Long Thần Tại Đô
-
Chương 117: Không có tư cách để tôi nể mặt
Vương Trung Vượng là người nóng tính.
Không thích nhất là mấy lời nói nhảm văn vở, có thể giải quyết sự việc bằng cách đánh nhau thì không cần phải lằng nhằng.
"Tôi cũng thấy chúng ta không cần phải phí lời với thằng nhóc này." Trịnh thái quân Trịnh Nga cũng lên tiếng, mặc dù là đàn bà, nhưng tâm địa còn độc ác hơn cả Bùi Khiêm lăn lộn trong giới giang hồ, trầm giọng nói: "Hoặc là cậu ta ngoan ngoãn ký vào hợp đồng chuyển tài sản còn thừa lại của Diệp gia cho năm nhà chúng ta, hoặc là chúng ta sẽ biến cậu ta thành xác chết, ném ra ngoài quán bar."
Phong Diệu Thế nhìn về phía Diệp Phàm, lạnh lùng nói: "Diệp Phàm, tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có ngoan ngoãn hợp tác hay không? Hay là muốn phụ lòng tốt của chúng tôi."
Đối mặt với sự ép buộc của Diêu Vĩnh Diên, Trịnh Nga, Phong Diệu Thế và những người khác, Diệp Phàm vẫn giữ khuôn mặt điềm tĩnh, thậm chí khóe miệng còn mang ý cười nhàn nhạt, hời hợt nói: "Vốn dĩ nghĩ năm ông bà ngu xuẩn sống đến mấy chục tuổi cũng không dễ dàng gì, cho nên tôi muốn để cho các ông bà một con đường sống."
"Nhưng các ông bà cứ khăng khăng tìm đường chết."
"Nếu đã như vậy, hôm nay tôi sẽ dạy mấy lão già các người một bài học, cái gì gọi là sắp chết rồi thì đừng làm loạn."
Trong mắt Diệp Phàm, cái gọi là năm đại gia tộc ở Giang Châu căn bản chẳng là cái thá gì.
Vốn dĩ, anh chẳng thèm quan tâm năm đại gia tộc.
Nhưng Diêu Vĩnh Diên, Trịnh Nga, Phong Diệu Thế cứ mang rắc rối đến cho anh, vậy thì anh cũng không ngại tiện tay giúp Diệp Nguyệt, giúp Diệp gia thâu tóm năm đại gia tộc, củng cố địa vị của Diệp gia ở Giang Châu thêm một lần nữa.
Nhưng nghe lời của Diệp Phàm xong, Diêu Vĩnh Diệp, Trịnh Nga, Phong Diệu Thế và những người khác đều cười lạnh, bọn họ còn chẳng thèm nhìn Diệp Phàm lấy nửa con mắt.
Mặc dù bọn họ biết được thông tin Diệp Phàm có quan hệ với quân đội.
Nhưng bọn họ ai không có quan hệ với quân đội chứ?
Hơn nữa, GDP mỗi năm của Giang Châu đều có ba mươi phần trăm là của năm đại gia tộc đóng góp, nắm giữ kế sinh nhai của mấy chục triệu người.
Cho nên, theo bọn họ thấy, một khi bọn họ và Diệp Phàm xảy ra xung đột, quân đội cũng không dám nhúng tay vào, chỉ có thể chọn đứng ở phe trung lập, nếu không thì năm đại gia tộc bọn họ sẽ làm loạn một phen, tất nhiên sẽ làm cho cả Giang Châu này rung chuyển.
Cứ như vậy, Cửu Đại trưởng lão cũng sẽ bị kinh động.
"Tiểu tử Diệp gia, cậu đúng là như lời đồn, là một tên vô dụng, căn bản chả biết thế cuộc, ỷ vào có chút quan hệ với quân đội, mà dám coi trời bằng vung, ăn nói ngang ngược, hôm nay phải cho cậu biết, cái thật sự có thể chi phối thế giới này chính là đồng tiền."
Diệu Vĩnh Diên nói.
"Không cần phải phí lời với cậu ta, đánh cậu ta một trận rồi nói tiếp." Vương Trung Vượng vô cùng hung ác nói, vung tay lên, một đám người ông ta mang theo xông thẳng lên, chuẩn bị ra tay với Diệp Phàm.
Lúc này, Xa Thiên Lang liền di chuyển, ông ta kéo tới một bước, chắn trước mặt Diệp Phàm.
Bịch! Bịch! Bịch!
Không có bất cứ lời thừa nào, Xa Thiên Lang liền nhanh tay xuất chiêu, đánh đám người chuẩn bị ra tay với Diệp Phàm bay ra ngoài.
Mỗi quyền của ông ta đều có lực đạo rất lớn, dù là trong đám người đó toàn là những thanh niên trai tráng lực lượng chín mươi cân bị một quyền của ông ta đánh trúng đều bị bay ra xa bốn năm mét.
Hơn nữa, Xa Thiên Lang ra tay vô cùng nhanh, mỗi quyền đều đánh trúng huyệt vị của đối phương, một quyền có thể làm trọng thương người bị đánh, ngã xuống đất không thể đứng dậy được.
Nhìn thấy cảnh tượng một đám người bị Xa Thiên Lang đánh bay ra ngoài làm cho Diêu Vĩnh Diện, Bùi Khiêm, Vương Trung Vượng và những người khác biến đổi sắc mặt, bọn họ nhìn thấy được Xa Thiên Lang trước mắt vô cùng mạnh, sức lực chiến đấu còn đỉnh hơn cả binh vương.
"Cậu là người của quân khu nào? Đây là chuyện riêng của chúng tôi với Diệp Phàm, tôi khuyên cậu, tốt nhất là đừng có lo chuyện bao đồng." Vương Trung Vượng mặt tái mét, lạnh lùng nói với Xa Thiên Lang.
"Thấy thân thủ của cậu cũng không tệ, chắc địa vị trong quân đội cũng không thấp? Bùi gia chúng tôi và thiếu tướng Phương quân khu Giang Châu có quan hệ rất tốt, cậu nể mặt thiếu tướng Phương mà tránh ra đi, cậu yên tâm, tôi sẽ gọi điện thoại cho thiếu tướng Phương, bảo ông ấy nói với cấp trên của cậu một tiếng, sẽ không để cấp trên của cậu làm khó cậu đâu."
Bùi Khiêm cũng mở miệng nói, phô bày ra Bùi gia có quan hệ với quân khu ở Giang Châu.
Nhưng Xa Thiên Lang căn bản không thèm để ý, sắc mặt ông ta vừa lạnh lùng vừa vô tình, nói: "Thiếu tướng Phương mà ông nói, còn không có tư cách để tôi nể mặt."
Ông ta tuy chỉ là vệ sĩ bên cạnh ông nội Sở Đại Trị, nhưng ông nội Sở Đại Trị chính là Đại tướng dựng nước.
Vệ sĩ của Đại tướng dựng nước, sẽ sợ một tên thiếu tướng nhỏ mọn ở quân khu sao?
"Không biết điều!" Lời của Xa Thiên Lang, làm sắc mặt của Bùi Khiêm trở nên vô cùng khó coi, ông ta căm hận nói: "Cậu nghĩ mình giỏi lắm sao? Cho dù cậu có giỏi đánh nhau, thì có thể đánh lại bao nhiêu người chứ?"
Vừa nói xong Bùi Khiêm liền hét lên với mười mấy thanh niên đằng sau: "Lên hết cho ta, chỉ cần không đánh chết là được!"
Bùi Khiêm xuất thân từ giang hồ, đám thanh niên bên cạnh ông ta, đều là cao thủ đánh nhau trên giang hồ được chọn từng người về, ngày thường, mỗi người đánh bốn năm người bình thường đều không thành vấn đề.
Nhận được mệnh lệnh của Bùi Khiêm, mười mấy tên thanh niên liền xông tới chỗ Xa Thiên Lang.
Cùng lúc đó, ba người Diêu Vĩnh Diên, Phong Diệu Thế, Trịnh Nga cũng ra lệnh cho đám người đi bên cạnh, ước chừng hơn năm mươi người cùng lúc bao vây tấn công Xa Thiên Lang.
Diệp Phàm chau mày lại, những người Diêu Vĩnh Diện, Phong Diệu Thế, Trịnh Hằng đem theo đều là những kẻ hung ác, hơn năm mươi người liên thủ lại tấn công, dù là binh vương đỉnh cao nhất cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, bị áp chế gắt gao. Nên Diệp Phàm hơi lo cho Xa Thiên Lang, chuẩn bị ra tay trợ giúp.
Nhưng Sở Đại Trị đang đứng một bên lại đi đến bên cạnh Diệp Phàm, vô cùng tự tin nói: "Tỉnh lại đi, chú của tôi là ai chứ, mấy tên rác rưởi này, sao có thể đánh lại chú của tôi! Anh đấy, đứng một bên xem kịch hay là được rồi."
Lúc Sở Đại Trị nói chuyện với Diệp Phàm, đám người bên cạnh Diêu Vĩnh Diên, Phong Diệu Thế, Trịnh Nga đã ra tay với Xa Thiên Lang.
Xa Thiên Lang ánh mắt lạnh lùng, dối diện với sự tấn công của hơn năm mươi tên thanh niên, ông ta không hề sợ hãi, có một loại khí thế oai phong, trên người tỏa ra khí tức khiếp người.
Phải biết rằng, ông ta đã từng trải qua chiến tranh khói đạn, là người đã từng lên núi đao xuống biển lửa.
Năm mươi mấy tên thanh niên bao vây tấn công ông ta căn bản chẳng chịu nổi một trận.
Vèo!
Xa Thiên Lang trượt một cái, như một con sói đầu đàn chạy điên cuồng, chặn đánh sự tấn công của hơn năm mươi tên thanh niên.
Ông ta dùng quân thể quyền, một quyền một thức, mở ra hợp lại.
Quân thể quyền không phải là chiêu thức gì đặc sắc, chỉ là trải qua mười năm không ngừng hợp nhất, đơn giản hóa các quyền thuật mà tạo ra, là quyền thuật phù hợp để đánh nhau nhất.
Bịch! Bịch! Bịch!
Xa Thiên Lang quá mạnh, hai nắm đấm vung lên, chính là mỗi quyền một bạn nhỏ, chưa đến ba phút, năm mươi mấy tên thanh niên đều bị Xa Thiên Lang đánh ngã nằm trên mặt đất, không ai đứng dậy nổi, tất cả đều bị mất năng lực chiến đấu.
Không thích nhất là mấy lời nói nhảm văn vở, có thể giải quyết sự việc bằng cách đánh nhau thì không cần phải lằng nhằng.
"Tôi cũng thấy chúng ta không cần phải phí lời với thằng nhóc này." Trịnh thái quân Trịnh Nga cũng lên tiếng, mặc dù là đàn bà, nhưng tâm địa còn độc ác hơn cả Bùi Khiêm lăn lộn trong giới giang hồ, trầm giọng nói: "Hoặc là cậu ta ngoan ngoãn ký vào hợp đồng chuyển tài sản còn thừa lại của Diệp gia cho năm nhà chúng ta, hoặc là chúng ta sẽ biến cậu ta thành xác chết, ném ra ngoài quán bar."
Phong Diệu Thế nhìn về phía Diệp Phàm, lạnh lùng nói: "Diệp Phàm, tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có ngoan ngoãn hợp tác hay không? Hay là muốn phụ lòng tốt của chúng tôi."
Đối mặt với sự ép buộc của Diêu Vĩnh Diên, Trịnh Nga, Phong Diệu Thế và những người khác, Diệp Phàm vẫn giữ khuôn mặt điềm tĩnh, thậm chí khóe miệng còn mang ý cười nhàn nhạt, hời hợt nói: "Vốn dĩ nghĩ năm ông bà ngu xuẩn sống đến mấy chục tuổi cũng không dễ dàng gì, cho nên tôi muốn để cho các ông bà một con đường sống."
"Nhưng các ông bà cứ khăng khăng tìm đường chết."
"Nếu đã như vậy, hôm nay tôi sẽ dạy mấy lão già các người một bài học, cái gì gọi là sắp chết rồi thì đừng làm loạn."
Trong mắt Diệp Phàm, cái gọi là năm đại gia tộc ở Giang Châu căn bản chẳng là cái thá gì.
Vốn dĩ, anh chẳng thèm quan tâm năm đại gia tộc.
Nhưng Diêu Vĩnh Diên, Trịnh Nga, Phong Diệu Thế cứ mang rắc rối đến cho anh, vậy thì anh cũng không ngại tiện tay giúp Diệp Nguyệt, giúp Diệp gia thâu tóm năm đại gia tộc, củng cố địa vị của Diệp gia ở Giang Châu thêm một lần nữa.
Nhưng nghe lời của Diệp Phàm xong, Diêu Vĩnh Diệp, Trịnh Nga, Phong Diệu Thế và những người khác đều cười lạnh, bọn họ còn chẳng thèm nhìn Diệp Phàm lấy nửa con mắt.
Mặc dù bọn họ biết được thông tin Diệp Phàm có quan hệ với quân đội.
Nhưng bọn họ ai không có quan hệ với quân đội chứ?
Hơn nữa, GDP mỗi năm của Giang Châu đều có ba mươi phần trăm là của năm đại gia tộc đóng góp, nắm giữ kế sinh nhai của mấy chục triệu người.
Cho nên, theo bọn họ thấy, một khi bọn họ và Diệp Phàm xảy ra xung đột, quân đội cũng không dám nhúng tay vào, chỉ có thể chọn đứng ở phe trung lập, nếu không thì năm đại gia tộc bọn họ sẽ làm loạn một phen, tất nhiên sẽ làm cho cả Giang Châu này rung chuyển.
Cứ như vậy, Cửu Đại trưởng lão cũng sẽ bị kinh động.
"Tiểu tử Diệp gia, cậu đúng là như lời đồn, là một tên vô dụng, căn bản chả biết thế cuộc, ỷ vào có chút quan hệ với quân đội, mà dám coi trời bằng vung, ăn nói ngang ngược, hôm nay phải cho cậu biết, cái thật sự có thể chi phối thế giới này chính là đồng tiền."
Diệu Vĩnh Diên nói.
"Không cần phải phí lời với cậu ta, đánh cậu ta một trận rồi nói tiếp." Vương Trung Vượng vô cùng hung ác nói, vung tay lên, một đám người ông ta mang theo xông thẳng lên, chuẩn bị ra tay với Diệp Phàm.
Lúc này, Xa Thiên Lang liền di chuyển, ông ta kéo tới một bước, chắn trước mặt Diệp Phàm.
Bịch! Bịch! Bịch!
Không có bất cứ lời thừa nào, Xa Thiên Lang liền nhanh tay xuất chiêu, đánh đám người chuẩn bị ra tay với Diệp Phàm bay ra ngoài.
Mỗi quyền của ông ta đều có lực đạo rất lớn, dù là trong đám người đó toàn là những thanh niên trai tráng lực lượng chín mươi cân bị một quyền của ông ta đánh trúng đều bị bay ra xa bốn năm mét.
Hơn nữa, Xa Thiên Lang ra tay vô cùng nhanh, mỗi quyền đều đánh trúng huyệt vị của đối phương, một quyền có thể làm trọng thương người bị đánh, ngã xuống đất không thể đứng dậy được.
Nhìn thấy cảnh tượng một đám người bị Xa Thiên Lang đánh bay ra ngoài làm cho Diêu Vĩnh Diện, Bùi Khiêm, Vương Trung Vượng và những người khác biến đổi sắc mặt, bọn họ nhìn thấy được Xa Thiên Lang trước mắt vô cùng mạnh, sức lực chiến đấu còn đỉnh hơn cả binh vương.
"Cậu là người của quân khu nào? Đây là chuyện riêng của chúng tôi với Diệp Phàm, tôi khuyên cậu, tốt nhất là đừng có lo chuyện bao đồng." Vương Trung Vượng mặt tái mét, lạnh lùng nói với Xa Thiên Lang.
"Thấy thân thủ của cậu cũng không tệ, chắc địa vị trong quân đội cũng không thấp? Bùi gia chúng tôi và thiếu tướng Phương quân khu Giang Châu có quan hệ rất tốt, cậu nể mặt thiếu tướng Phương mà tránh ra đi, cậu yên tâm, tôi sẽ gọi điện thoại cho thiếu tướng Phương, bảo ông ấy nói với cấp trên của cậu một tiếng, sẽ không để cấp trên của cậu làm khó cậu đâu."
Bùi Khiêm cũng mở miệng nói, phô bày ra Bùi gia có quan hệ với quân khu ở Giang Châu.
Nhưng Xa Thiên Lang căn bản không thèm để ý, sắc mặt ông ta vừa lạnh lùng vừa vô tình, nói: "Thiếu tướng Phương mà ông nói, còn không có tư cách để tôi nể mặt."
Ông ta tuy chỉ là vệ sĩ bên cạnh ông nội Sở Đại Trị, nhưng ông nội Sở Đại Trị chính là Đại tướng dựng nước.
Vệ sĩ của Đại tướng dựng nước, sẽ sợ một tên thiếu tướng nhỏ mọn ở quân khu sao?
"Không biết điều!" Lời của Xa Thiên Lang, làm sắc mặt của Bùi Khiêm trở nên vô cùng khó coi, ông ta căm hận nói: "Cậu nghĩ mình giỏi lắm sao? Cho dù cậu có giỏi đánh nhau, thì có thể đánh lại bao nhiêu người chứ?"
Vừa nói xong Bùi Khiêm liền hét lên với mười mấy thanh niên đằng sau: "Lên hết cho ta, chỉ cần không đánh chết là được!"
Bùi Khiêm xuất thân từ giang hồ, đám thanh niên bên cạnh ông ta, đều là cao thủ đánh nhau trên giang hồ được chọn từng người về, ngày thường, mỗi người đánh bốn năm người bình thường đều không thành vấn đề.
Nhận được mệnh lệnh của Bùi Khiêm, mười mấy tên thanh niên liền xông tới chỗ Xa Thiên Lang.
Cùng lúc đó, ba người Diêu Vĩnh Diên, Phong Diệu Thế, Trịnh Nga cũng ra lệnh cho đám người đi bên cạnh, ước chừng hơn năm mươi người cùng lúc bao vây tấn công Xa Thiên Lang.
Diệp Phàm chau mày lại, những người Diêu Vĩnh Diện, Phong Diệu Thế, Trịnh Hằng đem theo đều là những kẻ hung ác, hơn năm mươi người liên thủ lại tấn công, dù là binh vương đỉnh cao nhất cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, bị áp chế gắt gao. Nên Diệp Phàm hơi lo cho Xa Thiên Lang, chuẩn bị ra tay trợ giúp.
Nhưng Sở Đại Trị đang đứng một bên lại đi đến bên cạnh Diệp Phàm, vô cùng tự tin nói: "Tỉnh lại đi, chú của tôi là ai chứ, mấy tên rác rưởi này, sao có thể đánh lại chú của tôi! Anh đấy, đứng một bên xem kịch hay là được rồi."
Lúc Sở Đại Trị nói chuyện với Diệp Phàm, đám người bên cạnh Diêu Vĩnh Diên, Phong Diệu Thế, Trịnh Nga đã ra tay với Xa Thiên Lang.
Xa Thiên Lang ánh mắt lạnh lùng, dối diện với sự tấn công của hơn năm mươi tên thanh niên, ông ta không hề sợ hãi, có một loại khí thế oai phong, trên người tỏa ra khí tức khiếp người.
Phải biết rằng, ông ta đã từng trải qua chiến tranh khói đạn, là người đã từng lên núi đao xuống biển lửa.
Năm mươi mấy tên thanh niên bao vây tấn công ông ta căn bản chẳng chịu nổi một trận.
Vèo!
Xa Thiên Lang trượt một cái, như một con sói đầu đàn chạy điên cuồng, chặn đánh sự tấn công của hơn năm mươi tên thanh niên.
Ông ta dùng quân thể quyền, một quyền một thức, mở ra hợp lại.
Quân thể quyền không phải là chiêu thức gì đặc sắc, chỉ là trải qua mười năm không ngừng hợp nhất, đơn giản hóa các quyền thuật mà tạo ra, là quyền thuật phù hợp để đánh nhau nhất.
Bịch! Bịch! Bịch!
Xa Thiên Lang quá mạnh, hai nắm đấm vung lên, chính là mỗi quyền một bạn nhỏ, chưa đến ba phút, năm mươi mấy tên thanh niên đều bị Xa Thiên Lang đánh ngã nằm trên mặt đất, không ai đứng dậy nổi, tất cả đều bị mất năng lực chiến đấu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook