Long Thành Đại Ca Đại
Chapter 16: Lật kèo

“Lưu Thiếu, hôm nay quyền thủ của tôi tỉ lệ cược là 1:1.2, tiền kiếm được xem như mời Giang thiếu uống trà…” Đông Hoán Đạt nói đầy tự tin khi mở cửa xe.

Lưu Giám Hùng nhìn ánh mắt khinh thường vẫy tay: “Tao xem mày có bao nhiêu tiền? Còn không đủ tao mua vài con cá, chỉ là làm bạn tao vui mà thôi.”

“Yên tâm đi Giang thiếu…” Đông Hoán Đạt cười cười quay nhìn xe hàng, vừa nhìn thì nụ cười khựng lại ngay.

“Con mẹ nó! Tay đấm mặc đồ tây này là ai?” Ngoài cổng Cửu Long Thành Trại, những người quản lí võ đài, chủ công xưởng, các ông chủ đều gầm lên.

Hoắc Đông Thanh bước xuống sàn, đứng trước mặt mọi người, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu thành trại, sau đó cúi đầu quét nhìn một lượt: “Ai còn muốn đánh nữa!!!”

Tên mặc đồ tây này đúng điên!

Nên biết, Tân Huyết Chiến chỉ là trò chơi nhỏ trong phạm vi ba võ đài đầu tiên, thực lực quyền thủ không đủ thu hút sự chú ý của các ông chủ.

Võ đài số một, số hai, số ba không có qui tắc gì đặc biệt. Về cơ bản chỉ là giải đấu quyền bình thường, người xem náo nhiệt, đặt cược mà thôi. Sẽ không có đánh sống đánh chết, và cũng không có cường nhân sử dụng binh khí.

Người đến xem ba võ đài đầu tiên đều là người dân bình thường, nhân công thành trại, các tay anh chị… Có nhiều tay anh chị thiếu tiền lên võ đài kiếm tiền.

Một chủ công xưởng đến ba võ đài đầu đã được xem là ông chủ lớn, và người quản lí cũng bám lấy. Bây giờ các chủ công xưởng đều cúi nhìn, mịa, tay đấm còn tưởng mình cao quý mặc đồ tây.

Lưu Giám Hùng cúi nhìn đồ tây của mình, vẻ mặt như bị làm nhục, đưa cao cigar mắng lớn: “Đông Hoán Đạt! Mày nói Thốn Đầu mặc đồ tây! Đầu tóc rậm rạp thế, chẳng phù hợp chút nào!”

Tay đấm này mặc đồ tây hàng hiệu.

Lưu Thiếu sao không nổi nóng.

Đông Hoán Đạt mặt lúc xanh lúc tím, mặt khó xem nói: “Xin lỗi, Lưu thiếu.”

“Đôi lúc bị lật kèo cũng bình thường, chúng ta tiếp tục xem những xe khác?” Đông Hoán Đạt tổ chức mười trận tân huyết, mọt xe chứa hai ba người. Trong đó tuyển thủ hạt giống có đủ thực lực ra trận thứ ba có hơn một nửa!

Tiếc là tên mặc đồ tây làm hắn mất sạch mặt mũi!

Nhưng theo qui tắc, ba xe khác chắc còn có tuyển thủ tân huyết.

“Tối nay mày phải nói rõ cho tao, nếu không đừng hòng tao mua quyền thủ của mày, mẹ nó, tao tốn 200 ngàn tổ chức Tân Huyết Chiến, làm tao mất sạch mặt mũi trước mặt bạn bè!”

“Mọi người cũng là làm ăn cả, để người khác thấy, còn cho rằng tao là thằng ngu!”

Khi ba xe của Đồn Môn, Hồng Khám và Xích Trụ đều mở cửa, Lưu Giám Hùng cúi đầu đi, vừa đi vừa chửi, chẳng chút nể mặt.

Đông Hoán Đạt liếc nhìn Hoắc Đông Thanh, nhớ rõ mặt Hoắc Đông Thanh, vội đuổi theo Lưu Giám Hùng. Đuổi theo tự tát vào mặt mình xin lỗi: “Xin lỗi Lưu thiếu, xin lỗi! Làm anh mất mặt mũi, em đúng là bị người khác chơi. Tối nay nhất định lấy lại mặt mũi cho anh…”

Thì ra trong bốn xe có ba xe nổ nhà cái. Hoắc Đông Thanh được xem là lật kèo, hai xem còn lại có một quyền thủ của Hoa Phu Xe. Chỉ có một người là của Đông Hoán Đạt sắp đặt.

Lưu Giám Hùng đều đặt cược cả bốn xe, cuối cùng hắn mất sạch mặt mũi. Nên biết, hai trăm ngàn bây giờ với hắn đã không phải con số nhỏ…

“Số 17…” Một tay đấm thành trại tìm ra số thẻ trong túi của Hoắc Đông Thanh.

Tấm thẻ này trước khi Hoắc Đông Thanh lên xe, tài xế thành trại cho vào trong túi, để lấy số của quyền thủ.

Các ông chủ trong thành trại đặt cược theo con số, và người quản lí sẽ cho ông chủ biết trình độ, số hiệu của quyền thủ mình cũng như chút thông tin của quyền thủ khác.

“Số 3, số 21, số 39.” Hoắc Đông Thanh liếc nhìn ba quyền thủ khác xuống xe.

Một người từ đại lục cao to, một người con lai Singapore, một người Thái Lan rắn chắc.

Tên Thái Lan này là tân huyết của Đông Hoán Đạt.

Lúc này, tên Thái Lan liếc nhìn Hoắc Đông Thanh, Hoắc Đông Thanh không tránh né trừng lại. Tên quyền thủ đại lục và quyền thủ Singapore cũng nhìn nhau, ánh mắt như cười trên dau khổ của người khác.

Cám ơn đã xem trại truyen66.com

Siêu Vua Vịt vội chạy đến trước mặt quyền thủ, đưa danh thiếp cho Hoắc Đông Thanh nói: “Xin chào, tao là Trần Siêu, mọi người gọi tao là Siêu Vua Vịt.”

Hoắc Đông Thanh cầm danh thiếp, cúi nhìn tên, sau đó nhìn hắn bằng con mắt kỳ lạ: “Gọi tao Thanh quyền chảy là được.”

“Ok, a Thanh ca”. Siêu Vua Vịt vội nói: “Mày luyện là quyền pháp nhà nào? Đã lật kèo thì Đông Hoán Đạt lỗ vốn.”

“Thái Lý Phật.” Hoắc Đông Thanh lên tiếng.

“Tốt lắm! Thái Lý Phật hay đấy!” Siêu Vua Vịt bất ngờ vỗ tay, lớn tiếng khen: “Quyền thủ biết kungfu rất kiếm ăn được ở Thành Trại, phần lớn ông chủ trong Thành trại đều là người Hoa…”

Siêu Vua Vịt nhìn Hoắc Đông Thanh mặt không biểu cảm, dán vẻ lạnh lùng, chợt sờ mũi mình, im lặng lại, cảm thấy lời mình nói chẳng ý nghĩa gì.

Sau đó, Siêu Vua Vịt lấy một phong bì đưa cho Hoắc Đông Thanh nói: “Bên trong có mười ngàn đồng, là tiền thưởng của mày thắng, thi đấu tiếp theo, nếu qua được hai trận, thì có thêm mười ngàn, mỗi trận là năm ngàn.”

Tân Huyết Chiến chưa dừng lại, còn có bốn người tham gia, cần phải đánh tiếp ba trận, mỗi người tối đa đánh được hai trận, chọn ra người thắng cuối cùng.

Hoắc Đông Thanh không từ chối phong bì tiền thưởng, cho vào túi áo của mình. Đã đến thành trại làm việc, thì không muốn làm không công.

Cho dù là cứu người hay giết người, tiện tay kiếm được tiền sao không kiếm.

Đôi đấm sắt vào thành trại! Đây là vốn tích lũy nhanh nhất.

Siêu Vua Vịt thấy động tác thu tiền của Hoắc Đông Thanh, khóe miệng mỉm cười nói: “Tốt, thích tiền là tốt!”
“Đợi mày đánh xong hai trận nữa, chúng ta xem thành tích ký hợp đồng, sao hả? Hoắc Đông Thanh không bận tâm hắn…

Các quản lí võ đài như Tăng Gay, Hoa Phu Xe, Huy Tiện Nhân, nhìn thấy Siêu Vua Vịt nhận được quyền thủ Tân Quyết hung hãn, trong lòng có chút ngưỡng mộ.

Ông chủ Chu thấy khí độ của Hoắc Đông Thanh, dáng vẻ như đánh rất được, cũng hỏi quản lí võ đài của mình: “Tên mặc đồ tây đó số mấy? Đợi thi đấu tao mua nó thắng.”

Hoa Mã Phu liếc nhìn ông chủ Chu nói: “Hắn làm mất mặt Lưu thiếu, lát nữa Đông Hoán Đạt sẽ cho hắn nếm mùi, chúng ta tốt nhất đừng mau nhiều.”

Ông chủ Chu xoa tay cười lớn: “Phải ủng hộ người mới chứ…”

Lý Quảng Trưởng lắc đầu: “Vậy thì thôi vậy.”

Lưu Giám Hùng là nhà sản xuất quạt điện lớn nhất Hongkong, người ta gọi là Lưu Quạt Điện. Là ông chủ lớn hàng đầu của võ đài thành trại. Hàng ngày chỉ đặt cược ở võ đài số sáu, số bảy. Tiền đặt cược mỗi tối đến vài trăm ngàn.

Nếu không phải lần này Tân Huyết do Lưu Giám Hùng bỏ tiền tổ chức, hắn sẽ không dẫn bạn bè đến xem trận đấu thấp kém này. Đông Hoán Đạt lần này không làm vừa ý ông chủ, hắn sẽ khó xem hơn cả chết.

Cám ơn đã xem trại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương