Long Vương
Chương 2

*********

Bóng đêm dày đặc, trong thành từng ngọn, từng ngọn đèn dầu dần tắt, phần lớn mọi người đã rơi vào mộng đẹp.

Đậu Khấu đợi đến khi mặt trăng ngả sau ngọn núi phía Tây, mới rón ra rón rén mang theo nam nhân nàng “không cẩn thận nhặt được”, thừa dịp đêm khuya trở lại trong thành.

Mặc dù không biết hắn lấy đâu ra một bộ trang phục đen huyền, vừa nhẹ, vừa mềm khoác lên thân thể quá mức mê người kia, nhưng cặp sừng trên đầu hắn vẫn có thể dọa người khác sợ hãi, nên nàng đành chọn lúc đêm khuya thanh vắng mới dám vào thành.

May mà nàng từ nhỏ đến lớn đã sớm quen với đường ngang ngõ tắt trong thành, nên cho dù giữa đêm khuya, nàng cũng có thể dùng thời gian ngắn nhất đưa hắn về đến Vân gia phường.

Vân gia phường là hiệu thuốc nổi danh và giàu có nhất trong thành.

Bên trong phường diện tích rộng lớn, toàn bộ phòng khách đều được làm bằng gỗ, cho dù trong đêm vẫn lộ ra vẻ trầm ổn, rộng lớn. Phía trước là nơi Vân đại phu khám bệnh, đằng sau thì làm phòng thuốc, mọi người trong mấy thành lân cận đều biết, cho dù là loại thuốc quý hiếm đến thế nào, chỉ cần tới Vân gia phường nhất định sẽ tìm được.

Vân đại phu y thuật như thần, hiểu rõ dược lý, bất luận là kỳ trân dị thảo nào mà đại phu nhìn qua một lần đều có thể nói rõ tên cùng cách sử dụng. Mười mấy năm qua, Vân đại phu đã cứu sống không biết bao nhiêu người, bất luận người giàu hoặc người nghèo, đại phu cũng đối xử bình đẳng như nhau, mọi người vì thế đối với đại phu càng thêm kính trọng, yêu mến, ai ai cũng ngợi khen.

Thật ra thì sự thiện lương của Vân đại phu Đậu Khấu là người rõ hơn ai hết.

Khi nàng tròn năm tuổi, lũ lụt hoành hành, cha mẹ đều bị lũ cuốn đi, nếu không phải Vân đại phu có lòng tốt nuôi dưỡng nàng, nàng có lẽ đã sớm chết đói ở ven đường hoặc bị dã thú ăn thịt rồi.

Mười năm trôi qua, Vân đại phu vẫn đối với nàng như thể đứa con mình sinh ra, dạy nàng cách phân biệt, tìm kiếm dược liệu. Đối với Đậu Khấu mà nói, Vân đại phu chẳng khác nào phụ thân của nàng.

Đêm đã về khuya, Đậu Khấu bước càng nhanh, một lòng muốn gặp Vân đại phu báo nàng đã bình an trở về. Từ xa, nàng đã nhìn thấy bên trong trúc hiên vẫn còn sáng đèn.

Còn chưa đi đến trúc hiên, cửa trúc đã mở ra.

"Đậu Khấu, là con sao?" Thanh âm êm ái truyền đến.

"Vâng, con đã trở về!" Đậu Khấu vội vàng đi lên trước, vừa mới bước vào bên trong trúc hiên, nàng liền từ trong túi áo cẩn thận lấy ra một cây cỏ, cao hứng nói lớn. "Vân đại phu, người xem, con đã tìm được cỏ Giáng Châu!"

Nam nhân thân mặc bạch y, tóc mai điểm bạc, thản nhiên mỉm cười, vẻ mặt ấm áp, ánh mắt nhìn Đậu Khấu giống như nhìn đứa con gái nhỏ.

"Xem con chật vật như vậy, có phải ở trong núi đã gặp phải nguy hiểm gì không?" Đại phu lo lắng hỏi, chỉ chăm chú nhìn Đậu Khấu mà không buồn liếc mắt tới cỏ Giáng Châu trân quý kia.

"Không có chuyện gì nữa, người nhìn xem, không phải con vẫn rất tốt đó sao?" Nàng nháy mắt, cố ý bỏ qua tất cả những nguy hiểm đã trải qua."Tay của con vẫn tốt, chân vẫn tốt, đầu cũng rất tốt, cũng chưa bị ăn sạch đâu!"

Chân mày Vân đại phu không tự chủ được nhíu lại.

"Có người muốn ăn tay, chân cùng đầu của con sao?"

"Ôi..." hỏng bét, lỡ lời mất rồi! Đậu Khấu vội vàng le lưỡi."Không phải đâu, con chỉ khoa trương một chút mà thôi, không có chuyện gì, không có chuyện gì." Nàng khẳng khái bảo đảm.

Mắt thấy hỏi không ra nội tình, hơn nữa trên người Đậu Khấu cũng đúng là không có vết thương nào, Vân đại phu lúc này mới đổi đề tài hỏi.

"Làm sao muộn như thế này con mới về? Bỏ lỡ cả giờ con uống thuốc rồi." Đại phu hỏi.

Đôi mắt to tròn đảo vài vòng nhanh như chớp.

"Bởi vì giữa đường con nhặt được một người, hắn không có nơi nào để đi, con chỉ tốt bụng dẫn hắn theo nên mới về muộn như vậy." Nàng quay đầu đi, hướng về phía "tên kia" gọi: "Này, mau tới đây đi, đừng có ngẩn người, đứng bất động ở đó như vậy."

Tròng mắt đen sắc bén lóe lên tia giận dữ.

Chưa từng có kẻ nào cả gan dùng chữ "Này" để gọi hắn!

Nhuộm máu nhân gian là Long Vương, phá huỷ thiên giới là Long Vương, đem địa ngục đốt sạch khiến thần ma khiếp đảm cũng là Long Vương. Hắn có sức mạnh đủ để hủy diệt nhật nguyệt, tinh tú, hắn từ nhỏ đã được vạn vật sùng bái, hắn là…..

"Này!"

Nữ nhân chết tiệt kia lại gọi hắn như thế lần thứ hai!

Hắn hít sâu một hơi.

Thái dương nổi gân, lửa giận thiêu đốt trong ngực, song hắn lại không thể làm gì.

Hắn đứng ở trước cửa cũng không nhúc nhích, sắc mặt càng lúc càng khó coi, ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, theo tâm tình của hắn càng lúc càng trở nên âm u, cả tòa trúc hiên phảng phất như bị một màn đêm bao bọc, ngay cả ánh đèn cũng không thể lọt ra.

Cũng may Vân đại phu phá vỡ cục diện bế tắc.

Đại phu lễ độ mỉm cười hỏi Đậu Khấu: "Vị này là…?"

"À, hắn là người con nhặt được!" Nàng quyết định chỉ nói vào trọng điểm, đem toàn bộ những thứ khác loại bỏ hết: "Hắn thật đáng thương, đại khái là làm chuyện xấu gì đó cho nên bị xử phạt, đặt ở dưới tảng đá lớn chỉ lộ ra cái đầu. Nếu không phải do con phát hiện được thì không biết hắn còn bị giam ở đó bao lâu nữa."

Vân đại phu gật đầu, nhìn nam nhân áo đen có thái độ láo xược đang đứng trước cửa, thân thiện hỏi thăm: "Xin hỏi, nên xưng hô với ngài như thế nào?"

Đậu Khấu lanh tranh trả lời.

"A Dương." (Dương nghĩa là dê)

Tròng mắt đen bỗng dưng quét tới, nhìn thẳng vào mắt của nàng, so với lưỡi đao còn sắc bén hơn.

Đậu Khấu vẻ mặt vô tội, mở hai tay ra.

"Nếu không, tự ngươi nói đi, ngươi tên là gì." Dọc đường, nàng đã hỏi hắn nhiều lần, là chính hắn không chịu nói ra đó chứ.

"Tên của ta không phải để cho phàm nhân có thể kêu gọi." Khẩu khí của hắn còn lạnh hơn cả băng tuyết mùa đông.

Nàng nhún vai, ra cái vẻ không sao cả.

"Vậy thì ta gọi ngươi là A Dương!"

Hắn nhắm chặt mắt lại, ở trong lòng nguyền rủa tất cả thần giới, sau cùng mới cắn răng mở miệng, không tình nguyện nói ra tên mình.

"Lôi Đằng."

Nàng bừng tỉnh đại ngộ.

"A, thì ra chú ngữ đó chính là tên ngươi?" Ngón tay của nàng đưa nhẹ lên miệng. "Ta nhớ tên đầy đủ của ngươi là —— "

"Câm miệng!"

Oa, khẩu khí của hắn cùng sắc mặt cũng thật hung dữ nha!

Đậu Khấu rụt cổ, đem tất cả những chữ đang chạy lên khóe miệng đều nuốt trở về hết. Nhìn vẻ mặt Lôi Đằng giống như là nếu nàng dám nói ra, hắn sẽ ngay tại chỗ này dùng tay xé rách miệng nàng.

"Không nói thì không nói nha, làm cái gì mà hung dữ như vậy?" Nàng lầm bầm oán trách tâm địa của hắn sao quá hẹp hòi. "Hừ, nếu không muốn tiết lộ tên, vậy cứ gọi là A Dương nha, dù sao cái sừng trên đầu ngươi căn bản là sừng dê mà —— "

Lúc này Vân đại phu cũng không nhịn được nữa, ấm giọng gọi:

"Đậu Khấu."

"Vâng? Sao ạ?" Nàng ngẩng đầu lên.

"Đây không phải là sừng dê."

"Thế thì là gì?"

"Đó là Long Giác." Vân đại phu nhẹ giọng nói. Long Giác mặc dù hiếm thấy, nhưng đại phu vẫn có thể nhìn một cái là nhận ra.

(Long Giác: sừng của con rồng)

"Cho nên nói, hắn thật sự là rồng?" Nàng kinh ngạc.

Vân đại phu gật đầu.

Oa, là rồng nha! Rồng hàng thật giá thật đó nha! Người này không nói dối, hắn thật sự là rồng nha! Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Đậu Khấu gặp được một con rồng chân chính.

"Thật xin lỗi, là do ta lần đầu tiên nhìn thấy rồng." Trong miệng nàng nói xin lỗi nhưng ánh mắt lại nhìn chòng chọc cặp sừng của Lôi Đằng. "Hơn nữa, sừng trên đầu ngươi thật sự rất giống sừng dê a!"

Theo truyền thuyết từ mấy trăm năm trước kể lại, bất luận là Thiên giới hay nhân gian cũng đều có thể nhìn thấy rồng bay lượn. Nhưng sau một trận đại huyến chiến, phần lớn loài rồng đã biến mất, chỉ còn lại rất ít, thỉnh thoảng còn bay lượn phía cuối chân trời.

Nếu là chuyện xảy ra từ mấy trăm năm trước, vậy thì ngay cả Vân đại phu cũng chưa từng thấy qua một con rồng thật sao?

Đậu Khấu quay người, tiến tới bên cạnh Vân đại phu, nhỏ giọng xác nhận lại lần nữa: "Đại phu, người có chắc hắn là rồng thật không? Không phải là giống dê hiếm đấy chứ?"

Mặc dù thanh âm nàng rất nhỏ nhưng Lôi Đằng vẫn nghe thấy.

Không đợi đến lúc Vân đại phu trả lời, Đậu Khấu cũng cảm giác được ánh mắt sắc bén giống như từng mũi tên bắn lén, hướng thẳng cái ót của nàng bắn tới.

Nàng thở dài một hơi.

"Hắn lại trừng mắt nhìn con có đúng không?" Nàng thậm chí không cần quay đầu lại, cũng có thể nhận thấy đầu hắn đang bốc hơi ngùn ngụt.

"Không sai."

Ôi, hiển nhiên là nàng nhặt được một con rồng tính tình rất không tốt! Hay là tất cả các con rồng khác tính tình đều không tốt như vậy?

"Xin bỏ quá cho tiểu nữ" Vân đại phu giọng ôn hòa mà hữu lễ: "Tiểu nữ cùng mọi người bên trong thành đều chưa từng thấy qua loài rồng tôn quý."

Đáp lại lời đại phu là một tiếng hừ nhẹ lãnh đạm.

Vân đại phu cười nhẹ một tiếng.

"Có thể nhìn thấy ngài, mặc dù là niềm vinh dự vô cùng lớn lao nhưng mọi người không biết, chỉ sợ sẽ thất kinh, đưa tới những tai họa không cần thiết." Đại phu vừa nói vừa đưa mắt nhìn cặp sừng mỹ lệ.

Lôi Đằng mặt không chút thay đổi, vung tay một cái, cặp Long Giác biến mất. Bây giờ nhìn hắn ngoại trừ vẻ mỹ lệ dị thường, vẻ ngoài của hắn cùng con người đã không có gì khác biệt.

Đậu Khấu đứng bên cạnh nhận ra một chuyện.

Người này ưa nghe lời ngon ngọt!

Hắc hắc, thật tốt quá, nàng sẽ nhớ kỹ điều này! Trừ chú văn ra, nàng vừa học lén được một cách khác có thể sai khiến hắn.

Đậu Khấu vừa suy nghĩ, vừa ngáp.

Vất vả cả ngày hôm nay đã làm cho nàng mệt muốn chết rồi, nhất là phải chạy trối chết khắp núi rừng lại càng hao tổn thể lực của nàng. Mỏi mệt dần dần kéo tới, nàng dụi dụi mắt, rất nhanh hỏi vào trọng điểm.

"Vân đại phu, có thể cho hắn ở lại không?" Nàng tận mắt nhìn thấy hắn trong nháy mắt đã tiêu diệt hết đám yêu ma kia. Nàng thầm tính toán, nếu hắn có sức mạnh lớn như vậy, giữ hắn lại hẳn là có chỗ rất hữu dụng.

"Con định làm thế nào thì cứ làm như vậy đi!"

Được đại phu đồng ý, Đậu Khấu xoay người lại, lộ ra nụ cười khoái trá.

"A Dương, à, không đúng, Lôi Đằng, đại phu nói ngươi có thể lưu lại." Nàng đi tới trước mặt hắn, cũng không quản hắn có đồng ý hay không, đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm lấy bàn tay to lớn của hắn."Đi thôi, đêm đã khuya, ta dẫn ngươi đi tìm một chỗ nghỉ ngơi." Nói xong, nàng dắt hắn hướng bên ngoài trúc hiên đi ra.

Bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng thật ấm áp.

Cho dù lục hết cả trí nhớ, Lôi Đằng cũng không nhớ nổi trong vạn yêu, vạn ma, vạn thần, vạn thú, có ai từng nắm lấy tay hắn như vậy.

Vậy mà người đầu tiên cầm tay hắn lại là cô gái này.

Mới vừa đi ra tới trúc hiên, phía sau chợt truyền đến tiếng gọi.

"Đậu Khấu!"

"Dạ?"

"Nhớ uống thuốc." Vân đại phu nhắc nhở.

"Con biết rồi." Nàng cất giọng trả lời, chân vẫn không dừng lại, vừa ngáp, vừa dắt Lôi Đằng tiếp tục đi về phía trước.

Thân ảnh của hai người, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương