Cuối cùng thì Thành Dương Mục Thu cũng tách khỏi vạn ngàn âm thanh hỗn loạn, tìm ra Ngân Nhung.
Câu nói đầu tiên nghe được là: “Thiếu chủ Vạn Kiếm Tông, Trần Hướng Vãn, là người quen cũ của chưởng môn Tiên tôn chúng ta, hai người suýt nữa đã kết thành chuyện tốt.”
Ngân Nhung hồ đồ hỏi: “Chuyện tốt gì?”
Thanh Điền nặng nề tằng hắng một cái, nhưng Thanh Hiên là một tên không biết nghĩ ngợi, hoàn toàn không thèm để ý đến Thanh Điền, nói thẳng: “Kết đạo lữ đó!”
Thanh Điền sắp ho muốn đứt cổ họng.
Sắc mặt của Thành Dương Mục Thu bên ngoài bí cảnh đã đen như đáy nồi, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm giết người.
Ngân Nhung kinh ngạc nói: “Thành Dương lão tổ? Kết đạo lữ?! Sao có thể chứ, ai lại đi kết đạo lữ với ngài ấy? Trần thiếu chủ là người như thế nào vậy?” Là người như nào mà chịu được Thành Dương Mục Thu?
Ngân Nhung chỉ đơn thuần là kinh ngạc, nhưng mà lời đó lọt vào trong tai của người khác, lại cảm thụ được ý khác: Đấy chẳng phải là đang không kịp chờ nữa muốn hỏi thăm tình hình của “tình địch” sao?
Đương nhiên, trong “người khác” đó không bao gồm Thanh Hiên.
Thanh Hiên tâng bốc Trần thiếu chủ thành người mà chỉ có ở trên trời chứ dưới dất không có, nói chung là xuất thân cao quý, tư chất vô song, anh tuấn nho nhã, người gặp người thích.

Song cuối cùng lại thở dài: “Đừng thấy sư tổ đối xử với ai cũng lạnh lùng, nhưng với Trần thiếu chủ lại rất tốt.

Tiếc là, đạo của sư tổ kiên cố, không thể động tình, cuối cùng khéo léo từ chối đề nghị kết thân của Trần Tông chủ.”
“…” Ngân Nhung khiếp sợ đến mức không nói được chữ nào.
Thanh Hiên cho rằng y không tin: “Tuy rằng Trần thiếu chủ là thân nam nhi, nhưng tư chất vô song, lúc nghị thân với sư tổ của chúng ta, đã là Nguyên Anh rồi, tu sĩ tu con đường trường sinh, là việc làm nghịch thiên, tu vi càng cao, thì xác suất sinh ra dòng dõi càng thấp.

Trần thiếu chủ và chưởng môn chúng ta cùng có ý, quan hệ cũng không kém, nếu như ta mà là Trần Tông chủ, thì cũng muốn Tần Tấn chi hảo (1), không có gì là lạ cả.” tố
Ngân Nhung rất tán thành: “Cũng đúng, ngươi phân tích có lý lắm, biết nhiều thật.”
Thanh Hiên kiêu ngạo nói: “Chuyện cũ năm xưa thôi, cho dù là ở Thái Vi Cảnh, chưa chắc ai cũng biết được, nếu như nhập môn tương đối trễ… Khuê Nhạc, đệ chưa từng nghe tới đúng chứ?”
Không đợi Khuê Nhạc đáp lại, rốt cuộc Thanh Điền không thể nhịn được nữa ngắt ngang lời hắn: “Đã là chuyện cũ năm xưa, thì không cần nói ra!” Nói dứt lời còn liều mạng nháy mắt với Thanh Hiên, cái đầu chậm nửa nhịp so với người thường của Thanh Hiên cuối cùng cũng bắt kịp, lúng túng nói: “Ôi chao, ta quên mất Hồ công tử và sư tổ…”
Thanh Điền sợ Ngân Nhung đau lòng, vội vàng đổi chủ đề: “Thanh Hiên, đã tra được thứ đó là gì chưa?”
Thanh Hiên vội “ây” một tiếng, chạy đi tra cứu “sách tranh”, để lại Thanh Điền cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Hồ công tử, ngươi không sao chứ?”
“Cũng ổn.” Ngân Nhung bóp bóp chân, vừa định nói chút vết thương nhỏ này không tính là gì, lại nghe Thanh Điền khuyên nhủ: “Hôn ước của chưởng môn sư tổ và Trần thiếu chủ đã sớm không còn giá trị rồi, ngài đừng nghe đám tiểu nhân của Huyền Âm Cốc nói bậy.”
Lúc này Ngân Nhung mới nhận ra mình bị hiểu nhầm, thì ra Thanh Điền không phải đang hỏi thăm chuyện mình bị trật chân.

Mấy người của Huyền Âm Cốc đó đã nói gì? Đúng rồi, “Ngươi biết tại sao lại đột nhiên bị chưởng môn của các ngươi đuổi ra không? Bởi vì thiếu chủ Vạn Kiếm Tông đến rồi.”
Ngân Nhung lắc lắc đầu, chắc chắn mà nói: “Ngài ấy đuổi ta đi ra ngoài, không phải là bởi vì Trần thiếu chủ.”
Thanh Điền và Thành Dương Mục Thu ngồi trước Bích Hải Kim Kính đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại nghe Ngân Nhung nhỏ giọng nói: “Ngài ấy đuổi ta đi ra ngoài, đơn giản là bởi vì ghét ta thôi.”
Thiếu niên nói lời đó rất bình tĩnh, một chút oán hận cũng không có, dường như là đang trình bày một sự thật hiển nhiên, Thành Dương Mục Thu lại thấy một nỗi muộn phiền dâng tràn trong lòng mình.
Thanh Điền không biết nên khuyên nhủ như thế nào: “Ngài… haizz…”
May là cuối cùng thì Thanh Hiên cũng tìm ra được hòn đá nhỏ đó là gì trong “Sách tranh về trăm loại bảo vật trong bí cảnh Trường Châu”, còn thừa nước đục thả câu: “Có một tin tốt, một tin xấu, mọi người muốn nghe cái nào trước?”
Ngân Nhung: “Tin tốt?”
Thanh Hiên: “Hòn đá đó gọi là Niết Bàn Vũ Tuế, là vật liệu rèn đúc cấp Thiên, quý hiếm hôn Linh Khu Bích Lan mà Huyền Âm Cốc cướp mất rất nhiều.”

Ngân Nhung thầm nghĩ chẳng trách, lúc đó y vốn định ngậm gốc linh thảo đó, dọc theo vách núi cheo leo chui vào trong hang, song không ngờ là một chân bất ngờ giẫm lên một “hòn đá nhỏ”.

Khi đó chợt cảm thấy có một… một cảm giác thoải mái khó có thể hình dung, giống như là hòn “Niết Bàn Vũ Tuế” đó đang kêu gọi y vậy.
Ngay khoảnh khắc đó, Ngân Nhung theo bản năng cho rằng, thứ đó chắc chắn là bảo vật khó tìm được hơn cả Linh Khu Bích Lan.

Nên y sợ bị người Huyền Âm Cốc phát hiện, mới đạp ở chỗ đó, để cho đối phương cướp Linh Khu Bích Lan đi mất.
Nhưng Thanh Hiên lại ngay lập tức nói: “Còn tin xấu là, viên ngọc tủy Niết Bàn này có tác dụng là “thức tỉnh” —— có thể đánh thức sức mạnh dồi dào trong ngủ say trong cơ thể đại năng —— nó chỉ có một tác dụng như vậy, mà chỉ hữu dụng với đại năng bị phong ấn sức mạnh.
Thanh Điền: “Nói cách khác, không có tác dụng với chúng ta.”
Thanh Hiên: “Đúng vậy, bán cũng chẳng bán được cao giá, thứ này như là dược liệu chuyên để trị bệnh nan y vậy, quý giá hiếm có hơn nữa, thì cũng không có người mua, nên cũng chỉ là một cục đá bình thường.” Đồng nghĩa với việc, kém hơn Linh Khu Bích Lan rất nhiều.
Ngân Nhung chần chờ nói: “Vậy thì… có thể cho ta viên Niết Bàn Vũ Tuế này không?” Cho dù là vô dụng, thì y cũng cảm thấy hòn đá nhỏ này rất đặc biệt, như là vô cùng có duyên với mình, mang bên mình cảm thấy dễ chịu.
Tất cả mọi người không có gì dị nghị: “Thứ này vốn dĩ là do ngài tìm ra, nên thuộc về ngài.”
Ngân Nhung vui vẻ nhận, cẩn thận cất vào trong lục lạc chứa đồ của mình.

Lúc này y vẫn còn mặc cái áo lông màu đỏ, hờ hờ hững hững, áo bào màu đỏ đậm, da dẻ trắng nõn, tai hồ đuôi cáo, trên cổ thắt một cái vòng da màu đen.

Theo động tác cất Niết Bàn Vũ Tuế của y, lục lạc vang lên tiếng leng keng, thực sự là quyến rũ rạng ngời.
Thanh Điền, Thanh Hiên ít nhiều gì cũng lớn hơn mấy tuổi, suy cho cùng vẫn có hiểu biết, tương đối là bình tĩnh.

Chỉ có một mình Khuê Nhạc là không dám ngóc đầu trong cả quá trình, ngay từ khi Ngân Nhung hóa hình, vẫn luôn im lặng đến tận bây giờ mới bật ra được một câu đầy đủ: “Y, y phục đệ tử của ngài bị mất rồi.”
Ngân Nhung đau lòng nói: “Đúng vậy, có lẽ là rơi xuống vách đá.” Là y phục đệ tử của Thái Vi Cảnh đó, Thái Vi Cảnh giàu nứt đố đổ vách, ngay cả y phục đệ tử thống nhất cũng mang phù văn phòng ngự, trị giá rất nhiều linh thạch!
“Nếu như ngài không chê, thì chỗ ta vẫn còn một bộ đồ dự phòng.” Khuê Nhạc vẫn nhìn xuống đất như trước, nói tiếp.
Câu “thế sao được” của Ngân Nhung còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã nghe thấy Thanh Hiên nói: “Tốt quá rồi, nếu không thì trông Hồ công tử nổi bật thế này, sẽ mang đến phiền phức mất!”
Sau khi Thanh Điền hung hăng đá cho hắn một cú, Thanh Hiên ôm chân Kim Kê Độc Lập (2) đổi giọng: “Ý ta là —— Hồ công tử tuấn tú như vậy, ăn vận cũng… nên mặc y phục đệ tử mới càng ra dáng Thái Vi Cảnh.”
Ngân Nhung đành phải nói cảm ơn với Khuê Nhạc, nhận bộ y phục đệ tử, nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn không thay ngay trước mặt tất cả mọi người, mà là chạy ra đằng sau một gốc cổ thụ.
Có điều, đám Thanh Điền tất nhiên sẽ không nhìn lén, nhưng các vị chưởng môn thì đang quan sát, mà đa số vì biến cố vừa rồi, nên góc nhìn vẫn còn đặt ở Ngân Nhung.
Ngay đúng lúc này, mặt gương của tấm Bích Hải Kim Kính khổng lồ đong đưa kịch liệt, mặt kính tối sầm xuống, tất cả hình ảnh cũng biến đổi theo, ngay khoảnh khắc đó, bảo kính cấp Thiên phút chốc biến thành một tấm gương tầm thường.

Mọi người xôn xao bối rối, các chưởng môn vội vàng truyền linh lực vào trong gương, hòng muốn sửa chữa.

Chỉ có Phạm Cô Hồng vuốt chòm râu bạc, nhìn về phía Thành Dương Mục Thu.
Khi ấy, Thành Dương lão tổ vẫn mang điệu bộ như lão tăng nhập định chuyện chẳng liên quan đến mình.

Tấm Bích Hải Kim Kính soi gương mặt hắn, trẻ tuổi đẹp trai, nét mặt không cảm xúc.
Phạm Cô Hồng lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn nhau với Nhân Hoàn trưởng lão đằng sau mình, cả hai trao đổi với nhau một ánh mắt ngầm hiểu phức tạp.
Mãi đến sau một chén trà, “sự cố” trên Bích Hải Kim Kính mới được sửa xong, Thành Dương Mục Thu nhìn thấy Ngân Nhung đã ăn mặc chỉnh tề, chỉ là bộ đồng phục thì hơi rộng so với y, tay áo phải xắn lên mấy lớp, ống quần cũng phải xử lý.
Bởi vì đó là áo bào của Khuê Nhạc, mà dáng người Khuê Nhạc cũng tương đối là cao lớn.

Thành Dương Mục Thu thở ra một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.
“Mục Thu huynh? Thật sự là huynh.”
Thành Dương Mục Thu không vui nhấc mí mắt lên, nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đường nét mặt mày êm dịu sáng sủa, người như ngọc, thân mang áo trắng, tay cầm quạt giấy, đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh (3).
Đây chính là thiếu tông chủ của một trong “Tứ Tông” – Vạn Kiếm Tông – Trần Hướng Vãn.
Trên đời này không có quá nhiều người dám gọi thẳng tên của hắn, Trần Hướng Vãn là một trong số đó.

Thật ra “người quen cũ” mà Thanh Hiên nói tới, “được chưởng môn sư tổ đối đãi khác biệt”, cũng không phải là không có lửa mà lại có khói, đến ngay cả Thành Dương Mục Thu còn phải thừa nhận, đúng thật là thái độ mình có khác biệt với Trần Hướng Vãn.

Vạn Kiếm Tông có ơn với hắn, Trần Hướng Vãn có tình với hắn, hắn không thể tiếp nhận hôn ước đạo lữ của Trần thiếu chủ, song không thể xa lánh người này được, vì ân “tình” của cá nhân mình, vì để ý đến “đại cục” của Thái Vi Cảnh, nên không xa cách được.
Trần Hướng Vãn ôn hòa nhìn Thành Dương Mục Thu: “Mục Thu, vốn ta đã quyết định, là đời này không gặp lại huynh nữa, thế nhưng ta nghe được một việc, đã khiến ta dấy lên hi vọng.

Ta nghe nói… huynh nuôi dưỡng một con hồ ly đực? Điều đó có đồng nghĩa với việc vạn tuế cũng có thể nở hoa không.”
Hắn cười rộ lên: “Ta có thể lại đến quý phủ làm khách, xem… xem cuối cùng là tiểu hồ ly tinh huynh nuôi trông ra sao không?”
Tuy bảo là dò hỏi, song vẻ mặt của Trần Hướng Vãn lại rất chắc chắn.

Bởi vì hắn biết, Thành Dương Mục Thu sẽ không bao giờ từ chối mình, không bao giờ xa cách mình.

Tựa như bất kể gặp được nguy hiểm gì, Thành Dương Mục Thu sẽ luôn luôn bảo vệ mình vậy, mạnh đến thế, lại chỉ dịu dàng với mỗi mình mình, sao có thể khiến người ta không động lòng đây?”
Nếu như hắn chịu nuôi một con hồ ly tinh bên người, có phải là, vô tình đạo của hắn, không cứng rắn đến mức không phá được, thế thì mình… cũng muốn thử lại lần nữa.
Sau đó, đã nghe Thành Dương Mục Thu đáp lại một cách lạnh lùng: “Không được.”
Trần Hướng Vãn: “Vậy thì quấy rầy —— sao? Không được???”
Bên trong bí cảnh, Ngân Nhung cứ đi một lúc, là không kiềm được lấy Niết Bàn Vũ Tuế đã cất vào lục lạc chứa đồ ra thưởng thức.

Chỉ cần chạm vào nó, là cảm giác người mình tê tê, rất dễ chịu, ngay cả đi đường xa như vậy mà vẫn không thấy mệt.
“Bây giờ sắc trời không còn sớm, phía trước có một khu rừng trúc, trên bản đồ có đánh dấu, nghe nói nơi đây yêu thú ít, tương đối thích hợp tu hành, ta thấy mọi người đều đã thấm mệt rồi, không bằng đến đó nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại xuất phát tiếp?”
Hôm nay bốn người gập ghềnh trắc trở tìm cơ duyên cả một ngày, ngoại trừ ban đầu thua Huyền Âm Cốc ra, sau đó trái lại vụn vặt lẻ tẻ cũng thu hoạch được không ít, vẫn tạm ổn.
Cả bọn đã mệt rồi, ai cũng thấy lời đề nghị nghỉ ngơi không tệ, toàn phiếu thông qua.
Có điều, cái câu ít “yêu thú” trên vùng bình nguyên hình như không đáng tin lắm.
Từ đằng xa xa, đã thấy một con thú khổng lồ màu trắng, “gào” một tiếng đặt mông ngồi cong một loạt trúc xanh.

Mọi người cả kinh, gần như chuẩn bị quay đầu rút về, lại nghe Thanh Hiên reo lên: “Khoan đó, khúc màu xanh lá đó, có phải là đệ tử của Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường không?”
Tất cả cẩn thận nhìn, mới phát hiện, sau khi con thú trắng đó ngồi cong cây trúc, vẫn luôn ngoan ngoãn giữ yên tư thế, bên dưới như có đệ tử mặc y phục tu sĩ màu xanh sẫm đang cột mớ trúc đó lại, có vẻ là đang dựng một chỗ ở tạm thời.
“…Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường thật kìa!”
Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường là môn phái lệ thuộc vào Thái Vi Cảnh, cả nhóm đi tới, nói không chừng còn có thể ké được gì đó.

Quả nhiên, các tu sĩ Phượng Hoàng Đường nhìn thấy đệ tử mặc đồ của Thái Vi Cảnh, tất cả cùng khách sáo hành lễ ngang bối phận, chủ động nói bọn họ đang làm nhà trúc, có thể phòng dã thú, có muốn ở cùng nhau không?
Đôi bên đang định chào hỏi khách sáo một lúc, thì chợt nghe một vị tu sĩ dẫn đầu vừa mừng vừa kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi là Ngân Nhung sao?”
Ngân Nhung cũng nhìn thấy hắn cảm thấy quen mặt, “A, ngươi, ngươi là đại sư huynh?” Đây chẳng phải đại sư huynh của Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường hôm đó Ngân Nhung chen ngang kiểm tra tư chất sao!
Đúng là quả đất tròn!
Đại sư huynh Thủ Tâm cũng rất kích động: “Ngân Nhung, thời gian ngắn như vậy, tu vi của ngươi thế mà tăng nhiều như vậy rồi, xem ra lúc trước kiểm tra không phải sai, ngươi thật sự thiên phú dị bẩm.”
Ngân Nhung thật không tiện nói do mình thải bổ đại năng cấp bậc “loại tiên”.

Bèn hơi nở nụ cười, chợt nghe thấy mấy tiếng nổ “phịch phịch phịch”, nhà trúc đang dựng được một nửa, nảy lên từng cây, còn làm bật ngã một vài đệ tử của Phượng Hoàng Đường.
Con thú khổng lồ màu trắng đó bước bước chân nặng nề, xông đến đây, dấu chân bước nào bước nấy to đùng, ba múi miệng vui vẻ ngập ngừng, hô to: “Ngân Nhung! Huynh đệ tốt của ta!”
“!!!!”
Giọng nói quen quá! Con thú khổng lồ đó không lẽ là La Bắc sao?
Cũng may là La Bắc vẫn còn sót lại chút chừng mực, vừa chạy vừa thu nhỏ lại, khi đi tới trước mặt Ngân Nhung, thì đã là kích cỡ của một con thỏ mập bình thường.
Con thỏ mập bị Thủ Tâm xách lỗ tai răn dạy một lúc, nhưng vướng bởi vì hắn là bạn của “đệ tử Thái Vi Cảnh” nên không truy cứu, đổi thành một con cò quăm màu đỏ son và một con nghê tiếp tục đè trúc, để cho La Bắc đoàn tụ với Ngân Nhung.
Ngân Nhung nhìn thấy La Bắc cũng rất vui.

Báo một tiếng ngắn gọn với bọn Thanh Điền xong, bèn lôi kéo người bạn thỏ tinh của mình sang bên ôn chuyện.

La Bắc không giữ hình dạng thỏ đực mập mạp mềm mụp nữa, một lần nữa hóa thành tráng hán, lầm rầm lải nhải kể cho Ngân Nhung nghe những gì xảy ra sau khi tách ra: “Nhờ có ngươi, mà bọn họ rất coi trọng ta, với tư chất của ta, vốn chẳng qua được sơ tuyển, thế mà bây giờ được đại sư huynh tự mình dạy dỗ!”
Hắn kiêu ngạo ưỡn ngực: “Ta tiến bộ rất nhanh, ban nãy có thế cơ thể khổng lồ của ta không? Có phải to lắm không?”
Ngân Nhung rất nể mặt: “Cực kỳ to!”
La Bắc bắt đầu cười ha ha: “Vậy còn ngươi? Ta còn tưởng là tên tình nhân của ngươi là một tên Trần Thế Mỹ, không ngờ là nghe lời như vậy, còn tự tay viết thư cho Bốc đường chủ chúng ta… khi nào các ngươi kết làm đạo lữ đó?”
Nhắc đến “kết đạo lữ”, Ngân Nhung lập tức nhớ lại đoạn giai thoại màu hồng của Thành Dương Mục Thu, lắc đầu, “Không có đâu, hắn ghét ta lắm, nhanh thôi, ta sắp xuống núi rồi, về trấn Tỳ Bà.”
La Bắc khan cổ, hạ thấp giọng: “Hắn vẫn không thể tiếp nhận ngươi sao?”
Ngân Nhung cũng học theo bộ dáng của hắn hạ thấp giọng: “Hắn càng ngày càng ghét ta.”
La Bắc tưởng tượng đến tình cảnh Thành Dương lão tổ chơi chán Ngân Nhung xong rồi bỏ, căm phẫn sục sôi: “Tại sao hắn lại như vậy? Nếu như không thích, thì đừng có trêu chọc ngươi, nuôi ngươi bên người vậy có ý gì chứ?”
Ngân Nhung suy nghĩ một chút: “Xem như là linh sủng đi, có điều hắn không có ý định kết khế chủ tớ với ta, đồng ý thả ta đi, ta vẫn còn rất cảm kích hắn.”
La Bắc càng nghe càng thấy Thành Dương Mục Thu ngang ngạnh, ngay cả khế chủ tớ cũng không chịu kết, đó chẳng phải là không muốn có chút quan hệ gì sao?
“Vậy thì hắn quá đáng lắm rồi!”
“Không không không,” Ngân Nhung nói một cách rất công bằng, “Chỉ là mong muốn đơn phương của ta, đổi lại là ai đi nữa, bị người mình ghét bám lấy, thì cũng thấy khó chịu thôi, ngươi biết không? Ta là kiểu mà hắn ghét nhất, kiểu hắn thích là…”
Ngân Nhung nhớ lại miêu tả của Thanh Hiên về Trần Hướng Vãn, nói: “Kiểu hắn thích là công tử thế gia xuất thân danh môn chính phái, tu vi thâm hậu, phúc hữu thi thư khí tự hoa (trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa), cao gầy, anh tuấn, không ẻo lả.”
Cái đuôi to sau mông y không biết thò ra ngoài từ khi nào, phe phẩy lúc lắc, Ngân Nhung chống cằm, nói thẳng vào trọng tâm: “Ta lại trái ngược hoàn toàn, ta chỉ là một con hồ ly lẳng lơ thôi.”
Lời này vào tai tu sĩ nhân tộc —— ví dụ như Thành Dương Mục Thu ở ngoài bí cảnh —— thì cực kỳ thiếu tự trọng, tự sa ngã, thật sự khiến cho người ta phải đau lòng.
Còn vào tai yêu tộc —— ví dụ như la bắc —— thì lại rất khách quan, thậm chí còn mang theo chút tự kiêu tự luyến, La Bắc bèn vội vàng nói: “Đúng, ngươi là con hồ ly tinh lẳng lơ nhất mà ta từng thấy, ta tin chắc là trên đời này không có người mà ngươi không dụ dỗ được! Tên tình nhân này không được, thì đổi sang người khác, rồi cũng sẽ có người hợp thôi! Nói đâu xa, ngay đằng kia…”
Hắn chỉ tay về Khuê Nhạc, nói tiếp: “Người đó không tệ! Trông có vẻ rất quan tâm đến ngươi, tướng tá cũng anh tuấn.”
Thành Dương Mục Thu suýt nữa lại bóp nát Bích Hải Kim Kính, cũng may Cảnh Sầm đột nhiên lên tiếng, đúng lúc cứu vớt được số phận bị bóp nát của bảo kính đáng thương: “Sư tôn, Thanh Bản có dị động.”
Thành Dương Mục Thu mặt không thay đổi chuyển góc nhìn sang Thanh Bản, chỉ thấy lúc này hắn đi một mình, lén lén lút lút chui vào một hang núi âm u ẩm ướt.

Trong đó đen kịt một màu, không thấy rõ lắm, nhưng Thành Dương Mục Thu bằng vào năng lực của mình, nghe được một giọng nữ thâm trầm trong hang: “Cẩm Nương tuân theo mệnh lệnh của Thập Phương Sát Đại nhân, cung kính chờ đợi đã lâu, cuối cùng ngài cũng đến, hì hì hì hì.”
Thành Dương Mục Thu hoài nghi chắc Cẩm Nương không phải mỹ nhân gì cả, bởi vì giọng nói của Thanh Bản run run, như gặp ma vậy: “Nương nương, ta đã nghe theo phân phó của ngài.”
Cẩm Nương: “Hì hì hì, không cần ngươi làm gì hết, dẫn tiểu hồ ly tinh kia đến chỗ này là được rồi, còn lại giao cho ta.”
Thanh bản: “Vâng.”

Cẩm Nương: “Đã là mị yêu, vậy con hồ ly tinh đực đó có đẹp không?”
Thanh Bản trả lời đúng sự thật: “Đẹp, trước giờ ta chưa từng thấy người nào đẹp hơn y, nhưng mà hình người vẫn là hình dạng thiếu niên, trông chừng mười lăm mười sáu tuổi, chưa dứt sữa, trắng bóc, không giống nam nhân.
Trong hang vọng ra tiếng nuốt nước bọt, tâm trạng của Cẩm Nương không quá tệ nói, “Ngươi lui ra đi.”
Thành Dương Mục Thu dừng “Thiên Lý Nhĩ” lại, nói với Cảnh Sầm: “Chỗ này giao cho con, sư phụ có việc phải rời đi chốc lát.”
Đây là thi đấu sư môn mà sư tôn coi trọng nhất, liên quan đến danh tiếng của Thái Vi Cảnh, có chuyện gì còn có thể quan trọng hơn chuyện quan sát biểu hiện của các đệ tử trong bí cảnh đây?
Cảnh Sầm: “Sư tôn, có phải có chuyện gì gấp xảy ra không?”
Thành Dương Mục Thu nghiền ngẫm cái tên “Thập Phương Sát”, con sói ác đó, thế mà vẫn còn sống.

Nhưng vì sao hắn ta lại muốn đối phó Ngân Nhung, một con mị yêu nho nhỏ ngoại trừ xinh đẹp, đáng yêu, quyến rũ, giỏi nhõng nhẽo, hoạt bát lanh lợi, thông minh, trong sáng… ra thì còn gì nữa đâu?
Thành Dương Mục Thu truyền âm nhập mật với Cảnh Sầm: “Thuộc hạ cũ của Yêu vương hiện thân, e là bí cảnh bị quấy nhiễu.”
Cảnh Sầm: “!!!”
Yêu vương, cái tên này đã bao lâu rồi chưa từng được nghe? Hơn ba trăm năm trước, sư tôn tự mình giết đến Lộc Ngô Sơn, dẹp yên yêu tộc, đâm Yêu vương, thuộc hạ cũ của kẻ đó tan đàn xẻ nghé, không phải sớm đã đường ai nấy đi, mai danh ẩn tích sao?
Song trước giờ sư tôn chưa bao làm sai, hắn nói thuộc hạ cũ của kẻ đó hiện thân, thì là có người đã xuất hiện.
Cảnh Sầm cũng truyền âm nhập mật: “Ngài định cưỡng ép áp chế tu vi, đi vào vào bí cảnh? Nhưng… làm thế có thể sẽ tổn hại đến tu vi, ngài chỉ mới vừa đột phá không lâu.”
Thành Dương Mục Thu: “Không sao.” Cho dù tu vi bị hao tổn, thì tên đời này hắn cũng khó gặp địch thủ.
“Yên tâm, chỉ là dự định trước, không phải vạn bất đắc dĩ, sư phụ sẽ không manh động.”
Cảnh Sầm biết, sư tôn của mình bình tĩnh đến gần như máu lạnh, nên khả năng khách quan quan sát tình thế rất mạnh, hắn không có gì phải lo lắng.

Điều cần lo duy nhất, đó là thuộc hạ cũ của Yêu vương có thể dấy lên được bao nhiêu sóng gió, tình hình nghiêm trọng đến mức sư tôn phải đích thân ra tay?
Nhưng không biết rằng, lần này, “vạn bất đắc dĩ” mà Thành Dương lão tổ nói tới, không phải mưu đồ bí mật của yêu tộc, ngay từ đầu —— hắn tin chắc rằng, yêu tộc đã là nỏ mạnh hết đà, không thể gây ra được chuyện gì.
“Tình hình nguy cấp” mà hắn quan tâm, chỉ là an nguy của một con mị yêu nho nhỏ mà thôi.
__
(1) Tần Tấn chi hảo: Gốc là 秦晋之好.

Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo.

Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.
Đọc thêm về tích tại đây: vietnamese.cri.cn
(2) Kim Kê Độc Lập: 金鸡独立, là động tác đứng như trạng thái nghỉ ngơi của con gà vàng.
(3) đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh: 积石如玉, 列松如翠.
Nguyên câu đúng là:
“積石如玉,列松如翠。郎艷獨絕,世無其匹”
Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý.

Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất.
Lời Dịch:
Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh.

Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh.
[Nhạc phủ thi tập, quyển 47].

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương