[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi
-
Chương 17: Nếu nói hiểu lầm thì khó chịu nhất chính là kẻ ngạo kiều
Kim Chung Nhân càng nghe sắc mặt càng đen lại, dở khóc dở cười vừa định gào lên một câu “Biện Bạch Hiền! Chẳng lẽ anh nghĩ em là người như vậy sao?” thì đã nhìn thấy Bạch Hiền khịt khịt mũi, sụt sùi bày ra biểu tình tủi thân uất ức trên mặt, trong nháy mắt tim liền tan chảy.
Bạch Hiền nhìn cậu ta toàn thân mềm nhũn, biểu tình cũng ôn hòa, bộ dạng muốn nói lại thôi đến mức cực kì khó chịu, đột nhiên liền cảm giác mình cần một lời giải thích, vì thế đảo thủ thành công chỉ thẳng vào mặt Chung Nhân hét lên: “Kim Chung Nhân cậu chính là bài xích tôi!”
Kim Chung Nhân toát mồ hôi lạnh, chân tay luống cuống vội vàng giải thích: “Không phải… Em không bài xích anh… thực sự không có…”
Bạch Hiền giơ tay lên tóm lấy bả vai Kim Chung Nhân, Chung Nhân theo phản xạ xoay người tránh, trong giây lát liền biết là không ổn.
Bạch Hiền bùng nổ: “Kim Chung Nhân cậu xem đi! Còn nói không ghét bỏ người ta! Chạm vào bả vai thì làm sao? Cậu bình thường cùng Thế Huân chẳng lẽ chưa từng làm thế ư? Vì sao mỗi lần tôi chạm vào người cậu lại như nhìn thấy bệnh truyền nhiễm vậy?”
“Đó là…là… là bởi vì…”
Kim Chung Nhân nghĩ: Không đúng a, rõ ràng là mình tìm anh ấy hỏi vì sao không cùng nhau về nhà, thế nào mà hiện tại lại thành ra khổ sở không thể giải thích như vậy? Rốt cuộc phải làm sao đây?
Chung Nhân còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, Bạch Hiền đã túm lấy cặp sách lướt qua cậu co cẳng bỏ chạy.
“Này này Bạch Hiền ca! Đợi đã…” Kim Chung Nhân vội vàng đuổi theo sau.
Bạch Hiền không hiểu cậu ta muốn làm gì, chân càng tăng tốc, mắt thấy phía trước có một người nhìn rất quen, nhưng cũng không để ý mà ra sức chạy tiếp.
“Á! Bạch Hiền kiềm chế chút đi, ca nhiều tuổi rồi chịu không được đụng mạnh như vậy đâu…”
Thanh âm quen thuộc từ phía trước truyền tới, Bạch Hiền vừa nghe đã nhận ra tiếng của Lộc Hàm, còn chưa kịp nghĩ gì thì đã bị Ngô Thế Huân thô bạo kéo ra khỏi Lộc Hàm rồi vứt vào người Kim Chung Nhân.
Tay Kim Chung Nhân lại bắt đầu run run.
Bạch Hiền thấy thế lại càng tức giận, mặc kệ cậu ta rồi bước về phía trước, giơ tay chào Lộc Hàm và Ngô Thế Huân.
“A, Lộc Hàm ca, Thế Huân! Đến đây có việc gì vậy?” Kim Chung Nhân bước đến phía hai người chào hỏi. Lộc Hàm cười híp mắt khoác vai Ngô Thế Huân nói: “Ca đến tìm em Chung Nhân à, thế nên Thế Huân cứ đòi đi theo.”
Bạch Hiền đen mặt, nghĩ rằng: Hai người quả nhiên thân thiết như keo như sơn. Mình còn xen vào làm gì? Hơn nữa, Ngô Thế Huân còn không để ý thì mình còn quan tâm cái gì? Cậu hừ lạnh một tiếng nói “Em đi trước” rồi xoay người chạy.
Kim Chung Nhân đang muốn đuổi theo bám riết không tha thì bị Lộc Hàm lôi lại: “Chung Nhân! Lại đây đã… ” Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ không nên chống lại ca ca hơn mình bốn tuổi này, đành chỉ có thể mở to mắt nhìn Bạch Hiền nhanh như chớp chạy đằng xa, biểu tình vô cùng uể oải.
Lộc Hàm liếc Bạch Hiền chạy đến bán sống bán chết, biểu tình vô cùng ngạc nhiên: “Đứa nhỏ này hôm nay có chuyện gì à? Sao chạy nhanh như thỏ vậy?”
“Không biết a, Bạch Hiền ca chẳng biết tại sao mấy ngày nay đều tránh mặt em, còn nói…” Kim Chung Nhân buồn bã trả lời, “… còn nói rõ ràng hai người quan hệ cũng không tệ vậy mà em luôn trốn tránh Bạch Hiền ca như gặp phải bệnh truyền nhiễm…”
Lộc Hàm vô cùng hứng thú: “A? Cãi nhau? Chung Nhân à, mấy hôm trước emcòn nói muốn mời Bạch Hiền đi ăn thường xuyên hơn. Thế nào? Vì sao lại trốn tránh đứa nhỏ?”
Kim Chung Nhân ủ rũ, lầm bầm nửa ngày cũng nói không nên lời cái nguyên cớ.
Ngô Thế Huân ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, sau đó ghé sát vào Lộc Hàm kề tai nói nhỏ. Lộc Hàm nghe cậu ta nói vừa dứt câu bỗng nhiên hiểu ra: “À… Thì ra là vậy, chả trách mấy hôm trước Trương Nghệ Hưng thần bí lẩm nhẩm nói với ca về việc nguyên nhân của sự phản ứng khác nhau, lúc ý ca còn chưa hiểu cậu ta đang nói cái gì…”
Kim Chung Nhân mong đợi nhìn Lộc Hàm.
Lộc Hàm vừa ghé vào tai Ngô Thế Huân nói nhỏ, vừa nhìn nhìn Kim Chung Nhân rồi cười, khiến Kim Chung Nhân trong bụng nóng như lửa đốt, nhịn không được mở miệng ngắt lời: “Lộc Hàm ca! Hai người đang nói cái gì..?”
“Chung Nhân à, tất cả đều là lỗi của ca, ca suy nghĩ một chút làm thế nào để vượt qua chuyện này đi? Hoặc là ca đến chỗ Bạch Hiền ca giải thích vì sao không dám chạm vào người ta.” Ngô Thế Huân cười ranh mãnh nhìn Kim Chung Nhân khiến Chung Nhân căng thẳng liền lắp bắp: “Không không… không được đâu…”
Lộc Hàm giơ tay tỏ vẻ đầu hàng.
Biện Bạch Hiền vừa vọt tới bến tàu điện ngầm, vừa vặn thấy Phác Xán Liệt vẫn đang đứng ở khu vực chờ phía trước. Phác Xán Liệt liếc nhìn Bạch Hiền tỏ vẻ thất vọng “Sao vậy? Thế nào mà chỉ có mình cậu tới?“
Bạch Hiền nghe thế liền tức giận: “Thế cậu còn muốn mình đi cùng ai nữa?”
Xán Liệt vội vàng nói: “Không có gì không có gì. Mình vừa nhìn thấy cậu thì thấy vô cùng hạnh phúc thôi, vì chúng ta là bạn thân nhất của nhau mà. Nhưng có thể nói mình nghe, Kim Chung Nhân chặn cậu lại nói những gì vậy?”
“Không muốn nói.”
“Tên nhóc Chung Nhân kia có phải vì không được đi cùng cậu nên tức giận không?”
“Liên quan gì đến cậu?”
“Thế bây giờ cậu đang giận chuyện gì?”
“Mình không tức giận.”
Được rồi, hiện tại Phác Xán Liệt hoàn toàn chắc chắn là Bạch Hiền đang tức giận, hơn nữa giận không hề ít, cho nên cậu ta sáng suốt lựa chọn lui về phạm vi an toàn, đề phòng trường hợp “giận cho đánh mèo”, dè dặt cẩn thận tiến hành thuyết phục: “Bạch Hiền Bạch Hiền à, cậu xem người ta là đệ đệ, cũng đừng…”
Bạch Hiền giả bộ như không nghe thấy gì.
Xán Liệt quyết định từ bỏ việc thuyết phục Bạch Hiền, dù sao thì tiểu tử Kim Chung Nhân kia cùng cậu cũng không quan hệ, cho nên cười hì hì kéo Bạch Hiền lại ôm chặt bả vai: “Bạch Hiền à, không để ý tên nhóc kia nữa, chúng ta cùng đi ăn gà rán được không được không?”
Bạch Hiền vừa nghe đến gà rán lại xù lông.
Trong đầu hiện ra hình ảnh Kim Chung Nhân và Lộc Hàm cùng bước vào tiệm gà rán kia.
“Phác Xán Liệt! Cậu câm miệng ngayyyyyyyyyyyyyyy”
[TBC]
Trời, thực sự là đọc chap này xong thương Liệt con ghê gớm ;___;
Cảm giác nó khổ vô cùng ý. Rõ ràng hết mực cưng chiều em Hiền, nói gì cũng một điều ngọt hai điều thương, thế mà suốt ngày bị em nó chửi ;____;
Bạch Hiền nhìn cậu ta toàn thân mềm nhũn, biểu tình cũng ôn hòa, bộ dạng muốn nói lại thôi đến mức cực kì khó chịu, đột nhiên liền cảm giác mình cần một lời giải thích, vì thế đảo thủ thành công chỉ thẳng vào mặt Chung Nhân hét lên: “Kim Chung Nhân cậu chính là bài xích tôi!”
Kim Chung Nhân toát mồ hôi lạnh, chân tay luống cuống vội vàng giải thích: “Không phải… Em không bài xích anh… thực sự không có…”
Bạch Hiền giơ tay lên tóm lấy bả vai Kim Chung Nhân, Chung Nhân theo phản xạ xoay người tránh, trong giây lát liền biết là không ổn.
Bạch Hiền bùng nổ: “Kim Chung Nhân cậu xem đi! Còn nói không ghét bỏ người ta! Chạm vào bả vai thì làm sao? Cậu bình thường cùng Thế Huân chẳng lẽ chưa từng làm thế ư? Vì sao mỗi lần tôi chạm vào người cậu lại như nhìn thấy bệnh truyền nhiễm vậy?”
“Đó là…là… là bởi vì…”
Kim Chung Nhân nghĩ: Không đúng a, rõ ràng là mình tìm anh ấy hỏi vì sao không cùng nhau về nhà, thế nào mà hiện tại lại thành ra khổ sở không thể giải thích như vậy? Rốt cuộc phải làm sao đây?
Chung Nhân còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, Bạch Hiền đã túm lấy cặp sách lướt qua cậu co cẳng bỏ chạy.
“Này này Bạch Hiền ca! Đợi đã…” Kim Chung Nhân vội vàng đuổi theo sau.
Bạch Hiền không hiểu cậu ta muốn làm gì, chân càng tăng tốc, mắt thấy phía trước có một người nhìn rất quen, nhưng cũng không để ý mà ra sức chạy tiếp.
“Á! Bạch Hiền kiềm chế chút đi, ca nhiều tuổi rồi chịu không được đụng mạnh như vậy đâu…”
Thanh âm quen thuộc từ phía trước truyền tới, Bạch Hiền vừa nghe đã nhận ra tiếng của Lộc Hàm, còn chưa kịp nghĩ gì thì đã bị Ngô Thế Huân thô bạo kéo ra khỏi Lộc Hàm rồi vứt vào người Kim Chung Nhân.
Tay Kim Chung Nhân lại bắt đầu run run.
Bạch Hiền thấy thế lại càng tức giận, mặc kệ cậu ta rồi bước về phía trước, giơ tay chào Lộc Hàm và Ngô Thế Huân.
“A, Lộc Hàm ca, Thế Huân! Đến đây có việc gì vậy?” Kim Chung Nhân bước đến phía hai người chào hỏi. Lộc Hàm cười híp mắt khoác vai Ngô Thế Huân nói: “Ca đến tìm em Chung Nhân à, thế nên Thế Huân cứ đòi đi theo.”
Bạch Hiền đen mặt, nghĩ rằng: Hai người quả nhiên thân thiết như keo như sơn. Mình còn xen vào làm gì? Hơn nữa, Ngô Thế Huân còn không để ý thì mình còn quan tâm cái gì? Cậu hừ lạnh một tiếng nói “Em đi trước” rồi xoay người chạy.
Kim Chung Nhân đang muốn đuổi theo bám riết không tha thì bị Lộc Hàm lôi lại: “Chung Nhân! Lại đây đã… ” Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ không nên chống lại ca ca hơn mình bốn tuổi này, đành chỉ có thể mở to mắt nhìn Bạch Hiền nhanh như chớp chạy đằng xa, biểu tình vô cùng uể oải.
Lộc Hàm liếc Bạch Hiền chạy đến bán sống bán chết, biểu tình vô cùng ngạc nhiên: “Đứa nhỏ này hôm nay có chuyện gì à? Sao chạy nhanh như thỏ vậy?”
“Không biết a, Bạch Hiền ca chẳng biết tại sao mấy ngày nay đều tránh mặt em, còn nói…” Kim Chung Nhân buồn bã trả lời, “… còn nói rõ ràng hai người quan hệ cũng không tệ vậy mà em luôn trốn tránh Bạch Hiền ca như gặp phải bệnh truyền nhiễm…”
Lộc Hàm vô cùng hứng thú: “A? Cãi nhau? Chung Nhân à, mấy hôm trước emcòn nói muốn mời Bạch Hiền đi ăn thường xuyên hơn. Thế nào? Vì sao lại trốn tránh đứa nhỏ?”
Kim Chung Nhân ủ rũ, lầm bầm nửa ngày cũng nói không nên lời cái nguyên cớ.
Ngô Thế Huân ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, sau đó ghé sát vào Lộc Hàm kề tai nói nhỏ. Lộc Hàm nghe cậu ta nói vừa dứt câu bỗng nhiên hiểu ra: “À… Thì ra là vậy, chả trách mấy hôm trước Trương Nghệ Hưng thần bí lẩm nhẩm nói với ca về việc nguyên nhân của sự phản ứng khác nhau, lúc ý ca còn chưa hiểu cậu ta đang nói cái gì…”
Kim Chung Nhân mong đợi nhìn Lộc Hàm.
Lộc Hàm vừa ghé vào tai Ngô Thế Huân nói nhỏ, vừa nhìn nhìn Kim Chung Nhân rồi cười, khiến Kim Chung Nhân trong bụng nóng như lửa đốt, nhịn không được mở miệng ngắt lời: “Lộc Hàm ca! Hai người đang nói cái gì..?”
“Chung Nhân à, tất cả đều là lỗi của ca, ca suy nghĩ một chút làm thế nào để vượt qua chuyện này đi? Hoặc là ca đến chỗ Bạch Hiền ca giải thích vì sao không dám chạm vào người ta.” Ngô Thế Huân cười ranh mãnh nhìn Kim Chung Nhân khiến Chung Nhân căng thẳng liền lắp bắp: “Không không… không được đâu…”
Lộc Hàm giơ tay tỏ vẻ đầu hàng.
Biện Bạch Hiền vừa vọt tới bến tàu điện ngầm, vừa vặn thấy Phác Xán Liệt vẫn đang đứng ở khu vực chờ phía trước. Phác Xán Liệt liếc nhìn Bạch Hiền tỏ vẻ thất vọng “Sao vậy? Thế nào mà chỉ có mình cậu tới?“
Bạch Hiền nghe thế liền tức giận: “Thế cậu còn muốn mình đi cùng ai nữa?”
Xán Liệt vội vàng nói: “Không có gì không có gì. Mình vừa nhìn thấy cậu thì thấy vô cùng hạnh phúc thôi, vì chúng ta là bạn thân nhất của nhau mà. Nhưng có thể nói mình nghe, Kim Chung Nhân chặn cậu lại nói những gì vậy?”
“Không muốn nói.”
“Tên nhóc Chung Nhân kia có phải vì không được đi cùng cậu nên tức giận không?”
“Liên quan gì đến cậu?”
“Thế bây giờ cậu đang giận chuyện gì?”
“Mình không tức giận.”
Được rồi, hiện tại Phác Xán Liệt hoàn toàn chắc chắn là Bạch Hiền đang tức giận, hơn nữa giận không hề ít, cho nên cậu ta sáng suốt lựa chọn lui về phạm vi an toàn, đề phòng trường hợp “giận cho đánh mèo”, dè dặt cẩn thận tiến hành thuyết phục: “Bạch Hiền Bạch Hiền à, cậu xem người ta là đệ đệ, cũng đừng…”
Bạch Hiền giả bộ như không nghe thấy gì.
Xán Liệt quyết định từ bỏ việc thuyết phục Bạch Hiền, dù sao thì tiểu tử Kim Chung Nhân kia cùng cậu cũng không quan hệ, cho nên cười hì hì kéo Bạch Hiền lại ôm chặt bả vai: “Bạch Hiền à, không để ý tên nhóc kia nữa, chúng ta cùng đi ăn gà rán được không được không?”
Bạch Hiền vừa nghe đến gà rán lại xù lông.
Trong đầu hiện ra hình ảnh Kim Chung Nhân và Lộc Hàm cùng bước vào tiệm gà rán kia.
“Phác Xán Liệt! Cậu câm miệng ngayyyyyyyyyyyyyyy”
[TBC]
Trời, thực sự là đọc chap này xong thương Liệt con ghê gớm ;___;
Cảm giác nó khổ vô cùng ý. Rõ ràng hết mực cưng chiều em Hiền, nói gì cũng một điều ngọt hai điều thương, thế mà suốt ngày bị em nó chửi ;____;
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook