảm sí!!!” (Chặt cánh)

Trảm sí!!! Trảm sí!!! Trảm sí!!!

Tiếng tim đập mạnh của mọi người quanh quẩn trong không gian, câu nói đó như một cây búa, từng chút từng chút bổ lên tim bọn hắn.

Ra lệnh một tiếng, hai thiên sứ bước xuống bậc thang, một người trong đó cầm một lưỡi đao thật lớn, thật lạnh lẽo, lóe ra quang mang khiến tim kẻ khác phải đập nhanh.

Một cây vũ tiễn cắm trước mặt Quy Vu Tịch Diệt cùng Hắc Diệu Chi Ngân, khởi động lên một vách tường phòng hộ nho nhỏ. Trường cung trên tay Lục Đạo Luân Hồi vẫn chưa được thu hồi, hắn lấy thêm một cây vũ tiễn nữa nhắm vào hai thiên sứ đang đi về phía bọn hắn.

“Nhàm chán!” Liếc mắt nhìn hai thiên sứ đang bay về phía bọn hắn, Quy Vu Tịch Diệt hừ một tiếng, đôi cánh màu trắng sau lưng dang rộng, giây tiếp theo rút ra Già Lam Phong Bạo, tạo một đường cong trong không trung, lấy một tốc độ khó có thể nhìn kịp, dưới những ánh mắt chăm chú đến mở trừng của mọi người, chặt xuống đôi cánh trên lưng mình.

Cho dù đau đớn trong trò chơi đã được giảm xuống 30% nhưng loại đau đớn tựa như bị chặt tứ chi này không phải một người bình thường có thể chịu được. Chỉ thấy một mảnh màu đỏ mạnh phun ra, nhiễm thấu cả cái áo choàng màu xám, chảy dọc theo khinh giáp màu đen rồi nhỏ từng giọt lên bậc thang cẩm thạch màu trắng.

“Tịch Diệt…” Hắc Diệu Chi Ngân mấp máy môi, trong nháy mắt cảm thấy mờ mịt, gần như quên mất cả nói chuyện, đây là một trò chơi không sai, nhưng phần tình cảm này lại là thật.

Hắn, là vì mình nên làm như thế sao? Không chút do dự, nâng tay chặt đứt đôi cánh tượng trưng cho thân phận thiên sứ của mình?

Chiếc nhẫn trên tay đột nhiên bay ra ngoài, giây tiếp theo Abaddon phóng người khỏi pháp trận, trường thương sắc bén đâm xuyên qua người của một tên thiên sứ. Mũi thương nhỏ máu chỉ về phía thần minh đang ngồi phía xa xa: “Hắn đã trảm sí, không còn là thần dân của ngươi nữa, mà những phàm nhân còn lại, ý chí của họ quyết định họ sẽ thuộc về phe nào!”

“A… Abaddon…” Hắc Diệu Chi Ngân không dám tin nhìn đọa thiên sứ xuất hiện lần thứ hai, nhẫn triệu hồi kia không phải cần có thời gian làm lạnh hay sao? Thế nào lại có thể dùng nhanh như vậy?

“Ngươi có thể xem đây là việc cần thiết của nhiệm vụ này.” Thân thể kiệt sức được một đôi tay hữu lực đỡ lấy, tiếng nói ôn nhu vang lên bên tai, y phục màu thủy lam xuất hiện trước mặt – không phải Bá Luân Tư thì là ai?

“Hắn đã đọa thiên, ta phụng mệnh của Lucifer đại nhân đến đón thần dân của ngài.” Bốn đôi cánh màu đen hình thành thế đối lập với cả không gian tràn ngập màu trắng, cùng với vũng máu màu đỏ nổi bật trên mặt đất, làm người khác không thể nhìn gần. Abaddon một tay ôm Quy Vu Tịch Diệt vì mất quá nhiều máu mà mệt mỏi ngồi trên mặt đất, mũi thương trên tay chỉ xuống, khắc ra một pháp trận truyền tống hình sao sáu cánh trên mặt đất.

Hào quang hiện lên, bọn họ đã đứng bên ngoài Thông Thiên Tháp, Hắc Diệu Chi Ngân lập tức thoát khỏi tay Bá Luân Tư, chạy đến bên cạnh Quy Vu Tịch Diệt, việc đầu tiên là lấy dược thủy ra không chút do dự rót hết cho đối phương, sau đó lại lần lượt sử dụng trì dũ thuật.

Lo lắng hết nửa ngày, sắc mặt trắng bệch của Quy Vu Tịch Diệt mới dịu được đôi chút, Hắc Diệu Chi Ngân còn chưa kịp thở ra, thì đã nghe thấy thanh âm của hệ thống nêu lên: “Ngoạn gia Thiên Sứ tộc Quy Vu Tịch Diệt đọa thiên, mở ra một nội dung mới ‘Địa Ngục Thâm Uyên’, hệ thống phải tiến hành đổi mới, thỉnh các ngoạn gia trong vòng mười phút logout, dự tính đổi mới trong vòng ba ngày.”

“Đây chẳng lẽ là nhiệm vụ bắt buộc?” Cầm lấy tấm áo choàng loang lỗ máu của Quy Vu Tịch Diệt. Hắc Diệu Chi Ngân phẫn nộ nhìn Abaddon – nếu đây là do trò chơi an bài, vậy cũng thật quá gây sức ép cho người khác!

“Chính xác mà nói đây là lựa chọn của hắn.” Người mở miệng là Bá Luân Tư: “Nhiệm vụ này nghiên khắc mà nói có ba hướng phát triển, nếu trong đội ngũ không có bộ tộc hắc ám, vậy cả đoàn sẽ nhận được sự chúc phúc của thần minh rồi trở thành người đại diện dưới trần gian, mở ra một nội dung mới. Nếu bọn họ lựa chọn việc giết chết thành viên vong linh kia, sẽ nhận được sự tha thứ của thần minh, nhiệm vụ cũng có thể chấm dứt. Mà hắn lại tự nguyện lựa chọn đọa thiên, cuối cùng mở ra nội dung ‘Địa Ngục Thâm Uyên’.”

“Được rồi, các ngươi cũng nên logout?” Abaddon không nhìn Hắc Diệu Chi Ngân, ngược lại tiến về phía Quy Vu Tịch Diệt, “Tiểu tử, ngươi rất không tồi, lúc ta muốn đọa thiên cũng không dứt khoát như ngươi, ta cùng Lucifer đại nhân chờ ngươi ở Địa Ngục Thâm Uyên.”

Quy Vu Tịch Diệt gật đầu với Abaddon, rồi lại ôm Hắc Diệu Chi Ngân vào lòng, nhỏ giọng nói câu gì đó bên tai hắn, chỉ thấy bóng dáng Hắc Diệu Chi Ngân lập tức mờ đi, trực tiếp logout. Khóe miệng Quy Vu Tịch Diệt gợi lên rồi cũng theo đó mà logout.

>>Hết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương