Long Tế Chí Tôn
-
Chương 820: Tư cách vô địch
Chín tên mặc đồ màu sắc khác nhau, ai nấy đều vai u thịt bắp mặt mày bặm trợn, ấy vậy mà đứng ở đó lớn tiếng cổ động. Cảnh tượng thật là ba chấm quá đi.
Vẻ mặt của Bích Tiêu sượng sùng, chín tên dở hơi này thật là!
Chiến Kiếm Phi một cước đá bay bọn hắn: "Đồ đệ, con khiến vi sư mát mày mát mặt quá đi mất!"
Bích Tiêu lọt vào top 20 Tự Liệt, ông ấy làm trưởng lão bao nhiêu năm qua, bây giờ mới được phổng mũi thế này!
Còn có cả Trần Dương nữa, chắc chắn anh cũng sẽ lọt vào top 20, đến lúc đó thì ông ấy có thể ngẩng cao đầu đi lại trong Lan Đình Tiên Cung rồi.
Còn đám người Bộ Tam Đao thì khỏi phải nói là ghen ăn tức ở biết bao nhiêu.
Đệ tử những viện khác thì hâm mộ lắm, nhiều nữ đệ tử còn lộ ra vẻ mặt sùng bái nữa.
"Khá lắm Bích Tiêu, sau lần thi đấu này, sư bá sẽ làm cho con một thần khí bán Bất Hủ".
Bộ Tam Đao nói.
"Bích Tiêu à, rảnh rỗi thì năng tới Đan Dược Viện nhé, gần đây sư bá luyện được một lô thần dược bán Bất Hủ, đến khi đó ta sẽ cho con một ít", Thương Dương vuốt râu nói.
"Còn cả Diễn Võ Viện của chúng ta nữa, con cũng không được bên trọng bên khinh đâu nhé", Phong Lưu Niên nói.
"Được rồi, Bích Tiêu vừa thi đấu xong, để con bé nghỉ đi, chút nữa vẫn còn phải đấu".
Lạc Bắc Đẩu nói, trong lòng ông ta vừa vui mừng vừa bùi ngùi, tuy Mạnh Tử Bình không nổi bật lắm nhưng cũng không làm mất mặt ông ta, Bích Tiêu thì khác.
Bích Tiêu làm nở mặt nở mày cả Thiều Hoa Cung.
Chắc chắn sau cuộc chiến Tự Liệt này, thứ hạng của Thiều Hoa Cung sẽ được thăng lên nhiều, tài nguyên nhận được cũng nhiều thêm, tất cả đệ tử đều phải cảm ơn cô ấy.
Xem ra, đến lúc phải truyền hai bộ Tuế Nguyệt Pháp còn lại cho cô ấy rồi, ông ta cũng không thể vì ken bon mà khiến Bích Tiêu ấm ức trong lòng được.
"Sư tỷ, chúc mừng nhé!"
Trần Dương cười nói.
Bích Tiêu gật đầu, trong lòng mừng thầm nhưng không tỏ ra ngoài mặt: "Lưu sư huynh rất mạnh, ngươi cẩn thận".
Cô ấy hiểu thực lực của Trần Dương, tuy cho rằng Trần Dương sẽ không thua nhưng cô ấy vẫn lo, thậm chí còn lo hơn cả chính mình lên lôi đài nữa.
"Sư tỷ, đệ biết rồi".
Trần Dương cười, anh có thể cảm nhận được cơn giận của Bích Tiêu đã dần dần nguôi bớt, chỉ cần có thể nguôi giận thì mọi chuyện đều dễ.
Mấy trận sau, Nhiếp Vân, Hạ Quang Giáp, Chu Đạo liên tiếp lên lôi đài.
Không có gì phải nghi ngờ, họ đều dễ dàng đánh bại đối thủ.
Sau đó chính là Lục Lão Tứ, tên mập khôn lanh.
Sức chiến đấu của hắn bình thường nhưng phòng ngự thì cực kỳ mạnh, đối thủ cố gắng hết sức mà cũng không thể nào phá được lớp phòng ngự thân xác của hắn.
Trần Dương thấy hứng thú, không phải đây cũng là một loại thể chất đặc biệt nào đấy chứ?
Thân xác còn cứng hơn cả mai rùa, tu sĩ cùng cấp với hắn toàn lực tấn công mà cũng không thể đánh hắn bị thương thì đánh kiểu gì?
Quả nhiên, sau khi đánh mấy trăm chiêu thì đối thủ đã hơi kiệt sức, Lục Lão Tứ tung đòn mạnh, đánh văng đối phương xuống khỏi lôi đài.
"Đa tạ, đã nhường rồi!"
Lục Lão Tứ chắp tay, nhếch mép đi xuống lôi đài.
Lúc xuống lôi đài, hắn nhìn về phía Trần Dương một cái.
"Đúng là một người thú vị".
Trần Dương khẽ cười rồi đứng dậy, tới lượt anh lên thi đấu rồi.
"Diệp Lương Thần, Thiều Hoa Cung!"
"Lưu Trường Minh, Thái Ất Cung!"
Trần Dương nhìn chàng trai mặc bộ trường bào màu trắng, đỉnh đầu buộc chĩnh ngọc, mày kiếm mắt sáng, là một anh chàng đẹp trai.
Nhưng lửa chiến đấu trong ánh mắt hắn cực kỳ mãnh liệt, cho dù cách khá xa nhưng Trần Dương cũng có thể nghe được cả tiếng tim đập và tiếng máu chảy trong người hắn.
Đây chính là Chiến Vương Thể và Chiến Huyết sao?
Còn chưa thi đấu mà ý chí của đối phương đã cuồn cuộn dâng cao, hệt như ngưng thành thực thể trấn nhiếp ý chí chiến đấu của người khác.
Dường như Trần Dương có thể nhìn thấy một người khổng lồ xé rách trời cao, cây giáo dài đâm thủng vũ trụ vạn cổ, mà người cầm cây giáo dài đó chính là Lưu Trường Minh đứng trước mặt anh.
"Nhiệt huyết đến vậy sao?"
Trần Dương cũng bị cảm hóa, cũng được, chơi một trận cho vui!
Chỉ là so ý chí chiến đấu thôi mà, tới đi!
Một giây sau, khí thế trên người Trần Dương thay đổi, ý chí chiến đấu ào ạt dâng lên, che lấp cả trời.
Từ đại lục Thần Ma cho đến vũ trụ chủ, từ vũ trụ chủ cho đến vũ trụ chủ tối cao, sau đó là Hỗn Độn, cuối cùng vào động phủ giới, Trần Dương trực tiếp hoặc gián tiếp phát động vô số trận chiến tranh.
Ý chí chiến đấu của Lưu Trường Minh có là gì trước mặt Trần Dương chứ?!
Trần Dương rất muốn hỏi một câu: "Ngươi đã từng thấy trận đại chiến giữa hàng triệu tỷ người chưa?"
Ý chí chiến đấu vô cùng vô tận, phóng thích tự do, giây phút đó, Lưu Trường Minh bị xung kích đến nỗi đầu óc trống rỗng!
Trên mặt thoáng qua vẻ mơ màng mù mịt.
Ý chí chiến đấu của hắn bị đè ép trong một không gian tí hon, máu trong người bắt đầu nguội lạnh, tim đập chậm lại.
Lồng bảo hộ có thể ngăn đòn tấn công nhưng không thể nào ngăn nổi ý chí chiến đấu!
Rất nhiều người bị trấn áp dưới khí thế mà Trần Dương phóng thích ra, thậm chí những đệ tử ngoại môn còn sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, còn có cả người sợ đến vãi cả ra quần.
Dường như bọn họ nhìn thấy núi xương biển máu, nhìn thấy biển người bất tận, thần ma đầy trời đang thét gào, vô số huyết dịch rơi vung vãi trong ngân hà, tập trung lại với nhau biến thành biển máu rộng vô bờ bến.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Nhiếp Vân nhíu mày, ý chí chiến đấu này khiến hắn lung lay.
Hạ Quang Giáp thì ngừng hành động lau kiếm của mình, hắn nhìn Trần Dương trên lôi đài, kiếm trong tay bỗng hơi rung lên: "Ngươi đang thấy hào hứng sao? Đáng tiếc, cuộc chiến Tự Liệt không thể dùng ngươi được!"
Đây là kiếm bản mệnh hắn nuôi dưỡng từ nhỏ, tâm ý tương thông, từ khi hắn xuất đạo đến giờ, đây là lần đầu tiên bảo kiếm hưng phấn đến run rẩy.
Từ đó hắn liền biết, người kia rất mạnh.
"Ngươi nói hắn là kiếm khách à? Lại còn là một kiếm khách rất mạnh sao?"
Hạ Quang Giáp gật đầu: "Yên tâm, lát nữa có cơ hội sẽ gặp hắn, nếu không có cơ hội gặp thì ta sẽ gửi chiến thư riêng cho hắn".
Sau khi vỗ về bảo kiếm xong thì Hạ Quang Giáp tiếp tục lau kiếm.
Sắc mặt Chu Đạo thì lạnh tanh, nhưng đôi mắt hắn sáng đến ghê người.
Lục Lão Tứ tặc lưỡi: "Ý chí chiến đấu này đã ngưng kết thành thực thể luôn rồi, rốt cuộc hắn hiếu chiến đến mức nào?"
"Chiến, chiến, chiến!"
Mặt Lưu Trường Minh nhịn đến đỏ bừng, giây phút vừa vụt qua, hắn đã có ý muốn rút lui.
Nếu rút lui thì thật sự đạo của hắn cũng phế luôn.
Nếu không chiến mà lui, đạo tâm của hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Dù ngươi là ai, dù ngươi mạnh thế nào, ta cũng phải quyết chiến với ngươi tới cùng.
"Được, chiến".
Cơ thể Trần Dương lắc một cái, ý chí chiến đấu ngập trời đất cuộn đi, thoáng chốc hai người đã lao vào chiến với nhau.
Mới chớp mắt mà đã giao đấu đến mấy trăm chiêu.
"Giáo chiến tranh!"
Mấy nghìn cây giáo đâm sang.
"Đẳng thứ nhất gấp ba mươi lần lực!"
Trần Dương tung một quyền ra.
Rắc rắc rắc!
Tất cả các cây giáo đều vỡ vụn.
Trần Dương đang thử thực lực của mình, đẳng thứ nhất gấp ba mươi lần lực đã mạnh như thế này rồi, anh không biết căn cơ của mình mạnh đến thế nào.
Cho dù mới đẳng thứ nhất thôi mà cũng đã mạnh ngang ngửa với sức mạnh tổng hợp của toàn bộ tế bào trong người một Đạo Hoàng sơ kỳ phát ra.
"Gì cơ, một quyền đã đánh nát tất cả sao?"
Lưu Trường Minh nhanh chóng lùi sau, sau đó thì Chiến Vương Thể bộc phát, Chiến Huyết cuồn cuộn, dường như sau lưng hắn xuất hiện nghìn quân vạn mã.
Một tướng quân không có mặt xuất hiện sau lưng hắn, đó chính là dị tượng do Chiến Vương Thể ngưng luyện ra.
"Giết địch!"
Tướng quân không có mặt cầm một cây thương dài, nhảy tới.
Mang theo sức mạnh khổng lồ không thể địch nổi, dường như có thể quét đổ mọi thứ.
Trần Dương không lùi sau cũng không né tránh. Anh đứng ở đó, huơ nắm đấm ra, đẳng thứ nhất gấp bốn mươi lần lực.
Bao nhiêu hoa lệ hóa thành giản đơn, dung hợp chư thiên vạn pháp.
Ầm!
Cây thương dài vỡ vụn từng tấc một, sau đó thì diệt luôn cả tướng quân không có mặt, sắc mặt Lưu Trường Minh trắng bệch, há miệng phun ra một ngụm máu.
"Ầm!"
Trần Dương lại vung ra một quyền nữa, Lưu Trường Minh bị đánh rớt đài.
Tất cả mọi người đều sửng sốt!
"Mạnh quá, thật sự mạnh ghê người, không hề có chiêu thức nào, chỉ là một quyền cực kỳ bình thường".
"Sâu không thấy đáy, sức chiến đấu quá đáng sợ".
Lưu Trường Minh biết mình đã thua rồi, hoàn toàn thua rồi. Từ lúc Trần Dương phóng thích ý chí chiến đấu ra thì hắn đã thua rồi.
Trần Dương chắp tay với hắn rồi vừa cười vừa đi xuống lôi đài.
Chiến đấu ở cấp bậc này không khiến anh hứng thú cho lắm.
Lực chiến đấu của Lưu Trường Minh rất khá, nếu không gặp anh thì chắc có thể đánh bại được cao thủ Đạo Hoàng viên mãn, nếu dùng cả át chủ bài thì không chừng hắn có thể đánh được cả bán Bất Hủ.
Trần Dương thuận lợi bước vào lượt đấu thứ mười một.
"Chúc mừng Diệp huynh!"
Lục Lão Tứ truyền âm.
"Đa tạ".
Trần Dương cười đáp lời.
"Sư đệ sư đệ, đệ là tuyệt nhất, sư đệ sư đệ, đệ là mạnh nhất!"
Chín tên dở hơi cổ động hết mình.
Đám người Tiền Nhuận đứng ở bên dưới cũng vui vẻ lắm.
"Mạnh thật, thực lực của thủ lĩnh mạnh đến đáng ghét!"
"Nếu thủ lĩnh không mạnh thì Tân Hỏa có phát triển nhanh như vậy không?"
"Đúng nhỉ, chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này của ta chính là gặp được thủ lĩnh".
Mã Lục xúc động nói.
Đám người Tiền Nhuận không nói gì, nhưng trong lòng bọn họ đều thầm nói: "Ai chả vậy?"
"Khá lắm, khá lắm!"
Chiến Kiếm Phi vỗ vai Trần Dương, nở mày nở mặt quá, mát mặt ghê gớm. Viện của mình có đến hai Tự Liệt xếp top 20, mình giỏi chết đi được.
Đám người Lạc Bắc Đẩu cũng cười với vẻ mặt "cha dượng" nhìn Trần Dương.
"Tiểu tử, khá lắm!"
Bộ Tam Đao giơ ngón tay cái lên nói.
"Rảnh rỗi thì năng tới Đan Dược Viện của ta nhé, sư phụ luyện cho con vài lô đan dược dùng thử!"
"Hứ, đồ mặt dày, đó là đồ đệ của ta!"
"Ông đừng có quên, lúc trước chúng ta đã bàn bạc rồi, chúng ta cũng được xem như là một nửa sư phụ của thằng bé!"
Mấy người cãi nhau ỏm tỏi.
Vẻ mặt của Bích Tiêu sượng sùng, chín tên dở hơi này thật là!
Chiến Kiếm Phi một cước đá bay bọn hắn: "Đồ đệ, con khiến vi sư mát mày mát mặt quá đi mất!"
Bích Tiêu lọt vào top 20 Tự Liệt, ông ấy làm trưởng lão bao nhiêu năm qua, bây giờ mới được phổng mũi thế này!
Còn có cả Trần Dương nữa, chắc chắn anh cũng sẽ lọt vào top 20, đến lúc đó thì ông ấy có thể ngẩng cao đầu đi lại trong Lan Đình Tiên Cung rồi.
Còn đám người Bộ Tam Đao thì khỏi phải nói là ghen ăn tức ở biết bao nhiêu.
Đệ tử những viện khác thì hâm mộ lắm, nhiều nữ đệ tử còn lộ ra vẻ mặt sùng bái nữa.
"Khá lắm Bích Tiêu, sau lần thi đấu này, sư bá sẽ làm cho con một thần khí bán Bất Hủ".
Bộ Tam Đao nói.
"Bích Tiêu à, rảnh rỗi thì năng tới Đan Dược Viện nhé, gần đây sư bá luyện được một lô thần dược bán Bất Hủ, đến khi đó ta sẽ cho con một ít", Thương Dương vuốt râu nói.
"Còn cả Diễn Võ Viện của chúng ta nữa, con cũng không được bên trọng bên khinh đâu nhé", Phong Lưu Niên nói.
"Được rồi, Bích Tiêu vừa thi đấu xong, để con bé nghỉ đi, chút nữa vẫn còn phải đấu".
Lạc Bắc Đẩu nói, trong lòng ông ta vừa vui mừng vừa bùi ngùi, tuy Mạnh Tử Bình không nổi bật lắm nhưng cũng không làm mất mặt ông ta, Bích Tiêu thì khác.
Bích Tiêu làm nở mặt nở mày cả Thiều Hoa Cung.
Chắc chắn sau cuộc chiến Tự Liệt này, thứ hạng của Thiều Hoa Cung sẽ được thăng lên nhiều, tài nguyên nhận được cũng nhiều thêm, tất cả đệ tử đều phải cảm ơn cô ấy.
Xem ra, đến lúc phải truyền hai bộ Tuế Nguyệt Pháp còn lại cho cô ấy rồi, ông ta cũng không thể vì ken bon mà khiến Bích Tiêu ấm ức trong lòng được.
"Sư tỷ, chúc mừng nhé!"
Trần Dương cười nói.
Bích Tiêu gật đầu, trong lòng mừng thầm nhưng không tỏ ra ngoài mặt: "Lưu sư huynh rất mạnh, ngươi cẩn thận".
Cô ấy hiểu thực lực của Trần Dương, tuy cho rằng Trần Dương sẽ không thua nhưng cô ấy vẫn lo, thậm chí còn lo hơn cả chính mình lên lôi đài nữa.
"Sư tỷ, đệ biết rồi".
Trần Dương cười, anh có thể cảm nhận được cơn giận của Bích Tiêu đã dần dần nguôi bớt, chỉ cần có thể nguôi giận thì mọi chuyện đều dễ.
Mấy trận sau, Nhiếp Vân, Hạ Quang Giáp, Chu Đạo liên tiếp lên lôi đài.
Không có gì phải nghi ngờ, họ đều dễ dàng đánh bại đối thủ.
Sau đó chính là Lục Lão Tứ, tên mập khôn lanh.
Sức chiến đấu của hắn bình thường nhưng phòng ngự thì cực kỳ mạnh, đối thủ cố gắng hết sức mà cũng không thể nào phá được lớp phòng ngự thân xác của hắn.
Trần Dương thấy hứng thú, không phải đây cũng là một loại thể chất đặc biệt nào đấy chứ?
Thân xác còn cứng hơn cả mai rùa, tu sĩ cùng cấp với hắn toàn lực tấn công mà cũng không thể đánh hắn bị thương thì đánh kiểu gì?
Quả nhiên, sau khi đánh mấy trăm chiêu thì đối thủ đã hơi kiệt sức, Lục Lão Tứ tung đòn mạnh, đánh văng đối phương xuống khỏi lôi đài.
"Đa tạ, đã nhường rồi!"
Lục Lão Tứ chắp tay, nhếch mép đi xuống lôi đài.
Lúc xuống lôi đài, hắn nhìn về phía Trần Dương một cái.
"Đúng là một người thú vị".
Trần Dương khẽ cười rồi đứng dậy, tới lượt anh lên thi đấu rồi.
"Diệp Lương Thần, Thiều Hoa Cung!"
"Lưu Trường Minh, Thái Ất Cung!"
Trần Dương nhìn chàng trai mặc bộ trường bào màu trắng, đỉnh đầu buộc chĩnh ngọc, mày kiếm mắt sáng, là một anh chàng đẹp trai.
Nhưng lửa chiến đấu trong ánh mắt hắn cực kỳ mãnh liệt, cho dù cách khá xa nhưng Trần Dương cũng có thể nghe được cả tiếng tim đập và tiếng máu chảy trong người hắn.
Đây chính là Chiến Vương Thể và Chiến Huyết sao?
Còn chưa thi đấu mà ý chí của đối phương đã cuồn cuộn dâng cao, hệt như ngưng thành thực thể trấn nhiếp ý chí chiến đấu của người khác.
Dường như Trần Dương có thể nhìn thấy một người khổng lồ xé rách trời cao, cây giáo dài đâm thủng vũ trụ vạn cổ, mà người cầm cây giáo dài đó chính là Lưu Trường Minh đứng trước mặt anh.
"Nhiệt huyết đến vậy sao?"
Trần Dương cũng bị cảm hóa, cũng được, chơi một trận cho vui!
Chỉ là so ý chí chiến đấu thôi mà, tới đi!
Một giây sau, khí thế trên người Trần Dương thay đổi, ý chí chiến đấu ào ạt dâng lên, che lấp cả trời.
Từ đại lục Thần Ma cho đến vũ trụ chủ, từ vũ trụ chủ cho đến vũ trụ chủ tối cao, sau đó là Hỗn Độn, cuối cùng vào động phủ giới, Trần Dương trực tiếp hoặc gián tiếp phát động vô số trận chiến tranh.
Ý chí chiến đấu của Lưu Trường Minh có là gì trước mặt Trần Dương chứ?!
Trần Dương rất muốn hỏi một câu: "Ngươi đã từng thấy trận đại chiến giữa hàng triệu tỷ người chưa?"
Ý chí chiến đấu vô cùng vô tận, phóng thích tự do, giây phút đó, Lưu Trường Minh bị xung kích đến nỗi đầu óc trống rỗng!
Trên mặt thoáng qua vẻ mơ màng mù mịt.
Ý chí chiến đấu của hắn bị đè ép trong một không gian tí hon, máu trong người bắt đầu nguội lạnh, tim đập chậm lại.
Lồng bảo hộ có thể ngăn đòn tấn công nhưng không thể nào ngăn nổi ý chí chiến đấu!
Rất nhiều người bị trấn áp dưới khí thế mà Trần Dương phóng thích ra, thậm chí những đệ tử ngoại môn còn sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, còn có cả người sợ đến vãi cả ra quần.
Dường như bọn họ nhìn thấy núi xương biển máu, nhìn thấy biển người bất tận, thần ma đầy trời đang thét gào, vô số huyết dịch rơi vung vãi trong ngân hà, tập trung lại với nhau biến thành biển máu rộng vô bờ bến.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Nhiếp Vân nhíu mày, ý chí chiến đấu này khiến hắn lung lay.
Hạ Quang Giáp thì ngừng hành động lau kiếm của mình, hắn nhìn Trần Dương trên lôi đài, kiếm trong tay bỗng hơi rung lên: "Ngươi đang thấy hào hứng sao? Đáng tiếc, cuộc chiến Tự Liệt không thể dùng ngươi được!"
Đây là kiếm bản mệnh hắn nuôi dưỡng từ nhỏ, tâm ý tương thông, từ khi hắn xuất đạo đến giờ, đây là lần đầu tiên bảo kiếm hưng phấn đến run rẩy.
Từ đó hắn liền biết, người kia rất mạnh.
"Ngươi nói hắn là kiếm khách à? Lại còn là một kiếm khách rất mạnh sao?"
Hạ Quang Giáp gật đầu: "Yên tâm, lát nữa có cơ hội sẽ gặp hắn, nếu không có cơ hội gặp thì ta sẽ gửi chiến thư riêng cho hắn".
Sau khi vỗ về bảo kiếm xong thì Hạ Quang Giáp tiếp tục lau kiếm.
Sắc mặt Chu Đạo thì lạnh tanh, nhưng đôi mắt hắn sáng đến ghê người.
Lục Lão Tứ tặc lưỡi: "Ý chí chiến đấu này đã ngưng kết thành thực thể luôn rồi, rốt cuộc hắn hiếu chiến đến mức nào?"
"Chiến, chiến, chiến!"
Mặt Lưu Trường Minh nhịn đến đỏ bừng, giây phút vừa vụt qua, hắn đã có ý muốn rút lui.
Nếu rút lui thì thật sự đạo của hắn cũng phế luôn.
Nếu không chiến mà lui, đạo tâm của hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Dù ngươi là ai, dù ngươi mạnh thế nào, ta cũng phải quyết chiến với ngươi tới cùng.
"Được, chiến".
Cơ thể Trần Dương lắc một cái, ý chí chiến đấu ngập trời đất cuộn đi, thoáng chốc hai người đã lao vào chiến với nhau.
Mới chớp mắt mà đã giao đấu đến mấy trăm chiêu.
"Giáo chiến tranh!"
Mấy nghìn cây giáo đâm sang.
"Đẳng thứ nhất gấp ba mươi lần lực!"
Trần Dương tung một quyền ra.
Rắc rắc rắc!
Tất cả các cây giáo đều vỡ vụn.
Trần Dương đang thử thực lực của mình, đẳng thứ nhất gấp ba mươi lần lực đã mạnh như thế này rồi, anh không biết căn cơ của mình mạnh đến thế nào.
Cho dù mới đẳng thứ nhất thôi mà cũng đã mạnh ngang ngửa với sức mạnh tổng hợp của toàn bộ tế bào trong người một Đạo Hoàng sơ kỳ phát ra.
"Gì cơ, một quyền đã đánh nát tất cả sao?"
Lưu Trường Minh nhanh chóng lùi sau, sau đó thì Chiến Vương Thể bộc phát, Chiến Huyết cuồn cuộn, dường như sau lưng hắn xuất hiện nghìn quân vạn mã.
Một tướng quân không có mặt xuất hiện sau lưng hắn, đó chính là dị tượng do Chiến Vương Thể ngưng luyện ra.
"Giết địch!"
Tướng quân không có mặt cầm một cây thương dài, nhảy tới.
Mang theo sức mạnh khổng lồ không thể địch nổi, dường như có thể quét đổ mọi thứ.
Trần Dương không lùi sau cũng không né tránh. Anh đứng ở đó, huơ nắm đấm ra, đẳng thứ nhất gấp bốn mươi lần lực.
Bao nhiêu hoa lệ hóa thành giản đơn, dung hợp chư thiên vạn pháp.
Ầm!
Cây thương dài vỡ vụn từng tấc một, sau đó thì diệt luôn cả tướng quân không có mặt, sắc mặt Lưu Trường Minh trắng bệch, há miệng phun ra một ngụm máu.
"Ầm!"
Trần Dương lại vung ra một quyền nữa, Lưu Trường Minh bị đánh rớt đài.
Tất cả mọi người đều sửng sốt!
"Mạnh quá, thật sự mạnh ghê người, không hề có chiêu thức nào, chỉ là một quyền cực kỳ bình thường".
"Sâu không thấy đáy, sức chiến đấu quá đáng sợ".
Lưu Trường Minh biết mình đã thua rồi, hoàn toàn thua rồi. Từ lúc Trần Dương phóng thích ý chí chiến đấu ra thì hắn đã thua rồi.
Trần Dương chắp tay với hắn rồi vừa cười vừa đi xuống lôi đài.
Chiến đấu ở cấp bậc này không khiến anh hứng thú cho lắm.
Lực chiến đấu của Lưu Trường Minh rất khá, nếu không gặp anh thì chắc có thể đánh bại được cao thủ Đạo Hoàng viên mãn, nếu dùng cả át chủ bài thì không chừng hắn có thể đánh được cả bán Bất Hủ.
Trần Dương thuận lợi bước vào lượt đấu thứ mười một.
"Chúc mừng Diệp huynh!"
Lục Lão Tứ truyền âm.
"Đa tạ".
Trần Dương cười đáp lời.
"Sư đệ sư đệ, đệ là tuyệt nhất, sư đệ sư đệ, đệ là mạnh nhất!"
Chín tên dở hơi cổ động hết mình.
Đám người Tiền Nhuận đứng ở bên dưới cũng vui vẻ lắm.
"Mạnh thật, thực lực của thủ lĩnh mạnh đến đáng ghét!"
"Nếu thủ lĩnh không mạnh thì Tân Hỏa có phát triển nhanh như vậy không?"
"Đúng nhỉ, chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này của ta chính là gặp được thủ lĩnh".
Mã Lục xúc động nói.
Đám người Tiền Nhuận không nói gì, nhưng trong lòng bọn họ đều thầm nói: "Ai chả vậy?"
"Khá lắm, khá lắm!"
Chiến Kiếm Phi vỗ vai Trần Dương, nở mày nở mặt quá, mát mặt ghê gớm. Viện của mình có đến hai Tự Liệt xếp top 20, mình giỏi chết đi được.
Đám người Lạc Bắc Đẩu cũng cười với vẻ mặt "cha dượng" nhìn Trần Dương.
"Tiểu tử, khá lắm!"
Bộ Tam Đao giơ ngón tay cái lên nói.
"Rảnh rỗi thì năng tới Đan Dược Viện của ta nhé, sư phụ luyện cho con vài lô đan dược dùng thử!"
"Hứ, đồ mặt dày, đó là đồ đệ của ta!"
"Ông đừng có quên, lúc trước chúng ta đã bàn bạc rồi, chúng ta cũng được xem như là một nửa sư phụ của thằng bé!"
Mấy người cãi nhau ỏm tỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook