Long Thần Tại Đô
-
Chương 103: Đuổi ba con chó già này ra ngoài
"Hừm, nếu không phải là ba con chó già các ông gây chuyện, Diệp gia chúng tôi sao có thể rơi vào bước đường cùng như hôm nay chứ? Cho dù thiếu gia có thể cứu được Diệp gia hay không, chúng tôi đều tình nguyện tin tưởng cậu ấy, sẽ không chịu sự uy hiếp của ba con chó già các ông thêm một lần nào nữa."
Diệp Lăng giận giữ nhìn Nhị trưởng lão của Diệp gia, lạnh lùng nói.
Nói xong những câu này, tâm trạng ông ta vô cùng dễ chịu.
Những năm qua, ông ta vẫn luôn nhẫn nhịn Tam đại trưởng lão của Diệp gia rất lâu rồi.
Đặc biệt là Nhị trưởng lão của Diệp gia, lúc đầu đúng là không ít lần gây khó dễ cho ông ta, thậm trí khiến ông ta ép em gái của vợ anh ta gả cho một người họ hàng của con trai Nhị trưởng lão Diệp gia, vì chuyện này mà vợ ông ta li thân với ông ta mười mấy năm trời.
Bây giờ, Diệp gia sắp phá sản rồi.
Ông ta cũng không có gì phải kiêng nể nữa, tất cả đều nói ra hết.
"Diệp Lăng nói đúng, Diệp gia chúng tôi sao có thể rơi vào bước đường cùng như hôm nay, tất cả đều do ba con chó già này hại cả."
"Dù sao Diệp gia chúng ta cũng sắp phá sản rồi, vậy thì chúng ta cũng không có gì phải kiêng nể nữa, những năm qua chịu sự chèn ép của ba con chó già này, ông mày sớm đã chịu đựng đủ rồi."
"Đúng đấy, ba con chó già này quả thực không ít lần ép chúng ta làm những chuyện trái với lương tâm, nói thật, những năm qua, quả thật tôi chưa từng được ngủ một giấc ngon lành, hôm nay ông mày cũng sẽ không chịu thêm nổi nhục này một lần nào nữa."
"Đúng, dù cho chúng ta thật sự phải phá sản, cũng phải cùng đến chỗ chết với ba con chó già này."
......
Tất cả những việc mà Tam đại trưởng lão của Diệp gia đã làm trong những năm qua, quả thực là quá đáng quá rồi, trong nội bộ Diệp gia tích tụ quá nhiều hận thù.
Trước kia, những người này đều không muốn mất đi những gì đang có, vì vậy mới bị Tam đại trưởng lão của Diệp gia uy hiếp, trở thành con cờ tùy ý ép buộc của Tam đại trưởng lão của Diệp gia.
Bây giờ, Diệp gia sắp phá sản rồi, bọn họ cũng không có gì phải kiêng nể nữa.
Đối mặt với sự sục sôi căm phẫn của mọi người, Tam đại trưởng lão của Diệp gia và những thành viên gia đình của bọn họ, ai nấy đều hoảng sợ.
"Các người, các người muốn tạo phản sao? Phản thật rồi trời ơi thật là, lại có thể dám bất hiếu như vậy, các người không sợ bị trời đánh, không sợ gặp phải báo ứng sao?"
Nhị trưởng lão của Diệp gia hoảng sợ nhất, ông ta vừa lùi lại phía sau theo bản năng, vừa nhìn mọi người đang phẫn nộ lớn tiếng hét lên.
Thế nhưng, mọi người đang phẫn nộ không hề để ý đến ông ta, tất cả đều chen nhau xông lên, trực tiếp đấm đá túi bụi vào thành viên gia đình và Tam đại trưởng lão của Diệp gia.
"A......"
Trong từ đường Diệp gia, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Mọi người Diệp gia phẫn nộ, ra tay không chút niệm tình, Tam đại lão gia của Diệp gia đều bị đánh đập.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Diệp Nguyệt liền mắt trợn tròn, bác Phúc cũng thở dài liên tục.
Sau khi mọi người đánh đập Tam đại trưởng lão đến chỉ còn chút hơi tàn, từng người mới dừng tay.
Lúc này, có người nói với Diệp Phàm: "Thiếu gia, quay lại chủ trì đại cục, Diệp gia chỉ có thể dựa vào cậu thôi."
"Phải đấy, thiếu gia, chúng tôi biết sai rồi, vẫn mong cậu nể tình Lão gia, cứu lấy Diệp gia."
"Thiếu gia, năm đó Lão gia coi trọng nhất chính là cậu, về điểm này chúng tôi đều biết, cho dù trong người cậu có chảy dòng máu của Diệp gia hay không, nhưng cậu là do một tay Lão gia nuôi lớn, Lão gia ngắm cậu làm gia chủ của Diệp gia, vẫn mong thiếu gia trở về Diệp gia chủ trì đại cục, vì gia tộc mà lọai bỏ ba khối u ác tính- Tam đại trưởng lão này đi."
Càng ngày càng có nhiều người đứng ra mong Diệp Phàm trở về Diệp gia chủ trì đại cục, khẩn cầu Diệp Phàm cứu Diệp gia.
"Anh!"
Diệp Nguyệt lắc lắc vai Diệp Phàm, nỗi buồn trong đôi mắt đẹp ấy không nói cũng hiểu, cô ấy hi vọng Diệp Phàm giúp đỡ Diệp gia.
Diệp Phàm cau đầu lông mày, nhìn vào Bác Phúc.
Khuôn mặt bác Phúc cũng đầy hi vọng, đúng là ông ấy nhìn Lão gia từng bước từng bước đưa Diệp gia kinh doanh đến quy mô như ngày hôm nay, cho dù ông ấy rất thất vọng về mọi người trong Diệp gia, nhưng chung quy thì ông ấy cũng không muốn nhìn thấy Diệp gia cứ như thế này mà phá sản.
Do dự một lúc, Diệp Phàm lạnh lùng đưa mắt nhìn mọi người trong Diệp gia ở đây, nói: "Muốn tôi ra tay cứu Diệp gia cũng được, nhưng ngoài hai điều kiện lúc nãy ra, tôi bắt buộc phải thêm một điều kiện nữa."
"Đó chính là đem ba con chó già này đuổi ra khỏi Diệp gia!"
"Các người thấy như thế nào?"
"Tôi đồng ý." Diệp Dũng liền nói: "Diệp gia chúng ta loạn lạc như vậy, đều là do chế độ trưởng lão, loại bỏ chế độ trưởng lão tôi thấy hợp lý, còn tiểu thư Diệp Nguyệt thừa kế vị trí gia chủ của Diệp gia, tôi không có ý kiến gì, thậm trí đem ba con chó già này đuổi ra khỏi Diệp gia, tôi càng chắp tay tán thành."
"Đúng, tôi cũng đồng ý."
"Mau đem ba con chó này đuổi ra khỏi Diệp gia, để tiểu thư Diệp Nguyệt trở về chủ trì đại cục."
.....
Theo Diệp Dũng dẫn đầu, những người khác cũng đều lần lượt đồng ý yêu cầu của Diệp Phàm.
Những người này đều không ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được rằng, sự việc vừa xảy trước mắt hoàn toàn là do một cú điện thoại của Diệp Phàm.
Lại cộng thêm sự oán hận chất chứa đã lâu của bọn họ đối với Tam đại trưởng lão, vì vậy mới có cảnh tượng trước mắt.
Tam đại trưởng lão của Diệp gia và con cháu của bọn họ, trước đó đã bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, lúc này đối mặt với mọi người Diệp gia sục sôi căm phẫn, bọn họ căn bản không có chút sức kháng cự nào, rất nhanh đã bị một đám người khiêng lên ném ra khỏi Diệp gia.
Việc này, Diệp Phàm không tham gia.
Anh ấy rất rõ, sau khi Tam đại trưởng lão của Diệp gia và con cháu của bọn họ bị đuổi ra khỏi Diệp gia, kết cục sẽ vô cùng bi thảm.
Cho dù đã đạt được mục đích, Diệp Phàm cũng thực hiện được lời hứa của mình, gọi một cuộc điện thoại đi, chốc lát đã giải quyết xong tất cả sự việc trước mắt Diệp gia gặp phải.
Giống như bác Phúc nói, Diệp gia là tâm huyết mười mấy năm trời của Lão gia, muốn Diệp Phàm đứng nhìn Diệp gia suy bại, Diệp Phàm cũng không chịu, hôm nay Diệp Nguyệt đã trở thành gia chủ của Diệp gia, vậy thì anh dĩ nhiên sẽ toàn tâm toàn sức giúp đỡ Diệp gia.
Diệp Nguyệt không hề muốn làm gia chủ của Diệp gia, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, nếu như cô không làm gia chủ Diệp gia, thì Diệp Phàm sẽ không tận tâm tận lực giúp đỡ Diệp gia, vì vậy cô mới miễn cưỡng đồng ý.
Vì mới khai giảng, Diệp Nguyệt phải cùng Diệp Phàm trở về thủ đô, công việc của Diệp gia được Diệp Nguyệt toàn quyền giao cho bác Phúc chăm lo.
Nếu là trước kia, mọi người Diệp gia chắc chắn sẽ không đồng ý sự sắp xếp như vậy của Diệp Nguyệt, dẫu sao, trong lòng của mọi người Diệp gia, bác Phúc chỉ là một lão nô của Diệp gia mà thôi, vậy thì có tư cách gì thay mặt gia chủ chứ?
Nhưng hoàn cảnh bây giờ khác rồi, Diệp gia cần dựa vào sự giúp đỡ của Diệp Phàm, mà thái độ của Diệp Phàm đối với bác Phúc lại vô cùng tốt.
Vì vậy, mặc dù trong lòng mọi người của Diệp gia có chút bất mãn, nhưng không ai dám biểu hiện ra ngoài.
Xử lý xong việc của Diệp gia, Diệp Phàm và Diệp Nguyệt không hề vội vàng trở về thủ đô, mà chuẩn bị lưu lại ở Giang Châu mấy ngày, lần trước lúc về Giang Châu, Diệp Phàm cũng không ở lại thăm thú Giang Châu được lâu.
Đối với vùng đất mà anh lớn lên từ nhỏ, từ sâu trong lòng anh vẫn có tình cảm trở về quê hương.
Buổi trưa, trời quang mây tạnh, ánh nắng tươi đẹp, Diệp Phàm vốn dĩ chuẩn bị đưa Diệp Nguyệt đi Hồ Vọng Triều của Giang Châu chơi, nhưng mới vừa đi đến cửa chính của Diệp gia, một người hầu của Diệp gia liền vội vã chạy đến.
“Thiếu gia, tiểu thư, Lăng thiếu gia vừa phái người đưa thiệp mời đến.”
“Lăng thiếu gia là ai thế?” Diệp Phàm nhận tấm thiệp mời xem qua, không thể không cau mày lại.
“Anh, trước kia em từng nghe Bác Phúc nói, Lăng thiếu gia này tên đầy đủ là Lăng Khang, lai lịch của anh ta có chút thần bí, mấy năm trước có một người đến Giang Châu, không chỉ rất nhanh đã có chỗ đứng ở Giang Châu, mà còn nổi lên nhanh chóng, tranh chiếm rất nhiều sản nghiệp của Diệp gia chúng ta.
“Mà từ sau khi Thường gia xuống dốc, Diệp gia chúng ta chịu ảnh hưởng, anh ta càng giống như con ác thú, một mình ăn hết ba phần sản nghiệp của Diệp gia chúng ta.
“Anh ta mời chúng ta, chắc chắn không có gì tốt đẹp.”
Diệp Nguyệt thở hổn hển nói.
“Hả? Có thể chiếm đoạt sản nghiệp của Diệp gia ở Giang Châu, con người này không đơn giản nhỉ!” Diệp Phàm có chút tò mò, sau khi suy nghĩ một lúc, cười và nói: “Thế hôm nay chúng ta sẽ đi gặp người này nhé.”
Diệp Lăng giận giữ nhìn Nhị trưởng lão của Diệp gia, lạnh lùng nói.
Nói xong những câu này, tâm trạng ông ta vô cùng dễ chịu.
Những năm qua, ông ta vẫn luôn nhẫn nhịn Tam đại trưởng lão của Diệp gia rất lâu rồi.
Đặc biệt là Nhị trưởng lão của Diệp gia, lúc đầu đúng là không ít lần gây khó dễ cho ông ta, thậm trí khiến ông ta ép em gái của vợ anh ta gả cho một người họ hàng của con trai Nhị trưởng lão Diệp gia, vì chuyện này mà vợ ông ta li thân với ông ta mười mấy năm trời.
Bây giờ, Diệp gia sắp phá sản rồi.
Ông ta cũng không có gì phải kiêng nể nữa, tất cả đều nói ra hết.
"Diệp Lăng nói đúng, Diệp gia chúng tôi sao có thể rơi vào bước đường cùng như hôm nay, tất cả đều do ba con chó già này hại cả."
"Dù sao Diệp gia chúng ta cũng sắp phá sản rồi, vậy thì chúng ta cũng không có gì phải kiêng nể nữa, những năm qua chịu sự chèn ép của ba con chó già này, ông mày sớm đã chịu đựng đủ rồi."
"Đúng đấy, ba con chó già này quả thực không ít lần ép chúng ta làm những chuyện trái với lương tâm, nói thật, những năm qua, quả thật tôi chưa từng được ngủ một giấc ngon lành, hôm nay ông mày cũng sẽ không chịu thêm nổi nhục này một lần nào nữa."
"Đúng, dù cho chúng ta thật sự phải phá sản, cũng phải cùng đến chỗ chết với ba con chó già này."
......
Tất cả những việc mà Tam đại trưởng lão của Diệp gia đã làm trong những năm qua, quả thực là quá đáng quá rồi, trong nội bộ Diệp gia tích tụ quá nhiều hận thù.
Trước kia, những người này đều không muốn mất đi những gì đang có, vì vậy mới bị Tam đại trưởng lão của Diệp gia uy hiếp, trở thành con cờ tùy ý ép buộc của Tam đại trưởng lão của Diệp gia.
Bây giờ, Diệp gia sắp phá sản rồi, bọn họ cũng không có gì phải kiêng nể nữa.
Đối mặt với sự sục sôi căm phẫn của mọi người, Tam đại trưởng lão của Diệp gia và những thành viên gia đình của bọn họ, ai nấy đều hoảng sợ.
"Các người, các người muốn tạo phản sao? Phản thật rồi trời ơi thật là, lại có thể dám bất hiếu như vậy, các người không sợ bị trời đánh, không sợ gặp phải báo ứng sao?"
Nhị trưởng lão của Diệp gia hoảng sợ nhất, ông ta vừa lùi lại phía sau theo bản năng, vừa nhìn mọi người đang phẫn nộ lớn tiếng hét lên.
Thế nhưng, mọi người đang phẫn nộ không hề để ý đến ông ta, tất cả đều chen nhau xông lên, trực tiếp đấm đá túi bụi vào thành viên gia đình và Tam đại trưởng lão của Diệp gia.
"A......"
Trong từ đường Diệp gia, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Mọi người Diệp gia phẫn nộ, ra tay không chút niệm tình, Tam đại lão gia của Diệp gia đều bị đánh đập.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Diệp Nguyệt liền mắt trợn tròn, bác Phúc cũng thở dài liên tục.
Sau khi mọi người đánh đập Tam đại trưởng lão đến chỉ còn chút hơi tàn, từng người mới dừng tay.
Lúc này, có người nói với Diệp Phàm: "Thiếu gia, quay lại chủ trì đại cục, Diệp gia chỉ có thể dựa vào cậu thôi."
"Phải đấy, thiếu gia, chúng tôi biết sai rồi, vẫn mong cậu nể tình Lão gia, cứu lấy Diệp gia."
"Thiếu gia, năm đó Lão gia coi trọng nhất chính là cậu, về điểm này chúng tôi đều biết, cho dù trong người cậu có chảy dòng máu của Diệp gia hay không, nhưng cậu là do một tay Lão gia nuôi lớn, Lão gia ngắm cậu làm gia chủ của Diệp gia, vẫn mong thiếu gia trở về Diệp gia chủ trì đại cục, vì gia tộc mà lọai bỏ ba khối u ác tính- Tam đại trưởng lão này đi."
Càng ngày càng có nhiều người đứng ra mong Diệp Phàm trở về Diệp gia chủ trì đại cục, khẩn cầu Diệp Phàm cứu Diệp gia.
"Anh!"
Diệp Nguyệt lắc lắc vai Diệp Phàm, nỗi buồn trong đôi mắt đẹp ấy không nói cũng hiểu, cô ấy hi vọng Diệp Phàm giúp đỡ Diệp gia.
Diệp Phàm cau đầu lông mày, nhìn vào Bác Phúc.
Khuôn mặt bác Phúc cũng đầy hi vọng, đúng là ông ấy nhìn Lão gia từng bước từng bước đưa Diệp gia kinh doanh đến quy mô như ngày hôm nay, cho dù ông ấy rất thất vọng về mọi người trong Diệp gia, nhưng chung quy thì ông ấy cũng không muốn nhìn thấy Diệp gia cứ như thế này mà phá sản.
Do dự một lúc, Diệp Phàm lạnh lùng đưa mắt nhìn mọi người trong Diệp gia ở đây, nói: "Muốn tôi ra tay cứu Diệp gia cũng được, nhưng ngoài hai điều kiện lúc nãy ra, tôi bắt buộc phải thêm một điều kiện nữa."
"Đó chính là đem ba con chó già này đuổi ra khỏi Diệp gia!"
"Các người thấy như thế nào?"
"Tôi đồng ý." Diệp Dũng liền nói: "Diệp gia chúng ta loạn lạc như vậy, đều là do chế độ trưởng lão, loại bỏ chế độ trưởng lão tôi thấy hợp lý, còn tiểu thư Diệp Nguyệt thừa kế vị trí gia chủ của Diệp gia, tôi không có ý kiến gì, thậm trí đem ba con chó già này đuổi ra khỏi Diệp gia, tôi càng chắp tay tán thành."
"Đúng, tôi cũng đồng ý."
"Mau đem ba con chó này đuổi ra khỏi Diệp gia, để tiểu thư Diệp Nguyệt trở về chủ trì đại cục."
.....
Theo Diệp Dũng dẫn đầu, những người khác cũng đều lần lượt đồng ý yêu cầu của Diệp Phàm.
Những người này đều không ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được rằng, sự việc vừa xảy trước mắt hoàn toàn là do một cú điện thoại của Diệp Phàm.
Lại cộng thêm sự oán hận chất chứa đã lâu của bọn họ đối với Tam đại trưởng lão, vì vậy mới có cảnh tượng trước mắt.
Tam đại trưởng lão của Diệp gia và con cháu của bọn họ, trước đó đã bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, lúc này đối mặt với mọi người Diệp gia sục sôi căm phẫn, bọn họ căn bản không có chút sức kháng cự nào, rất nhanh đã bị một đám người khiêng lên ném ra khỏi Diệp gia.
Việc này, Diệp Phàm không tham gia.
Anh ấy rất rõ, sau khi Tam đại trưởng lão của Diệp gia và con cháu của bọn họ bị đuổi ra khỏi Diệp gia, kết cục sẽ vô cùng bi thảm.
Cho dù đã đạt được mục đích, Diệp Phàm cũng thực hiện được lời hứa của mình, gọi một cuộc điện thoại đi, chốc lát đã giải quyết xong tất cả sự việc trước mắt Diệp gia gặp phải.
Giống như bác Phúc nói, Diệp gia là tâm huyết mười mấy năm trời của Lão gia, muốn Diệp Phàm đứng nhìn Diệp gia suy bại, Diệp Phàm cũng không chịu, hôm nay Diệp Nguyệt đã trở thành gia chủ của Diệp gia, vậy thì anh dĩ nhiên sẽ toàn tâm toàn sức giúp đỡ Diệp gia.
Diệp Nguyệt không hề muốn làm gia chủ của Diệp gia, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, nếu như cô không làm gia chủ Diệp gia, thì Diệp Phàm sẽ không tận tâm tận lực giúp đỡ Diệp gia, vì vậy cô mới miễn cưỡng đồng ý.
Vì mới khai giảng, Diệp Nguyệt phải cùng Diệp Phàm trở về thủ đô, công việc của Diệp gia được Diệp Nguyệt toàn quyền giao cho bác Phúc chăm lo.
Nếu là trước kia, mọi người Diệp gia chắc chắn sẽ không đồng ý sự sắp xếp như vậy của Diệp Nguyệt, dẫu sao, trong lòng của mọi người Diệp gia, bác Phúc chỉ là một lão nô của Diệp gia mà thôi, vậy thì có tư cách gì thay mặt gia chủ chứ?
Nhưng hoàn cảnh bây giờ khác rồi, Diệp gia cần dựa vào sự giúp đỡ của Diệp Phàm, mà thái độ của Diệp Phàm đối với bác Phúc lại vô cùng tốt.
Vì vậy, mặc dù trong lòng mọi người của Diệp gia có chút bất mãn, nhưng không ai dám biểu hiện ra ngoài.
Xử lý xong việc của Diệp gia, Diệp Phàm và Diệp Nguyệt không hề vội vàng trở về thủ đô, mà chuẩn bị lưu lại ở Giang Châu mấy ngày, lần trước lúc về Giang Châu, Diệp Phàm cũng không ở lại thăm thú Giang Châu được lâu.
Đối với vùng đất mà anh lớn lên từ nhỏ, từ sâu trong lòng anh vẫn có tình cảm trở về quê hương.
Buổi trưa, trời quang mây tạnh, ánh nắng tươi đẹp, Diệp Phàm vốn dĩ chuẩn bị đưa Diệp Nguyệt đi Hồ Vọng Triều của Giang Châu chơi, nhưng mới vừa đi đến cửa chính của Diệp gia, một người hầu của Diệp gia liền vội vã chạy đến.
“Thiếu gia, tiểu thư, Lăng thiếu gia vừa phái người đưa thiệp mời đến.”
“Lăng thiếu gia là ai thế?” Diệp Phàm nhận tấm thiệp mời xem qua, không thể không cau mày lại.
“Anh, trước kia em từng nghe Bác Phúc nói, Lăng thiếu gia này tên đầy đủ là Lăng Khang, lai lịch của anh ta có chút thần bí, mấy năm trước có một người đến Giang Châu, không chỉ rất nhanh đã có chỗ đứng ở Giang Châu, mà còn nổi lên nhanh chóng, tranh chiếm rất nhiều sản nghiệp của Diệp gia chúng ta.
“Mà từ sau khi Thường gia xuống dốc, Diệp gia chúng ta chịu ảnh hưởng, anh ta càng giống như con ác thú, một mình ăn hết ba phần sản nghiệp của Diệp gia chúng ta.
“Anh ta mời chúng ta, chắc chắn không có gì tốt đẹp.”
Diệp Nguyệt thở hổn hển nói.
“Hả? Có thể chiếm đoạt sản nghiệp của Diệp gia ở Giang Châu, con người này không đơn giản nhỉ!” Diệp Phàm có chút tò mò, sau khi suy nghĩ một lúc, cười và nói: “Thế hôm nay chúng ta sẽ đi gặp người này nhé.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook