Long Vũ Phi Thiên
Chương 122: Pn1: Thanh trúc

Ta không biết mình gọi là gì. Chỉ biết mình là tiểu hài tử không ai thích, từ nhỏ chỉ có một mình, không ai nguyện ý ngoạn cùng ta, những người lớn nhìn thấy ta có khi còn đá ta mấy đá, dần dần ta trưởng thành, hiểu được ta là cô nhi, là tên khất cái, nguyên lai còn có một lão khất cái mang theo ta, nhưng sau đó hắn đã chết, bị những tên khất cái trẻ tuổi vì tranh một khối thịt mốc đánh chết! Ta liều mạng che chở hắn, nhưng ta còn quá nhỏ, ta đánh không lại bọn họ, chỉ có thể nhìn phụ thân khất cái bị những người đó đánh chết!

Dần dần ta trưởng thành, nhưng ta vẫn là tiểu khất cái dơ bẩn trên đường bị người khác khi dễ. Đến một ngày ta bị một tên khất cái cường tráng đánh, toàn thân đều đau nhứt, ta cảm giác mình sắp chết! Nhưng ta không muốn chết như vậy, ta còn muốn đến nhìn mộ phần của phụ thân khất cái. Chỉ là muốn nhìn hắn một chút mà thôi

Có lẽ là ông trời nghe được lời cầu nguyện của ta, khi ta hoàn toàn tuyệt vọng có người đứng ở trước mặt của ta, ta giữ chặt vạt áo hắn: “Van cầu ngươi mang mang ta đi lên núi đi ”.

“Vì cái gì?”. Thanh âm thực già nua, ta nâng đầu lên không nổi, chỉ là nói chuyện lung tung: “Ta ta muốn ta muốn đi nhìn phụ thân khất cái van cầu ngươi mang ta đi đi ”.

“Hảo”. Người nọ đem ta nâng dậy, ta cảm giác được trên người hắn có hương vị rất dễ ngửi. Làm cho người ta an tâm! Ta đang dần dần ngủ! Ta nghĩ mình sắp chết rồi! Ta cảm thấy thật đáng tiếc, còn chưa nhìn thấy phụ thân khất cái, không có nhìn thấy hình dáng của người hảo tâm này! Hơn nữa ta còn mang phiền toái đến cho người ta!

“Ngươi tỉnh chưa?”. Ý thức của ta dần dần khôi phục! Ta nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập nếp nhăn, khi nhìn thấy ta mở to mắt, có chút vui mừng nở nụ cười!

“Là ngươi đã cứu ta phải không?”. Ta thật cẩn thận nhìn lão nhân hiền lành trước mắt. Hắn không có chê ta bẩn mà quăng sang một bên, còn cứu ta!

“Đúng vậy! Ngươi nguyện ý làm đồ đệ của ta không?”. Lão nhân nhẹ nhàng đỡ đầu của ta, tay hắn rất lớn, thực ấm áp. Ta một mực nghĩ hắn là phụ thân của ta thì tốt biết bao!

“Nếu ngươi có thể mang ta đi nhìn phụ thân khất cái ta coi như là đồ đệ của ngươi”. Ta chân thành nhìn lão nhân.

“Hảo. Chờ ngươi khỏe hơn chúng ta sẽ đi! Ngươi tên gì?”. Lão nhân từ ái đem ta nâng dậy, nhẹ nhàng uy nước cho ta.

“Ta không có tên!”. Ta nhỏ giọng mở miệng. Hắn có thể vì ta không có tên mà không muốn ta hay không?

“Đứa nhỏ đáng thương a! Như vậy ta đặt cho ngươi cái tên!”. Lão nhân thở dài.

“Hảo!”. Ta cao hứng nhìn lão nhân. Hắn cùng phụ thân khất cái giống nhau đều là người tốt!

“Ngươi gọi là Thanh Trúc đi! Được không?”. Lão nhân lại lấy cho ta một mẩu bánh mỳ. Ta lập tức ăn đến lang thôn hổ yết, căn bản là không có nghe hắn nói cái gì?

“Ta gọi là Vô cực đạo trưởng. Về sau chính là sư phụ của ngươi!”. Vô cực đạo trưởng bưng tới cho ta một cái đĩa ăn sáng, ta một bên lấy tay nắm lấy một bên gật đầu lung tung. Ta khi đó đã vài ngày không có ăn cái gì rồi!

“Khụ khụ ”. Ta ăn nhanh đến nỗi bị nghẹn, khụ mạnh một cái.

“Chậm một chút. Ta không giành với ngươi a!”. Sư phụ vội vàng bưng chén nước tới cho ta.

Ta cầm lên uống, ánh mắt có đỏ lên. Trừ bỏ phụ thân khất cái không ai đối với ta tốt như vậy!

“Được rồi! Không có việc gì! Từ từ ăn a! Có sư phụ đây về sau sẽ không cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi!”. Sư phụ nhẹ nhàng đem ta ôm vào trong ngực an ủi, khi đó ta đã khóc ra. Khóc đến không gì có thể ngăn lại được! Giống như đem hết thống khổ đã chịu mười mấy năm nay khóc ra!

Ngày hôm đó sư phụ vẫn ôm ta từ khi ta khóc đến khi ta ngủ đi!

Cùng phụ thân khất cái chào từ biệt sau ta liền đi cùng sư phụ! Đi theo hắn dạo chơi tứ hải! Ta dần dần phát hiện sư phụ thực thích đổ, ta bắt đầu hạn chế cơ hội để hắn tiếp cận bài bạc, sau lại đem bạc giữ lấy! Sư phụ cũng dần dần thu liễm! Nhưng hắn vừa nhìn thấy đổ phường sẽ dùng ánh mắt thực ủy khuất nhìn ta! Ta lại nhịn không được mà lại đưa hắn bạc!

Sau sư phụ lại nhìn thấy một cái bố cáo, trên đó nói nếu có thể bắt được hai người trên bức tranh sẽ được thưởng năm nghìn lượng hoàng kim! Lúc ấy ta xem ánh mắt sư phụ sáng như tuyết liền cảm thấy không xong rồi!

Hoàn hảo sư phụ không có hoàn toàn mất đi lý trí mà đi tranh năm nghìn vạn lượng hoàng kim, trở về liền vì hai người kia bói một quẻ. Thì tính ra phàm là những người tìm bọn họ gây phiền toái sẽ chết vô cớ, liền cải biến kế hoạch, đi giúp bọn họ!

Ta bất đắc dĩ thở dài. Sư phụ tính ra nơi bọn họ có thể xuất hiện, khi chúng ta tới thì vừa đúng lúc bọn họ bị hủ thi vây công, nhìn qua trên người thì thấy rất giàu nhưng ta không nghĩ tới sư phụ cư nhiên bị một thỏi vàng thu mua! Nhưng là không thể không nói tên Hiên Viên Thiên Hành kia rất am hiểu công kích nhược điểm của người khác, hai ba câu đã đem sư phụ thu phục! Không có biện pháp ta chỉ đành phải đi theo sư phụ!

Sau ta lại phát hiện hai người kia kỳ thật đều là người tốt! Long Tại Vũ tuy vẫn luôn cùng sư phụ đấu võ mồm nhưng hắn không hề có ác ý! Hiên Viên Thiên Hành mỗi lần nhìn thấy Long Tại Vũ cùng sư phụ đấu võ mồm sẽ ghen lên! Cuối cùng ta rốt cục cũng hiểu được, nguyên lai tên Hiên Viên Thiên Hành kia yêu Long Tại Vũ. Không phải là loại tình yêu của phụ tử, mà là yêu của tình nhân! Nhưng ta lại cảm thấy có như vậy cũng sẽ không sao! Bọn họ thực đẹp mắt! Long Tại Vũ rất đẹp, Hiên Viên Thiên Hành thực anh tuấn. Bọn họ ở cùng một chỗ giống như là trời sinh một đôi! Tuy rằng ở mặt ngoài Long Tại Vũ mang bộ dáng thực chán ghét Hiên Viên Thiên Hành, nhưng kỳ thật cũng thực để ý hắn!

Theo chân bọn họ thì phiền toái cũng sẽ tự tìm đến cửa! Biểu hiện là tên Long Hân Nguyệt kia! Được rồi bọn họ quen biết nhau! Bất quá không thể không nói Long Tại Vũ thực trì độn! Hắn không phát hiện Long Hân Nguyệt thích A Ý, một mực khiêu chiến kiên nhẫn của Long Hân Nguyệt! Cuối cùng Hiên Viên Thiên Hành cùng Long Hân Nguyệt bị Long Tại Vũ cùng A Ý chọc giận! Bọn họ mỗi người ôm đi một tên, khi Hiên Viên Thiên Hành hôn Long Tại Vũ ta cảm thấy thật không có ý tốt! Nhưng nhìn thấy sư phụ chẳng những nhìn lén, còn ở đó mà chỉ trỏ! Ta nhất thời tức quá mà đánh sư phụ hôn mê! Khi tránh ở phía sau gốc cây ta vẫn luôn nhìn trộm, không rõ bọn họ vì cái gì lại hôn lâu như vậy còn chưa chịu tách ra! Không thấy khó thở sao?

A Ý cùng Long Hân Nguyệt đi rồi! Hiên Viên Thiên Hành cũng thật cao hứng đưa tiễn bọn họ! Ở trong mắt hắn A Ý tình địch này đi rồi thì thật là tốt!

Không biết vì cái gì càng đi về phía trước ta càng sợ hãi! Ta cũng không biết là sợ hãi cái gì! Trực giác mách bảo ta sẽ phải rời khỏi bọn họ! Khi ta nhìn thấy Ma Tuyệt kia ta đã hiểu được! Ta sẽ chết trong tay hắn! Ta sẽ vĩnh viễn cùng sư phụ và bọn họ tách ra! Ta không muốn!

Khi nhìn thấy Ma Tuyệt vung roi ta hoàn toàn có thể tránh né! Nhưng ta lựa chọn đẩy bọn họ ra, bởi vì bọn họ thật sự rất tốt với ta! Ta không muốn bọn họ bị thương! Nơi đau nhức truyền đến trái tim, ta biết ta xong rồi!

Ta nhìn sư phụ thương tâm ôm lấy ta! Ta nhìn thấy bộ dáng của Tại Vũ thống khổ nhìn ta! Bọn họ thống khổ vì ta! Cứ như vậy là đủ rồi! Ít nhất còn có người quan tâm ta.(mimi: đọc cái phiên ngoại này ta thấy tác giả đúng mà mẹ kế mà, Thanh Trúc đáng thương như thế…. Y^Y ko chịu đâu)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương