Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi
-
Chương 10
Tần Lý cúp máy sau đó nhìn di động thất thần.
Trên màn hình là một loại App đặt câu hỏi, hắn gửi câu hỏi ẩn danh, làm sao để xác định bầu bạn vẫn còn yêu mình như trước.
Cư dân mạng gợi ý một phương pháp là tạm thời rời xa nhau, hơn nữa phải tạo ra một ít trắc trở nho nhỏ trong sinh hoạt khiến tình cảm hai bên mưa dầm thấm lâu.*
⌕ Giải thích
Kết hợp với tình huống thực tế, Tần Lý quyết định thay đổi một thói quen trước tiên, đó chính là tiệc từ thiện buổi tối.
Ở cửa hàng thiết kế C ngày hôm đó, Trình Mộc Quân hiếm hoi mất không chế khiến Tần Lý nhìn ra con người thật bị che giấu của cậu.
Trình Mộc Quân rất hoàn hảo, chu đáo đến độ gần như là bạn đời lý tưởng trong lòng mọi người.
Hai ba năm đầu bên nhau hắn cũng cảm thấy như vậy rất tốt, đỡ phải lo, lúc sau hắn lại nhận ra có điều không đúng.
Đây không phải là hình thức bình thường để ở chung với người yêu, Tần Lý vẫn luôn có ý thay đổi nhưng lúc nào cũng bị cậu nhẹ nhàng bâng quơ mà bỏ qua.
Trong lòng hắn sầu lo rồi lại không biết làm thế nào cho phải.
Mãi đến tận bây giờ Tần Lý mới có thể nhìn thấy ánh rạng đông thật sự, mặc dù quá trình này làm cảm xúc của hắn phập phồng kịch liệt nhưng hắn vẫn miễn cưỡng chịu đựng được.
Tần Lý đứng dậy, vào phòng chứa quần áo đứng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn một bộ tây trang màu xám bạc.
Bộ Trình Mộc Quân chọn bị làm dơ, hắn đã nhờ nhân viên đưa một bộ kiểu tương tự từ cửa hàng khác sang.
Sau khi Tần Lý chuẩn bị xong hắn đi xuống lầu, vừa đến lầu hai cửa phòng gần cầu thang đột nhiên bật mở, Tống Cảnh Thần đi ra. Trình Mộc Quân ngẩng đầu, thuận tay đẩy mắt kính: “Ừm, chủ tịch Tần có việc tư.”
Anh nhíu mày, lúc nhìn thấy Tần Lý vẻ mặt như thấy được cứu tinh: “A, Tiểu Lý, tớ nhờ cậu một chuyện được không?” Hệ thống vứt ra ba chữ: “Xin làm người.”
Tần Lý dừng lại hỏi: “Có chuyện gì?” Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Hợp tình hợp lý, không chê vào đâu được.
Tống Cảnh Thần móc di động ra, click mở một bài báo vừa được đăng trên tài khoản tạp chí: “Tớ vừa mới thấy, tiệc từ thiện tối nay có… di vật của ba tớ.” Trong bức ảnh là một chiếc đồng hồ cổ, lúc trước gia đình Tống Cảnh Thần xảy ra chuyện mẹ anh phải bán hết mấy đồ vật quý giá trong nhà đi để gom góp tiền. Mỗi lần nhìn sẽ lộ ra biểu cảm mất mát gãi đúng chỗ ngứa.
Anh bấm ngón tay dừng trên một tấm hình. Tống Cảnh Thần chớp mắt, thấy Tần Lý thật sự không có phản ứng bèn khẽ cắn môi tiếp tục nói: “Tiểu Lý, tớ… trên người tớ không có đủ tiền, cậu có thể giúp tớ lấy trước không, sau này tớ góp đủ sẽ trả lại cậu.”
Trong bức ảnh là một chiếc đồng hồ cổ, lúc trước gia đình Tống Cảnh Thần xảy ra chuyện mẹ anh phải bán hết mấy đồ vật quý giá trong nhà đi để gom góp tiền, cái đồng hồ cổ xa xỉ này chính là một trong số đó. Đáp án ba phải cái nào cũng được, lại chừa đủ mặt mũi cho Tần Lý.
Tống Cảnh Thần hơi nôn nóng ngẩng đầu nói: “Lần này tớ trở về có một phần nguyên nhân là muốn thu hồi di vật của ba, hiện tại nhận thiệp mời cũng không còn kịp rồi, cậu có thể dẫn tớ theo không?”
Tần Lý chần chờ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”Hắn thấy Trình Mộc Quân ảm đạm bèn vô thức nói: “Cậu đừng hiểu lầm, chuyện là như vầy, vật phẩm đấu giá số 15 hôm nay là… di vật của ba Cảnh Thần.”
Ba của Tống Cảnh Thần đã từng chăm sóc và giúp đỡ hắn rất nhiều, về tình về lý hắn đều không thể từ chối yêu cầu này của Tống Cảnh Thần. Anh ta biết quan hệ giữa Tần Lý và Trình Mộc Quân.
Sau tiệc xã giao lần nọ chủ tịch Tiền có trở lại nhặt di động bị rơi, vừa lúc bắt gặp Tần Lý uống say quấn lấy Trình Mộc Quân hôn môi.
***
Trình Mộc Quân quay đầu nhìn thấy Tần Lý.
Lúc Trình Mộc Quân và Du Thiếu Ninh ngồi xuống, người chung bàn hay người ngồi bàn bên cạnh đều nghi hoặc nhìn sang.
Dù sao thì hầu như danh sách mời mỗi năm đều cố định, người ngồi chung bàn cũng toàn là người quen. Tần Lý ứng phó vài câu, lại nói với Trình Mộc Quân: “Dựa theo kế hoạch ban đầu.”
Mấy năm qua Tần Lý và Trình Mộc Quân trở thành cộng sự chưa từng thay đổi, bỗng nhiên hôm nay lại thay người đương nhiên sẽ khiến người khác tò mò ghé mắt.
Chẳng qua những người ở đây đều là người danh giá, không đến mức hỏi ra ngay tại chỗ. Nói xong xoay người liền đi, Trình Mộc Quân chẳng kịp hỏi gì nhiều.
Cậu nhìn theo bóng lưng Tần Lý sau đó cúi đầu nhìn điện thoại.
Trình Mộc Quân mỉm cười gật đầu chào hỏi tất cả người quen, nhìn không ra bất luận chỗ nào để ý trong lòng.
Sau khi hàn huyên qua đi, cậu cúi đầu nhìn mục lục đấu giá hôm nay, trong lòng nghĩ hay là đợi lát nữa thương lượng với Tần Lý một chút, trước khi xác định đấu giá món đồ thì do cậu dùng danh công ty hay vẫn là do Tần Lý dùng danh nghĩa cá nhân đấu giá. Trình Mộc Quân ngẩng đầu, thấy Du Thiếu Ninh đang lo lắng nhìn mình: “Không có gì.”
Cãi nhau là cãi nhau, công việc là công việc, một ngày còn ở cương vị thì đương nhiên Trình Mộc Quân sẽ làm thật tốt. Trình Mộc Quân: “Vậy giờ Tần Lý nói chuyện vay tiền là sao? Vung tiền như rác biến thành vay tiền, tôi đúng là nhìn lầm người rồi, keo kiệt cỡ đó thì không theo đuổi được người ta đâu!”
“Trợ lý Trình, sao hôm nay chủ tịch Tần không đến?” Sau khi hàn huyên qua đi, cậu cúi đầu nhìn mục lục đấu giá hôm nay, trong lòng nghĩ hay là đợi lát nữa thương lượng với Tần Lý một chút.
Ngồi bên trái Trình Mộc Quân là Tiền Đổng của Vạn Di, anh ta có một chút giao tình riêng với Trình Mộc Quân, thừa dịp chưa bắt đầu bèn hỏi một câu nhằm thỏa mãn lòng hiếu kỳ.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu, thuận tay đẩy mắt kính: “Ừm, chủ tịch Tần có việc tư.” Anh ta liếc nhìn Tần Lý ngồi xuống bàn cách vách mấy lần, lại nhìn Trình Mộc Quân mấy lần, kề sát tai Trình Mộc Quân thấp giọng hỏi: “Trợ lý Trình, cậu đây là… chia tay với chủ tịch Tần?”
Giọng nói vừa mới dứt chủ tịch Tiền liền dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía sau cậu, còn có chút ý tứ sâu xa: “À, việc tư nha.” Chẳng qua những người ở đây đều là người danh giá, không đến mức hỏi ra ngay tại chỗ.
Trình Mộc Quân quay đầu nhìn lại, thấy Tần Lý đi đến từ lối vào bèn hiểu rõ vẻ mặt kỳ quái của chủ tịch Tiền từ đâu mà ra. “Tình cảm riêng tư của trợ lý Trình không cần chủ tịch Tiền nhọc lòng lo lắng.” Một âm thanh lãnh đạm từ phía sau hai người truyền đến.
Tần Lý đương nhiên không đến một mình, bên cạnh còn có Tống Cảnh Thần đi theo.
Cả một bàn người quay đầu nhìn qua, thấy Tần Lý dẫn theo một gương mặt xa lạ xuất hiện đều có chút tò mò. Trình Mộc Quân thấy Du Thiếu Ninh có chút xấu hổ, dựa theo hình tượng trợ lý hoàn mỹ nói tiếp giúp Du Thiếu Ninh rất tự nhiên: “Chủ tịch Tần, là tôi mời giám đốc Du đến đây, bỏ trống ghế rất khó coi.”
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Mọi người đều là người danh giá, cho dù tò mò chuyện của người khác cũng sẽ không bàn tán tại chỗ.
Hơn nữa Trình Mộc Quân trong mắt người ngoài đơn thuần chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới với Tần Lý. Hôn nhân đồng giới ở thế giới này là hợp pháp, mặc dù vẫn là một thiểu số nhỏ nhưng các gia đình khai sáng nhìn chung cũng không phản đối.
Ngoại trừ chủ tịch Tiền. Nói xong hắn lại lần nữa nhìn về phía Du Thiếu Ninh: “Cậu tới làm gì?”
Anh ta biết quan hệ giữa Tần Lý và Trình Mộc Quân.
Sau tiệc xã giao lần nọ chủ tịch Tiền có trở lại nhặt di động bị rơi, vừa lúc bắt gặp Tần Lý uống say quấn lấy Trình Mộc Quân hôn môi. Trình Mộc Quân rất chuyên nghiệp, cậu chỉ tùy miệng nói thôi, vẻ mặt không có biến hóa gì, việc công xử theo phép công mà ứng phó: “Cảm ơn chủ tịch Tiền đã yêu thích, tạm thời tôi chuẩn bị tập trung chạy đua sự nghiệp.”
Chủ tịch Tiền là người kín miệng, mấy năm qua cũng không truyền việc này ra ngoài. Ngồi bên trái Trình Mộc Quân là chủ tịch Tiền của Vạn Di, anh ta có một chút giao tình riêng với Trình Mộc Quân, thừa dịp chưa bắt đầu bèn hỏi một câu nhằm thỏa mãn lòng hiếu kỳ. Trình Mộc Quân ngồi ở bàn bên cạnh đang đắm chìm vào vai diễn, lâu lâu lại lén nhìn về phía Tần Lý và Tống Cảnh Thần dường như rất thân mật bên kia một cái.
Anh ta liếc nhìn Tần Lý ngồi xuống bàn cách vách mấy lần, lại nhìn Trình Mộc Quân mấy lần, vẫn không thể ức chế bản năng hiếu kỳ của nhân loại, kề sát tai Trình Mộc Quân thấp giọng hỏi: “Trợ lý Trình, cậu đây là… chia tay với chủ tịch Tần?” Chủ tịch Tiền đúng là rất thưởng thức Trình Mộc Quân, anh nghĩ nếu cháu trai mới tốt nghiệp trở về của mình có thể bắt được Trình Mộc Quân thì tốt, có một trợ lý năng lực làm việc siêu quần như vậy bên cạnh chắc chắn như hổ mọc thêm cánh.
Khóe mắt Trình Mộc Quân liếc thấy Du Thiếu Ninh đang nhìn mình bèn không phủ nhận: “Ừm, cũng gần giống vậy.”
Đáp án ba phải cái nào cũng được, lại chừa đủ mặt mũi cho Tần Lý.
Dù sao nếu chưa chia tay mà đã truyền ra tai tiếng với người khác cũng không tốt lắm. Du Thiếu Ninh đang chuẩn bị trả lời, ánh mặt vừa đối diện với Tần Lý đã bị hoảng sợ, hắn cảm thấy như một giây nữa mình sẽ bị đấm vào mặt: “… À, cái này…”
Chủ tịch Tiền có được đáp án nên không tiếp tục truy hỏi nữa, giơ tay vỗ vai Trình Mộc Quân an ủi: “Người hiện đại hợp hợp tan tan là chuyện bình thường, trợ lý Trình ưu tú vậy mà, tôi có một đứa cháu trai mới từ nước ngoài về, cũng thích đồng tính, ngoại hình cũng sáng sủa lắm, hay là ngày mai các cậu cùng nhau ăn một bữa cơm đi?”
Hôn nhân đồng giới ở thế giới này là hợp pháp, mặc dù vẫn là một thiểu số nhỏ nhưng các gia đình khai sáng nhìn chung cũng không phản đối.
Trình Mộc Quân: “Hệ thống, thật ra tôi có hơi động lòng, không biết cháu trai của anh ta trông thế nào nhỉ? Nhìn ngoại hình của chủ tịch Tiền xem ra gien nhà anh ta hẳn là không tệ.”
Hệ thống vứt ra ba chữ: “Làm người đi.”
Trình Mộc Quân rất chuyên nghiệp, cậu chỉ tùy miệng nói thôi, vẻ mặt không có biến hóa gì, việc công xử theo phép công mà ứng phó: “Cảm ơn chủ tịch Tiền đã yêu thích, tạm thời tôi chuẩn bị tập trung chạy đua sự nghiệp.” Mấy năm qua Tần Lý và Trình Mộc Quân trở thành cộng sự chưa từng thay đổi, bỗng nhiên hôm nay lại thay người đương nhiên sẽ khiến người khác tò mò ghé mắt.
“Thật đáng tiếc.
Nếu không tôi cho cậu xem ảnh chụp trước, cậu nhìn thử xem có hợp mắt hay không…” Trình Mộc Quân mỉm cười gật đầu chào hỏi tất cả người quen, nhìn không ra bất luận chỗ nào để ý trong lòng.
Chủ tịch Tiền đúng là rất thưởng thức Trình Mộc Quân, anh nghĩ nếu cháu trai mới tốt nghiệp trở về của mình có thể bắt được Trình Mộc Quân thì tốt, có một trợ lý năng lực làm việc siêu quần như vậy bên cạnh chắc chắn như hổ mọc thêm cánh.
“Tình cảm riêng tư của trợ lý Trình không cần chủ tịch Tiền nhọc lòng lo lắng.” Một âm thanh lãnh đạm từ phía sau hai người truyền đến. Trình Mộc Quân quay đầu nhìn lại, thấy Tần Lý đi đến từ lối vào bèn hiểu rõ vẻ mặt kỳ quái của chủ tịch Tiền từ đâu mà ra.
Trình Mộc Quân quay đầu nhìn thấy Tần Lý. Du Thiếu Ninh: “Tôi, tôi vừa nãy vô tình nhìn vào điện thoại của cậu, Tần Lý có phải nói muốn vay tiền cho Cảnh Thần không?”
Chủ tịch Tiền có hơi xấu hổ, anh đứng dậy bắt tay chào hỏi: “Chủ tịch Tần, đã lâu không gặp, ngày mai cùng ăn một bữa cơm chứ?” Bạn bè nhiều năm như vậy, trợ giúp sự nghiệp đối phương cao thêm một bước là hợp lý hợp tình, người trẻ tuổi mà, vẫn nên tới địa phương gian khổ phấn đấu một phen…
Tần Lý ứng phó vài câu, lại nói với Trình Mộc Quân: “Dựa theo kế hoạch ban đầu.”
Nói xong hắn lại lần nữa nhìn về phía Du Thiếu Ninh: “Cậu tới làm gì?”
Du Thiếu Ninh đang chuẩn bị trả lời, ánh mặt vừa đối diện với Tần Lý đã bị hoảng sợ, hắn cảm thấy như một giây nữa mình sẽ bị đấm vào mặt: “… À, cái này…” Tần Lý không nhìn di động mà suy nghĩ trong lòng, chi nhánh công ty phía bên Tây Bắc đang trong giai đoạn hình thành, có lẽ có thể suy xét để Du Thiếu Ninh qua đó làm tổng giám đốc.
Trình Mộc Quân thấy Du Thiếu Ninh có chút xấu hổ, dựa theo hình tượng trợ lý hoàn mỹ nói tiếp giúp Du Thiếu Ninh rất tự nhiên: “Chủ tịch Tần, là tôi mời giám đốc Du đến đây, bỏ trống ghế rất khó coi.” Anh bấm ngón tay dừng trên một tấm hình.
Hợp tình hợp lý, không chê vào đâu được. Nhưng Tần Lý không cảm thấy như vậy, hắn lạnh lùng liếc Du Thiếu Ninh rồi lại nhìn Trình Mộc Quân: “Nhớ chú ý di động, cuộc đấu giá sắp bắt đầu rồi, đừng phân tâm.”
Nhưng Tần Lý không cảm thấy như vậy, hắn lạnh lùng liếc Du Thiếu Ninh rồi lại nhìn Trình Mộc Quân: “Nhớ chú ý di động, cuộc đấu giá sắp bắt đầu rồi, đừng phân tâm.”
Nói xong xoay người liền đi, Trình Mộc Quân chẳng kịp hỏi gì nhiều.
Cậu nhìn theo bóng lưng Tần Lý sau đó cúi đầu nhìn điện thoại. Du Thiếu Ninh choáng váng, dùng sức vỗ mạnh vào đầu mình, lâm vào trạng thái tự hoài nghi.
Vài phút trước cậu có nhắn tin hỏi Tần Lý liệu lát nữa có làm theo kế hoạch hay không nhưng đối phương không trả lời.
Kết quả lại bỏ công đi tới đây chỉ vì nói mấy câu đó? “Thật đáng tiếc.
Nếu không tôi cho cậu xem ảnh chụp trước, cậu nhìn thử xem có hợp mắt hay không…”
Thật không thể hiểu được. Lúc Trình Mộc Quân và Du Thiếu Ninh ngồi xuống, người chung bàn hay người ngồi bàn bên cạnh đều nghi hoặc nhìn sang.
Dù sao thì hầu như danh sách mời mỗi năm đều cố định, người ngồi chung bàn cũng toàn là người quen.
Quy trình tổ chức tiệc từ thiện buổi tối hầu như giống mọi năm, cho các công ty làm các cử chỉ nhiệt tình từ thiện, sau đó phát biểu khai mạc tiệc chiêu đãi và đấu giá.
Trình Mộc Quân thất thần, trong đầu câu được câu không nói chuyện phiếm cùng hệ thống. Tần Lý vẫn luôn nhìn sang Trình Mộc Quân ở bàn bên kia, tâm trạng rất tệ.
Trong mắt Tần Lý hắn và Trình Mộc Quân là quan hệ bạn đời ổn định.
Chẳng bao lâu đấu giá đã qua được một nửa.
Món đồ đấu giá kế tiếp là một chiếc đồng hồ cổ, kiểu dáng rất cổ điển, giá khởi điểm là hai triệu NDT.
Trình Mộc Quân không có hứng thú với những thứ này nên nhìn thoáng qua rồi không quan tâm.
Bên kia Tống Cảnh Thần lại lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, hoàn toàn không ngờ tới giá khởi điểm lại đắt như vậy.
Anh nhìn về phía Tần Lý thấy đối phương đang nhìn di động chằm chằm, dường như không chú ý đang đấu giá cái gì. Chủ tịch Tiền có được đáp án nên không tiếp tục truy hỏi nữa, giơ tay vỗ vai Trình Mộc Quân an ủi.
“Tiểu Lý, không ngờ khi đó chiếc đồng hồ được bán với giá chỉ vài trăm nghìn, bây giờ giá khởi điểm lại lên tận hai triệu.”
Tần Lý ngẩng đầu nhìn lướt qua máy tính bảng trên bàn mới nhận ra đồ đấu giá tiếp theo là di vật của ba Tống Cảnh Thần: “Ừm, kiểu đồng này gần đây rất được ưa chuộng, giá khởi điểm này cũng bình thường.”
Trừ cái này ra hắn chẳng bày tỏ vấn đề nào khác. Trình Mộc Quân: “… Cho dù có xem bao nhiêu lần tôi đều cảm thấy kịch bản của mấy người rất máu chó buồn nôn.”
Tống Cảnh Thần chớp mắt, thấy Tần Lý thật sự không có phản ứng bèn khẽ cắn môi tiếp tục nói: “Tiểu Lý, tớ… trên người tớ không có đủ tiền, cậu có thể giúp tớ lấy trước không, sau này tớ góp đủ sẽ trả lại cậu.”
Tần Lý lại không trực tiếp đồng ý: “Chờ một chút.”
Trình Mộc Quân ngồi ở bàn bên cạnh đang đắm chìm vào vai diễn, lâu lâu lại lén nhìn về phía Tần Lý và Tống Cảnh Thần dường như rất thân mật bên kia một cái. Không phải chứ? Tống Cảnh Thần tìm anh vay tiền anh hỏi tôi làm gì? Trình Mộc Quân chả hiểu kiểu gì: “Hệ thống, cậu lôi kịch bản ra cho tôi xác nhận một chút.”
Mỗi lần nhìn sẽ lộ ra biểu cảm mất mát gãi đúng chỗ ngứa. Chẳng bao lâu đấu giá đã qua được một nửa.
Di động đột nhiên vang lên.
Trình Mộc Quân cầm lấy điện thoại, vừa nhìn tin nhắn bên trên đã sửng sốt. Mọi người đều là người danh giá, cho dù tò mò chuyện của người khác cũng sẽ không bàn tán tại chỗ.
Hơn nữa Trình Mộc Quân trong mắt người ngoài đơn thuần chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới với Tần Lý.
[Tần Lý: Tống Cảnh Thần tìm tôi vay tiền, có thể muốn khoảng 3 triệu, có được không?]
Không phải chứ? Tống Cảnh Thần tìm anh vay tiền anh hỏi tôi làm gì? Trình Mộc Quân chả hiểu kiểu gì: “Hệ thống, cậu lôi kịch bản ra cho tôi xác nhận một chút.”
Hệ thống: “Được rồi.” Trình Mộc Quân bỗng nhiên cười cười: “Anh đang an ủi tôi sao?”
Nội dung trọng tâm được đánh dấu, viết rất rõ ràng: [Tần Lý ở tiệc từ thiện buổi tối vì để bạch nguyệt quang vui vẻ mà vung tiền như rác, khiến toàn hội trường khiếp sợ, hơn nữa cũng khiến Trình Mộc Quân ý thức được mình chỉ là một tên tạm bợ đáng buồn…]
Trình Mộc Quân: “… Cho dù có xem bao nhiêu lần tôi đều cảm thấy kịch bản của mấy người rất máu chó buồn nôn.” Trừ cái này ra hắn chẳng bày tỏ vấn đề nào khác.
Hệ thống: “Hừ, không máu chó thì làm sao độ tình kiếp được.”
Trình Mộc Quân: “Vậy giờ Tần Lý nói chuyện vay tiền là sao? Vung tiền như rác biến thành vay tiền, tôi đúng là nhìn lầm người rồi, keo kiệt cỡ đó thì không theo đuổi được người ta đâu!”
“Tiểu Lý, không ngờ khi đó chiếc đồng hồ được bán với giá chỉ vài trăm nghìn, bây giờ giá khởi điểm lại lên tận hai triệu.”
Ở chung nhiều năm thế mà Trình Mộc Quân không phát hiện ra vấn đề này, chủ yếu là vì cậu phụ trách xử lý ăn, mặc, ở, đi lại của Tần Lý, chi phí sinh hoạt của hai người dùng chung với nhau, cũng không có cảm giác nghi thức gì lúc mua quà cho nhau.
Giọng nói vừa mới dứt chủ tịch Tiền liền dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía sau cậu, còn có chút ý tứ sâu xa: “À, việc tư nha.”
Bây giờ xem ra vấn đề rất lớn.
Hệ thống cười lạnh: “Ha, tốt hơn hết là hỏi cậu đã làm gì trước.”
Trình Mộc Quân im lặng, lát sau nặn ra một câu: “Cậu nói xem vay tiền có tính là vung tiền như rác không, tôi cảm thấy có.”
Hệ thống đã tự kỷ: “Cậu vui là được, dù gì cũng chỉ là lại làm chó liếm thêm mấy năm.”
“……”
“Trợ lý Trình, cậu sao vậy?” Trình Mộc Quân cầm lấy điện thoại, vừa nhìn tin nhắn bên trên đã sửng sốt.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu, thấy Du Thiếu Ninh đang lo lắng nhìn mình: “Không có gì.” Kết quả như nhau, quá trình không quan trọng.
Nghĩ đến đây Trình Mộc Quân cầm lấy điện thoại nhắn lại mấy chữ.
Du Thiếu Ninh: “Tôi, tôi vừa nãy vô tình nhìn vào điện thoại của cậu, Tần Lý có phải nói muốn vay tiền cho Cảnh Thần không?”
Hắn đương nhiên không cho rằng Tần Lý nghiêm túc, chỉ cảm thấy có lẽ không muốn để Trình Mộc Quân đa tâm nên mới dùng cách nói vay tiền.
Trình Mộc Quân hẳn là cũng ý thức được nên vẻ mặt mới trầm xuống.
Hắn thấy Trình Mộc Quân ảm đạm bèn vô thức nói: “Cậu đừng hiểu lầm, chuyện là như vầy, vật phẩm đấu giá số 15 hôm nay là… di vật của ba Cảnh Thần, ba của cậu ấy trước kia rất chăm sóc cho Tần Lý, Tần Lý mới có thể mượn một số tiền lớn như vậy…”
Trình Mộc Quân bỗng nhiên cười cười: “Anh đang an ủi tôi sao?” Cãi nhau là cãi nhau, công việc là công việc, một ngày còn ở cương vị thì đương nhiên Trình Mộc Quân sẽ làm thật tốt.
“Hả?”
“Anh không sợ anh an ủi như vậy tôi sẽ càng không muốn từ bỏ ý định sao?” Thật không thể hiểu được.
Du Thiếu Ninh choáng váng, dùng sức vỗ mạnh vào đầu mình, lâm vào trạng thái tự hoài nghi.
Nhìn bộ dạng ngu ngốc của Du Thiếu Ninh Trình Mộc Quân cảm thấy rất thú vị.
Ngoài ra cậu đã khẳng định không cần biết là vay tiền hay sao, vật phẩm số 15 này chắc chắn phải mua.
Kết quả như nhau, quá trình không quan trọng.
Nghĩ đến đây Trình Mộc Quân cầm lấy điện thoại nhắn lại mấy chữ.
“Ngài muốn là được.”
Chỉ mấy từ quái gở lại mịt mờ, khá phù hợp với hình tượng tự ti ghen tuông của Trình Mộc Quân. Quy trình tổ chức tiệc từ thiện buổi tối hầu như giống mọi năm, cho các công ty làm các cử chỉ nhiệt tình từ thiện, sau đó phát biểu khai mạc tiệc chiêu đãi và đấu giá.
Trình Mộc Quân thất thần, trong đầu câu được câu không nói chuyện phiếm cùng hệ thống.
Tần Lý vẫn luôn nhìn sang Trình Mộc Quân ở bàn bên kia, tâm trạng rất tệ.
Trong mắt Tần Lý hắn và Trình Mộc Quân là quan hệ bầu bạn ổn định, muốn cho vay một khoản tiền lớn như vậy đương nhiên phải hỏi ý kiến của đối phương.
Không nghĩ tới sau khi Trình Mộc Quân nhìn thấy tin nhắn lại châu đầu ghé tai một phen với Du Thiếu Ninh xong mới bắt đầu hồi âm.
Tần Lý không nhìn di động mà suy nghĩ trong lòng, chi nhánh công ty phía bên Tây Bắc đang trong giai đoạn hình thành, có lẽ có thể suy xét để Du Thiếu Ninh qua đó làm tổng giám đốc.
Bạn bè nhiều năm như vậy, hắn trợ giúp sự nghiệp đối phương lên cao một bước là hợp lý hợp tình, người trẻ tuổi mà, vẫn nên tới địa phương gian khổ phấn đấu một phen…
“Tiểu Lý, thế nào?” Tống Cảnh Thần mở miệng hỏi.
Mắt thấy bán đấu giá sắp bắt đầu rồi mà Tần Lý lại không nói gì, anh không thể không mặt dày hỏi lại lần nữa.
Tần Lý hồi thần, nhìn điện thoại sau đó thuận miệng đáp: “Ừ, được.”
Cứ quyết định vậy đi, chi nhánh công ty Tây Bắc..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook