[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi
-
Chương 94
Lộc Hàm cùng Bạch Hiền đều gặp phải rắc rối giống nhau.
Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân cũng gặp phải phiền phức tương tự.
Thực ra, có lẽ trước khi ba người chưa vào trường đại học, Lộc Hàm cũng đã bị quấy rầy lâu rồi. Nhưng đến khi Ngô Thế Huân vào trường, liền phát hiện ra tình huống so với trong tưởng tượng của mình còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Bạch Hiền kỳ thực vốn không ý thức được vấn đề này, mãi đến tận lúc vượt qua năm nam sinh tìm cách đến gần bắt chuyện với mình trên đường cùng Xán Liệt đến lớp học, mới mơ hồ cảm thấy có điểm kỳ quái.
“Sao hồi trung học mình chưa bao giờ gặp những chuyện như này?” Bạch Hiền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Lúc học lớp mười, mọi người vẫn còn chưa dám mở miệng làm quen. Còn đến năm lớp mười một, những người có ý đồ tiếp cận cậu đều bị Kim Chung Nhân dùng mọi thủ đoạn lần lượt đá đi.”
Phác Xán Liệt tiếc nuối nói ra câu chuyện nghe được từ chỗ Ngô Thế Huân.
“A… Phải vậy không?” Bạch Hiền vẫn cảm thấy không thể hiểu được, “Mình nghĩ là…”
“Cậu xem bộ dạng bản thân nhỏ nhắn đáng yêu thế này, vậy mà còn hi vọng mọi người coi là cao lớn lực lưỡng sao? Cậu nghĩ là mọi người sẽ không chú ý đến cậu chắc?” Phác Xán Liệt nhịn không được phải châm chọc, “Nếu không Kim Chung Nhân thế nào đối với cậu vừa gặp đã yêu?”
Bạch Hiền muốn mang vấn đề đi thỉnh giáo Lộc Hàm một chút, kết quả phát hiện tình huống trước đây của Lộc Hàm so với mình còn thê thảm hơn nhiều lắm. May mắn khi đó bên cạnh còn có Ngô Diệc Phàm hứng chịu giúp một phần mới hơi thả lỏng được một điểm.
Mà ngược lại, vì câu lạc bộ khiêu vũ công khai biểu diễn càng ngày càng nhiều, vậy nên Kim Chung Nhân cùng Ngô Thế Huân là thành viên mới sáng rọi vô pháp che lấp, càng lúc càng trở nên nổi tiếng.
Số lượng nữ sinh tham gia fanclub của bọn họ tăng lên với tốc độ chóng mặt, các thể loại hoạt động ủng hộ được hừng hực khí thế mở rộng không kém chút nào so với những ca sĩ thần tượng hiện nay.
—
Bạch Hiền từ trong hộp thư ở tầng dưới kí túc xá lôi ra một đống lớn thư từ các loại, sau đó chật vật mang lên trên giường Kim Chung Nhân rồi ngồi phân loại.
Đại bộ phận thư đến từ nam sinh là cho mình, còn hầu hết thư đến từ nữ sinh là cho Kim Chung Nhân.
Sắp xếp lại nửa ngày, số thư của cả một tuần đã xếp thành hai chồng thật dày.
Bạch Hiền khoanh tay nhìn: Thư của bản thân thì không trọng yếu, nhưng cái đống thư của Chung Nhân phải làm sao bây giờ? Mình có quyền giúp Chung Nhân trực tiếp xử lý không? Làm như vậy liệu có đúng không? Nhưng nếu không giải quyết được chỗ này thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu…
Lúc này Kim Chung Nhân đã trở lại.
Cậu ta đeo balo bước vào, mặc áo ba lỗ màu đen bó sát, áo khoác vắt trên cánh tay, cả người bởi vì vừa mới tập nhảy trở về mà ướt đẫm mồ hôi, mái tóc cùng quần áo hỗn độn lại càng có vẻ gợi cảm chết người.
Bạch Hiền nhìn bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt kia, bản thân lập tức liên tưởng đến cảnh tượng Kim Chung Nhân mang theo diện mạo này đi trên sân trường, cảm thấy không cần động não cũng biết sẽ có bao nhiêu người đứng ven đường ngưỡng mộ.
Đặc biệt là những nữ sinh, đối với vẻ quyến rũ đến hết thuốc chữa của Kim Chung Nhân sẽ lại chỉ trỏ bàn tán.
Chẳng biết tại sao lửa giận dâng lên, Bạch Hiền bỏ lại đống thư rồi xoay người đi ra ngoài.
“Anh?”
Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền không thèm để ý đến bản thân, lập tức chui vào căn phòng đối diện của Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân, không kịp buông túi sách liền chạy nhanh theo.
—
Bạch Hiền vào cửa, đã nhìn thấy Ngô Thế Huân trong tình trạng không khá hơn Chung Nhân là mấy đang thay bộ quần áo đầy mồ hôi ra.
Phác Xán Liệt vừa thấy Bạch Hiền bước vào, liền khoái trá nhào tới ôm cổ.
Sau đó không ngoài dự định bị Kim Chung Nhân lạnh lùng đẩy ra, người sau vốn vội vàng muốn đem Bạch Hiền thu vào trong ngực, nhưng vì lo ngại bản thân còn ướt sũng mồ hôi, cuối cùng đành từ bỏ.
Bạch Hiền chất vấn Ngô Thế Huân: “Hai người lúc trở lại có bị tập kích không?”
Ngô Thế Huân chớp chớp mắt, nhìn nhìn tình huống hiện tại của Chung Nhân, lại thấy vẻ mặt Bạch Hiền giống như có điểm khó chịu, nháy mắt hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra: “A, có mấy nữ sinh giơ banner “Kim Chung Nhân I love you” chạy theo bọn em…”
Bạch Hiền nhăn mặt lại, sắc mặt Kim Chung Nhân lại càng thêm khó coi.
“Tại sao không kể ra chuyện bọn họ gào khóc tên cậu đến muốn ngất?” Chung Nhân tức tối nhìn Ngô Thế Huân.
“Bởi vì em cảm thấy chuyện đó trong mắt những người ở căn phòng này cũng không trọng yếu.”
Ngô Thế Huân lạnh nhạt đáp trả rồi dứt khoát chui vào phòng tắm. Phác Xán Liệt xem xét sắc mặt hai người đối diện đều không tốt chút nào, liền nằm lên giường đọc sách làm bộ như không để ý đến bọn họ.
—
Kim Chung Nhân dắt tay Bạch Hiền trở về phòng. Người kia đi theo sau, cảm thấy trong lòng dâng lên vô số suy nghĩ.
Trước đây chính mình từng đã nói với Chung Nhân nếu cùng một chỗ sẽ không cần hoài nghi, sẽ luôn luôn tin tưởng đối phương, luôn hết lòng yêu đối phương đúng không? Nhưng vì sao hiện tại đột nhiên tràn đầy cảm giác bất an đến vậy?
Hơn nữa, dựa vào cái gì mà Chung Nhân có thể hấp dẫn rất nhiều nữ sinh mà mình lại không làm được?
Lúc trở lại phòng, Chung Nhân liếc mắt một cái nhìn thấy hai chồng thư độ dày gần bằng nhau nằm gọn gàng trên giường.
Ánh mắt cậu ta đương nhiên bị đống thư gửi cho Bạch Hiền hấp dẫn trước tiên, sau đó biểu tình phức tạp hướng về phía Bạch Hiền. Bạch Hiền nhìn ánh mắt khó chịu của người kia, lại càng giận dỗi chỉ sang đống thư còn lại, tức giận nói: “Sao em không nhìn chỗ thư gửi cho mình trước khi định mở miệng trách anh? Hừ! Nhìn cái này mà xem, bên trên dán toàn trái tim màu hồng, nói không chừng bên trong còn có một đống ảnh chụp.. Ưm…”
Câu nói còn chưa dứt, Kim Chung Nhân chợt hạ thấp người hôn lên môi.
—
Bởi vì vừa tập nhảy mà cả người còn tản ra nhiệt khí vương vấn quanh hơi thở, giống như một quả cầu lửa áp lên người Bạch Hiền, thậm chí còn có thể cảm nhận được mùi mồ hôi ngai ngái. Đang lúc mê loạn, Bạch Hiền cảm giác Chung Nhân không nặng không nhẹ cắn lên đầu lưỡi một cái.
“Ưm ừm?”
Nếu phiên dịch lại phản ứng vụng về của Bạch Hiền lúc đó, thì chính là mang theo khó chịu “Làm gì thế?”.
Kim Chung Nhân lại cắn một cái lên môi dưới đối phương, lực độ so với trước còn ôn nhu hơn, sau đó mơ hồ thì thầm hỏi: “Bạch Hiền ca, đang ghen phải không?”
Bạch Hiền phẫn nộ muốn phủ nhận, nhưng Chung Nhân đã nhanh chóng đẩy sâu nụ hôn, đem tất cả lời nói của người kia chặn trở về.
—
Vừa thấy Kim Chung Nhân từ trong phòng tắm đi ra, Bạch Hiền vẫn như trước canh cánh trong lòng, liền thật nhanh cố gắng tỏ rõ lập trường của mình: “Người ta không có ghen!”
Kim Chung Nhân nhìn biểu tình xù lông của Tiểu Bạch đã cảm thấy đáng yêu không chịu nổi, ngoài miệng còn muốn nói: “Bạch Hiền ca, không phải đã nói chúng ta nhất định phải tin tưởng lẫn nhau, nhất định phải hảo hảo cùng một chỗ sao?”
“Đúng vậy, cho nên anh chưa bao giờ ghen!” Bạch Hiền mạnh miệng nói tiếp.
“Đúng đúng đúng, Bạch Hiền ca, anh chưa bao giờ ghen. Là em ghen, em ghen, ai kêu anh nhận được nhiều thư tình như vậy…”
Kim Chung Nhân liếc bộ dáng đối phương vẫn còn sót lại cơn giận chưa tiêu tan, lập tức đi đến ôm vào trong ngực.
“Bạch Hiền ca..”
Kim Chung Nhân cầm lấy tay Bạch Hiền đặt lên ngực mình… là ngực trái – bởi vì bản thân vẫn chưa quên được lần tỏ tình bẽ mặt trước đây – sau đó trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng:
“Bạch Hiền ca, anh phải biết rằng cách đây ba năm, kể từ khoảnh khắc anh bước vào nơi này, em chưa từng có suy nghĩ sẽ thả anh ra ngoài. Cho nên, cho dù anh ở đây một khóc hai nháo ba thắt cổ, thậm chí phóng hỏa hay chế tạo bom nguyên tử, thì em cũng nhất định không để anh chạy thoát.”
“Ý em muốn nói, anh đã bị giam cầm chung thân ở trong tim em?”
Bạch Hiền nhìn Chung Nhân, chẳng biết tại sao nhếch miệng nở nụ cười, không biết là vì lời thổ lộ ngốc nghếch kia hay bởi bàn tay đang nắm lấy tay mình truyền đến độ ấm vô cùng kiên định.
“Đúng vậy, chỉ cần em còn tồn tại một ngày, thì anh cũng sẽ ở trong này một ngày. Có lẽ kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đều vĩnh viễn không ra được.”
Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân cũng gặp phải phiền phức tương tự.
Thực ra, có lẽ trước khi ba người chưa vào trường đại học, Lộc Hàm cũng đã bị quấy rầy lâu rồi. Nhưng đến khi Ngô Thế Huân vào trường, liền phát hiện ra tình huống so với trong tưởng tượng của mình còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Bạch Hiền kỳ thực vốn không ý thức được vấn đề này, mãi đến tận lúc vượt qua năm nam sinh tìm cách đến gần bắt chuyện với mình trên đường cùng Xán Liệt đến lớp học, mới mơ hồ cảm thấy có điểm kỳ quái.
“Sao hồi trung học mình chưa bao giờ gặp những chuyện như này?” Bạch Hiền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Lúc học lớp mười, mọi người vẫn còn chưa dám mở miệng làm quen. Còn đến năm lớp mười một, những người có ý đồ tiếp cận cậu đều bị Kim Chung Nhân dùng mọi thủ đoạn lần lượt đá đi.”
Phác Xán Liệt tiếc nuối nói ra câu chuyện nghe được từ chỗ Ngô Thế Huân.
“A… Phải vậy không?” Bạch Hiền vẫn cảm thấy không thể hiểu được, “Mình nghĩ là…”
“Cậu xem bộ dạng bản thân nhỏ nhắn đáng yêu thế này, vậy mà còn hi vọng mọi người coi là cao lớn lực lưỡng sao? Cậu nghĩ là mọi người sẽ không chú ý đến cậu chắc?” Phác Xán Liệt nhịn không được phải châm chọc, “Nếu không Kim Chung Nhân thế nào đối với cậu vừa gặp đã yêu?”
Bạch Hiền muốn mang vấn đề đi thỉnh giáo Lộc Hàm một chút, kết quả phát hiện tình huống trước đây của Lộc Hàm so với mình còn thê thảm hơn nhiều lắm. May mắn khi đó bên cạnh còn có Ngô Diệc Phàm hứng chịu giúp một phần mới hơi thả lỏng được một điểm.
Mà ngược lại, vì câu lạc bộ khiêu vũ công khai biểu diễn càng ngày càng nhiều, vậy nên Kim Chung Nhân cùng Ngô Thế Huân là thành viên mới sáng rọi vô pháp che lấp, càng lúc càng trở nên nổi tiếng.
Số lượng nữ sinh tham gia fanclub của bọn họ tăng lên với tốc độ chóng mặt, các thể loại hoạt động ủng hộ được hừng hực khí thế mở rộng không kém chút nào so với những ca sĩ thần tượng hiện nay.
—
Bạch Hiền từ trong hộp thư ở tầng dưới kí túc xá lôi ra một đống lớn thư từ các loại, sau đó chật vật mang lên trên giường Kim Chung Nhân rồi ngồi phân loại.
Đại bộ phận thư đến từ nam sinh là cho mình, còn hầu hết thư đến từ nữ sinh là cho Kim Chung Nhân.
Sắp xếp lại nửa ngày, số thư của cả một tuần đã xếp thành hai chồng thật dày.
Bạch Hiền khoanh tay nhìn: Thư của bản thân thì không trọng yếu, nhưng cái đống thư của Chung Nhân phải làm sao bây giờ? Mình có quyền giúp Chung Nhân trực tiếp xử lý không? Làm như vậy liệu có đúng không? Nhưng nếu không giải quyết được chỗ này thì lại cảm thấy vô cùng khó chịu…
Lúc này Kim Chung Nhân đã trở lại.
Cậu ta đeo balo bước vào, mặc áo ba lỗ màu đen bó sát, áo khoác vắt trên cánh tay, cả người bởi vì vừa mới tập nhảy trở về mà ướt đẫm mồ hôi, mái tóc cùng quần áo hỗn độn lại càng có vẻ gợi cảm chết người.
Bạch Hiền nhìn bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt kia, bản thân lập tức liên tưởng đến cảnh tượng Kim Chung Nhân mang theo diện mạo này đi trên sân trường, cảm thấy không cần động não cũng biết sẽ có bao nhiêu người đứng ven đường ngưỡng mộ.
Đặc biệt là những nữ sinh, đối với vẻ quyến rũ đến hết thuốc chữa của Kim Chung Nhân sẽ lại chỉ trỏ bàn tán.
Chẳng biết tại sao lửa giận dâng lên, Bạch Hiền bỏ lại đống thư rồi xoay người đi ra ngoài.
“Anh?”
Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền không thèm để ý đến bản thân, lập tức chui vào căn phòng đối diện của Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân, không kịp buông túi sách liền chạy nhanh theo.
—
Bạch Hiền vào cửa, đã nhìn thấy Ngô Thế Huân trong tình trạng không khá hơn Chung Nhân là mấy đang thay bộ quần áo đầy mồ hôi ra.
Phác Xán Liệt vừa thấy Bạch Hiền bước vào, liền khoái trá nhào tới ôm cổ.
Sau đó không ngoài dự định bị Kim Chung Nhân lạnh lùng đẩy ra, người sau vốn vội vàng muốn đem Bạch Hiền thu vào trong ngực, nhưng vì lo ngại bản thân còn ướt sũng mồ hôi, cuối cùng đành từ bỏ.
Bạch Hiền chất vấn Ngô Thế Huân: “Hai người lúc trở lại có bị tập kích không?”
Ngô Thế Huân chớp chớp mắt, nhìn nhìn tình huống hiện tại của Chung Nhân, lại thấy vẻ mặt Bạch Hiền giống như có điểm khó chịu, nháy mắt hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra: “A, có mấy nữ sinh giơ banner “Kim Chung Nhân I love you” chạy theo bọn em…”
Bạch Hiền nhăn mặt lại, sắc mặt Kim Chung Nhân lại càng thêm khó coi.
“Tại sao không kể ra chuyện bọn họ gào khóc tên cậu đến muốn ngất?” Chung Nhân tức tối nhìn Ngô Thế Huân.
“Bởi vì em cảm thấy chuyện đó trong mắt những người ở căn phòng này cũng không trọng yếu.”
Ngô Thế Huân lạnh nhạt đáp trả rồi dứt khoát chui vào phòng tắm. Phác Xán Liệt xem xét sắc mặt hai người đối diện đều không tốt chút nào, liền nằm lên giường đọc sách làm bộ như không để ý đến bọn họ.
—
Kim Chung Nhân dắt tay Bạch Hiền trở về phòng. Người kia đi theo sau, cảm thấy trong lòng dâng lên vô số suy nghĩ.
Trước đây chính mình từng đã nói với Chung Nhân nếu cùng một chỗ sẽ không cần hoài nghi, sẽ luôn luôn tin tưởng đối phương, luôn hết lòng yêu đối phương đúng không? Nhưng vì sao hiện tại đột nhiên tràn đầy cảm giác bất an đến vậy?
Hơn nữa, dựa vào cái gì mà Chung Nhân có thể hấp dẫn rất nhiều nữ sinh mà mình lại không làm được?
Lúc trở lại phòng, Chung Nhân liếc mắt một cái nhìn thấy hai chồng thư độ dày gần bằng nhau nằm gọn gàng trên giường.
Ánh mắt cậu ta đương nhiên bị đống thư gửi cho Bạch Hiền hấp dẫn trước tiên, sau đó biểu tình phức tạp hướng về phía Bạch Hiền. Bạch Hiền nhìn ánh mắt khó chịu của người kia, lại càng giận dỗi chỉ sang đống thư còn lại, tức giận nói: “Sao em không nhìn chỗ thư gửi cho mình trước khi định mở miệng trách anh? Hừ! Nhìn cái này mà xem, bên trên dán toàn trái tim màu hồng, nói không chừng bên trong còn có một đống ảnh chụp.. Ưm…”
Câu nói còn chưa dứt, Kim Chung Nhân chợt hạ thấp người hôn lên môi.
—
Bởi vì vừa tập nhảy mà cả người còn tản ra nhiệt khí vương vấn quanh hơi thở, giống như một quả cầu lửa áp lên người Bạch Hiền, thậm chí còn có thể cảm nhận được mùi mồ hôi ngai ngái. Đang lúc mê loạn, Bạch Hiền cảm giác Chung Nhân không nặng không nhẹ cắn lên đầu lưỡi một cái.
“Ưm ừm?”
Nếu phiên dịch lại phản ứng vụng về của Bạch Hiền lúc đó, thì chính là mang theo khó chịu “Làm gì thế?”.
Kim Chung Nhân lại cắn một cái lên môi dưới đối phương, lực độ so với trước còn ôn nhu hơn, sau đó mơ hồ thì thầm hỏi: “Bạch Hiền ca, đang ghen phải không?”
Bạch Hiền phẫn nộ muốn phủ nhận, nhưng Chung Nhân đã nhanh chóng đẩy sâu nụ hôn, đem tất cả lời nói của người kia chặn trở về.
—
Vừa thấy Kim Chung Nhân từ trong phòng tắm đi ra, Bạch Hiền vẫn như trước canh cánh trong lòng, liền thật nhanh cố gắng tỏ rõ lập trường của mình: “Người ta không có ghen!”
Kim Chung Nhân nhìn biểu tình xù lông của Tiểu Bạch đã cảm thấy đáng yêu không chịu nổi, ngoài miệng còn muốn nói: “Bạch Hiền ca, không phải đã nói chúng ta nhất định phải tin tưởng lẫn nhau, nhất định phải hảo hảo cùng một chỗ sao?”
“Đúng vậy, cho nên anh chưa bao giờ ghen!” Bạch Hiền mạnh miệng nói tiếp.
“Đúng đúng đúng, Bạch Hiền ca, anh chưa bao giờ ghen. Là em ghen, em ghen, ai kêu anh nhận được nhiều thư tình như vậy…”
Kim Chung Nhân liếc bộ dáng đối phương vẫn còn sót lại cơn giận chưa tiêu tan, lập tức đi đến ôm vào trong ngực.
“Bạch Hiền ca..”
Kim Chung Nhân cầm lấy tay Bạch Hiền đặt lên ngực mình… là ngực trái – bởi vì bản thân vẫn chưa quên được lần tỏ tình bẽ mặt trước đây – sau đó trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng:
“Bạch Hiền ca, anh phải biết rằng cách đây ba năm, kể từ khoảnh khắc anh bước vào nơi này, em chưa từng có suy nghĩ sẽ thả anh ra ngoài. Cho nên, cho dù anh ở đây một khóc hai nháo ba thắt cổ, thậm chí phóng hỏa hay chế tạo bom nguyên tử, thì em cũng nhất định không để anh chạy thoát.”
“Ý em muốn nói, anh đã bị giam cầm chung thân ở trong tim em?”
Bạch Hiền nhìn Chung Nhân, chẳng biết tại sao nhếch miệng nở nụ cười, không biết là vì lời thổ lộ ngốc nghếch kia hay bởi bàn tay đang nắm lấy tay mình truyền đến độ ấm vô cùng kiên định.
“Đúng vậy, chỉ cần em còn tồn tại một ngày, thì anh cũng sẽ ở trong này một ngày. Có lẽ kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đều vĩnh viễn không ra được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook