Long Thần Tại Đô
-
Chương 135: Có muốn tao cho mày mượn điện thoại không?
Diệp Phàm hoàn toàn không coi Lý Mặc ra gì.
Anh không nhanh không chậm, từng bước đi về phía Lý Mặc.
"Muốn chết à!"
Lý Mặc lạnh giọng quát một tiếng, nhấc cái ghế ở bên cạnh lên, đập về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm khẽ xoay người một chút, tránh được.
Nhưng, cái né người này của anh, lại khiến Lý Mặc không khỏi sửng sốt.
Vừa rồi Lý Mặc tiện tay quăng cái ghế kia, nhìn thì đơn giản, nhưng thực ra hắn lại sử dụng chút thủ pháp phóng ám khí, đừng nói là người bình thường, đến cả những người đã từng luyện tập, cũng chưa chắc đã có thể tránh được cái ghế mà Lý Mặc ném về phía Diệp Phàm.
Nhưng Diệp Phàm lại dễ dàng tránh được.
Chuyện này chứng tỏ điều gì?
"Hóa ra là có chút bản lĩnh, là tao coi thường mày rồi!" Lý Mặc phục hồi tinh thần, cười lạnh nói.
"Mày cũng không đơn giản nhỉ?"
Diệp Phàm khinh thường nói.
Vừa rồi cách Lý Mặc ném cái ghế kia, đương nhiên không thể qua mắt anh.
Lúc này, Sở Thanh Tuyết nhân cơ hội chạy tới bên cạnh Diệp Phàm, trốn sau lưng anh, nói: "Anh rể, em, em..."
"Chị của cô đang ở phòng bên cạnh, cô mau đi tìm cô ấy đi, chuyện ở đây, để tôi xử lý." Diệp Phàm nhìn Sở Thanh Tuyết một chút, cởi chiếc áo ngắn tay đang mặc bên ngoài ra, đưa cho Sở Thanh Tuyết.
Sở Thanh Tuyết vội vàng mặc chiếc áo Diệp Phàm đưa vào, chạy tới căn phòng bên cạnh.
Lý Mặc nhíu mày, hắn cũng không ngăn Sở Thanh Tuyết lại, không phải hắn không thể làm như vậy, mà là hắn không muốn để lộ thực lực thật sự của hắn ra.
Phải biết rằng, mặc dù hắn là con cháu nhà họ Lý ở thủ đô, nhưng địa vị của hắn trong nhà họ Lý lại không hề cao chứ nào, hơn nữa nhà ngoại của mẹ hắn lại là một gia đình rất bình thường, chẳng có thế lực nào bảo vệ hắn cả.
Cho nên từ nhỏ hắn sống ở nhà họ Lý trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm, may là hắn tâm cơ thâm trầm, biết cách che giấu bản thân, thậm chí còn liên tục làm ra những chuyện "hoang đường" để tự bôi đen bản thân, mới có thể bình yên sống tới bây giờ.
Lúc này hắn để lộ thực lực, sẽ khiến những tên anh trai, em trai cùng thế hệ đang dùng toàn lực mà tranh giành đại vị ở nhà họ Lý chú ý.
"Mày muốn thế nào đây?" Lý Mặc chỉnh đốn quần áo, hỏi Diệp Phàm.
"Mày muốn thế nào?" Diệp Phàm bĩu môi, nói: "Dám có ý đồ với em vợ tao, mày, chán sống rồi chắc?"
"Ha ha!" Lý Mặc bật cười, tỏ vẻ vô cùng xem thường, nói: "Mày có biết, tao là ai không?"
"Không biết!" Diệp Phàm nhún vai.
"Tao là Lý Mặc, nhà họ Lý là một trong năm đại gia tộc hàng đầu ở thủ đô, chọc vào tao? Mày không thể sống sót mà rời khỏi thủ đô đâu." Lý Mặc lạnh lùng nói.
"Thủ đô là nơi dưới chân thiên tử, phồn vinh phát đạt như vậy, tại sao tao lại muốn rời khỏi đây chứ?" Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Ha!" Lý Mặc bật cười, ra vẻ cao cao tại thượng, nói: "Nói như vậy, nếu mày thức thời, thì tự giác đem em vợ của mày dâng lên đây, tao đảm bảo cả đời này mày sống trong vinh hoa phú quý."
"Nếu mày không thức thời, vậy thì chỉ cần một cuộc điện thoại của tao, là có thể lấy mạng mày."
"Mày suy nghĩ cho cẩn thận đi!"
"Có muốn tao cho mày mượn điện thoại không?" Diệp Phàm đem điện thoại di động ra, tỏ ý muốn đưa cho Lý Mặc mượn.
"Tốt, tốt lắm, mày khua môi múa mép với tao phải không?" Ánh mắt Lý Mặc xuất hiện sự lạnh lẽo, mặc dù hắn đang rất tức giận, nhưng cũng không lập tức xông tới ra tay với Diệp Phàm, mà hắn từ từ lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
Trong mắt hắn, Sở Thanh Tuyết chẳng qua chỉ là con gái của nhà họ Sở ở Đông Hải mà thôi.
Theo quy tắc môn đăng hộ đối, kể cả Diệp Phàm có xuất thân cao hơn nữa, thì có thể cao tới mức nào được chứ?
Cho nên, hắn nghĩ rằng, muốn đối phó với một kẻ sinh ra từ gia tộc tôm tép như Diệp Phàm, vốn chẳng cần hắn tự mình động thủ, chỉ cần một cuộc điện thoại, là có thể lợi dụng thân phận nhà họ Lý của hắn, giải quyết chuyện này dễ như ăn cháo rồi.
Nhưng khi Lý Mặc lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi đi, thì Diệp Phàm xoay chân một cái, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.
Lý Mặc sững sờ, hoàn toàn biến sắc.
Hắn còn chưa kịp làm gì, thì cái tát của Diệp Phàm đã đáp trúng mặt hắn, đánh hắn bay ngược ra ngoài.
Rầm!
Cái tát của Diệp Phàm không chút hạ nể nang thì, sức mạnh to lớn của anh, khiến nửa bên mặt Lý Mặc gần như lún vào, máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm.
Trong lòng Lý Mặc, một loạt câu chửi thề liên tục xuất hiện, hắn đang cực kỳ uất ức.
Mặc dù địa vị của hắn ở nhà họ Lý không cao, nhưng từ nhỏ đến lớn, ngoài một số người trong nhà họ Lý và những người xuất thân từ gia tộc không yếu hơn nhà họ Lý, thì tới tận bây giờ hắn vẫn chưa từng bị người ta tát bao giờ.
Cho nên, bây giờ hắn đảng rất tức giận, rất căm hận.
"Rầm" một tiếng, Lý Mặc bay ra xa mất mét rồi ngã chổng vó trên mặt đất.
"Con mẹ nó mày muốn chết phải không?" Lý Mặc cực kỳ chật vật bò dậy, đôi mắt căm hận trừng lên nhìn Diệp Phàm, trên người toát ra sát khí lạnh lẽo.
Đương nhiên là, ngoài tức giận ra, hắn cũng không khỏi hoảng sợ.
Phải biết rằng, hắn cũng có thể coi là một cao thủ, nhưng vừa rồi Diệp Phàm đột nhiên ra tay, tốc độ quá nhanh, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng gì.
Chuyện này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ cho dù hắn có dùng toàn lực đấu với Diệp Phàm, thì cũng không phải đối thủ của Diệp Phàm.
Rầm.
Ngay lúc Lý Mặc đang gào lên với Diệp Phàm, Diệp Phàm xoay chân, một lần nữa vọt tới trước mặt hắn, anh giơ chân phải lên, đạp mạnh vào ngực Lý Mặc.
Sức mạnh của cú đạp này quá lớn.
Khiến Lý Mặc cảm thấy giống như một chiếc xe hơi đâm vừa đâm vào ngực hắn vậy.
Hơn nữa, tốc độ của Diệp Phàm cũng quá nhanh.
Lý Mặc vốn đã căng thẳng, cho dù hắn có đề phòng từ trước, thì hắn còn chưa phản ứng kịp, chân của Diệp Phàm đã đạp trúng ngực hắn rồi.
Cú đạp của Diệp Phàm đem theo sức mạnh to lớn, khiến xương ngực của Lý Mặc nứt ra, giữa ngực lõm xuống một mảng lớn, máu từ trong miệng không ngừng chảy ra.
"Mày, mày..."
Lý Mặc vừa ho ra máu, vừa chỉ tay vào Diệp Phàm, ánh mắt hắn tràn ngập thù hận.
"Bây giờ thì, mày có thể gọi điện thoại được rồi!" Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Rắc rắc!"
Lý Mặc căm hận siết chặt nắm đấm, xương hắn đang kêu "răng rắc", nếu không phải những năm sống ẩn nhẫn ở nhà họ Lý đã mài giũa tâm tính của hắn, giúp hắn giữ bình tĩnh, thì hắn nhất định sẽ liều lĩnh ra tay với Diệp Phàm, để cả để lộ thực lực hắn cũng không hối hận.
Sau khi bình tĩnh lại, ánh mắt Lý Mặc sáng lên, toát ra vẻ âm u lạnh lùng, sau một hồi suy nghĩ, Lý Mặc nhặt chiếc điện thoại di động rơi trên mặt đất lên, bấm một số điện thoại.
Có người nhanh chóng nghe máy, ngữ khí của Lý Mặc lập tức thay đổi, hắn dùng giọng nói vô cùng đáng thương mà nói: "Đại...đại ca, anh đang bận sao? Em...em gặp chút chuyện phiền phức, em đang ở tiệm ăn nhà họ Thiên."
"Em đã bị người ta đánh tới nỗi nôn ra máu rồi, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha."
"Đại ca sẽ tới ngay thật sao? Hai mươi phút nữa thật sao? Được, vậy em đợi anh tới đây báo thù cho em."
Anh không nhanh không chậm, từng bước đi về phía Lý Mặc.
"Muốn chết à!"
Lý Mặc lạnh giọng quát một tiếng, nhấc cái ghế ở bên cạnh lên, đập về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm khẽ xoay người một chút, tránh được.
Nhưng, cái né người này của anh, lại khiến Lý Mặc không khỏi sửng sốt.
Vừa rồi Lý Mặc tiện tay quăng cái ghế kia, nhìn thì đơn giản, nhưng thực ra hắn lại sử dụng chút thủ pháp phóng ám khí, đừng nói là người bình thường, đến cả những người đã từng luyện tập, cũng chưa chắc đã có thể tránh được cái ghế mà Lý Mặc ném về phía Diệp Phàm.
Nhưng Diệp Phàm lại dễ dàng tránh được.
Chuyện này chứng tỏ điều gì?
"Hóa ra là có chút bản lĩnh, là tao coi thường mày rồi!" Lý Mặc phục hồi tinh thần, cười lạnh nói.
"Mày cũng không đơn giản nhỉ?"
Diệp Phàm khinh thường nói.
Vừa rồi cách Lý Mặc ném cái ghế kia, đương nhiên không thể qua mắt anh.
Lúc này, Sở Thanh Tuyết nhân cơ hội chạy tới bên cạnh Diệp Phàm, trốn sau lưng anh, nói: "Anh rể, em, em..."
"Chị của cô đang ở phòng bên cạnh, cô mau đi tìm cô ấy đi, chuyện ở đây, để tôi xử lý." Diệp Phàm nhìn Sở Thanh Tuyết một chút, cởi chiếc áo ngắn tay đang mặc bên ngoài ra, đưa cho Sở Thanh Tuyết.
Sở Thanh Tuyết vội vàng mặc chiếc áo Diệp Phàm đưa vào, chạy tới căn phòng bên cạnh.
Lý Mặc nhíu mày, hắn cũng không ngăn Sở Thanh Tuyết lại, không phải hắn không thể làm như vậy, mà là hắn không muốn để lộ thực lực thật sự của hắn ra.
Phải biết rằng, mặc dù hắn là con cháu nhà họ Lý ở thủ đô, nhưng địa vị của hắn trong nhà họ Lý lại không hề cao chứ nào, hơn nữa nhà ngoại của mẹ hắn lại là một gia đình rất bình thường, chẳng có thế lực nào bảo vệ hắn cả.
Cho nên từ nhỏ hắn sống ở nhà họ Lý trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm, may là hắn tâm cơ thâm trầm, biết cách che giấu bản thân, thậm chí còn liên tục làm ra những chuyện "hoang đường" để tự bôi đen bản thân, mới có thể bình yên sống tới bây giờ.
Lúc này hắn để lộ thực lực, sẽ khiến những tên anh trai, em trai cùng thế hệ đang dùng toàn lực mà tranh giành đại vị ở nhà họ Lý chú ý.
"Mày muốn thế nào đây?" Lý Mặc chỉnh đốn quần áo, hỏi Diệp Phàm.
"Mày muốn thế nào?" Diệp Phàm bĩu môi, nói: "Dám có ý đồ với em vợ tao, mày, chán sống rồi chắc?"
"Ha ha!" Lý Mặc bật cười, tỏ vẻ vô cùng xem thường, nói: "Mày có biết, tao là ai không?"
"Không biết!" Diệp Phàm nhún vai.
"Tao là Lý Mặc, nhà họ Lý là một trong năm đại gia tộc hàng đầu ở thủ đô, chọc vào tao? Mày không thể sống sót mà rời khỏi thủ đô đâu." Lý Mặc lạnh lùng nói.
"Thủ đô là nơi dưới chân thiên tử, phồn vinh phát đạt như vậy, tại sao tao lại muốn rời khỏi đây chứ?" Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Ha!" Lý Mặc bật cười, ra vẻ cao cao tại thượng, nói: "Nói như vậy, nếu mày thức thời, thì tự giác đem em vợ của mày dâng lên đây, tao đảm bảo cả đời này mày sống trong vinh hoa phú quý."
"Nếu mày không thức thời, vậy thì chỉ cần một cuộc điện thoại của tao, là có thể lấy mạng mày."
"Mày suy nghĩ cho cẩn thận đi!"
"Có muốn tao cho mày mượn điện thoại không?" Diệp Phàm đem điện thoại di động ra, tỏ ý muốn đưa cho Lý Mặc mượn.
"Tốt, tốt lắm, mày khua môi múa mép với tao phải không?" Ánh mắt Lý Mặc xuất hiện sự lạnh lẽo, mặc dù hắn đang rất tức giận, nhưng cũng không lập tức xông tới ra tay với Diệp Phàm, mà hắn từ từ lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
Trong mắt hắn, Sở Thanh Tuyết chẳng qua chỉ là con gái của nhà họ Sở ở Đông Hải mà thôi.
Theo quy tắc môn đăng hộ đối, kể cả Diệp Phàm có xuất thân cao hơn nữa, thì có thể cao tới mức nào được chứ?
Cho nên, hắn nghĩ rằng, muốn đối phó với một kẻ sinh ra từ gia tộc tôm tép như Diệp Phàm, vốn chẳng cần hắn tự mình động thủ, chỉ cần một cuộc điện thoại, là có thể lợi dụng thân phận nhà họ Lý của hắn, giải quyết chuyện này dễ như ăn cháo rồi.
Nhưng khi Lý Mặc lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi đi, thì Diệp Phàm xoay chân một cái, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.
Lý Mặc sững sờ, hoàn toàn biến sắc.
Hắn còn chưa kịp làm gì, thì cái tát của Diệp Phàm đã đáp trúng mặt hắn, đánh hắn bay ngược ra ngoài.
Rầm!
Cái tát của Diệp Phàm không chút hạ nể nang thì, sức mạnh to lớn của anh, khiến nửa bên mặt Lý Mặc gần như lún vào, máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm.
Trong lòng Lý Mặc, một loạt câu chửi thề liên tục xuất hiện, hắn đang cực kỳ uất ức.
Mặc dù địa vị của hắn ở nhà họ Lý không cao, nhưng từ nhỏ đến lớn, ngoài một số người trong nhà họ Lý và những người xuất thân từ gia tộc không yếu hơn nhà họ Lý, thì tới tận bây giờ hắn vẫn chưa từng bị người ta tát bao giờ.
Cho nên, bây giờ hắn đảng rất tức giận, rất căm hận.
"Rầm" một tiếng, Lý Mặc bay ra xa mất mét rồi ngã chổng vó trên mặt đất.
"Con mẹ nó mày muốn chết phải không?" Lý Mặc cực kỳ chật vật bò dậy, đôi mắt căm hận trừng lên nhìn Diệp Phàm, trên người toát ra sát khí lạnh lẽo.
Đương nhiên là, ngoài tức giận ra, hắn cũng không khỏi hoảng sợ.
Phải biết rằng, hắn cũng có thể coi là một cao thủ, nhưng vừa rồi Diệp Phàm đột nhiên ra tay, tốc độ quá nhanh, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng gì.
Chuyện này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ cho dù hắn có dùng toàn lực đấu với Diệp Phàm, thì cũng không phải đối thủ của Diệp Phàm.
Rầm.
Ngay lúc Lý Mặc đang gào lên với Diệp Phàm, Diệp Phàm xoay chân, một lần nữa vọt tới trước mặt hắn, anh giơ chân phải lên, đạp mạnh vào ngực Lý Mặc.
Sức mạnh của cú đạp này quá lớn.
Khiến Lý Mặc cảm thấy giống như một chiếc xe hơi đâm vừa đâm vào ngực hắn vậy.
Hơn nữa, tốc độ của Diệp Phàm cũng quá nhanh.
Lý Mặc vốn đã căng thẳng, cho dù hắn có đề phòng từ trước, thì hắn còn chưa phản ứng kịp, chân của Diệp Phàm đã đạp trúng ngực hắn rồi.
Cú đạp của Diệp Phàm đem theo sức mạnh to lớn, khiến xương ngực của Lý Mặc nứt ra, giữa ngực lõm xuống một mảng lớn, máu từ trong miệng không ngừng chảy ra.
"Mày, mày..."
Lý Mặc vừa ho ra máu, vừa chỉ tay vào Diệp Phàm, ánh mắt hắn tràn ngập thù hận.
"Bây giờ thì, mày có thể gọi điện thoại được rồi!" Diệp Phàm thản nhiên nói.
"Rắc rắc!"
Lý Mặc căm hận siết chặt nắm đấm, xương hắn đang kêu "răng rắc", nếu không phải những năm sống ẩn nhẫn ở nhà họ Lý đã mài giũa tâm tính của hắn, giúp hắn giữ bình tĩnh, thì hắn nhất định sẽ liều lĩnh ra tay với Diệp Phàm, để cả để lộ thực lực hắn cũng không hối hận.
Sau khi bình tĩnh lại, ánh mắt Lý Mặc sáng lên, toát ra vẻ âm u lạnh lùng, sau một hồi suy nghĩ, Lý Mặc nhặt chiếc điện thoại di động rơi trên mặt đất lên, bấm một số điện thoại.
Có người nhanh chóng nghe máy, ngữ khí của Lý Mặc lập tức thay đổi, hắn dùng giọng nói vô cùng đáng thương mà nói: "Đại...đại ca, anh đang bận sao? Em...em gặp chút chuyện phiền phức, em đang ở tiệm ăn nhà họ Thiên."
"Em đã bị người ta đánh tới nỗi nôn ra máu rồi, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha."
"Đại ca sẽ tới ngay thật sao? Hai mươi phút nữa thật sao? Được, vậy em đợi anh tới đây báo thù cho em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook