Long Thành Oán FULL
-
Chương 9
Trong trướng phù dung mờ tối, áo lót Bạch Ngọc Đường rộng mở, để lộ lồng ngực trắng nõn.
Khinh Hồng đánh bạo, bàn tay luồn vào trong, từ từ giúp hắn cởi lớp che chắn cuối cùng, cảm nhận da thịt trơn mịn hơn cả nữ tử, miệng nhếch lên, “Gia thật khiến tiểu nữ phải xấu hổ.”
Bạch Ngọc Đường bắt lấy bàn tay muốn di chuyển xuống dưới của Khinh Hồng, cười xấu xa nói: “Tiểu yêu tinh, xem gia làm sao trừng trị nàng!”
Trên giường phong hoa tuyết nguyệt, nhưng người nào đó đứng ngoài cửa sổ lại không được vui vẻ sảng thoái như vậy.
“Ầm…” Cửa bị đẩy mạnh ra, gió lùa vào phòng, thổi tung một góc màn, để lộ hai thân hình quần áo không chỉnh tề trên giường.
Một nam tử áo lam mặt không chút cảm xúc đứng trước cửa, trân trối nhìn hai thân ảnh đang quyện vào nhau.
Bạch Ngọc Đường bị cơn gió bất ngờ ùa vào làm giật mình, ngước đầu nhìn bóng người loáng thoáng đứng trước cửa phòng rộng mở, lại nhìn mỹ nhân phía dưới bị hù sợ, gì cũng không làm nổi chứ đừng nói tới hứng thú tầm hoan tác nhạc.
Qua quýt kéo áo ngủ, khoác trường sam, ngồi bên giường vừa buộc dây bên phải vạt áo, vừa chửi ầm lên: “Là tên nào không biết mở to mắt mà nhìn, dám phá hỏng chuyện tốt của Ngũ gia?”
Người nọ đứng ở ngưỡng cửa chẳng mảy may nhúc nhích, trong phòng tối đen như mực, Bạch Ngọc Đường cũng không nhìn rõ được rốt cuộc là người nào.
Bạch Ngọc Đường chẳng thèm đi giày, sờ đá lửa trên đầu giường, đốt nến lên.
Hay lắm! Thì ra là Triển Tiểu Miêu!
Bạch Ngọc Đường không nhanh không chậm đi tới bàn, rót một chén trà: “Ơ! Tiểu Miêu, sao hôm nay lại có nhã hứng đến kỹ viện thế? Có muốn Ngũ gia ta giới thiệu cho vài cô nương tiếp đón ngươi không?”
Triển Chiêu không nói gì, chỉ bước nhanh đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, kéo cổ tay đang cầm chén trà của hắn, “Đi thôi!”
Bạch Ngọc Đường sao có thể để Triển Chiêu kéo đi như vậy, tỏ ra ngang ngược nói: “Gì mà đi thôi? Gia vẫn chưa tận hứng đâu! Nếu ngươi không phải đến để tầm hoan tác nhạc, thì một mình quay về, lôi kéo ta làm chi?”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường vạt áo hơi mở, tóc tai tán loạn, trên người đầy mùi son phấn, lông mày nhíu lại càng chặt, “Bạch huynh, ta biết ngươi tới thanh lâu là vì điều tra lời đồn đãi, bây giờ tra xong rồi, Bạch huynh nên mau chóng rời đi, nếu lưu luyến nơi bướm hoa này, sợ là tổn hại quan nghi Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ.”
Bạch Ngọc Đường cười nhạo một tiếng, Triển Chiêu không đề cập tới chức quan thì thôi, vừa nhắc tới Bạch Ngọc Đường liền tức giận.
Bạch Ngọc Đường hắn há lại vì một chức Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ suông mà trói buộc bản thân! “Quan nghi với không quan nghi gì chứ? Ngũ Gia thích đến thanh lâu thì đến, thích cô nương nào hầu hạ thì cô nương đó hầu hạ, Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ nếu có nhiều cấm kỵ như vậy, gia không làm cũng được!”
Triển Chiêu nghe vậy cũng nổi nóng, uổng công y cả ngày không thấy Bạch Ngọc Đường, lo lắng xuống núi tìm kiếm, nào ngờ mình nhọc công nóng ruột nóng gan, tên chết tiệt này lại lấy cớ điều tra đâm đầu vào nơi son phấn tiêu dao khoái hoạt, “Bạch huynh, Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ là do Thánh Thượng thân phong, há có thể huynh nói không làm liền không làm?”
Vừa nói xong Triển Chiêu đã cảm thấy không ổn, dựa theo hiểu biết của y về hắn, nếu dùng Hoàng uy áp chế người này chắc chắn sẽ có tác dụng ngược lại.
Quả nhiên Bạch Ngọc Đường ‘cạch’ một tiếng đặt chén trà xuống bàn, chỉ vào Triển Chiêu mắng: “Hay cho Ngự Miêu Triển Chiêu! Ngươi làm quan thì nghĩ mình thật sự là quan sao? Lên giọng quan gì chứ! Gia không chịu nổi dáng vẻ này của ngươi, ngươi thu lại kiểu cách nhà quan ấy, cút về thành Biện Lương làm mèo trông cửa của ngươi đi!”
Câu nói sau cùng hiển nhiên làm Triển Chiêu toàn thân chấn động, kể từ khi y được phong làm ‘Ngự Miêu’, bằng hữu trên giang hồ ngày trước đều ân đoạn nghĩa tuyệt với y, càng có không ít người nhục mạ y trở thành ‘tay sai của triều đình’, ‘mèo trông cửa cho Hoàng cung’, nhưng Triển Chiêu biết cách ẩn nhẫn, đối với những lời này chỉ cười cho qua, nào ngờ hôm nay những từ ngữ không biết bao nhiêu người đã nói lại vang ra từ miệng Bạch Ngọc Đường, trong lòng Triển Chiêu như bị người thân thiết đâm một nhát, đau đớn vô cùng.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cúi đầu hồi lâu không nói lời nào nữa, thầm nghĩ vừa rồi mình hơi nặng lời, nhưng không đời nào hắn chịu hạ mình thừa nhận, chỉ lạnh nhạt quay về giường, dịu dàng nói với Khinh Hồng đang bị khí thế ‘rút kiếm trương nỏ’ của hai người dọa sợ: “Không sao đâu.
Không phải gia đến đây để giúp nàng sao?”
Khinh Hồng xuyên qua lớp màn liếc nhìn Triển Chiêu đang đứng bên ngoài, rụt rè nói: “Vậy… vị gia kia…”
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Triển Chiêu, hạ màn xuống, lạnh lùng nói: “Đêm lạnh, mời Triển đại nhân trở về cho, thứ Bạch mỗ không tiễn xa được.
Khinh Hồng, hầu hạ gia cởi áo.” Đồng thời nháy mắt ra hiệu cho Khinh Hồng, Khinh Hồng cũng thức thời phối hợp, đưa tay lên kéo dây buộc vạt áo của hắn.
Triển Chiêu xuyên qua tấm màn, cảm thấy hai bóng dáng tương xứng in trên màn hết sức nhức mắt, trong lòng cũng càng lúc càng khó chịu, nắm tay siết chặt, cắn răng, cuối cùng bước nhanh tới, hất tung màn lên.
“Triển Chiêu! Ngươi lại muốn làm gì?” Bạch Ngọc Đường không ngờ Triển Chiêu lại nhất quyết không buông mà đi tới hất màn lên.
Bạch Ngọc Đường vạt áo rộng mở, tay ôm mỹ nhân, mà cô nương kia hai tay ôm cổ hắn, nép vào ngực hắn như chim non, nhìn Triển Chiêu hất màn mà sợ tới mức chui vào trong chăn, lủi đến góc giường.
Triển Chiêu thấy tình cảnh này, càng không nói rõ được cảm xúc trong lòng, mắt nhìn nữ nhân kia càng không có thiện cảm, không đợi Bạch Ngọc Đường nổi trận lôi đình, ngón tay đã điểm huyệt Bách Hội(*) trên đầu hắn, thân thể Bạch Ngọc Đường mềm nhũn đổ xuống giường, được Triển Chiêu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, tiện tay túm lấy ngoại bào màu trắng vắt trên kệ cạnh giường, quấn lên người Bạch Ngọc Đường, ôm hắn đi ra ngoài.
Lúc đi ra tới cửa, dường như cảm thấy có gì không ổn, quay đầu nhìn Khinh Hồng phía trong màn, nói: “Cô nương, xin thứ cho Triển mỗ thất lễ, cáo từ.” Thân hình nhoáng một cái, từ cửa sổ mở một nửa nhảy ra ngoài, lắc mình mấy cái, biến mất trong màn đêm.
Khinh Hồng đang ngồi trong góc giường, dáng vẻ run rẩy không còn nữa, vẻ mặt thản nhiên như thường nhìn đôi giày trắng bên giường Triển Chiêu quên mang đi, nét mặt khác thường, cầm đôi giày ném vào chậu than, nhìn ngọn lửa bùng lên đốt cháy đôi giày xong mới đứng dậy, mắt liếc ngọc bội bên cạnh, khóe miệng lộ ra nụ cười khiến người khác khó đoán biết: “Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ? Con cá này lớn nha.”
*
Triển Chiêu nhảy qua không biết bao nhiêu mái nhà, gần đến chân núi Tần Dương, Bạch Ngọc Đường trong ngực đột nhiên co người lại, lúc này Triển Chiêu mới phát hiện mình đi quá vội mà quên mang theo ngọc bội đeo bên hông và giày của Bạch Ngọc Đường theo.
Đôi chân trần của Bạch Ngọc Đường đang lộ ra trong gió, khí trời tháng ba ban ngày ấm áp, nhưng ban đêm lại rất lạnh.
Triển Chiêu nhìn quanh, phát hiện không xa có một tiệm giày vẫn sáng đèn, chân điểm một cái đáp xuống.
Đã qua giờ hợi, thấy giờ này sẽ không còn người đến mua hàng nữa, lão Hà ngáp một cái, đứng trước cửa chuẩn bị mang bảng hiệu vào trong.
Vừa đặt tay lên bảng hiệu, chợt một bóng người từ trên trời đáp xuống, dọa ông ngã nhào xuống đất, “Có ma!” Bảng hiệu trong tay cũng rơi xuống.
“Ông chủ, ta muốn mua giày.” Lão Hà vừa nghe, hả? Có thể nói như vậy thì không phải ma? Lão Hà sợ hãi ngẩng đầu lên, thấy thì ra là một công tử áo lam tuấn tú.
Tướng mạo người này thật anh tuấn nha, còn anh tuấn hơn cả Lý Tam ở thành đông được mệnh danh là ‘mỹ nam núi Tần Dương’.
Lão Hà đứng lên, dựng lại bảng hiệu, quay đầu mới phát hiện công tử áo lam đang ôm một người.
Người kia được bọc trong áo choàng màu trắng, mái tóc đen xõa ra trước khuỷu tay công tử áo lam, gương mặt bị khuất nên không thể nhìn rõ, nhưng thân hình thon gầy, có vẻ như là nữ tử.
Lão Hà vuốt chòm râu hoa râm, ánh mắt ranh mãnh, “Tiểu tử, hơn nửa đêm mang nương tử đi trốn hả?” Công tử áo lam lộ vẻ sửng sốt, vừa định trả lời, lão Hà lại như biết y muốn nói gì, “Ôi! Không cần nói nữa, nhất định là bị mẹ chồng đuổi đi rồi, nhìn cô nương thân thể gầy thế kia, nhất định là mẹ chồng rất khắt khe…”
“Ông chủ, mua giày.” Lão Hà đang định kể chuyện khuê nữ Trương gia cách vách mới bỏ trốn, công tử áo lam vội ngắt lời lão.
Lão Hà lúc này mới sực nhớ ra, thấy đôi chân trần của nương tử đang lơ lửng giữa không trung.
“Ai da, thế mà không nói sớm, đêm xuống trời lạnh, không mang giày dễ bị cảm lạnh lắm.
Mẹ chồng kia cũng thật là không có nhân tính.” Lão Hà than vãn xong, vội dẫn hai người bước qua cánh cửa.
Công tử áo lam thấy ông chủ ân cần như vậy cũng cất bước vào tiệm, nhìn giày rực rỡ muôn màu trong tiệm có chút hoa mắt, vội nói: “Ông chủ, tìm giúp ta một đôi giày màu trắng là được rồi.” Lão Hà vừa nghe, bàn tay đang tìm một đôi giày thêu chợt dừng lại, nghi ngờ nói: “Cô nương không phải đều đi giày thêu sao? Thế nào nương tử nhà công tử lại không giống?”
Công tử áo lam cười đến toét miệng, toàn thân run lên, cười đến gây ra tiếng động quá lớn làm người trong ngực khẽ giật giật, phần áo choàng che trước mặt tuột xuống, để lộ khuôn mặt bạch ngọc.
Lão Hà lúc này mới nhìn rõ, quả là một cô nương xinh đẹp tựa thiên tiên, đẹp hơn khuê nữ nhà mình không biết gấp bao nhiêu lần, hai người này thật đúng là trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi vô cùng.
“Không còn sớm nữa, lão cũng phải về nhà rồi, theo ý công tử vậy.” Lão Hà lấy từ trong đống giày ra một đôi thêu rồng bay phượng múa đưa cho công tử áo lam, đưa tới nửa chừng đột nhiên rút về, “Xem lão này, bị lẩm cẩm mất rồi.
Để lão bọc lại, công tử cầm trên tay đi, chớ quấy rầy nương tử.”
Gói lại xong xuôi, lão Hà đưa bọc giày vào tay công tử áo lam, tiện thể liếc nhìn cô nương trong ngực y, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ, hẳn là mệt mỏi lắm mới ngủ say như vậy.
Lão Hà khóa cửa tiệm, nhìn bóng lưng của công tử áo lam, hô, “Này, công tử, nhớ đối xử tốt với nương tử đó.”
Công tử áo lam khựng lại, nghiêng đầu nói: “Đa tạ.” Lão Hà này mới yên tâm đi qua góc phố, trở về nhà.
“Ha ha, Ngọc Đường, nếu ngươi nghe được chắc chắn sẽ quát ầm lên mất.” Nhếch miệng mỉm cười, sự việc khó chịu trước đó cũng tan thành mây khói.
*
Không dễ gì mới đặt được Bạch Ngọc Đường xuống giường, Triển Chiêu vừa định lôi chăn đệm hôm nay mình vừa tìm được trong tủ ra trải xuống đất nằm, lại nhạy cảm ngửi thấy một mùi thơm gay mũi trên người Bạch Ngọc Đường, suy nghĩ hồi lâu, dựa vào lực điểm huyệt của mình còn khoảng một canh giờ nữa Bạch Ngọc Đường mới tỉnh, liền xoay người đi sang phòng tắm nấu một thùng nước nóng.
Kiếm Hiệp Hay
Quay lại phòng, Triển Chiêu ngồi bên giường, nhìn dáng vẻ an tĩnh ngủ của Bạch Ngọc Đường, trong lòng cảm thấy ấm áp, “Chỉ có những lúc ngủ thế này ngươi mới không nói móc ta, nói mấy lời làm tổn thương trái tim người khác.” Trong lúc nói, ngón tay chậm rãi lướt trên gò má của Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường…” Cảm giác khác thường lại lần nữa dâng lên, Triển Chiêu hoảng hốt, thầm nghĩ đúng là hôm nay mình uống nhiều rượu rồi mới cư xử với Bạch Ngọc Đường như nữ tử thế này.
Triển Chiêu uống mấy ngụm trà lạnh mới ổn định được rung động trong lòng, liếc nhìn Bạch Ngọc Đường đang an ổn ngủ, đi tới chỗ chăn đệm mình đã trải ra, xốc một góc chăn lên, nằm xuống, suy nghĩ mông lung một hồi rồi cũng chìm vào mộng đẹp.
*
Tiếng sáo du dương, ru ta vào mộng.
Sáng sớm, Triển Chiêu bị tiếng động ồn ào làm tỉnh, mở hai mắt ra thấy một bóng áo trắng đang dựa trước cửa sổ ngắm một con chim én mổ lên cửa.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đuổi chim én nhỏ đi, “Tiểu Miêu, giày của gia đâu?” Chân trần đi đến trước mặt Triển Chiêu hỏi.
Triển Chiêu nhớ ra bao giày đêm qua, đứng dậy gấp chăn đệm gọn gàng, cất vào ngăn tủ, rồi lấy từ trong tủ là một cái bọc nhỏ, “Đêm qua đi vội, quên mang giày của Bạch huynh về, Triển mỗ đã mua một đôi giày khác, Bạch huynh thử xem có vừa chân không.” Mở ra lại phát hiện trong bọc không chỉ có một đôi giày trắng, còn có một đôi giày gấm Tứ Xuyên thêu dưới đế, Triển Chiêu dở khóc dở cười nhớ tới lời dặn dò của lão bá bán giày cho mình đêm qua.
“Tiểu Miêu?” Nghe Bạch Ngọc Đường gọi, Triển Chiêu lúc này mới hoàn hồn, lén ném đôi giày thêu vào trong tủ, đưa đôi giày trắng cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cúi đầu im lặng đi giày, không nói gì, Triển Chiêu nghĩ hắn vẫn còn tức giận chuyện hôm qua, dù sao hành động của mình cùng khiến hắn mất mặt, “Bạch huynh, đêm qua là Triển mỗ lỗ mãng, không nên xen vào việc riêng của Bạch huynh.”
Động tác đi giày của Bạch Ngọc Đường khựng lại, nhỏ giọng nói: “Không hoàn toàn là lỗi của ngươi.
Ta cũng đã nói những lời không dễ nghe.”
“Hử? Bạch huynh vừa nói gì?”
Bạch Ngọc Đường tuy nói nhỏ, nhưng nội công của Triển Chiêu đâu có thấp, sao có thể không nghe rõ? Bạch Ngọc Đường biết y cố ý dụ mình, nhưng nhớ đêm qua tỉnh dậy thấy y không những không tranh giường, còn chuẩn bị cả nước tắm cho hắn, hắn mới hạ mình nhận sai.
Bạch Ngũ Gia không làm chuyện thiệt mình, Triển Chiêu đã lấy lòng trước, Bạch Ngọc Đường hắn cũng đâu thể không biết lý lẽ.
“Không có, gia chỉ nói ngọc bội mất rồi có thể mua cái khác.”
Biết rõ Bạch Ngọc Đường lấy cớ, Triển Chiêu vẫn thuận theo: “Được, Triển mỗ sẽ đi mua cùng Bạch huynh.”
*
Dưới núi náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, người đến người đi, người bán hàng rong cũng nhiều hơn, giữa đường có thêm gánh xiếc, hàng quán mà ngày thường không thấy.
Bạch Ngọc Đường thắc mắc, “Bình thường trên núi Tần Dương đâu có nhiều người như vậy? Hôm nay sao lại đông đúc thế?” Nhẹ gõ quạt lên trán một hồi vẫn không nghĩ ra nguyên nhân.
Triển Chiêu nghĩ một lát liền nhớ ra: “Bạch huynh không biết, hôm nay là mười ba tháng ba, là lễ hội một năm một lần trên núi Tần Dương.”
Phượng mâu của Bạch Ngọc Đường nhíu lại, “Lễ hội? Ngũ Gia chưa từng tham gia lễ hội ở đây.” Nói xong liền xông vào giữa đám người, chẳng mất chốc đã biến mất.
Triển Chiêu vội vàng đuổi theo, cuối cùng tìm được Bạch y nhân kia trước một gánh múa, “Bạch huynh, huynh đừng chạy loạn, huynh không quen thuộc vùng này, lỡ bị lạc sẽ phiền phức đó.”
Bạch Ngọc Đường hất bàn tay Triển Chiêu đang đặt trên vai mình ra, cao giọng nói: “Đừng xem thường Bạch gia gia, Bạch gia gia chạy loạn cho ngươi xem, xem ngươi có đuổi theo được không.” Xoay người một cái, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Triển Chiêu thở dài, hòa vào sóng người đuổi theo chuột trắng nhỏ.
“Công tử cẩn thận!” Triển Chiêu đang ngược dòng người tìm chuột trắng nhỏ, thấy công tử áo xanh đang che miệng ho khan phía trước bị người bên cạnh đụng phải, mất thăng bằng, Triển Chiêu bước dài tới, túm lấy vai, người nọ mới đứng vững.
“Công tử không sao chứ?” Triển Chiêu thấy người nọ vẫn che miệng ho khan không ngừng, thậm chí càng lúc càng dữ dội hơn, nhưng vẫn khoát tay ý nói Triển Chiêu không cần lo lắng.
Không bao lâu sau, một cô nương nhỏ nhắn mặc bộ đồ vàng óng xô đẩy đám người chạy tới, đỡ lấy công tử áo xanh, vuốt lưng cho hắn, lấy một bình sứ nhỏ từ trong ngực hắn, đổ ra một viên thuốc, đưa cho hắn uống.
Một lúc sau tiếng ho khan liền thưa dần.
“Đa tạ huynh đài cứu giúp.” Công tử áo xanh tuy sắc mặt vẫn không tốt, nhưng đã không còn ho dữ dội như vừa rồi nữa.
“Công tử đừng làm nô tỳ sợ, ở đây nhiều người như vậy, tiểu thư cũng đã dặn không nên ở lâu, sao công tử không chịu nghe lời chứ? A! Đây không phải Triển Chiêu Triển công tử sao?”
Triển Chiêu đang muốn hoàn lễ, lại nghe một giọng nói có chút ngây thơ của cô nương gọi tên mình.
Triển Chiêu thấy giọng nói này có chút quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi mỉm cười, thật sự là hữu duyên thiên lý lai tương kiến.
Tác giả có lời muốn nói:
Lễ hội núi Tần Dương thật ra là vào mười tám tháng hai, nhưng để phù hợp, ta đã sửa.
Mong lượng thứ.
Có người nói Tiểu Bạch suýt chút nữa bị ta làm thất thân rồi.
Mặc Thủy chua xót nhìn Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, Mặc Mặc suýt chút nữa làm ngươi thất thân rồi.”
Tiểu Bạch khinh bỉ hừ nhẹ: “Ngũ Gia ta đang tra án, ai kêu con mèo kia tới! Ngũ Gia ta làm chưa xong đâu!
Mặc Thủy gạt nước mắt: “Như vậy cũng tốt, vốn ta còn định để Tiểu Bạch say nằm trên đầu gối mỹ nhân…”
Tiểu Bạch rút Họa Ảnh: “Đồ tác giả vô lương tâm! Trả lại danh dự cho ta!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook