Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh
-
Chương 22: Chạy nhanh
Edit+beta: Diệp Hạ
Đại hội thể thao, trừ bỏ các hạng mục thi đấu, đương nhiên cũng có không ít các bạn có những kiểu cỗ vũ thiên kỳ bách quái*.
(*Thiên kỳ bách quái: kì lạ quái gở)
Quý Trạch cùng Diệp Khả trở thành lực lượng viết bản thảo, chỉ cần rảnh rỗi nghĩ vài câu cổ vũ, viết xuống, lại đưa đến đài chủ tịch để người chủ trì đọc.
Bản thảo cổ vũ phần lớn là đứng đắn mà cổ vũ vận động viên, giống như --
Đường băng là dũng khí của bạn lựa chọn, rong ruổi trên sân thi đấu, đạt được thắng lợi, là lúc bạn thể hiện thực lực, là chiến trường của bạn, ở chỗ này bạn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Chiến trường trăm mét, tiếng súng nổ vang, bạn ngẩng đầu là dũng khí là tự tin, cúi đầu là thâm trầm là nội liễm, chỉ cần vài giây cũng được xem là vĩnh hằng.
Toàn thể vận động viên ban XX(X), các bạn cố lên, chúng tôi vì các bạn reo hò! Nghị lực của bạn làm chúng tôi thuyết phục, nỗ lực của bạn làm chúng tôi bội phục, bạn là tiêu điểm ban chúng ta, bạn là trung tâm ban chúng ta, bất khuất, kiên trì không ngừng, bạn làm chúng tôi chân chính cảm nhận được áo vận tinh thần, chúng tôi vì bạn mà kiêu ngạo, vì bạn mà reo hò.
Nhưng......
Cũng có một ít phong cách tương đối quỷ dị, nghe mà không thể giải thích được.
Thanh âm trong trẻo của người chủ trì vang lên: "Sau đây là bài cổ vũ của một bạn học không muốn lộ tên -- Vệ Khải Đông, tôi muốn cho tất cả mọi người đều biết, nếu cậu thắng huy chương vàng, bài tập tháng này tôi sẽ làm hết!"
Mỗi chữ mỗi từ, đều lộ ra thổ hào dũng cảm cùng tiêu sái, người trên sân thể dục đột nhiên nghe được bài cổ vũ như vậy, xì một chút đều không nín được cười ra tiếng -- ai viết bài ngốc nghếch như vậy, là muốn cười chết tôi, làm hết toàn bộ bài tập sao.
Mà Vệ Khải Đông đã cười đến cả người phát run, ấn đầu gối, tay nắm quyền, vẻ mặt ý chí chiến đấu tràn đầy, "Được lắm nhóc, cậu chờ đó cho tôi."
Cũng muốn tham gia chạy một trăm mét, Giang Hạo xếp hàng kiểm lục một chưởng vỗ vào lưng hắn, "Bạn học ban cậu có biện pháp thật tốt."
Vệ Khải Đông không hề phòng bị bị đánh như vậy, lảo đảo hai bước mới đứng vững, quay đầu liền lễ thượng vãng lai*, đánh vai Giang Hạo, "Cậu muốn mưu sát sao a. Sao cậu cũng tham gia chạy 100 mét?"
(*Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã: Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy)
Giang Hạo khiêu khích cười: "Đương nhiên là tham gia, cho nên cậu cũng đừng mong được huy chương vàng."
"Uy uy, đừng tự cao vậy, chưa đến phút cuối cùng còn chưa biết hươu chết về tay ai* đâu."
(*Bài Chiến tụng Tây hồ phú của Phạm Thái có câu: » Con hưu kia nào có phép toàn đâu, ông ngồi mã thượng hãy rình theo, còn quen thói nịnh tà mà chỉ hưu « - Tên một trong các bộ chữ Trung Hoa - Lộc tử thuỳ thủ: Hươu chết về tay người nào, nghĩa là: Chưa biết ai được ai thua.)
"Còn dùng thành ngữ?" Giang Hạo nhướng mày, "Vậy cậu cố lên."
Nói xong, liền đứng lên làm nóng, áp chân, đạp bộ tại chỗ. Bị khinh bỉ trình ngữ văn làm Vệ Khải Đông sắp tức chết rồi, cũng không cam lòng lạc hậu mà ở trong đội ngũ làm nóng thân thể. Người khác nhìn hai người này tung ánh mắt xẹt lửa, tựa như đang xem hai đứa nhóc bệnh thiểu năng trí tuệ......
Nhưng mà, hai người đối thoại tuy ấu trĩ, nhưng thực lực đều thực không tồi. Vệ Khải Đông cầm huy chương bạc, Giang Hạo cầm huy chương vàng.
Lên đài lãnh thưởng, Vệ Khải Đông sắc mặt siêu xấu, ánh mắt sắc bén, quả thực hận không thể chọc ra vài cái lỗ trên người Giang Hạo.
Bạn học Giang Hạo lễ phép mỉm cười.
Vệ Khải Đông muốn nổ tung.
Khi thi chạy trăm mét, các ban đều vây quanh bên cạnh đường băng, gào thét cổ vũ trợ uy. Quý Trạch cùng Diệp Khả cũng buông xuống giấy bút, tìm vị trí vây xem.
Một tiếng súng vang lên, nhóm vận động viên chồm hỗm ở đường băng đột nhiên nhảy lên, giống như mũi tên mà lao đi.
Học sinh trên các đường băng đều chạy rất mau, nhưng Giang Hạo vẫn đáng chú ý nhất, áo vận động theo gió đong đưa, đôi chân thon dài mà có lực, ánh mắt kiên định hung ác, giống một liệp báo dã tính mười phần, bạo phát thực lực tràn ngập kinh người.
Khi chạy qua chỗ Quý Trạch đứng, hắn hoàn toàn không khẩn trương, thậm chí còn có tâm tình cho Quý Trạch một nụ cười sáng lạn, tràn đầy tự tin.
Quý Trạch sửng sốt một chút, cũng cười, hô to: "Giang Hạo! Cố lên!"
Giang Hạo trong lòng nhảy dựng, như bị đánh thuốc kích thích, lại tăng tốc chạy như điên. Cả người hắn tựa như một mặt trời lớn, quang mang nộ phóng, làm tất cả mọi người đều nhịn không được mà nhìn hắn.
Quý Trạch nhìn, hai mắt sáng lấp lánh, mặt đầy hưng phấn, phảng phất như người được hạng nhất là mình. Cùng lúc đó, nam sinh trong lớp học cùng Giang Hạo kề vai sát cánh, chia sẻ vui sướng khi đoạt giải nhất. Quý Trạch nghĩ nghĩ, cũng chạy qua bên kia.
Giang Hạo vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy thân ảnh Quý Trạch đón ánh mặt trời chạy tới, mặt mày như vẽ, hàm chứa ý cười, cả người đều được ánh sáng miêu tả ra hình dáng ấm áp.
Giang Hạo dương môi cười phất tay: "Quý Trạch, tôi giải nhất."
Quý Trạch cười, đứng yên ở trước mặt hắn, "Ân, chúc mừng."
Giang Hạo mở ra đôi tay, nghiêng đầu hỏi: "Ôm một chút?"
Quý Trạch khựng lại, nhìn thấy mọi người bởi vì vui sướng mà ôm thành một đoàn cũng không có gì lạ, liền câu môi cười một chút, thoải mái hào phóng ôm chặt hắn, tay còn ở trên lưng hắn vỗ vỗ, "Được a."
Loại ôm này đều chỉ là duy trì một hai giây, ôm xong liền tách ra. Quý Trạch ôm xong, cũng là định lui lại, nhưng phát hiện cánh tay trên eo cuốn lấy gắt gao, căn bản không tính buông tay.
Quý Trạch nguyên bản còn rất bình tĩnh giờ có điểm luống cuống, đẩy bả vai Giang Hạo, "Buông ra."
Nhưng Giang Hạo lại vô lại, cằm đặt ở trên vai Quý Trạch, lười biếng nói: "Mệt mỏi quá a, ôm lớp trưởng liền muốn ngủ."
Bạn học chung quanh nhìn một màn này, nở nụ cười, cũng không cảm thấy kỳ quái. Bởi vì giữa nam sinh chơi đùa như vậy cũng không hiếm thấy, có khi nam sinh hơi béo còn sẽ bị người từ sau lưng ôm chặt ngực, một nam sinh ngồi trên đùi một nam sinh khác đùa giỡn chơi trò chơi cũng có.
Cho nên, rõ như ban ngày, hai nam sinh ở chung một chỗ ôm nhau, có thể nói là thực lơ lỏng bình thường.
Thẳng đến khi người chủ trì trên đài chủ tịch tuyên bố thứ tự chạy 100 mét, gọi bạn học đoạt giải lên đài lãnh thưởng, bạn học mới đánh Giang Hạo, cười nói: "Mau đi lãnh thưởng, trở về lại ôm."
Giang Hạo kéo dài thanh âm trả lời: "Được ~"
Tay vẫn là luyến tiếc buông ra, thật vất vả tìm được cơ hội ôm người ta, mặt đã nóng lên cũng quật cường mà không muốn buông tay. May mắn mới chạy xong, mặt đỏ nóng lên cũng không ai cảm thấy không thích hợp.
Mà Quý Trạch, bị ôm hơn một phút, lại cảm thấy qua một thế kỷ, đặc biệt gian nan, lỗ tai đều hồng thấu. Cả người giống bị lửa đốt mà khó chịu, tay để chỗ nào cũng thấy không đúng. Cố tình đối phương lại giống như kẹo mạch nha dính luôn trên người, lay như thế nào cũng không buông. Cậu vô cùng hối hận vì một giây xúc động mà chạy tới.
Đẩy Giang Hạo, "Mau đi lãnh thưởng."
Giang Hạo nghiêng đầu cười tủm tỉm, "Trở về lại ôm tiếp?"
Quý Trạch: "...... Lăn."
Giang Hạo chậm rì rì mà buông tay, Quý Trạch lập tức lui ra phía sau hai bước. Giang Hạo tiêu sái mà phất tay, "Chờ tôi lãnh thưởng xong sẽ đi tìm cậu chơi."
Không chờ Quý Trạch đáp ứng, hắn liền chạy hướng về phía đài lãnh thưởng.
Quý Trạch cứng tại chỗ một hồi mới trở về.
Trên đường, đụng phải chủ nhiệm lớp Lão Điền.
Hiển nhiên Lão Điền thấy được một màn vừa rồi kia, vui mừng mà vỗ vỗ vai Quý Trạch, nói: "Xem ra các em ở chung thật sự không tồi a."
Ở trước mặt lão sư không thể tiếp tục nói lăn, Quý Trạch liền cười cười, không nói lời nào.
Lão Điền liền tiếp tục cảm khái: "Ban các em là ban thầy thấy đoàn kết nhất, mỗi người đều là bé ngoan. Thiếu ai cũng không hoàn chỉnh."
Quý Trạch nghe hiểu lời nói trấn an cùng nhắc nhở, nghiêm túc gật đầu, "Ân."
Lão Điền nhìn bóng dáng cậu. Đứa nhỏ Quý Trạch này, có chuyện gì đều nghẹn ở trong lòng, sợ người khác thêm phiền toái, nhưng nhân sinh trên đời, sao có thể không phiền người khác. Các bạn học quan tâm cậu như vậy, tự nhiên là coi cậu trở thành bằng hữu, nhưng Quý Trạch cảm thấy cái gọi là bằng hữu, hẳn là hỗ trợ lẫn nhau, bạn học chỉ là bởi vì nguyên nhân thân thể cậu mà chiếu cố nhiều hơn chút, nói là bằng hữu, cậu còn không có cái tư cách kia. Nói đến cùng, cậu vẫn là có điểm tự ti, suy nghĩ nhiều quá. Cho nên mới lựa chọn để cậu cùng Giang Hạo, đúng là hy vọng tính cách hai người bọn họ bổ sung cho nhau, Giang Hạo có thể trở nên càng ổn trọng, Quý Trạch có thể trở nên càng hoạt bát. Hiện tại xem ra, hiệu quả vẫn phải có. Đều là bé ngoan nghiêm túc a.
Lão Điền cảm thấy vui mừng mà cười.
__________
Đại hội thể thao, trừ bỏ các hạng mục thi đấu, đương nhiên cũng có không ít các bạn có những kiểu cỗ vũ thiên kỳ bách quái*.
(*Thiên kỳ bách quái: kì lạ quái gở)
Quý Trạch cùng Diệp Khả trở thành lực lượng viết bản thảo, chỉ cần rảnh rỗi nghĩ vài câu cổ vũ, viết xuống, lại đưa đến đài chủ tịch để người chủ trì đọc.
Bản thảo cổ vũ phần lớn là đứng đắn mà cổ vũ vận động viên, giống như --
Đường băng là dũng khí của bạn lựa chọn, rong ruổi trên sân thi đấu, đạt được thắng lợi, là lúc bạn thể hiện thực lực, là chiến trường của bạn, ở chỗ này bạn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Chiến trường trăm mét, tiếng súng nổ vang, bạn ngẩng đầu là dũng khí là tự tin, cúi đầu là thâm trầm là nội liễm, chỉ cần vài giây cũng được xem là vĩnh hằng.
Toàn thể vận động viên ban XX(X), các bạn cố lên, chúng tôi vì các bạn reo hò! Nghị lực của bạn làm chúng tôi thuyết phục, nỗ lực của bạn làm chúng tôi bội phục, bạn là tiêu điểm ban chúng ta, bạn là trung tâm ban chúng ta, bất khuất, kiên trì không ngừng, bạn làm chúng tôi chân chính cảm nhận được áo vận tinh thần, chúng tôi vì bạn mà kiêu ngạo, vì bạn mà reo hò.
Nhưng......
Cũng có một ít phong cách tương đối quỷ dị, nghe mà không thể giải thích được.
Thanh âm trong trẻo của người chủ trì vang lên: "Sau đây là bài cổ vũ của một bạn học không muốn lộ tên -- Vệ Khải Đông, tôi muốn cho tất cả mọi người đều biết, nếu cậu thắng huy chương vàng, bài tập tháng này tôi sẽ làm hết!"
Mỗi chữ mỗi từ, đều lộ ra thổ hào dũng cảm cùng tiêu sái, người trên sân thể dục đột nhiên nghe được bài cổ vũ như vậy, xì một chút đều không nín được cười ra tiếng -- ai viết bài ngốc nghếch như vậy, là muốn cười chết tôi, làm hết toàn bộ bài tập sao.
Mà Vệ Khải Đông đã cười đến cả người phát run, ấn đầu gối, tay nắm quyền, vẻ mặt ý chí chiến đấu tràn đầy, "Được lắm nhóc, cậu chờ đó cho tôi."
Cũng muốn tham gia chạy một trăm mét, Giang Hạo xếp hàng kiểm lục một chưởng vỗ vào lưng hắn, "Bạn học ban cậu có biện pháp thật tốt."
Vệ Khải Đông không hề phòng bị bị đánh như vậy, lảo đảo hai bước mới đứng vững, quay đầu liền lễ thượng vãng lai*, đánh vai Giang Hạo, "Cậu muốn mưu sát sao a. Sao cậu cũng tham gia chạy 100 mét?"
(*Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã: Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy)
Giang Hạo khiêu khích cười: "Đương nhiên là tham gia, cho nên cậu cũng đừng mong được huy chương vàng."
"Uy uy, đừng tự cao vậy, chưa đến phút cuối cùng còn chưa biết hươu chết về tay ai* đâu."
(*Bài Chiến tụng Tây hồ phú của Phạm Thái có câu: » Con hưu kia nào có phép toàn đâu, ông ngồi mã thượng hãy rình theo, còn quen thói nịnh tà mà chỉ hưu « - Tên một trong các bộ chữ Trung Hoa - Lộc tử thuỳ thủ: Hươu chết về tay người nào, nghĩa là: Chưa biết ai được ai thua.)
"Còn dùng thành ngữ?" Giang Hạo nhướng mày, "Vậy cậu cố lên."
Nói xong, liền đứng lên làm nóng, áp chân, đạp bộ tại chỗ. Bị khinh bỉ trình ngữ văn làm Vệ Khải Đông sắp tức chết rồi, cũng không cam lòng lạc hậu mà ở trong đội ngũ làm nóng thân thể. Người khác nhìn hai người này tung ánh mắt xẹt lửa, tựa như đang xem hai đứa nhóc bệnh thiểu năng trí tuệ......
Nhưng mà, hai người đối thoại tuy ấu trĩ, nhưng thực lực đều thực không tồi. Vệ Khải Đông cầm huy chương bạc, Giang Hạo cầm huy chương vàng.
Lên đài lãnh thưởng, Vệ Khải Đông sắc mặt siêu xấu, ánh mắt sắc bén, quả thực hận không thể chọc ra vài cái lỗ trên người Giang Hạo.
Bạn học Giang Hạo lễ phép mỉm cười.
Vệ Khải Đông muốn nổ tung.
Khi thi chạy trăm mét, các ban đều vây quanh bên cạnh đường băng, gào thét cổ vũ trợ uy. Quý Trạch cùng Diệp Khả cũng buông xuống giấy bút, tìm vị trí vây xem.
Một tiếng súng vang lên, nhóm vận động viên chồm hỗm ở đường băng đột nhiên nhảy lên, giống như mũi tên mà lao đi.
Học sinh trên các đường băng đều chạy rất mau, nhưng Giang Hạo vẫn đáng chú ý nhất, áo vận động theo gió đong đưa, đôi chân thon dài mà có lực, ánh mắt kiên định hung ác, giống một liệp báo dã tính mười phần, bạo phát thực lực tràn ngập kinh người.
Khi chạy qua chỗ Quý Trạch đứng, hắn hoàn toàn không khẩn trương, thậm chí còn có tâm tình cho Quý Trạch một nụ cười sáng lạn, tràn đầy tự tin.
Quý Trạch sửng sốt một chút, cũng cười, hô to: "Giang Hạo! Cố lên!"
Giang Hạo trong lòng nhảy dựng, như bị đánh thuốc kích thích, lại tăng tốc chạy như điên. Cả người hắn tựa như một mặt trời lớn, quang mang nộ phóng, làm tất cả mọi người đều nhịn không được mà nhìn hắn.
Quý Trạch nhìn, hai mắt sáng lấp lánh, mặt đầy hưng phấn, phảng phất như người được hạng nhất là mình. Cùng lúc đó, nam sinh trong lớp học cùng Giang Hạo kề vai sát cánh, chia sẻ vui sướng khi đoạt giải nhất. Quý Trạch nghĩ nghĩ, cũng chạy qua bên kia.
Giang Hạo vừa chuyển đầu, liền nhìn thấy thân ảnh Quý Trạch đón ánh mặt trời chạy tới, mặt mày như vẽ, hàm chứa ý cười, cả người đều được ánh sáng miêu tả ra hình dáng ấm áp.
Giang Hạo dương môi cười phất tay: "Quý Trạch, tôi giải nhất."
Quý Trạch cười, đứng yên ở trước mặt hắn, "Ân, chúc mừng."
Giang Hạo mở ra đôi tay, nghiêng đầu hỏi: "Ôm một chút?"
Quý Trạch khựng lại, nhìn thấy mọi người bởi vì vui sướng mà ôm thành một đoàn cũng không có gì lạ, liền câu môi cười một chút, thoải mái hào phóng ôm chặt hắn, tay còn ở trên lưng hắn vỗ vỗ, "Được a."
Loại ôm này đều chỉ là duy trì một hai giây, ôm xong liền tách ra. Quý Trạch ôm xong, cũng là định lui lại, nhưng phát hiện cánh tay trên eo cuốn lấy gắt gao, căn bản không tính buông tay.
Quý Trạch nguyên bản còn rất bình tĩnh giờ có điểm luống cuống, đẩy bả vai Giang Hạo, "Buông ra."
Nhưng Giang Hạo lại vô lại, cằm đặt ở trên vai Quý Trạch, lười biếng nói: "Mệt mỏi quá a, ôm lớp trưởng liền muốn ngủ."
Bạn học chung quanh nhìn một màn này, nở nụ cười, cũng không cảm thấy kỳ quái. Bởi vì giữa nam sinh chơi đùa như vậy cũng không hiếm thấy, có khi nam sinh hơi béo còn sẽ bị người từ sau lưng ôm chặt ngực, một nam sinh ngồi trên đùi một nam sinh khác đùa giỡn chơi trò chơi cũng có.
Cho nên, rõ như ban ngày, hai nam sinh ở chung một chỗ ôm nhau, có thể nói là thực lơ lỏng bình thường.
Thẳng đến khi người chủ trì trên đài chủ tịch tuyên bố thứ tự chạy 100 mét, gọi bạn học đoạt giải lên đài lãnh thưởng, bạn học mới đánh Giang Hạo, cười nói: "Mau đi lãnh thưởng, trở về lại ôm."
Giang Hạo kéo dài thanh âm trả lời: "Được ~"
Tay vẫn là luyến tiếc buông ra, thật vất vả tìm được cơ hội ôm người ta, mặt đã nóng lên cũng quật cường mà không muốn buông tay. May mắn mới chạy xong, mặt đỏ nóng lên cũng không ai cảm thấy không thích hợp.
Mà Quý Trạch, bị ôm hơn một phút, lại cảm thấy qua một thế kỷ, đặc biệt gian nan, lỗ tai đều hồng thấu. Cả người giống bị lửa đốt mà khó chịu, tay để chỗ nào cũng thấy không đúng. Cố tình đối phương lại giống như kẹo mạch nha dính luôn trên người, lay như thế nào cũng không buông. Cậu vô cùng hối hận vì một giây xúc động mà chạy tới.
Đẩy Giang Hạo, "Mau đi lãnh thưởng."
Giang Hạo nghiêng đầu cười tủm tỉm, "Trở về lại ôm tiếp?"
Quý Trạch: "...... Lăn."
Giang Hạo chậm rì rì mà buông tay, Quý Trạch lập tức lui ra phía sau hai bước. Giang Hạo tiêu sái mà phất tay, "Chờ tôi lãnh thưởng xong sẽ đi tìm cậu chơi."
Không chờ Quý Trạch đáp ứng, hắn liền chạy hướng về phía đài lãnh thưởng.
Quý Trạch cứng tại chỗ một hồi mới trở về.
Trên đường, đụng phải chủ nhiệm lớp Lão Điền.
Hiển nhiên Lão Điền thấy được một màn vừa rồi kia, vui mừng mà vỗ vỗ vai Quý Trạch, nói: "Xem ra các em ở chung thật sự không tồi a."
Ở trước mặt lão sư không thể tiếp tục nói lăn, Quý Trạch liền cười cười, không nói lời nào.
Lão Điền liền tiếp tục cảm khái: "Ban các em là ban thầy thấy đoàn kết nhất, mỗi người đều là bé ngoan. Thiếu ai cũng không hoàn chỉnh."
Quý Trạch nghe hiểu lời nói trấn an cùng nhắc nhở, nghiêm túc gật đầu, "Ân."
Lão Điền nhìn bóng dáng cậu. Đứa nhỏ Quý Trạch này, có chuyện gì đều nghẹn ở trong lòng, sợ người khác thêm phiền toái, nhưng nhân sinh trên đời, sao có thể không phiền người khác. Các bạn học quan tâm cậu như vậy, tự nhiên là coi cậu trở thành bằng hữu, nhưng Quý Trạch cảm thấy cái gọi là bằng hữu, hẳn là hỗ trợ lẫn nhau, bạn học chỉ là bởi vì nguyên nhân thân thể cậu mà chiếu cố nhiều hơn chút, nói là bằng hữu, cậu còn không có cái tư cách kia. Nói đến cùng, cậu vẫn là có điểm tự ti, suy nghĩ nhiều quá. Cho nên mới lựa chọn để cậu cùng Giang Hạo, đúng là hy vọng tính cách hai người bọn họ bổ sung cho nhau, Giang Hạo có thể trở nên càng ổn trọng, Quý Trạch có thể trở nên càng hoạt bát. Hiện tại xem ra, hiệu quả vẫn phải có. Đều là bé ngoan nghiêm túc a.
Lão Điền cảm thấy vui mừng mà cười.
__________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook