Long Vương Trở Lại
Chương 18: 18: Huỷ Bỏ Hợp Tác


“Tìm ông nội, đúng rồi đi tìm ông nội.”
Đường Sở Sở đang khóc đột nhiên giống như vớ được cọng rơm, cô kéo Giang Thần khóc thút thít: “Đi tìm ông nội, lúc nhỏ ông nội là người thương em nhất, ông nhất định sẽ không đuổi em ra khỏi gia tộc, đi tìm ông nội, phải đi tìm ông nội!”
Cô kéo Giang Thần đi.

Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, lưng chừng nước mắt của cô, Giang Thần cảm thấy đau lòng, anh an ủi cô: “Đừng lo lắng, anh sẽ đưa em đi đến nhà họ Đường tìm ông nội.”
“Đúng thế, đi, đi thôi.”
Đường Sở Sở mới vượt qua cú sốc khi bị Tiêu Chiến hành hạ, bây giờ lại bị đuổi khỏi gia tộc, tinh thần của cô đã đến bờ vực suy sụp, cô ngốc nghếch cho rằng đi đến biệt thự nhà họ Đường, tìm Đường Thiên Long thì có thể trở về gia tộc.

Có điều Đường Thiên Long chính là người đuổi cô ra khỏi gia tộc.

Nhưng Giang Thần cũng không còn cách nào khác, bây giờ trước tiên phải khiến Đường Sở Sở ổn định lại cảm xúc, sau khi ổn định rồi mới lại nghĩ cách.

Anh không muốn đập tan hy vọng của Đường Sở Sở nên đành đưa cô đến biệt thự nhà họ Đường.

Rất nhanh, bọn họ đã đến trước cổng biệt thự nhà họ Đường, sau khi Đường Sở Sở nhấn chuông, cô cứ lo lắng đi đi lại lại trước cửa.

Rất nhanh cửa được mở ra, người mở cửa chính là Đường Lỗi, con trai của Đường Hải.

Vừa nhìn thấy Đường Sở Sở ở ngoài cổng anh ta đã mở miệng mắng chửi: “Đường Sở Sở, cái đồ xui xẻo nhà mày vẫn chưa chết sao, mày còn trở về đây làm gì?”
“Bốp.”
Giang Thần vung tay đánh anh ta một cái.

Mẹ của Đường Sở Sở trách mắng cô, Giang Thần là là người bề dưới nên không tiện ra tay.


Nhưng Đường Lỗi thì không được! Cú đánh này khá mạnh, khuôn mặt Đường Lỗi lập tức đỏ bừng, cả người xoay một vòng rồi ngã xuống dưới đất, cú đánh khiến anh ta hãi hùng, hai bên tai cũng ù ù.

Sau vài giây, anh ta mới phản ứng lại, anh ta bò dậy từ dưới đất rồi chỉ vào Giang Thần, hung hăng chửi bới: “Giang thần, mày được lắm, mày lại dám đánh cả tao, tao đánh chết mày!”
Đường Lỗi nắm tay thành nắm đấm muốn đánh nhau với Giang Thần.

“Làm gì thế?”
Đường Thiên Long mặc một bộ quần áo màu xanh, chống gậy đi tới lớn tiếng quát mắng: “Chửi bới hệt như mấy người phụ nữ chanh chua, còn ra phép tắc gì nữa?”
Vẻ mặt Đường Lỗi ấm ức anh ta kể khổ: “Ông nội, đây là nhà họ Đường mà thằng này lại đánh cháu.”
Còn Đường Sở Sở lập tức quỳ xuống van xin: “Ông nội, đừng đuổi cháu ra khỏi gia tộc.”
“Đồ bất hiếu.”
Đường Thiên Long nổi giận khi nhìn thấy Đường Sở Sở bởi vì cô mà suýt nữa nhà họ Đường bị diệt vong.

Ông ta giơ cây gậy đầu rồng lên muốn đánh cô.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn kiềm chế lại, rồi chỉ ra bên ngoài cửa quát mắng: “Đường Sở Sở, mày đã bị đuổi khỏi nhà họ Đường, mày đã không còn là người nhà họ Đường nữa, cút, đừng để tao nhìn thấy mày.”
Những lời Đường Thiên Long vừa nói như sét đánh ngang tai.

Nước mắt Đường Sở Sở rơi lã chã trên mặt đất.

Đường Sở Sở như người mất hồn, sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Đường, cô mới nhìn Giang Thần chằm chằm, nhìn anh mãi rồi cô ấm ức bật khóc.

Cô cảm thấy mình là người phụ nữ đen đủi nhất trên thế giới này.


Giang Thần ôm lấy cô rồi an ủi: “Đừng khóc nữa, em muốn trở về nhà họ Đường thì để đó anh nghĩ cách, anh đảm bảo với em trước khi trời tối, nhà họ Đường sẽ quỳ xuống cầu xin em trở về.”
“A, em đúng là số khổ mà.” Đường Sở Sở khóc lóc thảm thương.

Mười năm qua, cô bị người ta khinh thường, phải hứng chịu những lời nhục mạ, nhưng cô đều không khóc, vì vậy mà lúc này, những nỗi ấm ức dồn nén trong lòng trào dâng.

Giang Thần ra hiệu cho Tiểu Hắc đang đi theo họ ở phía xa, Tiểu Hắc lập tức hiểu ý, đi lái xe đến.

Giang Thần đỡ Đường Sở Sở lên xe, anh không trở về Đế Vương Cư mà đi đến đường Cửu Long, Tiểu Hắc mở phòng khám phàm nhân, Đường Sở Sở khóc mệt rồi, đã ngủ gục trên giường.

Giang Thần đi ra bên ngoài, lấy điện thoại ra rồi gọi cho Diệp Hùng.

“Diệp Hùng, là tôi đây.”
“À, cậu Long… cậu Giang.” Khi nhận được điện thoại của Giang Thần, Diệp Hùng sợ tới mức cả người run lẩy bẩy.

Mấy ngày trước chuyện về cái chết của Tiêu Chiến đã dấy lên, không ai biết thân phận của người đàn ông mặt quỷ đó là ai, nhưng Diệp Hùng biết người đàn ông mặt quỷ đó là Giang Thần, chính là chỉ huy Hắc Long của Nam Hoang.

Giang thần hỏi: “Hợp tác giữa Thiên Quân và Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường như thế nào?”
“Thưa cậu Giang hợp tác rất thuận lợi.”
“Chấm dứt hợp tác và nói với nhà họ Đường rằng Thần Quân chỉ hợp tác với Đường Sở Sở, bây giờ Sở Sở đã bị đuổi khỏi nhà họ Đường, vậy thì chấm dứt hết tất cả hợp tác với nhà họ Đường, còn những tin đồn thổi bên ngoài về mối quan hệ giữa ông và Đường Sở Sở, ông tự nghĩ cách giải quyết đi, tôi không muốn mấy tin đồn đó đem lại sóng gió, gây phiền phức cho Sở Sở.”
“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp.”
Diệp Hùng hít một hơi thật sâu.


Sau khi cú điện thoại, ông ta lập tức sắp xếp ra lệnh cho người phụ trách tiếp xúc với nhà họ Đường, chấm dứt mọi hợp tác với họ.

Vào lúc này ở nhà họ Đường.

Đường Hải, giám đốc điều hành đương nhiệm của tập đoàn Vĩnh Nhạc Đường Thị vội vã chạy đến hét lớn: “Bố, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Đường Thiên Long ngước mắt lên: “Đường Hải, con đã là người mấy chục tuổi đầu, sao còn hấp tấp như vậy, con cứ như thế này sao có thể giao nhà họ Đường cho con, sao nhà họ Đường có thể bước vào thế giới thượng lưu chứ.”
“Bố dạy rất đúng nhưng mà bố à, tập đoàn Thiên Quân đã huỷ bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc chúng ta, bên Thiên Quân nói…”
Nghe vậy, cả người Đường Thiên Long lập tức run rẩy, ông ta đứng phắt dậy: “Cái gì, con nói gì?”
Đường Hải thở không ra hơi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thiên Quân huỷ bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc chúng ta, bây giờ đã có mấy chục chiếc xe lớn xuất hiện trước cổng nhà máy chế biến muốn vận chuyển nguyên vật liệu trở về.”
Đường Thiên Long lập tức bất động trên ghế sô pha, khuôn mặt già nua của ông ta toát mồ hôi.

Hợp tác với Thiên Quân là cơ hội tốt nhất để nhà họ Đường có thể vực dậy, bây giờ Thiên Quân huỷ bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc đồng nghĩa với việc nhà họ Đường mãi mãi mất đi cơ hội chen chân vào thế giới thượng lưu.

“Thiên Quân còn nói gì, lề mề vậy, mau nói đi.”
Đường Hải nói: “Chủ tịch Diệp Hùng của Thiên Quân nói chỉ hợp tác với Đường Sở Sở và họ sẽ không hợp tác với Vĩnh Nhạc khi không có nó.”
“Vậy con còn đứng đờ ra đấy làm gì, không nhanh đi mời Đường Sở Sở về đây, nhanh lên!” Đường Thiên Long cầm cây gậy ném về phía Đường Hải, Đường Lỗi và người nhà họ Đường.

Người nhà họ Đường hoảng sợ rời đi, bắt đầu đi tìm Đường Sở Sở, họ gọi điện thoại cho cô.

Đường Cửu Long.

Trong phòng khám phàm nhân nhân.

Đường Sở Sở đã tỉnh lại, cô ngồi trên giường gục đầu xuống đầu gối, hai tay ôm bắp chân, cứ im lặng ngây người ra.

Giang Thần ngồi bên cạnh không ngừng chọc cô cười, kể chuyện cười cho cô nghe nhưng cô vẫn im lặng không nói dù chỉ là một câu.


Lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Cô cũng không bắt máy.

Giang Thần vừa nhìn đã phát hiện ra người gọi đến là Đường Hải, anh lập tức hiểu ra đang xảy ra chuyện gì, thẳng tay cúp máy.

Bây giờ người phải lo lắng không phải là Đường Sở Sở mà là nhà họ Đường.

“Ai vậy, ai gọi tới vậy?”
Đường Sở Sở quay đầu nhìn Giang Thần cúp điện thoại, lúc này hai mắt cô sưng đỏ, nước mắt lưng tròng nơi khoé mắt, không còn tinh tường như trước.

“Là Đường Hải gọi đến.”
“Ừ.”
Đường Sở Sở ừ một tiếng.

Lúc này, lòng cô đã chết lặng, dường như chẳng còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa.

“Sở Sở, em thực sự muốn trở về nhà họ Đường sao, nhà họ Đường đối xử với em như vậy không về thì thôi.” Giang Thần hỏi, nói thật, anh không muốn Đường Sở Sở trở về nhà họ Đường.

“Trở về, còn có thể trở về sao?” Đường Sở Sở lẩm bẩm lắc đầu yếu ớt nói: “Không về được nữa rồi, em là đứa xui xẻo, mang lại bao nhiêu tai hoạ cho nhà họ Đường, nên đã bị ông nội đuổi ra khỏi gia tộc, ngay cả mẹ cũng không cần em nữa.”
Lúc này điện thoại của Đường Sở Sở lại vang lên một lần nữa, Giang thần cầm điện thoại đưa cho cô hỏi: “Em bắt máy không?”
Đường Sở Sở nhận lấy bắt máy.

Trong điện thoại vang lên giọng nói lo lắng của Đường Hải: “Sở Sở, cháu đang ở đâu, mau nói cho bác cả biết, bác cả sẽ đích thân đến đón cháu trở về gia tộc.”
Toàn thân Đường Sở Sở run rẩy, trong ánh mắt ảm đạm lóe lên một tia sáng, cô vội vàng nói: “Cháu… cháu đang ở phòng khám phàm nhân nhân trên đường Cửu Long.”
Cô trở nên kích động nhào vào lòng Giang Thần, vui mừng khóc thút thít: “Thần, bác cả đến đón em, em có thể trở về rồi, em có thể trở về nhà rồi!”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương