Long Tế
-
Chương 763: Arthur thua!
Mà chiêu Phá Thiên của Trần Phong hoàn toàn giống như Phá Lãng Trảm của Sachi và Chiến Thần Kiếm của Arthur, hơn nữa còn dung hòa một số đặc tính của kiến.
Mọi người đều biết, kiến có thể vác vật nặng hơn trọng lượng của mình cả nghìn lần, cho nên Trần Phong đã tìm đọc nhiều tài liệu liên quan đến kiến, muốn tìm được một bước ngoặt từ trong đó.
Trần Phong không phải thiên tài võ học, nếu không thì trước đó nhiều lần thử sáng tạo chiêu thức võ học đều thành công rồi, lần này coi như là anh đã bỏ cực nhiều công sức, xem nhiều trận đấu của các tuyển thủ, chọn ưu thế của mỗi người, sau đó xem ưu thế của đối phương có thể hỗ trợ mình không.
Từ sau khi cuộc thi võ thuật thế giới bắt đầu, Trần Phong đã âm thầm quan sát chiêu thức của không dưới mười mấy người mạnh, trong đó tuyệt chiêu của Sachi và Arthur hơi tương tự, uy lực cũng cực kì mạnh, sau khi tìm đúng mục tiêu Trần Phong bèn lấy đó để nghiên cứu và phân tích.
Dưới ánh mặt trời, Trần Phong siết chặt nắm đấm, nội kình khởi động sản sinh ra một cơn lốc xoáy, sau đó cả người đưa gần một nửa sức mạnh vào nắm đấm, đây là chiêu mạnh nhất của Trần Phong tính đến hiện tại, chiêu này là anh tự sáng tạo ra, dung hòa nhiều ưu điểm.
Tuyệt chiêu hai lần trước không thể làm gì Arthur, vậy chiêu Phá Thiên này có thể đánh bại Arthur không?
Nắm đấm của Trần Phong mang theo khí thế rít gào, lao vào Arthur, sức của nắm đấm này quá mạnh, còn chưa đến mà Arthur đã cảm nhận được quyền phong hú.
“Không ổn!”.
Arthur giật mình, cảm giác nguy hiểm xuất hiện trong lòng, không biết có phải là ảo giác không, dưới nắm đấm này, anh ta có cảm giác không có đường lùi, không thể chặn đứng.
Nhưng Arthur cũng không phải người bình thường, lúc nguy hiểm ập tới, Arthur vội vàng tập trung tinh thần, chuẩn bị cứng đối cứng với Trần Phong bằng Chiến Thần Trảm.
Chỉ có điều phản ứng của Arthur vẫn hơi chậm, vì lúc Trần Phong dùng Phá Thiên đã tính kĩ thời gian, giờ trong lúc hoảng loạn, Arthur căn bản không có thời gian sử dụng sát chiêu Chiến Thần Trảm.
“Binh!”.
Nắm đấm của Trần Phong va chạm với kiếm tay của Arthur, Arthur chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền tới cơn đau như lửa thiêu đốt, nội kình của hai người va vào nhau, một cơn gió lốc càn quét ra ngoài lấy hai người họ làm trung tâm, uy lực cực kì đáng sợ.
Cơ thể Arthur không kiềm được mà lùi lại, nhưng khí thế của Trần Phong không giảm, sau khi đánh trúng lòng bàn tay Arthur, đột phá phòng ngự của đối phương thì đánh một đấm lên vai.
“Á”.
Arthur hét lên một tiếng thảm thiết, cơ thể mất kiểm soát, bay ra sau, còn cánh tay anh ta bị Trần Phong đấm vỡ, miệng anh ta phun ra máu tươi, cánh tay đứt theo tiếng hét.
Một đấm, chỉ một đấm đã đánh chặt đứt một cánh tay của Arthur.
Lúc này cả sân yên lặng, không có ai nói gì, dường như đến cả hình ảnh cũng dừng lại ngay lúc này.
Tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn cảnh này chăm chú, đa số mọi người là vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó cơ thể Arthur bay lên, đập mạnh xuống mặt đất, mới khiến mọi người tỉnh táo lại.
Sau khi Arthur rơi xuống đất thì lại lần nữa phun ra máu tươi, do sức quá mạnh, nên nền xi măng cũng không thể chịu được, mặt đất bị đập thành một cái hố sâu hoắm.
Nhiều bộ phận cơ thể Arthur lúc này truyền đến cơn đau dữ dội, loại đau đớn này thực sự là sống không bằng chết, Arthur không còn sự thong dong vừa nãy nữa, ngược lại lúc này cực kì chật vật.
“Sao… sao lại thế này?”.
Sau khi bụi bặm trên sàn tản đi, mọi người có mặt mới nhìn rõ dáng vẻ của Arthur, lúc này Arthur nằm trên đất, áo giáp màu trắng đã nhuốm màu máu.
Còn Arthur thì nằm trên đất, cánh tay gãy, trông cực kì thê thảm.
Cảnh này xảy ra quá nhanh, nên các khán giả hiện tại vẫn chưa hiểu ra.
Lúc trận đấu bắt đầu, Arthur cứ như chiến thần đánh đâu thắng đó, liên tục áp đảo Trần Phong, còn Trần Phong không có sức đánh trả, nhưng bây giờ chỉ là nháy mắt Trần Phong đã xoay chuyển tình thế, đánh bại Arthur, đồng thời chặt đứt một cánh tay của đối phương.
Khán giả có mặt đều hơi khó tin, càng khỏi phải nói chính bản thân Arthur.
Lúc này Arthur đơ như gà gỗ, cảnh này cứ như mộng như mơ, anh ta tưởng mình đang nằm mơ, chỉ có điều đây là cơn ác mộng mà thôi.
“Hay!”.
“Đánh đẹp lắm!”.
Im lặng ngắn ngủi qua đi, trên sân vang lên tiếng hò hét đinh tai nhức óc, các khán giả lúc này đều gân cổ hét to.
Phải nói người hưng phấn nhất trong đó là Cơ Uẩn, lúc này Cơ Uẩn đứng dậy khua khoắng tay chân hò hét.
Cảnh này với anh ta mà nói thực sự quá đã nghiền, quá hả giận.
Không chỉ Cơ Uẩn, còn có Thiên Ưng, thậm chí mấy người Phương Chính đại sư, Cơ Vô Thường, Thương Bác cũng cực kì hưng phấn, lúc này ai cũng đứng dậy, mặt mày vui mừng nhìn Trần Phong trên võ đài.
Kinh Nhất cũng kích động, mặc dù anh ấy lúc này không tiện hành động, nhưng tâm trạng hưng phấn này bộc lộ ra.
Lúc này âm thanh của các khán giả vẫn đang tiếp tục, hét thật to, giải phóng tâm trạng của họ, âm thanh của họ hòa vào nhau, át mọi âm thanh lúc này.
“Sao… sao có thể, sao cậu ta làm được tất cả những việc này!”.
Trên ghế VIP, tổng thư ký tổ chức võ thuật thế giới Modric, lúc này cũng ngơ ngẩn nhìn mọi việc xảy ra trên võ đài, lời nói vừa nãy trông có vẻ như lẩm bẩm, cũng giống như đang hỏi Giáo hoàng Zeus bên cạnh.
Lời nói của Modric không ai đáp lại, lúc này Võ Chí Châu, Giáo hoàng Zeus, Thánh nữ Angel bên cạnh ông ta đều không nói gì, ai cũng là vẻ mặt kích động, Giáo hoàng Zeus lộ vẻ trầm tư, trong lòng đang phân tích một đấm kia của Trần Phong rốt cuộc là bản lĩnh gì.
Trên võ đài, Arthur chống một tay xuống đất, gian nan đứng dậy, lần này vết thương thực sự quá nghiêm trọng.
Cùng với việc Arthur đứng dậy, mọi khán giả trong sân cũng ngừng hét, dần dần yên lặng.
“Vừa nãy… vừa nãy cậu dùng công pháp gì?”.
Arthur khụ khẽ một tiếng, sắc mặt tái nhợt, anh ta lúc này không còn dáng vẻ vênh váo ta đây lúc trước nữa, mà là hỏi với vẻ mặt khổ sở.
Chiêu này Arthur căn bản không đỡ được, phần đầu trận đấu, anh ta vẫn luôn áp đảo Trần Phong, nhưng không ngờ cuối cùng lại thua bởi chiêu này, anh ta muốn biết một đấm này của Trần Phong rốt cuộc là công phu gì.
“Đoản Sơn Hà, thức thứ ba, Phá Thiên!”.
Sắc mặt Trần Phong bình tĩnh, trong lúc nói thì cất bước đi về phía Arthur.
“Phá Thiên?”.
“Hừ, giới võ thuật Hoa Hạ chưa từng nghe thấy loại công phu này!”.
Arthur hừ một tiếng, anh ta tưởng Trần Phong đang lấy lệ với anh ta, không nói thật.
“Võ học Hoa Hạ bác đại tinh thâm, võ công nhiều không đếm xuể, sao anh có thể hiểu toàn diện được?”, Trần Phong răn dạy với vẻ mặt bình tĩnh.
“Cái… cái gì?”.
Sắc mặt Arthur lộ sự tức giận, lần này vết thương của anh ta cực kì nặng, không chỉ bị đứt một cánh tay, mà lục phủ ngũ tạng trong người cũng bị thương nặng, dù Trần Phong không dùng Phá Thiên nữa thì anh ta cũng không thể là đối thủ của Trần Phong nữa.
“Nhìn hiện tại, ai trong hai chúng ta là kẻ vô dụng?”, Trần Phong tức giận quát một tiếng, tiếng nói này kinh thiên động địa, lúc lời nói vang lên Trần Phong xông vào Arthur với tốc độ cực nhanh.
Arthur này bắt nạt người quá đáng, trước đó anh đấu với Arthur ba lần, mỗi lần đều cực kì nguy hiểm, lúc này anh xông vào Arthur, tiện tay tát một cái.
- -------------------
Mọi người đều biết, kiến có thể vác vật nặng hơn trọng lượng của mình cả nghìn lần, cho nên Trần Phong đã tìm đọc nhiều tài liệu liên quan đến kiến, muốn tìm được một bước ngoặt từ trong đó.
Trần Phong không phải thiên tài võ học, nếu không thì trước đó nhiều lần thử sáng tạo chiêu thức võ học đều thành công rồi, lần này coi như là anh đã bỏ cực nhiều công sức, xem nhiều trận đấu của các tuyển thủ, chọn ưu thế của mỗi người, sau đó xem ưu thế của đối phương có thể hỗ trợ mình không.
Từ sau khi cuộc thi võ thuật thế giới bắt đầu, Trần Phong đã âm thầm quan sát chiêu thức của không dưới mười mấy người mạnh, trong đó tuyệt chiêu của Sachi và Arthur hơi tương tự, uy lực cũng cực kì mạnh, sau khi tìm đúng mục tiêu Trần Phong bèn lấy đó để nghiên cứu và phân tích.
Dưới ánh mặt trời, Trần Phong siết chặt nắm đấm, nội kình khởi động sản sinh ra một cơn lốc xoáy, sau đó cả người đưa gần một nửa sức mạnh vào nắm đấm, đây là chiêu mạnh nhất của Trần Phong tính đến hiện tại, chiêu này là anh tự sáng tạo ra, dung hòa nhiều ưu điểm.
Tuyệt chiêu hai lần trước không thể làm gì Arthur, vậy chiêu Phá Thiên này có thể đánh bại Arthur không?
Nắm đấm của Trần Phong mang theo khí thế rít gào, lao vào Arthur, sức của nắm đấm này quá mạnh, còn chưa đến mà Arthur đã cảm nhận được quyền phong hú.
“Không ổn!”.
Arthur giật mình, cảm giác nguy hiểm xuất hiện trong lòng, không biết có phải là ảo giác không, dưới nắm đấm này, anh ta có cảm giác không có đường lùi, không thể chặn đứng.
Nhưng Arthur cũng không phải người bình thường, lúc nguy hiểm ập tới, Arthur vội vàng tập trung tinh thần, chuẩn bị cứng đối cứng với Trần Phong bằng Chiến Thần Trảm.
Chỉ có điều phản ứng của Arthur vẫn hơi chậm, vì lúc Trần Phong dùng Phá Thiên đã tính kĩ thời gian, giờ trong lúc hoảng loạn, Arthur căn bản không có thời gian sử dụng sát chiêu Chiến Thần Trảm.
“Binh!”.
Nắm đấm của Trần Phong va chạm với kiếm tay của Arthur, Arthur chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền tới cơn đau như lửa thiêu đốt, nội kình của hai người va vào nhau, một cơn gió lốc càn quét ra ngoài lấy hai người họ làm trung tâm, uy lực cực kì đáng sợ.
Cơ thể Arthur không kiềm được mà lùi lại, nhưng khí thế của Trần Phong không giảm, sau khi đánh trúng lòng bàn tay Arthur, đột phá phòng ngự của đối phương thì đánh một đấm lên vai.
“Á”.
Arthur hét lên một tiếng thảm thiết, cơ thể mất kiểm soát, bay ra sau, còn cánh tay anh ta bị Trần Phong đấm vỡ, miệng anh ta phun ra máu tươi, cánh tay đứt theo tiếng hét.
Một đấm, chỉ một đấm đã đánh chặt đứt một cánh tay của Arthur.
Lúc này cả sân yên lặng, không có ai nói gì, dường như đến cả hình ảnh cũng dừng lại ngay lúc này.
Tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn cảnh này chăm chú, đa số mọi người là vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó cơ thể Arthur bay lên, đập mạnh xuống mặt đất, mới khiến mọi người tỉnh táo lại.
Sau khi Arthur rơi xuống đất thì lại lần nữa phun ra máu tươi, do sức quá mạnh, nên nền xi măng cũng không thể chịu được, mặt đất bị đập thành một cái hố sâu hoắm.
Nhiều bộ phận cơ thể Arthur lúc này truyền đến cơn đau dữ dội, loại đau đớn này thực sự là sống không bằng chết, Arthur không còn sự thong dong vừa nãy nữa, ngược lại lúc này cực kì chật vật.
“Sao… sao lại thế này?”.
Sau khi bụi bặm trên sàn tản đi, mọi người có mặt mới nhìn rõ dáng vẻ của Arthur, lúc này Arthur nằm trên đất, áo giáp màu trắng đã nhuốm màu máu.
Còn Arthur thì nằm trên đất, cánh tay gãy, trông cực kì thê thảm.
Cảnh này xảy ra quá nhanh, nên các khán giả hiện tại vẫn chưa hiểu ra.
Lúc trận đấu bắt đầu, Arthur cứ như chiến thần đánh đâu thắng đó, liên tục áp đảo Trần Phong, còn Trần Phong không có sức đánh trả, nhưng bây giờ chỉ là nháy mắt Trần Phong đã xoay chuyển tình thế, đánh bại Arthur, đồng thời chặt đứt một cánh tay của đối phương.
Khán giả có mặt đều hơi khó tin, càng khỏi phải nói chính bản thân Arthur.
Lúc này Arthur đơ như gà gỗ, cảnh này cứ như mộng như mơ, anh ta tưởng mình đang nằm mơ, chỉ có điều đây là cơn ác mộng mà thôi.
“Hay!”.
“Đánh đẹp lắm!”.
Im lặng ngắn ngủi qua đi, trên sân vang lên tiếng hò hét đinh tai nhức óc, các khán giả lúc này đều gân cổ hét to.
Phải nói người hưng phấn nhất trong đó là Cơ Uẩn, lúc này Cơ Uẩn đứng dậy khua khoắng tay chân hò hét.
Cảnh này với anh ta mà nói thực sự quá đã nghiền, quá hả giận.
Không chỉ Cơ Uẩn, còn có Thiên Ưng, thậm chí mấy người Phương Chính đại sư, Cơ Vô Thường, Thương Bác cũng cực kì hưng phấn, lúc này ai cũng đứng dậy, mặt mày vui mừng nhìn Trần Phong trên võ đài.
Kinh Nhất cũng kích động, mặc dù anh ấy lúc này không tiện hành động, nhưng tâm trạng hưng phấn này bộc lộ ra.
Lúc này âm thanh của các khán giả vẫn đang tiếp tục, hét thật to, giải phóng tâm trạng của họ, âm thanh của họ hòa vào nhau, át mọi âm thanh lúc này.
“Sao… sao có thể, sao cậu ta làm được tất cả những việc này!”.
Trên ghế VIP, tổng thư ký tổ chức võ thuật thế giới Modric, lúc này cũng ngơ ngẩn nhìn mọi việc xảy ra trên võ đài, lời nói vừa nãy trông có vẻ như lẩm bẩm, cũng giống như đang hỏi Giáo hoàng Zeus bên cạnh.
Lời nói của Modric không ai đáp lại, lúc này Võ Chí Châu, Giáo hoàng Zeus, Thánh nữ Angel bên cạnh ông ta đều không nói gì, ai cũng là vẻ mặt kích động, Giáo hoàng Zeus lộ vẻ trầm tư, trong lòng đang phân tích một đấm kia của Trần Phong rốt cuộc là bản lĩnh gì.
Trên võ đài, Arthur chống một tay xuống đất, gian nan đứng dậy, lần này vết thương thực sự quá nghiêm trọng.
Cùng với việc Arthur đứng dậy, mọi khán giả trong sân cũng ngừng hét, dần dần yên lặng.
“Vừa nãy… vừa nãy cậu dùng công pháp gì?”.
Arthur khụ khẽ một tiếng, sắc mặt tái nhợt, anh ta lúc này không còn dáng vẻ vênh váo ta đây lúc trước nữa, mà là hỏi với vẻ mặt khổ sở.
Chiêu này Arthur căn bản không đỡ được, phần đầu trận đấu, anh ta vẫn luôn áp đảo Trần Phong, nhưng không ngờ cuối cùng lại thua bởi chiêu này, anh ta muốn biết một đấm này của Trần Phong rốt cuộc là công phu gì.
“Đoản Sơn Hà, thức thứ ba, Phá Thiên!”.
Sắc mặt Trần Phong bình tĩnh, trong lúc nói thì cất bước đi về phía Arthur.
“Phá Thiên?”.
“Hừ, giới võ thuật Hoa Hạ chưa từng nghe thấy loại công phu này!”.
Arthur hừ một tiếng, anh ta tưởng Trần Phong đang lấy lệ với anh ta, không nói thật.
“Võ học Hoa Hạ bác đại tinh thâm, võ công nhiều không đếm xuể, sao anh có thể hiểu toàn diện được?”, Trần Phong răn dạy với vẻ mặt bình tĩnh.
“Cái… cái gì?”.
Sắc mặt Arthur lộ sự tức giận, lần này vết thương của anh ta cực kì nặng, không chỉ bị đứt một cánh tay, mà lục phủ ngũ tạng trong người cũng bị thương nặng, dù Trần Phong không dùng Phá Thiên nữa thì anh ta cũng không thể là đối thủ của Trần Phong nữa.
“Nhìn hiện tại, ai trong hai chúng ta là kẻ vô dụng?”, Trần Phong tức giận quát một tiếng, tiếng nói này kinh thiên động địa, lúc lời nói vang lên Trần Phong xông vào Arthur với tốc độ cực nhanh.
Arthur này bắt nạt người quá đáng, trước đó anh đấu với Arthur ba lần, mỗi lần đều cực kì nguy hiểm, lúc này anh xông vào Arthur, tiện tay tát một cái.
- -------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook