Long Tế
-
Chương 768: Kiếm bộn
“Thực sự không ngờ Trần tiên sinh thắng trận đấu lần này thật, quá khó tin!”.
“Thế có gì đâu, thực lực của Trần tiên sinh chúng ta đều đã thấy, thắng Arthur không khó, chỉ có điều lần này Trần Phong thắng trận đấu, chắc chắn mấy công ty cá cược kia phải thê thảm rồi!”.
“Lại chẳng, hai hôm nay mấy công ty cá cược đó là kêu vui nhất, vừa đại diện lại vừa tuyên truyền, nhưng không ngờ kết quả trận đấu lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ!”.
Mấy đại ca này đều là tồn tại cực kì có danh vọng.
Lúc này trong nhóm thảo luận việc về trận đấu lần này, bỗng chốc trong nhóm cực kì sôi nổi.
Cùng lúc đó, Trần Phong đẩy Kinh Nhất đã về về đến khách sạn với nhóm Võ Chí Châu.
Võ Chí Châu định đợi mọi người nghỉ ngơi một lát, rồi đi dùng bữa, chúc mừng lần này Trần Phong thắng cuộc.
Nói là nghỉ ngơi một lúc, thực tế là cho Trần Phong thời gian tắm rửa, thay đồ sạch sẽ.
Sau trận đấu Trần Phong vẫn mặc đồ bẩn, vì trận đấu quá kịch liệt, quần áo Trần Phong vừa có bùn đất vừa có vết máu, trông rất nhếch nhác.
Trần Phong tắm rửa, sau khi thay quần áo thì đến phòng khách mở điện thoại ra.
Từ lúc Trần Phong bế quan thì đã tắt máy, rồi vẫn luôn chưa mở lại, lúc này mở máy định nói một chút kết quả trận đấu với Hạ Mộng Dao và mấy người khác, để họ yên tâm.
Ai ngờ điện thoại vừa mở ra đã không ngừng có âm báo tin nhắn.
“Đại ca… trận đấu lần này có tự tin không?”.
Đây là câu đầu tiên, sau đó có gần một, hai trăm tin, tin nhắn cuối cùng đều là lời chúc mừng.
“Đại ca lợi hại…”.
“Đúng là đại ca có khác, quả thực không phải người bình thường…”.
Đồng bọn năm đó của Trần Phong đều ở trong nhóm chat, còn có một số bạn bè khác.
“Theo tôi thấy, sau này đừng đi làm nữa, đại ca chỉ cần thi đấu thì đặt cược, như vậy chắc chắn có thể phát tài”.
“Cậu thôi đi, tôi tuyệt đối tin tưởng thực lực của đại ca, nhưng ranh con cậu có vốn liếng để duy trì không?”.
“Lại chẳng, thằng ranh này chỉ nói cho sướng mồm thôi!”.
Trong nhóm nói chuyện cực kì sôi nổi, Trần Phong lật xem lịch sử trò chuyện rồi mới phát hiện mọi việc đều do Vũ Văn Bác dẫn đầu đặt cược, sau đó bạn bè khác cũng đặt theo.
“Thế này không tốt!”.
Trần Phong cười gượng, gửi một tin trong nhóm Wechat.
“Woa, đại ca xuất hiện rồi!”.
“Chúc mừng đại ca thắng cuộc!”.
“Chúc mừng, chúc mừng!”.
Tin nhắn của Trần Phong vừa xuất hiện thì trong nhóm ngay lập tức sôi trào, mọi người đều đang chúc mừng Trần Phong thắng cuộc.
“Đại ca không tốt gì cơ, em tìm con đường tắt khác giúp đỡ các anh em kiếm tiền thôi mà!”.
Vũ Văn Bác cũng vui vẻ, đáp lại trong nhóm.
“Ngộ nhỡ tôi thua cuộc thì các cậu lỗ vốn rồi!”.
Tấm lòng của Vũ Văn Bác Trần Phong hiểu, nhưng Trần Phong vẫn cảm thấy hơi không hợp lý.
“Thua cuộc? Sao có thể chứ?”.
“Đúng đó, đại ca, sao anh có thể thua được?”.
“Em thấy đại ca quá khiêm tốn rồi!”.
Các anh chị em trong nhóm đều không tin Trần Phong có thể thua, đặc biệt là Vũ Văn Bác, cậu ta tràn ngập niềm tin với Trần Phong.
Trần Phong cười gượng đang định đáp lại, thì lúc này điện thoại đột nhiên reo vang, Hạ Mộng Dao gọi video đến.
“Sao thế, anh không bị thương chứ?”.
Vừa kết nối video, Trần Phong đã thấy gương mặt tuyệt đẹp của Hạ Mộng Dao ở đầu bên kia điện thoại, lúc này sau khi Hạ Mộng Dao nhìn thấy Trần Phong thì không tỏ ra vui mừng, mà cau mày, vẻ mặt lo lắng.
“Không sao!”.
Trần Phong mỉm cười, không nói toàn bộ sự việc với Hạ Mộng Dao, sợ cô lo lắng cho mình.
Hạ Mộng Dao không kiềm được mà trợn ngược mắt, mỗi lần gọi điện cho Trần Phong, đối phương đều nói như vậy, gần như là cách dùng từ cũng y xì đúc.
“Đúng rồi, trận đấu kết thúc lâu vậy rồi, sao giờ anh mới gọi cho em? Anh bận gì thế, không phải là tâm tình với hồ ly tinh nào đấy chứ?”.
Biết Trần Phong không sao, Hạ Mộng Dao đột nhiên trở mặt chất vấn Trần Phong.
“Làm gì có, anh về đến khách sạn thì tắm rửa thay quần áo!”, Trần Phong giải thích với gương mặt tươi cười.
“Hửm?”, Hạ Mộng Dao cười như không cười nhìn Trần Phong, dường như đang phân tích lời nói của đối phương có phải thật không.
“Sao anh có thể lừa em chứ?”, Trần Phong cười gượng nói, anh hiểu tính của Hạ Mộng Dao, lúc này đổi chủ đề: “Trận đấu lần này, em có đặt cho anh không?”.
“Làm sao, chẳng lẽ còn có người khác đặt cho anh?”, Hạ Mộng Dao biết Trần Phong đang chuyển chủ đề, nhưng cô cũng hơi phiền muộn.
“Chẳng lẽ còn có người khác đặt cho anh?”.
Hạ Mộng Dao hơi buồn bực, ngoài cô ra thế mà còn có người khác đặt cho Trần Phong.
“Là thế này, anh vừa nhìn thấy mấy anh chị em bọn Vũ Văn Bác bàn luận trong nhóm về việc đặt cược, hơn nữa trước đó họ đã đặt cho trận của anh và Arthur!”.
Trần Phong không giấu giếm giải thích với Hạ Mộng Dao.
“Này, vừa nãy chẳng phải anh nói không nói chuyện với người khác sao?”.
Hạ Mộng Dao hừ khẽ một tiếng, nũng nịu nói.
“Đúng thế, vừa mở máy thì anh nhìn một cái!”, Trần Phong vội vàng giải thích.
“Em đặt một tỷ sáu đô la Mễ cho anh, tấ cả đặt anh thắng!”, Hạ Mộng Dao bổ sung.
Trần Phong sững sờ, trong lòng nói thầm, phụ nữ đúng là quá đáng sợ.
“Trận đấu vẫn chưa kết thúc, anh phải cẩn thận, đối thủ và kẻ thù của anh ở trong trận đấu cuối cùng, nên anh đừng khinh địch, cũng đừng sốt ruột trả thù mà bị rối loạn tinh thần!”.
Hạ Mộng Dao ngưng cười, dặn dò to với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ừ, em yên tâm đi!”, Trần Phong cũng ngưng cười, nghiêm mặt nói.
“Được, em đợi tin tốt của anh”.
Vừa dứt lời, Hạ Mộng Dao vẫy tay, dập máy.
Dù là hoàng gia của nước nào, mỗi thành viên hoàng gia đều có việc riêng của mình phải làm, bình thường rất ít gặp mặt, chỉ có những ngày lễ quan trọng hoặc là ngày kỉ niệm thì mới triệu tập thành viên hoàng gia tụ họp.
Còn công chúa Anne trong hoàng gia Ưng Quốc, cô không chỉ là công chúa hoàng gia, mà còn là đại sứ của đơn vị từ thiện cấp thế giới, cho nên bình thường đều phải đến các nước tiến hành tuyên truyền.
Lúc đó công chúa Anne đến một đất nước nhỏ tuyên truyền từ thiện, đất nước này đột nhiên xảy ra bạo loạn, còn cô cũng bị phản quân bắt lại, nếu không phải Trần Phong ra tay cứu giúp thì hậu quả của cô khó mà tưởng tượng được.
Chính vì vậy, công chúa Anne của hoàng gia Ưng Quốc nhớ mãi không quên Trần Phong, lúc nào trong đầu cũng nhớ về việc năm đó.
Chính vì Trần Phong có ơn với cô, nên cuộc thi võ thuật cấp thế giới lần này, công chúa Anne có thể nói là lúc nào cũng chú ý tiến triển cuộc thi, đồng thời cũng hơi lo lắng Trần Phong sẽ bị thương trong cuộc thi.
Vì bên ngoài đánh giá cực cao khả năng Arthur giành chiến thắng cuộc thi lần này, còn Trần Phong thì rất nhiều người không có hi vọng quá lớn.
Công chúa Anne biết Trần Phong đánh bại Arthur, thắng cuộc thì cực kì vui, có thể nói là việc vui nhất của cô trong thời gian gần đây.
Có lẽ là vì Trần Phong thắng cuộc, công chúa Anne vô cùng vui vẻ, nên sau khi dùng bữa thì bèn tưới hoa trong vườn hoa phía trước cung điện cùng với thợ làm vườn trong hoàng gia, cô mặc chiếc váy dài màu trắng, len lỏi trong vườn hoa, nhìn từ xa cực kì xinh đẹp.
- -------------------
“Thế có gì đâu, thực lực của Trần tiên sinh chúng ta đều đã thấy, thắng Arthur không khó, chỉ có điều lần này Trần Phong thắng trận đấu, chắc chắn mấy công ty cá cược kia phải thê thảm rồi!”.
“Lại chẳng, hai hôm nay mấy công ty cá cược đó là kêu vui nhất, vừa đại diện lại vừa tuyên truyền, nhưng không ngờ kết quả trận đấu lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ!”.
Mấy đại ca này đều là tồn tại cực kì có danh vọng.
Lúc này trong nhóm thảo luận việc về trận đấu lần này, bỗng chốc trong nhóm cực kì sôi nổi.
Cùng lúc đó, Trần Phong đẩy Kinh Nhất đã về về đến khách sạn với nhóm Võ Chí Châu.
Võ Chí Châu định đợi mọi người nghỉ ngơi một lát, rồi đi dùng bữa, chúc mừng lần này Trần Phong thắng cuộc.
Nói là nghỉ ngơi một lúc, thực tế là cho Trần Phong thời gian tắm rửa, thay đồ sạch sẽ.
Sau trận đấu Trần Phong vẫn mặc đồ bẩn, vì trận đấu quá kịch liệt, quần áo Trần Phong vừa có bùn đất vừa có vết máu, trông rất nhếch nhác.
Trần Phong tắm rửa, sau khi thay quần áo thì đến phòng khách mở điện thoại ra.
Từ lúc Trần Phong bế quan thì đã tắt máy, rồi vẫn luôn chưa mở lại, lúc này mở máy định nói một chút kết quả trận đấu với Hạ Mộng Dao và mấy người khác, để họ yên tâm.
Ai ngờ điện thoại vừa mở ra đã không ngừng có âm báo tin nhắn.
“Đại ca… trận đấu lần này có tự tin không?”.
Đây là câu đầu tiên, sau đó có gần một, hai trăm tin, tin nhắn cuối cùng đều là lời chúc mừng.
“Đại ca lợi hại…”.
“Đúng là đại ca có khác, quả thực không phải người bình thường…”.
Đồng bọn năm đó của Trần Phong đều ở trong nhóm chat, còn có một số bạn bè khác.
“Theo tôi thấy, sau này đừng đi làm nữa, đại ca chỉ cần thi đấu thì đặt cược, như vậy chắc chắn có thể phát tài”.
“Cậu thôi đi, tôi tuyệt đối tin tưởng thực lực của đại ca, nhưng ranh con cậu có vốn liếng để duy trì không?”.
“Lại chẳng, thằng ranh này chỉ nói cho sướng mồm thôi!”.
Trong nhóm nói chuyện cực kì sôi nổi, Trần Phong lật xem lịch sử trò chuyện rồi mới phát hiện mọi việc đều do Vũ Văn Bác dẫn đầu đặt cược, sau đó bạn bè khác cũng đặt theo.
“Thế này không tốt!”.
Trần Phong cười gượng, gửi một tin trong nhóm Wechat.
“Woa, đại ca xuất hiện rồi!”.
“Chúc mừng đại ca thắng cuộc!”.
“Chúc mừng, chúc mừng!”.
Tin nhắn của Trần Phong vừa xuất hiện thì trong nhóm ngay lập tức sôi trào, mọi người đều đang chúc mừng Trần Phong thắng cuộc.
“Đại ca không tốt gì cơ, em tìm con đường tắt khác giúp đỡ các anh em kiếm tiền thôi mà!”.
Vũ Văn Bác cũng vui vẻ, đáp lại trong nhóm.
“Ngộ nhỡ tôi thua cuộc thì các cậu lỗ vốn rồi!”.
Tấm lòng của Vũ Văn Bác Trần Phong hiểu, nhưng Trần Phong vẫn cảm thấy hơi không hợp lý.
“Thua cuộc? Sao có thể chứ?”.
“Đúng đó, đại ca, sao anh có thể thua được?”.
“Em thấy đại ca quá khiêm tốn rồi!”.
Các anh chị em trong nhóm đều không tin Trần Phong có thể thua, đặc biệt là Vũ Văn Bác, cậu ta tràn ngập niềm tin với Trần Phong.
Trần Phong cười gượng đang định đáp lại, thì lúc này điện thoại đột nhiên reo vang, Hạ Mộng Dao gọi video đến.
“Sao thế, anh không bị thương chứ?”.
Vừa kết nối video, Trần Phong đã thấy gương mặt tuyệt đẹp của Hạ Mộng Dao ở đầu bên kia điện thoại, lúc này sau khi Hạ Mộng Dao nhìn thấy Trần Phong thì không tỏ ra vui mừng, mà cau mày, vẻ mặt lo lắng.
“Không sao!”.
Trần Phong mỉm cười, không nói toàn bộ sự việc với Hạ Mộng Dao, sợ cô lo lắng cho mình.
Hạ Mộng Dao không kiềm được mà trợn ngược mắt, mỗi lần gọi điện cho Trần Phong, đối phương đều nói như vậy, gần như là cách dùng từ cũng y xì đúc.
“Đúng rồi, trận đấu kết thúc lâu vậy rồi, sao giờ anh mới gọi cho em? Anh bận gì thế, không phải là tâm tình với hồ ly tinh nào đấy chứ?”.
Biết Trần Phong không sao, Hạ Mộng Dao đột nhiên trở mặt chất vấn Trần Phong.
“Làm gì có, anh về đến khách sạn thì tắm rửa thay quần áo!”, Trần Phong giải thích với gương mặt tươi cười.
“Hửm?”, Hạ Mộng Dao cười như không cười nhìn Trần Phong, dường như đang phân tích lời nói của đối phương có phải thật không.
“Sao anh có thể lừa em chứ?”, Trần Phong cười gượng nói, anh hiểu tính của Hạ Mộng Dao, lúc này đổi chủ đề: “Trận đấu lần này, em có đặt cho anh không?”.
“Làm sao, chẳng lẽ còn có người khác đặt cho anh?”, Hạ Mộng Dao biết Trần Phong đang chuyển chủ đề, nhưng cô cũng hơi phiền muộn.
“Chẳng lẽ còn có người khác đặt cho anh?”.
Hạ Mộng Dao hơi buồn bực, ngoài cô ra thế mà còn có người khác đặt cho Trần Phong.
“Là thế này, anh vừa nhìn thấy mấy anh chị em bọn Vũ Văn Bác bàn luận trong nhóm về việc đặt cược, hơn nữa trước đó họ đã đặt cho trận của anh và Arthur!”.
Trần Phong không giấu giếm giải thích với Hạ Mộng Dao.
“Này, vừa nãy chẳng phải anh nói không nói chuyện với người khác sao?”.
Hạ Mộng Dao hừ khẽ một tiếng, nũng nịu nói.
“Đúng thế, vừa mở máy thì anh nhìn một cái!”, Trần Phong vội vàng giải thích.
“Em đặt một tỷ sáu đô la Mễ cho anh, tấ cả đặt anh thắng!”, Hạ Mộng Dao bổ sung.
Trần Phong sững sờ, trong lòng nói thầm, phụ nữ đúng là quá đáng sợ.
“Trận đấu vẫn chưa kết thúc, anh phải cẩn thận, đối thủ và kẻ thù của anh ở trong trận đấu cuối cùng, nên anh đừng khinh địch, cũng đừng sốt ruột trả thù mà bị rối loạn tinh thần!”.
Hạ Mộng Dao ngưng cười, dặn dò to với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ừ, em yên tâm đi!”, Trần Phong cũng ngưng cười, nghiêm mặt nói.
“Được, em đợi tin tốt của anh”.
Vừa dứt lời, Hạ Mộng Dao vẫy tay, dập máy.
Dù là hoàng gia của nước nào, mỗi thành viên hoàng gia đều có việc riêng của mình phải làm, bình thường rất ít gặp mặt, chỉ có những ngày lễ quan trọng hoặc là ngày kỉ niệm thì mới triệu tập thành viên hoàng gia tụ họp.
Còn công chúa Anne trong hoàng gia Ưng Quốc, cô không chỉ là công chúa hoàng gia, mà còn là đại sứ của đơn vị từ thiện cấp thế giới, cho nên bình thường đều phải đến các nước tiến hành tuyên truyền.
Lúc đó công chúa Anne đến một đất nước nhỏ tuyên truyền từ thiện, đất nước này đột nhiên xảy ra bạo loạn, còn cô cũng bị phản quân bắt lại, nếu không phải Trần Phong ra tay cứu giúp thì hậu quả của cô khó mà tưởng tượng được.
Chính vì vậy, công chúa Anne của hoàng gia Ưng Quốc nhớ mãi không quên Trần Phong, lúc nào trong đầu cũng nhớ về việc năm đó.
Chính vì Trần Phong có ơn với cô, nên cuộc thi võ thuật cấp thế giới lần này, công chúa Anne có thể nói là lúc nào cũng chú ý tiến triển cuộc thi, đồng thời cũng hơi lo lắng Trần Phong sẽ bị thương trong cuộc thi.
Vì bên ngoài đánh giá cực cao khả năng Arthur giành chiến thắng cuộc thi lần này, còn Trần Phong thì rất nhiều người không có hi vọng quá lớn.
Công chúa Anne biết Trần Phong đánh bại Arthur, thắng cuộc thì cực kì vui, có thể nói là việc vui nhất của cô trong thời gian gần đây.
Có lẽ là vì Trần Phong thắng cuộc, công chúa Anne vô cùng vui vẻ, nên sau khi dùng bữa thì bèn tưới hoa trong vườn hoa phía trước cung điện cùng với thợ làm vườn trong hoàng gia, cô mặc chiếc váy dài màu trắng, len lỏi trong vườn hoa, nhìn từ xa cực kì xinh đẹp.
- -------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook