Lớp Vỏ Bọc
-
Chương 18
-------------
Đến nhà cậu, Mạnh Chiêu giơ tay gõ cửa, là Mạnh Nhã Thù đứng lên mở cửa, Mạnh Nhã Thù để mặt mộc, uể oải bảo: “Sao giờ anh mới về? Em sắp chết đói rồi, ăn cơm sau tám giờ béo lắm đó biết không?”
Mợ Tống Ninh đứng dậy đến phòng bếp: “Tiểu Mạnh về rồi, mợ đi bưng cơm.”
Mạnh Chiêu đổi dép lê ở cửa, “Mọi người vẫn chưa ăn? Bảo mọi người đừng chờ con rồi mà?”
“Địa vị anh cao như vậy sao có thể không đợi anh.” Mặc dù ngoài miệng Mạnh Nhã Thù oán trách, nhưng thoạt nhìn vẻ mặt rất vui, “Mau lên mau lên, mẹ em làm cá ngon như thế sao anh không vội tí nào hả?”
Mạnh Tường Vũ ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem TV thấy Mạnh Chiêu trở về cũng đứng lên: “Đừng phàn nàn anh con nữa, anh con bận rộn công việc.”
“Biết rồi ạ.” Mạnh Nhã Thù đi đến phòng bếp bưng cơm giúp Tống Ninh, “Người bận rộn.”
Tống Ninh làm cá đúng là rất tuyệt, một con cá chép to kho gần như không đựng hết trong một cái đĩa 14 in, bên trên bỏ hành thái xanh biếc, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn.
“Vụ án của Chu Diễn sao rồi anh?” Mạnh Nhã Thù vừa chọc vào bát cơm vừa hỏi, “Tại sao bảo mẫu kia muốn giết anh ta nhỉ, rốt cuộc anh ta có đầu têu trong vụ bạo lực học đường kia không?”
Mạnh Chiêu rửa tay ngồi xuống, anh còn chưa chưa lên tiếng, Mạnh Tường Vũ ở bên cạnh đã mở miệng: “Anh con có thể tiết lộ nội tình của vụ án cho con à?”
Mạnh Nhã Thù và một miếng cơm to vào trong miệng, nói không rõ ràng: “Con tò mò.”
Mạnh Tường Vũ hỏi tiếp Mạnh Chiêu công việc mấy ngày nay rất bận phải không, lại bảo anh nhất định phải chú ý an toàn, Mạnh Chiêu đang ăn cơm nên gật đầu đáp lời.
Mẹ của Mạnh Chiêu – Mạnh Tịnh năm đó là cảnh sát, khi Mạnh Chiêu mười tuổi đã hi sinh vì nhiệm vụ, nguyên nhân chính là như thế. Năm đó Mạnh Chiêu muốn đăng ký đại học công an, Mạnh Tường Vũ nói gì cũng không đồng ý, sau đó vẫn là Mạnh Chiêu vụng trộm sửa lại nguyện vọng, sau đó được trúng tuyển trước, Mạnh Tường Vũ mới biết chuyện này. Nhưng chuyện đã thành, ông cũng không tiện nói gì nữa.
Chỉ vì cái chết của chị gái, từ đầu đến cuối Mạnh Tường Vũ không yên lòng về Mạnh Chiêu lắm, miễn là có cơ hội ngồi ăn cơm cùng nhau, ông sẽ không quên dặn đi dặn lại Mạnh Chiêu phải chú ý an toàn.
Ăn cơm xong, Mạnh Chiêu đứng lên muốn rửa bát giúp lại bị Tống Ninh đẩy ra khỏi phòng bếp, Mạnh Nhã Thù cũng bị đẩy ra.
Mạnh Nhã Thù lấy xylitol ra chia cho mỗi người hai viên, lúc chia cho Mạnh Chiêu, Mạnh Chiêu hỏi cô: “Quyển sổ anh cho em hồi cấp ba đã vứt chưa?”
“Dạ?” Mạnh Nhã Thù không mấy để bụng về chuyện tài liệu học tập này, “Em quên lâu rồi.”
“Chưa vứt,” Mạnh Tường Vũ nói, “Cất hết trong ngăn tủ dưới giường Tiểu Thù, sách giáo khoa và tài liệu của hai anh em con, cậu chưa vứt cái nào cả.”
“Tiểu Thù tìm quyển sổ kia cho anh.” Mạnh Chiêu nói với Mạnh Nhã Thù.
Mạnh Nhã Thù đã nằm trên ghế sofa, dép lê cởi một chiếc, còn một chiếc vẫn vắt vẻo trên mũi chân, “Em không đi, anh tự đi đi.”
“Đi mau lên.” Mạnh Chiêu dùng điệu bộ của đội phó. Từ sau khi Mạnh Nhã Thù xảy ra chuyện kia, anh chưa bao giờ bước một bước vào phòng Mạnh Nhã Thù nữa.
“Mau đi tìm giúp anh con xem.” Mạnh Tường Vũ cũng phụ họa bên cạnh.
“Mọi người phiền quá.” Mạnh Nhã Thù cực chẳng đã đứng dậy khỏi sofa, đẩy cửa vào phòng mình, rồi mới bắt đầu lục tung tìm kiếm.
Mười mấy phút sau, Mạnh Nhã Thù cầm quyển vở kia đi ra, đưa cho Mạnh Chiêu sau đó cô đặt mông ngồi xuống sofa: “Anh đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, còn cần vở này làm gì? Bây giờ sách giáo khoa cấp ba sửa đổi hết rồi.”
“Có chút việc.” Mạnh Chiêu nói rồi mở vở ra, bên trong toàn là nét chữ của Lục Thời Sâm.
Nét chữ cao gầy hơi ngoáy, lộ ra sự ngạo mạn không còn che giấu và hững hờ.
So sánh với quyển vở này, nét chữ trên phần sắp xếp manh mối kia viết ngay ngắn và nghiêm túc hơn. Có điều, tuy thái độ của người viết chữ hơi kém, nhưng không hề nghi ngờ, hai nét chữ này đều do Lục Thời Sâm Viết.
Lại trò chuyện với Mạnh Tường Vũ vài câu, thời gian không còn sớm, Mạnh Chiêu đứng dậy chào hỏi rời đi.
“Tiểu Thù tiễn anh con.” Mạnh Tường Vũ gọi Mạnh Nhã Thù.
Lần này Mạnh Nhã Thù cũng không phàn nàn nữa, đứng dậy đến chỗ đổi giày trước cửa, Tống Ninh từ phòng bếp đi ra, cầm một túi rác đưa cho Mạnh Nhã Thù: “Tiện thể vứt rác luôn.”
“Để con.” Mạnh Chiêu duỗi tay muốn nhận lấy.
Tống Ninh không cho: “Đừng đừng, để Tiểu Thù làm, con còn lái xe, dính tay không dễ rửa. Trên đường lái chậm thôi.”
Mạnh Nhã Thù rách xác xuống lầu với Mạnh Chiêu: “Gần đây anh có xem mắt nữa không?”
“Không, sao vậy?”
“À không sao, quan tâm anh thôi.” Mạnh Nhược Thù cười hì hì. Thật ra cô đang thám thính tình báo cho cô bạn Từ Yến cũng chính là con gái cục trưởng Từ, nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng.
Đi xuống một tầng nữa, Mạnh Nhã Thù lại hỏi: “Nhìn anh như có tâm sự vậy?”
“Không có tâm sự là tên ngốc.” Mạnh Chiêu liếc nhìn cô một cái.
Mạnh Nhã Thù tự động nghĩ là mình: “Này sao anh lại chửi người?” Rồi nhanh chóng nghĩ đến sứ mệnh chuyến này của mình, cô không ngừng cố gắng nói, “Anh có tâm sự gì thì nói với em, em là blogger làm đẹp kiêm tình cảm có hai triệu fans lận, gì cũng biết.”
“À, lại thêm fan rồi?” Nghe ra ý tứ nói gần nói xa lên mặt của Mạnh Nhã Thù, Mạnh Chiêu khen ngợi tượng trưng cho cô.
Mạnh Nhã Thù học mỹ thuật, hai năm trước nhờ lượt nhấp vào một video bắt chước trang điểm tăng cao, từ đây bước lên con đường blogger làm đẹp. Cô gái còn trẻ tuổi, đã thực hiện được tự do kinh tế rồi.
Tạm thời Mạnh Chiêu không có ý định nói với cô về chuyện của Lục Thời Sâm, nhưng anh đột nhiên cảm thấy góc nhìn phái nữ của Mạnh Nhã thù có lẽ có thể phát huy tác dụng. Phân tích tính tình ra bài không theo lẽ thường của Lục Thời Sâm rốt cuộc là như thế nào.
“Em nói xem,” Mạnh Chiêu đứng bên cạnh xe mình, bước chân dừng lại, “Nếu có một người thế này, bình thường thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng, như con ma-nơ-canh, thỉnh thoảng còn rất thiếu đòn, trong mười câu nói có chín câu chọc giận em, nhưng sau lưng lại làm một hai chuyện rất có tình người, suy cho cùng người này đang nghĩ gì?”
Mạnh Nhã Thì thốt ra: “Chắc chắn người này thích anh!” Cô tự giác bắt lấy trọng điểm nói chuyện tối nay, lập tức hùa theo, “Cô gái nhà ai mà ngang tàng thế, ngay cả anh cũng dám chọc giận.”
Mạnh Chiêu một lời khó nói hết nhìn cô: “Người đó là nam.”
Mạnh Nhã Thù hít vào một hơi: “Anh lại còn nam nữ ăn sạch!”
Mạnh Chiêu hoàn toàn cạn lời, anh không nên thử bảo Mạnh Nhã thù phân tích Lục Thời Sâm.
Thấy vẻ mặt Mạnh Chiêu bất lực nhìn mình, Mạnh Nhã Thù bình phục cảm xúc, trở nên đứng đắn: “Có có một khả năng.”
“Ừ?”
Mạnh Nhã Thù làm như có thật: “Anh ta đang pua[1] anh.”
[1]
Mạnh Chiêu: “… Mau về nhà đi.”
Đuổi Mạnh Nhã Thù đi, lại đưa mắt nhìn cô vứt rác xong đi về hành lang, lúc này Mạnh Chiêu mới mở cửa lên xe.
Lái xe về nhà, Mạnh Chiêu tắm rửa xong, nhìn quyển vở mở ra kia và phần sắp xếp manh mối bên cạnh.
Một phần viết ngoáy, một phần ngay ngắn. Con người Lục Thời Sâm đúng là khiến người ta không nhìn thấu.
Mạnh Chiêu cầm lấy quyển vở kia, bên trên ghi những loại đề khác nhau và cách giải tối ưu của mỗi đề.
Mạnh Chiêu nhớ, lúc đó sau khi Lục Thời Sâm rời khỏi phòng học, thật ra anh muốn hất cả chồng sách kia vào trong rác phía sau. Nhưng nữ sinh ngồi trước lúc này quay đầu lại, lấy quyển vở trên cùng của Lục Thời Sâm lật xem: “Có thể cho mình mượn xem không? Mình xem xong sẽ trả lại cho cậu.”
“Không cần trả cho tôi.” Khi đó Mạnh Chiêu nói vậy.
Tuy nói như thế, mấy ngày sau, nữ sinh ngồi trước vẫn trả quyển vở kia lại cho Mạnh Chiêu, mà đến lúc đó, lửa giận trong lòng Mạnh Chiêu đã tiêu tan gần như hết rồi.
“Vở ghi này thần kỳ quá, học thần không hổ là học thần,” Nữ sinh kia nhỏ giọng, bí ẩn nói với anh, “Đừng cho người khác mượn xem nhé.”
Thật sự thần kỳ đến vậy? Mạnh Chiêu vốn định tiện tay vứt quyển vở kia, nhưng mấy câu nói đó khiến anh thay đổi ý kiến.
Anh nhìn quyển vở bìa đen yên tĩnh, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt kiêu ngạo của Lục Thời Sâm.
Lục Thời Sâm đã ra nước ngoài rồi, từ nay về sau trong cuộc đời này họ cũng sẽ không có cơ hội gặp nhau, đơn phương kết thù với hắn có ý nghĩa gì? Mạnh Chiêu tự nhủ như vậy.
Bị xem thành chó hoang thì xem thành chó hoang đi, chẳng lẽ chó hoang không có quyền lợi đấu tranh sống tiếp à? Anh vốn không cần phải coi trọng một con chó dại đã biến mất khỏi thế giới của anh.
Mạnh Chiêu nghĩ vậy, mang niềm tin “Muốn luyện công này trước phải tự cung”[2] mở quyển vở ghi của Lục Thời Sâm ra.
[2]
Khoan hãy nói, như nữ sinh bàn trước nói, quyển vở này của Lục Thời Sâm thật sự rất thần kỳ. So với giáo viên toán gặp đề nào giảng đề đó, phương pháp giảng bài kiểu thiếu cái nhìn tổng thể chỉ dành cho học sinh xuất sắc, thì Lục Thời Sâm sắp xếp ra các đề thi đại học này, càng nhằm vào học sinh dốt có nền tảng yếu kém như Mạnh Chiêu hơn.
Chưa kể cách giải của Lục Thời Sâm cho rất nhiều đề còn ngắn gọn và tài tình hơn giáo viên toán.
Thế là, trong khoảng thời gian tiếp theo của lớp mười hai, quyển vở này đã giúp Mạnh Chiêu rất nhiều. Không chỉ giúp anh vượt qua cái hố toán học này mà còn giúp anh dư thừa tinh lực để chú ý môn khác.
Sau đó nữa, anh lại cho Mạnh Nhã Thù quyển vở ghi này, khiến Mạnh Nhã Thù thành công từ một học tra thuần chủng sau đó vượt qua điểm đợt hai của học sinh nghệ thuật, cũng xem như lập công lớn.
Cũng vì nguyên nhân này, mười hai năm sau lần thứ hai gặp được Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu cũng nhận ra, mình lại có phần miễn dịch với câu “Chó hoang” của hắn.
Mạnh Chiêu liếc nhìn quyển vở của Lục Thời Sâm, anh phát hiện giống như quyển nhật ký của Chu Diễn. Trang tiêu trong của quyển vở này cũng gấp vào chỗ ngăn kép, nhưng năm đó anh chưa bao giờ nghĩ đến việc rút ra nhìn xem.
Có thể cũng ghi nội dung không? Mạnh Chiêu rút tờ giấy kia ra khỏi chỗ ngăn kép.
Tuy rằng chỉ là một suy nghĩ phút chốc, nhưng khi nhìn thấy bên trên thật sự có chữ, Mạnh Chiêu vẫn hơi giật mình.
Dưới góc phải của tờ giấy giấu bên trong chỗ ngăn kép viết — “Hãy cố gắng trở thành người lớn tốt.”
Nét bút của câu nói này ngay ngắn hơn trong sổ, giống những chữ viết trên tờ giấy ghi manh mối kia hơn.
Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm dòng chữ kia nghĩ, đây là Lục Thời Sâm mà anh biết hả?
Lúc chìm vào giấc ngủ hình như bên ngoài có mưa, thật ra thời học sinh Mạnh Chiêu rất thích trời mưa. Nhưng trong mấy năm làm cảnh sát hình sự, anh gặp đêm mưa sẽ hơi mắc bệnh nghề nghiệp, cứ cảm thấy phần tử phạm tội sẽ vụng trộm phạm tội trong buổi đêm dễ dàng che giấu tội ác này.
Đêm nay anh gần như không có cách nào ngủ ngon, lúc thì mơ thấy Chu Diễn uống say chân nam đá chân chiêu đi trong tiểu khu cũ kỹ kia, lúc lại mơ thấy Triệu Vân Hoa đạp hụt một bước ngã xuống lầu, lúc lại mơ thấy Lục Thời Sâm hồi cấp ba cúi người hỏi bên tai anh có biết “Đồ bố thí” là gì không.
Cho đến khi bầu trời bên ngoài trở nên lờ mờ, có dấu hiệu sắp sáng lên, anh mới chính thức ngủ thiếp đi.
Lần này anh mơ thấy cái ngày mà Mạnh Tường Vũ kết thúc phúc thẩm, oan ức được rửa sạch.
Đó là một ngày tháng mười hai, ngày mà trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi.
Vào khoảnh khắc quan tòa tuyên bố Mạnh Tường Vũ vô tội, Tống Ninh và Mạnh Nhã Thù đều khóc, Tống Ninh yên lặng rơi lệ, Mạnh Nhã Thù thì khóc đến mức gần như không thở được.
Hơn nai năm đến nay bôn ba khắp nơi khiến Mạnh Chiêu tự cho rằng đã thành người lớn, anh muốn kìm nén nước mắt như người lớn. Nhưng khi nhìn thấy Mạnh Tường Vũ già nua không mang còng tay đứng trước mặt mình, anh vẫn không kìm được rơi nước mắt.
Lúc ra khỏi tòa án người một nhà đều lau khô nước mắt, chứng mất ngôn ngữ của Mạnh Nhã Thù bỗng nhiên khỏi, vô vươn tay hứng bông tuyết, nói câu đầu tiên từ sau khi xảy ra chuyện kia: “Tuyết rơi rồi.”
Giọng nói kia rất khàn, không trôi chảy cho lắm, nhưng đủ khiến Mạnh Tường Vũ và Tống Ninh vui đến mức muốn nhảy lên.
Mạnh Tường Vũ đắc ý quên hình tượng, hơi cúi người bế Mạnh Nhã Thù lên, Mạnh Nhã Thù luôn kháng cự bất kỳ tiếp xúc khác phái nào hiếm thấy không để lộ ra e ngại, mà cười khanh khách.
Lúc đó Mạnh Chiêu cũng cười, có lẽ vì rất lâu rồi không cười, lúc khóe miệng cong lên anh có cảm giác gương mặt xơ cứng cuối cùng cũng thả lỏng.
Sau đó anh nhìn thấy Lục Thời Sâm ở bên kia đường.
Khi đó Lục Thời Sâm đang nhìn anh, nét mặt kia không hề chớp mắt, không khác gì vẻ mặt khi hắn nhìn con chó giữa đường. Không mang theo bất kỳ tâm trạng gì, ngược lại giống như đang quan sát một động vật nào đó trong lồng.
Đúng, quan sát, trong đầu Mạnh Chiêu bỗng nhiên nhảy ra từ này, nói là lạnh lùng thật ra không đúng lắm. Lục thời Sâm giống một người quan sát đứng ngoài cuộc, giống như không có bất kỳ sướng vui giận buồn.
Khoảnh khắc đó hắn đang nghĩ gì? Trong đầu Mạnh Chiêu xuất hiện suy nghĩ này, rồi mới mở mắt ra, tỉnh dậy.
Đây không phải mơ, anh ý thức được, đây là chuyện xảy ra vào ngày đó.
Đến nhà cậu, Mạnh Chiêu giơ tay gõ cửa, là Mạnh Nhã Thù đứng lên mở cửa, Mạnh Nhã Thù để mặt mộc, uể oải bảo: “Sao giờ anh mới về? Em sắp chết đói rồi, ăn cơm sau tám giờ béo lắm đó biết không?”
Mợ Tống Ninh đứng dậy đến phòng bếp: “Tiểu Mạnh về rồi, mợ đi bưng cơm.”
Mạnh Chiêu đổi dép lê ở cửa, “Mọi người vẫn chưa ăn? Bảo mọi người đừng chờ con rồi mà?”
“Địa vị anh cao như vậy sao có thể không đợi anh.” Mặc dù ngoài miệng Mạnh Nhã Thù oán trách, nhưng thoạt nhìn vẻ mặt rất vui, “Mau lên mau lên, mẹ em làm cá ngon như thế sao anh không vội tí nào hả?”
Mạnh Tường Vũ ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem TV thấy Mạnh Chiêu trở về cũng đứng lên: “Đừng phàn nàn anh con nữa, anh con bận rộn công việc.”
“Biết rồi ạ.” Mạnh Nhã Thù đi đến phòng bếp bưng cơm giúp Tống Ninh, “Người bận rộn.”
Tống Ninh làm cá đúng là rất tuyệt, một con cá chép to kho gần như không đựng hết trong một cái đĩa 14 in, bên trên bỏ hành thái xanh biếc, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn.
“Vụ án của Chu Diễn sao rồi anh?” Mạnh Nhã Thù vừa chọc vào bát cơm vừa hỏi, “Tại sao bảo mẫu kia muốn giết anh ta nhỉ, rốt cuộc anh ta có đầu têu trong vụ bạo lực học đường kia không?”
Mạnh Chiêu rửa tay ngồi xuống, anh còn chưa chưa lên tiếng, Mạnh Tường Vũ ở bên cạnh đã mở miệng: “Anh con có thể tiết lộ nội tình của vụ án cho con à?”
Mạnh Nhã Thù và một miếng cơm to vào trong miệng, nói không rõ ràng: “Con tò mò.”
Mạnh Tường Vũ hỏi tiếp Mạnh Chiêu công việc mấy ngày nay rất bận phải không, lại bảo anh nhất định phải chú ý an toàn, Mạnh Chiêu đang ăn cơm nên gật đầu đáp lời.
Mẹ của Mạnh Chiêu – Mạnh Tịnh năm đó là cảnh sát, khi Mạnh Chiêu mười tuổi đã hi sinh vì nhiệm vụ, nguyên nhân chính là như thế. Năm đó Mạnh Chiêu muốn đăng ký đại học công an, Mạnh Tường Vũ nói gì cũng không đồng ý, sau đó vẫn là Mạnh Chiêu vụng trộm sửa lại nguyện vọng, sau đó được trúng tuyển trước, Mạnh Tường Vũ mới biết chuyện này. Nhưng chuyện đã thành, ông cũng không tiện nói gì nữa.
Chỉ vì cái chết của chị gái, từ đầu đến cuối Mạnh Tường Vũ không yên lòng về Mạnh Chiêu lắm, miễn là có cơ hội ngồi ăn cơm cùng nhau, ông sẽ không quên dặn đi dặn lại Mạnh Chiêu phải chú ý an toàn.
Ăn cơm xong, Mạnh Chiêu đứng lên muốn rửa bát giúp lại bị Tống Ninh đẩy ra khỏi phòng bếp, Mạnh Nhã Thù cũng bị đẩy ra.
Mạnh Nhã Thù lấy xylitol ra chia cho mỗi người hai viên, lúc chia cho Mạnh Chiêu, Mạnh Chiêu hỏi cô: “Quyển sổ anh cho em hồi cấp ba đã vứt chưa?”
“Dạ?” Mạnh Nhã Thù không mấy để bụng về chuyện tài liệu học tập này, “Em quên lâu rồi.”
“Chưa vứt,” Mạnh Tường Vũ nói, “Cất hết trong ngăn tủ dưới giường Tiểu Thù, sách giáo khoa và tài liệu của hai anh em con, cậu chưa vứt cái nào cả.”
“Tiểu Thù tìm quyển sổ kia cho anh.” Mạnh Chiêu nói với Mạnh Nhã Thù.
Mạnh Nhã Thù đã nằm trên ghế sofa, dép lê cởi một chiếc, còn một chiếc vẫn vắt vẻo trên mũi chân, “Em không đi, anh tự đi đi.”
“Đi mau lên.” Mạnh Chiêu dùng điệu bộ của đội phó. Từ sau khi Mạnh Nhã Thù xảy ra chuyện kia, anh chưa bao giờ bước một bước vào phòng Mạnh Nhã Thù nữa.
“Mau đi tìm giúp anh con xem.” Mạnh Tường Vũ cũng phụ họa bên cạnh.
“Mọi người phiền quá.” Mạnh Nhã Thù cực chẳng đã đứng dậy khỏi sofa, đẩy cửa vào phòng mình, rồi mới bắt đầu lục tung tìm kiếm.
Mười mấy phút sau, Mạnh Nhã Thù cầm quyển vở kia đi ra, đưa cho Mạnh Chiêu sau đó cô đặt mông ngồi xuống sofa: “Anh đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, còn cần vở này làm gì? Bây giờ sách giáo khoa cấp ba sửa đổi hết rồi.”
“Có chút việc.” Mạnh Chiêu nói rồi mở vở ra, bên trong toàn là nét chữ của Lục Thời Sâm.
Nét chữ cao gầy hơi ngoáy, lộ ra sự ngạo mạn không còn che giấu và hững hờ.
So sánh với quyển vở này, nét chữ trên phần sắp xếp manh mối kia viết ngay ngắn và nghiêm túc hơn. Có điều, tuy thái độ của người viết chữ hơi kém, nhưng không hề nghi ngờ, hai nét chữ này đều do Lục Thời Sâm Viết.
Lại trò chuyện với Mạnh Tường Vũ vài câu, thời gian không còn sớm, Mạnh Chiêu đứng dậy chào hỏi rời đi.
“Tiểu Thù tiễn anh con.” Mạnh Tường Vũ gọi Mạnh Nhã Thù.
Lần này Mạnh Nhã Thù cũng không phàn nàn nữa, đứng dậy đến chỗ đổi giày trước cửa, Tống Ninh từ phòng bếp đi ra, cầm một túi rác đưa cho Mạnh Nhã Thù: “Tiện thể vứt rác luôn.”
“Để con.” Mạnh Chiêu duỗi tay muốn nhận lấy.
Tống Ninh không cho: “Đừng đừng, để Tiểu Thù làm, con còn lái xe, dính tay không dễ rửa. Trên đường lái chậm thôi.”
Mạnh Nhã Thù rách xác xuống lầu với Mạnh Chiêu: “Gần đây anh có xem mắt nữa không?”
“Không, sao vậy?”
“À không sao, quan tâm anh thôi.” Mạnh Nhược Thù cười hì hì. Thật ra cô đang thám thính tình báo cho cô bạn Từ Yến cũng chính là con gái cục trưởng Từ, nhưng lại không thể biểu hiện quá rõ ràng.
Đi xuống một tầng nữa, Mạnh Nhã Thù lại hỏi: “Nhìn anh như có tâm sự vậy?”
“Không có tâm sự là tên ngốc.” Mạnh Chiêu liếc nhìn cô một cái.
Mạnh Nhã Thù tự động nghĩ là mình: “Này sao anh lại chửi người?” Rồi nhanh chóng nghĩ đến sứ mệnh chuyến này của mình, cô không ngừng cố gắng nói, “Anh có tâm sự gì thì nói với em, em là blogger làm đẹp kiêm tình cảm có hai triệu fans lận, gì cũng biết.”
“À, lại thêm fan rồi?” Nghe ra ý tứ nói gần nói xa lên mặt của Mạnh Nhã Thù, Mạnh Chiêu khen ngợi tượng trưng cho cô.
Mạnh Nhã Thù học mỹ thuật, hai năm trước nhờ lượt nhấp vào một video bắt chước trang điểm tăng cao, từ đây bước lên con đường blogger làm đẹp. Cô gái còn trẻ tuổi, đã thực hiện được tự do kinh tế rồi.
Tạm thời Mạnh Chiêu không có ý định nói với cô về chuyện của Lục Thời Sâm, nhưng anh đột nhiên cảm thấy góc nhìn phái nữ của Mạnh Nhã thù có lẽ có thể phát huy tác dụng. Phân tích tính tình ra bài không theo lẽ thường của Lục Thời Sâm rốt cuộc là như thế nào.
“Em nói xem,” Mạnh Chiêu đứng bên cạnh xe mình, bước chân dừng lại, “Nếu có một người thế này, bình thường thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng, như con ma-nơ-canh, thỉnh thoảng còn rất thiếu đòn, trong mười câu nói có chín câu chọc giận em, nhưng sau lưng lại làm một hai chuyện rất có tình người, suy cho cùng người này đang nghĩ gì?”
Mạnh Nhã Thì thốt ra: “Chắc chắn người này thích anh!” Cô tự giác bắt lấy trọng điểm nói chuyện tối nay, lập tức hùa theo, “Cô gái nhà ai mà ngang tàng thế, ngay cả anh cũng dám chọc giận.”
Mạnh Chiêu một lời khó nói hết nhìn cô: “Người đó là nam.”
Mạnh Nhã Thù hít vào một hơi: “Anh lại còn nam nữ ăn sạch!”
Mạnh Chiêu hoàn toàn cạn lời, anh không nên thử bảo Mạnh Nhã thù phân tích Lục Thời Sâm.
Thấy vẻ mặt Mạnh Chiêu bất lực nhìn mình, Mạnh Nhã Thù bình phục cảm xúc, trở nên đứng đắn: “Có có một khả năng.”
“Ừ?”
Mạnh Nhã Thù làm như có thật: “Anh ta đang pua[1] anh.”
[1]
Mạnh Chiêu: “… Mau về nhà đi.”
Đuổi Mạnh Nhã Thù đi, lại đưa mắt nhìn cô vứt rác xong đi về hành lang, lúc này Mạnh Chiêu mới mở cửa lên xe.
Lái xe về nhà, Mạnh Chiêu tắm rửa xong, nhìn quyển vở mở ra kia và phần sắp xếp manh mối bên cạnh.
Một phần viết ngoáy, một phần ngay ngắn. Con người Lục Thời Sâm đúng là khiến người ta không nhìn thấu.
Mạnh Chiêu cầm lấy quyển vở kia, bên trên ghi những loại đề khác nhau và cách giải tối ưu của mỗi đề.
Mạnh Chiêu nhớ, lúc đó sau khi Lục Thời Sâm rời khỏi phòng học, thật ra anh muốn hất cả chồng sách kia vào trong rác phía sau. Nhưng nữ sinh ngồi trước lúc này quay đầu lại, lấy quyển vở trên cùng của Lục Thời Sâm lật xem: “Có thể cho mình mượn xem không? Mình xem xong sẽ trả lại cho cậu.”
“Không cần trả cho tôi.” Khi đó Mạnh Chiêu nói vậy.
Tuy nói như thế, mấy ngày sau, nữ sinh ngồi trước vẫn trả quyển vở kia lại cho Mạnh Chiêu, mà đến lúc đó, lửa giận trong lòng Mạnh Chiêu đã tiêu tan gần như hết rồi.
“Vở ghi này thần kỳ quá, học thần không hổ là học thần,” Nữ sinh kia nhỏ giọng, bí ẩn nói với anh, “Đừng cho người khác mượn xem nhé.”
Thật sự thần kỳ đến vậy? Mạnh Chiêu vốn định tiện tay vứt quyển vở kia, nhưng mấy câu nói đó khiến anh thay đổi ý kiến.
Anh nhìn quyển vở bìa đen yên tĩnh, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt kiêu ngạo của Lục Thời Sâm.
Lục Thời Sâm đã ra nước ngoài rồi, từ nay về sau trong cuộc đời này họ cũng sẽ không có cơ hội gặp nhau, đơn phương kết thù với hắn có ý nghĩa gì? Mạnh Chiêu tự nhủ như vậy.
Bị xem thành chó hoang thì xem thành chó hoang đi, chẳng lẽ chó hoang không có quyền lợi đấu tranh sống tiếp à? Anh vốn không cần phải coi trọng một con chó dại đã biến mất khỏi thế giới của anh.
Mạnh Chiêu nghĩ vậy, mang niềm tin “Muốn luyện công này trước phải tự cung”[2] mở quyển vở ghi của Lục Thời Sâm ra.
[2]
Khoan hãy nói, như nữ sinh bàn trước nói, quyển vở này của Lục Thời Sâm thật sự rất thần kỳ. So với giáo viên toán gặp đề nào giảng đề đó, phương pháp giảng bài kiểu thiếu cái nhìn tổng thể chỉ dành cho học sinh xuất sắc, thì Lục Thời Sâm sắp xếp ra các đề thi đại học này, càng nhằm vào học sinh dốt có nền tảng yếu kém như Mạnh Chiêu hơn.
Chưa kể cách giải của Lục Thời Sâm cho rất nhiều đề còn ngắn gọn và tài tình hơn giáo viên toán.
Thế là, trong khoảng thời gian tiếp theo của lớp mười hai, quyển vở này đã giúp Mạnh Chiêu rất nhiều. Không chỉ giúp anh vượt qua cái hố toán học này mà còn giúp anh dư thừa tinh lực để chú ý môn khác.
Sau đó nữa, anh lại cho Mạnh Nhã Thù quyển vở ghi này, khiến Mạnh Nhã Thù thành công từ một học tra thuần chủng sau đó vượt qua điểm đợt hai của học sinh nghệ thuật, cũng xem như lập công lớn.
Cũng vì nguyên nhân này, mười hai năm sau lần thứ hai gặp được Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu cũng nhận ra, mình lại có phần miễn dịch với câu “Chó hoang” của hắn.
Mạnh Chiêu liếc nhìn quyển vở của Lục Thời Sâm, anh phát hiện giống như quyển nhật ký của Chu Diễn. Trang tiêu trong của quyển vở này cũng gấp vào chỗ ngăn kép, nhưng năm đó anh chưa bao giờ nghĩ đến việc rút ra nhìn xem.
Có thể cũng ghi nội dung không? Mạnh Chiêu rút tờ giấy kia ra khỏi chỗ ngăn kép.
Tuy rằng chỉ là một suy nghĩ phút chốc, nhưng khi nhìn thấy bên trên thật sự có chữ, Mạnh Chiêu vẫn hơi giật mình.
Dưới góc phải của tờ giấy giấu bên trong chỗ ngăn kép viết — “Hãy cố gắng trở thành người lớn tốt.”
Nét bút của câu nói này ngay ngắn hơn trong sổ, giống những chữ viết trên tờ giấy ghi manh mối kia hơn.
Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm dòng chữ kia nghĩ, đây là Lục Thời Sâm mà anh biết hả?
Lúc chìm vào giấc ngủ hình như bên ngoài có mưa, thật ra thời học sinh Mạnh Chiêu rất thích trời mưa. Nhưng trong mấy năm làm cảnh sát hình sự, anh gặp đêm mưa sẽ hơi mắc bệnh nghề nghiệp, cứ cảm thấy phần tử phạm tội sẽ vụng trộm phạm tội trong buổi đêm dễ dàng che giấu tội ác này.
Đêm nay anh gần như không có cách nào ngủ ngon, lúc thì mơ thấy Chu Diễn uống say chân nam đá chân chiêu đi trong tiểu khu cũ kỹ kia, lúc lại mơ thấy Triệu Vân Hoa đạp hụt một bước ngã xuống lầu, lúc lại mơ thấy Lục Thời Sâm hồi cấp ba cúi người hỏi bên tai anh có biết “Đồ bố thí” là gì không.
Cho đến khi bầu trời bên ngoài trở nên lờ mờ, có dấu hiệu sắp sáng lên, anh mới chính thức ngủ thiếp đi.
Lần này anh mơ thấy cái ngày mà Mạnh Tường Vũ kết thúc phúc thẩm, oan ức được rửa sạch.
Đó là một ngày tháng mười hai, ngày mà trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi.
Vào khoảnh khắc quan tòa tuyên bố Mạnh Tường Vũ vô tội, Tống Ninh và Mạnh Nhã Thù đều khóc, Tống Ninh yên lặng rơi lệ, Mạnh Nhã Thù thì khóc đến mức gần như không thở được.
Hơn nai năm đến nay bôn ba khắp nơi khiến Mạnh Chiêu tự cho rằng đã thành người lớn, anh muốn kìm nén nước mắt như người lớn. Nhưng khi nhìn thấy Mạnh Tường Vũ già nua không mang còng tay đứng trước mặt mình, anh vẫn không kìm được rơi nước mắt.
Lúc ra khỏi tòa án người một nhà đều lau khô nước mắt, chứng mất ngôn ngữ của Mạnh Nhã Thù bỗng nhiên khỏi, vô vươn tay hứng bông tuyết, nói câu đầu tiên từ sau khi xảy ra chuyện kia: “Tuyết rơi rồi.”
Giọng nói kia rất khàn, không trôi chảy cho lắm, nhưng đủ khiến Mạnh Tường Vũ và Tống Ninh vui đến mức muốn nhảy lên.
Mạnh Tường Vũ đắc ý quên hình tượng, hơi cúi người bế Mạnh Nhã Thù lên, Mạnh Nhã Thù luôn kháng cự bất kỳ tiếp xúc khác phái nào hiếm thấy không để lộ ra e ngại, mà cười khanh khách.
Lúc đó Mạnh Chiêu cũng cười, có lẽ vì rất lâu rồi không cười, lúc khóe miệng cong lên anh có cảm giác gương mặt xơ cứng cuối cùng cũng thả lỏng.
Sau đó anh nhìn thấy Lục Thời Sâm ở bên kia đường.
Khi đó Lục Thời Sâm đang nhìn anh, nét mặt kia không hề chớp mắt, không khác gì vẻ mặt khi hắn nhìn con chó giữa đường. Không mang theo bất kỳ tâm trạng gì, ngược lại giống như đang quan sát một động vật nào đó trong lồng.
Đúng, quan sát, trong đầu Mạnh Chiêu bỗng nhiên nhảy ra từ này, nói là lạnh lùng thật ra không đúng lắm. Lục thời Sâm giống một người quan sát đứng ngoài cuộc, giống như không có bất kỳ sướng vui giận buồn.
Khoảnh khắc đó hắn đang nghĩ gì? Trong đầu Mạnh Chiêu xuất hiện suy nghĩ này, rồi mới mở mắt ra, tỉnh dậy.
Đây không phải mơ, anh ý thức được, đây là chuyện xảy ra vào ngày đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook