Lớp Trưởng Lưu Manh
-
Chương 4
Bóng dáng Tịch Khả khuất dần, Hoàng Phủ Diệp Nam lạnh giọng nói.
"Nếu mày làm tổn thương cô ấy, tao sẽ không để yên".
Mi tâm Thiên Lãnh nhíu chặt, đây là đang tuyên chiến với hắn? Hắn ta nghĩ mình là ai mà dám đấu với Thiên Lãnh này!
"Đấy là việc của bọn tao, không liên quan đến mày".
"Không liên quan?".
Hoàng Phủ Diệp Nam cười lạnh.
Cô và hắn cũng coi như là thanh mai trúc mã đi. Từ bé đến lớn đều cùng nhau lớn lên. Hồi học cấp 1, cấp 2 cô bị bắt nạt đều là do hắn đứng ra bảo vệ. Đến cấp ba, không hiểu bên cạnh cô từ đâu xuất hiện một người tên Thiên Lãnh với cái danh 'chồng tương lai'. Hắn vốn chờ đến cuối cấp sẽ bày tỏ tình cảm với cô, nhưng giữa đường lại xuất hiện một cục đá, khiến hắn có chút hoảng.
"Tao yêu cô ấy". Hoàng Phủ Diệp Nam nói thẳng.
"Mày yêu cô ấy hay không có liên quan đến tao chắn? Mày thấy vẻ mặt tao có quan tâm không? Nhưng tao khuyên mày một câu, người của Thiên Lãnh tao đừng nên động vào, đứng xa mà ngắm nhìn thì cũng nên nhìn ít thôi, không tao ghen thì đừng trách".
Quẳng một câu cho Hoàng Phủ Diệp Nam, Thiên Lãnh quay đầu bỏ đi tìm Tịch Khả.
Tịch Khả vừa về đến lớp thì nằm bò ra bàn. Viền mắt cô đỏ hoe. Chết tiệt! Tên khốn họ Thiên dám cướp đại thần của cô! Huhuhu! Đại thần của cô giờ bỏ cô đi yêu tên họ Thiên kia mất rồi.
"Khóc?".
Chất giọng không cảm xúc của Thiên Lãnh vang lên bên tai cô.
"Không! Tránh xa tôi ra".
"Giận?".
"Không có".
"Còn nói không?".
Thiên Lãnh định kéo cô vào lòng, thì bất chợt Tịch Khả oà khóc.
"Huhuhuhuhu, đồ đáng ghét nhà anh!".
"Nói lại? Ai là đồ đáng ghét?". Giọng nói ôn nhu đã từ từ chuyển lạnh.
"Anh chứ ai! Tại anh mà học trưởng Hoàng Phủ bỏ tôi đi theo người khác rồi! Huhuhu".
"Sao tại tôi? Mà hắn đi theo ai?".
Nghe cô nói Hoàng Phủ Diệp Nam có người khác, lòng hắn vui hẳn. Nhưng niềm vui chưa đến được bao lâu thì...
"Đi theo anh chứ ai! Lúc nãy ánh mắt anh ấy nhìn anh tràn đầy yêu thương còn gì".
Moá! Cái gì tràn đầy yêu thương cơ? Hắn là đàn ông đích thực đấy!!!
"Tôi không yêu hắn". Hắn gằn từng chữ.
"Tôi có bảo anh yêu anh ấy đâu, ý tôi nói là anh cướp đi trái tim của anh ấy. Huhuhuhu, lần đâu tiên Tịch Khả tôi thất tình đều là tại anh!!!!!! Huhuhu!!!!".
Thiên Lãnh nghe cô nói đau hết cả đầu, hắn đành lấy điện thoại ra, gọi cho mẫu hậu đại nhân.
"Mẹ, con dâu mẹ khóc kìa, mẹ đến đây dỗ đi".
Đầu bên kia Thiên phu nhân nghe thấy liền tức giận, mắng Thiên Lãnh một tràng dài.
"Cái thằng này, mày làm cái gì đấy hả? Sao lại để con bé khóc? Mày đúng là vô tích sự mà? Chẳng được cái việc gì cho đời! Đến dỗ cũng dỗ không xong!".
What? Hắn vô tích sự á? Rõ ràng lại cô tự mình nghĩ linh tinh mà! Sao lại đổ lên đầu hắn chứ!!!!
"Nếu mày làm tổn thương cô ấy, tao sẽ không để yên".
Mi tâm Thiên Lãnh nhíu chặt, đây là đang tuyên chiến với hắn? Hắn ta nghĩ mình là ai mà dám đấu với Thiên Lãnh này!
"Đấy là việc của bọn tao, không liên quan đến mày".
"Không liên quan?".
Hoàng Phủ Diệp Nam cười lạnh.
Cô và hắn cũng coi như là thanh mai trúc mã đi. Từ bé đến lớn đều cùng nhau lớn lên. Hồi học cấp 1, cấp 2 cô bị bắt nạt đều là do hắn đứng ra bảo vệ. Đến cấp ba, không hiểu bên cạnh cô từ đâu xuất hiện một người tên Thiên Lãnh với cái danh 'chồng tương lai'. Hắn vốn chờ đến cuối cấp sẽ bày tỏ tình cảm với cô, nhưng giữa đường lại xuất hiện một cục đá, khiến hắn có chút hoảng.
"Tao yêu cô ấy". Hoàng Phủ Diệp Nam nói thẳng.
"Mày yêu cô ấy hay không có liên quan đến tao chắn? Mày thấy vẻ mặt tao có quan tâm không? Nhưng tao khuyên mày một câu, người của Thiên Lãnh tao đừng nên động vào, đứng xa mà ngắm nhìn thì cũng nên nhìn ít thôi, không tao ghen thì đừng trách".
Quẳng một câu cho Hoàng Phủ Diệp Nam, Thiên Lãnh quay đầu bỏ đi tìm Tịch Khả.
Tịch Khả vừa về đến lớp thì nằm bò ra bàn. Viền mắt cô đỏ hoe. Chết tiệt! Tên khốn họ Thiên dám cướp đại thần của cô! Huhuhu! Đại thần của cô giờ bỏ cô đi yêu tên họ Thiên kia mất rồi.
"Khóc?".
Chất giọng không cảm xúc của Thiên Lãnh vang lên bên tai cô.
"Không! Tránh xa tôi ra".
"Giận?".
"Không có".
"Còn nói không?".
Thiên Lãnh định kéo cô vào lòng, thì bất chợt Tịch Khả oà khóc.
"Huhuhuhuhu, đồ đáng ghét nhà anh!".
"Nói lại? Ai là đồ đáng ghét?". Giọng nói ôn nhu đã từ từ chuyển lạnh.
"Anh chứ ai! Tại anh mà học trưởng Hoàng Phủ bỏ tôi đi theo người khác rồi! Huhuhu".
"Sao tại tôi? Mà hắn đi theo ai?".
Nghe cô nói Hoàng Phủ Diệp Nam có người khác, lòng hắn vui hẳn. Nhưng niềm vui chưa đến được bao lâu thì...
"Đi theo anh chứ ai! Lúc nãy ánh mắt anh ấy nhìn anh tràn đầy yêu thương còn gì".
Moá! Cái gì tràn đầy yêu thương cơ? Hắn là đàn ông đích thực đấy!!!
"Tôi không yêu hắn". Hắn gằn từng chữ.
"Tôi có bảo anh yêu anh ấy đâu, ý tôi nói là anh cướp đi trái tim của anh ấy. Huhuhuhu, lần đâu tiên Tịch Khả tôi thất tình đều là tại anh!!!!!! Huhuhu!!!!".
Thiên Lãnh nghe cô nói đau hết cả đầu, hắn đành lấy điện thoại ra, gọi cho mẫu hậu đại nhân.
"Mẹ, con dâu mẹ khóc kìa, mẹ đến đây dỗ đi".
Đầu bên kia Thiên phu nhân nghe thấy liền tức giận, mắng Thiên Lãnh một tràng dài.
"Cái thằng này, mày làm cái gì đấy hả? Sao lại để con bé khóc? Mày đúng là vô tích sự mà? Chẳng được cái việc gì cho đời! Đến dỗ cũng dỗ không xong!".
What? Hắn vô tích sự á? Rõ ràng lại cô tự mình nghĩ linh tinh mà! Sao lại đổ lên đầu hắn chứ!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook